Mục lục
Binh Vương Chiến thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cơ quan lập tức khởi động...

"Ken két", âm thanh chậm rãi vang lên, rất nhỏ nhưng trầm bổng, cũng không có những tạp âm khác giống như các cơ quan bình thường khi khởi động, mà nó cũng chỉ vang trong chốc lát, sau đó liền mất hẳn. Quân Khương Lâm nhìn thấy bên kia xuất hiện cửa đá khổng lồ, trong lòng dâng lên sự rung động mãnh liệt.

Vừa rồi chính ở chỗ kia, Quân đại thiếu đã tỉ mỉ sờ qua một lần, nhưng không phát hiện khe hở nào. Bây giờ vừa mới nhấn nút cơ quan bên này thì cánh cửa cao ngất này lại xuất hiện. Chỉ cần việc này thôi cũng có thể thấy được sự tinh diệu trong việc bài trí ở đây như thế nào.

Vị Cửu U đệ nhất thiểu này ngoài việc là một đại tông sư về võ học còn là một đại sư về cơ quan. Cơ quan bố trí tinh diệu như thế có thể nói là khéo léo tuyệt vời. Hơn nữa sự khéo léo này được làm trong lòng đất, điều này lại càng nâng cao giá trị của nó lên thêm 1 mức nữa.

Còn một điều nữa đó là tiếng động nhỏ khi mới bắt đầu khởi động sau đó hoàn toàn không có động tĩnh. Quân Khương Lâm hiểu được một chút động tĩnh đó là do vạn năm qua cơ quan chưa xài tới, nằm yên một thời gian, đột nhiên cơ quan vận hành trở lại, khó tránh xuất hiện một ít tiếng động, cho dù là động tĩnh lớn hơn cũng không có gì làm kì quái, nhưng lần khởi động này, cơ quan cũng chỉ tạo ra chút động tĩnh rồi lập tức biến mất, không nghi ngờ gì nữa, cơ quan này đã thích ứng trở lại với việc vận hành. Cũng chỉ là mất chút ít thời gian. Đây là cơ quan hơn vạn năm trước a. Cứ như vậy mà phục hồi lại. Quân Khương Lâm cứ trân trân trợn mắt há hốc mồm.

Theo cơ quan mở ra, đại môn ẩn bên trong dần dần hiện ra, một hành lang rộng và dài. Đại môn cao hai trượng, rộng ba trượng, sâu cực kỳ, từ cái nhìn đầu tiên có thể phán đoán thông đạo ít nhất cũng phải dài trên dưới một trăm trượng.

Tuy rằng khá dài nhưng cũng không tăm tối, bên trong thông đạo có quang mang dịu dàng, ở hai bên vách động của hành lang, cứ cách hai bước là có hai khỏa Dạ Minh Châu đặt hai bên, mỗi khỏa đều có hai viên nhỏ ở bên trái và phải, tổ hợp này phát ra vầng sáng dịu dàng mênh mông, chiếu sáng hành lang này.

Dạ Minh Châu mà cũng lớn như vậy, một viên thôi cũng là vật báu vô giá. Tin tưởng cho dù là nhà đại phú, hoàng cung nội viện cho dù có được một viên cũng sẽ trân trọng đem bỏ vào hộp báu vật trân quý, bảo vệ thật cẩn thận hoặc là dùng để làm trang sức cho vương miện của vua chúa, hoàng hậu. Nhưng ở trong này được dùng để khảm trên tường một cách xa xỉ, trở thành công cụ chiếu sáng.

Nhưng nói xa xỉ cũng không chính xác, ở trong này, Dạ Minh Châu dường như có rất nhiều, nhìn cũng cỡ hàng nghìn viên, chính do số lượng nhiều nên cho dù là trân quý cũng không còn là hiếm lạ, cho nên Quân đại thiếu cũng chỉ rung động trong chốc lát. Đúng là chuyện gì cũng có thể xảy ra.



Quân Khương Lâm tự đáy lòng thở dài một tiếng, chậm rãi tiến đi tiếp trên hành lang này, hắn cảm nhận được sự ấm ấp, mùi thơm dễ chịu ập vào mặt, rất lâu mà không tan. Quân Khương Lâm chợt dừng lại. Rất rõ ràng, từ mùi ở nơi này phán đoán, đây hẳn là nơi ở của hồng nhan tri kỷ của Cửu U đệ nhất thiểu.

Phóng mắt nhìn tới, hành lang này tựa như không có điểm cuối, có thể tưởng tượng hai bên toàn bộ đều là khuê phòng nữ tử. Quân Khương Lâm lại "ai" một tiếng, cất bước đi tiếp. Quả nhiên, cứ cách một chút liền có một cái nút, lấy tay nhấn thử một nút thì một cái cửa đá âm thầm lặng lẽ mở ra, lộ ra bên trong cảnh bố trí xa hoa tráng lệ.

Giường, bàn trang điểm, bàn học,... Tất cả đồ dùng trong nhà cái gì cần có đều có, mỹ nhân không còn nhưng vẫn còn lưu lại hương thơm ngào ngạt, nhưng cũng đã cách đây vạn năm trước. Quân Khương Lâm đi tới và đếm, sau cùng đếm được một trăm ba mươi sáu phòng.

