Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh - Bảo Thạch Tiêu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này phòng khách lạnh tanh, không một ai đi đến. Điều này làm cho Triệu Quân Dũng cảm thấy như đứng đống lửa ngồi đống than, cực kỳ mất tự nhiên. Khi hắn đang cảm thấy nóng lòng như lửa đốt, chợt một chiến sĩ trẻ tuổi chạy đến rót nước. Triệu Quân Dũng nhìn thoáng qua tên chiến sĩ, sau đó hắn trầm giọng hỏi:

- Đồng chí, xin hỏi chủ nhiệm Trần đang ở nơi nào?

Tên chiến sĩ đặt ly nước xuống, hai chân xếp lại thẳng tắp, hắn cúi chào rồi nói:

- Báo cáo thủ trưởng, tôi không biết.

Sau khi được câu đầu thì Triệu Quân Dũng còn sinh ra cảm giác hưởng thụ, nhưng câu trả lời sau đó lại làm cho tâm tư của hắn trầm xuống, đối phương nói không biết.

Nhưng lúc này Triệu Quân Dũng ở trên địa bàn của người ta, hắn cũng không dám phát giận lung tung. Hơn nữa chiến sĩ kia không biết cũng là bình thường, hắn sao có thể phát giận với một người lễ phép như vậy?

Triệu Quân Dũng nâng ly lên uống hai ngụm, khi hắn chuẩn bị hỏi tên chiến sĩ kia vài chuyện, chợt thấy chủ nhiệm Trần đi vào. Nhưng lúc này hắn thấy vẻ mặt của chủ nhiệm Trần không được tốt cho lắm.

- Chủ nhiệm Trần, khi nào thì tôi có thể được gặp đồng chí Tiểu Bắc?

Triệu Quân Dũng không chờ chủ nhiệm Trần ngồi xuống, hắn dùng giọng không thể chờ đợi được nói.

- Cái này tôi không biết.

Chủ nhiệm Trần nhìn thoáng qua Triệu Quân Dũng rồi dùng giọng thản nhiên nói.

Lại là không biết, điều này làm cho Triệu Quân Dũng cảm thấy cực kỳ kinh ngạc. Hắn dùng ánh mắt nghi hoặc khó hiểu nhìn chủ nhiệm Trần, sau đó dùng giọng buồn bực nói:

- Chủ nhiệm Trần, có phải có gì khó khăn hay không? Nếu như thật sự là như vậy, tôi có thể mời lãnh đạo của đơn vị liên lạc với phân khu, để hai bên có thể ma xát phối hợp.

Chủ nhiệm Trần khoát tay áo nói:

- Chủ nhiệm Triệu, anh cũng không cần suy đoán, chúng tôi luôn tích cực giúp đỡ công tác của các anh, nhưng lần này thật sự là không biết, vì nó không nằm trong quyền hạn của chúng tôi ở chỗ này.

"Cái gì? Phân khu không đủ quyền hạn đề điều tra về Mạc Tiểu Bắc sao?"

Triệu Quân Dũng chợt lắp bắp sợ hãi, chợt nghe chủ nhiệm Trần nói tiếp:

- Phân khu thành phố La Nam không có quyền hạn này, lúc này lãnh đạo phân khu đang liên hệ với lãnh đạo tuyến trên.

Nghe nói lãnh đạo phân khu phải liên hệ với tuyến trên, Triệu Quân Dũng không khỏi cảm thấy có hơi run rẩy, hắn biết rõ ý nghĩa của nó là như thế nào.

Triệu Quân Dũng cảm thấy sự việc không đơn giản, nhưng tuyệt đối không phải nằm trong tình huống như lúc này. Bây giờ hắn muốn trò chuyện với vợ của Vương Tử Quân, thế nhưng phân khu tỉnh Sơn Nam phải liên hệ với lãnh đạo tuyến trên. Dù chủ nhiệm Trần nói chuyện cực kỳ khách khí, thế nhưng thực tế lại nói quyền hạn của mình là căn bản chưa đủ.

"Chẳng lẽ lần này lại phải thất vọng quay về?"

Triệu Quân Dũng nghĩ đến tình huống điều tra ngày hôm qua ở La Nam, thế là trong lòng bùng lên cảm giác xấu.

Thời gian dần trôi qua, khi mà chủ nhiệm Trần chuẩn bị sắp xếp dùng cơm, một tên tham mưu trẻ tuổi chợt chạy đến. Hắn đưa một phần văn kiện vào trong tay của chủ nhiệm Trần, sau đó chào bỏ đi.

Chủ nhiệm Trần nhìn văn kiện này, trên mặt chợt lộ ra nụ cười, hắn cười ha hả nói:

- Chủ nhiệm Triệu, anh không cần phải chờ, anh đã có thể quay về báo cáo công tác.

Chủ nhiệm Trần nói rồi đưa văn kiện trong tay cho Triệu Quân Dũng.

"Văn kiện của đảng?"

Điều này không khỏi làm cho trống ngực của Triệu Quân Dũng đập mạnh hơn, hắn nhìn thoán qua nội dung văn kiện, bên trên chỉ có hai hàng chữ.

Nội dung của văn kiện khá đơn giản, chứng minh chiếc đồng hồ kia là của Mạc Tiểu Bắc mua, sau đó khẳng định Mạc Tiểu Bắc hoàn toàn có năng lực kinh tế để mua sắm chiếc đồng hồ Patek Philippe.

Triệu Quân Dũng nhìn văn kiện chứng minh, hắn biết rõ nhiệm vụ của mình đã hoàn thành, thế nhưng tâm tư lại cực kỳ đè nén. Hắn muốn được thấy mặt vợ của Vương Tử Quân, không ngờ đợi đến trưa ở đây chỉ nhận được một trang giấy.

- Chủ nhiệm Triệu, anh thật sự rất có mặt mũi, thứ này được đưa đến bằng con đường đặc biệt, nếu không phải vài ba ngày nữa chúng ta mới có được nó.

Chủ nhiệm Trần vỗ vỗ vai của Triệu Quân Dũng rồi cười nói.

Triệu Quân Dũng nhìn tài liệu trong tay, thầm nghĩ nào phải tôi là người có mặt mũi? Có lẽ là vì thân phận của trung tá Mạc quá đặc thù, tuyến trên cũng không muốn để tôi ở lại đây chờ cô ta cả ngày nữa.

Triệu Quân Dũng nghĩ như vậy mà càng cảm thấy không thoải mái, không còn tâm tư ở lại dùng cơm. Sau khi từ chối lời mời cơm không chút thành ý của chủ nhiệm Trần, hắn nhanh chóng cầm tài liệu chạy về khách sạn La Nam.

Mục Hoài Trụ đang chờ ở trong nhà khách La Nam, khi hắn đưa văn kiện cho Mục Hoài Trụ, bí thư Mục nhìn qua rồi đặt lên mặt bàn.

- Bí thư Mục, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì?

Triệu Quân Dũng không được hưởng thụ cảm giác khâm sai đại thần ở thành phố La Nam, ngược lại còn cảm thấy bức bối trong lòng, lúc này hắn rất muốn tìm lại thể diện của mình.



Nhưng ý nghĩ của hắn nhanh chóng bị Mục Hoài Trụ đánh nát. Bí thư Mục nhìn thoáng qua Triệu Quân Dũng, sau đó thản nhiên nói:

- Đã có được kết quả, chúng ta đi thôi.

Trước khi đi Mục Hoài Trụ cũng không đến gặp mặt Vương Tử Quân theo đúng quy củ, sau khi gọi một cuộc điện thoại thì lên xe rời khỏi thành phố La Nam.

...

Vương Tử Quân biết rõ ràng tình huống điều tra của ủy ban kỷ luật tỉnh ủy, sau khi chào tạm biệt Mục Hoài Trụ, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ rồi rơi vào trầm ngâm.

Chuyện này nhìn qua đã được điều tra rõ ràng, thế nhưng ảnh hưởng thực tế của nó với Vương Tử Quân là khá lớn. Dù sao thì đối phương làm ra chuyện này cũng là vì muốn đánh hắn té ngã trong lúc tiến vào thường ủy tỉnh ủy.

Khi mở trang web ra thì những topic bình luận đã được đổi mới, không ít trang web bắt đầu bình luận về vụ này, nhưng nó phần lớn là những bình luận bảo thủ, đều chỉ là những ý kiến cá nhân mà thôi.

- Tút tút tút.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Vương Tử Quân nhìn số gọi đến, hắn nghe máy nói:

- Vợ, có nhớ anh không?

- Hu hu...

Khác với những lần bí thư Vương mở miệng trêu chọc vợ vào thời điểm trước kia, Mạc Tiểu Bắc bây giờ lại khóc hu huyện ủy Vương Tử Quân chợt cảm thấy luống cuống, hắn vội vàng nói:

- Tiểu Bắc, Tiểu Bắc, đừng khóc, không có chuyện gì!

- Chồng, em muốn gặp anh, em sẽ mời anh ăn cơm.

Mạc Tiểu Bắc nói xong thì cúp điện thoại.

Vương Tử Quân tất nhiên hiểu ý của Mạc Tiểu Bắc trong điện thoại, hắn biết rõ những ngày qua nàng chịu áp lực không nhỏ. Lúc này nàng hẹn hắn dùng cơm, rõ ràng là trong lòng đang còn rất áy náy. Nhưng nàng tặng đồng hồ cũng không sai, vì nàng có xuất thân con nhà danh giá hiển hách ở thủ đô, nàng thậm chí còn chưa từng tặng quà cho ai bao giờ.

Vương Tử Quân lắc đầu bất đắc dĩ, hắn chợt hiểu một vấn đề quan trọng, chính là Mạc Tiểu Bắc mời dùng cơm, nhưng căn bản không nói ở nơi nào.

Khi Vương Tử Quân cầm lấy điện thoại chuẩn bị gọi đi, điện thoại của hắn chợt vang lên. Hắn nhìn thoáng qua số điện thoại gọi đến trên màn hình, thế là lên tiếng:

- Chào bí thư Lâm.

- Ha ha, Tử Quân, sao cậu lại khách khí như vậy?

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Lâm Trạch Viễn, căn cứ vào giọng nói này, Vương Tử Quân có thể thấy được tâm tình của đối phương là không tệ.

Nếu Vương Tử Quân đã coi Lâm Trạch Viễn là một thân cây lớn, tất nhiên hắn sẽ chú ý bò lên, hắn cười hì hì nói:

- Chú Lâm, đây không phải là cháu đang biểu hiện sự tôn trọng với ngài sao?

- Miệng lưỡi trơn tru, đúng là làn điệu của cậu, căn bản không dạy bảo một chút là không được.

Lâm Trạch Viễn nói rồi giọng điệu trở nên nghiêm túc:

- Tử Quân, tuy phong ba lần này đã qua, cậu đã nói rõ ràng, thế nhưng bài học vẫn phải khắc sâu. Điều này yêu cầu cậu phải cực kỳ cẩn thận trong công tác về sau, không cần phải làm cho người ta nắm được mái tóc của mình.

Lâm Trạch Viễn nói bằng lời đầy quan tâm, nhưng đồng thời cũng làm cho Vương Tử Quân cảm nhận được ý nghĩa khác biệt.

- Cám ơn chú Lâm nhắc nhở, sau này tôi sẽ chú ý hơn.

- À, lãnh đạo rất vui vì lần này cậu đã vượt qua khảo nghiệm, nói cậu còn trẻ, sau này tương lai rộng lớn, nếu muốn tiến nhanh về phía trước, muốn đi xa hơn, cần phải vững vàng từng bước một.

Lâm Trạch Viễn càng nói thêm nghiêm túc, giọng điệu càng thêm trầm bổng hơn.

Sau khi nghe được lời đánh giá của vị lãnh đạo kia với mình, Vương Tử Quân biết rõ lần này mây gió trên người mình đã tán đi, thế nhưng vẫn còn thứ khác đang chào đón.

"Cậu còn trẻ, đường còn dài."

Lời an ủi như vậy cũng có ý nghĩa khác, đó chính là lúc này lãnh đạo đang yêu cầu mình không cùng người khác tiếp tục tranh chấp ưu khuyết điểm.

Lúc này trong phòng làm việc của Lâm Trạch Viễn cũng không phải chỉ có một mình, còn có cả Vương Quang Vinh.

Nếu so sánh với vài ngày trước thì Vương Quang Vinh lúc này căn bản khá tiều tụy. Lão làm cha của Vương Tử Quân, lão không giúp được gì, thế nhưng tâm tư cũng hao tổn rất nhiều.

- Tiểu tử thúi này nên dạy bảo cho một chặp.

Sau khi Lâm Trạch Viễn đặt điện thoại xuống, Vương Quang Vinh dùng giọng chỉ hận rèn sắt không thành thép nói.



- À, anh Vương, đáng thương cho tâm tư của cha mẹ trên thiên hạ.

Lâm Trạch Viễn nâng ly nước lên uống một ngụm, sau đó cười nói:

- Lúc này đáng lý ra anh mới là người gọi điện thoại mới đúng, kết quả lại là tôi thay anh.

- Cám ơn bí thư Lâm đã quan tâm đến Tử Quân, tôi tin tưởng sau này sẽ không bao giờ xảy ra những chuyện tương tự như vậy.

Vương Quang Vinh nhìn Lâm Trạch Viễn rồi dùng giọng đầy tự tin nói.

Dù nói rất nghiêm khắc nhưng Vương Quang Vinh căn bản rất đau lòng vì tình huống mà con mình gặp phải, giống như có một vết thương, khi nứt miệng thì da bên ngoài cũng đau. Con trai của lão thật sự tiến bước đến vị trí hiện tại cũng căn bản là không dễ dàng gì.

Lâm Trạch Viễn hiểu những cảm nhận của Vương Quang Vinh vào lúc này, lão cười cười nói:

- Cậu ấy sẽ không quên, vì vậy mà một vị trí thường ủy tỉnh ủy bay đi mất. Nếu không phải có chuyện này, chỉ sợ bên kia sẽ có tranh chấp rất căng.

- Bí thư Lâm, chẳng lẽ không có hy vọng gì sao?

Vương Quang Vinh tuy ngoài miệng thì mắng con, thế nhưng trong lòng lại cảm thấy không cam lòng cho con mình.

Lâm Trạch Viễn lắc đầu nói:

- Lúc này ủy ban kỷ luật đã điều tra rõ ràng, nhưng có một vấn đề không thể lảng tránh, chính là dư luận đã hình thành. Nếu như đẩy Tử Quân tiến lên, chỉ sợ sẽ có xu thế đổ dầu vào lửa, như vậy cũng không tốt, vì vậy cứ để cậu ấy chậm rãi tiến lên.

Lâm Trạch Viễn nói đến đây thì nhìn thoáng qua gương mặt tiều tụy của Vương Quang Vinh, lại có chút không đành lòng, thế là khẽ nói:

- Cũng không phải hoàn toàn không có cách nào, nếu như dư luận chuyển từ Vương Tử Quân sang người đối phương, như vậy sẽ có hy vọng.

Vương Quang Vinh giống như có suy nghĩ gì đó, thế nhưng lại lắc đầu vô thức. Lão cảm thấy cực kỳ đau nhức, luôn vô ý muốn làm ra động tác gì đó. Dù kết quả lúc này nằm trong dự đoán của lão, thế nhưng Lâm Trạch Viễn nói ra vẫn làm cho lòng lão giống như bị mèo cào, rất đau. Lão biết rõ lúc này muốn dẫn lối dư luận sang người khác căn bản không dễ dàng chút nào. Lão không hiểu rõ về inte, những ngày qua lão đã thấy uy lực của nó, đừng nói lão chỉ là một cán bộ cấp phó bộ, dù là Lâm Trạch Viễn thì chỉ sợ cũng là bốn lượng bạt ngàn cân mà thôi.

Lâm Trạch Viễn biết rõ điều này là không thể, thế cho nên vỗ vỗ vai Vương Quang Vinh rồi nói:

- Được rồi, anh không cần đáng tiếc vì cậu ấy, tuổi trẻ chịu chút đả kích cũng không là vấn đề. Hơn nữa thành phố La Nam phát triển quá mạnh, cuối năm sẽ tiến vào trong hàng ngũ những thành phố có sản lượng trăm tỷ. Sau khi địa vị của thành phố La Nam càng thêm vững chắc, tình huống Vương Tử Quân tiến lên cấp phó bộ cũng không là vấn đề, chỉ là vấn đề về thời gian mà thôi.

- Bí thư Lâm nói đúng, tôi chỉ là lo lắng dư thừa mà thôi.

Vương Quang Vinh cười ha hả nói:

- Khi tôi còn trong độ tuổi của nó, tôi còn đang làm phụ đạo viên trong giảng đường đại học, bây giờ nó đã là bí thư thị ủy, là quá đủ rồi.

...

Trong phòng làm việc của bí thư Hào Nhất Phong, Mã Nghênh Tường đưa đến báo cáo điều tra, điều này làm cho bí thư Nhất Phong cau mày, nhưng sau khi buông văn kiện thì trên mặt lại xuất hiện nụ cười.

- Bí thư Mã, rất tốt, kết quả này rất tốt, điều này nói rõ cán bộ tỉnh Sơn Nam chúng ta vẫn có thể chống lại khảo nghiệm, nói rõ tố chất có thể vượt qua thử thách.

Hào Nhất Phong nhìn Mã Nghênh Tường rồi trầm giọng nói.

Mã Nghênh Tường có năng lực quan sát rất mạnh, vừa rồi hắn thấy bí thư Hào Nhất Phong nhăn mày. Nhưng bí thư Hào Nhất Phong đã giả vờ hồ đồ ở sự kiện này, như vậy hắn cũng sẽ không ngu mà giữ lấy không buông. Lúc này hắn nở nụ cười cởi mở nói:

- Đúng vậy, bí thư Nhất Phong, khi tôi được nhìn thấy kết quả điều tra thì cũng cảm thấy rất vui mừng, đồng thời cũng rất bội phục bí thư ngài. Ngài là một người có ánh mắt sáng suốt và tài ba ở phương diện lựa chọn cán bộ tỉnh Sơn Nam, đẩy từng người lên vị trí thích hợp, vì vậy khi công tác sẽ không bao giờ va vào tảng băng ngầm. Thông qua điều tra lần này, chúng ta có thể chứng minh với nhân dân toàn tỉnh Sơn Nam, tình huống ngài bổ nhiệm Vương Tử Quân làm bí thư thị ủy La Nam thật sự là quá sáng suốt.

Sau khi nghe những lời nịnh hót của Mã Nghênh Tường, Hào Nhất Phong thầm nghĩ:

"Ông nếu có biện pháp sẽ không đề bạt tên kia, anh cho rằng Hào Nhất Phong tôi coi Vương Tử Quân là thiên lý mã sao? Hừ, còn lâu, hắn không những không phải là thiên lý mã, chỉ sợ cũng không phải là bách lý mã, chỉ là một con lừa, chỉ cần không cẩn thận sẽ bị đá trúng!"

Hào Nhất Phong nghĩ là một chuyện nhưng nói ra lại có hương vị khác biệt, hắn cười cười nói với Mã Nghênh Tường:

- Tôi cũng không phải một mình đề bạt một đồng chí trẻ tuổi như Vương Tử Quân tiến lên, đó là quyết định của thường ủy, tôi cũng không dám căn cứ vào đó để tự kiêu ngạo về bản thân.

Mã Nghênh Tường thấy mình căn bản không có một phần nịnh hót được Hào Nhất Phong, thế là cũng không dây dưa ở phương diện nay. Hắn cười nói:

- Bí thư Nhất Phong, điều tra đã có kết quả như vậy, chúng ta nên kết thúc, ngài nghĩ sao?

- À, cũng không cần tiếp tục điều tra.

Hào Nhất Phong nhìn những tư liệu trong bản báo cáo, sau đó vẻ mặt chợt biến đổi, trở nên trang nghiêm, lão nhanh chóng nói với Mã Nghênh Tường .


Mã Nghênh Tường đến phòng làm việc của Hào Nhất Phong cũng là vì báo cáo chuyện này, bây giờ đã nhận được câu trả lời rõ ràng thuyết phục của Hào Nhất Phong thì chuẩn bị rời đi. Khi hắn chuẩn bị đi thì Hào Nhất Phong chợt khoát tay nói:


- Bí thư Nghênh Tường, chỗ này của tôi còn một sự việc cần trưng cầu ý kiến của anh.


Sau khi nghe Hào Nhất Phong nói như vậy thì Mã Nghênh Tường chợt thu bước chân trở về, lại ngồi xuống ghế. hắn không nói gì, chỉ ngồi nhìn bí thư Hào Nhất Phong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK