Trương Dân Cường đi từ đằng xa đến rồi dùng giọng vang dội nói, chưa nói đến chuyện Vương Lục Thuận chưa đi vào trong phòng làm việc của Triệu Liên Sinh, dù là vào trong phòng làm việc của Triệu Liên Sinh cũng có thể nghe thấy.
Vương Lục Thuận chợt khựng người lại, sau đó nhanh chóng chui vào phòng làm việc của Triệu Liên Sinh, một tiếng ầm vang lên, cửa ban công bị đóng lại thật mạnh.
- Bí thư Vương, chỉ công tác với anh hơn hai tháng, tôi cảm thấy rất đã ghiền, thật sự làm cho người ta tiếc nuối, nhưng tôi tin tưởng sau này chúng ta nhất định sẽ vẫn có cơ hội ở cùng một chỗ.
Trương Dân Cường dùng ánh mắt đầy ngưng trọng nhìn Vương Tử Quân, hắn trầm giọng nói.
Vương Tử Quân cười ha hả nói:
- Tôi cũng tin tưởng chúng ta có cơ hội ở cùng một chỗ, nhưng bây giờ không nói đến chuyện tiễn đưa, nghe nói ngày mai huyện ủy sẽ tuyên bố điều lệnh, nhưng chỉ cần điều lệnh này còn chưa xuống, tôi vẫn là bí thư đảng ủy xã Tây Hà Tử, tôi vẫn phải phụ trách công tác ở xã Tây Hà Tử...
- Trước khi chết anh Tả muốn báo cáo với tôi về vấn đề của công tác xây dựng và sửa chữa hai mươi điểm trường tiểu học trong xã, bây giờ anh ấy đã chết, tôi cũng sắp dời khỏi xã Tây Hà Tử, nhưng tôi cũng không thể làm cho chuyện này bị người ta che giấu, không thể để cho các em học sinh trong xã phải ở trong những ngôi trường không an toàn. Thường Hữu, cậu đi thông báo cho tất cả công nhân viên chức, hai mươi phút sau chúng ta bắt đầu tiến hành điều tra đối với tất cả các trường học, nhớ kỹ, mang theo một chiếc máy ảnh, một chiếc máy ảnh.
- Vâng, bí thư Vương.
Chu Thường Hữu đồng ý, sau đó hắn xoay người chạy về phía văn phòng.
- Bí thư Vương, nói cho cùng thì tôi là người xã Tây Hà Tử, chuyện này nếu thiếu tôi thì chẳng phải đâm vào cột sống của xã sao?
Cừu Gia Thành nhanh chóng đi đến với hơn chục viên cán bộ đi chung quanh.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Cừu Gia Thành, hắn khẽ gật đầu. Thế là các cán bộ công nhân viên chức của ủy ban nhanh chóng tụ tập đông đủ, những người này phần lớn là cán bộ bản địa, bọn họ vừa nghe bí thư Vương nói điều tra hơn hai mươi điểm trường trong xã, kẻ nào cũng tỏ ra kích động.
Bọn họ là cán bộ bản địa, bọn họ sao không nghe tin đồn ăn bớt cắt xén nguyên vật liệu ở hạng mục xây dựng sửa chữa trường học trong xã? Nhưng bọn họ cũng chỉ là những cán bộ công nhân viên bình thường, cũng không cần biết bọn họ có bất mãn hay không, bọn họ cũng không thể lên tiếng, đỡ phát sinh tình huống súng bắn chim đầu đàn, mang đến những phiền toái không cần thiết với mình. Nhưng lần này là bí thư Vương đẫn đầu điều tra, bọn họ lập tức có lá gan, dù thế nào thì đám cán bộ bản địa cũng có tâm tư như vậy.
Hơn hai mươi phút sau, hơn tám mươi công nhân viên đã tập trung đầy đủ, đồn công an dưới sự dẫn dắt của phó chỉ đạo viên đã chạy xe cảnh sát đến ủy ban xã.
- Xuất phát.
Vương Tử Quân nhìn đám cán bộ tụ tập quanh mình, hắn vung tay lên lớn tiếng ra lệnh.
Xe jeep, xe máy, xe đạp tạo thành một đoàn xe như hồng thủy vỡ đê, tất cả phóng ra khỏi ủy ban xã Tây Hà Tử.
- Chủ tịch Triệu, mau gọi điện thoại cho bí thư Tiền, nếu không thì sẽ không kịp nữa.
Vương Lục Thuận nhìn dòng người gào thét phóng qua cổng ủy ban, hắn lảo đảo chạy vào phòng làm việc của Triệu Liên Sinh rồi lớn tiếng nói.
Triệu Liên Sinh đang hút thuốc, biểu hiện của hắn lúc này cực kỳ bình tĩnh. Hắn nhìn vẻ mặt kinh hoàng của Vương Lục Thuận, khóe miệng chợt lộ ra nụ cười khinh thường và vui vẻ. Cũng không trách Vương Tử Quân không thuận mắt Vương Lục Thuận, mới nghe gió đã tưởng có mưa, bên kia có chút động tĩnh thì bên này đã rối loạn đội hình, như vậy sao có thể phân ưu giải hạn cho mình?
- Chủ tịch Triệu...Chủ tịch Triệu...
Vương Lục Thuận căn bản không thể nào hiểu được ý nghĩ của Triệu Liên Sinh, hắn tưởng rằng Triệu Liên Sinh không nghe thấy, thế nên tiếp tục hô lên vài tiếng.
- Hô cái gì mà hô, vô tích sự như vậy sao? Nếu đã không cản được thì biết làm gì hơn? Bí thư Tiền tính rất tốt, đã điều Vương Tử Quân đi, thế nhưng ông ấy không ngờ hai mươi điểm trường kia vẫn còn ở lại, nào có thể chuyển đi được? Đây chính là lỗ hổng lớn của bí thư Tiền. Vương Tử Quân bây giờ ra tay, nếu không làm tốt thì Tiền Học Bân chỉ có đường chết.
Triệu Liên Sinh nói, hắn ném điếu thuốc đã hút gần hết xuống đất, sau đó đẩy cửa bước ra ngoài.
Mặt trời đã ngã về tây, ánh nắng như màu máu.
Đáng tiếc là không thể ở cùng một chỗ với bọn họ.
Một cảm giác tiếc nuối chợt bùng lên trong lòng Triệu Liên Sinh, hắn nhìn ủy ban vắng vẻ mà nghĩ đến gương mặt trẻ tuổi của đối thủ, chợt sinh ra cảm giác buồn vô cớ.
- Bí thư Vương, phía trước là trường tiểu học thôn Hồng Lĩnh.
Chu Thường Hữu chỉ vào ngôi trường tiểu học Hồng Lĩnh mới xây được một nửa rồi lớn tiếng nói.
- Đi vào.
Vương Tử Quân nói rồi bước ra khỏi xe jeep đi về phía trường tiểu học.
Trương Tự Cường, Cừu Gia Thành, Chu Thường Hữu theo sát Vương Tử Quân đi đến trường tiểu học Hồng Lĩnh.
- Các anh là ai? Nơi này là trọng điểm xây dựng, ai cho các anh tự tiện đi vào?
Một tên thanh niên hơn hai mươi tuổi có bộ dạng lưu manh vừa thấy vài người tiến vào thì chợt ngẩn ngơ, sau đó lớn tiếng nói.
Lúc này nào ai còn nào ai có thời gian quan tâm đến những kẻ bảo kê thế này, Chu Thường Hữu nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của vương tử quân, sau đó hắn vung tay với đám đội viên phòng ngự sau lưng, tên thanh niên kia nhanh chóng bị kéo đi.
Tên thanh niên kia cũng chỉ là loại người thích bắt nạt kẻ yếu và sợ kẻ mạnh mà thôi, thật sự là một chiếc lò xo, nếu anh yếu thì hắn mạnh, nếu anh mạnh thì hắn rụt về. Lúc này vừa thấy tình hình không đúng thì vẻ mặt trắng bệch, căn bản là không dám có hành động thiếu suy nghĩ.
- Làm gì? Các anh đến làm gì?
Mười tên công nhân nghe được động tĩnh thì nhanh chóng tiến đến vây quanh.
- Đến đây, các vị đang làm việc ở bên trên kia xuống đây nghỉ ngơi một chút.
Vương Tử Quân vừa móc thuốc mời vừa nói với những công nhân đang xây dựng bên trên.
Những công nhân trong đội thi công vào lúc này phần lớn đều là thôn dân phụ cận, người dân nơi đây có tính cộng đồng cao, đánh không sợ nhưng kính lại sợ, nếu như Vương Tử Quân đến đây la hét lớn tiếng, sẽ thật sự không có hiệu quả như vậy.
Đám công nhân làm việc bên trên liên tục đi xuống, Vương Tử Quân lần lượt phát thuốc cho từng người, sau đó nói:
- Các vị, chúng tôi là người của ủy ban xã, muốn đến xem tình huống xây dựng ở chỗ này là thế nào rồi, chờ các anh xây dựng xong, đám trẻ có thể tiếp tục đi học.
Đám công nhân nhận thuốc, sau đó đưa lên mũi hít hà, cuối cùng nghe thấy đây là người của ủy ban xã thì có hơi trầm mặc. Vương Tử Quân nhìn bộ dạng ngưng trọng của đám công nhân mà nói tiếp:
- Tất cả các vị, chúng ta đều là người của xã Tây Hà Tử, sau khi công trình làm xong thì học sinh sẽ phải đi học, vì thế tôi muốn hỏi mọi người, nếu con em đến đây đi học, ngôi trường này đủ an toàn sao?
Đám công nhân do dự càng thêm chần chừ, lúc này cán bộ ủy ban cang chạy về phía ngôi trường đang xây dang dở. Chu Thường Hữu nhanh tay lẹ mắt cầm lấy máy ảnh liên tục chụp hình.
- Nhị thúc, chú đừng nói nữa, lời này cháu đã nhẫn nhịn quá lâu rồi, cháu không thể nào tiếp tục làm công việc này nữa, cháu cũng không muốn cho con cháu của mình phải đi học trong một ngôi trường thế này.
Một tên công nhân hơn hai mươi tuổi lên tiếng, sau đó ném chiếc mũ bảo hộ của mình xuống đất nói:
- Bí thư Vương, tôi nói thật với anh, cái công trình này thật sự là bã đậu, không chút nào hợp cách. Vì che giấu tai mắt của mọi người mà bọn họ dùng gạch tốt xây bên ngoài, sau đó dùng loại rác rưởi không đáng tiền đắp vào bên trong, phòng học nhìn có vẻ rất tốt, thế nhưng một thời gian sau đó sẽ rất có nguy cơ bị sập.
Có tên công nhân trẻ tuổi kia lên tiếng, đám công nhân còn lại cũng bắt đầu mở miệng:
- Bí thư Vương, bọn họ xây dựng không dùng nhiều xi măng, phần lớn đều là bùn nhão.
- Bí thư Vương, những chỗ nên dùng thép thì bọn họ lại dùng cây săt, đây rõ ràng là lừa gạt.
Trong tiếng la hét ầm ĩ, có một số công nhân đưa Chu Thường Hữu chạy tới chạy lui, chụp lại những hình ảnh kiến trúc không hợp cách.
Trương Tự Cường dẫn theo vài vị cán bộ đi thăm dò khắp bốn phía, bọn họ nhanh chóng chứng thực lời nói của công nhân. Cừu Gia Thành còn đặc biệt đưa người đi xem xét những khối gạch đỏ.
Chỉ cần khẽ dùng sức thì gạch sẽ vỡ thành hai nửa, trong lòng gạch có một tầng đất mềm, điều này làm cho gương mặt Vương Tử Quân trở nên cực kỳ ngưng trọng.
- Bí thư Vương, tôi tìm được sổ sách của bọn họ.
Trác Trường Vĩ kích động cầm lấy một quyển sổ chạy ra.
Vương Tử Quân nhìn đám người kích động ở chung quanh, trong lòng dần yên tĩnh trở lại, vài mệnh lệnh được phát ra, tất cả được sắp xếp đâu vào đấy. Dưới mệnh lệnh của bí thư xã, đám cán bộ nhanh chóng tỏa ra khắp các điểm trường.
Hai giờ trôi qua, hàng chồng chứng cứ đặt trước mặt Vương Tử Quân. Chu Thường Hữu ôm thật chặt chiếc máy anh, dù là một khắc cũng không buông. Vương Tử Quân nhìn bức tường chỉ cần dùng sức đẩy là đổ ở trước mặt, Vương Tử Quân móc điện thoại ra.
- Ái Quân, chứng cứ đã sưu tầm xong, có thể ra tay.
Âm thanh của Vương Tử Quân rất bình tĩnh nhưng từng chữ đều nặng nề giống như có ngàn quân.
Mười tên cảnh sát hình sự thân tín được Chu Ái Quân giữ lại, bây giờ nghe được lệnh của hắn, bọn họ nhanh chóng phóng đi về bốn phương tám hướng như mãnh hổ.
Trong một quán trà đèn đuốc sáng trưng, vài người đang chơi mạt chược, kẻ thắng thì vẻ mặt vui sướng, kẻ thua thì hùng hùng hổ hổ.
- Lão Nhị, đừng làm cho mọi người mất vui được không? Vương Tử Quân sắp phải cút đi, cuộc sống sau này sẽ tốt, không phải là mấy trăm đồng sao? Tôi cho cậu là được.
Tên đàn ông xăm một con rồng trên tay cũng không thèm quan tâm mà đẩy một mớ tiền về phía đối diện.
- Ha ha ha, cám ơn đại ca, nếu không còn Vương Tử Quân ngăn cản đường tài lộ của chúng ta, như vậy sau này lợi nhuận sẽ bùng phát...
Lão Nhị tiếp nhận tiền, gương mặt tràn đầy nụ cười, nhưng còn chưa kịp nói xong thì mười tên cảnh sát mặc thường phục xông vào.
- Các anh muốn làm gì? Tôi nói cho các anh biết, ông chủ của chúng tôi là Tiền Thiếu Phương thiếu gia.
Tên đàn ông xăm hình rồng chợt gào lên với đám cảnh sát, nhưng tiếng nói của hắn không có chút tác dụng, một bộ còng tay lạnh băng đã giữ chặt lấy tay hắn.
Lúc Chu Ái Quân hành động thì Vương Tử Quân mang theo chứng cứ gõ cửa nhà Tạ Xuân Lai, lúc này nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Vương Tử Quân mà Tạ Xuân Lai không khỏi kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ không phải là đối phương muốn mình hỗ trợ đấy chứ?
Khi Tạ Xuân Lai đang suy đoán thì Vương Tử Quân đã đẩy một mớ chứng cứ đến rồi nói:
- Bí thư Tạ, đây là những căn cứ chính xác về công trình bã đậu của công ty xây dựng Hồng Tinh, tôi muốn cầu ngài điều tra đám sâu mọt này đến cùng.
Nhà của Tiền Học Bân chính là căn số chín trong khu biệt thự dành cho cán bộ lãnh đạo huyện Hồng Bắc, nhìn qua thì căn biệt thự như vậy có vẻ bình thường, nhưng nếu tiến vào bên trong thì mới biết thư thái ra sao. Trong sân có hòn giả sơn, có suối phun, có bàn ghế đá, nước chảy róc rách, một năm hoa nở bốn mùa, rất có ý cảnh thế ngoại đào viên. Đi vào cửa chính đập vào mắt là một mặt cỏ xanh mướt, một con đường nhỏ dùng đá sắp xếp nối từ cổng về phía phòng khách. Hơn nữa chủ nhân của biệt thự là lãnh đạo cao cấp trong huyện, thế nên những thứ được sử dụng trong nhà đều là xa xỉ.
Nhưng hôm nay cổng chính Tiền gia cửa đóng then cài, ngay cả cửa nhà thường hay mở cũng đóng lại, thái độ khác thường này chỉ có thể nói rõ một việc: Những kẻ muốn đến tiếp kiến xem như chỉ có thể đi về, vì hôm nay chủ nhân có việc gấp.
Tuy cách thức tuyên bố không một tiếng động này làm cho đám cán bộ chờ trời tối đến thăm nhà phó bí thư thật sự không cam lòng, nhưng tâm tư của lãnh đạo nào bị những tiểu nhân vật như bọn họ chi phối? Bọn họ thất vọng cũng chỉ có thể quay về nhà mà thôi.
- Bố, con kính bố một ly.
Tiền Thiếu Phương cung kính nâng ly rượu lên rồi nở nụ cười nói với Tiền Học Bân.
Tiền Học Bân khẽ gật đầu với con trai, sau đó ngửa cổ uống cạn ly rượu vào bụng.
Tiền Thiếu Phương vội vàng rót đầy ly cho bố mình, lúc này mới dùng giọng vui vẻ nói:
- Bố, lúc này đã nắm bắt Vương Tử Quân, con xem trong huyện Hồng Bắc này còn ai không dám nghe lời mời của bố? Phó chủ tịch mặt trận tổ quốc, hì hì, ghế nóng đổi thành vị trí ghẻ lạnh, để xem sau này tên họ Vương kia còn gì để kiêu ngạo.
- Bốp.
Tiền Học Bân vỗ tay thật mạnh lên mặt bàn, lão dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn con mình, lại dùng giọng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói:
- Cậu là súc sinh chết tiệt, cậu còn mặt mũi để nói vậy sao? Nếu như không phải cậu lôi ra những đống cứt như vậy, cha cậu phải chạy đi chùi đít à? Cha cậu phải khuất phục Tôn Lương Đống sao?
Tiền Học Bân càng nói càng giận, lão cầm đũa muốn gõ xuống đầu Tiền Thiếu Phương, nhưng lão còn chưa kịp thực hiện ý định thì đã bị một bàn tay mập chặn lại.
- Anh Tiền, sự việc đã qua, con cũng biết sai, nói ra thì anh làm cho cũng không có bản lĩnh, nếu như có thể khuất phục tên họ Vương kia, con của tôi cần gì phải làm chuyện này.
Vợ của Tiền Học Bân chính là chủ tịch hội phụ nữ huyện Hồng Bắc, dù đã hơn năm mươi nhưng cách ăn mặc vẫn rất phù hợp, nhìn qua giống như chỉ mới bốn mươi.
Nhưng Tiền Học Bân thật sự có chút e ngại với vợ mình, bố vợ của lão năm xưa là trưởng phòng tổ chức huyện Hồng Bắc, chính vì trở thành rể hiền của trưởng phòng tổ chức mà lão mới có thể ra roi thúc ngựa trên con đường làm quan, mới lấy được vị trí hiện tại.
Tiền Học Bân nghe thấy vợ lên tiếng càn quấy thì cũng không có biện pháp, chỉ có thể thở dài một tiếng, sau đó nâng ly tiếp tục uống rượu.
- Bố, ngày mai sẽ tuyên bố Vương Tử Quân đi đến mặt trận tổ quốc, con có nên cho hắn biết thế nào là nhục mặt không?
Tiền Thiếu Phương có chỗ dựa là mẹ, thế nên hắn lại ngồi thẳng người nói với Tiền Học Bân.