- Chủ tịch Tử Quân, lần này anh đi kêu gọi đầu tư thật sự rất tuyệt, tôi nghe nói đã có nhiều hạng mục được chứng thực, số tiền đầu tư trên hai tỷ có phải không?
Vương Tử Quân lấy trà pha nước mời Đổng Quốc Khánh, hắn vừa cười vừa nói:
- Cũng không kém bao nhiêu, lúc này chỉ là may mắn mà thôi, đúng lúc thành phố Nam Phương điều chỉnh sản nghiệp trong thành phố, dĩ nhiên là nhường lại vài xí nghiệp có hàm lượng không cao, tất nhiên chúng ta là người được lợi.
- Xí nghiệp hàm lượng không cao.
Đổng Quốc Khánh khẽ lập lại một câu, sau đó cười nói với Vương Tử Quân:
- Chúng ta vẫn còn chưa có đủ điều kiện để phát triển kỹ thuật cao, nhưng tôi cảm thấy chúng ta nên đặt công phu ở trên phương diện này. Dù sao thì những xí nghiệp có hàm lượng kỹ thuật cao sẽ chiếm ưu thế tốt trong công tác cạnh tranh về sau này.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn đồng ý với ý kiến của Đổng Quốc Khánh, hơn nữa hắn cũng cố gắng thúc đẩy công tác này. Nhưng hắn biết rõ Đổng Quốc Khánh đến đây rõ ràng là ông say không phải vì rượu, tuyệt đối không phải đến để ca tụng công đức của mình.
- Chủ tịch Tử Quân, từ khi hạng mục mỏ khoáng được bắt đầu thì đã nhận được sự coi trọng cao độ của tỉnh ủy, bây giờ chúng ta đã thành công ký kết hợp đồng, đây không chỉ còn là chuyện vui của riêng thành phố Đông Bộ, thật sự là chuyện đáng mừng trong toàn tỉnh Sơn Nam. Tôi cảm thấy chúng ta tốt nhất nên mời lãnh đạo tỉnh tham gia vào nghi thức ký kết lần này.
Đổng Quốc Khánh hàn huyên vài câu với Vương Tử Quân về phương diện kêu gọi đầu tư, sau đó khẽ ngả bài.
Nụ cười trên mặt Vương Tử Quân vẫn rất sáng lạn, hắn nâng ly trà lên nói:
- Vẫn là bí thư Đổng suy xét chu đáo, nếu không thì ngày nào đó bị lãnh đạo mắng còn không biết nguyên nhân tại sao.
Ánh mắt Đổng Quốc Khánh luôn chú tâm đến biểu hiện của vị chủ tịch trẻ tuổi cùng nhập gánh công tác với mình. Lúc này Đổng Quốc Khánh không còn còn là độc tôn ở thành phố Đông Bộ như lúc mới đến, thật sự bây giờ rất khó khăn, vị chủ tịch trẻ tuổi Vương Tử Quân này làm cho hắn cảm thấy còn khó đối phó hơn một người bá đạo như bí thư Tiết Diệu Tiến.
Tiết Diệu Tiến tuy bá đạo nhưng Đổng Quốc Khánh căn bản là không sợ, nhưng chủ tịch Vương thì lại là người trong bông có kim, tiểu lý tàng đao. Bình thường không biết người này như thế nào, thế nhưng đến khi mình ý thức được có gì đó không đúng, thường thì sự việc đã xoay chuyển đến mức trời rung đất lở.
Đổng Quốc Khánh đến công tác ở thành phố Đông Bộ được hơn nửa năm, hắn cảm thấy rất mệt mỏi. Tuy hắn là bí thư thị ủy nhưng cảm thấy uy tín và lực ảnh hưởng của mình ở thành phố Đông Bộ liên tục giảm xuống. Đặc biệt là thành quả hiện tại của công tác kêu gọi đầu tư mỏ khoáng, càng làm cho hắn thấy lực ảnh hưởng của Vương Tử Quân tiến lên cấp độ đỉnh cao.
Dù Đổng Quốc Khánh không muốn thừa nhận, thế nhưng có một sự thật hắn biết rất rõ: “Nếu như cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ không bao lâu nữa mình sẽ phải chào tạm biệt chính trường Đông Bộ!”
Cũng may ông trời giống như cũng không quá bạc đãi Đổng Quốc Khánh, khi hắn cảm thấy tinh thần và thể xác cực kỳ mệt mỏi thì lại có một cơ hội kéo đến: Nhiếp Hạ Quân sắp rời khỏi tỉnh Sơn Nam, sau này tỉnh Sơn Nam sẽ là sân nhà của chủ tịch Hào Nhất Phong và Tề Chính Hồng, điều này làm hắn cảm thấy rất vui sướng. Trước kia hắn là phó phòng thường vụ phòng tổ chức tỉnh ủy, hắn biết rõ nhiều sự việc mà người khác căn bản là không biết.
Nếu không có sự bao phủ của Nhiếp Hạ Quân, chỉ sợ Vương Tử Quân sẽ không còn ngày tốt lành. Dù lực lượng trên tay của Đổng Quốc Khánh căn bản không mạnh bằng Vương Tử Quân, thế nhưng chỉ cần hắn được tuyến trên giúp đỡ, nếu muốn gây khó cho Vương Tử Quân thì cũng không phải là vấn đề.
- Chủ tịch Vương, tôi dự định ngày mai sẽ tự mình lên tỉnh mời chủ tịch Tề, anh ấy đã bỏ ra nhiều công sức để thúc đẩy hạng mục mỏ khoáng ở thành phố Đông Bộ chúng ta, cũng nên mời anh ấy đến hưởng thụ chút thành quả.
Vương Tử Quân khẽ híp mắt, nhưng ngay sau đó lại rất vui vẻ, hắn gật đầu nói:
- Chủ tịch Tề thật sự đã tốn nhiều tâm tư với hạng mục lần này, nếu như anh ấy có thể đến tham gia nghi thức ký kết hợp đồng thì thật sự quá tốt, chúng ta nhất định phải cho mời anh ấy.
Đổng Quốc Khánh nở nụ cười, tuy trên mặt vẫn nở nụ cười nhưng lúc này thật sự là trong lòng cũng thầm cười. Đây là một loại tâm kế, không có bất kỳ thứ gì biểu hiện ra ngoài, cực kỳ ẩn giấu, hắn giăng sẵn chiếc lưới để Vương Tử Quân hồn nhiên nhảy vào bên trong.
- Được rồi, chủ tịch Vương, ngày mai tôi sẽ đến tỉnh thành, công tác ở nhà giao lại cho anh.
Đổng Quốc Khánh nói rồi nhấc bình trà lên rót vào ly của mình và Vương Tử Quân.
Đổng Quốc Khánh cũng không nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân, hắn nói chuyện mười phút mới mỹ mãn rời đi. Vương Tử Quân nhìn hình bóng bỏ đi của Đổng Quốc Khánh, vẻ mặt trầm hẳn xuống.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Vương Tử Quân nhìn dãy số gọi đến, hắn phát hiện đó là một số máy lạ, nhưng nhìn vào mã vùng thì thấy đó là thành phố Nam Phương. Khi Vương Tử Quân cho rằng Tần Hồng Cẩm gọi điện thoại đến cho mình, hắn chợt nghe thấy đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Thạch Kiên Quân.
- Chủ tịch Vương phải không? Tôi là Thạch Kiên Quân.
Vương Tử Quân nghe thấy giọng nói của Thạch Kiên Quân, hắn đột nhiên có chút hoảng hốt. Quả nhiên Thạch Kiên Quân nói trong điện thoại, dù không chỉ ra quá rõ ràng thế nhưng lời nói ẩn giấu lại biểu hiện một vấn đề, chuyện này không thể làm nổi nữa.
Vương Tử Quân cúp điện thoại mà gương mặt trầm xuống, hắn biết rõ Thạch Kiên Quân căn bản đã gặp lực cản ở một phương diện nào đó, thế cho nên cực kỳ bất đắc dĩ buông tha cho kế hoạch mê người lần này. Còn áp lực đến từ đâu, Vương Tử Quân cũng có thể đoán được vài phần.
Chẳng lẽ mình thật sự đứng nhìn Tề Chính Hồng tiến lên? Vương Tử Quân trầm ngâm, sau đó trong mắt lóe lên cái nhìn sắc bén.
- Dì, đây là hai con cá mà một người bạn từ phương nam bỏ ra nhiều công sức mới có được. Theo những tiên sinh phong thủy phương nam, cá này họ gần với rồng, nuôi trong nhà nhất định sẽ là an khang thịnh vượng.
Trong nhà Tề Chính Hồng, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đang chỉ vào hai con cá rồng dài hơn ba mươi centimet đang bơi qua bơi lại trong bể kính rồi cười tủm tỉm nói với một người phụ nữ cực kỳ khí độ.
Nam Phương này thật sự có danh tiếng ở thành phố Sơn Viên, cũng không phải nàng là một giám sát viên cấp bậc phó sở, mà nàng là vợ của phó chủ tịch thường vụ tỉnh Sơn Nam.
Người phụ nữ này rất thích cá rồng màu đỏ, nhưng nàng càng coi trọng bốn chữ an khang thịnh vượng. Sau khi nhìn hai con cá rồng vài lượt, nàng cười nói:
- Tam Nhi, cậu nói thứ này thật sự mang đến vận may cho người ta sao?
- Đó là tất nhiên, ngài đã từng nghe nói qua về ông chủ Triệu Giai Động nổi danh nhất Hongkong chưa? Ngài biết rõ vì sao ông ta thành công không? Vì trong nhà đặc biệt nuôi cá rồng trấn trạch. Nghe những người bạn trong nghề nói, đám cá rồng kia được người ta trả giá năm chục triệu một con, thế nhưng đối phương lạ không bán, rõ ràng là vật báu vô giá.
- Cũng quá khoa trương rồi, một con cá rồng mà đắt đỏ như vậy sao?
Người phụ nữ cảm khái một câu, sau đó ánh mắt rơi lên người hai con cá rồng, có chút do dự, sau đó cảm giác do dự ngập tràn gương mặt.
Người đàn ông tên là Tam Nhi biết rõ cá tính của bác gái, hắn cười nói:
- Dì à, cá rồng năm chục triệu thật sự cháu không mua nổi, cháu chỉ mua được cặp cá này, giá hơn ba ngàn đồng một con. Nhưng phong thủy cũng không nói cá đắt tiền sẽ tốt, đó chính là cá rồng đổi vận, nhưng chủ yếu và vận của người nuôi cá. Cá rồng vốn dĩ giống nhau, nhưng nó sinh trưởng trong những gia đình khác nhau thì sẽ không còn giống nhau nữa. Với số phận của dì và dượng, cháu cảm thấy cá rồng sinh trưởng sẽ không khác gì cá trong nhà Triệu Giai Động.
Người phụ nữ nghe nói đến đây thì chợt trở nên vui vẻ, nàng khẽ phủi tay, sau đó ngồi xuống ghế sa lông rồi cười nói:
- Tam Nhi, sức khỏe mẹ cậu dạo này thế nào? Tôi nói cho cậu biết, mẹ cậu nuôi lớn cậu từ nhỏ cũng không dễ dàng gì, cậu nên hiếu kính với mẹ mình cho tốt.
- Dì xem mình nói gì kìa, mẹ thế nào thì cháu hiểu rất rõ. Hôm trước cháu vừa tìm người giúp việc cho mẹ, hì hì, thời còn sinh viên, mẹ thật sự chịu thương chịu khó kiếm tiền nuôi cháu học hành đàng hoàng, cuối cùng mới có được ngày hôm nay.
Tam Nhi vừa khôn khéo nâng trà mời dì của mình, sau đó cười nói.
Người phụ nữ nâng ly trà lên uống một ngụm, lúc này nói tiếp:
- Như vậy thì tốt, nhưng tôi sao lại nghe nói vài ngày trước cậu cãi nhau với mẹ nhỉ?
- Dì, không, điều này tuyệt đối không có. Cháu với mẹ là thế nào thì dì hoàn toàn có thể nhờ bên kia hỏi rõ ràng, người nào không biết Địch Thu Bình cháu là người cực kỳ hiếu thuận?
Tam Nhi vừa thề thốt, hai mắt vừa liên tục xoay chuyển.
May mà dì của Địch Thu Bình cũng không quá truy cứu vào vấn đề này, nếu không thì chút thông minh của hắn cũng khong thể nào che giấu được.
Sau khi hàn huyên việc nhà với dì của mình, lúc này Địch Thu Bình mới cười nói:
- Dì, cháu nghe nói lần này dượng có thể tiến lên một bước xóa bỏ chữ phó đi phải không?
Người phụ nữ khoát tay áo trầm giọng nói:
- Tam Nhi, lời này người khác có thể nói, thế nhưng cậu không thể tùy tiện nói lung tung, cậu có biết không? Không sợ không có chuyện tốt, chỉ sợ không có người tốt, chỉ sợ sự việc còn chưa xảy ra thì đã có vấn đề xảy ra làm cho người ta rơi xuống vực thẳm. Nếu có người hỏi cậu, cậu phải cố gắng an phận, nói gì cũng không biết.
- Dì cứ yên tâm, cháu hiểu rõ điều này, an phận mới là cách khoe khoang tốt nhất.
Địch Thu Bình dùng giọng nịnh nọt nói với dì của mình.
Người phụ nữ gật đầu thỏa mãn, sau đó nàng dùng giọng có chút kiêu ngạo nóiL
- Dượng của cậu những ngày này rất thận trọng, cậu cũng đừng gây ra bất kỳ phiền phức gì cho dượng, đợi qua thời gian này rồi hẵng nói.
- Cháu biết rõ rồi, dì cứ xem biểu hiện của cháu là được.
Địch Thu Bình thật sự hiểu rõ lời dặn dò của dì mình. Sau khi hắn chú tâm hỏi về chuyện học tập của em họ mình, hắn vô thức nhìn đồng hồ treo tường.
- Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên, Địch Thu Bình nghe thấy thì đưa mắt nhìn thoáng qua dì, hắn nở nụ cười nói:
- Dì, nhất định là dượng đã về, cháu đi ra mở cửa.
Địch Thu Bình vừa nói vừa nhanh chóng chạy ra.
Nhưng sau khi Địch Thu Bình mở cửa thì nụ cười trên mặt giảm đi vài phần, hắn thiếu chút nữa đã mở miệng chào dượng, thế nhưng nhanh chóng nuốt lời vào bụng.
- Xin hỏi ngài tìm ai?
Nếu như không phải thấy người trước mắt có phong thái rất tốt, vẻ mặt tràn đầy nụ cười nhưng có một cảm giác không giận mà phát huy, chỉ sợ Địch Thu Bình sẽ không tỏ ra khách khí như vậy.
- Chào anh, xin hỏi chủ tịch Tề có nhà không?
Người đàn ông khẽ cười với Địch Thu Bình rồi khẽ hỏi.
- Ai vậy?
Người phụ nữ bên trong cũng nghe thấy đối thoại giữa Địch Thu Bình và người đàn ông bên ngoài, cũng biết người về không phải là Tề Chính Hồng, thế là khẽ hỏi.
Khi thấy người phụ nữ thì nụ cười trên mặt người đàn ông càng sáng lạn vài phần, hắn cười nói:
- Chào trưởng phòng Tả, tôi là Lộ Quyền Sơn của phòng giao thông công chánh tỉnh Sơn Nam, xin hỏi chủ tịch Tề có ở nhà không?
Người phụ nữ dù là giám sát viên cấp phó sở nhưng bình thường liên hệ với nhiều người, nàng thích người ta gọi mình là trưởng phòng Tả, không những đó là cách xưng hô tốt, càng bởi vì nàng thích được gọi như vậy.
Lộ Quyền Sơn, người phụ nữ đã từng nghe qua cái tên này, dù sao thì thành phố Sơn Viên khá lớn nhưng cán bộ cấp giám đốc sở cũng không quá nhiều. Lộ Quyền Sơn tuy không phải là lãnh đạo đứng đầu phòng giao thông công chánh tỉnh Sơn Nam, thế nhưng là bí thư đảng ủy khối, là người có uy vọng lớn trong đơn vị.
Trưởng phòng Tả nghĩ về tư liệu của đối phương, nàng khẽ cười nói:
- Thì ra là bí thư Lộ, chào ngài, anh Tề nhà tôi vẫn chưa về, mời ngài vào nhà ngồi.
Lộ Quyền Sơn tất nhiên biết rõ Tề Chính Hồng không có ở nhà, hắn cười ha hả nói:
- Trưởng phòng Tả, trong tỉnh Sơn Nam này ai cũng biết trách nhiệm nặng nề trên vai chủ tịch Tề, anh ấy đang phải cố gắng hết sức cho sự phát triển kinh tế của tỉnh. Thực tế tôi cảm thấy chị cũng không dễ dàng gì. Chị tự thân là cán bộ lãnh đạo, lại còn phải lo liệu công tác nội trợ cho chủ tịch Tề, thật sự không dễ dàng gì.
Trưởng phòng Tả tuy chỉ có chức vụ hư danh, thế nhưng nàng căn bản rất thích nghe những lời nịnh nọt. Lúc này thấy vị cán bộ cấp giám đốc sở nói lời nịnh hót đưa mình lên một độ cao chính trị mới, nụ cười trên mặt nàng càng thêm sáng lạn:
- Bí thư Lộ, rốt cuộc anh cũng là người hiểu rõ, anh Tề gần đây công tác bận rộn, thật sự tối mắt tắt đèn. Vì thế mà tôi cũng không trông mong anh ấy ở những sự việc trong nhà, cũng chẳng thể làm gì hơn được.
- Nếu không thì sẽ chẳng có câu nói: Sau lưng một người đàn ông thành công luôn có một người phụ nữ vĩ đại đang yên lặng trả giá. Trưởng phòng Tả, gần đây trong tỉnh chúng ta đang bình chọn người phụ nữ đảm đang, tôi cảm thấy ngài phải là người đứng đầu mới đúng.
Lộ Quyền Sơn chậm rãi đi theo chủ đề của trưởng phòng Tả, chỉ nói vài câu đã làm cho gương mặt nàng thêm rạng rỡ.
Tam Nhi lúc này đã biến thành người hầu trong nha, hắn giúp đỡ hai người bưng trà rót nước, có vẻ rất hiểu cấp bậc lễ nghĩa. Khi Lộ Quyền Sơn nhìn về phía hắn hai lượt, hắn mới hiểu ý nói:
- Dì, cháu lên lầu xem tivi một lúc.
Đợi Tam Nhi lên lầu thì nụ cười trên mặt Lộ Quyền Sơn càng thêm chân thành, hắn dùng giọng chân thành nói:
- Chị dâu, nếu chủ tịch Tề đã không có ở nhà, tôi chờ dịp khác vậy.
- Bí thư Lộ, lần sau ngài đến nhớ gọi điện thoại trước, để xem anh Tề khi nào rảnh, đỡ rơi vào tình huống đến tay không.
Trưởng phòng Tả nói năng rất ẩn giấu, đặc biệt là có ấn tượng tốt với bí thư Lộ, thế cho nên khi đứng lên tiễn khách thì cố gắng dùng giọng nhiệt tình nói.