Như vậy, vị Cửu U đệ nhất thiểu này, một mình hắn có tới một trăm ba mươi sáu lão bà, ai, hắn không phải đã nói có chín mươi chín lão bà thôi sao? Tại sao nơi này lại có tới một trăm ba mươi sáu phòng? Quân Khương Lâm đột nhiên nhớ tới một chuyện... Có vẻ như ở thế giới này, hắn quả thật chỉ "làm hại" chín mươi chín người, nhưng khi tới Địa Cầu rồi quay về đã mang không ít mỹ nữ, lấy số lượng phòng mà phán đoán hắn đã mang trở lại đây ba mươi bảy mỹ nữ. Quả thực là... cường hãn nha.

Cầm thú a! Không, cầm thú còn không bằng hắn, nhiều mỹ nữ liên thủ như vậy, làm sao lại không làm cho ngươi thoát tinh mà chết. Quả là trời không có mắt a.(NB: cầm thú như thế ta cũng thích làm cầm thú. Ước gì mình được như anh ấy)

Lấy tính cách của Cửu U đệ nhất thiểu, nhất định hắn sẽ không đem bảo tàng đặt tại nơi ở của đám thê thiếp đông đúc này. Kỳ thật, đổi lại, Quân đại thiếu cũng sẽ không làm như vậy. Thậm chí, Quân Khương Lâm khi tiến vào một gian phòng nọ đã có cảm giác bản thân mình cũng không bằng hắn.

Đối với kẻ điên Cửu U đệ nhất thiểu này, Quân Khương Lâm có thể không chút quan tâm, thậm chí nếu Cửu U đệ nhất thiểu có đứng trước mặt hắn, hắn cũng dám chửi ầm lên. Nhưng đối với những hồng nhan mỹ nữ này. Quân Khương Lâm lại không thể, càng không thể. Với ánh mắt của Cửu U đệ nhất thiểu, phàm là nữ nhân hắn nhìn trúng, lại há có thể là bình thường?

Cho nên Quân Khương Lâm đối với những cô gái này ngược lại có chút thưởng thức và tôn trọng. Vì vậy, hắn lập tức đi ra, từ vạn năm nay vẫn tỏa mùi thơm ngát, khuê phòng vẫn vĩnh viễn đóng lại ở bên trong. Hắn đưa tay nhấn nút để đóng cửa đá này lại. Ngay khi đóng xong thì bỗng nhiên trên hành lang lóe ra một trận quang hoa. Một tấm vải nhỏ chợt hóa thành một ngọn lửa, trong ánh lửa lộ ra khuôn mặt trẻ trung, anh tuấn, tươi cười, nhưng đột nhiên thở dài nói một câu:

- Quả nhiên không hỗ một đời truyền kỳ ở Địa Cầu, đệ nhất Tà Quân Quân Tà. Nếu tiểu tử ngươi tiến vào phía trong cửa lớn trong vòng một nén hương mà không quay trở ra thì cơ quan sẽ phát động phong bế ngươi vĩnh viễn. Cho dù ngươi có độc môn kỹ xảo của lão già kia (DG: chắc ám chỉ Hồng Quân tháp, Hồng quân lão tổ đây) cũng khó thoát khỏi bố trí của bổn công tử, không tệ, quả nhiên không tệ, bổn công tử đột nhiên có chút thích ngươi rồi đó, khuôn mặt tươi cười trong ánh lửa mở trừng hai mắt rồi sau đó biến mất cùng ngọn lửa.

Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười đột nhiên biến mất, Quân Khương Lâm chợt có một loại cảm giác: kỳ thật từ lúc mình tới đại điện tới giờ, đều là cùng Cửu U đệ nhất thiểu đấu trí, mọi việc dường như chỉ mới bắt đầu, song phong vẫn còn đấu đá lẫn nhau.

Không hề nghi ngờ, chính mình luôn ở thế hạ phong, mãi cho tới lúc này, mới xem như miễn cưỡng hòa nhau một chút, gỡ lại chút thể diện.

Mà hòa nhau lần này, cơ duyên cực kỳ xảo hợp, cùng xuất phát từ việc mình và Cửu U đệ nhất thiểu có cùng tâm cao khí ngạo giống nhau. Tôn trọng người thân của đối thủ, cũng chính là tôn trọng đối thủ. Mà phần tôn trọng này chắc chắn sẽ có hồi báo. Xem ra vị Cửu U đệ nhất thiểu này cũng giống mình, cũng không muốn vô duyên vô cơ chiếm tiện nghi của người khác.

Quân Khương Lâm trở lại giường ngọc, trầm ngâm một hồi rồi, hắn quyết định đem tất cả bảy nút còn lại nhấn xuống.



Từng đợt âm thanh ken két vang lên, mỗi phương hướng trong đại điện đều xuất hiện hai hành lang. Quân Khương Lâm chọn đại một hành lang gần nhất rồi tiến vào.

