Cũng không ai ngờ khi mà lễ truy điệu sắp kết thúc thì Lâm Trạch Viễn phong trần mệt mỏi chạy đến. Tuy Lâm Trạch Viễn không còn là bí thư tỉnh ủy Chiết Giang, thế nhưng lão là người làm chủ thành phố Ma Đô, là người tương lai vô hạn, trong mắt rất nhiều người thì Lâm Trạch Viễn rõ ràng là lãnh đạo dự khuyết trung ương.
Vì tham gia lễ truy điệu của Vương lão gia tử mà Lâm Trạch Viễn chạy từ thành phố Ma Đô đến Chiết Giang, ít nhất cũng là cực kỳ nể mặt, căn bản đến là vì con trai của Vương lão gia tử là Vương Quang Vinh.
Vương Quang Vinh là phó chủ tịch thường vụ thành phố Ma Đô, nếu không thì Vương Quang Vinh căn bản không phải có quan hệ không tầm thường với Lâm Trạch Viễn. Nếu hai bên có quan hệ sơ sài, Lâm Trạch Viễn sao có thể bắt máy bay đến tỉnh Chiết Giang tham dựa lễ truy điệu Vương lão gia tử?
Khi Lâm Trạch Viễn chạy đến thì lễ truy điệu đạt đến đỉnh phong, hai người là bí thư Triệu Vĩnh Hoài và chủ tịch Hàn Điền Thịnh nhanh chóng xuất hiện trong lễ tang chỉ sau mười lăm phút.
Khi cả đám người vây quanh Lâm Trạch Viễn thì một người không ai tưởng lại chạy đến nhà tang lễ, chính là Diệp Thừa Dân.
Vương Tử Quân cũng căn bản không ngờ Diệp Thừa Dân sẽ đến. Hắn nhìn gương mặt bình tĩnh của Diệp Thừa Dân, thế là trong lòng có chút cảm động.
Vương Tử Quân căn bản biết rõ ràng mục đích Diệp Thừa Dân chạy đến đây, nhưng dù rõ ràng là vậy, người ta đã đến thì hắn vẫn phải nợ nhân tình. Khi Diệp Thừa Dân chạy đến, lúc này lễ truy điệu của Vương lão gia tử xem như tăng lên thêm một tầng.
Nếu như nói trước kia người trong tỉnh Chiết Giang chỉ xem Vương lão gia tử là một ông cụ gần đất xa trời, bây giờ người đến tham gia lễ tang lại xem như đó là một lời khẳng định với vị trí của mình. Vì thế lúc này vốn có vài người không muốn đến lại xuất hiện.
Nhưng Vương Tử Quân căn bản không quan tâm, hắn chỉ đứng trên vị trí của mình mà lẳng lặng nhìn thấy tất cả.
Lâm Trạch Viễn và Diệp Thừa Dân tất nhiên sẽ có người tiếp đãi, hơn nữa thân phận của bọn họ cũng căn bản không nên ở lại Chiết Giang quá lâu, thế cho nên sau khi xong lễ truy điệu thì hai người nhanh chóng rời khỏi Chiết Giang.
Sau khi làm xong lễ truy điệu thì mọi người cảm thấy có chút trống vắng, Vương Tử Quân ngồi trong nhà của Vương lão gia tử mà cảm thấy tâm tình không tốt, cũng không muốn nghĩ gì, chỉ ngồi như vậy mà thôi.
- Tử Quân, ông cũng không muốn thấy bộ dạng đau khổ của anh vào lúc này. Mạc Tiểu Bắc khẽ xòe bàn tay nắm lấy tay Vương Tử Quân rồi nói.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, khi hắn chuẩn bị nói chuyện với Mạc Tiểu Bắc, điện thoại chợt vang lên, là một tin nhắn: Một tin nhắn của Tần Hồng Cẩm.
Nội dung tin nhắn rất ngắn, chỉ hơn mười chữ, thế nhưng lại tràn đầy tình cảm. Tần Hồng Cẩm là cháu gái trên danh nghĩa của Vương lão gia tử, thế nhưng nàng cũng không ít lần đến nơi này, có quan hệ khá tốt với Vương lão gia tử, nhưng khi ông cụ mất thì nàng căn bản không đến.
Không phải vì Tần Hồng Cẩm không muốn, mà căn bản không muốn gây phiền toái cho Vương Tử Quân. Dù sao lúc này vị trí của Vương Tử Quân đã không còn như dĩ vãng, khi nàng làm gì cũng cần phải suy nghĩ cho hắn, nội dung của tin nhắn là: Không nên quá đau thương, ông cụ luôn hy vọng chúng ta có thể sống mạnh khỏe hạnh phúc.
Thanh niên thường coi tình cảm là trò đùa, hưn nữa hy vọng trò chơi này càng lúc càng phức tạp, càng phập phồng càng vui. Nếu căn cứ vào ngày mà Tần Hồng Cẩm gặp mặt vương tử quân, nghiễm nhiên hai người không phải là như vậy. Người phụ nữ khéo léo hiểu lòng người này luôn suy nghĩ cho Vương Tử Quân, căn bản không muốn sự hiện hữu của mình gây phiền toái cho Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân gửi cho Tần Hồng Cẩm một tin nhắn, hắn tin người phụ nữ thông minh ở ngoài ngàn dặm kia đọc vào sẽ hiểu. Mạc Tiểu Bắc nhìn Vương Tử Quân gửi tin nhắn, nàng cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh. Hai người trầm mặc giây lát, sau đó mẹ Vương Tử Quân đi đến nói: - Tử Quân, Nhị thúc sắp xếp dùng cơm, dù thế nào thì người nhà tụ tập dùng cơm cũng không dễ dàng, chúng ta đi đến đó thôi.
Bà biết rõ con trai mình có cảm tình với ông cụ, vì vậy nàng bà cũng căn bản không quá nhiệt tình với bữa cơm này. Nhưng ông cụ vừa mất, đại gia đình căn bản có chút không tầm thường, lúc này Vương Giải Phóng mời khách thì dù thế nào cũng phải nể mặt.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu rồi đứng lên nói: - Mẹ, vậy thì chúng ta đi, dạo này mẹ ở thành phố Ma Đô thế nào? Ở lâu cũng chán, mẹ đến thành phố Đông Hồng chơi vài ngày, thành phố Đông Hồng có nhiều chỗ nơi rất đẹp.
Khi thấy gương mặt con trai khôi phục như thường thì Triệu Tuyết Hoa thở dài một hơi. Tuy bà cho rằng với vị trí hiện tại của Vương Tử Quân thì căn bản sẽ không vì ông cụ qua đời mà tổn thương tinh thần quá lướn, thế nhưng trong mắt cha mẹ thì dù con trai có lớn thì vẫn chỉ là đứa trẻ mà thôi.
Vương Giải Phóng căn bản bỏ ra khá nhiều tâm tư cho bữa cơm lần này. Tuy khách sạn cũng không phải có cấp bậc rất cao, thế nhưng cách sắp xếp lại rất quý phái. Khi Vương Tử Quân đi vào trong phòng thì nhóm người Vương Quang Vinh, Vương Giải Phóng, Tô Thuận Tân đều đang ngồi bên trong, khi thấy Vương Tử Quân đi vào thì Vương Giải Phóng đứng lên nói: - Tử Quân, cháu sang bên này.
Vương Giải Phóng chỉ vào vị trí ở bên cạnh. Tuy Vương Tử Quân là vãn bối trong nhà, thế nhưng chức vụ và độ tuổi căn bản là quá có ưu thế, vì vậy Vương Giải Phóng cũng có vài phần nịnh bợ.
Vương Tử Quân có chút không thoải mái với ý tốt của Vương Giải Phóng, đều là người một nhà, làm như vậy không phải để cho người ta chê cười sao? Thế là hắn cười cười nói: - Nhị thúc, cháu ngồi bên này trông Tiểu Bảo Nhi, tiểu tử này rất hiếu động.
Vương Tử Quân nói không để lộ ra chút dấu vết, thế là Vương Giải Phóng cũng không cố ý mời. Sau khi người một nhà cùng ngồi xuống thì Vương Giải Phóng nhìn về phía Vương Quang Vinh rồi nói: - Anh, hôm nay mọi người có chút mệt mỏi, nếu không thì dùng chút rượu nhé.
- Uống chút rượu cũng được. Vương Quang Vinh căn bản đã trải qua tôi luyện trong quan trường, cũng không còn là giáo sư đại học như năm xưa. Sau khi nhìn thoáng qua mọi người thì trầm giọng nói: - Ông cụ đã đi thế nhưng cũng không hy vọng chúng ta khóc lóc đau thương thế này, lúc này ông cụ cũng không còn, chúng ta càng nên phấn chấn tinh thần mới được. Bây giờ mọi chuyện đã được xử lý xong, chúng ta cũng không nên cho ông thất vọng.
Vương Quang Vinh nói dù cực kỳ thực tế nhưng người đang ngồi đều hiểu rõ vấn đề, thế nhưng trong thời gian này mà bảo mọi người phấn chấn thì cũng khó thể thực hiện được.
Một chai rượu được khui ra, Vương Tử Quân cũng uống vào hai ly. Tuy mọi người đều khắc chế tâm tình của mình, thế nhưng bữa cơm này cũng căn bản là không thể thoải mái được.
- Tử Quân, lần này bí thư Diệp đến, nói rõ anh ấy cực kỳ quan tâm đến cháu. Nếu sau này cháu làm tốt quan hệ với bí thư Diệp, căn bản sẽ mất đi nhiều đường đi vòng trong tương lai. Vương Giải Phóng uống vài ly có vài phần men say dùng giọng thấm thía nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cười cười nói: - Nhị thúc, điều này cháu biết rõ.
Lúc này vị trí của Vương Tử Quân căn bản là vượt qua Vương Giải Phóng, nào có thể nghe những lời giảng dạy này của Vương Giải Phóng? Nhưng Vương Giải Phóng căn bản là chú, thế cho nên dù thế nào thì Vương Tử Quân cũng phải nể mặt.
Vương Giải Phóng biết mình kém quá xa Vương Tử Quân, thế nên sau khi nói hai câu thì di chuyển chủ đề đến tình huống hiện tại trong tỉnh Chiết Giang. Bữa cơm cũng dần dần có thêm chút không khí.
- Đại ca, mời anh một ly. Khi Vương Tử Quân đang kính rượu Tô Thuận Tân, Vương Tử Hoa ngồi cách đó không xa nâng ly nói.
Vương Tử Hoa tuy nhỏ tuổi hơn Vương Tử Quân thế nhưng nhìn mặt lại giống như lớn hơn vài tuổi. Những năm qua Vương Tử Hoa có thể nói là phát triển khá thuận lợi ở tỉnh Chiết Giang, vài ngày trước đã tiến vào thường ủy thị ủy, có thể nói là cán bộ thanh niên điển hình của tỉnh Chiết Giang.
Bình thường thì Vương Tử Hoa cũng có chút đắc ý với vị trí và độ tuổi của mình, nhưng mỗi lần Vương Tử Quân về nhà, hắn lại cảm thấy có chút hương vị không hay. Dù sao nếu so sánh với vị trí hiện tại của Vương Tử Quân thì hắn căn bản là kém quá xa.
Vương Tử Quân từ vị trí thường ủy tỉnh ủy bí thư ủy ban tư pháp đến trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, đây là một bước tiến mà người khác căn bản tốn không biết bao nhiêu thời gian, thế nhưng đối với Vương Tử Quân thì căn bản chỉ là vài tháng mà thôi. Tuy Vương Tử Hoa căn bản không có nhiều tin tức về tỉnh Nam Giang, thế nhưng hắn biết Vương Tử Quân căn bản đã là một trong những lãnh đạo chủ yếu của tỉnh Nam Giang.
Một trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy có uy thế ra sao, Vương Tử Hoa biết rất rõ điều này. Tuy hắn là người có gia đình chèo chống sau lưng, thế nhưng khi trò chuyện với trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy thì căn bản trong lòng cũng có chút run sợ.
Lúc này người anh họ ở bên cạnh Vương Tử Hoa căn bản có cùng cấp bậc với trưởng phòng Lý ở tỉnh Chiết Giang.
Không, phải nói là người anh họ của Vương Tử Hoa căn bản là mạnh hơn trưởng phòng Lý ở Chiết Giang. Chiết Giang và Nam Giang tuy đều là hai tỉnh thế nhưng vị trí của hai bên ở phương diện phát triển kinh tế lại khác nhau.
Sau khi uống một ly rượu với Vương Tử Hoa, Vương Tử Quân bắt đầu trò chuyên với Vương Tử Hoa, chủ yếu nói về vài phương diện công tác. Tuy thời gian có hạn, nói không được nhiều, thế nhưng hai hàng chân mày của Vương Tử Quân không khỏi có hơi nhíu lại.
Vương Tử Hoa dù có ý nghĩ tốt ở vài phương diện thế nhưng Vương Tử Quân vẫn cảm thấy có chút nóng lòng, đặc biệt là Vương Tử Hoa quá kỳ vọng vào phương diện thành tích. Vương Tử Quân cảm thấy tâm lý của Vương Tử Hoa với tình hình hiện tại cũng không phải là gì tốt.
Vương Tử Quân cố ý khuyên bảo Vương Tử Hoa một chút, thế nhưng cuối cùng hắn lại thu tâm tư này của mình vào lòng. Dù sao thì hôm nay nói những lời như vậy cũng không phù hợp, hắn nên chờ cơ hội tốt hơn.
Khi thức ăn được dâng lên đầy đủ thì tiếng gõ cửa vang lên, một người thanh niên đi vào. Người này đi đến bên cạnh Vương Tử Hoa, thì thầm vào tai hai câu, lúc này Vương Tử Hoa đang trò chuyện vui vẻ thì gương mặt chợt biến đổi lớn.
- Tử Hoa, con làm sao vậy? Vương Giải Phóng ngồi ở phía bên kia thấy rõ gương mặt của Vương Tử Hoa thì ân cần hỏi han.
Vương Tử Hoa có chú do dự, sau đó mới nói: - Bố, thành phố có chút chuyện, con phải đi xử lý một chút.
Làm lãnh đạo thì bất cứ lúc nào cũng phải sẵn sàng ứng phó những chuyện bất ngờ xảy ra, Vương Giải Phóng dù biết trong thành phố có chuyện thế nhưng cũng không quá quan tâm mà khoát tay áo nói: - Vậy con đi xử lý đi, xong thì nhanh chóng quay về.
Vương Tử Hoa đồng ý một tiếng, sau đó nói với Vương Quang Vinh và Vương Tử Quân: - Bác, anh, cháu đi trước, ngày mai lại cùng uống vài ly.
Tuy Vương Tử Hoa đi có vẻ ung dung, thế nhưng Vương Tử Quân căn cứ vào bước tiến rối loạn của Vương Tử Hoa, hắn biết có vấn đề xảy ra. Nưhng hắn cũng không quá quan tâm, tuy biết Vương Tử Hoa có chuyện nhưng nó căn bản không liên quan đến mình, việc công tác của Vương Tử Hoa thì hắn căn bản không thể nhúng tay vào được.
Bữa cơm tiếp tục hơn một giờ thì mọi người tản đi, Vương Tử Hoa lúc này cũng căn bản chưa về. Người nơi đây cũng không bất ngờ vì tình huống này, vì Vương Tử Hoa là người phụ trách đơn vị, tất nhiên sẽ có vài chuyện xảy ra cần người đi xử lý.
Một nhà Vương Tử Quân cũng không ở trong khách sạn, mà ở trong căn nhà cũ ở khuôn viên nội trú trường đại học Chiết Giang. Tuy bọn họ không thường xuyên về nhà, thế nhưng căn nhà luôn được quét dọn, thế cho nên cũng không có chút hương vị khó chịu.
Một đêm không trò chuyện, sáng hôm sau Vương Tử Quân và bố bận rộn với người thân ở quê, sau đó chuẩn bị cùng Mạc Tiểu Bắc và Tiểu Bảo Nhi đi chơi hai ngày. Tiểu Bảo Nhi nghe vậy thì hoan hô tung tăng như chim sẻ, nhưng đúng lúc này thì điện thoại của Vương Tử Quân lại vang lên.
Người gọi điện thoại đến là Tôn Khải, hắn mời Vương Tử Quân ra ngoài một chút.
Vương Tử Quân căn bản có chút do dự với lời mời của Tôn Khải, sau đó hắn nhanh chóng đồng ý.
Đến bây giờ thì quan hệ giữa Vương Tử Quân và Tôn Khải vẫn không tệ, tuy hai bên ở hai tỉnh và ít có cơ hội gặp mặt nhau, thế nhưng quan hệ giữa hai bên cũng không phải vì như vậy mà lạnh nhạt.
Vương Tử Quân chạy xe vào trong công viên, sau khi dừng xe thì nhanh chóng đi bộ về phía một ngôi đình nghỉ mát cách đó không xa. Đây là nơi mà hai người bọn họ thường hay lui đến khi còn trẻ tuổi, nhưng bây giờ cảnh vật đã thay đổi, hai người đã sắp đến giai đoạn trung niên rồi.
Bầu không khí náo nhiệt và nhiều người đi lại chung quanh làm cho tâm tình của Vương Tử Quân thoải mái hơn một chút, hắn giống như nhớ lại khoảng thời gian năm xưa chơi đùa với Tôn Khải trong công viên. Hình ảnh năm xưa ùa vào trong tim, điều này giống như một ngọn gió mát thổi qua nội tâm hoang vu của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân đi đến ngôi đình nghỉ mát có vài phần cũ kĩ thì gặp mặt Tôn Khải. Lúc này Tôn Khải đang mặc trang phục nghỉ ngơi, bàn tay vô thức ném thức ăn cho cá xuống nước, mặt nước xao động, cá bên dưới tranh nhau đớp mồi tạo nên những con sóng nhỏ lăn tăn.
- Cậu có vẻ nhàn nhã nhỉ? Vương Tử Quân nhìn Tôn Khải rồi tùy ý ngồi xuống bên cạnh.
Tôn Khải ném nắm thức ăn cho cá trong tay xuống nước rồi mới cười nói: - Đã lâu không ra đây cho cá ăn, hôm nay đi ra thì cảm thấy mình đã già đi rồi.
Vương Tử Quân cũng hiểu được cảm giác người và vật không còn như xưa, hắn cười hỏi: - Chú Tôn dạo này thế nào?
- Còn thế nào nũa, chủ yếu là đọc sách và nuôi cá mà thôi, nhưng có vẻ rất vui sướng thoải mái. Khi ông cụ về hưu thì căn bản có chút không thích ứng, thế nhưng bây giờ căn bản đã điều chỉnh tâm tình rồi. Tôn Khải nói rồi mở lời trêu chọc Vương Tử Quân: - Bố của tôi căn bản là rất tôn sùng cậu.
Bố của Tôn Khải trước kia là phó chủ tịch thành phố Giang Thị, khi Lâm Trạch Viễn chủ trì công tác ở tỉnh Chiết Giang, Vương Tử Quân và Vương Quang Vinh giúp đỡ và giới thiệu, cuối cùng thì bố của Tôn Khải cũng là một vị chủ tịch thành phố. Nhưng tuổi của bố Tôn Khải có hơi lớn, dựa theo quy định thì về hưu vào năm ngoái.
Tuy Tôn Khải cũng tạo dựng được sự nghiệp tốt bên ngoài, thế nhưng trong mắt bố thì căn bản là không quá đàng hoàng. Sau khi Vương Tử Quân đi vào con đường làm quan thì biến thành điển hình để bố giáo dục Tôn Khải.
- Điều này tôi biết rõ, nếu không, hôm nay chúng ta đến trò chuyện với chú Tôn một lúc chứ? Vương Tử Quân căn bản rất quen thuộc với gia đình của Tôn Khải, vì vậy hắn dùng giọng không chút khách khí nói.
Gương mặt Tôn Khải có hơi động, nhưng cuối cùng cũng nói: - Thôi đi, bố tôi hôm nay đi chơi bóng với vài người bạn, hai ta đã lâu không gặp mặt, nên ngồi xuống trò chuyện thì hơn.
Vương Tử Quân cười cười, hắn cũng không phản bác lời nói của Tôn Khải.
- Tử Quân, cậu có biết không, ông cụ nhà tôi trước kia thường hay lấy cậu làm gương cho tôi, nhưng sau khi cậu là chủ tịch thành phố, ông cụ căn bản là nói ít đi. Sau này khi mà cậu là bí thư thị ủy, coi như không còn là tấm gương cho tôi nữa. Tôn Khải cười lớn nói.
Vương Tử Quân căn bản hiểu cách nói của bố Tôn Khải, người chìm nổi trong quan trường vài năm thường tự nhiên sinh ra cảm giác kính sợ những kẻ có vị trí cao hơn mình. Mặc dù Vương Tử Quân và bố Tôn Khải căn bản không có quan hệ lệ thuộc trực tiếp, thế nhưng vị trí hai bên biến đổi làm cho ông cụ xem Vương Tử Quân là một vị lãnh đạo tỉnh ủy, thở trành thượng cấp.
Đây là lực ảnh hưởng của vị trí từng người trong quan trường.