Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh - Bảo Thạch Tiêu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chủ tịch Vương, tôi muốn tiến hành phỏng vấn ngài. Dưới cái nhìn soi mói của Vương Tử Quân và Hà Kiến Chương, Văn Ngư Nhi chợt dùng giọng nghịch ngợm nói.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng nghé non không sợ cọp của Văn Ngư Nhi, hắn không khỏi cười cười nói: - Phỏng vấn thì không có vấn đề, thế nhưng trước đó cô cần liên hệ với văn phòng cái đã.

- Tôi đã yêu cầu lãnh đạo của chúng tôi liên hệ khá nhiều lần rồi, cũng lập nhiều quân lệnh cho lãnh đạo, thế nên mong chủ tịch Vương đồng ý. Văn Ngư Nhi thấy Vương Tử Quân đổ hết trách nhiệm lên đầu văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, căn bản là không muốn tiếp nhận phỏng vấn, thế là chợt nôn nóng tiến lên lay động cánh tay của Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng tràn đầy khí tức thanh xuân của Văn Ngư Nhi, hắn không khỏi cười nói: - Ôi Như Nhi cô nương, cô đã bao nhiêu tuổi rồi? Tôi còn có chuyện cần đi liên hệ với bí thư Sầm. Hiểu Bạch, cậu đưa cô ấy đến gặp thư ký trưởng Trương Tề Bảo đi.

Văn Ngư Nhi căn bản không chịu bỏ qua, thế nhưng khi nhìn gương mặt có vài phần nghiêm túc của Vương Tử Quân, nàng không khỏi buông lỏng cánh tay hắn ra.

Sau khi Triệu Hiểu Bạch đưa Văn Ngư Nhi đi, Vương Tử Quân cười nói với Hà Kiến Chương: - Con gái của bí thư Văn không khỏi làm cho người ta đau đầu.

Hà Kiến Chương cười cười khẽ nói: - có một cô con gái tài mạo song toàn như vậy cũng là phúc khí, bây giờ tiểu nha đầu này được không ít người theo đuổi, trong đó cũng có không ít cậu ấm có tiền. Nghe nói phòng làm việc của cô gái này ở trong tòa soạn hầu như ngày nào cũng có người tặng hoa, một phòng đầy hoa.

- Có nhiều loại hoa để lựa chọn thì cũng tốt. Vương Tử Quân nói lời này thì không khỏi cười rộ lên. Công tác trong quan trường quá lâu thì không khỏi làm cho tâm tính già hóa, thế cho nên hắn cũng có biểu hiện của một người không phải thanh niên bừng bừng phấn chấn.

Sau khi cùng Hà Kiến Chương đi ra khỏi phòng, Vương Tử Quân đi về phía khu văn phòng thường ủy. Trên đường đi hắn khẽ gật đầu với những người chào hỏi mình, ngẫu nhiên gặp vài người biết tên thì còn nói chuyện vài câu.

- Chào chủ tịch Vương. Khi Vương Tử Quân đi đến phòng thư ký của Sầm Vật Cương, thư ký bên trong không biết đang bận rộn cái gì, khi thấy Vương Tử Quân đi đến thì vội vàng đứng lên chào hỏi.

Vương Tử Quân gật đầu với thư ký của Sầm Vật Cương rồi nói: - Cậu giúp tôi xem bí thư có thời gian hay không, tôi có chút chuyện cần báo cáo.

Nếu như là người khác đến thì thư ký nhất định sẽ có chút do dự, thế nhưng đối với Vương Tử Quân thì hắn không dám chậm trễ. Sau khi mời Vương Tử Quân ngồi xuống thì hắn nhanh chóng đi vào trong phòng làm việc của Sầm Vật Cương.

Một phút sau Vương Tử Quân đi vào trong phòng làm việc của Sầm Vật Cương. Khi Vương Tử Quân đi vào thì Sầm Vật Cương đã đi ra khỏi ghế, lão cười nói: - Chủ tịch Tử Quân, anh đúng là khách quý, mời anh ngồi.

- Bí thư Sầm, anh đây là phê bình tôi rồi, sau này tôi nhất định sẽ thường xuyên đến báo cáo công tác với anh. Vương Tử Quân ngồi xuống bên cạnh Sầm Vật Cương rồi khẽ cười nói.

Sầm Vật Cương cũng không tiếp nhận câu chuyện của Vương Tử Quân, lão nhìn thư ký châm trà cho Vương Tử Quân rồi nói: - Pha loại trà mà hai ngày trước tôi đem về cho chủ tịch Vương nếm thử, chủ tịch Vương có thể nói là cao thủ ở phương diện thưởng thức trà đấy.

Hai người nói đùa vài câu rồi Sầm Vật Cương nói: - Chủ tịch Tử Quân, cho dù anh không tìm tôi thì tôi cũng chuẩn bị đến tìm anh. Tôi đã nhìn qua báo cáo công tác kinh tế tháng này, căn bản là tăng trưởng rất tốt, mặc dù không được biên độ lớn như tháng vừa rồi, thế nhưng dù sao thì tháng vừa rồi cũng có tình hình đặc thù, có sự đầu tư của công ty LiSang.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn khẽ nói: - Bí thư Sầm, khi Mật Đông chúng ta cho ra chính sách chấn hưng sản nghiệp trụ cột, đã có không ít xí nghiệp muốn đi đến Mật Đông. Tôi chuẩn bị thúc đẩy các thành phố trong tỉnh nhập gia tùy tục, phát huy ưu thế kinh tế của chính mình, chuyển đổi sản nghiệp, tiến thêm một bước tăng cường sức cạnh tranh và lực ngưng tụ.

- Tôi đồng ý với ý nghĩ của anh. Sầm Vật Cương mặc dù có không ít không hài lòng với Vương Tử Quân, thế nhưng lúc này lại cực kỳ hài lòng với đề xuất này.

Sầm Vật Cương gật đầu nói: - Chủ tịch Tử Quân, quan tâm giúp đỡ thì đẩy mạnh tốc độ, mà tốc độ cũng căn bản thúc đẩy phương diện có quan tâm giúp đỡ lớn hay không. Chỉ cần quan niệm của chúng ta là đúng, lý niệm đúng, ý nghĩ đúng, lại giúp đỡ đẩy mạnh công tác, như vậy sẽ có hiệu quả rất tốt. Tôi thấy chúng ta nên mở rộng bước chân một chút, truy đuổi mạnh mẽ, tập trung từng điểm nhấn, mà có gì cần giúp đỡ thì anh cứ nói.

- Bí thư Sầm, tôi còn có việc cần báo cáo với ngài. Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói ra sự kiện không may của mình trước kia, sau đó trầm giọng nói: - Nhìn vào một vấn đề thì cũng không thấy quá nghiêm trọng, thế nhưng tôi cảm thấy phương diện ngồi không ăn lương thế này cũng không phải là một tình huống đặc thù, cấp ủy chính quyền tỉnh chúng ta nên cho ra chính sách cụ thể, căn bản xử lý thật nghiêm những hành vi như thế này.

Sầm Vật Cương không khỏi đưa tay lên vuốt tóc, sau đó nói với gương mặt cực kỳ nghiêm túc: - Chúng ta không những xử lý thật nghiêm những hành vi như thế này, còn phải xử lý nghiêm khắc những người có liên quan. Nếu tăng gánh nặng cho tài chính thì cực kỳ không ổn, hơn nữa những hành vi như vậy căn bản ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình tượng của cấp ủy chính quyền các cấp.



- Tôi thấy như thế này, việc này do phòng tổ chức tỉnh ủy cùng ủy ban kỷ luật tỉnh ủy đi đầu, tất cả các ban ngành tương quan phối hợp với nhau, căn bản cho ra một hoạt động sửa trị các hành vi tương quan trong toàn tỉnh.

Phản ứng của Sầm Vật Cương căn bản không làm cho Vương Tử Quân thất vọng. Tuy mâu thuẫn giữa hắn và Sầm Vật Cương là khá mạnh mẽ, thế nhưng hai bên trái phải rõ ràng, chỉ cần ở trước mặt những công tác cần, hai người đều đứng chung lập trường.

Hai người thảo luận với nhau hơn mười phút, sau đó Vương Tử Quân rời khỏi phòng làm việc của Sầm Vật Cương. Khi Vương Tử Quân ra cửa thì Sầm Vật Cương trầm giọng nói: - Thượng cấp đã có phân công khác với đồng chí Tiết Xuyên Cường.

"Tiết Xuyên Cường sẽ phải đi sao?" Vương Tử Quân có chút sững sốt, mặc dù hắn không thích cách làm mọi việc đều thuận lợi của Tiết Xuyên Cường, thế nhưng nhìn vào tổng quát thì thấy Tiết Xuyên Cường vẫn là người đi gần với mình. Tiết Xuyên Cường bây giờ bị điều đi, căn bản không phải là gì quá xấu với mình, thế nhưng sẽ có chút ảnh hưởng nhất định.

Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi nói: - Vậy thì chúng ta tìm thời điểm phù hợp tiễn chân đồng chí Xuyên Cường.

Sầm Vật Cương khẽ gật đầu, cũng không nói gì thêm. Sau khi Vương Tử Quân rời đi, Sầm Vật Cương gọi điện thoại cho Uông Thanh Minh, để Uông Thanh Minh đến phòng làm việc của mình một chuyến.

Uông Thanh Minh trước nay đều không chây lười đối với lời triệu hoán của bí thư Sầm Vật Cương, chỉ bốn năm phút sau hắn đã xuất hiện trong phòng làm việc của Sầm Vật Cương.

- Bí thư Sầm, ngài tìm tôi sao? Uông Thanh Minh vừa vào trong phòng thì nở nụ cười nói.

Sầm Vật Cương khoát tay cho Uông Thanh Minh ngồi xuống, lão cũng không lập tức mở miệng. Sau khi trầm ngâm một lát thì mới nói: - Trưởng phòng Thanh Minh, cho ra một phương án thống trị căn bản cần thời gian lâu như vậy sao?

Uông Thanh Minh chợt sững sốt, sau đó hiểu Sầm Vật Cương nói về điều gì. Khoảnh khắc này hắn cảm thấy nụ cười trên mặt mình có chút cứng nhắc, hắn trầm mặc giây lát rồi khẽ giải thích: - Bí thư, chuyện này...

Trưởng phòng Uông, tôi hy vọng khi anh làm việc thì không nên lo trước nghĩ sau, băn khoăn nặng nề. Bất cứ chuyện gì anh cũng phải xử lý theo nguyên tắc, như vậy sẽ rất đơn giản. Anh nghĩ quá nhiều thì sự việc sẽ bị kéo dài, cũng không phải đó là phương pháp giải quyết vấn đề. Sầm Vật Cương uống một hớp nước rồi dùng giọng ôn hòa nói.

Uông Thanh Minh nhìn gương mặt của Sầm Vật Cương, hắn cảm thấy rất khổ sở, hắn biết rõ sự việc này mình trái phải đều sai. Hắn căn bản có ý nghĩ kéo dài ý kiến của Vương Tử Quân, thế nhưng hắn lại không dám làm người lại với Sầm Vật Cương.

Sở dĩ Uông Thanh Minh kéo dài chuyện này chủ yếu là vì không muốn đắc tội với quá nhiều người. Đồng thời hắn cảm thấy Vương Tử Quân căn bản không có biện pháp gì với trò kéo dài này của mình, tuy Vương Tử Quân là lãnh đạo thứ hai trong tỉnh, thế nhưng cũng không phải phụ trách công tác của mình.

Cho dù Vương Tử Quân có ý kiến với mình, như vậy cũng chỉ có thể đặt trong lòng mà thôi. Không ngờ người này lại chọc sự việc đến người Sầm Vật Cương, đến nổi bí thư Sầm nhìn mình như một lão quan trường xảo quyệt, điều này chính là thái độ công tác của hắn có vấn đề.

Uông Thanh Minh hiểu rõ tích cách của Sầm Vật Cương, biết rõ lúc này có giải thích gì cũng không cho ra tác dụng. Hắn do dự giây lát rồi dùng giọng thành thật nói: - Mong bí thư Sầm yên tâm, tôi nhất định sẽ phối hợp công tác với chủ tịch Tử Quân, làm tốt công tác này.

Sầm Vật Cương gật đầu nói: - Tôi tin tưởng anh có thể làm tốt công tác, đồng thời khi anh cho ra phương án thì nhanh chóng đến xin chỉ thị của chủ tịch Vương.

Uông Thanh Minh rời khỏi phòng làm việc của Sầm Vật Cương mà gương mặt trở nên âm trầm. Sau khi quay lại phòng làm việc thì thư ký nhanh chóng đi vào pha trà rót nuóc, hắn nhìn thư ký của mình mà nhíu mày.

- Trưởng phòng, vừa rồi bí thư Đồ của thành phố Linh Long có gọi điện thoại đến, hỏi hôm nay ngài có thời gian hay không, anh ấy có công tác cần báo cáo với ngài. Thư ký mặc dù biết tâm tình của Uông Thanh Minh không tốt, thế nhưng hắn vẫn lớn gan báo cáo. Dù sao trước đó thì trưởng phòng Uông cũng đã có phân phó, nếu như Đồ Phấn Đấu có gọi điện thoại đến thì căn bản không được trì hoãn.

- Cậu nói cho anh ấy hôm nay tôi không có thời gian. Uông Thanh Minh nói đến đây thì tiếp tục: - Cậu đi tìm Triệu Hiểu Bạch, à, thôi khỏi, để tôi tự gọi điện thoại, cậu cứ bận rộn công tác của mình đi.

Thư ký nhìn gương mặt âm trầm của Uông Thanh Minh mà không khỏi sinh ra ý nghĩ không tốt. Thế nhưng hắn không dám trái lệnh của trưởng phòng Uông, thế là nhanh chóng bước ra khỏi phòng.

Uông Thanh Minh ngồi lên ghế mà không khỏi cảm thấy cực kỳ bực bội, mặc dù bí thư Sầm Vật Cương không phê bình hắn, thế nhưng lại làm cho hắn mất mặt.

Uông Thanh Minh suy nghĩ giây lát, cảm thấy quan trường thật sự đáng buồn cười, vài năm qua mình cực kỳ trung thành với Sầm Vật Cương, trong quan trường Mật Đông thì không còn người nào khác có thể có trọng lượng với Uông Thanh Minh hơn Sầm Vật Cương. Thế nhưng căn cứ vào điều này mà hắn bây giờ phải bỏ qua thể diện của mình để đi tìm Vương Tử Quân. Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, trong quan trường có ai không hiểu điều này? Vấn đề là ở chỗ hắn không thể cúi đầu vào lúc này. Từ khi Vương Tử Quân đến Mật Đông thì hắn đã nghĩ qua phương diện chọn đội ngũ, giống như Cố Tắc Viêm và Vương Tử Quân là hai đường thẳng song song, căn bản không bao giờ có khả năng giao nhau. Bây giờ có nhiều người chen về phía Vương Tử Quân, nếu có người nào đi sang phía Vương Tử Quân thì bị xem là phản đồ, tuy có được một người thế nhưng lại mất cả giang sơn.



Nhưng bây giờ Uông Thanh Minh không thể không gọi điện thoại đi.

- Hiểu Bạch à, tôi là Uông Thanh Minh, lúc này chủ tịch Vương có thời gian không? Tôi có vài chuyện cần báo cáo với anh ấy. Uông Thanh Minh gọi điện thoại rồi nở nụ cười nói.

Triệu Hiểu Bạch không dám không cho ra đáp án khẳng định với Uông Thanh Minh. Sau khi cúp điện thoại thì Uông Thanh Minh khẽ châm một điếu thuốc, khi khói thuốc bốc lên, hắn không khỏi tiến hành kiểm điểm hành vi của mình.

Hôm nay sở dĩ Uông Thanh Minh hắn bị động như vậy chủ yếu là phạm vào sai lầm cấp thấp. Vương Tử Quân là một vị cán bộ lãnh đạo trẻ tuổi, thế nhưng trẻ tuổi thì mình có thể xem nhẹ sao? Chính mình cho rằng Vương Tử Quân sẽ phải uất nghẹn trước mặt Sầm Vật Cương, cho dù có chuyện gì cũng phải liên hệ với bí thư Sầm, thế nhưng không ngờ Vương Tử Quân lại có quyết tâm như vậy.

Đây không phải là Vương Tử Quân đang đặt Uông Thanh Minh hắn lên kệ nướng sao?

Uông Thanh Minh thầm suy nghĩ vài phương diện, hắn nhìn bầu không khí đầy khói thuốc trước mặt, sau đó lại rơi vào trầm tư. Khi hắn đang gạt tàn thuốc, đúng lúc này điện thoại vang lên.

Khi vị trí ngày càng lên cao thì Vương Tử Quân cảm thấy trói buộc ngày càng lớn, đặc biệt là những hoạt động của mình càng bị ảnh hưởng. Khi vị trí của hắn càng vững chắc và có dấu hiệu lộ diện mạnh mẽ ở Mật Đông, mỗi lần đi ra ngoài đều có cảm giác không yên.

Vương Tử Quân không phải là sợ thứ gì khác, chỉ là sợ người ta nhận ra mình.

Tuy Vương Tử Quân không sợ người ta phản ánh với mình nhiều vấn đề, thế nhưng những khi có chút thời gian thì hắn muốn dành thời gian đó cho gia đình của mình.

- Chủ tịch Vương, trưa nay là tiệc cưới của Hiểu Bạch, ngài có đến tham gia hay không? Phó trưởng ban số hai Hào Nghị Đạt đi đến phòng làm việc của Vương Tử Quân, hắn không khỏi dùng giọng cung kính báo cáo với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân sờ lên mặt, hắn ngẩng đầu nhìn đồng hồ rồi nói: - Tôi tất nhiên sẽ đến dự hôn lễ của Hiểu Bạch, anh nói Tiểu Lý chuẩn bị xe, chúng ta cùng đi.

Hào Nghị Đạt nghe nói mình được cùng đi với chủ tịch Vương thì không khỏi mừng rỡ. Tuy những ngày qua hắn thay thế công tác của Triệu Hiểu Bạch, cũng không có ý nghĩ ép Triệu Hiểu Bạch nhường ghế cho mình, thế nhưng có người nào không muốn lưu lại ấn tượng tốt với lãnh đạo? Hắn có thể cùng đi với chủ tịch Vương, hơn nữa đây cũng không phải nằm trong phạm trù công tác, căn bản là rất có mặt mũi.

Hai phút sau Vương Tử Quân đã ngồi lên xe, hắn dựa lưng lên hàng ghế phía sau rồi nói: - Tiểu Hào, các cậu đi mừng đám cưới bao nhiêu tiền?

- Chủ tịch, bình thường thì một trăm, thân thiết thì hai trăm. Hào Nghị Đạt không ngờ Vương Tử Quân lại hỏi vấn đề này, hắn không khỏi dùng giọng chú ý đáp.

Vương Tử Quân gật đầu nói: - Tôi đi hai trăm, lát nữa cậu chuẩn bị cho tôi.

Hào Nghị Đạt đồng ý một tiếng rồi không khỏi cực kỳ hâm mộ Triệu Hiểu Bạch. Vương Tử Quân có thể tham gia hôn lễ của Triệu Hiểu Bạch thì đã là cực kỳ quý giá, bây giờ còn đi lễ giống như người bình thường, ý nghĩa của nó càng lớn.

Xem ra Triệu Hiểu Bạch trong mắt chủ tịch Vương căn bản là mình không thể nào so sánh được.

Xe chạy hơn mười phút thì đến khách sạn Triệu Hiểu Bạch chọn tổ chức tiệc cưới. Triệu Hiểu Bạch cũng không chọn những khách sạn xa hoa trong thành phố Rừng Mật, chỉ là một khách sạn ba sao để làm lễ cưới cho mình. Nếu như Triệu Hiểu Bạch thích, chỉ sợ bất kỳ khách sạn nào ở thành phố Rừng Mật đều tình nguyện giúp đỡ thực hiện hôn lễ, vì dù sao thì Triệu Hiểu Bạch cũng là thư ký của chủ tịch Vương.


Sau khi xe của Vương Tử Quân dừng lại thì Triệu Hiểu Bạch cũng nhanh chóng tiến ra chào đón. Hắn cười mở cửa xe giúp cho Vương Tử Quân, sau đó dùng gương mặt kích động nói: - Chào mừng chủ tịch Vương.


Vương Tử Quân nhìn bộ dạng cực kỳ phấn chấn tinh thần của Triệu Hiểu Bạch, hắn cười nói: - Hiểu Bạch hôm nay rất có tinh thần, rất có phái đoàn của một chú rể.


Sau khi Vương Tử Quân xuống xe, có không ít người đi đến. Sau khi Vương Tử Quân nói như vậy thì mọi người đều nở nụ cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK