Mục lục
Binh Vương Chiến thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phía sau trống không, căn bản không có bóng dáng của Quân Khương Lâm, ánh mắt Trữ Vô Tình chậm rãi quét tới quét lui không ngừng, đột nhiên nhảy ra ngoài, thoát khỏi khu vực núi lở, vừa rồi một trận đá rơi đột ngột, nặng hơn cả vạn tấn rớt thẳng vào đầu, mặt dù thực lực Trữ Vô Tình đã đột phá nhưng cũng làm hắn bị thương không nhẹ, nếu lại bị thêm một lần nữa thì hắn thực sự nuốt không trôi. Trữ Vô Tình nhân thời cơ này mà lập tức thoát khỏi hiểm địa này! Phía trước mặt hắn đã là rừng cây!

Thân hình Trữ Vô Tình chậm rãi rơi xuống, hai chân vừa chạm đất, đang đảo mắt quan sát xung quanh thì đột nhiên đất dưới chân mềm nhũn, chẳng biết từ lúc nào, trên mặt đất đã xuất hiện một cái hố thật to, Trữ Vô Tình bị bất ngờ, không kịp đề phòng nên toàn thân đều rơi xuống. Tuy nhiên, hắn lập tức nhanh trí phản ứng, đề khí mãnh liệt, trên tay phát ra kiếm khí lành lạnh, kiếm khí đột nhiên đánh xuống, hắn định dùng lực phản chấn của kiếm khí mà nâng thân thể bay lên thoát ra ngoài!

Không thể nói ứng biến của Trữ Vô Tình là không cao minh, đáng tiếc thân thể của hắn vừa mới trồi lên, Quân Khương Lâm đã canh sẵn phía trên, trường kiếm trong tay đâm thẳng vào mắt hắn! Trữ Vô Tình rống to, vung song chưởng kiếm khí phản kích, nhưng vừa vung lên thì thân thể mất lực phản chấn, lại rơi xuống huyệt động!

Huyệt động này không hiểu xuất hiện từ bao giờ, lại sâu khoảng bảy tám trượng! Trữ Vô Tình cố giữ vững tinh thần, từ từ rơi xuống, giờ phút này Quân Khương Lâm còn đứng phía trên, mình ẩn thân trong huyệt động này chắc chắn sẽ không bị đánh lén, chỉ chờ chân mình chạm đất là có thể mượn lực phóng ra! Khoảng cách thế này không thể chôn sống Trữ Vô Tình ta! Cho dù ngươi có muốn lấy cát đá lấp ta, ta cũng có thể phóng ra như thường!

Tuy nhiên, ngay trong lúc hắn đang rơi, từ trong vách đất đột nhiên lại xuất hiện một kiếm như tia chớp đâm tới! Chuyện này hoàn toàn ngoài ý liệu của Trữ Vô Tình, hắn vô cùng kinh ngạc, dù đã cật lực né tránh nhưng trên vai vẫn trúng một kiếm, Trữ Vô Tình tức giận rống to, một tay bổ ra thật nhanh, oanh một tiếng, xuất kiếm khí ngay nơi thanh kiếm kia vừa tấn công hắn...

Đột nhiên, lại thêm một kiếm quỷ dị đâm tới, lúc này mục tiêu lại là sau ót! Trữ Vô Tình chỉ mới hô hấp được nửa hơi thở thấy vậy liền sợ hãi, hắn mạnh mẽ dùng toàn bộ công lực còn sót lại, lộn nhào một cái đầu rơi xuống trước, chân giơ lên cao để né kiếm. Dù gì thì chỉ còn cách mặt đất một trượng mà thôi!

Chỉ cần ta có thể đáp xuống, lập tức có thể hồi khí phản kích! Mặc kệ Quân Khương Lâm ngươi giảo hoạt bao nhiêu, hôm nay ta thề sẽ giết ngươi!

Tuy nhiên, Trữ Vô Tình lập tức hoảng hốt, đây là chuyện gì? Mới lúc nãy quan sát, hắn thấy đã sắp chạm mặt đất, nhưng khi lộn người né kiếm, hiện giờ nhìn xuống thì không thấy đáy đâu cả, chỉ có một mảng tối tăm, cuối đầu nhìn xuống chân thì lại thấy đã cách mặt đất không biết bao xa (do lúc này hắn đã lộn đầu rơi xuống trước nên phía chân của hắn mới là mặt đất phía trên)! Cuối cùng là chuyện gì xảy ra?

Từ lúc bắt đầu rơi xuống, Trữ Vô Tình bắt đầu hô hấp hít vào thì trong đất liền gặp một kiếm đoạt mệnh đâm ra ngay, mục tiêu chính là các bộ vị yếu hại của hắn, làm quấy rầy nhịp hô hấp của hắn, chỉ có hít vào mà không thể thở ra, muốn thở ra một cái mà cũng không thể! Lúc này, khuôn mặt già nua góc cạnh của Trữ Vô Tình đã đỏ bừng, sắc mặt như bôi son!

Dù cho là cao thủ cái thế, khí mạch mạnh mẽ đến mức nào, nhưng nếu trong lúc chiến đấu mà không thể đề hơi, hồi khí... thì coi như nắm chắc cái chết trong tay! Mà hiện tại, Trữ Vô Tình chịu tấn công liên tục, hiển nhiên đã tiến gần tới bờ vực cái chết!

Mà trong lúc tránh né giãy chết, hắn đã đưa mình vào tình thế đầu rơi xuống đất, chân hướng lên trời, cứ thế mà rơi càng lúc càng nhanh!

Càng tức giận hơn, lúc hắn muốn dùng kiếm khí của cánh tay đâm vào vách đất bên cạnh để ổn định lại tư thế thì vách đất lại đột nhiên tiêu thất thành hư vô nên càng khó chịu hơn... Loại thủ đoạn này, rõ ràng huyền giả nhân gian không có khả năng làm ra được!

Lúc này, Trữ Vô Tình đã sợ tới cực độ, trong một thời gian dài không thể hồi khí, mặt của hắn đã dần trở thành màu tím!

Ngực đã bắt đầu đâu quặn lên, trên đường rơi xuống lại chịu tập kích liên miên không dứt, hắn đã phải tránh né ít nhất mười lăm mười sáu kiếm! Mỗi một lần đều là cách bờ vực sinh tử một sợi tóc mà thôi! Hiện tại, cho dù Trữ Vô Tình có cơ hội thở ra hồi khí, hắn cũng không dám thở mạnh, bởi vì chỉ cần hắn hắn thở ra một hơi mà thôi, huyền khí nhất định sẽ tán ra, lúc này chỉ cần tùy tiện nhận một kiếm thì hắn cũng không thể thoát, chỉ có thể trơ mắt chờ chết, hắn chỉ còn cách nín thở tiếp tục rơi mà thôi!

Trữ Vô Tình thậm chí cảm giác được, dựa vào tốc độ rơi xuống từ nãy tới giờ, chính hắn đã cách mặt đất trên dưới một trăm trượng, vậy mà vẫn chưa tới đáy! Con mẹ nó, cho dù là rảnh núi thì sâu như thế cũng đủ rồi chứ, sao vẫn chưa tới đáy là sao!

- Phanh!

Thân thể nặng nề của Trữ Vô Tình đập thẳng vào đáy động, tiếng răng rắc vang lên, trên người đồng thời bị gãy không biết bao nhiêu xương cốt! Đầu của hắn rơi xuống trước thì cắm thật sâu xuống đáy động, nhất thời rơi vào hôn mê!

Nguyên nhân chính là nền đất dưới đáy động không ngờ là đá cứng, còn cứng hơn cả đá lúc nãy rơi xuống đầu hắn! Lúc này, đầu của hắn không bị chấn động vỡ toang thì chỉ có thể nói may mắn nhờ xương đầu của hắn tương đối rắn chắc mà thôi!

Trong bóng đêm, bóng người chợt lóe, Quân Khương Lâm xuất hiện bên người Trữ Vô Tình, cười lạnh một tiếng, chân giậm mạnh một cái đá dưới chân liền nứt ra, thân thể và cả đầu đầm đìa máu tươi của Trữ Vô Tình lập tức bắn ra! Thắng bại đã phân! Lấy thực lực lúc nãy của Trữ Vô Tình mà nói, nếu Quân Khương Lâm lấy cứng đối cứng mà chiến đấu với hắn, chắc chắn Quân Khương Lâm chỉ có con đường chết!

Tuy nhiên, trên người Quân đại thiếu lại có vô số ám chiêu! Hắn dẫn dắt Trữ Vô Tình đuổi theo như một tên điên, từng bước từng bước dẫn Trữ Vô Tình vào cạm bẫy tử vong do hắn dùng Ngũ Hành lực bố trí ra, làm cho Trữ Vô Tình tiêu hao sinh lực, kết quả là làm cho vị đại cao thủ này nằm bất động nơi đáy động!

Trữ Vô Tình bị thương rất nặng, từ từ tỉnh lại, định thần một chút mới phát hiện bản thân đã nằm trên mặt đất, trên người không có chỗ nào là không đau, trên đầu còn không ngừng chảy ra một loại chất lỏng sền sệt, hắn vừa đưa tay lên sờ thì đau nhức vô cùng! Ý thức của hắn dần dần trở lại, nội tức vận chuyển toàn thân một cách gian nan, hắn phát hiện có hơn mười chỗ đứt gãy xương cốt khắp toàn thân, đến lúc này thì chiến lực của hắn đã hoàn toàn tan biến. Trước mặt hắn là một thân ảnh mờ ảo đang đứng, Trữ Vô Tình nhắm mắt lại, hít thở thật sâu, sau đó khàn khàn nói:

- Quân Khương Lâm? Là ngươi phải không?

- Không phải là ta thì là ai! Trữ Vô Tình, xem ra ngươi còn chưa hồ đồ!

Thanh âm của lãnh đạm của Quân Khương Lâm truyền đến.

Trữ Vô Tình hối hận thở dài, mỏng manh hỏi:

- Quân Khương Lâm, một trận này ngươi đã đánh bại lão phu, nhưng... thật ra ngươi có phải là người hay không? Hay thật ra ngươi là quỷ?

Hắn dừng một chút mới nói tiếp:

- Phải chăng ngươi có khả năng khống chế được đất?

Chuyện này chỉ có tiên nhân trong truyền thuyết mới có khả năng làm ra! Loại chuyện này, thật sự chưa bao giờ xảy ra trên thế giới này, thậm chí, nếu trước đây có người nói với hắn chuyện này, hắn sẽ nghĩ ngay người đó bị điên! Nhưng giờ phút này hắn tự mình trải qua, lại vô thức mở miệng ra hỏi những lời này!

Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, nếu Trữ Vô Tình còn không nhận ra vô số điểm thần dị cổ quái của Quân Khương Lâm thì thật sự có chút thiểu năng... Quân Khương Lâm trầm tư một hồi, lại hỏi ngược lại một câu:

- Vậy ngươi nghĩ sao?

Trữ Vô Tình nghe thấy thế liền hiểu, cười thảm một tiếng mà nói:

- Chẳng trách chuyện gì ngươi cũng không để trong lòng... Chẳng trách ngươi dám lớn mật như thế... Thì ra ngươi có loại thần công đoạt thiên địa tạo hóa thế này... Nhân vật như ngươi, đáng tiếc chúng ta lại muốn làm kẻ địch cùng ngươi, cứ một mực ép ngươi vào con đường đối lập với chúng ta, thật là ếch ngồi đáy giếng không biết thế giới to lớn nhường nào. Tam đại Thánh Địa chúng ta cho là chúng sinh chỉ là con kiến, thì ra chúng ta mới là ếch ngồi đáy giếng không biết trời cao đất rộng...

Quân Khương Lâm chỉ im lặng, thật lâu sau mới nói:

- Lập trường hai bên đã quá rõ ràng, tam đại Thánh Địa các ngươi dù không muốn làm kẻ địch của ta, trong tương lai ta cũng tự tìm tới các ngươi! Ngươi hẳn là hiểu được ý của ta!

Trữ Vô Tình ho khan, cười thảm nói:

- Không sai! Vì Mai Tôn Giả... vì Mai Tôn Giả, ngươi cũng sẽ làm vậy!

Hắn cố gắng ngồi dậy, nhưng do xương cốt gãy quá nhiều nên không thể ngồi, chỉ nằm mà nói:

- Quân Khương Lâm, thật ra mà nói, tuy là xính mích nội bộ, nhưng ta nói thậ...t Ta hi vọng ngươi có thể thận trọng mà suy nghĩ cho đại cuộc!

Quân Khương Lâm lạnh lùng nói:

- Điều này ngươi cứ yên tâm, trong lòng ta đã có tính toán!

Trữ Vô Tình cười rộ lên mỉa mai:

- Nói vậy là ta không báo được thù sao?

Quân Khương Lâm hờ hững nói:

- Ngươi cho rằng ngươi có khả năng sao? Chẳng lẽ bây giờ ngươi còn có năng lực giết ta sao?

- Đã không có!

Trữ Vô Tình điên cuồng cười rộ lên, nước mắt nước mũi cùng trào ra, trào phúng vô cùng, nhưng ý vị trào phúng này là hắn trào phúng chính bản thân hắn. Hắn cười một hồi liền ngừng lại, thấp giọng nói:

- Quân Khương Lâm, ta thỉnh cầu ngươi một việc!

- Chuyện gì?

Quân Khương Lâm mơ hồ hiểu ra.

- Tiễn ta một đoạn đi! Ta thực sự muốn đi nhanh, nhân lúc nhị đệ còn có thể nhận ra thân tàn này của ta!

Ánh mắt của Trữ Vô Tình dần dần dại đi:

- Nhị đệ của ta hiện đang chờ ta trên đường về, ta hình như thấy hắn đang vẫy tay với ta. Quân Khương Lâm, ngươi không biết đâu, nhị đệ của ta tuy huyền công cao cường nhưng lá gan hắn rất nhỏ... Lúc nãy hắn phải ra đi một mình trong bóng đêm, hắn sẽ sợ hãi... Ta muốn nắm tay hắn mà dắt đi!

Quân Khương Lâm hít một hơi thật sâu mà không nói gì.

Hắn chỉ nghe Trữ Vô Tình nói nhẹ:

- Con đường này rấ...t rấ...t tối, rấ...t rấ...t lạnh, nhị đệ... nhị đệ của ta, nếu không có ta bên cạnh, hắn làm sao dám đi? Hắn sẽ cô độc và tịch mịch lắm... Ta là đại ca của hắn, mãi mãi là đại ca của hắn... Ta muốn ra đi cùng hắn... Ta muốn nói cho cha mẹ ta biết, ta đã đem Phong Ý thu vào đại môn... Hắn đã là người của Trữ gia rồi, hắn hiện giờ là Trữ Phong Ý... Cha mẹ ta còn chưa biết chuyện này...

Hắn chậm rãi nói xong, khóe miệng máu tươi sền sệt chảy ra... Thật là làm lòng người cảm động!

- Còn có Tiểu Hà... Tiểu Hà của ta, đã cách biệt trăm năm rồi, lần này chúng ta có thể đoàn tụ lần thứ hai, từ nay về sau sẽ không ai dám khi dễ nàng nữa...

Khuôn mặt của Trữ Vô Tình kích động đến đỏ ửng, trong mắt lại hiện lên một ít sắc thái hạnh phúc, nhưng ánh mắt lúc này đã bắt đầu loạn, hắn quát lên:

- Đoàn viên thôi... Ta phải về nhà...

Đột nhiên, thân thể hắn giật một cái, không hiểu tấm thân tàn của hắn lấy đâu ra sức lực, cuối cùng có thể ngồi thẳng dậy, xương cổ hắn vốn đã trật ra, thế nhưng lúc này lại kêu rắc một tiếng, bị chính hắn kéo trở về như cũ, hắn khàn giọng gầm nhẹ:

- Quân Khương Lâm, tiễn ta một đoạn đi... Mọi người đang đợi ta... đang đợi ta... Trong mắt Tiểu Hà đã có nét buồn rồi, nàng đã đợi ta suốt một trăm bảy mươi năm, ta không muốn nàng phải đợi thêm nữa! Mau, mau giúp ta... ta thỉnh cầu ngươi...

Ánh mắt của Trữ Vô Tình lóng lánh trong bóng tối, vẻ mặt vô cùng quyến luyến và hạnh phúc, tựa hồ thân nhân của hắn thực sự đang đứng chờ hắn trên đường về cửu tuyền, chỉ đợi hắn đến sum họp đoàn tụ... Quân Khương Lâm nhắm mắt lại, thần kiếm Viêm Hoàng Chi Huyết đâm thẳng vào trái tim Trữ Vô Tình một cách chuẩn xác, thấp giọng nói:

- Chúc các ngươi thật sự có thể sum họp hạnh phúc!

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK