Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh - Bảo Thạch Tiêu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

(p1): Chọc vào tổ ong vò vẽ sẽ có mật.

Trước kia khi Hào Nhất Phong là chủ tịch tỉnh thì Vương Tử Quân cũng đã từng đến gặp mặt trong phòng làm việc, nhưng lúc đó chỉ là báo cáo công tác theo phép. Từ khi lão tiếp nhận vị trí bí thư tỉnh ủy của Nhiếp Hạ Quân, đây là lần đầu tiên Vương Tử Quân đến báo cáo công tác.

Khi Vương Tử Quân đi vào trong phòng, Hào Nhất Phong mỉm cười vung một phần văn kiện lên dùng giọng ôn hòa nói:

- Chủ tịch Tử Quân đến rồi đấy à? Mời ngồi, chỗ này của tôi còn có trà ngon, nếu cậu thích uống loại trà nào cứ nói Tiểu Tạ một tiếng là được.

Lúc này ánh mắt Hào Nhất Phong nhìn Vương Tử Quân thật sự rất sinh động, bộ dạng quan tâm đến cấp dưới. Người ngoài nhìn vào bộ dạng tùy ý bình dị và gần gũi hòa ái của Hào Nhất Phong, nếu không biết còn tưởng rằng đây là một trưởng bối quan tâm đến vãn bối.

Vương Tử Quân cảm nhận được thái độ của Hào Nhất Phong, hắn thầm nghĩ, Hào Nhất Phong rốt cuộc cũng là cán bộ lãnh đạo chìm nổi nhiều năm, ít nhất cũng có lòng dạ bao la, cũng không áp chế mình ngay trước mặt.

Sau khi Tạ Vinh Kim pha trà và đi ra ngoài, Hào Nhất Phong buông văn kiện xuống nói:

- Chủ tịch Tử Quân, gần đây công tác ở thành phố Đông Bộ như thế nào?

- Bí thư Nhất Phong, thành phố Đông Bộ gần đây dưới sự lãnh đạo của bí thư Đổng đã cố gắng chứng thực tinh thần chỉ thị của tỉnh ủy, cố gắng tạo ra đột phá nhỏ vào thời điểm cuối năm...

Vương Tử Quân vừa dùng giọng đường hoàng lên tiếng vừa chú ý đến thái độ của bí thư Hào Nhất Phong.

Khi Vương Tử Quân báo cáo được một nửa thì Hào Nhất Phong vung tay cản lại:

- Tử Quân, cậu là một chủ tịch thành phố đến chỗ của tôi cũng không phải tiến hành báo cáo công tác của khối chính quyền thành phố Đông Bộ đấy chứ?

- Bí thư Hào thật sự có ánh mắt sắc bén, thật sự anh minh, tôi đến tìm ngài cũng không phải chỉ là vì báo cáo công tác của khối chính quyền thành phố Đông Bộ. Ngài biết rõ rồi đấy, dù tôi là người làm ra bản báo cáo kia, thế nhưng nếu không có văn bản hỗ trợ, căn bản cũng không thể nào nhớ rõ được.

Hào Nhất Phong nghe lời nói ẩn giấu của Vương Tử Quân thì không khỏi nở nụ cười, dù trong lòng có chút căm hận Vương Tử Quân, thế nhưng lúc này lão cũng không thể không thừa nhận trên người Vương Tử Quân có một lực hấp dẫn thu hút người khác. Còn lực hấp dẫn kia là thứ gì, lão căn bản không thể nào nhìn cho rõ được.

Vì có tiếng cười mà bầu không khí trong phòng hòa hoãn hơn một chút, đồng thời tiếng cười của hai người cũng xuyên thấu qua cánh cửa truyền vào trong tai Đổng Đắc Củng đang ngồi ở cách vách, đúng lúc hắn đang nói chuyện với Tạ Vinh Kim. Sau khi nghe thấy tiếng cười kia thì hắn càng cảm thấy rất khó hiểu, trong lòng thầm nghĩ đây rốt cuộc là vấn đề gì, trong lòng thầm nghĩ nó là vì sao vậy? Chẳng lẽ mặt trời mọc phía tây sao?

- Được rồi, đừng nói nhiều ở chỗ tôi, rốt cuộc là có vấn đề gì, cậu cứ nói thẳng ra, năm phút sau tôi có một hội nghị quan trọng cần tham gia rồi.

Hào Nhất Phong thu lại nụ cười rồi trầm giọng nói với Vương Tử Quân.

Năm phút sau sẽ tham gia hội nghị, như vậy xem như Đổng Đắc Củng đang ngồi chờ bên ngoài sẽ là không công rồi. Vương Tử Quân thầm quan tâm đến Đổng Đắc Củng ngồi chờ bên ngoài, sau đó hắn trầm giọng nói với Hào Nhất Phong:

- Bí thư Nhất Phong, nói ra cũng thật sự hỗ thẹn, tôi đến là để cầu viện với ngài.

- Sao? Cậu nói xem có chuyện gì xảy ra?

Hào Nhất Phong nhanh chóng suy xét, nghĩ đến chuyện của thành phố Đông Bộ. Lão cảm thấy người đầu tiên đến cầu viện mình phải là Đổng Quốc Khánh mới đúng, không phải là Vương Tử Quân.

Hơn nữa dù là cầu viện thì cũng phải học tập theo phương pháp một kèm một của bí thư Trình Tự Học ở thành phố La Nam, phải tách hai vị lãnh đạo tỉnh ủy ra để đối phó, Đổng Quốc Khánh đối phó với Hào Nhất Phong, mà Vương Tử Quân phai đối phó với Thạch Kiên Quân.

- Bí thư Nhất Phong, sự việc là thế này, thành phố Đông Bộ chúng tôi vì hưởng ứng tích cực lời hiệu triệu cải cách thể chế nhân sự của tỉnh ủy mà tiến hành phương án thi tuyển cán bộ.

Vẻ mặt Vương Tử Quân nhanh chóng trở nên nghiêm túc, lúc này cũng không còn chút dấu hiệu đùa giỡn. Dù Hào Nhất Phong là người luôn chú trọng xem xét biểu hiện của cán bộ hạ cấp, luôn dùng thái độ hà khắc để nhìn vào lời nói và việc làm của Vương Tử Quân, thế nhưng lúc này lão cũng không thể không thừa nhận Vương Tử Quân căn bản không nhìn ra chút bệnh tật nào.

- Chuyện này tôi cũng đã nghe nói qua, khi tôi nói chuyện với trưởng phòng Hứa cũng đã đồng ý với quan điểm đổi mới tinh thần dám đi trước thiên hạ của cậu.

Hào Nhất Phong khoát tay áo dùng giọng thản nhiên nói.

Vương Tử Quân thấy Hào Nhất Phong nói như vậy thì nhanh chóng dùng giọng biết thời biết thế lên tiếng:

- Trước đó bí thư Đổng đã truyền đạt chỉ thị của ngài ra khắp thành phố Đông Bộ, thế cho nên ban ngành trong thành phố chúng tôi cực kỳ phấn chấn. Khi đó tôi cũng không có tâm tư gì khác, chỉ là tập trung tinh thần làm tốt hạng mục công tác lần này, làm sao cho thật vững chắc, dù thế nào cũng không thể làm cho bí thư Hào mất mặt.

Hào Nhất Phong càng nghe lời nói của Vương Tử Quân càng cảm thấy có hương vị không đúng, chính các anh tự cho ra phương án để thực hiện, thế nào lại biến thành thực hiện tinh thần chỉ thị của tôi? Lão nghĩ như vậy mà cảm thấy có chút hối hận, thầm nghĩ sau này nói chuyện với Vương Tử Quân nên chú ý một chút, nếu không sẽ chẳng biết đối phương kéo mình vào trong vũng bùn từ khi nào. Đến lúc đó dù chính mình có muốn khóc cũng không tìm ra được cửa miếu ở chỗ nào.

Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, Hào Nhất Phong cũng không mở miệng, lão chờ Vương Tử Quân tiếp tục lên tiếng.

- Vì làm tốt công tác lần này mà chúng tôi đã mở nhiều hội nghị, xem xét từng bước đi, sắp xếp và cho ra một phương án cực kỳ tinh tế, đảm bảo quá trình tuyển chọn cán bộ sẽ không cho ra chút tì vết và cạm bẫy nào. Chúng tôi càng muốn thông qua quá trình thi tuyển lần này để chọn ra những nhân tài ưu tú, chỉ như vậy mới không phụ lòng kỳ vọng của bí thư Nhất Phong với thành phố Đông Bộ chúng tôi.

Hào Nhất Phong nhìn Vương Tử Quân chậm rãi lên tiếng mà không khỏi cảm thấy đầu mình càng lúc càng phình ra. Vương Tử Quân rõ ràng không cần phân trần mà kéo chuyện này lên người mình, thế cho nên hắn trầm ngâm giây lát rồi nói:

- Trưởng ban Trần của ban tổ chức trung ương và trưởng phòng Hứa của phòng tổ chức tỉnh ủy đã đến thành phố Đông Bộ kiểm tra công tác xây dựng đảng và tuyển chọn cán bộ, thế nhưng lại bị người ta chặn lại phản ánh công tác thi tuyển của thành phố Đông Bộ có vấn đề.

- Bí thư Nhất Phong, chuyện này là sai lầm trong công tác của chúng tôi, thật sự không chút giấu diếm, trong quá trình thi tuyển cán bộ lần này thật sự có vấn đề.

Vương Tử Quân nhìn Hào Nhất Phong rồi dùng giọng chậm rãi nói ra từng chữ một.

Chương 602(p2): Chọc vào tổ ong vò vẽ sẽ có mật.

Hào Nhất Phong biết rõ ràng gặp chuyện không may là Đảng Hằng người của Đổng Quốc Khánh, bây giờ Vương Tử Quân lại trực tiếp dùng từ ngữ khẳng định có vấn đề để nói về sự kiện kia, chẳng phải có ý nghĩ ra tay độc ác với Đảng Hằng đấy chứ? Khoảnh khắc này Hào Nhất Phong thật sự suy tư rất nhiều, bắt đầu định giá thái độ của mình ở sự kiện lần này.

Nếu như tỏ thái độ quá tích cực thì căn bản sẽ làm cho Vương Tử Quân thêm đắc ý, rơi vào đường hầm tối mịt; nếu như bác bỏ lời nói của Vương Tử Quân, như vậy lại càng không được. Dù biết mình trong sạch vô cùng, thế nhưng Hào Nhất Phong là bí thư tỉnh ủy, lão không hy vọng mình đang làm việc mà có người hăm he cầm dao đâm vào cột sống của mình.

Làm lãnh đạo đôi khi cũng không cho ra ý nghĩ rõ ràng, không nên tỏ thái độ ngay lập tức, đợi đến khi sự việc tiến thêm một bước rồi tỏ thái độ cũng không muộn.

- Sau khi sự việc xảy ra thì chúng tôi đã tổ chức hội nghị thường ủy để xem xét, thế là chúng tôi mới phát hiện sai lầm trong công tác lân này chính là ý nghĩ muốn làm cho thật sự hoàn mỹ, lựa chọn những nhân tài ưu tú nhất. Ước nguyện ban đầu của ý nghĩ này căn bản là rất tốt, thế nhưng trong quá trình áp dụng cụ thể, vì đạt được mục đích mà không khỏi phát sinh tình huống quá hà khắc.

- Thi viết và phỏng vấn là hai cuộc thi riêng biệt căn cứ vào tài lực, căn bản không có gì để nói, thế nhưng ở phương diện kiểm tra sức khỏe thì chúng tôi lại cảm thấy mình vấp vào mâu thuẫn. Trong chuyện này nếu có liên quan đến người thân quen của một quan viên nào đó thì vấn đề càng thêm nghiêm trọng.

Âm thanh của Vương Tử Quân liên tục vang vọng trong phòng làm việc của Hào Nhất Phong, lúc này Hào Nhất Phong nhìn Vương Tử Quân chậm rãi lên tiếng, thế là cũng sững sờ vì không rõ đối phương có ý nghĩ gì.

- Cậu nói với tôi những lời như vậy, có phải là muốn kiểm điểm với tôi, sau đó lại dùng nó để giải thích với trưởng ban Trần không?

Hào Nhất Phong nhấp một ngụm trà rồi đặt ly xuống bàn, lão khẽ lên tiếng hỏi Vương Tử Quân.

Đáp án mà Vương Tử Quân ném ra làm cho Hào Nhất Phong cảm thấy nó rất gò ép, nếu như mình cầm lý do đó để đi giải thích, biết đâu trưởng ban Trần sẽ nể mặt mình mà không nói gì, thế nhưng trong lòng nhất định sẽ cười nhạt chế nhạo mình.

- Bí thư Nhất Phong, chuyện này chúng tôi thật sự không định giải thích, chúng tôi tin tưởng trưởng ban Trần và lãnh đạo tỉnh ủy mắt sáng như tuyết, sẽ nhìn thấy rõ vấn đề.

Vương Tử Quân ngẩng đầu lên nở nụ cười bình tĩnh nhìn Hào Nhất Phong.

Hào Nhất Phong thật sự chóng mặt, tin tưởng ánh mắt của chúng tôi, như vậy anh đến đây làm gì? Tuy trong lòng có chút bức bối với Vương Tử Quân, thế nhưng Hào Nhất Phong vẫn cố gắng áp chế cảm giác mà nhìn thoáng qua Vương Tử Quân rồi trầm giọng nói:

- Vậy cậu đến chỗ tôi, không phải là muốn nói cho tôi biết, ánh mắt của bí thư Hào cũng sáng như tuyết đấy chứ?

- Tất nhiên là không phải, ánh mắt của bí thư Nhất Phong sáng như tuyết là một nhận thức chung mà cán bộ nhân dân toàn tỉnh Sơn Nam đã biết rõ từ lâu, căn bản không cần tôi đến nói với ngài. Tôi đến là để phát thư mời, thành phố Đông Bộ chúng tôi vì tổng kết rút kinh nhiệm cho công tác thi tuyển cán bộ lần này mà tổ chức một cuộc biện luận lớn với nhân sự tham gia gồm các học giả, chuyên gia nhân sự và quần chúng nhân dân, tiến hành một công tác biện luận thật lớn, tạo nên cơ sở vững vàng cho công tác thi tuyển cán bộ sau này.

Vương Tử Quân vừa nói vừa dâng lên thiếp mời, hắn càng cười híp mắt nói:

- Mong bí thư Nhất Phong quan tâm chỉ đạo nhiều hơn.

Hội nghị biện luận? Hào Nhất Phong nhìn thiếp mời trong tay Vương Tử Quân, chỉ sau nháy mắt đã biết rõ những tính toán của Vương Tử Quân ở phương diện này. Lão nhìn nụ cười sáng lạn trên mặt Vương Tử Quân, sau đó khẽ nhận thiếp mời:

- Hội nghị biện luận này là ý kiến của ai?

- Bí thư Nhất Phong, nếu thành công sẽ là kết tinh trí tuệ của cả ban ngành thành phố Đông Bộ.

Vương Tử Quân không trực tiếp trả lời vấn đề của Hào Nhất Phong, hắn dùng giọng vu hồi nói với bí thư Hào.

Hào Nhất Phong cười ha hả, lão chỉ chỉ vào Vương Tử Quân, nói một tiếng xảo quyệt. Thế nhưng Vương Tử Quân chỉ cười cười mà không nói gì thêm.

- Tốt lắm, tôi sẽ đến dự thính hội nghị biện luận này. Nếu cậu đã lấy ra thiếp mời, như vậy một khách cũng không làm phiền hai chủ, cậu ở lại cho tôi, tôi sẽ đi mời trưởng ban Trần.



Hào Nhất Phong nhìn đồng hồ rồi cười cởi mở nói.

Vương Tử Quân cũng không khách khí, hắn trực tiếp dùng hai tay dâng lên thiếp mời, sau đó vội vàng nói lời cảm tạ:

- Vậy làm phiền bí thư Nhất Phong.

- Nếu các cậu đã sắp xếp tốt phương án, tôi sẽ phối hợp với các cậu, còn tuồng vui này có kết quả như thế nào, tất cả phải nhìn vào chính các cậu. Tôi nhắc nhở cậu, nếu như lần này còn để phát sinh vấn đề, như vậy sẽ là xử phạt cả hai tội, căn bản không thể nuông chiều.

Hào Nhất Phong trực tiếp đặt thiếp mời xuống bàn, gương mặt trở nên cực kỳ nghiêm túc.

Vương Tử Quân thầm nghĩ làm quan lớn thật sự rất tốt, muốn nói thế nào thì nói, muốn trở mặt ra sao cũng được. Hắn và Hào Nhất Phong tuy trong lòng đã sớm vạch mặt nhau, chỉ hận không thể giẫm một phát đạp chết đối phương, thế nhưng hai bên vẫn cố gắng biểu hiện cực kỳ quy củ và hòa hợp, những gì nên tuân thủ phải luôn tuân thủ. Vì thế sau khi nghe sắp xếp của Hào Nhất Phong, Vương Tử Quân nhanh chóng lên tiếng:

- Bí thư Nhất Phong cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

Hào Nhất Phong cũng không nói gì thêm, lão nâng ly trà lên nhấp một ngụm, thật ra đây cũng là một ám hiệu, ý nghĩa của nó là mọi việc đã xong, cậu có thể đi được rồi.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng thản nhiên tự đắc chờ mình bỏ đi của Hào Nhất Phong, trong lòng hắn không hiểu vì sao chợt bùng lên một cảm giác cao ngạo không hiểu nguyên nhân. Hắn xoa xoa hai bàn tay giống như căn bản không thấy động tác nâng ly trà của Hào Nhất Phong, lại dùng giọng chân thành nói:

- Bí thư Nhất Phong, tôi còn muốn báo cáo với ngài về vấn đề tư tưởng, gần đây tôi phát hiện tư tưởng của mình có chút vấn đề...

Nghe thấy Vương Tử Quân phân tích về vấn đề tư tưởng, Hào Nhất Phong chợt cảm thấy đầu mình như phình to ra. Lão biết tiểu tử này đang bức bối, nếu như là người khác thì lão sẽ cười cho qua, nhưng đối với gương mặt treo nụ cười bình tĩnh hòa ái của Vương Tử Quân, lão chợt cảm thấy một cảm giác tức giận bừng bừng thiêu đốt.

Chính mình trước đó bị tiểu tử này ngáng chân một lần, tuy trong lòng thầm hiểu thế nhưng căn bản không thể nào phản bác. Lúc này Hào Nhất Phong nhìn vẻ mặt thành khẩn trong lúc báo cáo vấn đề tư tưởng, lão chợt cảm thấy trong lòng run lên. Có lẽ tiểu tử này hiểu quan hệ giữa hai bên căn bản không thể nào chữa trị được, thế là không chút cố kỵ. Lão cố gắng áp chế cơn giận, lúc này mới nói:

- Chủ tịch Tử Quân, chỉ cần tư tưởng không có vấn đề, dù sao cũng còn nhiều biện pháp sửa đổi. Tất cả mọi người căn bản không phải có sẵn kinh nghiệm, ai cũng là ném đá qua sông mà thôi, cậu còn trẻ, có tinh thần đổi mới như vậy là quá tốt rồi.

Chương 602(p3): Chọc vào tổ ong vò vẽ sẽ có mật.

- Vâng, tôi sẽ nhất định dựa theo chỉ thị của bí thư Nhất Phong, sẽ tiến thêm một bước tăng cường đẩy mạnh học tập và rèn luyện.

Vương Tử Quân cũng thuận tiện bò lên, bây giờ hắn căn bản không phải chú ý đến vấn đề học tập đẩy mạnh tư tưởng, chẳng qua chỉ muốn làm hao tổn thời gian của bí thư Hào Nhất Phong mà thôi.

Hào Nhất Phong đành phải mở miệng nói hai câu liên quan đến vấn đề này với Vương Tử Quân, sau đó trầm giọng nói:

- Tử Quân, học tập chủ yếu phải dựa vào chính mình, sau này dù cậu có bận rộn nhiều việc cũng nên chú tâm học tập mới được.

- Tôi còn có một hội nghị, cần phải tham gia, lần sau có gì sẽ nói chuyện nhiều hơn.

Hào Nhất Phong nhìn thoáng qua đồng hồ, sau đó dùng giọng có chút nuối tiếc nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân cũng tỏ ra nuối tiếc, thế nhưng trong lòng nghĩ thế nào thì chỉ có hai người bọn họ hiểu rõ mà thôi. Khi Tạ Vinh Kim mở cửa phòng làm việc mời Hào Nhất Phong tham gia hội nghị thì hai người Vương Tử Quân cũng tươi cười đi ra, có vẻ cực kỳ thân mật.

Đổng Đắc Củng đang chờ được tiếp kiến Hào Nhất Phong, thấy hai người Hào Nhất Phong đi ra thì vội vàng đứng lên nghênh đón bí thư Hào Nhất Phong, đồng thời cũng cung kính gọi một tiếng bí thư Hào.

Hào Nhất Phong khẽ gật đầu với Đổng Đắc Củng, sau đó nói hai câu với Vương Tử Quân, cuối cùng mới theo Tạ Vinh Kim bỏ đi.

- Hai người kia sao lại vui vẻ như vậy? Không phải Vương Tử Quân có lực hút quá lớn, mới đó đã làm cho bí thư Nhất Phong thay đổi cách nhìn rồi sao?

Đổng Đắc Củng thầm suy tư về hai người Vương Tử Quân và Hào Nhất Phong, hắn đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn. Hắn tiến lên tiếp cận Vương Tử Quân, sau đó nở nụ cười nói:

- Chủ tịch Tử Quân, lúc này đã đến giữa trưa rồi, mời cậu đến chỗ tôi làm vài ly, nếu cậu không đi, thật sự không nể mặt tôi rồi.

Vương Tử Quân nhìn gương mặt với nụ cười cực kỳ sáng lạn của Đổng Đắc Củng, hắn cười ha hả nói:

- Trưởng phòng Đổng, đến chỗ ngài uống rượu thật sự là tôi cầu còn chưa được, thế nhưng hôm nay thật sự không dám đi, bí thư Trình ở bên kia cứ khóc than, tôi nào có khẩu vị mà nuốt trôi cơm cho được?

- Hì hì, cậu cứ yên tâm, chúng ta đi chỗ khác, anh Trình cứ để cho nhân viên của chúng tôi lo, miễn là anh ấy no bụng thỏa mãn là được.

Đổng Đắc Củng tuy vừa rồi nói rất hay với Trình Tự Học, thế nhưng lúc này vì lợi ích của mình mà vung tay lên dùng giọng kiên định nói.

Vương Tử Quân dù không thích trò lợi thế của Đổng Đắc Củng, thế nhưng sự thật là như vậy, hắn dù không thích cũng chỉ có thể chịu mà thôi. Hắn hàn huyên hai câu với Đổng Đắc Củng, sau đó cùng trưởng phòng Đổng rời khỏi khu văn phòng tỉnh ủy.

Hào Nhất Phong ngồi trong xe lẳng lặng suy tư về thiếp mời của Vương Tử Quân, càng nghĩ càng cảm thấy hội nghị biện luận kia có ý nghĩa trọng đại với trưởng ban Trần đang rất quan tâm đến phương án cải cách phương pháp tuyển chọn cán bộ. Nếu tính ra thì chút vấn đề liên quan đến phương án tuyển chọn cán bộ ở thành phố Đông Bộ căn bản không tính là gì cả.

Nếu yêu cầu quá nghiêm khắc thì cũng không được, mà lãnh đạo lại rất khoan dung độ lượng với những người biết nhận sai và sửa chữa.

- Vương Tử Quân này là một người không đơn giản.

Quan Vĩnh Hạ là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, tuy vì một vài nguyên nhân mà còn chưa được bổ nhiệm làm thường ủy tỉnh ủy, thế nhưng trong mắt đám cán bộ tỉnh Sơn Nam thì chuyện này đã căn bản là ván đóng thuyền.

Sau khi Hào Nhất Phong lên xe thì Quan Vĩnh Hạ luôn chú ý đến phản ứng của lãnh đạo, sau khi nghe Hào Nhất Phong chợt lên tiếng cảm khái, hai hàng chân mày của hắn khẽ co giật, cũng không dám nói lung tung.

Dù sao thì phái của Hào Nhất Phong và Vương Tử Quân có quan hệ như nước với lửa, một câu nói của Hào Nhất Phong căn bản lại không có hương vị đúng đắn. Lúc này Quan Vĩnh Hạ cực kỳ chú ý đến Hào Nhất Phong, nguyên nhân chính là vì chiếc ghế thường ủy tỉnh ủy của hắn có liên quan trực tiếp đến thái độ của bí thư Hào Nhất Phong.

- Anh Quan, sau khi quay về, anh đến chỗ tôi cầm thiếp mời đến đưa cho trưởng ban Trần.

Hào Nhất Phong khẽ gật đầu với Quan Vĩnh Hạ ở bên cạnh rồi trầm giọng nói.

Quan Vĩnh Hạ đồng ý một tiếng, sau đó dò hỏi:

- Bí thư Hào, là hội nghị biện luận gì vậy? Đáng giá để trưởng ban Trần đến tham gia sao?

- Là một hội nghị biện luận của thành phố Đông Bộ, có lẽ trưởng ban Trần sẽ rất hứng thú với sự kiện này.

Hào Nhất Phong khẽ dựa lưng lên hàng ghế sau xe, giọng điệu mơ hồ có chút hiu quạnh.

Hội nghị biện luận của thành phố Đông Bộ được tổ chức trong một hội trường chuyên dùng để báo cáo ở trường đại học Sơn Nam, nhìn qua thấy giống như một hội nghị biện luận bình thường mà thôi, thế nhưng khi bí thư tỉnh ủy Hào Nhất Phong đi đến, quy cách của hội nghị biện luận chợt được đẩy lên độ cao mới.

Hiệu trưởng và ban lãnh đạo của trường đại học Sơn Nam, hơn nữa còn có rất nhiều giáo sư và chuyên gia đến tụ tập, tất cả chỉ vì một hội nghị biện luận được tổ chức lần này.

Hội nghị biện luận được phát động trong bầu không khí rộn rã, chủ trì hội nghị là một vị phó giám đốc phòng nhân sự của thành phố Đông Bộ, thế nhưng cũng không phải vì nguyên nhân như vậy mà làm giảm bầu không khí nhiệt liệt vào lúc này.

Vì mục đích của hội nghị biện luận lần này chính là vấn đề kiểm tra sức khỏe của quá trình tuyển chọn cán bộ, thế cho nên ngay từ đầu đã có những lời sắc bén được phát ra, đó chính là phương diện kiểm tra sức khỏe không nên quá nghiêm khắc, điều này làm cho nhiều người sinh ra nghi vấn.

Tuy trước khi đến thì có người của phòng tổ chức thành phố Đông Bộ bày mưu đặt kế để bọn họ không nên nói ra những lời quá khích, thế nhưng dù thế nào thì sự việc cũng không liên quan đến bọn họ, không động chạm đến lợi ích bản thân, thế cho nên ai cũng chẳng thèm quan tâm. Sau nhiều ngày ngột ngạt, đám người này cũng căn bản không nhẫn nhịn được, những người không nhịn được càng không tuân thủ theo ý đồ của lãnh đạo.

- Tuyển chọn cán bộ không phải là tuyển chọn người đẹp, tôi cảm thấy chỉ cần thân thể khỏe mạnh, có năng lực phục vụ nhân dân là được. Còn cái gì mà cao ráo, ưa nhìn, ánh mắt sắc bén.v.v. Tất cả đều không có liên quan quá lớn.

Một người thanh niên hơn hai mươi tuổi dùng giọng kích động nói, hắn đang lớn tiếng chất vấn vị phó giám đốc phòng nội vụ:

- Giám đốc Liêu, ngài nói cho tôi xem, hai nhân viên công tác không ở trên cương vị quá đặc thù, có đeo kiếng hay không thì có gì khác nhau? Nếu có sự khác biệt, như vậy những người đeo kiếng chúng tôi đều đi giải phẫu mắt, chẳng phải sẽ tốt đẹp ngay sao?

Vị phó giám đốc Liêu của phòng nội vụ thp Đông Bộ cũng cảm thấy rất ngột ngạt, hắn trở thành cái bia của nhiều người, việc này dù là ai cũng không thể nào vui vẻ cho được. Nhưng điều này cũng khó tránh, ai bảo hắn là người chủ trì hội nghị lần này.

Chương 602(p4): Chọc vào tổ ong vò vẽ sẽ có mật.

Giám đốc thầm mắng một câu với tên cán bộ thanh niên đeo kính đang dùng giọng điệu kích động chất vấn mình ở phía bên kia, đó nào phải là hắn chế định ra, nếu cậu có ý kiến thì cứ đi mà hỏi đám khốn nạn phòng tổ chức thị ủy, nào có liên quan gì đến tôi?

Hội nghị biện luận lần này được tổ chức cũng vì giải vây cho phương án thi tuyển cán bộ được tổ chức trước đó ở thành phố Đông Bộ, cũng không ngờ có người khăng khăng giữ lấy cho là thật. Nhưng lời này giám đốc Liêu cũng không dám nói ra khỏi miệng, bây giờ bên dưới không những có lãnh đạo thành phố Đông Bộ đang quan sát diễn tiến hội nghị, còn có cả lãnh đạo tỉnh Sơn Nam, nếu như hắn nói sai thì tính mạng chính trị sẽ như hắt nước ra ngoài, khó thể thu lại, sẽ biến mất trong dòng chảy chính trị trong nước. Hôm nay nhiệm vụ chủ yếu của hắn chính là kiên trì một quan điểm: Tôi không xuống địa ngục thì ai xuống địa ngục?

Giám đốc Liêu cố gắng giữ vững tinh thần, đầu óc nhanh chóng vận chuyển. Hắn là một người xảo quyệt quan trường, hắn thật sự thành thạo trong công tác trả lời những câu hỏi như vậy, thế nên nhanh chóng lên tiếng:

- Đồng chí này đề xuất ý kiến rất hay, tôi cảm thấy quan điểm của anh cực kỳ biện chứng, đầu tiên là chúng tôi tự xem xét lại mình, lần này thành phố Đông Bộ cho ra phương án thi tuyển cán bộ, mục đích là gì?

- Mục đích chính là tuyển chọn ra những cán bộ ưu tú nhất vào những công tác phù hợp, anh nói xem có đúng không?

Giám đốc Liêu cũng không chờ tên cán bộ thanh niên kia trả lời, hắn nhanh chóng tự trả lời câu hỏi cho mình.



Tên cán bộ trẻ tuổi bên dưới tuy rất muốn phủ nhận câu nói của giám đốc Liêu, thế nhưng chỉ có thể gật đầu mà thôi.

Giám đốc Liêu thấy lời nói của mình có tác dụng với đối phương thì tiếp tục dùng giọng tự tin nói:

- Tôi không phủ nhận trong công tác thi tuyển lần này anh là người có thành tích thi viết và phỏng vấn tốt hơn đối thủ cùng cạnh tranh, thế nhưng tôi nói một câu anh xem có đúng không, đó chính là những người cùng tiến vào trong vòng kiểm tra sức khỏe với anh cũng có năng lực không kém anh bao nhiêu. Cán bộ thanh niên khi bị loại thì tôi cũng cảm thấy rất đáng tiếc, tôi thấy thành tích của anh trong hai vòng thi viết và phỏng vấn cũng chỉ hơn người thứ hai ba điểm mà thôi, có phải không?

- Đúng vậy.

Cán bộ trẻ tuổi dù sao cũng không có kinh nghiệm, khi giám đốc Liêu đặt câu hỏi, hắn cũng nhanh chóng bị kéo vào chủ đề mà giám đốc Liêu giăng sẵn.

Giám đốc Liêu thấy vậy thì càng thêm tự tin, bắt đầu không xem công tác của mình vào lúc này là việc gì khổ sở. Lúc này có nhiều lãnh đạo tỉnh thành ở bên dưới dự thính hội nghị, nếu như mình có thể biểu hiện tốt, biết đâu lãnh đạo sẽ vui sướng mà đề bạt mình lên cương vị mới?

- Tố chất và năng lực của các anh không khác gì nhau, mà quá trình thi tuyển lần này lại chọn người ưu tú nhất, anh nói xem, vì sao chúng tôi không chọn một người có tố chất sức khỏe tốt nhất trong hai người, mà lại phải chọn anh? Đeo kiếng cũng không có vấn đề gì cả, càng không phải có sai lầm gì, nhưng anh không biết rằng anh ấy không đeo kiếng thì sẽ có ưu thế ở phương diện thị lực sao?

Tên cán bộ thanh niên cảm thấy lời nói của giám đốc Liêu có chút không đúng, thế nhưng hắn lại căn bản chẳng nhận ra được nó không đúng ở điểm nào, vì vậy mà khoảnh khắc này thật sự không nói nên lời. Hắn nhìn giám đốc Liêu chậm rãi lên tiếng trên đài chủ tịch, cuối cùng cũng không thể nào mở miệng.

Có vài người cũng chuẩn bị sẵn lời nói ứng phó, thế nhưng bọn họ đều căn cứ vào lợi ích bản thân của mình, cũng không lên tiếng khi sự việc quá rõ ràng. Lúc này giám đốc Liêu đã dùng một chiêu thức cực kỳ xinh đẹp đễ phá vỡ thế công của viên cán bộ kia, nói rõ mục đích tuyển chọn cán bộ ưu tú nhất, có thể nói là tất cả khá thuận lợi, tạo nên lá chắn rất đẹp.

Lúc này gương mặt đám lãnh đạo thành phố Đông Bộ đều trở nên sáng lạn, bọn họ cảm thấy lời nói củae giám đốc Liêu là không sai. Thông qua hội nghị biện luận lần này càng nói rõ quyết sách của bọn họ là không sai, thế nhưng quá nghiêm khắc trong công tác kiểm tra sức khỏe cũng là một điểm sai lầm.

Đổng Quốc Khánh ngồi cách nhóm Hào Nhất Phong không xa, hắn không quá chú ý đến những biện luận phía bên kia, chủ yếu là chú ý đến vẻ mặt của bí thư Hào Nhất Phong. Lúc này điều quan trọng nhất của Đổng Quốc Khánh chính là tìm được sự thừa nhận của bí thư Hào, chỉ cần Hào Nhất Phong không nghi vấn công tác của thành phố Đông Bộ, không nghi vấn công tác của hắn thì quá đủ rồi.

Hội nghị biện luận bắt đầu trong tình huống tranh cãi nhiệt liệt làm cho Đổng Quốc Khánh cảm thấy hối hận vì tổ chức sự kiện này, nhưng khi giám đốc Liêu đứng vững trên quan ải, hắn lại phát hiện nụ cười trên mặt bí thư Hào Nhất Phong ngày càng sáng lạn.

Đây là một điềm tốt, xem ra bí thư Hào Nhất Phong tỏ ra thỏa mãn với những biện luận lần này. Đổng Quốc Khánh nhìn giám đốc Liêu ở trên đài mà trong lòng càng thêm vui vẻ, vì thế mà trong lòng hắn xuất hiện ý nghĩ muốn ban thưởng cho vị phó giám đốc phòng nội vụ kia.

Khi phó giám đốc Liêu dùng những lời lẽ cực kỳ thích đáng để ngăn thế công mãnh liệt của vị cán bộ trẻ tuổi răng hô là Trần Hào Vũ thì hội nghị biện luận lần này căn bản không còn nhiều lời dị nghị. Lúc này một vài giáo sư học giả và chuyên gia được mời đến cũng chuẩn bị đứng lên nói vài lời bình luận theo đúng quan điểm của giám đốc Liêu.

Vương Tử Quân ngồi dưới đài cảm thấy có chút hương vị không đúng, tuy giám đốc Liêu đã phân tích và giành thắng lợi, hầu như có thể nói thành phố Đông Bộ đã xoay người thoát khỏi tình huống khó khăn cực kỳ đẹp đẽ, đảo ngược tình thế một cách thần kỳ, thế nhưng hắn vẫn cảm thấy có vấn đề. Vì vậy mà hắn cảm thấy khó xử, chưa bao giờ cảm thấy trong lòng có ý nghĩ khiếm khuyết như vậy.

Mục đích Vương Tử Quân tổ chức hội nghị biện luận lần này cũng không phải là vì loại trừ lực ảnh hưởng của sự kiện Trần Hào Vũ đứng ra tố cáo, hắn muốn thông qua hội nghị biện luận để xúc tiến thống nhất tiêu chuẩn kiểm tra sức khỏe khi thi tuyển cán bộ. Hắn muốn tạo ra một đãi ngộ công bình công chính cho tất cả cán bộ tham gia thi tuyển vào thời điểm sau này.

Nhưng hội nghị lần này dưới sự chủ trì của giám đốc Liêu chủ yếu nghiêng về phương diện biện luận, điều này làm cho Vương Tử Quân cảm thấy bất ngờ. Hắn cũng không phải oán giận giám đốc Liêu, dù sao thì giám đốc Liêu cũng đang đứng trên lập trường của mình.

Vương Tử Quân thấy lời nói của giám đốc Liêu căn bản là không phải không chê vào đâu được, thế nhưng lúc này hắn biết mình căn bản không thể đứng lên. Vì lúc này hắn là chủ tịch thành phố Đông Bộ, nếu đứng lên mở miệng sẽ phát sinh những ảnh hưởng khó lường trước được.

Nếu như Vương Tử Quân không đứng lên, như vậy hội nghị biện luận mà hắn đã cố gắng tổ chức cũng chỉ có thể chết yểu, thậm chí sẽ có một chướng ngại lớn trong công tác thống nhất tiêu chuẩn kiêm tra sức khỏe thi tuyển cán bộ, chướng ngai đó sẽ còn làm cho không biết bao nhiêu cán bộ trẻ tuổi phải trượt chân. Nếu sao băng không rạch phá trời đêm, như vậy sẽ có ai chú ý đến nó? Xem ra phải học phương án không tồn tại để khẳng định sự tồn tại, Vương Tử Quân nghĩ mình nên học tập sao băng, nếu xuất phát sẽ không còn đường về.

Chương 602(p5): Chọc vào tổ ong vò vẽ sẽ có mật.

- Đối với những ý kiến của giám đốc Liêu, tôi...

Một lão giáo sư được mời đến từ học viện chính trị tỉnh Sơn Nam bắt đầu lên tiếng theo đúng phận sự, tuy lão còn chưa nói ra ý kiến của mình, thế nhưng Vương Tử Quân hiểu rõ nội dung của nó sẽ là gì.

Vương Tử Quân nghĩ đến kết quả cuối cùng, hắn chậm rãi đứng lên nói:

- Giáo sư Trương, xin lỗi vì đã quấy rầy, tôi có vài ý kiến cần lên tiếng.

Mới lên tiếng phát biểu đã bị người ta cắt ngang, điều này dù là bất cứ ai cũng cảm thấy cực kỳ bực mình. Giáo sư Trương là một chuyên gia, tất nhiên cũng rất chú trọng thể diện. Khi lão nhìn thấy gương mặt trẻ tuổi của Vương Tử Quân, lão còn chuẩn bị nói ra những lời bất mãn của mình. Lão còn chưa kịp mở miệng thì một người ngồi bên cạnh đã khẽ vung tay vỗ vai rồi nói:

- Đó là Vương Tử Quân của thành phố Đông Bộ.

Giáo sư Trương nghe thấy lời giới thiệu như vậy thì chợt sững sờ, sau đó mới kịp phản ứng, không ngờ tên thanh niên mở miệng cắt ngang lời mình là chủ tịch thành phố Đông Bộ.

Vương Tử Quân mở miệng không những làm cho nhân viên tham gia hội nghị biện luận cảm thấy giật mình, dù là đám người Hào Nhất Phong cũng cảm thấy bất ngờ. Nhưng bọn họ cũng không mở miệng, tất cả đều chú ý quan sát xem Vương Tử Quân muốn nói gì.

- Người này là?

Trưởng ban Trần luôn quan sát hội nghị biện luận, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh làm cho người ta căn bản không nhìn rõ đó là vui hay buồn. Hào Nhất Phong tuy không cần phải nịnh nọt trưởng ban Trần, thế nhưng lão cũng tình nguyện tiến thêm một bước trong công tác thúc đẩy mối quan hệ giữa hai bên.

- Đó là chủ tịch thành phố Đông Bộ Vương Tử Quân.

Hào Nhất Phong nhìn thoáng qua Vương Tử Quân rồi khẽ nói.

Trưởng ban Trần khẽ gật đầu mà không nói gì thêm, Hào Nhất Phong cũng giống như không có hứng thú. Lão nâng ly lên uống một ngụm trà, sau đó tiếp tục chuyển ánh mắ về phía đài chủ tịch.

- Mời ngài lên tiếng.

Giáo sư Trương cho ra một tư thế mời rất tự nhiên, tỏ ý mời Vương Tử Quân cứ tự nhiên phát biểu ý kiến.

- Tôi vốn không muốn phát biểu ý kiến ở hội nghị biện luận lần này, thế nhưng không khí của hội nghị hôm nay thật sự làm cho người ta phấn chấn tinh thần, chọc vào tổ ong vò vẽ sẽ có được mật ngọt. Tôi tin tưởng chân lý này là đúng đắn, thế cho nên lúc này tôi mới nói ra ý kiến của mình, hy vọng có thể đạt được sự đồng thuận từ mọi người.

Vương Tử Quân tuy nói không quá lớn, cũng rất khách khí, thế nhưng dù là ai cũng phải chú tâm nghe nghóng.

- Tôi cảm thấy tình huống biện luận vừa rồi là rất đặc sắc, đặc biệt là quan điểm tuyển chọn cán bộ ưu tú nhất của giám đốc Liêu, tôi cảm thấy nó thật sự không tệ.

Vương Tử Quân cho ra lời khẳng định làm cho giám đốc Liêu cảm thấy rất vui sướng, dù sao thì chủ tịch Vương khẳng định quan điểm của mình cũng là một điểm lợi rất lớn, như vậy chờ hắn ở phía trước sẽ là con đường thăng quan tiến chức thênh thang rộng lớn.

- Nhưng từ bản thân tôi vẫn cảm thấy những lời nói của giám đốc Liêu có chút bất công. Lần này thành phố Đông Bộ tổ chức thi tuyển cán bộ có thể nói là một chiếc cầu độc mộc đầu tiên cho vạn quân đi qua, rất có hương vị khoa cử. Nhưng chúng ta mặc kệ hình thức của nó là gì, xuất phát điểm vẫn phải là mở rộng cửa, nghiêm túc chọn lựa nhân tài đặt lên những địa vị thích hợp. Chúng ta đề xướng tuyển chọn người ưu tú nhất, nhưng trong công tác này cũng không phải tuyển chọn những người ưu tú nhất một cách vô điều kiện. Trong mắt tôi thì tuyển chọn người ưu tú nhất cần phải dựa trên điều kiện tiên quyết nhất chính là công bình công chính.

- Nhân tính có sự khác biệt, gương mặt và hình dáng của mọi người có sự khác biệt, mà trong cuộc sống thì người có tướng mạo xuất chúng thường chiếm ưu thế hơn so với người bình thường.

Vương Tử Quân nói đến đây thì dùng ánh mắt sắc bén nhìn qua toàn trường rồi dùng giọng âm trầm nói:

- Mọi người đều biết thần tượng ca nhạc của giới trẻ bây giờ là như thế nào, nhìn vào đó sẽ đủ để thừa nhận quan điểm của tôi.

- Nhưng điều tôi cần nói chính là tuyển chọn cán bộ không phải tuyển chọn người đẹp, xuất phát điểm của nó là tuyển chọn người ưu tú nhất, thế nhưng phải căn cứ trên khía cạnh công bình công chính. Trong lúc chúng ta tuyển chọn cán bộ trẻ cho các vị trí khác biệt, chúng ta cần phải xem khía cạnh công bình công chính là điều kiện tiên quyết, chỉ như vậy mới có thể thực hiện tốt công tác tuyển chọn cán bộ ưu tú.

Vương Tử Quân nói không nhiều nhưng lại có hiệu quả ném một tảng đá làm bùng lên hàng ngàn con sóng, đám người Trần Hào Vũ vừa rồi căn bản bị những lời của giám đốc Liêu làm cho không biết phải nói thế nào cho phải, bây giờ ánh mắt kẻ nào cũng phát sáng.

Nhóm người kia trước đó vì chút vấn đề của cơ thể mà đánh mất cơ hội thăng tiến, nhìn qua cũng vì nguyên nhân của chính bản thân mình, thế nhưng thực tế lại căn bản không công bằng với chính mình. Đáng lý ra bọn họ vốn là những người phải được hưởng sự công bình công chính như vậy.

Một con sóng mới xuất hiện, nhưng đám lãnh đạo tỉnh thành đến dự thính hội nghị cũng không còn tâm tư chú ý đến điều này, phần lớn bọn họ đều nghĩ đến những hậu quả lời nói của Vương Tử Quân.

Hào Nhất Phong cũng không xa lạ gì công tác tổ chức, lúc này lão khẽ nhíu mày đưa mắt nhìn trưởng ban Trần ngồi ngay bên cạnh. Lão là một lãnh đạo đứng đầu tỉnh, lão biết rõ lúc này mình cần chú ý điều gì.

- Thật sự rất hay, quan điểm này làm cho người ta cảm thấy rất mới mẻ.

Trưởng ban Trần từ đầu đến giờ luôn tỏ ra cực kỳ nghiêm túc, bây giờ trên mặt lại lộ ra vẻ hưng phấn. Hắn biết rõ Hào Nhất Phong đang nhìn mình, thế là trầm giọng nói với bí thư Hào.

Hào Nhất Phong cười cười nói:

- Chủ tịch Tử Quân là một người cực kỳ có ý nghĩ mới lạ và có ý nghĩa.

- Chọn cán bộ ưu tú trên phương diện công bình công chính và đặc biệt là công khai, như vậy mới là mục đích cuối cùng.

Trưởng ban Trần khẽ vỗ lên vai Hào Nhất Phong rồi khẽ nói:

- Lần này tôi quay về nhất định sẽ nghiên cứu về phương án cải cách tuyển chọn nhân sự, tôi vốn cũng không có ý nghĩ gì rõ ràng, thế nhưng bây giờ nhờ một lời nói của đồng chí Vương Tử Quân, xem như tôi đã thấy được vài vấn đề.


Hào Nhất Phong tuy cảm thấy không tình nguyện thế nhưng lúc này cũng chỉ có thể trợ lực cho Vương Tử Quân:


- Tôi thấy quan điểm của chủ tịch Tử Quân là rất tốt, chỉ có thể nắm chặt cơ sở công khai công bình công chính thì chúng ta mới thực hiện tốt công tác thi tuyển cán bộ. Nếu chúng ta không làm được, như vậy tuyển chọn cán bộ ưu tú căn bản chỉ là một lời nói suông mà thôi.


- Bí thư Nhất Phong, hội nghị biện luận lần này chính là một thu hoạch lớn nhất của tôi trong hành trình đến tỉnh Sơn Nam, mong anh nói với các đồng chí thành phố Đông Bộ, nói rằng bọn họ thi tuyển cán bộ tuy có khuyết điểm, thế nhưng lại có tinh thần đổi mới, thật sự đáng khen ngợi. Hy vọng ban ngành thành phố Đông Bộ sẽ cứ mãi bảo trì trạng thái dũng cảm đổi mới như vậy, tôi tin chỉ cần bọn họ tiếp tục kiên trì đổi mới sáng tạo, công tác của thành phố sẽ ngày càng tiến xa hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK