Vương Tử Quân có thể thấy Lâm Trạch Viễn căn bản không thể nhịn được cảm giác căm phẫn trong lòng, lúc này giống như là đang rít gào gầm rú. Lâm Trạch Viễn muốn mắng hắn, muốn mắng hắn lỗ mãng thì chỉ cần hất tay lên tiếng là được. Lúc này Lâm Trạch Viễn nổi giận gần giống như dã thú, lại liên tục đi tới đi lui.
Vương Tử Quân dỏ bừng mặt dưới những lời chất vấn của Lâm Trạch Viễn. Lúc này Lâm Trạch Viễn thấy Vương Tử Quân chảy nước mắt, nhưng lão kiên quyết không cảm động, nước mắt cá sấu sao có thể tin được?
Từ khi quen biết thì Lâm Trạch Viễn thật lòng tán thưởng Vương Tử Quân, chỉ vài năm mà nắm bắt được những kỳ ngộ khó tưởng. Năm xưa sao lão không nghĩ đến chuyện bắc cầu cho Vương Tử Quân và Lâm Dĩnh Nhi? Nếu lão có được cơ hội, như vậy con gái bảo bối của lão căn bản đã không như ngày hôm nay.
Lâm Trạch Viễn nhìn chằm chằm vào bộ dạng tràn đầy nước mắt của Vương Tử Quân, lão vẫn cảm thấy đầy bụng tức không có chỗ phát tiết, thế là ném một quyển sách xuống đất, lại cười lạnh hỏi Vương Tử Quân: - Anh đã hài lòng chưa? Anh tự cho rằng mình là người ngồi yên trên ghế không ngã, ra ngoài đường bềnh bồng vui vẻ sao? Anh làm khổ ai thì tôi không quan tâm, thế nhưng tôi lại khinh bỉ những người có thành tựu như anh. Lâm Dĩnh Nhi là nguồn sống của tôi, anh có biết không?
Vương Tử Quân lúc này căn bản là khóc theo kiểu vô thức, hắn cực kỳ kích động, hắn dùng giọng chém đinh chặt sắt phản bác: - Cháu cũng chỉ vừa biết rõ mình phạm sai lầm như vậy, cháu cực kỳ áy náy với Dĩnh Nhi, cục diện hôm nay căn bản không phải là thành tựu gì cả, ngược lại cháu còn cảm thấy cực kỳ tội lỗi. Nhưng chú Lâm, cháu sẽ phụ trách với mẹ con Dĩnh Nhi, xin ngài tin tưởng cháu.
Lâm Trạch Viễn thấy Vương Tử Quân đã hoàn toàn gấp gáp, với địa vị hiện tại của lão, bây giờ lão là quan lớn, căn bản làm cho người ta nhìn vào mà kinh hãi. Lúc này trong phòng làm việc trống rỗng, Vương Tử Quân đang lặng lẽ đổ lệ, căn bản đang gánh chịu áp lực mà Lâm Trạch Viễn đưa đến cho mình.
Vương Tử Quân căn bản có thể thấy Lâm Trạch Viễn không hài lòng với câu trả lời của mình, nhưng hắn căn bản không còn con đường thứ hai để đi. Hắn không thể vì sửa chữa sai lầm mà tiếp tục đi trên một con đường sai lầm khác, đây là điểm mấu chốt của hắn.
Vương Tử Quân không nói lời nào, hắn cố gắng đứng thẳng người. Hắn dùng phương pháp này để chứng minh cho Lâm Trạch Viễn thấy thái độ của mình, đó chính là mình căn bản không thỏa hiệp ở phương diện này.
Không biết trải qua bao lâu, Lâm Trạch Viễn cuối cùng mở miệng: - Anh biết rõ đây là sai lầm, anh còn cố gắng níu kéo làm gì?
Vương Tử Quân có thể phát giác được Lâm Trạch Viễn thấy rõ mối quan hệ giữa mình và Lâm Dĩnh Nhi, hắn nhìn ánh mắt tràn đầy trí tuệ của Lâm Trạch Viễn , thế là không cần nghĩ ngợi mà dùng giọng dứt khoát nói: - Cháu không muốn làm cho người mình yêu phải tiếc nuối chuyện chung thân đại sự.
Bầu không khí trong gian phòng lại trở nên đè nén, hai người đàn ông ngồi trên hai chiếc ghế sa lông, hai bên dùng ánh mắt cực kỳ nghiêm túc nhìn đối phương. Không biết qua bao lâu thì Lâm Trạch Viễn chợt ném ra một câu: - Tôi hy vọng cậu đừng làm tôi thất vọng, nếu không tôi sẽ không buông tha cho cậu.
Lâm Trạch Viễn nói một câu hằn học nhưng Vương Tử Quân lại thở dài một hơi, dù thế nào thì đây cũng tính là Lâm Trạch Viễn đã tỏ thái độ, rõ ràng là đã rộng lượng cho một con đường sống.
- Cháu sẽ không làm cho ngài thất vọng. Vương Tử Quân nhìn Lâm Trạch Viễn rồi dùng giọng cực kỳ nghiêm túc để đảm bảo.
Lúc này Lâm phu nhân ở phòng bếp chợt lên tiếng: - Dĩnh Nhi, con đến phụ dọn chén, chúng ta dùng cơm.
Với vị trí hiện tại của Lâm Trạch Viễn, nhân viên công tác trong nhà là không thiếu, dựa theo sắp xếp thì hôm nay cũng có người trực ban. Nhưng những người cố ý ở lại đã bị Lâm Trạch Viễn đuổi đi, vì bây giờ là tết nhất, có gia đình nào không muốn được đoàn tụ?
Lâm Dĩnh Nhi đang ôm Tái Tái kể chuyện cổ tích, thế nhưng sau khi Vương Tử Quân đi vào phòng, tâm tư của nàng đã bị hai người đàn ông kia chiếm trọn, kể chuyện cũng rất bừa bãi. Lúc này nàng nghe thấy mẹ phân phó, thế là nhanh chóng vọt đi như tên rời cung.
Nhưng lúc này Lâm Dĩnh Nhi cũng không đi vào nhà bép, nàng nhìn về phía phòng khách, lúc này Lâm Trạch Viễn và Vương Tử Quân đã ngồi đối diện bình hòa với nhau. Điều này không khỏi làm nàng cảm kích.
- Bố, con cám ơn. Lâm Dĩnh Nhi nói làm cho hai mắt Lâm Trạch Viễn có hơi ướt, mặc dù có vài việc không được như mong muốn, thế nhưng lão cảm thấy như vậy đã đủ rồi.
- Ăn sủi cảo thôi, Tái Tái đã đói rồi.
Vương Tử Quân và Lâm Dĩnh Nhi cùng đi vào nhà bép, bọn họ nhanh chóng dọn sủi cảo, dưa muối ra bàn cơm. Vì lúc vừa về nhà có cảm giác cực kỳ không yên, thế nhưng sau khi biết được kết quả thì Lâm Dĩnh Nhi tỏ ra cực kỳ vui vẻ.
Lâm Trạch Viễn và vợ ngồi bên cạnh nhau, Tái Tái thì ngồi bên cạnh Vương Tử Quân và Lâm Dĩnh Nhi. Mặc dù chỉ là bữa sáng đơn giản thế nhưng lại cực kỳ vui vẻ.
Lâm phu nhân đặt tinh lực của mình lên người Tái Tái, bà uốn nắn từng chi tiết dùng đũa của cô bé, sau đó nói với Vương Tử Quân: - Tử Quân, khi nào có thời gian thì đến nhà chơi nhé?
Vương Tử Quân liên tục đồng ý, bàn chân dưới bàn bị đá một cái. Lúc này hắn ngồi đối diện với Lâm Trạch Viễn, cũng không dám có hành vi mờ ám đáp lại Lâm Dĩnh Nhi.
Lâm Trạch Viễn căn bản cảm khái vô hạn với lời nói của vợ mình. Lão thầm nghx, bà nhiệt tình đãi khách, thật sự là dẫn sói vào nhà, cho dù bà không nói thì tiểu tử kia cũng thường xuyên đi lại mà thôi.
Sau khi dùng cơm xong thì Lâm Dĩnh Nhi đi rửa bát, Lâm phu nhân đưa Tái Tái ra sân chơi, Lâm Trạch Viễn mời Vương Tử Quân đánh cờ, nhưng tâm tư của hai người cũng không đặt lên bàn cờ.
Vương Tử Quân báo cáo công tác của mình ở Nam Giang cho Lâm Trạch Viễn. Lâm Trạch Viễn luôn lắng nghe, sau đó mới chậm rãi nói: - Tuyến trên rất thỏa mãn với biểu hiện của cậu, đặc biệt là chọn Nam Giang làm nơi thí điểm công tác chọn lựa cán bộ công khai, điều này nhận được lời khẳng định từ lãnh đạo thượng cấp.
Vương Tử Quân cười cười, phương diện cải cách nhân sự căn bản luôn được lãnh đạo coi trọng, hắn đi đầu và được khen thưởng là chuyện bình thường. Nhưng lời nói kế tiếp của Lâm Trạch Viễn lại làm cho chút cảm giác đắc ý của hắn chợt tan biến: - Nhưng cũng có vài ý kiến không đồng ý, có nhiều người cho rằng cậu bước lên quá nhanh, hô quá lớn, quá nhanh sẽ không tốt.
Vương Tử Quân xoa xoa bàn tay nói: - Chú Lâm, cải cách thường động đến lợi ích của nhiều người, có nhiều ý kiến không đồng ý là bình thường, cũng không tính là chuyện xấu.
Lâm Trạch Viễn khẽ gật đầu, lão căn bản giúp đỡ cải cách nhân sự, nhưng lão cũng là một người công tác lâu năm trong thể chế, căn bản biết rõ lực cản là thế nào. Lão nhìn nụ cười tren mặt Vương Tử Quân, thế là cười nói: - Cậu chuẩn bị thế nào với những lực cản này?
- Phương diện cải cách nhân sự cũng không thể bỏ qua vì có lực cản, chỉ cần thích hợp thay đổi sách lược, chọn lựa các biện pháp tích cực khác là được. Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng thăm dò nói.
- À, phương diện cải cách kinh tế phải kéo về cải cách trong thể chế, dù hai bên kinh tế và nhân sự khác biệt lớn, thế nhưng tuyệt đại đa số lãnh đạo vẫn khá tán thưởng thành công của cậu ở Nam Giang. Lâm Trạch Viễn nói đến đây thì giống như nghĩ đến điều gì đó: - Vài ngày trước tôi bàn công tác với thủ trưởng, anh ấy nói cậu đang làm công tác cải cách nhân sự ở Nam Giang, nói cậu là một con cua ăn khá ngon.
Lời tán thưởng của thủ trưởng căn bản là cực kỳ quan trọng với Vương Tử Quân, điều này cũng liên quan đến vị trí của hắn ở Nam Giang. Nếu như lời tán thưởng này truyền vào trong tai vài người, tất nhiên sẽ đưa đến giúp đỡ to lớn với công tác của hắn.
Hai bên trò chuyện với nhau, thời gian trôi qua khá nhanh, bàn cờ đã đi được hơn phân nửa. Lâm Trạch Viễn ăn một quân xe của Vương Tử Quân, sau đó cười nói: - Những năm nằy cậu công tác ở Nam Giang nên chú ý đến cải cách nhân sự và kinh tế, cần cho ra thành tích, tổng kết kinh nghiệm, làm tốt nhiệm vụ thí điểm, yêu cầu không chỉ là thành công mà cũng không cho phép thất bại.
Vương Tử Quân nghe lời nói của Lâm Trạch Viễn, hắn cảm thấy áp lực lớn trên vai mình. Tuy Lâm Trạch Viễn nói chuyện rất vui vẻ, thế nhưng thực tế không khác nào ném trọng trách lên vai mình.
Trước kia Vương Tử Quân làm cải cách nhân sự chủ yếu là xử lý chút việc, thế nhưng bây giờ lãnh đạo lại yêu cầu mình làm thí điểm, điều này ép hắn phải ra tay mạnh hơn, phải vượt qua chông gai, dũng cảm tiến lên, tạo ra một con đường mới. Biết đâu có đôi khi những thứ khó khăn còn đang nằm sâu ở bên trong.
Lâm Trạch Viễn vừa thu dọn những quân cờ đã ăn được vừa quan sát phản ứng của Vương Tử Quân. Lão là người có kinh nghiệm công tác cơ sở phong phú, căn bản nhìn sự việc còn rõ ràng hơn cả Vương Tử Quân, tất nhiên hiểu rõ lợi hại trong việc cải cách. Rất nhiều thứ cũng không phải anh có địa vị phù hợp thì có thể thuận lợi hoàn thành, một số việc anh còn bị trói buộc rất nặng nề.
Vương Tử Quân mặc dù là thường ủy tỉnh ủy Nam Giang, thế nhưng phương diện cải cách thể chế luôn là một bước cực kỳ khó khăn, nếu muốn cho ra thành tích thì căn bản là không dễ dàng gì.
Nhưng vì sự việc không dễ dàng mới có thể biểu hiện trình độ, Lâm Trạch Viễn là một lãnh đạo, lão cũng biết ý nghĩ của những người ngang mình. Nhân tài là khó có được, nhân tài vĩ đại càng khó tìm, muốn tuyển ra một nhân tài vĩ đại từ biển người mênh môn, căn bản cần phải cho đối phương nhiều cơ hội khảo nghiệm.
