Nếu nói đám người làm trong ngành xây dựng mà không có tiền thì Phùng Chí Trường căn bản không tin, tiền ở trong tay bọn họ có thể đẻ ra tiền, nếu trả muộn nửa năm một năm sẽ kiếm được thêm một mớ tiền khác, những chuyện nuôi gà đẻ trứng thế này sao bọn họ có thể bỏ qua cho được.
- Chủ tịch Vương, nếu muốn các công ty xây dựng trả tiền lương cho công nhân vào đúng thời hạn thạt sự là rất khó. Ví dụ như công ty Lập Phong, tôi đã nói qua với Lưu Siêu Cử, anh ấy dùng giọng cứng nhắc nói rõ ràng, nếu thật sự trả lương đúng hạn thì bọn họ chỉ có một con đường để đi là đình công.
Phùng Chí Trường cố gắng xem xét lại ngôn ngữ, sau đó ngẩng đầu nói với Vương Tử Quân.
"Đình công?"
Vương Tử Quân nhìn gương mặt ngưng trọng của Phùng Chí Trường, khóe miệng chợt lộ ra nụ cười thản nhiên. Hắn biết rõ những người kia sẽ không dễ dàng đi vào khuôn khổ, dù sao điều này cũng liên quan đến lợi ích của bản thân, có người nào tình nguyện nhổ miếng cơm đã nuốt ra chứ?
Lý do của bọn họ với Phùng Chí Trường có thể nói là hữu dụng, nhưng đối với một người đã hạ quyết tâm như Vương Tử Quân thì chỉ là một cái cớ mà thôi.
- Chủ tịch Vương, trước mắt thành phố Đông Bộ chúng ta đang có năm sáu công trình trọng điểm được xây dựng, hơn nữa những công trình xây dựng đơn giản hơn có khoảng hơn hai mươi. Nếu tất cả công trình đình công, như vậy quá trình xây dựng ở thành phố Đông Bộ chúng ta sẽ ngưng trệ, căn bản không thể hoàn thành công trình vào đúng thời gian quy định.
Phùng Chí Trường vốn không định nói ra những lời này, thế nhưng lúc này nhìn trạng thái của Vương Tử Quân, hắn vẫn phải cắn răng nói ra những lời như vậy.
- Những công trình trọng điểm không thể ngừng, nhưng tiền lương của công nhân xây dựng cũng phải được đảm bảo trả vào đúng thời hạn.
Vương Tử Quân đưa mắt nhìn thoáng qua Phùng Chí Trường, sau đó hắn nói:
- Chủ tịch Phùng, đây là hợp đồng lao động của phòng lao động thương binh xã hội, anh xem có gì cần bổ sung không? Nếu như không có gì cần bổ sung, như vậy để cho tất cả đơn vị thi công thực hiện theo đúng hợp đồng lao động.
Phùng Chí Trường nhận lấy bản hợp đồng lao động trong tay Vương Tử Quân, hắn đưa mắt nhìn cực kỳ chăm chú. Khi hắn nhìn thấy mục phải trả tiền lương từng tháng cho công nhân theo đúng hợp đồng, hắn căn bản bản biết rõ lần này Vương Tử Quân quyết tâm làm cho ra lẽ vụ này.
- Chủ tịch Vương, dựa theo quy định pháp luật thì tôi cảm thấy hợp đồng này có thể thực hiện, vấn đề là nó không phù hợp với hoàn cảnh thực tế của thành phố chúng ta. Tôi cảm thấy chúng ta cần nhập gia tùy tục, cần phải phân tích theo đúng tình hình cụ thể.
Phùng Chí Trường đưa hợp đồng lại cho Vương Tử Quân, sau đó dùng giọng đề nghị nói.
- Chủ tịch Phùng, tôi hiểu ý của anh, nhưng có một số việc có thể kéo, cũng có một số việc không thể kéo.
Vương Tử Quân đứng lên sau bàn làm việc rồi cười cười nói với Phùng Chí Trường:
- Dù sao cũng có người đứng ra làm chuyện đắc tội với người, nếu như tất cả chúng ta đều đi đường vòng, như vậy vấn đề này sẽ mãi tồn tại. Bất kỳ thời điểm nào anh cũng phải đề phòng xem có người tự sát vì tiền lương hay không, như vậy thật sự khó thể nào yên tâm cho được.
Phùng Chí Trường nhìn gương mặt tươi cười kiên định của Vương Tử Quân, hắn biết dù mình có khuyên nữa cũng vô dụng. Thật ra khi nghe được sự kiện có người vì không nhận được tiền lương mà phải nhảy lầu tự sát thì chính hắn cũng cảm thấy cực kỳ căm phẫn, trong lòng cũng thật sự muốn nắm bắt đám người kia, cũng thầm đổ mồ hôi hột. Vì những năm gần đây có bất kỳ sự việc gì xảy ra thì lãnh đạo chủ quản cũng là người bị truy cứu trách nhiệm đầu tiên.
- Chủ tịch Vương, chuyện này chúng ta có nên mở hội nghị thảo luận không?
Phùng Chí Trường cuối cùng cũng là lão quan trường, hắn biết rõ ý ghĩ của Vương Tử Quân là như thế nào, hắn là trợ thủ cũng phải mở miệng nhắc nhở đầy thiện ý, điều này thật sự xuất phát từ tận đáy lòng.
- Không cần, chuyện này nằm trong phạm vi của khối chính quyền thành phố, nên sớm không nên trễ, anh để cho phòng lao động thương binh xã hội thành phố nghiêm chỉnh chấp hành là được.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng kiên định nói.
Phùng Chí Trường nói đến đúng điểm là dừng, hắn cũng nghe và hiểu lời của chủ tịch Vương. Nếu đưa ra thảo luận ở hội nghị thường ủy thì có thể cho ra quyết định, dùng danh nghĩa của khối chính quyền để xử lý cũng hoàn toàn có thể.
- Tên họ Vương kia rõ ràng không muốn cho chúng ta sống, còn bắt chúng ta trả lương đúng hạn theo từng tháng. Hừ, đám công nhân xây dựng này là cán bộ ăn lương theo biên chế sao? Đúng là, sự việc này rõ ràng là không xong.
Lưu Chí Bân cầm lấy hợp đồng trong tay, hắn dùng giọng bất mãn nói với Lưu Siêu Cử.
Lưu Siêu Cử ngồi trên ghế sa lông, hắn đưa mắt nhìn bộ dạng giương nanh múa vuốt của Lưu Chí Bân, sau đó cười lạnh nói:
- Nếu cậu muốn phát tiết cơn giận thì đi mà tìm tên họ Vương ở khối chính quyền thành phố, đứng chỗ này lớn tiếng thì có gì gọi là anh hùng?
- Ôi, Nhị thúc, cháu nào dám làm anh hùng trước mặt ngài? Còn không phải cháu nổi giận vì tên họ Vương kia nhắm vào chúng ta sao? Cháu thấy người này được một tấc thì không phải chỉ tiến lên một thước, rõ ràng là tiến lên cả chục thước. Nếu không cho hắn biết thế nào là đau đớn, chỉ sợ hắn sẽ coi chúng ta là quả hồng thích làm gì thì làm.
Lưu Chí Bân đưa cho Lưu Siêu Cử một ly trà, sau đó dùng giọng nịnh nọt nói.
Lưu Siêu Cử dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua Lưu Chí Bân, lúc này mới nâng ly trà lên nhấp một ngụm, lại nói:
- Cậu đấy, cậu đúng là quá non! Tôi nói với cậu bao nhiêu lần rồi? Nhớ kỹ lời của tôi, chó sủa không cắn người, chó không sủa mới cắn người, cậu mạnh miệng như vậy có tác dụng gì sao?
- Hì hì, Nhị thúc, có ngài ngồi đây không phải là có chỗ dựa cho cháu chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng sao? Chú xem, người này cũng thật sự quá mức, rõ ràng là gây khó cho Lưu gia chúng ta. Hắn không phải ép chúng ta trả tiền lương cho công nhân đúng thời hạn sao? Chúng ta dứt khoát một là không làm hai là làm cho xong, dứt khoát không phát lương và trực tiếp đình công.
- Làm sao cậu biết chúng ta không thể nào phát lương cho công nhân đúng hạn?
Vẻ mặt Lưu Siêu Cử dần khôi phục lại vẻ bình tĩnh, hắn dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn Lưu Chí Bân, khóe miệng lộ ra nụ cười thản nhiên.
Lưu Chí Bân đã đi theo Lưu Siêu Cử không ít năm, hắn thật sự quá hiểu về tính tình của Lưu Siêu Cử. Hắn thầm nghĩ, tất nhiên chú có thể trả được, nhưng chú luôn xem tiền là xương sườn trên người mình, chú cam lòng lấy nó ra phát lương sao? Số tiền kia đừng nói là đầu tư vào hạng mục khác để thu lợi, chú thậm chí không lấy làm gì cũng để đó nhìn cho sướng mắt, căn bản có ý buông tha?
Trong đầu lóe lên những ý nghĩ như vậy nhưng Lưu Chí Bân lại tuyệt đối không nói ra, trên mặt hắn nhanh chóng lộ ra nụ cười:
- Nhị thúc, cháu biết rõ ngài có nhiều tiền, hoàn toàn có thể bỏ ra chút tiền kia, thế nhưng nếu làm như vậy thì chuyện vốn lưu động sẽ gặp phải vấn đề.
Lưu Siêu Cử nghe thấy Lưu Chí Bân nói đến ba chữ "vốn lưu động", thế là hắn lạnh lùng cười nói:
- Chí Bân, xem ra bây giờ lông cánh của cậu hơi cứng rồi đấy.
Lưu Chí Bân nghe những lời của Lưu Siêu Cử thì vẻ mặt chợt biến đổi, tuy điều hòa trong phòng được mở rất thấp thế nhưng hắn nhanh chóng đổ mồ hôi đầm đìa. Lực ảnh hưởng tác động qua nhiều năm làm cho Lưu Chí Bân thật sự sinh ra cảm giác sợ hãi theo bản năng với Lưu Siêu Cử.
- Nói đi, rốt cuộc bọn họ cho cậu cái gì? Vì sao cậu lại về cổ động tôi đình công?
Lưu Siêu Cử chợt lộ ra nụ cười nói.
- Nhị thúc, Nhị thúc, cháu cũng chỉ là hồ đồ nhất thời mà thôi, bọn họ thật sự cũng không cho cháu lợi ích gì, chỉ là khi uống rượu với anh Lý, nhóm anh Lý nói bọn họ thật sự không gắng gượng được nữa. Bọn họ nói bây giờ chú là người đứng đầu trong ngành xây dựng ở thành phố Đông Bộ, nếu ngài không đứng ra làm chủ đạo, bọn họ căn bản không còn biện pháp gì nữa.
Lưu Siêu Cử nở nụ cười lạnh lùng, khóe miệng chợt nhếch lên với bộ dạng châm chọc:
- Cậu cứ như vậy mà tin lời bọn họ? Nếu thật sự là như vậy thì cậu cũng đừng đi theo tôi nữa.
- Không, Nhị thúc, cháu nói thật, bọn họ đồng ý sau khi thành công sẽ cho cháu một bộ biệt thự. Cháu nghĩ sự việc này cũng không tổn hại đến lợi ích của bọn họ, chúng ta cũng không có vấn đề gì, thế cho nên mới đồng ý nói vài lời với ngài.
Lưu Chí Bân thật sự đổ mồ hôi hột, hán cũng không quan tâm đến chuyện lau mồ hôi, chỉ nói tiếp:
- Anh Lý còn nói, chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực kết hợp lại thành một khối, cũng không sợ Vương Tử Quân không thỏa hiệp, đến lúc đó làm thế nào là do chúng ta quyết định.
- Hừ, cậu đúng là kẻ ngốc, cậu còn tự cho rằng mình là người thông minh, lại bị bọn họ đẩy lên đầu súng mà không biết.
Lưu Siêu Cử dùng ánh mắt hèn mọn nhìn Lưu Chí Bân, sau đó hắn cười nói:
- Nhưng đây cũng là một cơ hội, nếu bọn họ đã muốn lợi dụng chúng ta, như vậy cũng phải trả một cái giá lớn. Những năm nay không có lợi sẽ không ai dậy sớm, dựa vào cái gì chúng ta làm chỗ dựa cho bọn họ?
- Nhị thúc nói rất đúng, sao cháu lại không nghĩ đến vấn đề này nhỉ?
Lưu Chí Bân gãi gãi đầu, bộ dạng giống như đã hiểu ra vấn đề.
- Đừng tiếp tục giở trò chiếm được tiện nghi còn giả vờ thông minh ở đây nữa, bọn họ hứa cho cậu một bộ biệt thự, như vậy cậu cứ giữ lấy. Nhưng cậu phải nhớ cho kỹ, có gì cũng phải nói rõ ràng với tôi, nếu còn ý nghĩ lừa gạt, như vậy sớm cuốn gói cút đi.
Lưu Siêu Cử vỗ vỗ lên vai Lưu Chí Bân rồi cười mắng.
Lưu Chí Bân nghe nói bộ biệt thự kia sẽ là của mình thì tỏ ra hớn hở ra mặt:
- Cháu biết Nhị thúc là người thương cháu nhất, ngài cứ yên tâm, sau này sẽ tuyệt đối không phạm phải sai lầm như vậy nữa.
- Cút đi nhanh lên.
Lưu Siêu Cử cười mắng một tiếng, sau đó đuổi Lưu Chí Bân ra khỏi phòng làm việc của mình.
Lúc này trong phòng làm việc rộng lớn chỉ còn lại một mình Lưu Siêu Cử. Hắn nâng ly trà lên nhấp một ngụm, sau đó đặt bản hợp đồng lao động lên bàn rồi dùng giọng ác độc nói:
- Mày con bà nó đúng là một con khỉ, nếu anh đây không cho mày lăn xuống, như vậy anh cũng khó bò lên trên.
Sau khi Bàng Đức Minh bị miễn chức thì phòng lao động thương binh xã hội rơi vào tình huống bấp bênh, nhưng sự kiện Bàng Đức Minh bị miễn chức lại làm cho nhiều người vui mừng không thôi, trong số đó có phó phòng Bạch Hiểu Cường là người thân tín của trưởng phòng Bàng.
Bạch Hiểu Cường chính là tâm phúc do một tay Bàng Đức Minh đề bạt lên, nhưng sau khi tiến lên một vị trí nhất định, dù hai bên có là thân tín thế nào cũng sẽ trở thành những tảng đá cản chân nhau phát triển.
Bạch Hiểu Cường là người rất thông minh, hắn hiểu được trong quan trường điều cần làm nhất chính là quản cái miệng của mình cho thật chặt. Phải biết rằng khắp nơi đều là tai mắt của lãnh đạo, nếu anh nói một câu và lãnh đạo đều biết rõ, như vậy tốt nhất là giả ngu thì sẽ an toàn. Điều này Bạch Hiểu Cường làm rất tốt, hắn ra sức công tác, lại cố gắng giả ngu trước mặt Bàng Đức Minh. Thử nghĩ mà xem, có lãnh đạo nào thích loại thủ hạ không gì không làm được, không gì không hiểu, lại có bản lĩnh vượt qua cả mình?
Vì vậy tuy Bạch Hiểu Cường cực kỳ oán hận tảng đá cản đường của mình là Bàng Đức Minh, lại biểu hiện rất cung kính, nói gì nghe nấy. Hơn nữa lúc nào hắn cũng tự nhắc mình không cần phải quá hoàn mỹ, thỉnh thoảng cũng phải lộ ra chút khuyết điểm để chiếm được niềm tin vui của Bàng Đức Minh, đồng thời cũng làm cho Bàng Đức Minh yên tâm là được.
Bạch Hiểu Cường thật sự không có bản lĩnh để loại trừ tảng đá chặn trên con đường sự nghiệp của mình. Nhưng bây giờ tảng đá Bàng Đức Minh đã bị lãnh đạo thành phố loại bỏ, một chuyện tốt với mình mà không cần bỏ sức xảy ra vào đúng thời điểm, điều này thật sự không khỏi làm cho Bạch Hiểu Cường cảm thấy vui sướng, buổi tối nằm mơ cũng mỉm cười.
Tuy trước mắt Bạch Hiểu Cường không phải là trưởng phòng lao động thương binh xã hội, chỉ là phó phòng chủ trì công tác, thế nhưng chức vụ này khác biệt hẳn so với phó chủ tịch bình thường. Hắn thưởng thức ly trà ngon có người pha sẵn rồi dùng ánh mắt thản nhiên tự đắc nhìn đội trưởng đội giám sát lao động đang đi tới di lui trước mặt, hắn mở miệng nói:
- Đội trưởng Địch, có gì thì anh cứ ngồi xuống rồi nói, anh đi tới đi lui như vậy nào giải quyết được vấn đề gì chứ?
- Trưởng phòng Bạch, anh nói xem tôi nên làm gì bây giờ? Đám công ty xây dựng kia giống như đã thương lượng sẵn với nhau vậy, bọn họ từ chối ký hợp đồng lao động. Hơn nữa vừa nhắc đến chuyện khất nợ lương của công nhân thì ai cũng khóc than, nói cái gì là cùng cực lắm mới phải khất nợ, nếu thật sự phải trả đúng hạn thì bọn họ cũng chỉ có thể đình công mà thôi. Còn có người nói thẳng, bây giờ không có tiền, nhưng lại có mạng sống, bọn họ đã là con chuột chui vào trong ống tre bị hai đầu ép chết, như vậy còn cách nào khác hơn?
Đội trưởng Địch Thu Thanh dáng người không cao, cũng không quá béo, nếu ném vào trong đám đông thì thật sự khó thể nào tìm ra được. Nhưng hắn là một người không thể thiếu trong phòng lao động thương binh xã hội, vì hắn là đội trưởng đội giám sát lao động thành phố, đơn vị cấp hai của phòng lao động thương binh xã hội. Địch Thu Thanh không những là đội trưởng, còn là một thành viên đảng ủy của phòng lao động thương binh xã hội, lời nói trong đơn vị thậm chí còn có độ nặng hơn một vị phó phòng như Bạch Hiểu Cường.
Nhưng cũng vì như vậy mà Địch Thu Thanh thật sự không có tính tích cực trong công tác, cả ngày trên cơ bản chỉ lo trà nước báo chí, hao tổn thời gian chờ ngày về hưu. Hắn thật sự không buồn đẩy mạnh công tác, giống như một kẻ đang công tác ngủ gật.
Lần này Bàng Đức Minh gặp chuyện không may làm cho Địch Thu Thanh sợ cuống cuồng, dù sao hắn là đội trưởng đội giám sát lao động nên cũng biết rõ chuyện khất nợ tiền lương công nhân. Hắn thấy sự kiện này mình không bị xử lý, đây rõ ràng là một cơ hội, vì nếu chờ bên trên có ý kiến xử lý sự việc, sợ rằng thời gian yên ổn của hắn cũng biến mất.
Vì thế mà những ngày qua Địch Thu Thanh rất tích cực công tác, nhưng những công ty xây dựng thật sự không ra gì, phản kháng bằng nhiều trò khác nhau, hắn thật sự không có tác dụng gì lớn. Tuy hắn rất muốn dựa theo trình tự cho đám giám đốc công ty xây dựng một bài học, thế nhưng đám giám đốc công ty xây dựng kia và đặc biệt là kẻ đứng đầu là công ty Lập Phong ai mà chẳng có hậu trường? Nếu chọc vào chỉ sợ không làm gì được người ta mà chính mình sẽ bị ảnh hưởng, làm việc như vậy rõ ràng là bị hai bên khinh bỉ.
- Đội trưởng Địch, anh cần gì phải gấp, trời sập không phải sẽ có tuyến trên chống đỡ sao?
Bạch Hiểu Cường đi đến đẩy Địch Thu Thanh ngồi xuống ghế, sau đó thuận tay rót cho đối phương một ly trà:
- Chuyện này là chủ tịch Vương sắp xếp, như vậy cứ chờ chỉ thị của chủ tịch Vương, đồng thời cũng chịu khó báo cáo công tác. Lãnh đạo muốn gì? Đó chính là mọi việc có hồi âm, sự việc có nguyên nhân hậu quả. Có câu chỉ cần tư tưởng không sai thì dù thế nào cũng có phương pháp xử lý khó khăn, biết đâu chủ tịch Vương đã sớm nghĩ ra biện pháp rồi?
Địch Thu Thanh tìm đến gặp Bạch Hiểu Cường cũng vì ý nghĩ này, lúc này thấy trưởng phòng Bạch nói ra thì nhanh chóng trầm tĩnh lại