Trước mắt tâm tình Quân đại thiếu rất là bình tĩnh. Đối với tất cả chuyện phát sinh trước mắt, hắn cảm thấy bình thường, không còn cảm giác ngạc nhiên gì nữa.

Cho dù ngươi có công phu giả thần giả quỷ ở nơi đại điện lại biểu hiện ngươi có năng lực hô mưa gọi gió. Nhưng có điều phải nói rằng: ta, Quân Khương Lâm, sớm hay muộn cũng sẽ có ngày như thế.

Hơn nữa, ngươi đã sống mấy vạn năm rồi, nếu ngay cả chút bổn sự ấy cũng không có vậy thì ta rất xem thường ngươi.

Bên trong cửa đá này hoàn toàn giống như một nơi chứa đồ. Hoặc cũng có thể nói là nơi đựng quần áo.

Không gian bên trong tương đối lớn, nhưng cũng chỉ có chín bộ quần áo nằm ở chín cái kệ, nhìn không ra là dành cho nam hay nữ. Có vẻ như là nam hay nữ đều có thể mặc được. Hơn nữa, Quân Khương Lâm liếc mắt một cái liền nhìn ra được, những bộ quần áo này tuyệt đối là chưa ai mặc vào.

Tùy tiện tuyển chọn một món, cầm lên nhìn thử, Quân Khương Lâm liền hoảng sợ. Bộ quần áo này mềm mại như tơ lụa, cầm thì thấy ấm áp, bề mặt mềm nhẵn, nhẹ như không cứưng lại cực kỳ mềm dẻo.

Trên tường có khắc mấy hàng chữ: tơ ôn ngọc, đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm, chí bảo phòng ngự. Được làm từ ngọc mười vạn năm, lấy hỏa lịnh hồn luyện chế. Có thể đảm bảo người thân nhất không bị thương tổn. Đây chính là thể hiện sự kính trọng, yêu thương.

Quân Khương Lâm giật mình, đây là ý gì? Chẳng lẽ hắn có thể dự liệu được thân nhân của mình sắp bị bị tổn thương? Cho nên mới đặc biệt để lại mấy bộ y phục này?

Quân Khương Lâm nghĩ ngợi, lấy ra một bộ y phục, tay vận đủ khí lực, lấy mười thành công lực, tay biến thành đao, chém một nhát trên bề mặt bộ quần ào. Bộ quần áo này nhẹ nhàng đong đưa một hồi, nhưng không hư hao chút nào, lụa tơ ngọc này lại có thể bền bỉ tới mức này. Quả là bảo bối nha.

Quân Khương Lâm quá đỗi vui mừng, chỗ này có chín bộ y phục, ít nhất thì mẹ, ông nội, tam thúc, Quản Thanh Hàn, Độc Cô Tiểu Nghệ, Mai Tuyết Yên mặc vào sẽ được an toàn, chẳng khác gì một bước thành tiên.

Nhưng Quân Khương Lâm suy đi tính lại, coi như mình có ba nương tử đi, thì mình cũng chỉ cần 7 kiện thôi, nhưng chỗ này lại có tới chín kiện. Đây là ý gì? Không phải là đoán trước tương lai sao? Tại sao lại sai lệch như vậy?

Quân Khương Lâm trầm ngâm trong chốc lát, nhưng vẫn không hiểu được, liền dứt khoát ôm chín bộ y phục vào người, sau đó đi ra ngoài, dù sao thì nhiều so với thiếu vẫn tốt hơn. Quả nhiên không ngoài dự liệu, khi hắn vừa bước ra ngoai, cánh cửa bằng đá sau lưng liền từ từ đóng lại, một chút khe hở cũng không có.



Quân Khương Lâm đem chín kiện bảo y này để trên giường ngọc, rồi quay ra hành lang kế tiếp. Chín kiện bảo y này mặc dù tốt nhưng so với mong muốn của Quân Khương Lâm vẫn còn kém xa.

Kế tiếp là một tòa thạch thất, không gian bên trong rất lớn, nhưng lại chỉ đặt năm cái đài nhỏ. Đài đầu tiên cao cỡ đầu người, từ trên xuống dưới kim quang sáng loáng, đỉnh đài là một viên cầu tỏa kim sắc quang mang chói mắt, có thể phản chiếu hình ảnh người đứng trước nó giống như gương vậy.

Đài thứ hai từ trên xuống đều một màu xanh mượt, phía trên là một viên cầu tỏa ra lục quang nồng đậm. Đài thứ ba tỏa ra màu xanh lam, phía trên cũng là một viên cầu màu lam. Đài thứ tư tỏa ra một màu đỏ, phía trên là một viên cầu màu đỏ sẫm, rực lửa.

Đài thứ năm là một màu vàng sáng óng ánh, đỉnh đầu là một viên cầu nhìn như mặt trời huy hoàng, chói lọi.

Ngũ đài hình thành hình ngũ giác. Hay là một thứ gì đó?

Quân Khương Lâm ánh mắt lập tức nhìn trân trối. Hắn vạn lần không ngờ, vừa vào thạch thất này, lại thấy kinh hỉ lớn đến như vậy.

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK