Xe của Vương Tử Quân đi cũng không nhanh, Ngụy Hiểu Kim lập tức nghĩ đến bộ phim Hongkong mà mình xem vài ngày trước, tên diễn viên vào vai đại ca mang theo một đám huynh đệ mặc tây phục đeo kính đen trực tiếp phóng về phía chiếc xe hơi. Tình huống đó làm hắn thật sự khắc cốt ghi tâm, thật sự rất khó quên, động tác đút tay túi quần đứng hút thuốc của đại ca cũng cực kỳ tiêu sái, rất đẹp. Mà cảnh tượng lúc này đối với Ngụy công tử thì thật sự quá giống.
Ngụy Hiểu Kim thật sự khá sùng bái những nhân vật đại ca trong phim, lúc này hắn cũng cởi vài nút áo, đi về phía trước rất phong độ, nhưng có một điều làm hắn tiếc nuối, chính là tên tài xế lái xe trước mặt cũng không phải là diễn viên đã được sắp xếp như trong phim, mà lại chính là Tiểu Tào.
Lúc đầu Ngụy công tử còn phong độ nhẹ nhàng, nhưng khoảnh khắc xe hơi phóng đến, hắn chợt cảm thấy hai chân như nhũn ra, hoàn toàn không còn vẻ trấn định tự nhiên như trước, chút tâm tư vừa rồi chợt tan biến, hắn run rẩy và sợ hãi. Mặt mũi hắn trở nên trắng bệch, hắn cũng không muốn đi đời nhà ma như vậy, hắn còn có một người cha tốt, còn có vài triệu đồng, còn có nhiều tình nhân, cuộc sống tốt đẹp vẫn chờ hắn hưởng thụ, hắn không muốn biến thành quỷ đoản mệnh, phải bỏ mạng dưới bánh xe.
Lui, phải nhanh chóng rút lui, thế cho nên Ngụy công tử nhanh chóng lui ra phía sau, lại vấp ngã chổng vó, vừa rồi ăn mặc đường hoàng ngăn nắp, bây giờ chợt biến thành chật vật khốn khổ.
- Vương Tử Quân, tiểu tử ngươi thiếu chút nữa thì gây ra tai nạn xe hơi, bất mãn lắm sao?
Ngụy Hiểu Kim thấy Vương Tử Quân chậm rãi từ trên xe đi xuống, thế là thở hổn hển nói.
Tiểu Tào nghe thấy tên khốn bị ngã có quen biết với bí thư Vương, thái độ của đối phương rõ ràng là bới lông tìm vết, vì vậy trong lòng càng bức bối. Hắn thầm nghĩ, lần này sợ rằng đã gây họa cho bí thư.
Đúng lúc Tiểu Tào đang lo lắng bất an thì Vương Tử Quân đã dùng hai tay ôm vai, ánh mắt nhìn về phía Tiểu Tào như nhìn tinh tinh trong vườn bách thú, lại dùng giọng hả hê nói:
- Thật sự là rừng lớn thì thú gì cũng có, tôi chưa từng thấy người nào cố ý đâm đầu vào xe hơi như vậy. Ngụy Hiểu Kim anh không biết xấu hổ nhưng bố của anh vẫn cần sĩ diện, mau về nhà, đỡ cho bố anh khỏi mắng chửi, mắng anh không có việc gì muốn người khác đánh.
Vương Tử Quân căn bản không muốn khách khí với Ngụy Hiểu Kim, đối với loại vô sỉ thế này, da mặt đã xé rách, sao cần cố kỵ? Đơn giản là bất cứ giá nào, cho đối phương biết thế nào là lễ độ.
Đâm đầu vào xe hơi, Ngụy Hiểu Kim tất nhiên sẽ ngây người ra.
Ngụy Hiểu Kim đang ngây người, tất nhiên tình huống này sẽ không qua mắt được Vương Tử Quân, tất nhiên Vương Tử Quân cũng đã hiểu chuyện gì xảy ra, cũng không muốn nói nhiều làm gì.
- Vương Tử Quân, cho dù tài xế của mày mắt chó bị mù, đây cũng là sự kiện ngoài ý muốn, tao không so đo với mày, tao đến là nói cho mày biết, mày đã nhận được tin nhắn của tao chưa?
Ngụy Hiểu Kim khoát tay mất kiên nhẫn, hắn hỏi Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân biết rõ đối phương có ý gì, hắn cười thầm, biểu hiện lại giả vờ như không có vấn đề gì, vẻ mặt bình tĩnh:
- Đã nhận được.
- Nhận được? Ha ha ha, mày biết Chu Ái Quân bây giờ thảm thương thế nào không? Lúc này là nước đã đun sôi như vịt lại bay mất, không trách người khác, chỉ trách mày rút đao tương trợ vào đúng thời điểm, coi như giúp hắn một tay.
Ngụy Hiểu Kim dùng giọng ngoài cười trong không nói, hai tay khẽ vung lên trời, bộ dạng giống hệt như thiên thần cất cánh.
Ngụy Hiểu Kim nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân, hắn muốn xem Vương Tử Quân sẽ nổi giận như thế nào. Ngụy công tử hắn là kẻ sáng mắt không làm việc mờ ám, hắn cảm thấy lén lút ra tay là không hay, đây không phải tính cách của hắn. Đã nhiều năm trôi qua, chưa nói đến những chuyện khác, ở huyện Hồng Bắc này không ai dám cố ý làm khó Ngụy công tử, nhưng Vương Tử Quân này dám coi hắn không ra gì, hắn muốn cảnh cáo Vương Tử Quân, cho tên này biết đắc tội với Ngụy Hiểu Kim trong huyện Hồng Bắc sẽ có kết cục thế nào.
Nhưng bộ dạng nước chảy mây trôi của Vương Tử Quân thật sự làm cho Ngụy Hiểu Kim cảm thấy chính mình có vẻ yếu kém, hắn nhìn vẻ mặt thản nhiên của Vương Tử Quân, đột nhiên cảm thấy trong lòng như xuất hiện mưa đá, vừa đau vừa lạnh, giống như tất cả cố gắng của mình chỉ là uổng phí.
- Nhiều bạn có thêm đường, nhiều bạn cũng dễ đi hơn. Bí thư Vương, Chu Ái Quân cũng rất may mắn, anh ta may mắn quen biết mày. Nếu như không phải quen biết mày, anh ta sao có thể trượt vào vực sâu vào đúng thời điểm thế này? Có thể được ngồi vào vị trí hôm nay thì anh ta cũng phải cảm kích mày mới đúng, vì dưới lực ảnh hưởng của mày mà lúc này đội trưởng Chu phải xuống làm công an xã. Trong đảng có một nguyên tắc, đi ra từ quần chúng, đi vào trong quần chúng, ha ha, công tác trị an của cơ sở thật sự cần nhiều nhân tài, ha ha ha...
Ngụy Hiểu Kim cười rất đắc ý nhưng vẻ mặt Vương Tử Quân vẫn bất động, giống như không nghe rõ những lời chế giễu của đối phương.
- Đúng rồi, đã quên nói cho mày biết, Bí thư Vương, tên đồn trưởng đồn công an tuyến xã dưới kia là bạn cũ của Chu Ái Quân, năm xưa vì phạm vào chút sai lầm mà bị Chu Ái Quân đuổi cổ ra khỏi đội cảnh sát hình sự, đã nhiều năm giậm chân ở nông thôn không ai hỏi đến. Bây giờ thì tốt, cơ hội báo ân đã đến.
Ngụy Hiểu Kim vừa nói vừa vung tay khoa trương một vòng:
- Làm thuộc hạ của một vị đồn trưởng đồn công an như vậy, bí thư Vương, anh có cảm thấy Chu Ái Quân rất sung sướng không? Đây đều là phúc phần của anh đấy.
Vẻ mặt Vương Tử Quân càng thêm lạnh lẽo, hắn khẽ gật đầu, sau đó xoay người đi về phía chiếc Santana. Hắn thấy nói chuyện với loại tiểu nhân thế này chỉ phí miệng lưỡi, căn bản là phí thời gian.
Khi Vương Tử Quân kéo cửa xe thì Ngụy Hiểu Kim đã tiến lên, hắn cản tay Vương Tử Quân lại:
- Bí thư Vương, biết rõ bây giờ huyện ủy đang bận rộn làm gì không? Tôi nói cho anh biết, phòng tổ chức thị ủy đã đến, bọn họ đến để tuyên bố bổ nhiệm với bố tôi, chúc mừng tôi đi, bố tôi sắp lên làm bí thư ủy ban tư pháp huyện.
Bí thư ủy ban tư pháp không những là lãnh đạo hệ thống tư pháp, hơn nữa còn có cấp phó huyện, tiến vào thường ủy huyện ủy. Đối với cục trưởng cục công an Ngụy Vân Long, lão thật sự đã vượt qua một bậc thang lớn. Bố quý con vinh, Ngụy Hiểu Kim vừa nghe được tin tức bố mình thăng quan thì tâm tình chợt trở nên cực kỳ sung sướng.
"Bố của tao là cục trưởng cục công an đã làm cho mày phải khóc cha gọi mẹ. Chưa từng nghe qua câu nói cảnh sát và thổ phỉ cùng một nhà sao? Ông đây có thể qua lại giữa hai nhà hắc bạch, sau này sẽ còn nhiều cơ hội cho mày biết tay!"
Vương Tử Quân nghĩ đến bí thư ủy ban tư pháp Ngụy Vân Long mà hai mắt nhìn về phía khu văn phòng huyện ủy, trên mặt càng thêm vui vẻ.
Trong phòng họp huyện ủy, Tôn Lương Đống và đám thường ủy đều mỉm cười nhìn Ngụy Vân Long, tuy còn chưa tuyên bố nhưng ai cũng biết sau đó sẽ phát sinh sự kiện gì.
Ngụy Vân Long ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt lạnh nhạt nhưng năm ngón tay phải đang gõ xuống mặt bàn rất có tiết tấu, đây là động tác vô thức mà hắn thường làm ra lúc kích động. Từ chính khoa đến cấp phó huyện tuy chỉ là một bậc thang, nhưng bậc thang này có rất nhiều người phí cả đời cũng không vượt qua được.
Ngụy Vân Long nhìn rõ ánh mắt của đám người Tôn Lương Đống, lão biết rõ đó là ánh mắt chúc mừng, sau này mình sẽ chạy song song với bọn họ, sau này trên hội nghị thường ủy, mọi người sẽ cùng bày mưu hợp sức bàn đại kế phát triển huyện Hồng Bắc. Ngụy Vân Long cũng là một nhân vật quan trọng trong quyết sách của huyện.
- Anh Ngụy, anh hôm nay nhất định phải mời khách. Đúng rồi, tôi đã định vị trí cho anh ở quán ăn Giang Viên, anh chuẩn bị trả tiền là được.
Ngụy Vân Long lấy ra một tờ giấy trong vở, lão nhìn nhìn, thấy có vài con dấu, lão biết rõ đó là tờ giấy của ai.
Ngưu Vạn Thần trước nay luôn muốn lấy lòng Ngụy Vân Long, chỉ sau nháy mắt là Ngụy Vân Long biết rõ chủ nhân của mảnh giấy là ai, mục đích cuối cùng là gì. Nhưng hắn vẫn ngồi nghiêm chỉnh, không cho đối phương bất kỳ câu trả lời nào.
Đám thường ủy huyện ủy cùng ngồi chờ đợi, thời gian lặng lẽ trôi qua, có ba người đàn ông trung niên đi vào trong phòng họp, một người có hơi mập ngồi lên ghế chủ vị nói:
- Bí thư Tôn, chủ tịch Ngưu, trưởng phòng nói hôm nay sẽ đến, nhưng vì tạm thời tỉnh ủy có việc, trưởng phòng không thoát thân được, nên hội nghị hôm nay tạm thời ủy thác cho tôi.
Ngụy Vân Long nghe thấy người đàn ông trung niên kia lên tiếng như vậy thì có chút bức bối, trong thể chế có một quy củ bất thành văn, đó là văn kiện bổ nhiệm hay nhận chức đều do trưởng phòng tuyên bố, nếu phái cấp phó đến tuyên bố, tuy nội dung cũng giống nhau nhưng mức độ thể diện lại khác nhau. Ôi, cũng may việc đã đến nước này, thất vọng cũng không thể đặt trên mặt, dù sao chuyện Ngụy Vân Long tiến lên làm bí thư ủy ban tư pháp vẫn là quan trọng hơn.
- Bổ nhiệm đồng chí Tạ Xuân Lai làm thường ủy huyện ủy Hồng Bắc, bí thư ủy ban tư pháp...
Chỉ là vài chữ đơn giản nhưng thật sự giống như một quả bom nổ tung, Ngụy Vân Long hầu như muốn trợn trừng mắt, sự kiện lão tiến làm bí thư ủy ban tư pháp đã giống như ván đóng thuyền, sao bây giờ văn kiện bổ nhiệm lại xảy ra sự cố, có chuyện gì sao?
Không những Ngụy Vân Long sợ ngây người, ngay cả bí thư huyện ủy Tôn Lương Đống cũng cảm thấy rất khó tưởng, lão cũng không ngờ sự việc lại xảy ra như vậy. Lão là lãnh đạo huyện Hồng Bắc, lão đã từng lên tiếng về nhân tuyển của vị trí bí thư ủy ban tư pháp, sao đến giờ phút cuối cùng lại biến đổi thành một người khác thế này?
Điều này có ý nghĩa thế nào? Rõ ràng là Ngụy Vân Long đắc tội người, có người muốn ép Ngụy Vân Long, hơn nữa ra tay mà quỷ thần khó phát hiện.
Khi đám thành viên ban ngành huyện ủy đang ngồi ngây cả người ra, một người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh tên mập chợt đứng lên gật đầu với mọi người.
Người đàn ông trung niên này chính là Tạ Xuân Lai.
Dù đám người Tôn Lương Đống có kinh ngạc thế nào, nhưng bọn họ vẫn phải đứng lên vỗ ty nhiệt liệt, xem như hoan nghênh vị bí thư ủy ban tư pháp này xuống nhận chức.
Ngụy Vân Long không hổ danh là cục trưởng cục công an huyện Hồng Bắc, vẻ mặt lão nhanh chóng trở nên như thường, lão thấy đám thường ủy huyện ủy nhiệt tình vây quanh Tạ Xuân Lai, tuy trong lòng cảm thấy không cam lòng, nhưng vẫn cố gắng nặn ra nụ cười.
- Trưởng phòng Tra, đã chuẩn bị sẵn trong nhà khách, đã lâu rồi anh chưa xuống huyện Hồng Bắc chúng tôi, hôm nay xem như cần phải uống với anh một bữa sảng khoái mới được.
Tôn Lương Đống là một vị bí thư huyện ủy cực kỳ có kinh nghiệm, biết rõ lúc này đã đến đúng thời điểm, vì vậy mà dùng giọng đầy nhiệt tình mời vị phó phòng tổ chức thị ủy ở lại dùng cơm trưa.
- Bí thư Lương Đống, đã sớm nghe nói anh có tác phong công tác nhanh nhẹn, hôm nay xem như tôi đã được thấy. Anh cũng đừng nóng vội, rượu này tôi nhất định sẽ phải uống, nhưng cũng cần chờ người của tôi đọc xong cái đã.
Trưởng phòng Tra vung bàn tay mập mạp rồi dùng giọng rất có phong thái lãnh đạo nói với Tôn Lương Đống.
Vị phó phòng tổ chức này không nói thì thôi, chỉ cần mở miệng đã làm cho đám người nơi đây phải nhíu mày, cả đám người dùng ánh măt kinh ngạc nhìn trưởng phòng Tra, trong lòng đều bùng sóng.
Còn chưa tuyên bố xong, đây chẳng phải nói sau đó cònn có vài vị lãnh đạo được bổ nhiệm? Nhưng ban ngành huyện Hồng Bắc đã đủ quân số, nếu bổ nhiệm thì chẳng phải có người muốn dời?
Dời sao? Trước đó sao không có chút tin đồn nào? Là ai? Lên hay xuống? Một loạt vấn đề giống như quạt gió bùng lên giữa đám thường ủy huyện ủy, tuy Tôn Lương Đống cảm thấy thị ủy sẽ không động vào mình nhưng vẻ mặt cũng có chút lo lắng bất an.
Trưởng phòng Tra là một cán bộ có kinh nghiệm của phòng tổ chức thị ủy, tất nhiên hắn sẽ biết rõ đám người nơi đây đang nghĩ gì, tuy hắn rất hưởng thụ cảm giác này nhưng dù sao thì tên cũng đã lên dây, hắn căn bản không cần kéo quá căng.
- Ha ha ha, các vị không cần lo lắng, chuyện này không nên do tôi tuyên bố.
Trưởng phòng Tra vừa nói vừa nhìn sang một người đàn ông trung niên ở bên cạnh:
- Trưởng khoa Ngô, anh tuyên bố chuyện này đi.
- Vâng, trưởng phòng Tra!
Người đàn ông trung niên kia cũng không khiêm tốn, hắn nhanh chóng trả lời, sau đó lấy từ trong cặp của mình ra một phần văn kiện.
- Các vị, đây chính là trưởng khoa Ngô của khoa nhân sự cục công an thành phố.
Trưởng phòng Tra cũng nhanh chóng lên tiếng giới thiệu trưởng khoa Ngô.
Trưởng khoa của khoa nhân sự cục công an thành phố? Theo quy củ của thể chế thì không nên xuất hiện chuyện này mới đúng, dù hệ thống công an cũng là hệ thống khá riêng, nhưng liên quan đến vấn đề nhân sự thì giống như cũng cần phải trưng cầu ý kiến của huyện ủy mới đúng.
Đám thường ủy huyện Hồng Bắc cảm thấy rất nghi hoặc, nhưng bọn họ cuối cùng cũng yên tâm trở lại, đây chỉ coi như là cục công an thành phố bổ nhiệm nhân sự, đối với bọn họ thì không có vấn đề, dù sao thì cục công an thành phố cũng không quản được bọn họ.
- Bí thư Tôn, khi tôi đến thì bí thư Đậu đã liên hệ với anh, hy vọng phòng tổ chức huyện ủy Hồng Bắc tiếp nhận văn kiện này sẽ cho ra thông báo bổ nhiệm chính thức.
Trưởng khoa Ngô cũng không đọc văn kiện ngay, hắn khẽ nói với Tôn Lương Đống.
Bí thư Đậu là ai? Tôn Lương Đống biết rất rõ, lão nghĩ đến tình huống hai ngày trước bí thư Đậu Minh Nhạc gọi điện thoại cho mình nói về chuyện đề bạt cá nhân, lão khẽ gật đầu nói:
- À, chuyện này tôi đã liên hệ với bí thư Đậu, trưởng khoa Ngô cứ tuyên bố, sau khi giải tán tôi sẽ sắp xếp phòng tổ chức cho ra văn kiện ngay.
Tôn Lương Đống dù nói tốt nhưng trong lòng cũng không thoải mái, trong lòng thầm nghĩ bí thư Đậu Minh Nhạc cũng thò tay quá dài, nhưng lão là một bí thư huyện ủy, cần suy xét ở phương diện rộng, lão cần gì vì một vấn đề nhỏ mà đắc tội với một vị thường ủy thị ủy?
- Bổ nhiệm đồng chí Chu Ái Quân làm phó cục trưởng thường vụ cục công an huyện Hồng Bắc.
Trưởng khoa Ngô nhanh chóng đọc văn kiện, giọng điệu khí phách, thật sự giống như búa tạ gõ vào đầu Ngụy Vân Long, lúc này lão đã hiểu vấn đề nằm ở chỗ nào.