Lâm Trạch Viễn cũng có kinh nghiệm như vậy, vị trí của lão bây giờ cũng không dễ dàng gì, lão cũng phải có thành tích vĩ đại, cũng phải trải qua nhiều khảo nghiệm mới có được.
Sau khi đánh cờ với Lâm Trạch Viễn, Vương Tử Quân chủ yếu bỏ thời gian chơi đùa với Tái Tái, tiếng cười vui sướng của Tái Tái liên tục vang lên. Giữa trưa Lâm Trạch Viễn ra khỏi nhà một chuyến, nhưng cuối cùng cũng nhanh chóng quay về dùng cơm trưa với cả nhà.
Mặc dù có chút không muốn nhưng Vương Tử Quân vẫn phải rời khỏi Lâm gia. Lâm Dĩnh Nhi tiễn hắn đến cửa, sau đó nói: - Bí thư Vương, sau này hoan nghênh ngài đến với Lâm gia.
Vương Tử Quân nở nụ cười, hắn nghiêm trang cầm tay Lâm Dĩnh Nhi rồi khẽ nói" - Anh sẽ đến, nhưng không phải là vì bí thư Lâm.
…
Sáng sớm mùng bảy thành phố Đông Hồng vẫn tràn đầy không khí vui vẻ, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng pháo giống như nói cho tất cả mọi người biết dù đã đến thời gian làm việc thế nhưng không khí đầu năm vẫn chưa tan hết.
Sáng sớm mùng sáu Vương Tử Quân một mình quay về Nam Giang, Mạc lão gia tử vẫn còn rất khỏe nhưng Mạc Tiểu Bắc vẫn quyết định ở lại thủ đô thêm vài ngày, căn bản ở cùng ông cụ cho vui.
- Trưởng phòng Vương, chúc mừng năm mới. Khi đi vào trong văn phòng của phòng tổ chức, tất cả nhân viên công tác thấy Vương Tử Quân đều cung kính chào mừng chúc phúc. Vương Tử Quân cũng nở nụ cười với mọi người, xem như chúc mừng năm mới vui vẻ hạnh phúc.
Mặc dù đã chính thức đi làm thế nhưng lúc này trạng thái công tác còn kém, mọi người còn có chút không yên lòng, tâm tư còn đắm chìm trong lễ tết.
Vương Tử Quân mở một hội nghị đơn giản, sau đó quay về phòng làm việc của mình. Vì mới bắt đầu công tác nên căn bản không có bao nhiêu việc cần báo cáo, sau khi xử lý qua loa vài việc, hắn đặt tâm tư lên phương diện cải cách thể chế theo lời Lâm Trạch Viễn.
Nếu tuyến trên đã xem Nam Giang là một nơi thí điểm cải cách nhân sự, như vậy Vương Tử Quân là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, hắn cần phải cho ra một vài hành động thực tế. Mặc dù người phụ trách chủ yếu ở Nam Giang là Diệp Thừa Dân và Chử Vận Phong, thế nhưng hắn là một trưởng phòng tổ chức thì vẫn phải bụng làm dạ chịu.
Khi còn ở thủ đô thì Vương Tử Quân đến nhà Lâm Trạch Viễn vài lần, tất nhiên báo cáo công tác chỉ là tiện thể mà thôi. Ngoài việc bàn công tác với Lâm Trạch Viễn, hắn chủ yếu chơi đùa với Tái Tái, bây giờ quan hệ giữa hắn với Tái Tái đã tăng tiến khá mạnh.
Mỗi lần Vương Tử Quân rời khỏi nhà Lâm Trạch Viễn thì Tái Tái đều khóc ròng, điều này làm cho hắn cảm thấy rất đau xót. Hắn thầm cho ra quyết định, nhất định phải làm cho cô bé có được tình thương của cha, làm cho con mình vui vẻ sung sướng.
- Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa vang lên, Du Giang Vĩ đi vào. Lúc này Du Giang Vĩ mặc tây phục thẳng thớm càng tăng thêm vài phần giỏi giang. Hắn tiến lên đưa văn kiện cho Vương Tử Quân, sau đó châm trà.
Vương Tử Quân căn bản khá hài lòng với Du Giang Vĩ, hắn nói vài chuyện công tác, sau đó cười nói với Du Giang Vĩ: - Tết nhất thế nào rồi?
- Mọi thứ đều rất tốt nhưng căn bản là có hơi mệt.
- Cậu ăn tết ở thành phố Đông Hồng sao? Vương Tử Quân tỏ ý cho Du Giang Vĩ ngồi xuống rồi khẽ hỏi.