Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh - Bảo Thạch Tiêu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sầm Vật Cương ngồi trong phòng làm việc của mình với vẻ mặt cực kỳ ngưng trọng. Lão lúc này đang suy nghĩ đến tình cảnh Khang Tắc Chính đưa người rời đi.

Người đến đem theo tin tức, đồng thời còn có thủ đoạn cần chấp hành, điều này làm cho khóe miệng của Sầm Vật Cương hơi thô ráp. Mặc dù thái độ của người đến rất kính cẩn, thế nhưng tuyệt đối chưa đến mức cung kính.

Nhưng hai bên căn bản không lệ thuộc vào nhau, vì vậy dù Sầm Vật Cương có bực mình cũng chỉ im lặng đối mặt. Còn những thứ khác, lão căn bản không thể nói, cũng không nói nên lời.

Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy mãi không điều tra được vụ án liên quan đến tập đoàn Thần Phương, thế nhưng khi mà ủy ban kỷ luật còn chưa đột phá được thì lãnh đạo thượng cấp đã từ một phương hướng khác tiến hành điều ra về đám người Thịnh Lưu Duệ.

Chỉ cần là người có dính cứt, cho dù có lau sạch thì trên mông chẳng lẽ hết mùi hôi? Đám người Thịnh Lưu Duệ căn bản có được quá nhiều lợi lộc từ tập đoàn Thần Phương, tất nhiên sẽ không chỉ đặt mồm mình vào tập đoàn Thần Phương, dù sao thì không gian càng lớn sẽ càng làm cho bọn họ có được nhiều lợi ích hơn.

- Trời làm bậy còn có thể được, người tự gây nghiệt thì khó sống. Sầm Vật Cương thầm cảm khái một câu rồi đi ra khỏi phòng làm việc của mình. Lão thật lòng tán thành phương án nhổ cái gai Thịnh Giáp Thành ra khỏi quan trường Mật Đông, dù sao thì lão cũng là bí thư tỉnh ủy, lão hiểu rõ về tình hình của Thịnh Giáp Thành. Chỉ là sự kiện này căn bản có vài vấn đề làm cho lão cảm thấy ớn lạnh.

Không phải là lãnh đạo thượng cấp không còn tín nhiệm công tác của mình đấy chứ?

Một người phụ trách ở địa phương nếu như không có được sự giúp đỡ của lãnh đạo thượng cấp, như vậy là đả kích rất lớn, thậm chí có thể nó là một bản nhạc mở đầu cho hành khúc cuốn gói rời đi.

Sầm Vật Cương căn bản bỏ ra quá nhiều tâm huyết ở Mật Đông, mà Mật Đông đại biểu cho giấc mộng của lão, nơi này là cơ sở cho sự cất cánh của lão. Thế nhưng bây giờ khi mà ánh nắng mặt trời sắp lóe lên thì lão lại phát hiện chính mình đang dùng dây tự buộc mình.

Sầm Vật Cương không cam lòng rời khỏi Mật Đông, lão không muốn, cực kỳ không muốn rời khỏi địa phương gầy dựng lên giấc mộng của mình, mà lão càng nghĩ đến phương diện phải làm sao cho giấc mộng của mình thêm tươi đẹp.

Sầm Vật Cương đi đến bên cạnh cửa sổ, phong cảnh bên ngoài vẫn như trước, thế nhưng lão cảm thấy có nhiều thứ không còn như xưa. Trước kia lão thích được gió lạnh thổi lên người, chính bản thân lại đứng yên như tùng già đón gió, cảm thấy như vậy là cực kỳ phù hợp với tâm cảnh của mình. Nhưng bây giờ lão lại cảm thấy mình chỉ là một thân cây hòe với cành lá vàng úa điêu linh.

Đây là một không gian cuối cùng của mình sao?

Sầm Vật Cương nhìn vào gương mặt của Khang Tắc Chính, lão biết rõ Khang Tắc Chính cũng hiểu điều này. Ủy ban kỷ luật trung ương đến Mật Đông vì điều tra Thẩm Vạn Quân ở tập đoàn Thần Phương, đây tuyệt đối không phải là chuyện trùng hợp.

Thậm chí có thể nói khi người kia ra tay với Thẩm Vạn Quân đã tính toán cả đám người Thịnh Giáp Thành sẵn rồi.

Nhưng cũng không trách được người ta, những người kia nuốt tài sản của quốc gia và cho rằng mình là người cao minh, thực tế lại nằm trong kế hoạch của người ta. Sầm Vật Cương nghĩ đến đám người múa rối linh động vài ngày qua, nụ cười trên mặt càng thêm lạnh lẽo.

"Hừ hừ, cuối cùng chỉ là hạng nhãi nhép mà thôi!"

- Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa dồn dập làm Sầm Vật Cương bừng tỉnh khỏi tình huống trầm tư. Lão trầm ngâm giây lát, sau đó mới nói một câu mời vào. Ngay sau đó thư ký trưởng Phương Anh Hồ đi vào phòng, lúc này Phương Anh Hồ cũng không còn tỉnh táo, hắn đi đến bên cạnh Sầm Vật Cương rồi trầm giọng nói: - Bí thư, tôi nghe nói đám người Thịnh Lưu Duệ đã bị ủy ban kỷ luật thượng cấp đưa đi, điều này...

Sầm Vật Cương khoát tay áo, khi thư ký đi vào trầm trà thì lão trầm giọng nói: - Lãnh đạo thượng cấp đã liên hệ với tôi, Anh Hồ à, chuyện lần này là bài học quá sâu sắc cho chúng ta.

Một bài học quá sâu sắc? Sầm Vật Cương nói bằng giọng điệu cực kỳ có ý nghĩa, Phương Anh Hồ không biết nó đến từ nguyên nhân gì, không phải chỉ là kịp thời phát hiện phần tử tham ô hủ bại sao? Hay là vì chuyện gì khác?



Nhưng lời nói của Sầm Vật Cương cũng làm cho Phương Anh Hồ bừng tỉnh, dù sao thì lãnh đạo thượng cấp cũng đã liên hệ với Sầm Vật Cương, điều này nói rõ thượng cấp vẫn còn tin tưởng vào Sầm Vật Cương.

Phương Anh Hồ ngồi xuống đối diện với Sầm Vật Cương trên ghế sa lông, sau đó trầm giọng nói: - Bí thư, không ngờ lại xảy ra chuyện này.

Sầm Vật Cương khẽ gật đầu, lão nhận lấy ly trà từ tay thư ký uống một ngụm, sau đó mới nói: - Đây là chúng ta công tác sơ sẩy, may mà có thể phát hiện kịp thời, nếu không sẽ không phải chỉ là cực kỳ bị động như lúc này.

Công tác bị động? Những lời này thì Phương Anh Hồ hiểu rõ ràng. Hắn trầm ngâm giây lát rồi mới nói: - Những chuyện thế này xưa nay đều dùng thủ đoạn bí mật, ngài không kịp thời phát hiện ra cũng là hợp tình hợp lý.

Câu nói an ủi của Phương Anh Hồ làm cho gương mặt Sầm Vật Cương bình thản hơn một chút. Hai người cùng hút thuốc, Phương Anh Hồ chợt dò hỏi: - Bí thư Sầm, ngài có liên lạc với chủ tịch Vương chưa?

- Còn chưa liên lạc. Sầm Vật Cương lắc đầu rồi trầm giọng nói.

Phương Anh Hồ hiểu rõ Sầm Vật Cương, cũng vì hiểu rõ nên hắn không muốn làm phiền Sầm Vật Cương, thế nhưng bây giờ hắn không có nhiều cố kỵ như vậy.

Phương Anh Hồ do dự giây lát rồi mở miệng khuyên nhủ: - Bí thư Sầm, tôi cảm thấy chuyện này nên thông báo cho chủ tịch Vương, mặc dù anh ấy đang ở vào trạng thái đau thương, ngài không muốn quấy rầy, thế nhưng dù sao anh ấy cũng là chủ tịch tỉnh.

"Vương Tử Quân chỉ sợ còn biết nhiều hơn chúng ta, thậm chí người này căn bản là đạo diễn của tất cả những gì đang diễn ra!" Sầm Vật Cương thầm nghĩ như vậy, thế nhưng đó là ý nghĩ rất khổ sở. Lúc này lão chấp nhận lời đề nghị của Phương Anh Hồ, thế là gật đầu nói: - À, lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho chủ tịch Vương.

- Ngài nên gọi điện bây giờ thì hơn. Phương Anh Hồ ngồi thẳng người rồi nói tiếp: - Có một số việc làm sớm tốt hơn làm muộn.

Sầm Vật Cương nhìn vẻ mặt của Phương Anh Hồ, lão không nói lời nào. Lão cũng không phải nổi giận vì Phương Anh Hồ không cung kính với mình, lão là người thông minh, lão biết Phương Anh Hồ mở miệng như vậy là vì mình.

Nhưng cũng vì mục đích của Phương Anh Hồ như vậy mà làm cho Sầm Vật Cương cảm thấy không thoải mái.

Dù sao thì Sầm Vật Cương cũng là bí thư tỉnh ủy, là người đứng đầu tỉnh Mật Đông.

Nhưng Sầm Vật Cương có thể không gọi điện thoại được sao? Nếu như lão để mặc cho nó phát triển, như vậy thì tiến không biết tiến thế nào, lui không biết lui ra sao.

Phương Anh Hồ nhìn thấy Sầm Vật Cương trầm ngâm không nói, thế là đứng lên chuẩn bị giúp Sầm Vật Cương gọi điện thoại. Chợt nghe thấy Sầm Vật Cương nói: - Để tôi tự gọi đi.

Số điện thoại kia không biết Sầm Vật Cương đã gọi được bao nhiêu lần, thế nhưng lúc này lại cảm thấy từng con số như ngàn quân, chỉ việc gọi điện thoại mà đã mất hơn một phút.

Trong tỉnh cần phải cân đối quyền lực, tuyến thượng cấp càng nói đến chuyện cân đối quyền lực, anh muốn độc tài thì tổ chức cũng không đồng ý. Mình sao lại hồ đồ như vậy? Sau khi nối thông điện thoại thì Sầm Vật Cương cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, trong đầu nhanh chóng lóe lên những ý nghĩ như vậy.

- Chào bí thư Sầm, tôi là Vương Tử Quân. Giọng nói quen thuộc có chút khàn khàn vang lên, Vương Tử Quân giống như có chút mệt mỏi, thế nhưng giọng điệu lại rất kiên định.

Sầm Vật Cương nghe giọng nói này mà cảm thấy giống như đối phương đang đứng trước mặt mình. Lão trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói: - Chủ tịch Tử Quân , tôi rất đau xót vì sự ra đi của ông cụ, mong anh nén bi thương.

- Sức khỏe là tiền vốn của cách mạng, tôi cảm thấy ông cụ là người tiêu sái thoải mái, tuyệt đối khôn muốn nhìn thấy con cháu quá khổ sở vì mình, vì vậy anh nên bảo trọng hơn. Sầm Vật Cương lên tiếng bằng giọng điệu ôn hòa thắm thiết, nếu là người ngoài không biết mối quan hệ giữa hai người thậm chí sẽ nghĩ rằng Sầm Vật Cương là một người anh quan tâm đến em của mình. Vương Tử Quân đã biết được tin tức ở tỉnh Mật Đông, hắn khẽ nói lời cảm ơn: - Cám ơn bí thư Sầm, tôi nhất định sẽ chứng thực lời dặn dò của ngài.



- À, phía Mật Đông cũng không có chuyện gì, anh nên dành nhiều thời gian ở bên cạnh Tiểu Bắc. Sầm Vật Cương nói đến đây thì trầm ngâm giây lát rồi nói: - Lãnh đạo thượng cấp và ủy ban kỷ luật tỉnh ủy đã có sự phối hợp mật thiết trong vụ án của tập đoàn Thần Phương, đã có được thắng lợi mang tính giai đoạn mới, tôi tin tưởng vạch trần vụ án này chỉ là thời gian sớm hay muộn mà thôi.

Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, hắn cũng không nói ra ý kiến về chuyện của tập đoàn Thần Phương, chỉ là trầm giọng nói: - Một số người vốn là đồng chí tốt của chúng ta, thế nhưng bọn họ không bảo vệ cho lợi ích của nhân dân và chính mình, lại bị dục vọng kéo vào biển sâu. Những người này căn bản là tự làm tự chịu mà thôi. Bí thư Sầm, tôi đề nghị mượn cơ hội lần này để tiến hành công tác giáo dục làm trong sạch hóa bộ máy chính trị, phải cho ra một đòn cảnh cáo với các đồng chí của mình.

- Tôi cảm thấy lời đề nghị của chủ tịch Tử Quân là rất tốt, tôi sẽ chuẩn bị mở rộng khai triển công tác giáo dục phong cách cán bộ. Sầm Vật Cương nói vài câu với Vương Tử Quân rồi cúp điện thoại.

Sầm Vật Cương đặt điện thoại xuống mà cảm thấy mây đen trong đầu tiêu tán đi vài phần. Lão châm lửa hút vào vài hơi thuốc, sau đó mới nói: - Anh Hồ, cậu ngồi xuống đi, chúng ta trò chuyện một chút.

Phương Anh Hồ thấy Sầm Vật Cương trịnh trọng cho mình ngồi xuống, hắn chỉ dám ngồi nửa mông trên ghế sa lông, cơ thể hơi nghiêng, bày ra bộ dạng chú ý lắng nghe.

- Anh Hồ, có cậu ở bên cạnh thì tôi cảm thấy dễ chịu hơn. Sau này cậu nên ở lại bên cạnh tôi làm thư ký trưởng thêm vài năm nữa.

Lúc này Phương Anh Hồ chợt cảm thấy khổ sở, hắn muốn vị trí của Cố Tắc Viêm hiện tại, thế nhưng tình hình bây giờ đã thay đổi, không chỉ là hắn, dù là Cố Tắc Viêm cũng không có khả năng nhúc nhích.

Sầm Vật Cương nói ra những lời này giống như tán dương, giống như nói rõ tình thế hiện tại, Phương Anh Hồ nghe mà cảm thấy rất bi ai. Hắn thấy với trị tuệ chính trị của Vương Tử Quân, căn bản trong quan trường Mật Đông không ai có thể là đối thủ, người này cố gắng cho ra biểu hiện yếu thế, có lẽ cũng là một trí tuệ chính trị cao vời. Khi Vương Tử Quân chưa nắm quyền lực ở Mật Đông trong tay thì biểu hiện rất yếu thế, có phải muốn làm cho người ta chủ quan hay không? Đến khi đám người bọn họ cảm thấy âm mưu quỷ kế của mình sắp thành công, Vương Tử Quân đã lặng lẽ vung tay phản kích quá mạnh mẽ.

Vương Tử Quân chắc chắn không thích mình, với trị trí lãnh đạo đứng hàng thứ hai tỉnh ủy vào lúc này, Vương Tử Quân dù không nhất thiết cho ra bẫy rập ép mình vào tử địa, thé nhưng mình cứ tại vị ở vị trí hiện tại cũng là cực kỳ xấu hổ.

Phương Anh Hồ miễn cưỡng cười nói: - Bí thư Sầm, tôi căn bản công tác với ngài thời gian khá dài, tổ chức cũng suy xét chu đáo đến cấp bậc của tôi, tôi biết rõ việc gì cũng nên làm từng bước. Ngài cứ yên tâm, tôi cũng không phải người được voi đòi tiên, tôi công tác bên cạnh ngài thì cảm thấy yên tâm hơn, sau này cũng sẽ cố gắng làm tốt công tác của mình.

Hai người cùng nở nụ cười xem như xác định chuyện này.

Trương Tề Bảo mặc dù là thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh thế nhưng nói về phương diện quan hệ thì kém xa Phương Anh Hồ, hơn nữa vị trí của Phương Anh Hồ cũng quyết định có thể ưu tiên tham gia những sự kiện lớn.

Khi Trương Tề Bảo nhận được điện thoại của thư ký trưởng Phương Anh Hồ, hắn đang nói chuyện với bí thư Lôi Hợp Tuấn của thành phố Đồng Lục. Lôi Hợp Tuấn căn bản đi tương đối gần với Vương Tử Quân, thế nên mối quan hệ với Trương Tề Bảo cũng ấm lên.

Nhưng lúc này nếu so sánh với dĩ vãng thì căn bản là cuộc trò chuyện của hai người có vẻ trầm trọng hơn. Mặc dù hai người bọn họ không động chạm đến đề tài kia, thế nhưng hai bên cũng biết đối phương là người cùng tuyến của Vương Tử Quân, thế nên tâm cảnh cũng tương đồng hiểu rõ lẫn nhau.

Sau khi nói vài câu không mặn không nhạt thì Trương Tề Bảo bắt đầu chú ý đến việc tuyển cử ở hội đồng nhân dân tinh. Lôi Hợp Tuấn nói thẳng ra: - Thư ký trưởng Tề Bảo, mặc dù có người nói tôi căn bản là không phù hợp thực tế, thế nhưng ngài cứ yên tâm, tôi tuyệt đối không phải xin lỗi với chủ tịch Vương.

- Vậy là tốt rồi, tôi rất vui vì điều này. Trương Tề Bảo nói xong thì thầm có chút hối hận, những lời này nói quá rõ ràng, không quá hay.


Thân phận của mình có thể khoa chân múa tay với Lôi Hợp Tuấn được sao? Giống như cả thế giới này chỉ có một mình mình là trung thành tận tâm với Vương Tử Quân vậy, những người khác căn bản là heo chó, thật sự không quá tốt. Quan trường thường vi diệu như vậy, chỉ cần nói một câu cũng có thể làm cho người ta cảm thấy không thoải mái.


Trương Tề Bảo nhanh chóng che giấu sự bối rối của mình, hắn tranh thủ thời gian cười nói: - Bí thư Lôi, chủ tịch Vương nhất định là rất yên tâm về ngài. Nói thế nào nhỉ, trong mắt tôi thì dù là lãnh đạo thượng cấp hay cán bộ quần chúng ở Mật Đông cũng sẽ không cho phép âm mưu của đám người này được thực hiện.


Trương Tề Bảo nói ra những lời dõng dạc này với Lôi Hợp Tuấn, thực tế lại nói cho chính mình. Hắn cũng không quá nắm chắc, dù sao đây cũng không phải là một chuyện nhỏ đơn giản, nó có liên quan đến thế cục phát triển sau này của tỉnh Mật Đông

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK