Một khu thể thao ở Tây Thành của thành phố Rừng Mật, lúc này các cựu chiến binh đang đánh bóng rổ chuyền giao hữu, vì đây là trận chung kết thế nên có rất nhiều người xem.
Kim Hoa Hỉ là hội trưởng hội cựu chiến binh tỉnh Mật Đông, hôm nay hắn cực kỳ bận rộn, liên tục chạy tới chạy lui, trên mặt vã đầy mồ hôi.
Nhưng dù Kim Hoa Hỉ có mệt mỏi thế nào cũng không chịu nghỉ ngơi, hắn rất hy vọng mình vất vả thế này và lấy được gương mặt tươi cười của bí thư Sầm.
Thế nưng bí thư Sầm căn bản là quá bận rộn, mãi đến bây giờ thì Kim Hoa Hỉ cũng chỉ có được những lời cổ vũ của thư ký trưởng Phương Anh Hồ mà thôi. Kim Hoa Hỉ nhìn bí thư Sầm đang chú tâm theo dõi trận đấu, thé là không khỏi áp chế sự ai oán trong lòng.
- Đánh hay quá. Sau khi đội áo xanh ghi được một điểm rất đẹp mắt thì Sầm Vật Cương không khỏi tươi cười nói với một ông lão ngồi bên cạnh mình.
Ông lão kia khoảng bảy tám mươi tuổi nhưng tinh thần rất mạnh mẽ, tuy trên mặt có nhiều nếp nhăn nhưng cặp mắt sáng ngời vẫn luôn chớp động.
- Bí thư Sầm, anh Tôn ra sân thì căn bản cực kỳ có tinh thần, xem ra cũng không cần lo lắng về kết quả hôm nay nữa rồi. Ông cụ nhìn về phía một ông lão đang chơi bóng trong sân rồi khẽ nói lời bình.
- Anh Lưu nói rất đúng, anh Tôn thật sự chơi rất hay. Sầm Vật Cương nghiêng đầu phụ họa với ông lão bên cạnh mình.
Ông lão chợt cười ha hả nói: - Anh ấy đánh tốt hay không thì tôi không biết, thế nhưng tôi biết rõ người này làm việc khá lưu manh, tôi thấy người này chơi bóng chủ yếu là giở trò lưu manh mà thôi.
Sầm Vật Cương căn bản không tiếp lời, lão chỉ có thể cười cười mà thôi.
- Bí thư Sầm, trong tỉnh có nhiều chuyện bận rộn, anh nếu có gì bận thì cứ đi, cũng không cần mỗi năm phải tham gia những hoạt động thể thao này với nhóm những ông già chúng tôi, anh xem, lúc này Tiểu Kim bên kia đã bận rộn tối mắt ra rồi. Anh Lưu chỉ về phía hội trưởng Kim rồi cười tủm tỉm nói.
Sầm Vật Cương tuy bị nói trúng tâm tư thế nhưng vẻ mặt lại không có chút biến đổi, lão khẽ cười nói: - Anh Lưu, tôi đến đây cũng không phải là vì công tác, tôi chẳng qua cũng thích chơi bóng, đến đây xem trận đấu cũng là một cơ hội nghỉ ngơi khó có được. Nếu ngày nào cũng căng cứng công tác thì cũng không hay.
- Ha ha, nếu như anh đến đây thả lỏng một chút thì tôi cũng không nói gì. Anh Lưu cười hai câu, không khí càng thêm vui vẻ.
Trận bóng vẫn được tiếp tục với khí thế hừng hực, thế nhưng anh Lưu đã thu hồi ánh mắt khỏi trận đấu. Lão nhìn về phía Sầm Vật Cương rồi nói: - Bí thư Sầm, tôi là người đã về hưu, khi còn tại vị thì là công bộc của dân, bây giờ rời khỏi cương vị lại là công dân. Có một số việc không nên chỉ trỏ khoa tay múa chân, thế nhưng bây giờ gặp mặt anh thì tôi cũng không nhịn được phải nói vài lời.
- Lời nói của tôi chủ yếu là tham khảo mà thôi, anh cảm thấy nghe được thì nghe, nếu không nghe được thì xem như tôi nói không ra gì.
Gương mặt Sầm Vật Cương chợt có vài phần trịnh trọng, lão nói: - Anh Lưu, anh là lão bí thư của tỉnh Mật Đông, anh đã cho ra nhiều cống hiến cho tỉnh Mật Đông, tôi trưng cầu ý kiến của anh còn chưa kịp nữa là.
- Bí thư Vật Cương, anh cho rằng như vậy thì hôm nay tôi sẽ nói vài câu. Từ sau khi anh đến Mật Đông, tôi cảm thấy với tính tình của anh, ở trên phương diện công tác căn bản là làm tốt hơn so với tôi năm xưa. Anh có thể bày mưu nghĩ kế, bày binh bố trận, liên tục chiến thắng, nhìn vào điều này thì thấy anh mạnh hơn tôi.
Sầm Vật Cương định nói hai câu khiêm tốn thế nhưng bị anh Lưu khoát tay chặn lại: - Anh là lãnh đạo đứng đầu Mật Đông, có đôi khi nên cho ra phong thái của lãnh đạo đứng đầu, nên bao dung thì bao dung. Tuy đứa bé kia còn trẻ nhưng công tác cũng không tệ, mặc dù có người nói việc làm của anh ta là cấp tiến, thế nhưng tôi cảm thấy cũng chẳng phải công tác không không, gấp mà không nóng nảy, nhìn xa mà không hư hại, cũng không tệ. Ít nhất thì gần đây cũng có thể làm cho chúng tôi yên tâm câu cá.
Khi nghe anh Lưu nói người kia là đứa bé thì Sầm Vật Cương có chút buồn cười, thế nhưng trong lòng lại cảm thấy khó thể cười.
Khi Sầm Vật Cương đang châm chước từ ngữ thì anh Lưu lại tiếp tục: - Chính kiến công tác của các anh có sự khác nhau, điều này căn bản là bình thường, đừng nói là hai người các anh, cho dù là anh em ruột cũng có sự khác nhau rất lớn.
- Nhưng dù có tồn tại sự khác biệt, các anh có thể khác nhau ở phương diện xử lý sự việc, thế nhưng lúc nào cũng phải xuất phát từ phương diện có lợi cho công tác.
Sầm Vật Cương là người thông minh, anh Lưu nói những lời này tuy uyển chuyển, thế nhưng không thể không phủ nhận lời nói này có chút phê bình mình. Mặc dù lão có chút không thoải mái thế nhưng vẫn trầm giọng nói: - Anh Lưu, sau khi tôi quay về nhất định sẽ chăm chú chỉnh đốn và cải cách theo lời của ngài, tuyệt đối không phụ lòng kỳ vọng của ngài.
- Bí thư Vật Cương làm việc thì tôi yên tâm. Anh Lưu càng nở nụ cười ung dung, lão vỗ vỗ lên vai của Sầm Vật Cương rồi nói: - Chỉ cần các anh có thể đồng tâm hiệp lực, tôi căn bản cực kỳ tin tưởng vào sự phát triển của Mật Đông.
Anh Lưu nói đến đây thì trầm ngâm giây lát rồi nói: - Bí thư Sầm, anh có nghe nói chuẩn bị tiến hành điều chỉnh ban ngành Kim Hà hay không?
- Có! Sầm Vật Cương nhanh chóng suy xét nguyên nhân anh Lưu hỏi vấn đề này, thế nhưng ngoài miệng lại nhanh chóng cho ra câu trả lời khẳng định.
Chợt nghe anh Lưu nói: - Anh có biết Sử Đại Khuê của thành phố Kim Hà không?
- Tôi có biết người này, năm xưa anh ấy là bí thư thị ủy Kim Hà, nếu tôi nhớ không lầm thì cây cầu nối liền thành phố Kim Hà và Rừng Mật chính là được anh ấy xây dựng lên. Sầm Vật Cương thật sự có nghe nói về Sử Đại Khuê, người này năm xưa là ái tướng của anh Lưu, bây giờ tuy đã về hưu nhưng vẫn có lực ảnh hưởng khá lớn ở Kim Hà.
- Ngày hôm qua Sử Đại Khuê đến chỗ này của tôi, cậu ấy căn bản muốn gặp anh. Anh Lưu dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn Sầm Vật Cương rồi nói: - Anh ấy nói là rất lo lắng với tình hình phát triển của thành phố Kim Hà, tuy bây giờ đã về hưu, thế nhưng cảm thấy có vài điểm không đúng cần phản ánh.
Sầm Vật Cương cảm thấy phương diện điều chỉnh ban ngành thành phố Kim Hà là đại cục đã định, lão lại không ngờ anh Lưu lại nói đến chuyện này. Tuy bây giờ lão rất tôn trọng anh Lưu, thế nhưng cũng phải bỏ thô lấy tinh đối với những lời này. Hơn nữa lão đã có quyết tâm, sẽ căn bản không thay đổi.
Sầm Vật Cương nhìn anh Lưu mà không lên tiếng.
- Phương án nhất thể hóa Rừng Mật căn bản là một kỳ ngộ lớn cho sự phát triển của thành phố Kim Hà, thế nhưng đã hơn một năm qua rồi, anh nhìn mà xem bây giờ phương án nhất thể hóa Rừng Mật kia đã phát triển được bao nhiêu? Tôi cảm thấy phải có người gánh trách nhiệm ở phương diện này. Anh Lưu nói đến đây thì lại lên tiếng: - Tuy phương án nửa vòng kinh tế là tốt, có thể đồng bộ tiến hành, thế nhưng quyết không thể để cho phương án nhất thể hóa Rừng Mật bị ngã đổ được.
- Tôi cảm thấy phương diện điều chỉnh ban ngành Kim Hà cần phải căn cứ vào sự phát triển của địa phương, cần phải cho ra một ban ngành khai thác trí tiến thủ, hơn nữa người cầm đầu phải có năng lực, phải có khả năng.
- Anh Lưu, quay về tôi nhất định sẽ xem xét thật kỹ càng sự việc này. Sầm Vật Cương nhìn gương mặt nghiêm túc của anh Lưu rồi trầm giọng đảm bảo.
Anh Lưu khoát tay áo nói: - Những thứ này chỉ là ý kiến của tôi, anh tham khảo là được. Đúng rồi, nhóm người Sử Đại Khuê căn bản muốn được gặp anh, nếu anh có thời gian thì cũng không nên ngại gặp mặt bọn họ.
- À, tôi nhất định sẽ sắp xếp chuyện này. Sầm Vật Cương gật đầu thật mạnh nói.
Sầm Vật Cương rời khỏi sân bóng mà gương mặt không khỏi trở nên cực kỳ nghiêm túc, những lời nói của anh Lưu liên tục vang vọng trong đầu. Mặc dù còn chưa gặp mặt nhóm người Sử Đại Khuê, thế nhưng lão lại biết những người kia muốn đến để phản ánh vấn đề gì.
Nửa vòng kinh tế của Vương Tử Quân thật sự là một kế sách rút củi đáy nồi.
Nhưng mình có nên kiên trì hay không? Sầm Vật Cương càng thêm nhíu mày.
- Bí thư Sầm, có điện thoại của trưởng phòng Uông. Thư ký tuy không muốn quấy rầy Sầm Vật Cương vào lúc này, thế nhưng có điện thoại, hắn không thể không báo cáo.
Sầm Vật Cương tiếp điện thoại, chợt nghe Uông Thanh Minh trầm giọng nói: - Bí thư Sầm, ngài bây giờ có bận rộn không? Tôi có vài hạng mục công tác cần báo cáo.
- Anh nói đi. Sầm Vật Cương gõ ngón tay lên mặt ghế rồi thản nhiên nói.
- Bí thư Sầm, hôm nay có vài vị cán bộ lão thành của thành phố Kim Hà đến phòng tổ chức, bọn họ cho ra vài lời đề nghị với công tác của thành phố Kim Hà. Uông Thanh Minh do dự giây lát rồi khẽ nói: - Tôi có nên đưa tài liệu đến cho anh không?
- Được, nửa giờ sau anh đến phòng làm việc của tôi. Sầm Vật Cương đặt điện thoại xuống, lão chợt cảm thấy tâm tư của mình có chút suy yếu.
Triệu Quốc Đống hơn bốn mươi tuổi, là một trong số các cán bộ cấp sở của tỉnh Mật Đông, là một người thuộc thành viên cán bộ trẻ tuổi, thế nhưng bây giờ tâm tình của hắn căn bản là không tốt.
- Quốc Đống, hút một điếu thuốc đi, đôi khi chúng ta cũng nên dùng khói thuốc để điều tiết tâm tình của mình. Lữ Nhạc Ngũ ném thuốc cho Triệu Quốc Đống, sau đó dùng giọng chán nản nói.
Triệu Quốc Đống nhìn vẻ mặt của Lữ Nhạc Ngũ, hắn thở dài một hơi. Tuy hắn không thích hút thuốc, thế nhưng lúc này nể mặt lãnh đạo mà phải châm lửa.
Khi sương khói bay lên thì gương mặt Lữ Nhạc Ngũ giống như có thêm vài phần sức sống. hắn cũng không lên tiếng, sau khi hút hết nửa điếu thuốc mới nói: - Quốc Đống, có thể nhập gánh công tác với cậu, tôi cảm thấy rất vui.
Triệu Quốc Đống nhìn gương mặt chán nản của Lữ Nhạc Ngũ, hắn cố gắng nở nụ cười nói: - Chủ tịch, sự việc còn chưa đến bước cuối cùng, ai cũng không biết kết quả là gì. Tôi cảm thấy chủ tịch Vương căn bản không cho Lý Hanh Dư tùy ý làm bậy ở sự kiện này.
- Hì hì. Lữ Nhạc Ngũ cười cười nói: - Cho dù có thể giữ tôi ở lại Kim Hà, tôi cũng không muốn ở lại, hơn nữa khả năng này căn bản là con số không.
- Đi sớm một chút cũng tốt, mỗi ngày đều phải nhìn gương mặt khốn kiếp của Lý Hanh Dư, tôi cảm thấy rất chán nản. Tôi cũng không sợ Quốc Đống cậu chê cười, mỗi ngày tôi nhìn thấy gương mặt của Lý Hanh Dư, tôi cảm thấy giống như mây đen phủ lên đầu mình. Lữ Nhạc Ngũ vung tay múa chân lên tiếng, sau đó cười ha hả nói: - Cảm giác mây đen trên đỉnh đầu làm cho người ta cảm thấy không thoải mái chút nào.
Lữ Nhạc Ngũ có chút thất thố thế nhưng Triệu Quốc Đống cũng không trách cứ. Một năm qua Lữ Nhạc Ngũ bị Lý Hanh Dư áp chế đến mức khó thể chịu đựng được, bây giờ sắp phải đi cũng không có gì cố kỵ, thế nên cũng không có vấn đề gì cả.
- Chủ tịch Vương cũng không quá tán thưởng tôi. Lữ Nhạc Ngũ uống một hớp nước rồi nói tiếp: - Tuy tôi tiếp xúc không nhiều với chủ tịch Vương, thế nhưng vật họp theo loài, người phân theo bầy đàn, những người như chủ tịch Vương căn bản thích những người tương tự như mình.
- Chủ tịch, ngài cứ yên tâm, tôi cảm thấy chủ tịch Vương rất quan tâm đến ngài. Triệu Quốc Đống do dự giây lát rồi khẽ khuyên giải Lữ Nhạc Ngũ.
Lữ Nhạc Ngũ dụi tàn thuốc trong tay, sau đó mới nói với Triệu Quốc Đống: - Có một số việc căn bản giống như là người uống nước tự biết ấm lạnh thế nào, tôi biết rõ chủ tịch Vương rất hy vọng tôi thúc đẩy phương án nhất thể hóa Rừng Mật tiến triển, thế nhưng tôi căn bản là làm cho anh ấy thất vọng.
- Nhưng tôi cũng không hận chủ tịch Vương, ngược lại tôi rất kính nể anh ấy, vì anh ấy là người làm ra nghiệp lớn. Chưa nói phương diện gì khác, ví dụ như hoàn cảnh thống trị vào lúc này, thành phố Kim Hà thông qua phương án trừng trị các doanh nghiệp gây ô nhiễm làm cho hoàn cảnh môi trường được cải thiện không nhỏ, các hồ nước trong thành phố trở nên sạch đẹp hơn. Tôi tin tưởng không bao lâu nữa phương diện nôi trồng thủy sản sẽ được đẩy mạnh phát triển, đây là những thành tích mà bây giờ nhìn không thấy được, hơn nữa đặt vào hoàn cảnh tất cả địa phương đều chú trọng phát triển kinh tế mà không quan tâm đến môi trường, đây căn bản là thành tích cực kỳ khó có được. Lữ Nhạc Ngũ nói đến đây thì dùng giọng cảm khái nói: - Năm xưa tôi công tác ở dưới thôn đã được ăn không ít tôm cá ở hồ Long Điềm, một thời gian nữa tôi cũng sẽ được thưởng thức những món năm xưa của mình.
- Được, tôi cũng chờ đến lúc được đãi chủ tịch những món cá tôm sông hồ trong thành phố. Vài ngày trước Triệu Quốc Đống có đi qua hồ Long Điềm, hắn cười cười nói: - Tôi cảm thấy không bao lâu nữa sẽ được như vậy, vì lần trước tôi có đi đến hồ Long Điềm, tôi đã thấy có nhiều hộ gia đình bắt đầu nuôi cá trở lại.
Lữ Nhạc Ngũ chợt có hứng thú, hắn không khỏi hít vào một hơi thuốc nói: - Thật vậy sao? Vài ngày nữa chúng ta đi xem thế nào.
Nhưng Lữ Nhạc Ngũ nói xong những lời này thì vẻ mặt chán nản hơn một chút, hắn biết rõ hội nghị thường ủy quyết định vận mệnh của mình đang được tổ chức, sau hội nghị thường ủy kia thì hắn sẽ phải rời khỏi Kim Hà.
Lữ Nhạc Ngũ rời khỏi Kim Hà còn có thể quay về được sao?
Dưới sự lãnh đạo của Lý Hanh Dư thì thành phố Kim Hà còn có người chào đón mình không? Lữ Nhạc Ngũ nghĩ đến khoảng thời gian gần đây những người theo mình bắt đầu dựa vào Lý Hanh Dư, hắn cảm thấy trong lòng có một đáp án rất chán nản.
Lữ Nhạc Ngũ căn bản cũng không có gì bất ngờ với vấn đề này, nhân tâm con người là như vậy, hắn là người phải ra đi, căn bản không thể không cho người ở lại tìm đường sống của mình.
- Quốc Đống, hai người chúng ta cùng nhập gánh công tác thời gian không quá lâu, thế nhưng lại rất hợp tính nhau. Anh là người phải đi, có vài lời nếu cậu cảm thấy nghe lọt tai thì nghe, không thì thôi, tôi cũng không có vấn đề.
Triệu Quốc Đống chuẩn bị mở miệng thì lại bị Lữ Nhạc Ngũ vung tay cản lại: - Tôi đi thì uy thế của Lý Hanh Dư trong thành phố Kim Hà càng thêm mạnh mẽ, tuy tôi tin tưởng vào năng lực của cậu, thế nhưng đời người chỉ có được vài năm, nếu uất ức ở nơi này thì không bằng đi đến nơi khác bắt đầu từ con số không, biết đâu sẽ có lại hy vọng.
- Chủ tịch Lữ nói đúng, tôi cũng đang xem xét chuyện này. Triệu Quốc Đống hít vào một hơi thuốc rồi giống như hạ quyết tâm nói: - Nếu như sự việc thật sự phát triển theo chiều hướng bây giờ, tôi sẽ đến báo cáo với chủ tịch Vương.
- Ừ. Lữ Nhạc Ngũ khẽ thở dài một hơi, hắn cười cười nói: - Chủ tịch Vương cũng không phải dễ dàng công tác, hy vọng lần này chủ tịch Vương có thể giúp tôi tranh thủ được một vị trí dưỡng lão.