Trương Lộ Giai nhìn cây liễu ngoài phòng làm việc, nàng dần trở nên kiên định, làm thứ gì đó, đúng, nàng cần phải làm cho Vương Tử Quân.
Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, hai bàn tay trắng như tuyết của Trương Lộ Giai chợt xoắn vào nhau, ngón tay sắc lẻm cắt vào da thịt mềm mại tứa máu tươi.
- Cốc, cốc, cốc.
Tiếng gõ cửa truyền đến, ngay sau đó có người hỏi:
- Cô Trương, cô đang ở trong phòng làm việc sao?
Trương Lộ Giai nghe được lời này mà hai hàng chân mày chợt nhíu lại, nếu như là trước kia thì nàng nhất địn sẽ không nói gì, nhưng bây giờ trong đầu nàng chợt lóe lên một ý nghĩ.
Trương Lộ Giai xiết chặt nắm đấm, sau đó nàng khẽ buông lỏng tay, chỉ sau nháy mắt thì nàng đã thả lỏng và đi ra ngoài cửa. Nàng hít một hơi thật sâu, trong đầu lóe lên hình bóng của Vương Tử Quân.
Nhưng khi hình bóng của Vương Tử Quân xuất hiện trong đầu thì Trương Lộ Giai càng thêm kiên định ý nghĩ của mình, nàng đã mang đến phiền toái cho hắn, không bằng giúp hắn một lần.
- Chào thầy Hào.
Trương Lộ Giai nhìn người đàn ông ngoài cửa rồi nói.
Người đàn ông này cao mét tám, trên mặt là một cặp kính gọng vàng, dáng người và áo sơ mi thẳng thớm, cực kỳ có phong thái học giả. Hắn vốn có chút thất vọng, thế nhưng khi nhìn thấy Trương Lộ Giai đi ra mở cửa thì lại vui mừng như điên.
- Cô Trương, tôi đến chợ hoa Thiên Đô thấy chậu hoa này rất đẹp, nếu đặt lên bàn thì càng đẹp hơn, thế cho nên mua về tặng cô.
Người đàn ông vừa nói vừa đưa chậu hoa về phía Trương Lộ Giai.
Trương Lộ Giai nhìn chậu hoa, trong lòng có chút đau xót. Nàng biết rõ ý nghĩ của thầy Hào, trước kia nàng luôn tỏ ra ngăn cách với người này, nhưng lúc này nàng cảm thấy mình căn bản khó thể nào tiếp tục từ chối.
Giống như một cánh hoa chậm rãi mở ra, động tác của Trương Lộ Giai rất chậm, nhưng cuối cùng nàng cũng nhận chậu hoa vào trong tay. Thầy Hào thấy Trương Lộ Giai nhận chậu hoa thì trên mặt tỏ ra cực kỳ vui mừng.
- Cám ơn thầy Hào, tôi rất thích hoa này.
Trương Lộ Giai mở miệng nói, nhưng nàng nói mà trong lòng cực kỳ chua xót.
Nàng thật sự thích chậu hoa này sao?
Thích hay không, ấm lạnh thế nào thì người uống nước sẽ biết, thầy Hào kia thấy Trương Lộ Giai nói thì dùng giọng nịnh nọt nói:
- Cô Trương, nếu như cô thích, mỗi ngày tôi sẽ tặng hoa này cho cô.
Trương Lộ Giai tuy khá hờ hững nhưng vẫn phải có chút phản ứng với ánh mắt nóng bỏng của thầy Hào:
- Tốt quá, đúng rồi thầy Hào, tối nay anh có rảnh không?
Trương Lộ Giai dù có ngốc cũng biết thầy Hào có ý với mình, mỗi lần gặp người đàn ông này, nàng đều có thể căn cứ vào ánh mắt của hắn mà đọc được vài thứ. Trước đó hắn cười với nàng thì nàng cũng cười lại với hắn, nhưng nàng rất dễ quên nhiệt tình của thầy Hào. Thế giới này rất phong phú, có rất nhiều chuyện để quan tâm, chỉ cần không lưu ý thì nàng sẽ nhanh chóng quên người đồng sự thường nhìn mình với ánh mắt nóng bỏng, giống như được người ta sủng ái mà thật sự không thể nào hòa vào.
- Cô Trương, cô có rảnh không? Hôm nay tôi cũng không có việc gì?
Thầy Hào dùng giọng yếu ớt trả lời, thật sự là hạnh phúc đến quá đột nhiên.
Sau khi Trương Lộ Giai nhận hoa thì thầy Hào luôn chú ý đến gương mặt của nàng, hắn thích đứng ở bên cạnh nhìn nàng, làn da trong suốt lóng lánh, gương mặt trái xoan xinh đẹp, nghe nói những người phụ nữ tướng mạo như thế này một khi có tình cảm với anh, nhất định sẽ cực kỳ ngọt ngào. Ý nghĩ này bùng lên trong đầu hắn, thế là làm hắn không nhịn được phải liên tục tiếp cận. Từ lúc bắt đầu thì sự cố chấp của nàng thật sự hấp dẫn lấy hắn, loại cảm giác hấp dẫn đó không phải như gió táp mưa sa, nó chậm rãi tiến vào đầu, đến khi nhận biết được thì đã rơi vào quá sâu rồi.
Thầy Hào nghĩ như vậy và cảm thấy gương mặt tươi cười ngay trước mắt càng thêm đẹp, tâm tình càng thoải mái hơn một chút. Trương Lộ Giai cười lên giống như một con búp bê, hai mắt như vầng trăng khuyết. Thật ra trước khi đến thì hắn nghĩ rằng nàng sẽ tiếp tục từ chối minh, hắn thậm chí đã làm tốt chuẩn bị, không ngờ sự việc lại không xảy ra như lẽ thường, thật sự rất tốt.
Chẳng lẽ đây chính là kết quả của quá trình kiên trì và kiên định theo đuổi? Thầy Hào nhìn Trương Lộ Giai váy trắng thướt tha trước mặt, hắn chợt cảm thấy trống ngực của mình gia tốc.
Trương Lộ Giai nhìn gương mặt hưng phấn của thầy Hào, trong đầu chợt sinh ra một cảm giác rất lạ, giống như có thứ gì đó ngủ đông, đến bây giờ bắt đầu rục rịch, mơ hồ sống dậy. Hắn hít vào một hơi thật sâu rồi cười nói:
- Tôi...Tôi...Buổi tối muốn mời anh dùng cơm, để cảm ơn anh đã tặng hoa.
- Được, được, cô Trương, cô có thể đi ra thì tôi đã rất vui, sao có thể để cho cô bỏ tiền tiêu pha cho được?
Thầy Hào xoa xoa bàn tay, giọng điệu cũng đã có chút lắp bắp.
Trương Lộ Giai thật sự chẳng còn chút sức lực nào, nàng cũng không còn hứng thú để tiếp tục nói chuyện, thế là ánh mắt nhìn sang chỗ khác, cũng chẳng buồn nhìn người đàn ông này. Nàng sợ mình nhìn đối phương, chỉ sợ quyết định vừa rồi sẽ lại thay đổi, tâm tình cũng dao động bất định.
- Tôi mời anh thì tôi mời anh, anh có đi không?
Trương Lộ Giai đóng cửa lại thật mạnh, khi đóng cửa thì nàng dựa lưng vào sau cửa. Nàng quyết định quá vội vàng, điều này làm cho nàng cũng khó thể chuẩn bị kịp, sau này nàng và người đàn ông của mình sẽ gần ngay trước mắt mà xa tận chân trời, thế là nước mắt tuôn trào như suối, trong lòng cực kỳ chua xót.
- Chỉ cần người ấy sống tốt đẹp là được.
Tiếng ca từ ngoài cửa sổ truyền vào đã nhanh chóng phá tan hàng lũy cuối cùng trong lòng Trương Lộ Giai, nước mắt đã chảy dài trên mặt, nàng ngã ngồi xuống đất.
- Hì hì, cậu đến bắt chị đi, quỷ nhát gan...
Một cô gái chỉ vào một cậu bé còn thấp hơn mình một cái đầu nói, sau đó ngón tay khẽ đưa lên sờ sờ mũi.
- Em là Vương Tử Quân...
Lại một hình bóng trẻ tuổi xuất hiện ngay trước mắt.
Chuyện cũ cứ như thế kéo đến cực kỳ mãnh liệt, Trương Lộ Giai vừa khóc vừa nhớ lại từng tình huống gặp mặt Vương Tử Quân. Từng câu, từng chữ, từng ánh mắt, động tác, từng hình ảnh như một cuốn phim được chiếu lại ngay trước mắt, giống như tất cả được mở màn bằng câu nói:
- Đến đây bắt chị đi, quỷ nhát gan...
- Quỷ nhát gan, đến giúp chị một chút nào.
Trương Lộ Giai cảm thấy mình yêu người đàn ông này rõ ràng là mất đạo đức, nhưng đó là cảm tình thật sự của nàng. Không biết bao lâu sau nàng mới đứng lên khỏi mặt đất, trong mắt đầy kiên định, tâm tình thật sự giống như lửa cháy trên đồng nội, thật sự bùng nổ.
Thời gian trôi qua từng giây, mặt trời lặn về phía tây, màn đêm nhanh chóng phủ xuống, tâm tình của Trương Lộ Giai cũng hạ xuống rất thấp.
- Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên từ bên ngoài phòng làm việc, sau đó Trương Lộ Giai nghe được âm thanh êm ái:
- Cô Trương, cô đang ở đây phải không? Tôi là Hào Nhất Mân đây.
- Thầy Hào, anh chờ một lát, tôi sẽ ra mở cửa.
Trương Lộ Giai đã làm xong công tác tư tưởng với mình, nàng cúi đầu đi ra mở cửa.
Cửa mở ra không một tiếng động, lúc này Hào Nhất Mân ở bên ngoài ăn mặc cực kỳ chính thức, nếu như không phải thời tiết quá nóng, chỉ sợ hắn sẽ mặc cả tây phục lên người. Trương Lộ Giai nhìn Hào Nhất Mân rồi cười nói:
- Thầy Hào, chúng ta đi thôi.
- Tốt, cô Trương, cô muốn ăn gì?
Hào Nhất Mân nhìn Trương Lộ Giai xinh đẹp động lòng người, trong lòng sinh ra cảm giác kích động, lúc này hắn cũng không biết nên nói gì cho phải.
- Tùy tiện là được.
Trương Lộ Giai cố gắng tươi cười rồi dùng giọng hiền hòa nói.
- Tôi biết một nhà hàng Tây rất tốt, hôm nay chúng ta đến đó dùng cơm nhé?
Ăn cơm Tây có ẩn giấu một ý nghĩa khác, Trương Lộ Giai biết rõ điều này, nàng cắn chặt môi, sau đó trầm ngâm giây lát mới nói:
- Được rồi.
- Tốt quá, vậy chúng ta đến quá cà phê Seaspace, món bò bít tết nơi đó được dầu bếp Pháp thực hiện, thật sự rất ngon.
Hào Nhất Mân thật sự mừng rỡ, hắn biết mình chỉ còn cách đích đến một chút nữa mà thôi.
Trương Lộ Giai đi xuống cầu thang, nàng biết rõ có nhiều người đang nhìn mình. Tất nhiên nàng sẽ ngẩng đầu ưỡn ngực đi xuống, nàng không thể làm uổng phí cơ hội lần này, càng không thể bỏ qua được.
Khi cùng Hào Nhất Mân đi xuống lầu, Hào Nhất Mân nói:
- Cô Trương, cô ở đây chờ một chút, tôi đi bắt xe.
Khi Trương Lộ Giai chuẩn bị lên tiếng, một chiếc xe chợt dừng lại ngay trước mặt hai người không một tiếng động. Một tên thanh niên hơn hai mươi tuổi nhanh chóng xuống xe, hắn dùng giọng điệu tràn đầy nụ cười nhìn về phía Trương Lộ Giai:
- Chị Lộ Giai, ông nội nói tôi đón chị về nhà dùng cơm.
Khi thấy gương mặt quen thuộc kia thì Trương Lộ Giai chợt sững sờ, nhưng nàng còn chưa kịp phản ứng thì tên thanh niên kia đã nhanh chóng mở cửa xe.
Trương Lộ Giai vốn có chút do dự, nhưng khi nàng thấy người trong xe, nàng vốn có chút tâm tư từ chối, cũng vất vả lắm mới kiên cường ý nghĩ của mình, nhưng ngay sau đó tất cả đã sụp đổ. Nàng khẽ dùng một tay che cửa xe, sau đó nói với Hào Nhất Mân:
- Thầy Hào, thật sự xin lỗi, ông nội nói em về nhà một chuyến.
Hào Nhất Mân thấy chiếc xe Santana màu đen trước mắt, tuy có chút mất hứng nhưng cũng không thể làm gì được, ông nội nói Trương Lộ Giai về nhà dùng cơm, hắn nào có lý do từ chối?
- Không có gì, cô Trương, chúng ta hẹn dùng cơm lần sau vậy.
Trương Lộ Giai nghe Hào Nhất Mân nói những lời này thì giống như được đại xá, nàng nhnah chóng chui vào trong xe, chiếc Santana chậm rãi chạy đi.
- Cậu...Sao cậu lại đến đây?
Trương Lộ Giai nhìn người quen trước mắt mà nước mắt không khỏi chảy xuống.
- Tôi đến thăm chị, chỉ sợ chị nóng đầu lên làm chuyện điên rồ.
Vương Tử Quân cười ha ha với Trương Lộ Giai, sau đó hắn khẽ nói.
Lúc này tâm tình chợt bùng phát, Trương Lộ Giai hận không thể nhào vào trong lòng oan gia của mình để khóc một chặp cho thoải mái. Nhưng tấm ảnh và tờ đơn tố cáo giống như ma chú quấn quanh trái tim của nàng, nàng thật sự không dám làm như vậy.
- Tử Quân, lúc này cậu không nên đến đây.
Trương Lộ Giai cố gắng áp chế cho lời nói của mình cực kỳ bình tĩnh:
- Nhưng cậu đã đến, tôi cũng không cần phải gọi điện thoại cho cậu, vừa rồi là thầy Hào, đã theo đuổi tôi một thời gian dài, tôi nghĩ mình cũng đã nên có một gia...
- Chị không muốn tiếp tục như vậy nữa, chị cảm thấy mệt mỏi rồi, đúng không?
Vương Tử Quân nhìn vào mắt Trương Lộ Giai rồi dùng giọng ấm áp hỏi.
- Đúng vậy, đã đến lúc tôi nên tìm một người, sống cho tốt, tôi...
- Chị nói xong chưa?
Vương Tử Quân thấy Trương Lộ Giai đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nàng thậm chí không dám nhìn hắn, điều này làm hắn hiểu ra vấn đề. Hắn giữ lấy bàn tay của Trương Lộ Giai rồi dùng từng chữ nói:
- Thế giới này là đàn ông giải quyết phiền phức, chị cũng đừng xen vào, chị có biết không?
- Chị Lộ Gia, nếu như chị thật sự tìm được người tâm đầu ý hợp, tôi cứng ngắc ngăn đón sẽ là quá ích kỷ, nhưng nếu chị vì muốn rửa sạch trong sạch cho tôi mà làm như vậy, tôi sẽ không thể để chị bị liên quan.
Vương Tử Quân nói làm cho Trương Lộ Giai cảm thấy đau đớn, dù trái tim của nàng như sắt thép thì cũng bị chỉ mềm quấn quanh, nàng thật sự không thể hận được người đàn ông này của mình.
- Tử Quân, tôi biết rồi, nhưng...
- Được rồi, được rồi, chị lau mặt đi, chị xem mình đã biến thành diễn viên rồi kìa, chợt khóc chợt cười, nếu để một lát nữa thì Thần Bân cũng chê cười.
Vương Tử Quân lấy một chiếc khăn giấy trên xe nở nụ cươi trêu ghẹo Trương Lộ Giai.
Thái Thần Bân vốn đang chú tâm lái xe và cố gắng làm cho mình giống như không tồn tại, đúng lúc nghe thấy Vương Tử Quân nói về mình, hắn chợt giật mình, sau đó tiếp tục nhìn về phía trước mà không nói một lời.
Trương Lộ Giai nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Thái Thần Bân đang lái xe, sau đó lại cúi đầu. Nàng thầm cảm thán, nãy giờ động tác của mình và Vương Tử Quân ở sau xe có lẽ đều đã bị lái xe nhìn thấy, nhưng đối phương vẫn cực kỳ bình tĩnh ung dung. Điều này có thể thấy người đàn ông của mình là như thế nào, dù là một người đồng tính còn trung thành và tận tâm như vậy, huống hồ mình là một cô gái có tình cảm phong phú?
Trương Lộ Giai nhìn cảnh sắc chung quanh, trong lòng khẽ động:
- Tử Quân, chúng ta đi đâu đây?
- Đi đến chỗ Trương lão.
Vương Tử Quân nở nụ cười với Trương Lộ Giai rồi nói.
- Cậu...Cậu muốn đến nhà ông nội?
Trương Lộ Giai cảm thấy trái tim của mình đập lên ầm ầm giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, Vương Tử Quân nói quá nhẹ nhàng linh hoạt giống như là lời lẽ tự nhiên, bất cứ lúc nào cũng có thể phát ra khỏi miệng. Nàng dùng ánh mắt khó tin nhìn Vương Tử Quân, giọng nói có vài phần kinh hãi.
- Đúng vậy, con rể dù xấu cũng phải gặp mặt bố vợ, bây giờ tình huống là như vậy, không gặp mặt ông nội sao được? Cũng không thể để chị gánh chịu tất cả được.
Vương Tử Quân khẽ vung tay lên thản nhiên nói.
- Nhưng bây giờ, hai người chúng ta...Đây không phải giấu đầu lòi đuôi sao?
Trương Lộ Giai vốn định nói hai ta có quan hệ không rõ, bây giờ lại đi giải thích, không phải càng vẽ càng đen sao?
Vương Tử Quân hiểu rõ lo lắng của Trương Lộ Giai, hắn cười cười nói:
- Chị cứ yên tâm, thứ nhất em tin vào kỹ thuật lái xe của Thần Bân; thứ hai, cho dù thấy em đi đến nhà ông nội thì như thế nào? Ai quy định em không được đến nhà ông chứ?
Trương Lộ Giai không nói gì nhưng trong mắt lại có vài phần lo lắng.
- Chị yên tâm, càng là lúc này hai chúng ta đi cùng một chỗ càng không có vấn đề, đó gọi là lấy độc trị độc.