- Bí thư Vương.
Nhân viên của văn phòng tỉnh ủy thấy Vương Tử Quân thì đều đứng lên, lúc này phó thư ký trưởng trực ban tiến lên chào hỏi Vương Tử Quân.
Mặc dù chủ động chào hỏi nhưng Vương Tử Quân vẫn cảm ứng được sự khác biệt. Trước kia Vương Tử Quân đến tỉnh ủy thì các vị phó thư ký trưởng căn bản luôn tỏ ra cực kỳ cung kính, nhưng lúc này lại bày ra bộ dạng giải quyết việc chung.
Vương Tử Quân từ trong lời bắt chuyện để biết được thái độ của vị phó thư ký trưởng với mình, trong lòng cũng hiểu ý nghĩ của vị phó thư ký trưởng này. Vì vậy hắn nở nụ cười nhàn nhạt với viên phó thư ký trưởng, sau đó cất bước đi vào phòng họp.
Trong phòng họp ngồi đầy người, chẳng những có nhóm người Hào Nhất Phong, còn có vài người xa lạ. Khi Vương Tử Quân đi vào phòng, mọi ánh mắt nhìn về phía hắn.
- Bí thư Nhất Phong, xấu hổ quá, tôi đến chậm.
Vương Tử Quân nhìn Hào Nhất Phong, trên mặt xuất hiện nụ cười ung dung bình tĩnh.
Hào Nhất Phong khoát tay áo nói:
- Thời tiết chợt thay đổi, anh cũng không có biện pháp nào khác. Cũng không ai ngờ sẽ có tuyết rơi lớn như vậy, Tử Quân đến là tốt rồi, anh ngồi đi.
Hào Nhất Phong lúc này tỏ ra cực kỳ rộng lượng, mà biểu hiện rộng lượng càng vô cùng tự tin bình tĩnh. Vương Tử Quân hiểu tâm lý của Hào Nhất Phong, hắn cũng khống nói lời nào, chỉ cười nhạt một tiếng rồi ngồi xuống vị trí của mình.
- Các đồng chí, vừa rồi ủy ban kỷ luật đã thông báo, tôi cảm thấy rất đau lòng, nhưng càng là lúc này chúng ta càng phải đồng tâm hiệp lực, duy trì sự ổn định của tỉnh Sơn Nam, nghênh đón khó khăn, tiến thêm một bước duy trì và phát triển công tác.
Hào Nhất Phong đưa mắt nhìn thoáng qua bốn phía, sau đó lớn tiếng nói.
Sau khi nghe lời của Hào Nhất Phong thì Vương Tử Quân đưa mắt nhìn Thạch Kiên Quân. Lúc này chủ tịch Thạch Kiên Quân vẫn ngẩng đầu, thế nhưng gương mặt lại có vài phần phát lạnh. Rõ ràng Lữ Tiến Binh trốn đi bị bắt lại là một đả kích lớn với hắn.
Vương Tử Quân nghĩ đến Lữ Tiến Binh thì không khỏi cảm thấy thổn thức. Dù sô thì Lữ Tiến Binh cũng không phải là người thường, được công nhận là phụ tá đắc lực của Thạch Kiên Quân, vì Lữ Tiến Binh là một nhân vật như vậy cho nên Thạch Kiên Quân căn bản khó thể nào mở miệng nói gì được.
- Bí thư Nhất Phong nói đúng, càng vào lúc này thì chúng ta càng cần phải đồng tâm hiệp lực, chỉ cần chúng ta đồng lòng, cùng nhau giải quyết khó khăn, như vậy tôi tin tưởng tỉnh Sơn Nam sẽ đột phá mấu chốt, sẽ giải quyết ổn thỏa vấn đề...
Đường Cảnh Ung khẽ đưa mắt nhìn Thạch Kiên Quân, sau đó trầm giọng nói.
Đường Cảnh Ung lên tiếng, thật sự giống như bắt đầu, những vị thường ủy tỉnh ủy khác cũng tỏ thái độ đoàn kết bên người Hào Nhất Phong, cùng đồng tâm hiệp lực, cùng nhau giải quyết nguy cơ. Đặc biệt là những thường ủy tỉnh ủy thuộc về phái của Hào Nhất Phong, bọn họ càng lên tiếng vội vàng. Mặc dù bọn họ không nói gì đến Thạch Kiên Quân, thế nhưng lại quấn lấy Thạch Kiên Quân và Lữ Tiến Binh.
Nếu như là trước kia thì tuyệt đối sẽ có người lên tiếng cho Thạch Kiên Quân, thế nhưng bây giờ không ai mở miệng cho Thạch Kiên Quân, mà Thạch Kiên Quân cũng chỉ có thể xiết chặt nắm đấm uống nước.
Nếu như nói ra sự kiện của Cổ Thập Minh, Thạch Kiên Quân căn bản có thể kiên trì được. Nhưng Lữ Tiến Binh lại ném ra một tảng đá quá lớn, giờ khắc này hắn thật sự không biết nói gì cho phải.
- Thành phố Sơn Viên chúng tôi nhất định sẽ giúp đỡ cho quyết định của tỉnh ủy, không nên nuông chiều những phần tử rối loạn pháp luật kỷ cương, chúng ta nhất định phải điều tra đến cùng...
Bí thư thị ủy La Nhân Uy của thành phố Sơn Viên lên tiếng, lời nói như dao sắc, trực chỉ vào Thạch Kiên Quân:
- Nhưng có một số việc mà chúng ta nên nghĩ lại. Bí thư Nhất Phong, tôi đã công tác ở tỉnh Sơn Nam lâu năm, bây giờ nói chuyên không sợ đắc tội với người. Lữ Tiến Binh cũng chỉ là vấn đề của mình, thế cho trong chuyện này cũng có vài người có vấn đề của mình, nếu như không phải là Lữ Tiến Binh đằng sau có chỗ dựa, sao có thể không kiêng nể gì như vậy?
- Lúc này là hội nghị thường ủy, tôi bày tỏ thái độ của mình, chúng tôi nhất định sẽ dốc sức giúp đỡ quyết định của lãnh đạo ủy ban kỷ luật và tỉnh ủy, sẽ điều tra vấn đề của Lữ Tiến Binh đến cùng, sẽ cho những người nên gánh chịu trách nhiệm phải nhận lấy trách nhiệm của mình.
Những vị thường ủy tỉnh ủy được La Nhân Uy nhắc đến cũng không nói nhiều lời, gương mặt biến thành màu đen, căn bản không có biểu hiện gì khác.
Vương Tử Quân khẽ xoay cây bút trong tay, ánh mắt nhìn về phía Thạch Kiên Quân đang khá dao động. Lúc này Thạch Kiên Quân đã cầm lấy một điếu thuốc, căn bản là mái tóc cũng có chút rối loạn.
Lúc này đối mặt với những lời châm chọc khiêu khích của La Nhân Uy, Thạch Kiên Quân căn bản cũng không mở miệng, vẫn lẳng lặng hút thuốc. Vương Tử Quân nhìn điếu thuốc trên tay Thạch Kiên Quân, thế là trầm ngâm giây lát rồi mỉm cười nói:
- Tôi thật sự đồng ý quan điểm của bí thư La, bí thư Nhất Phong, chuyện này vốn tôi định nhắc lại sau, thế nhưng bí thư La Nhân Uy đã mở lời, tôi cũng thả con tép bắt con tôm, xem như bàn về quan điểm của mình.
Vương Tử Quân đột nhiên mở miệng làm cho vẻ mặt đám người nơi đây chợt biến đổi, điếu thuốc trong tay La Nhân Uy chợt rơi xuống mặt bàn, gương mặt lộ ra vẻ hèn mọn.
Vương Tử Quân đây là muốn làm gì? Thuận gió bẻ măng, bỏ đá xuống giếng sao? Thạch Kiên Quân giống như thất hồn lạc, muốn dựa vào Hào Nhất Phong sao?
Hào Nhất Phong không có chút vui mừng, lão biết rõ Vương Tử Quân là hạng người gì, lúc này đối phương căn bản không nên để xảy ra trạng thái đào ngũ. Đối phương căn bản không phải là người thuận gió bẻ măng, vì mâu thuẫn này căn bản không phải là Vương Tử Quân có thể giải quyết được.
- À, bí thư Vương thừa nhận quan điểm của tôi, tôi thật sự cảm thấy rất vui. Tôi nhớ đây hình như là lần đầu tiên anh ấy thừa nhận quan điểm của tôi.
La Nhân Uy chống tay lên bàn hội nghị rồi cười tủm tỉm nói.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Tôi trước nay luôn giúp đỡ những quan điểm chính xác, nếu bí thư La cảm thấy áy náy, như vậy có thể mời tôi bữa cơm.
Câu nói này vừa ra khỏi miệng thì gươgn mặt La Nhân Uy chợt thâm đen lại, những người khác cũng buồn cười, thầm than miệng lưỡi của Vương Tử Quân quá trơn tuột, dựa theo những lời vừa rồi thì trước kia quan điểm của La Nhân Uy luôn là sai sao?
La Nhân Uy tức giận đến mức toàn thân phát run, vốn lần này lão định đánh rắn dập đầu, thế nhưng không ngờ lời nói của Vương Tử Quân trước sau như một lại sắc bén như vậy.
Khi La Nhân Uy định phản kích lại Vương Tử Quân vài câu, đúng lúc này Vương Tử Quân đã trầm giọng nói:
- Bí thư Nhất Phong, tôi cho rằng ngài phải có chút trách nhiệm ở sự kiện đồng chí Lữ Tiến Binh phạm sai lầm. Anh là lãnh đạo tỉnh ủy, đã quá tín nhiệm đồng chí Lữ Tiến Binh ở phương diện nhân sự, không tiến hành cho ra những ước thúc hữu hiệu, thế cho nên xuất hiện tình huống hôm nay.
- Tín nhiệm đồng chí, ủy quyền đơn giản nói từ phương diện nào đó cũng là tư duy tốt, thể hiện tư duy cầu tiến ở trong thể chế cán bộ, nhưng nếu tín nhiệm mù quáng, không kịp chỉ ra chỗ sai, thậm chí dễ dàng nhân nhượng tha thứ, đó là mặc kệ, là không có trách nhiệm với đồng chí của mình.
Vương Tử Quân nói đến đây thì tiếp tục:
- Tôi còn trẻ, nói chuyện có chút khô cứng thẳng thắn, không vòng quanh như bí thư Nhân Uy, kính mong bí thư Nhất Phong tha thứ cho.
La Nhân Uy đang uống trà, sau khi nghe được lời nói của Vương Tử Quân thì thiếu chút nữa đã phun cả ra. Vương Tử Quân vừa rồi nói lời châm chọc cũng không là vấn đề, bây giờ thì tốt, đối phương nói vài lời đầy căm phẫn, rõ ràng có ý châm chọc bí thư Nhất Phong.
Trời đất chứng giám La Nhân Uy trước nay luôn theo sát tiến độ của bí thư Nhất Phong, nào không biết tốt xấu mà châm chọc bí thư Nhất Phong? Bây giờ Vương Tử Quân nói không phải không có lý, thật sự quá đáng giận.
- Bí thư Vương, tôi...
La Nhân Uy đứng lên thật mạnh, lão muốn giải thích cho mình.
- Không cần cảm ơn tôi, bí thư La, vẫn là câu nói vừa rồi, nếu ngài muốn nói lời cảm tạ, xin mời tôi bữa cơm. Lần này họp thường ủy khá khuya, cơm tối còn chưa ăn no, vừa vặn có chút thời gian dùng cơm, lại có anh mời cơm thì tốt quá.
Khi La Nhân Uy còn chưa kịp tiếp nhận thì Hào Nhất Phong đã khoát tay áo nói:
- Đồng chí Nhân Uy, không cần nói nữa, bí thư Tử Quân nói đúng, trong chuyện này có trách nhiệm của tôi.
Hào Nhất Phong lúc này rất căm hận Vương Tử Quân, tuy Vương Tử Quân nói ra như vậy căn bản có vài phần càn quấy, nhưng lão là bí thư tỉnh ủy Sơn Nam, căn bản không thể nào nói không có trách nhiệm ở sự kiện này.
Hào Nhất Phong tối thiểu cũng phải có trách nhiệm với lãnh đạo, dù sao lão cũng là người đứng đầu ban ngành La Nam, hơn nữa bây giờ còn có các vị thường ủy tỉnh ủy, nếu xảy ra tranh luận thì một bí thư như lão sẽ mất hết thể diện.
Vương Tử Quân không nói thêm điều gì, hắn khẽ dựa lưng lên ghế, sau đó lẳng lặng nghe Hào Nhất Phong lên tiếng.
Tuy Vương Tử Quân vừa rồi nói ra vài lời làm cho Hào Nhất Phong cảm thấy buồn bực, thế nhưng xu thế của hội nghị thường ủy lúc này luôn được tiến hành theo những sắp xếp của Hào Nhất Phong. Dù là những sắp xếp đề bạt của phòng tổ chức trước kia hay thứ gì khác đều có xu thế nghiêng về một bên.
Hội nghị thường ủy mở đến mười một giờ, khi đó Vương Tử Quân cũng không đi ra khỏi phòng họp. Hắn chờ đám người vây quanh Hào Nhất Phong như sao sáng quanh trăng, cuối cùng mới rời đi với chủ tịch Thạch Kiên Quân. truyện cập nhật nhanh nhất tại tung hoanh chấm com
- Tử Quân, vì chút chuyện nhỏ cũng không nên vạch mặt với hắn ta.
Thạch Kiên Quân ném cho Vương Tử Quân một điếu thuốc rồi thản nhiên nói.
Giọng nói của Thạch Kiên Quân lúc này căn bản không khác gì dĩ vãng, thế nhưng Vương Tử Quân lại cảm thấy không giống. Thạch Kiên Quân trước kia cũng nói như vậy, thế nhưng lúc này lại thiếu đi một thứ, đó chính là tinh thần.
Xem ra Lữ Tiến Binh gặp chuyện không may đã làm cho Thạch Kiên Quân mất đi ý chí chiến đấu cuối cùng, Vương Tử Quân muốn an ủi chủ tịch Thạch hai câu, thế nhưng lại không biết nói gì hơn.
Thạch Kiên Quân vẫn chưa đến năm mươi, là một vị chủ tịch tỉnh trẻ tuổi, có thành tích ở tỉnh Sơn Nam, nhiệm kỳ sau thế nào cũng tiến lên. Có thông tin Hào Nhất Phong sẽ rời khỏi Sơn Nam, thế cho nên sự kiện tiến lên vị trí bí thư tỉnh ủy căn bản như ván đóng thuyền. Nếu như có thể phát triển tốt, mười năm sau cũng sẽ tìm được cơ hội, biết đâu sẽ có cơ hội tiến lên trung ương.
Nhưng bây giờ sự kiện Lữ Tiến Binh đã làm cho Thạch Kiên Quân căn bản là ốc không mang nổi thân ốc, dù cho không liên lụy vào sự kiện Lữ Tiến Binh, thế nhưng căn bản không còn khả năng công tác trong tỉnh Sơn Nam.
Vương Tử Quân đổ một phần trách nhiệm lên người Hào Nhất Phong, nhưng thượng cấp là người mắt sáng như sao, tuy có vài cờ lê đánh lên mông Hào Nhất Phong, thế nhưng người tiếp nhận chiếc cờ lê lớn hơn vào đầu chính là Thạch Kiên Quân.
Đến bây giờ căn bản không thể không thừa nhận Hào Nhất Phong là người có kinh nghiệm phong phú, quả thật là mười phần thủ lĩnh, vừa cứng vừa thối, hoành hành ngang dọc làm cho đối thủ không còn đường sống. Điều này cũng xem như làm khó cho Hào Nhất Phong, vì hai năm qua lão phải ném lợi ích toàn cục cho người của Thạch Kiên Quân, phải chờ đợi chịu nhục lâu ngày, mãi đến bây giờ ra tay mới nặng nề như thế.
- Chủ tịch Thạch, Lữ Tiến Binh là Lữ Tiến Binh, ngài là ngài, ngài không nên quá nhiều băn khoăn trong sự kiện này.
Vương Tử Quân có chút do dự, hắn khẽ nói với Thạch Kiên Quân.
- Tử Quân, cám ơn cậu đã an ủi tôi, cậu đến phòng làm việc của tôi một chút.
Thạch Kiên Quân thấy hành lang đã vắng bóng người, thế là nở nụ cười nói với Vương Tử Quân.
Lúc này phòng làm việc của Thạch Kiên Quân khá lạnh, không biết có phải có liên quan đến tâm tình của lãnh đạo hay không, khi Vương Tử Quân đi vào thì nhìn qua bàn và thấy vài chiếc ly vẫn còn lại một nửa nước trà.
Vương Tử Quân là người làm lãnh đạo nhiều năm, hắn chưa từng thấy trong phòng làm việc của mình có nửa ly trà sót lại như vậy. Bình thường sau khi khách đi thì thư ký sẽ tiến vào thu dọn cho lãnh đạo, bây giờ tình cảnh kia lại xuất hiện trong phòng làm việc của chủ tịch Thạch Kiên Quân.
Vương Tử Quân chợt cảm thấy trái tim băng giá, lúc này người ta thất thế thì căn bản mọi việc không có ai quan tâm.
- Chủ tịch Thạch, chỗ của anh có trà ngon, vừa rồi văn phòng tỉnh ủy chuẩn bị trà tốt nhưng căn bản không có nhiều hương vị, bây giờ vừa lúc được hưởng trà ngon của chủ tịch Thạch.
Vương Tử Quân nói, sau đó tự nhiên thu dọn sạch sẽ nước trà trên bàn.
Thạch Kiên Quân cũng thấy những ly trà trên bàn, hắn sao lại không biết đây là có chuyện gì? Lúc này thấy Vương Tử Quân thoải mái thu dọn, trong lòng không khỏi bùng lên cảm giác cảm động.
Vào thời điểm nguy nan gặp chân tình, cũng chỉ vào thời điểm này thì mình mới thấy được những kẻ thật sự tốt.
Vương Tử Quân ra tay sắp xếp, chỉ một lát sau thì hai ly trà nóng đã được đặc lên bàn. Thạch Kiên Quân nâng ly trà lên uống một ngụm, hắn trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Tử Quân, tôi phải đi.
Vương Tử Quân chợt sững sờ, dù hắn đã chuẩn bị tâm lý, thế nhưng lúc này nghe Thạch Kiên Quân nói ra thì hắn vẫn cảm thấy có chút khác thường.
- Cá nhân tôi không có vấn đề, nhưng Lữ Tiến Binh gặp chuyện không may, tôi vẫn phải chịu trách nhiệm. Hơn nữa những chuyện thế này căn bản sinh ra những ảnh hưởng không tốt.
Thạch Kiên Quân nói đến đây thì giọng nói có vài phần trầm trọng.
- Chủ tịch Thạch, hướng đi của ngài đã được quyết định chưa?
Vương Tử Quân có chút do dự, sau đó khẽ hỏi Thạch Kiên Quân.
Thạch Kiên Quân vuốt ve ly trà trong tay, sau đó hồn nhiên như không quan tâm nói:
- Còn chưa quyết định, thế nhưng cũng là khá tốt, cậu nói xem có đúng không?
Vương Tử Quân không lên tiếng, hắn hiểu được ý nghĩ của Thạch Kiên Quân. Nếu gánh chịu trách nhiệm thì chức vị vẫn còn nhiều, chỉ cần tuyến trên có ý, tất nhiên sẽ sắp xếp vào một vị trí trong bộ và ủy ban trung ương.
- Tử Quân, cậu cũng là người phải đi, cũng đừng quá quan tâm đến đám người Hào Nhất Phong, dù sao thì cậu không có gì liên quan, căn bản là không nên quan tâm. Cậu cũng đừng nên kéo căng dây cung, trên quan trường là như vậy, không nên làm dũng sĩ ở khắp nơi, khuyên người cũng phải có lòng khoan dung. Bây giờ cậu cần phải làm chính là xác định sự việc của mình. Vị trí kia của cậu tiến là công mà lùi là thủ, nếu như có thể thì sẽ là bệ đỡ cho phát triển sau này.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, lúc này căn bản là Thạch Kiên Quân nói ra những lời tâm huyết.
...
- Nghe nói Lữ Tiến Binh đã xảy ra chuyện sao?
Trong một văn phòng của ủy ban nhân dân tỉnh Sơn Nam, hai người đàn ông trung niên đang khẽ nghị luận với nhau.
- Không phải sao? Tôi nghe nói lần này chủ tịch Thạch cũng bị liên quan, hì hì, nói ra thì Cổ Thập Minh thật sự là hại người rất nặng.
- Được rồi, chúng ta nói những lời này cũng vô ích, những chuyện này nói cho đúng cũng không có gì tốt với chúng ta.
- Hì hì, nói không chừng đơn vị chúng ta cũng phải đi theo chủ tịch tỉnh, cậu cảm thấy lúc này anh ấy có thể sống yên ổn được sao? Nếu có cơ hội thì anh nên hoạt động một chút, biết đâu sẽ có được vị trí tốt.
- Nói đùa gì vậy, tôi thì có vị trí tốt gì chứ?
Người đàn ông trung niên được nói đến mở miệng chối từ, thế nhưng trong mắt lại lóe lên vài phần động tâm.