Vương Tử Quân bước xuống xe, hắn cảm thấy hôm nay mình có chút chóng mặt. Hôm nay có một tổ nghiên cứu của mặt trận tổ quốc tỉnh xuống thành phố La Nam, vì nể mặt khối mặt trận tổ quốc tỉnh mà Vương Tử Quân là bí thư thị ủy phải tự mình đi uống rượu. Vị phó chủ tịch mặt trận tổ quốc tỉnh Sơn Nam thấy Vương Tử Quân tự mình đến thì có thể nói là bừng bừng khí thế, kết quả không những uống đến mức tự mình về phòng ngủ, thậm chí Vương Tử Quân uống cùng bây giờ cũng sinh ra cảm giác khó chịu.
- Bí thư Vương, ngài đi chậm một chút.
Đổng Trí Tân khẽ dìu lấy Vương Tử Quân, sau đó mở cửa phòng ra. Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn khẽ thoát khỏi bàn tay nâng đỡ của đổng trí tân, sau đó khoát tay với Đổng Trí Tân:
- Trí Tân, cũng không còn sớm nữa, anh cũng nên đi nghỉ ngơi thôi.
Khi hai người nói chuyện với nhu thì một người đột nhiên chạy đến, nàng lớn tiếng hỏi:
- Ngài là bí thư Vương sao?
Người tiến vào đột nhiên này làm cho Đổng Trí Tân chợt chấn động, Vương Tử Quân vốn đang say khướt cũng vã cả mồ hôi. Lúc này tình huống vã mồ hôi làm cho Vương Tử Quân tỉnh táo hơn một chút.
- Cô là ai, đến đây làm gì?
Đổng Trí Tân nhìn thoáng qua bóng người rồi quát lớn. Hắn vốn nhân cơ hội này mà chặn người muốn xâm nhập vào nhà Vương Tử Quân ở ngoài cửa, nhưng khi hắn nhìn rõ bộ dạng của đối phương thì cơ thể đanh định hoạt động chợt rụt ngay trở lại. Tất nhiên cũng không phải là người kia có bộ dạng quá xấu xí, ngược lại đó là một cô gái, vẻ mặt của nàng khá căng thẳng nhưng lại làm cho người ta nhìn vào cảm thấy thương yêu xúc động.
Cô nàng mặc áo tay ngắn màu trắng, quần jean màu xanh, là phong cách quen thuộc của thanh niên hiện hành, nhưng một bộ quần áo bình thường như vậy lại làm cho nàng càng thêm quyến rũ động lòng người. Trên gương mặt tinh xảo là cặp mắt trắng đen rõ ràng, cặp mắt đó đang dùng ánh mắt mong chờ nhìn hai người Vương Tử Quân. Bộ ngực cao ngất của cô gái liên tục phập phồng, tiếng thở gấp vang lên, có thể thấy tâm lý của nàng lúc này có chút kích động.
- Ngài là bí thư Vương sao? Tôi là Nhâm Nhạn Đồng, tôi có chuyện cần phản ánh với ngài.
Nhâm Nhạn Đồng khẽ thở dốc hai tiếng, nàng dùng ánh mắt chờ mong nhìn về phía Đổng Trí Tân. Trong mắt nàng thì người đàn ông này tuổi lớn hơn một chút, là một người trưởng thành, rất giống như bí thư Vương mà nàng muốn tìm. Tuy có nhiều người nói Vương Tử Quân rất trẻ, thế nhưng lúc này cảm giác đầu tiên của nàng lại cho rằng Đổng Trí Tân là bí thư Vương.
- Cô có chuyện gì muốn phản ánh với bí thư Vương thì ngày mai đi đến văn phòng, bây giờ trời đã tối, bí thư Vương cần nghỉ ngơi.
Tuy cô gái xinh đẹp không khỏi làm cho Đổng Trí Tân sinh ra cảm giác thương tiếc, thế nhưng dù sao hắn cũng từng là một vị chủ tịch huyện, bây giờ hắn càng quan tâm đến những thứ có ảnh hưởng đến Vương Tử Quân.
Nhâm Nhạn Đồng nghe lời nói của Đổng Trí Tân, trong lòng chợt có chút gấp gáp. Nàng cũng muốn đến phản ánh với bí thư Vương vào ban ngày, thế nhưng là ban ngày thì nàng căn bản không tìm được Vương Tử Quân.
- Bí thư Vương, tôi là cháu của Giang Tiểu Vinh, tôi muốn phản ánh với ngài về chuyện của dì Hai, vì ban ngày tôi căn bản không thể nào được gặp ngài.
Nhâm Nhạn Đồng không biết lấy đâu ra sức lực, dưới tình huống Đổng Trí Tân cố gắng mở lời tiễn khách, nàng không những không đi mà còn tiến lên gần hơn.
"Cháu của Giang Tiểu Vinh?"
Vương Tử Quân có hơi trầm ngâm, sau đó hắn nói với Đổng Trí Tân:
- Trí Tân, nếu cô ấy đã muốn nói chuyện, như vậy cho cô ấy qua đây.
Đổng Trí Tân nghe được lời phân phó của Vương Tử Quân, lúc này mới không tiếp tục đứng chắn trước mặt lãnh đạo.
Lúc này Nhâm Nhạn Đồng cũng thở dài một hơi, thì ra người này không phải là bí thư Vương, thế là ánh mắt của nàng nhìn về phía Vương Tử Quân. Dưới ánh đèn sáng chói gương mặt trẻ tuổi của Vương Tử Quân chậm rãi in vào trong mắt nàng, gương mặt căng thẳng của nàng chợt có hơi ngây dại. Gương mặt kia khá quen thuộc, tuy đã nửa tháng trôi qua thế nhưng gương mặt đó thỉnh thoảng vẫn xuất hiện trong lòng nàng, xuất hiện trong giấc mơ của nàng. Tuy nàng biết cơ hội gặp mặt người kia là con số không, thế nhưng dù sao nàng cũng ngồi trong lòng một người đàn ông xa lạ, ký ức như vậy làm cho nàng sinh ra đủ mọi ý nghĩ. Nàng vốn nghĩ rằng đó chỉ là một ký ức đẹp, nó sẽ dần dần tan biến, đến khi có tuổi thì nàng sẽ xem đó là một câu chuyện lý thú, thành chủ đề đưa ra kể cho đám con cháu, sẽ làm cho người ta sinh ra những cảm giác khó quên khi nhớ lại.
Nhưng Nhâm Nhạn Đồng thật sự không ngờ mình có thể gặp hắn vào thời điểm này, địa điểm này. Hắn là bí thư thị ủy La Nam sao? Nàng nghĩ đến những lời hắn vừa nói mà thật sự giống như không tin vào mắt mình.
Vương Tử Quân thấy Nhâm Nhạn Đồng thì cũng có hơi sững sơ, tuy hắn không quan tâm đến sự kiện xảy ra trên máy bay trước đó, thế nhưng ký ức về nó vẫn xuất hiện trong lòng hắn. Lúc này Nhâm Nhạn Đồng xuất hiện trước mặt làm hắn thật sự bất ngờ, thế nhưng nếu so sánh với Nhâm Nhạn Đồng thì hắn chỉ ngây người giây lát, sau đó cười nói:
- Tôi là Vương Tử Quân, cô có gì cần phải ánh thì đi vào ngồi uống nước rồi nói.
Vương Tử Quân nói rất tùy ý nhưng cũng nhanh chóng làm cho Nhâm Nhạn Đồng tỉnh táo trở lại, nàng nghe thấy hắn nói một chữ "ngồi", thế là gương mặt không khỏi đỏ lên.
- Trí Tân, anh rót nước cho khách đi.
Vương Tử Quân vừa ngồi xuống ghế sa lông trong nhà vừa nói với Đổng Trí Tân.
Đổng Trí Tân hiểu ý Vương Tử Quân, tuy chỉ là nói hắn rót nước, thế nhưng thực tế lại có nghĩa cho hắn ở lại. Dù sao lúc này cũng là buổi tối, người đến phản ánh vấn đề lại là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, bí thư Vương cũng muốn tránh tị hiềm.
- Anh thật sự là bí thư thị ủy La Nam, là Vương Tử Quân sao?
Nhâm Nhạn Đồng nhìn Đổng Trí Tân xoay người đi pha trà, lúc này nàng mới dùng giọng run rẩy hỏi.
Vương Tử Quân gật đầu nói:
- Đúng vậy, tôi là Vương Tử Quân.
- Bí thư Vương, hôm nay tôi đến tìm ngài, chỉ là muốn phản ánh một việc. Dì Hai của tôi chẳng qua chỉ là đi phản ánh tình huống dượng tôi bị oan, cớ sao các người lại bắt cả dì lại?
Nhâm Nhạn Đồng nhắc đến chuyện liên quan đến Giang Tiểu Vinh thì vẻ mặt bất yên chợt tan biến. Nàng đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, nàng giống như biến thành một con báo đang cố gắng giữ quyền lợi cho mình, cơ thể tràn đầy dã tính.
Vương Tử Quân nhìn Nhâm Nhạn Đồng, hắn khẽ cười nói:
- Giang Tiểu Vinh, bây giờ chỉ là hỗ trợ điều tra, ai nói bắt chị ấy lại?
Chương 654(p2): Mềm dẻo như ngọc, bên trong giấu mãnh hổ.
- Không bắt lại vì sao không cho dì về nhà? Không bắt lại vì sao cục công an lại nói sẽ tiến hành lập án điều tra về dì Hai của tôi?
Nhâm Nhạn Đồng nói đến đây thì có chút kích động:
- Bí thư Vương, ngài cũng đừng tưởng rằng chúng tôi không biết gì cả, người bạn của dì Hai chúng tôi trong cục công an đã nói rõ ý đồ của thị ủy, nói là thị ủy chuẩn bị cho ra xử lý nghiêm khắc với dì Hai của tôi.
Vương Tử Quân khẽ nhíu mày lại, sau đó hắn khẽ nhìn thoáng qua Nhâm Nhạn Đồng, sau đó trầm giọng nói:
- Không có chuyện này.
- Anh đảm bảo sẽ không xử lý nghiêm khắc dì Hai của tôi sao?
Nhâm Nhạn Đồng sở dĩ dám lớn tiếng biện luận với Vương Tử Quân, chủ yếu là vì trong lòng có tồn tại cảm giác tức giận. Lúc này nghe được lời nói của V.q, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác tín nhiệm.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt khôn yên của Nhâm Nhạn Đồng, hắn cười cười nói:
- Tôi đảm bảo chỉ cần Giang Tiểu Vinh không làm trái pháp luật, như vậy sẽ không có chuyện gì cả.
- Dì hai tôi xâm nhập vào hội nghị kinh tế của thành phố để kêu oan, như vậy không phải không có chuyện sao?
Nhâm Nhạn Đồng khẽ cắn răng, cặp môi anh đào lại hé mở, nàng khẽ hỏi.
- Không có chuyện gì.
Vương Tử Quân phất phất tay, hắn trầm giọng nói.
Sau khi nhận được lời đảm bảo của Vương Tử Quân thì Nhâm Nhạn Đồng mới cảm tháy tảng đá trong lòng mình hạ xuống. Nàng nhìn Vương Tử Quân đang ngồi đối diện với mình, trong lòng chợt cảm thấy người đàn ông này là một ngọn núi lớn, làm cho người ta sinh ra cảm giác an toàn.
- Cô còn chuyện gì không? Nếu như không thì lúc này đã muộn rồi, cô nên về nghỉ ngơi sớm đi.
Vương Tử Quân nói rồi quay sang lên tiếng với Đổng Trí Tân đang từ dưới bếp đi lên:
- Trí Tân, anh đưa Nhậm tiểu thư về nhà an toàn cho tôi.
- Vâng, bí thư Vương.
Đổng Trí Tân vốn đã có vài phương án xử lý với sự việc này, sau khi xác định người kia được bí thư Vương khuyên bảo và rời đi thì hắn mới thở dài một hơi. Dù thế nào thì một cô gái xinh đẹp xông vào nhà của bí thư thị ủy, dù không có chuyện gì xảy ra thì cũng sẽ bị người ta truyền ra ngoài.
Đổng Trí Tân và Nhâm Nhạn Đồng rời đi làm cho gian phòng khôi phục lại vẻ bình tĩnh. Vương Tử Quân vốn có vài phần men say và buồn ngủ thế nhưng lúc này đầu óc lại cực kỳ tỉnh táo. Hắn nhìn ly trà của Nhâm Nhạn Đồng còn để lại trên mặt bàn, đầu óc bắt đầu vận chuyển.
"Giang Tiểu Vinh, còn có..."
Vương Tử Quân là bí thư thị ủy La Nam, hắn gặp rất nhiều người, mỗi sáng sớm trong phòng làm việc của Đổng Trí Tân có rất nhiều người chờ để được gặp mặt bí thư Vương. Cũng có người hẹn trước và không có hẹn trước, thế nhưng những người được đi vào phòng Đổng Trí Tân để chờ đợi cũng không phải tầm thường.
Sau ngày mà Vương Tử Quân gặp mặt Nhâm Nhạn Đồng, một người làm cho Đổng Trí Tân cảm thấy bất ngờ chợt xuất hiện trong phòng. Người này không có cấp bậc nào ở thành phố La Nam, nhưng hắn đến lại làm cho đám cán bộ đang đứng chờ được Vương Tử Quân triệu kiến phải đứng cả lên.
- Giám đốc Trịnh, đã vài ngày không gặp, chúc anh buổi sáng tốt lành.
- Giám đốc Trịnh, mời anh ngồi bên này, chúng ta đã lâu rồi không gặp mặt nói chuyện.
- Giám đốc Trịnh, thật sự trùng hợp, đang định ngày mai đến chỗ ngài một chút, không ngờ lại gặp ngài ở chỗ này.
Đổng Trí Tân nhì người đàn ông với bộ dạng bình tĩnh và nụ cười làm cho người đối diện sinh ra cảm giác như tắm gió xuân đang mỉm cười chào hỏi đám cán bộ cấp cục trong thành phố La Nam, trong lòng không khỏi nghĩ đến những đánh giá về người này trong thành phố La Nam: Mềm mại như ngọc, trong lòng giấu mãnh hổ.
- Chủ nhiệm Đổng, tôi đến gặp mặt bí thư Vương, không biết bí thư Vương có thời gian rảnh không?
Trịnh Khiếu Đống mỉm cười đi đến trước bàn làm việc của Đổng Trí Tân, hắn vừa lấy gói thuốc ra mời Đổng Trí Tân vừa mỉm cười nói. Đổng Trí Tân nhận lấy một điếu thuốc đặt lên bàn, sau đó cười nói:
- Giám đốc Trịnh ngài cứ chờ chút, tôi sẽ báo cáo với bí thư Vương.
Trịnh Khiếu Đống cười cười, sau đó ngồi xuống cách Đổng Trí Tân không xa. Hắn phân phát thuốc trong tay cho những người ngồi trong phòng, sau đó cười nói:
- Vậy làm phiền chủ nhiệm Đổng, nếu như sáng nay bí thư Vương không rảnh, chiều nay tôi sẽ đến.
Đổng Trí Tân khẽ gật đầu, hắn nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc của mình, lại gõ cửa đi vào phòng làm việc của Vương Tử Quân.
Sau khi đi vào phòng làm việc của Vương Tử Quân, hắn khẽ nói với Vương Tử Quân đang ký duyệt văn kiện:
- Bí thư Vương, Trịnh Khiếu Đống đến.
Vương Tử Quân vẫn tiếp tục ký văn kiện không nhanh không chậm, sau khi ký xong một văn kiện thì hắn mới khẽ nói:
- Nếu đã đến thì mời anh ấy vào.
Đổng Trí Tân đồng ý một tiếng rồi đi ra ngoài.
Vương Tử Quân nhìn những phần văn kiện trên bàn, ánh mắt rơi xuống nhật báo La Nam ngày hôm nay. Trên trang thứ hai của nhật báo La Nam có hình ảnh một người đàn ông đeo kính đen, người này đang mỉm cười với bốn phía, bộ dạng ung dung bình tĩnh. Phía trên hình ảnh còn có một hàng chữ màu đen: "Tấm gương phát triển điển hình!"
Trịnh Khiếu Đống đến rất nhanh, hai phút sau đã đi vào phòng làm việc của Vương Tử Quân. Hắn vừa vào cửa thì cười nói:
- Bí thư Vương, đều muốn đến thăm hỏi ngài nhưng không trùng hợp, mong rằng bí thư Vương không trách tôi đến chậm.
Vương Tử Quân nhìn người đàn ông trung niên mặc áo trắng ngắn tay và quần tây đen, cảm giác đầu tiên chính là không quá giống với Trịnh Khiếu Nam. Nếu như không phải đã từng gặp Trịnh Khiếu Nam, hắn thậm chí sẽ nghĩ người đàn ông này là giáo viên trường học nào đó.
Vương Tử Quân nhìn Trịnh Khiếu Đống duỗi tay ra, hắn cười cươif, sau đó rời khỏi bàn làm việc của mình:
- Mời giám đốc Trịnh ngồi, tôi cũng thật sự kính ngưỡng đại đanh của giám đốc Trịnh từ lâu rồi.
Vương Tử Quân nói rồi khẽ nhấc tờ báo lên nói:
- Tấm gương điển hình phát triển kinh tế, thật sự rất tốt, thành phố La Nam chúng tôi muốn phát triển kinh tế thì cần những xí nghiệp gia có ánh mắt, hơn nữa muốn đầu tư lâu dài ở thành phố La Nam.
Trịnh Khiếu Đống nở nụ cười khiêm tốn nói:
- Bí thư Vương, ở trước mặt ngài tôi cũng không dám tự xưng như vậy, ngài là người cầm lái con thuyền lớn là thành phố La Nam, tôi dù thế nào cũng phải theo sát ngài trên con thuyền này.
Đổng Trí Tân nghe hai người Vương Tử Quân và Trịnh Khiếu Đống đối thoại với nhau mà trong lòng khong khỏi sinh ra cảm giác bội phục. Tuy hắn không có hảo cảm gì với Trịnh Khiếu Đống, thế nhưng cũng không thể không bội phục thủ đoạn của đối phương. Hắn đặt hai ly trà xuống trước mặt hai người, sau đó khẽ rởi khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân.
Chương 654(p3): Mềm dẻo như ngọc, bên trong giấu mãnh hổ.
- Bí thư Vương, chúng tôi làm kinh doanh thì mong chờ một hoàn cảnh tốt đẹp. Tuy tôi và bí thư Vương lần đầu tiên gặp mặt nhau, thế nhưng tôi lại cực kỳ bội phục những gì ngài làm ở thành phố Đông Bộ. Lần đầu tiên nghe được tên của bí thư Vương, đó là lúc tôi đang bàn chuyện làm ăn ở thành phố Đông Bộ, khi đó tôi cũng hâm mộ những đồng nghiệp đầu tư ở Đông Bộ, thầm nghĩ đến khi nào thành phố La Nam của chúng tôi mới có một vị chủ tịch tốt như bí thư Vương.
Trịnh Khiếu Đống nói đến đây thì dùng giọng có chút động tình nói:
- Không biết có phải lời cầu nguyện của tôi đã cảm động ông trời hay không, lãnh đạo tỉnh ủy đã phái bí thư Vương đến thành phố La Nam. Sau khi nghe tin tức này, tôi có thể nói là vui mừng như điên, rất muốn chạy ngay đến ra mắt thăm hỏi bí thư Vương.
- Nhưng khi tôi cho lái xe chuẩn bị sẵn sàng, nổ máy chờ sẵn thì phát hiện không biết chỗ ở của bí thư Vương.
Trịnh Khiếu Đống nói đến đây thì trên mặt chợt lộ ra niềm vui giống như những đứa trẻ, điều này càng làm cho lời nói của hắn có thêm vài phần chân thành.
Vương Tử Quân không chút nào tin tưởng lời nói của Trịnh Khiếu Đống, nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận lời nói của đối phương làm cho người ta sinh ra hảo cảm, hơn nữa hảo cả đó cứ liên tục tăng tiến. Nếu như không phải trước đó hắn đã tìm hiểu rõ ràng về anh em Trịnh gia, hắn cảm thấy mình thật sự khó thể từ chối sự tiếp cận làm thân của đối phương.
- Sau này bí thư Vương đến nhận chức, tôi lại vì công việc mà thần xui quỷ khiến thế nào vẫn luôn không kịp đến chào hỏi ngài. Thế nhưng có câu cơm ngon không sợ muộn, tuy tôi đến có hơi trễ, thế nhưng được gặp mặt bí thư Vương tôi càng cảm thấy những lời nói về ngài ở bên ngoài là chính xác thế nào.
Vương Tử Quân khẽ cười cười nói:
- Giám đốc Trịnh, tôi đây chỉ khen ngài hai câu, ngài lại cho tôi một liều thuốc mạnh, ngài cũng đừng nên tiếp tục như vậy nữa, nếu không tôi sẽ bay lên trời mất.
- Bí thư Vương, con người của tôi xưa nay có sao nói vậy. Bí thư Lưu đến nhà thường nói với bố tôi rằng tôi quá thành thật, nói cái gì cũng không suy nghĩ cho kỹ càng.
Trịnh Khiếu Đống khẽ cười một tiếng, hắn vừa uống trà vừa nói.
"Anh nói chuyện không suy nghĩ kỹ càng, như vậy người khác không phải là kẻ ngốc sao?"
Vương Tử Quân thầm cười lạnh, hắn nghĩ như vậy nhưng không nói ra. Hắn biết rõ những lời của Trịnh Khiếu Đống không phải đang nói về bản thân, mà muốn khẳng định mối quan hệ với bí thư Lưu trên tỉnh ủy.
Vương Tử Quân cười cười, hắn không tiếp lời Trịnh Khiếu Đống, chỉ cười nói:
- Thật sự trùng hợp, ông cụ nhà tôi cũng thường xuyên chỉ bảo tôi như vậy, nói rằng tôi dù làm bất cứ chuyện gì đều phải nghĩ cho kỹ càng.
Hai người khách sáo với nhau một phen, thật sự mất năm sáu phút. Trịnh Khiếu Đống vừa nói vừa qua sát vị bí thư thị ủy trẻ tuổi phong nhã trước mặt, trong lòng càng sinh ra nhiều đánh giá về Vương Tử Quân. Khi Vương Tử Quân lại nâng ly trà lên thì Trịnh Khiếu Đống chợt nói:
- Bí thư Vương, em trai của tôi từ nhỏ đã là một ma vương gây họa, từ nhỏ bố tôi đã đánh mắng dạy bảo nó rất nhiều, thế nhưng con người là như vậy, đánh chết cái nết không chừa.
Vương Tử Quân cười cười mà không mở miệng, hắn biết rõ Trịnh Khiếu Đống lần này đến là có chuyện, hắn cũng muốn xem đối phương cho ra điều kiện gì.
- Bây giờ bố tôi đã lớn tuổi, tôi cũng không muốn ông vì chuyện của Khiếu Nam mà nổi giận, thế cho nên nhận lấy nhiệm vụ quản giáo tiểu tử kia. Nhưng tôi là người quản giáo không hợp cách, tiểu tử kia tuy mở miệng là nói lời hay ý đẹp, thế nhưng chó sao không ăn cứt, lại thường xuyên gây chuyện không hay.
- Nhưng hắn cũng không phải quá xấu, rất biết giữ nghĩa khí, thường nhận cả những thứ không thuộc về mình, điều này làm tôi thật sự đau đầu.
Trịnh Khiếu Đống nói đến đây thì gãi gãi đầu, bộ dạng thật sự đau đầu.
Người thông minh nói chuyện trước nay đều không cần nói thẳng, Trịnh Khiếu Đống giống như cảm khái về tình nghĩa anh em, thế nhưng hắn lại nói rõ mục đích của mình, cũng đưa ra ý nghĩ về cách giải quyết sự việc liên quan đến Trịnh Khiếu Nam. Chỉ cần Vương Tử Quân đi theo ý nghĩ của hắn, những lời ngưỡng mộ vừa rồi của hắn sẽ là sự thật.
Vương Tử Quân hiểu thực lực của Trịnh Khiếu Đống, hắn chẩm rãi thưởng thức lời đề nghị hấp dẫn của đối phương.
Trịnh Khiếu Đống là một nhà giàu nhất thành phố La Nam, tất nhiên sẽ là một trong những người có lực ảnh hưởng lớn ở La Nam, đặc biệt là phó bí thư Lưu Truyền Thụy càng làm cho người ta phải cố kỵ năm sáu phần. Lúc này Vương Tử Quân là người mới đến, nếu có được sự trợ giúp của Trịnh Khiếu Đống, xem như có lực giúp đỡ cực mạnh. Nhưng hắn làm được như vậy sao?
Trịnh Khiếu Đống đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, trong mắt mang theo nụ cười nhàn nhạt. Hắn cảm thấy Vương Tử Quân nhất định sẽ động lòng vì lời đề nghị của mình, vì điều này đối với Vương Tử Quân là một chuyện tốt nhất cử lưỡng tiện. Trịnh Khiếu Đống đã tiếp xúc nhiều với những kẻ làm quan, hắn phát hiện chỉ cần là con người thì đều có khuyết điểm của mình, hoặc là vì tiền, hoặc là vì quyền, thậm chí là vì cả hai. Vương Tử Quân còn trẻ mà đã là bí thư thị ủy La Nam, Trịnh Khiếu Đống cảm thấy tiền khó thể đả động được loại người này. Thế nhưng Vương Tử Quân là cán bộ trẻ tuổi tương lai rộng lớn, những người này cần thành tích để có thể tiếp tục tiến nhanh tiến xa hơn. Vì thế mà Trịnh Khiếu Đống không nói đến tiền, hắn đưa ra tình huống mình thuần phục Vương Tử Quân, hắn cảm thấy những yêu cầu của mình sẽ không quá phận, Vương Tử Quân có lẽ sẽ đồng ý.
Vương Tử Quân khẽ cười, hắn nâng ly nước lên uống một ngụm, sau đó thản nhiên nói:
- Giám đốc Trịnh yêu thương em làm cho tôi cảm động, nhưng đây là chuyện của cơ quan tư pháp, cứ để cho pháp luật phán định.
Vương Tử Quân tuy nói không quá lớn nhưng xem như biểu hiện thái độ của mình, để cho cơ quan tư pháp phán định, như vậy chính là xử lý theo pháp luật. Trịnh Khiếu Đống không thể không nghe rõ những lời như vậy, hắn nhìn Vương Tử Quân, hai mắt khẽ híp lại:
- Bí thư Vương, người sống trong thiên địa vĩnh viễn không thể không có lúc cầu người, nếu làm việc gì đó quá tuyệt tình, như vậy cũng không có lợi gì với chính mình.
Trịnh Khiếu Đống tuy nói không quá lớn nhưng lại cực kỳ âm trầm. Lúc này hắn không còn hòa nhã như vừa rồi, hắn giống như một con sói độc, đang giương nanh múa vuốt với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng của Trịnh Khiếu Đống, hắn lạnh lùng cười nói:
- Giám đốc Trịnh, tôi rất đồng ý với lời nói của anh, mà những lời như vậy cũng là thứ mà tôi muốn tặng cho anh.
- Cám ơn bí thư Vương, thế nhưng tôi cũng muốn nói với bí thư Vương một câu, đó là chưa đến lúc cuối cùng thì tất cả quân bài chưa được mở ra, nhưng đến khi đó thì sẽ không còn tốt đẹp gì nữa rồi.
Tất cả khí thế mạnh mẽ nguy hiểm trên người Trịnh Khiếu Đống chợt biến mất sạch sẽ, lúc này hắn giống như lại quay về một Trịnh Khiếu Đống ôn hòa nhã nhặn như thường.
Vương Tử Quân dựa lưng lên ghế sa lông rồi thản nhiên nói:
- Anh đã nói xong chưa? Nếu như đã xong thì cứ tự nhiên, tôi sẽ không tiễn.
Trịnh Khiếu Đống đứng lên ghế sa lông, khi hắn đẩy cửa phòng thì trầm giọng nói:
- Anh sẽ phải hối hận.
Vương Tử Quân không nói gì, thế nhưng bờ môi lại lộ ra nụ cười lạnh lẽo. Sự việc đã đến mức độ hiện tại, những lời nói mang tính uy hiếp căn bản không đáng là gì với Vương Tử Quân.