Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh - Bảo Thạch Tiêu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trình Gia Hòa lúc này cảm thấy cực kỳ khó chịu, hắn đã chuẩn bị xong tất cả, thế nhưng chủ tịch Vương lại không đến gặp mặt. Hắn nhìn bản tin thời sự thấy chủ tịch Vương và giám đốc Trần bắt tay thắm thiết với nhau, thế là chợt cảm thấy mũi có hơi cay.

Kinh doanh cần nhanh tay lẹ mắt, phải ra tay quả quyết, nếu như có gì chậm hơn người ta nửa nhịp, chỉ sợ người ta sẽ lấy hết tiền, đến khi anh kịp nhìn nhận sự việc thì chẳng phải đã không còn gì sao?

Trình Gia Hòa cảm thấy tình huống lúc này tất cả đều đã muộn, nếu như mình tiếp tục đi chậm, chỉ sợ kết quả cuối cùng chỉ có thể tham gia bữa tiệc mừng công của tập đoàn Thiên Giang mà thôi.

- Tút tút tút.

Khi Trình Gia Hòa còn đang suy nghĩ nên tiếp cận Vương Tử Quân như thế nào, đúng lúc chuông điện thoại vang lên. Hắn đã khốn khổ một lần, bây giờ nhanh chóng lấy điện thoại ra nghe. Phản ứng lần này của hắn thật sự rất tốt, vì người gọi điện thoại đến chính là bố hắn.

- Gia Hòa, đàm phán với thành phố Đông Bộ thế nào rồi?

Tuy giọng điệu của bố Trình Gia Hòa trong điện thoại rất bình thản giống như đang tìm hiểu tình huống, thế nhưng Trình Gia Hòa là người hiểu bố mình, hắn biết rõ đó chỉ là lời mở đầu. Lúc này chỉ sợ có không ít người hiểu rõ tình huống và báo cáo cho bố mình rồi.

- Bố, thư ký trưởng Lưu đã ra mặt hẹn ước, ngày mai sẽ gặp mặt dùng cơm với chủ tịch Vương.

Trình Gia Hòa dùng giọng cẩn thận đáp.

- À, có thư ký trưởng Lưu làm trung gian, có lẽ chủ tịch Vương kia sẽ nể mặt. Nhưng con có nghĩ đến vấn đề này không, con đã gây náo loạn với anh ta, bây giờ dưới điều kiện ngang nhau, con dựa vào cái gì yêu cầu người ta cho ra cơ hội?

Chủ tịch Trình dùng giọng điệu sắc bén nói trúng tim đen của Trình Gia Hòa.

Trình Gia Hòa rất muốn biểu hiện một phen trước mặt bố mình, thế nhưng hắn cũng không dám mạnh miệng nói lung tung, thậm chí hắn cũng không thể nắm chắc, không biết trước sự việc sẽ thế nào. Hắn đã xem qua tư liệu về chủ tịch Vương, hắn cảm thấy người làm chủ ở thành phố Đông Bộ là Vương Tử Quân, hơn nữa người này lại được lãnh đạo tỉnh cho phép nắm hạng mục mỏ khoáng ở Đông Bộ.

- Điều này...Bố, con đưa theo Tôn Thanh Thanh là có tính toán, bố cảm thấy cho cô ta ra mặt thì Vương Tử Quân sẽ nể mặt hay không?

Tuy Trình Gia Hòa cảm thấy sự việc này chẳng có gì là hay, thế nhưng hắn vì biểu hiện mà không còn biện pháp nào khác, thế cho nên hắn đành nói lời thật lòng với bố mình.

- Tôn Thanh Thanh? Là cô diễn viên truyền hình kia sao? À, cô ta đang có một bộ phim được phát sóng, con cứ thử xem. Nhưng con đừng quên, một Tôn Thanh Thanh sẽ không giải quyết được vấn đề. Vương Tử Quân còn trẻ mà đã tiến lên vị trí này, chắc chắn sẽ là người có năng lực, không phải đơn giản như vậy là xong, thế cho nên bố khuyên con nên có chuẩn bị khác.

- Mong bố chỉ giáo.

- Chúng ta có xung đột với chủ tịch Vương chủ yếu là vì cái gì? Không phải vì Lục Hữu Đại có xung đột với tài xế của chủ tịch Vương sao? Như vậy trước khi con đi gặp chủ tịch Vương, cần phải long trọng xin lỗi tài xế của anh ta, bắt Lục Hữu Đại gánh hết tội danh, hơn nữa đại biểu cho công ty nói lời xin lỗi với ban ngành chính quyền tỉnh Sơn Nam, mong bọn họ tha thứ.

Trình Gia Hòa chăm chú nghe ngóng những lời căn dặn của bố, hắn biết rõ nếu xin lỗi như vậy thì xem như làm tập đoàn Thần Hà thêm mất mặt. Bố hắn là người cực kỳ coi trọng thể diện, bây giờ cho ra hạ sách như vậy, có lẽ chỉ có một mục tiêu, chính là muốn Vương Tử Quân có thể diện, đối phương sẽ hả giận mà bỏ qua cho mình.

- Bố, làm như vậy có phải là bỏ vốn quá lớn không?

Trình Gia Hòa trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói.

- Không ném thịt ra thì sói không đến, lúc này giá khoáng sản đang tăng cao chóng mặt, tập đoàn Thần Hà chúng ta đang cấp bách cần nguyên liệu để chèo chống công ty phát triển. Lúc này kinh tế toàn cầu có hơi rung chuyển, nếu như không chèo chống, chỉ sợ sẽ tạo ra lỗ thủng trí mạng với tập đoàn.

- Con hiểu rồi, bố, ngài cứ yên tâm, hôm nay con sẽ đi xin lỗi tên Thái Thần Bân kia.

Trình Gia Hòa cung không phải không hiểu về hiện trạng của tập đoàn Thần Hà, lúc này hắn đã ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề.

- Này, nhớ cho kỹ, làm sao cho long trọng, phải có lực ảnh hưởng, nhất định phải làm cho chủ tịch Vương cảm nhận được thành ý của tập đoàn Thần Hà chúng ta.

Yêu cầu cuối cùng của chủ tịch Trình làm cho vẻ mặt Trình Gia Hòa chợt trở nên không tốt. Hắn là Nhị thiếu gia của tập đoàn Thần Hà, hắn rất ít khi xin lỗi bất kỳ người nào khác. Nhưng lúc này hắn không những phải xin lỗi, hơn nữa phải đại biểu cho cả tập đoàn gióng trống khua chiêng đến xin lỗi một lái xe, mà tất cả hành động của mình cũng chỉ vì lấy lòng một người.

“Vương Tử Quân!”

Trình Gia Hòa nhìn tấm hình tràn đầy nụ cười của Vương Tử Quân trên chồng tư liệu dày cộp, hắn chợt cảm thấy mình giống như mất hết sức lực.

- Giám đốc Lục có đến không?

Khi thấy Hà Nhã Mật đi đến bên cạnh mình, Trình Gia Hòa trầm giọng hỏi.

- Giám đốc Lục vừa trở về.

Hà Nhã Mật biết rõ Trình Gia Hòa mất vui, nàng sợ mìn nói sai sẽ làm cho tổng giám đốc Trình nổi giận với mình.

Trình Gia Hòa gật đầu nói:

- Đưa anh ta đến đây, tôi có việc cần tìm.

- Vâng.

Hà Nhã Mật giống như được đại xá, nàng nhanh chóng bước ra khỏi phòng của Trình Gia Hòa. Hai phút sau, Lục Hữu Đại ủ rũ đi vào phòng.

- Cô đi làm việc khác đi, tôi có chuyện cần nói với giám đốc Lục.

Trình Gia Hòa vung tay lên nói với Hà Nhã Mật.

Hà Nhã Mật đã có nhận thức với những gì sẽ phát sinh trong tương lai, thế là nghe xong câu nói của Trình Gia Hòa thì cảm thấy giống như nghe được tiếng trời. Có câu anh chết tôi không muốn chết, tuy có quan hệ tốt với Lục Hữu Đại, thế nhưng Hà Nhã Mật cũng không muốn mình bị mắng. Vì thế nàng ném cho Lục Hữu Đại một ánh mắt tự giải quyết vấn đề, sau đó rời khỏi phòng.

Khách sạn Đông Bộ xây dựng từng gian phòng có hiệu quả cách âm rất tốt, nếu như không phải đập phá dữ dội thì sẽ căn bản không ai nghe thấy gì. Nhưng một giờ sau khi Hà Nhã Mật thấy Lục Hữu Đại, nàng chợt lắp bắp kinh hãi.

Lúc này gương mặt Lục Hữu Đại có hơi mập, nhìn qua thì chỉ cần là người không ngốc sẽ biết vừa rồi Trình Gia Hòa có hành động gì.

Nhưng bây giờ Hà Nhã Mật căn bản không có tâm tư tìm hiểu nguyên nhân vì sao gương mặt Lục Hữu Đại lại sưng vù như vậy, nàng có một nhiệm vụ quan trọng cần chuẩn bị, đó chính là chuyện xin lỗi lái xe của chủ tịch Vương sao cho thật sự long trọng.

Sự thật chứng minh Trình Gia Hòa thật sự là người chú trọng chi tiết, hắn đã thông qua các mối quan hệ để biết được hành tung của Thái Thần Bân, thế là hắn nhanh chóng đi xuống cho ra một lời xin lỗi khá khí thế. Trong hành động lần này, hắn đại biểu cho tập đoàn Thần Hà chính thức xin lỗi hành động bảo vệ lẽ phải của Thái Thần Bân, đồng thời cảm ơn chính quyền huyện và thành phố vì đã bồi dưỡng một cán bộ tốt như vậy.

Chỉ là một hoạt động xin lỗi nhưng lại kéo dài cả giờ, sau khi xin lỗi xong thì sự việc đã truyền đi khắp thành phố Đông Bộ. Tất nhiên đây cũng là hiệu quả mà Trình Gia Hòa mong muốn, hắn muốn thông qua phương thức này để cho Vương Tử Quân có mặt mũi, dù sao thì chỉ như vậy mới có thể làm cho chủ tịch Vương tiêu tan bức bối với mình.

Vương Tử Quân nhận được tin thì đang cười khổ ngồi trong phòng làm việc của mình nhìn Lâm Dĩnh Nhi mặc một chiếc váy viền hoa, nàng thật sự kiều diễm như một đóa hoa dưới ánh mặt trời. Vương Tử Quân tuyệt đối không phải là loại đàn ông thấy phụ nữ đẹp không nghĩ đến những hành vi xấu xa, thế nhưng hắn cố kỵ thân phận của mình. Thế cho nên lúc này dù Lâm Dĩnh Nhi xinh đẹp và cực kỳ quyến rũ xuất hiện trước mặt thì hắn cũng chỉ có thể giả làm Liễu Hạ Huệ bình tĩnh như không.

Sau khi Lâm Dĩnh Nhi đi vào thành phố Đông Bộ, Vương Tử Quân cố ý xử lý mối quan hệ của hai người sao cho có chút lạnh nhạt. Nhưng mỗi khi hắn đối diện với gương mặt nhỏ nhắn với anh mắt tươi tắn nhìn mình chằm chằm, hắn cảm thấy nó là khảo nghiệm với ý chí sắt thép của mình, trong lòng chợt sinh ra một khát vọng vô bờ. Thậm chí cảm giác khoái cảm làm cho hắn muốn buông tha tất cả, cái quái gì mà đạo đức, quy củ? Thật sự có một loại âm thanh xấu xa đang giật dây hắn, dù sao thì hắn cũng đã có ba người Tần Hồng Cẩm, hắn cũng không quan tâm biến ba thành bốn. Dù hắn luôn cố gắng bảo trì khoảng cách với Lâm Dĩnh Nhi, thế nhưng tâm tình cũng khó tránh khỏi có chú đong đưa, trong lòng chợt sinh ra cảm giác ham muốn khó hiểu: Muốn phát sinh thứ gì đó với Lâm Dĩnh Nhi.

Mạc Tiểu Bắc mang thai và đòn gõ đầu mạnh mẽ của Mạc lão gia tử làm cho những suy nghĩ không an phận trước kia của Vương Tử Quân bị đánh tan. Hắn có thể bảo trì mối quan hệ thân mật với ba người Tần Hồng Cẩm, thế nhưng cũng không thể tiếp tục dụ dỗ Lâm Dĩnh Nhi.

- À, tôi biết rồi.

Vương Tử Quân nghe Thái Thần Bân báo cáo thì khẽ nói.

- Chủ tịch Vương, ý tứ của Trình Gia Hòa giống như lát nữa sẽ đặt biệt đến thăm hỏi ngài, có lẽ bây giờ bọn họ đang trên đường đi đến.

Thái Thần Bân nói rồi có chút do dự:

- Chủ tịch Vương, anh xem việc này...

Thái Thần Bân còn chưa nói hết lời thì Vương Tử Quân đã nói:

- Được rồi, chủ tịch Thái không phải có bản lĩnh anh hùng cứu mỹ nhân sao? Cũng phải có bản lĩnh mỉm cười bỏ qua hận thù chứ?

- Chủ tịch Vương, đây không phải là do anh bồi dưỡng ra sao?

- Anh hùng cứu mỹ nhân? Anh Tử Quân, anh đang trêu chọc ai vậy?

Lâm Dĩnh Nhi cười tươi như hoa, nàng mở miệng hỏi.

- Dĩnh Nhi, học kỳ này như thế nào? Anh nghe phòng giáo dục nói bây gời trình độ giáo dục ở huyện em đề cao khá nhiều, lần này thành phố tổ chức thi học sinh giỏi cấp tiểu học, hình như người đứng đầu là học sinh huyện em.

- Điều này là đương nhiên, có câu dưới tay tướng mạnh không có lính hèn. Chủ tịch Vương, em trịnh trọng tuyên bố với anh, học sinh đoạt giải nhất kia không những là huyện em, còn là học sinh trường em, mà em chính là giáo viên của cậu ấy. Cũng mong ngài đừng quá mức sùng bái bản giáo viên.



Lâm Dĩnh Nhi nói rồi dùng hai tay chống lên mặt bàn, hai mắt to tròn đầy kiêu ngạo nhìn về phía Vương Tử Quân.

Lâm Dĩnh Nhi đứng như vậy làm cho bộ ngực ưỡn lên cao, Vương Tử Quân vô thức đưa mắt nhìn, hắn thấy ánh mắt nàng dịu dàng trong sáng, gương mặt trang nhã, nhỏ yếu nhưng cũng chói lọi và dễ gần. Nàng đứng đó giống như đột nhiên bừng sáng, thật sự quyến rũ động lòng người, nhìn qua giống như một bức điêu khắc tinh tế sáng bóng, chỉ cần nở nụ cười sẽ làm cho người ta cảm thấy cực kỳ tuyệt vời.

Vương Tử Quân đối mặt với gương mặt của Lâm Dĩnh Nhi, hắn chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, một cảm giác xúc động theo bản năng chợt bừng lên trong lòng.

Lâm Dĩnh Nhi giống như cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Vương Tử Quân, trong mắt nàng lóe lên chút hương vị hạnh phúc, nàng dùng giọng đầy tình cảm nói:

- Anh Tử Quân, anh làm sao vậy?

Vương Tử Quân đối mặt với lời truy vấn đầy xảo quyệt của Lâm Dĩnh Nhi, ánh mắt hắn có chút trốn tránh. Hắn chợt phát hiện Lâm Dĩnh Nhi đang tạo ra một cái bẫy, nàng giả vờ ngốc nghếch hờn dỗi, nàng đã bắt mạch rất đúng, thế nên hắn khó thể nào kháng cự được. Hắn đành giả vờ uống nước rồi nói sang chuyện khác:

- Dĩnh Nhi, em tìm anh có việc gì?

Lâm Dĩnh Nhi thấy ánh mắt của Vương Tử Quân chợt trở nên có hơi lạnh thì trong lòng giống như xuất hiện mưa đá, vừa lạnh vừa đau. Nàng có chút thất vọng, vẻ mặt cũng lạnh hơn, nàng sững sờ không lên tiếng, xem ra nàng và người đàn ông này thật sự vô duyên với nhau.

Vương Tử Quân nhìn hai mắt u buồn của Lâm Dĩnh Nhi, hắn nào không rõ những toan tính trong lòng nàng? Hắn đành giả vờ ngu ngơ, lại nâng ly uống một hớp trà rồi dùng giọng lắp bắp nói:

- Dĩnh Nhi, em uống nước đi, nếu không uống được nước trà thì anh cho người lấy nước lọc.

Lâm Dĩnh Nhi vẫn cho rằng một người chỉ cần có ý chí kiên định, dù làm cái gì thì ít nhất cũng có phân nửa thành công. Giống như nàng bây gời, Vương Tử Quân cũng không chịu tiếp nhận tình cảm của nàng, nhưng nàng khẳng định sự cố chấp của mình sẽ làm cho người đàn ông hóa đá này bị cảm hóa. Khi hắn nhìn nàng, nàng có thể cảm nhận được chút tình cảm di động trong mắt hắn, nàng tình nguyện chờ hắn, chờ đến khi tiến vào trong lòng hắn.

Vương Tử Quân trầm mặc một lát, sau đó cuối cùng mở miệng phá vỡ bầu không khí nặng nề:

- Dĩnh Nhi, em làm giáo viên được hơn một năm rồi, con người cũng trưởng thành hơn.

- Anh cứ tạm thời ở đó mà giả vờ làm người lớn, em đã là người lớn lâu rồi, không còn là trẻ con, anh hiểu không?

Lâm Dĩnh Nhi trừng mắt nhìn Vương Tử Quân, nàng lấy từ trong túi của mình một văn kiện đặt trước mặt Vương Tử Quân. Đây là một đơn xin ngân sách, chủ yếu là dùng cho công tác xây dựng và sửa chữa trường học trong huyện.

Vương Tử Quân chăm chú xem xét văn kiện, trên văn kiện đã có phúc đáp của hai cấp xã huyện, đều là đồng ý nhưng lại không có tiền. Vương Tử Quân hiểu rõ tình huống nay, tuy thành phố Đông Bộ phát triển khá tốt, thế nhưng đó cũng chỉ là nói theo kiểu tương đối, bỏ ra một khoản tài chính để đầu tư cho giáo dục cũng là một khảo nghiệm không nhỏ với hai cấp xã huyện.

Lâm Dĩnh Nhi cầm tờ đơn xin tài chính này, chỉ sợ nó được hai cấp xã huyện thông qua cũng là vì nàng có quan hệ với mình, nhưng nhìn con số bốn trăm ngàn trên văn kiện mà Vương Tử Quân cũng phải nhíu mày.

Bốn trăm ngàn đối với Vương Tử Quân thì că bản không phải là một con số lớn, hắn chỉ cần đưa bút ký thì người bên dưới sẽ cố gắng nghĩ biện pháp. Nhưng hắn cũng không phải chỉ có một mình Lâm Dĩnh Nhi, hắn là chủ tịch thành phố Đông Bộ, hắn phải nhìn vào vấn đề toàn cục.

- Dĩnh Nhi, số tiền này...

- Chủ tịch Vương, dù thế nào thì anh cũng phải nghĩ biện pháp cho chúng em, nếu như không có số tiền này, đám học sinh huyện chúng em sẽ phải chịu cảnh lạnh cóng vào mùa đông.

Lâm Dĩnh Nhi hiểu rất rõ về Vương Tử Quân, nàng không chờ hắn nói cho hết lời, nhanh chóng và trực tiếp chặn đường.- Đa tạ Trình tiên sinh, tôi nhất định sẽ nói rõ về nghĩa cử đẹp của ngài với học sinh trong huyện, cũng kính xin Trình tiên sinh nếu có thời gian xuống huyện một chuyến, chúng tôi sẽ tổ chức nghi thức cảm tạ nghĩ cử cao đẹp của ngài.

“Bốn triệu, con số này có hơi lớn!”

Trình Gia Hòa cảm thấy trái tim xiết chặt, hắn muốn nhe răng nhếch miệng, thế nhưng lời ra khỏi miệng như nước đổ khó hốt, nếu so với hạng mục đầu tư mỏ khoáng sản thì bốnn triệu xem như chút tiền phí bôi trơn cũng không là vấn đề.

- Vâng, vâng, cũng không cần khách khí như vậy.

Trình Gia Hòa xoa xoa hai bàn tay rồi dùng giọng hùng hồn nói.

Lâm Dĩnh Nhi nói lời cảm tạ rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân, lúc này Trình Gia Hòa mới ngồi nghiêm chỉnh đôi diện với Vương Tử Quân. Nhưng từ đầu hắn cũng không nói về sự kiện hạng mục mỏ khoáng, hắn nói đến người Lục Hữu Đại, cố ý xin lỗi chủ tịch Vương.

Vương Tử Quân cũng biểu hiện mình là người rộng lượng tiếp nhận tha thứ, tỏ vẻ đó chỉ là hành vi cá nhân của Lục Hữu Đại, không liên quan đến tập đoàn Thần Hà. Hắn đại biểu cho chính quyền thành phố Đông Bộ hoan nghênh tập đoàn Thần Hà đến đầu tư, hắn nói rõ ràng sẽ đối xử như nhau với tất cả các nhà đầu tư, sẽ cung cấp cho bọn họ cơ hội và điều kiện tốt nhất.

Hai người nói chuyện với nhau dưới bầu không khí hảo hữu, Trình Gia Hòa thấy Vương Tử Quân vẫn luôn nở nụ cười tươi vui, thế nhưng khi nói đến chuyện liên quan đến vấn đề thực tế thì lại đánh Thái Cực Quyền, căn bản không cho ra bất kỳ lời hứa hẹn nào.

Nhưng Trình Gia Hòa cũng không nóng nảy, hắn đàm luận với Vương Tử Quân về thực lực của tập đoàn Thần Hà, sau đó mời Vương Tử Quân đi dùng bữa cơm trưa mà hai bên đã hẹn ước từ trước.

Lúc này Vương Tử Quân thật sự không thể nào chối từ, hắn sảng khoái đi theo Trình Gia Hòa đến khách sạn. Thư ký trưởng Lưu từ thành phố Sơn Viên chạy đến cũng đã chờ sẵn bên ngoài khách sạn.

- Chủ tịch Vương, vị này chính là Tôn Thanh Thanh tiểu thư.

Trình Gia Hòa chờ Vương Tử Quân và thư ký trưởng Lưu ngồi vào vị trí thì chỉ vào Tôn Thanh Thanh ở bên cạnh rồi nói.

Lúc này Tôn Thanh Thanh mặt một chiếc váy dài màu xanh thấp ngực, dáng người yểu điệu, bộ ngực trắng như tuyết càng bùng ra cảm giác trưởng thành mạnh mẽ. Trước khi Tôn Thanh Thanh đến tham gia bữa tiệc đã cùng bàn điều kiện rõ ràng với Trình Gia Hòa, vi thế khi Trình Gia Hòa mở miệng giới thiệu với Vương Tử Quân, ánh mắt của nàng đã nhanh chóng đặt lên người Vương Tử Quân.

Tuy Tôn Thanh Thanh đã được xem qua ảnh của Vương Tử Quân từ trong tay Trình Gia Hòa, thế nhưng khi đối diện với vị chủ tịch trẻ tuổi đẹp trai với nụ cười vui vẻ, nàng thầm nghĩ: Cho dù không có vài trăm ngàn của Trình Gia Hòa, có thể kết hợp với vị chủ tịch này cũng là chuyện vui với nàng, căn bản không có gì khó xử.

- Chào chủ tịch Vương, tôi mới đến Đông Bộ, kính xin chủ tịch Vương quan tâm nhiều hơn.

Tôn Thanh Thanh là một người giỏi giao tiếp và liên hệ với người khác giới, trong đầu tuy có nhiều ý nghĩ rối loạn, thế nhưng ngoài miệng lại không có chút nào thất lễ.

Vương Tử Quân cũng từng xem qua vài bộ phim do cô nàng Tôn Thanh Thanh này diễn xuất, nhưng ấn tượng với nàng cũng chỉ là bình thường. Lúc này hắn nhìn nàng cố gắng ra vẻ ta đây, hắn khẽ cười nói:

- Hoan nghênh Tôn Thanh Thanh tiểu thư đi vào thành phố Đông Bộ, thành phố chúng tôi có khá nhiều điểm vui chơi giải trí, nếu chị có thời gian thì xin mời đi du ngoạn.

Nếu so sánh với Vương Tử Quân thì Thư ký trưởng Lưu nhiệt tình hơn nhiều, vị thư ký trưởng này không những bắt tay thân thiết với Tôn Thanh Thanh, còn hào hứng nói về bộ phim mới nhất của cô nàng này.

Phụ nữ xinh đẹp có tác dụng bôi trơn trên bàn tiệc, dưới tiếng cười khanh khách duyên dáng của Tôn Thanh Thanh, bầu không khí bữa tiệc rất hòa hợp.

Trình Gia Hòa là người làm chủ, tuy luôn mời rượu nhưng phần lớn thời gian đều chú tâm đến phản ứng của Vương Tử Quân. Hắn thấy Tôn Thanh Thanh nói chuyện càng ngày càng nóng sốt với thư ký trưởng Lưu, thế là không khỏi dùng chân đá nàng hai cái.

Ý nghĩ của Trình Gia Hòa đã quá rõ ràng rồi, hắn muốn nhắc nhở Tôn Thanh Thanh, nhanh chóng chuyển hướng. Tôn Thanh Thanh lại không cho rằng như vậy, nàng làm thế chẳng qua cũng là một loại kế sách lấy lui làm tiến mà thôi.

Tôn Thanh Thanh là một người phụ nữ thông minh, nàng biết rõ giá trị của mình, vì thế khi đối phó với đàn ông thì nàng có thủ đoạn đặc biệt của mình. Khi thấy Vương Tử Quân tỏ ra ôn hòa với mình, nàng cố ý tỏ ra thân cận với thư ký trưởng Lưu. Thứ nhất nàng cảm thấy thư ký trưởng Lưu cũng là một người có tiềm lực, thế hai nàng muốn thổi bừng lên lòng ganh tỵ của Vương Tử Quân, để cho Vương Tử Quân phải quỳ gối dưới váy của mình.

Không ngờ Trình Gia Hòa lại nhanh chóng mất kiên nhẫn như vậy, thật sự là một tên đàn ông ngốc như heo. Khi Trình Gia Hòa đá vào chân nàng, nàng thật sự thầm mắng rất oán hận. Nhưng nàng là người chịu sự ủy thác của người ta, nàng phải làm việc cho người ta, thế là nàng đứng lên bưng ly rượu đi đến bên cạnh Vương Tử Quân rồi dùng giọng dịu dàng nói:

- Chủ tịch Vương, tôi mời ngài một ly.

Vương Tử Quân dù không có hứng thú kết giao với Tôn Thanh Thanh, thế nhưng ít nhất cũng có lễ tiết rõ ràng. Lúc này hắn muốn đứng lên, nhưng Tôn Thanh Thanh lại dùng hai bàn tay thon như ngọc để ấn vai hắn xuống, cơ thể nàng càng ghé sát vào người Vương Tử Quân:

- Chủ tịch Vương, ngài cũng đừng đứng lên, tuy em vừa mới đến thành phố Đông Bộ thế nhưng cũng biết quy củ, trong tỉnh Sơn Nam thì đứng uống rượu chính la không tính toán gì cả, nếu ngài đứng lên thì rõ ràng có ý kiến với em.

Khi Tôn Thanh Thanh dựa sát lên người, Vương Tử Quân chợt cảm nhận được một mùi hương thấm đẫm ruột gan, thế là cũng nhanh chóng sinh ra cảm giác khác thường.

Khi Tôn Thanh Thanh dựa sát vào Vương Tử Quân thì thư ký trưởng Lưu cũng cười nói:

- Chủ tịch Vương, đây là thành ý của Tôn tiểu thư, anh cũng không thể làm ngơ được.

Vương Tử Quân cười cười vừa định lên tiếng, đúng lúc hắn quay đầu, ánh mắt chợt rơi lên khe ngực thật sâu của Tôn Thanh Thanh. Chẳng biết Tôn Thanh Thanh có cố ý hay không, khi nàng cúi đầu thì một cặp thỏ tròn trĩnh giống như giấu đầu hở đuôi chui vào trong mắt Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân nhìn cặp thỏ trắng ngần tròn xinh mà chợt sinh ra phản ứng, hắn hít vào một hơi thật sâu, sau đó dùng giọng thản nhiên nói:

- Nếu đã như vậy thì tôi xin đa tạ ý tốt của Tôn tiểu thư.

- Như vậy thì quá tốt, chủ tịch Vương, tôi rót rượu cho ngài.

Chút biến đổi trên vẻ mặt của Vương Tử Quân nhanh chóng lọt vào trong mắt Tôn Thanh Thanh, thế là nàng có chút đắc ý. Thầm nghĩ: Cho dù là chủ tịch thành phố trẻ tuổi thì như thế nào? Thấy bà cũng chỉ có đức hạnh như vậy mà thôi, trên đời này không có chó không ăn thịt, không có mèo không ăn vụng.

Tôn Thanh Thanh cầm lấy chai rượu rót vào ly cho Vương Tử Quân, ngay sau đó đột nhiên bàn chân của nàng có hơi run, cơ thể chợt giống như muốn đổ vào người Vương Tử Quân.

Khi ngã xuống thì nửa người của Tôn Thanh Thanh đã dựa lên người Vương Tử Quân, mùa hè ăn mặc có hơi mỏng, thế cho nên xuyên thấu qua lớp vải thì Vương Tử Quân vẫn có thể cảm nhận được bộ ngực cao ngất của đối phương đặt lên người mình.



- Chủ tịch Vương, thật xin lỗi, không cẩn thận nên bị trật chân.

Tôn Thanh Thanh đứng vững trong nháy mắt, nàng đỏ mặt nói với Vương Tử Quân.

Lúc này Vương Tử Quân nếu như còn không rõ Tôn Thanh Thanh muốn gì thì thật sự uổng công đã qua tay nhiều phụ nữ. Hắn khẽ cười nhạt với Tôn Thanh Thanh, sau đó dùng giọng hời hợt nói:

- Mời Tôn Thanh Thanh ngồi xuống, nếu cô ngã xuống thì Trình tiên sinh sẽ rất đau lòng.

Trình Gia Hòa chợt cười ha hả:

- Chủ tịch Vương nói không sai, nếu Tôn tiểu thư ngã thì tôi thất sự sẽ đau lòng. Nhưng đáng tiếc là hoa rơi có ý nước chảy vô tình, tôi có đau lòng cũng vô ích, chủ yếu là Tôn tiểu thư sẽ không để ý đến cảm nhận của tôi.

Vương Tử Quân nhìn Trình Gia Hòa biểu diễn mà nở nụ cười từ chối cho ý kiến, cũng không nói gì thêm. Thư ký trưởng Lưu cũng là cáo già trên quan trường, tất nhiên cũng hiểu Trình Gia Hòa muốn làm gì, nhưng hắn thấy nó không liên quan đến mình, thế là vẫn vui vẻ ăn uống.

Một bữa cơm nửa tiếng đồng hồ, ngoài chút chuyện xảy ra khi Tôn Thanh Thanh rót rượu mời vương tử quân, Tôn Thanh Thanh vẫn cố gắng biểu hiện mình là thánh nữ không nhiễm khói lửa nhân gian, cực kỳ cao quý và tiết chế.

Trình Gia Hòa cũng không nói gì về hạng mục mỏ khoáng, chỉ là nói về những trò vui ở khắp nam bắc mà thôi.

- Chủ tịch Vương, không biết sau này tôi còn cơ hội đến gặp mặt ngài không?

Khi Vương Tử Quân rời đi thì Tôn Thanh Thanh khẽ lên tiếng.

Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt Tôn Thanh Thanh, hắn thản nhiên nói:

- Hoan nghênh Tôn tiểu thư sau này thường xuyên đến thành phố Đông Bộ chúng tôi làm khách.

Tôn Thanh Thanh nghe được câu trả lời lập lờ nước đôi của Vương Tử Quân thì trong lòng có chút đắc ý. Nàng là một người phụ nữ, nàng không tin có đàn ông thoát khỏi váy của mình, mà Vương Tử Quân trả lời như vậy rõ ràng có một chút ý nghĩ biểu hiện.

Khi xe Vương Tử Quân chậm rãi chạy đi, trong khách sạn Đông Bộ chỉ còn lại Trình Gia Hòa và Tôn Thanh Thanh. Trình Gia Hòa nhìn xe Vương Tử Quân chạy đi xa, hắn khẽ cười nói:

- Thanh Nhi, thế nào, có nắm chắc không?

Tôn Thanh Thanh dùng ánh mắt xinh đẹp nhìn về phía Trình Gia Hòa, sau đó nàng cười nói:

- Trình Nhị thiếu gia, ngài thấy sao?

- Tôi cảm thấy mình có nên gửi một triệu đến tài khoản của cô không.

Trình Gia Hòa cười hì hì, sau đó khẽ vươn tay giữ lấy vòng eo thon của Tôn Thanh Thanh.

Tôn Thanh Thanh cũng không từ chối cái ôm của Trình Gia Hòa, nàng nhanh chóng ào vào lòng hắn:

- Nên chờ chút, con người của em tuy thích tiền nhưng cũng có quy củ của mình, đó chính là không công sẽ chẳng hưởng lộc, nếu không làm xong việc thì em sẽ không nhận tiền của người ta.

- Hì hì, bảo bối Thanh Nhi, người khác thì anh không tin, thế nhưng em và anh còn chưa đủ tin nhau sao?

Trình Gia Hòa nói đùa một câu, sau đó ngón tay đưa lên bộ vị cao ngất của Tôn Thanh Thanh rồi cười nói:

- Thế nào, vị chủ tịch Vương vừa rồi có phản ứng không?

- Khanh khách...

Tôn Thanh Thanh giữ lấy bàn tay của Trình Gia Hòa, nàng chỉ cười mà không đáp, nhưng nụ cười của nàng tràn đầy kiêu ngạo, đó là sự kiêu ngạo vì sức quyến rũ của mình.

Vương Tử Quân ngồi trên xe mà có chút chóng mặt, tuy hắn uống rượu nắm chắc mức độ, thế nhưng lúc cuối cùng thư ký trưởng Lưu mời một ly cũng xem như uống nhiều. Trình Gia Hòa kia rõ ràng đưa theo một viên đạn bọc đường với mình.

Vương Tử Quân nghĩ đến điều này mà trong lòng không khỏi nghĩ đến tình huống Tôn Thanh Thanh dựa sát ngực lên vai mình, thế là trong lòng không khỏi bùng lên cảm giác khác thường. Tuy hắn có kinh nghiệm hai đời, thế nhưng sau khi trọng sinh thì hắn vẫn là một người đàn ông, hắn vẫn có những phản ứng cố hữu của một người đàn ông.

- Tút tút tút.

Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, Vương Tử Quân cầm điện thoại lên xem, phát hiện người gọi đến là thư ký trưởng Lưu.

- Chào thư ký trưởng Lưu.

Vương Tử Quân đã đoán được ý nghĩa cuộc điện thoại của thư ký trưởng Lưu, thế nhưng vẫn mỉm cười nói với đầu dây bên kia.

- Chủ tịch Vương, thế nào, anh uống nhiều quá rồi sao?

Thư ký trưởng Lưu dùng giọng vui vẻ nói vào trong điện thoại.

Vương Tử Quân vội vàng nói:

- Cũng khá nhiều, đủ để chóng mặt quay cuồng, thư ký trưởng Lưu thì thế nào? Hôm nay thật sự không tiếp đãi thư ký trưởng chu đáo, đợi hôm khác anh đến thành phố Đông Bộ, chúng tôi nhất định sẽ cử người để cho thư ký trưởng không say không về.

- Ha ha ha, chủ tịch Vương, anh nói vậy làm tôi sợ không dám đến Đông Bộ. Hôm nay vừa vặn có cơ hội, hai bên uống như vậy là được rồi, nếu uống để một bên chết ngất, sợ rằng sẽ sinh ra thất thố.

Thư ký trưởng Lưu rất quan tâm đến thuật dưỡng sinh, hắn nói vài câu liên quan đến chuyện giữ gìn sức khỏe với Vương Tử Quân, sau đó dặn dò Vương Tử Quân nên chú ý đến sức khỏe.

Hai người hàn huyên thêm một lúc, thư ký trưởng Lưu chợt thay đổi chủ đề:

- Chủ tịch Vương, kết giao ngắn mà nói chuyện sâu, điều này là tối kỵ. Tôi có một câu, nếu như nói ra có gì không đúng thì cũng kính mong chủ tịch Vương thông cảm bỏ quá cho.

- Thư ký trưởng Lưu, xem anh nói kìa, tôi còn trẻ, sau này cần anh chỉ giáo nhiều hơn, nếu như ngài có lời không nói ra, như vậy cũng không xem tôi là bạn bè.

Vương Tử Quân thầm nghĩ đã đến lúc nói đến chuyện chính sự rồi.

- Chủ tịch Tử Quân, mặc kệ anh có nhìn ra vấn đề hay không, nhưng tôi đã thấy rõ Nhị công tử thật sự có ý nịnh bợ cậu.

Thư ký trưởng Lưu dừng lại một chút rồi tiếp tục nói:

- Chủ tịch Tử Quân, có câu hoa nhà không thơm bằng hoa dại, tôi đây cũng không nói nhiều lời, chỉ có một câu thế này, tuy hoa dại thơm thật, thế nhưng nó lại có nhiều gai, có thể đâm chảy máu.

Vương Tử Quân hiểu ý của thư ký trưởng Lưu, lúc này hắn lại tăng thêm chút hảo cảm vơi thư ký trưởng Lưu. Trên quan trường có rất ít người nói thật, dù đối phương nói như vậy có mục đích gì, ít nhất thì Vương Tử Quân cũng thấy đối phương có ý nghĩ chân thành.

- Cảm ơn anh Lưu đã nhắc nhở, tôi biết rõ điều này.

Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi thản nhiên nói.

- Như vậy thì quá tốt, thật ra, chủ tịch Tử Quân, dù là ngôi sao này nọ thì cũng là phụ nữ, chỉ cần tắt đèn thì cũng căn bản không khác gì nhau. Hơn nữa loại phụ nữ thế này cũng chỉ là xe công cộng mà thôi.

Vương Tử Quân nghe một lời của người từng trải như thư ký trưởng Lưu thì cười cười rồi nói:

- À, anh nói rất đúng, tôi cũng không sợ nói với anh, loại phụ nữ này là bàn chải đánh răng đã được người ta sử dụng, ở phương diện này tôi lại thích sạch sẽ.

- Ha ha ha.

Thư ký trưởng Lưu hiểu ý của Vương Tử Quân, hắn cười lớn rồi nghiêm trang nói:

- Chủ tịch Vương, có phải anh đã có quyết định với chuyện đầu tư của tập đoàn Thần Hà? Xem như hai anh em chúng tra trao đổi, cũng coi như thông nhất hơn.


- Thư ký trưởng, vẫn là câu nói kia của tôi, chúng tôi hoan nghênh tất cả nhà đầu tư đến thành phố Đông Bộ, nhưng đến thành phố này thì bọn họ phải làm theo quy củ của chúng tôi.


Vương Tử Quân nói, lại nói tiếp:


- Trong tỉnh có ban kêu gọi đầu tư, thành phố cũng có ban ngành kêu gọi đầu tư, tôi là một chủ tịch thành phố cũng không thể thò tay quá dài. Nhưng nếu tập đoàn Thần Hà muốn đầu tư, tôi xem bọn họ và tập đoàn Thiên Giang ai có thành ý hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK