Nhưng ngay cả chuyện trọng sinh cũng đã xảy ra, vậy thì những chuyện kỳ dị khác kèm theo cũng không có gì là khác lạ, Vương Tử Quân thầm nghĩ như vậy, hắn lau mồ hôi vã ra trên trán, sau đó bắt đầu tập chạy bộ.
Vương Tử Quân chạy về ủy ban xã, hắn quay lại phòng làm việc của mình, tấm rửa một lượt làm cho toàn thân nhẹ nhàng sung sướng, sau đó mới đi về phía nhà ăn.
- Tam đệ, hôm qua cậu lại uống say sao?
Vương Tử Quân còn chưa đi đến nhà ăn đã nghe thấy chủ nhiệm văn phòng ủy ban xã Vương Lục Thuận đang trêu chọc Lý Tam Thái, Vương Lục Thuận chính là tâm phúc của chủ tịch xã Triệu Liên Sinh, có mối quan hệ cũng không tính là thân thiết theo kiểu bình thường với Lý Tam Thái.
- Nào có, tôi chỉ là một kẻ đầu to cổ ngắn, chỉ là một tên phu quét dọn, sao có thể so sánh với chủ nhiệm Vương được? Uống rượu mỗi ngày cũng chỉ làm hư dạ dày mà thôi, mà tôi có muốn uống rượu cũng không có người cho uống miễn phí.
Vương Lục Thuận cầm một quả dưa lên nhai hai cái, sau đó hắn nói:
- Hừ, Lão Tam, không phải muốn chơi khăm tôi sao? Cậu chỉ biết vểnh mông lên, còn tôi đây lại là kẻ thu dọn. Trưa nay cậu có rảnh không, nếu rảnh thì tôi mời khách.
- Coi như xong, chủ nhiêm Vương mời khách thì tôi thật sự không dám đi. Người nào không biết ngài mười đời tám hoánh chưa từng mời khách kẻ nào, bây giờ có dịp uống nhiều rượu, đến lúc đó say đến bất tỉnh nhân sự, chưa nói đến chuyện phải đưa người về nhà, thậm chí còn phải tự mình tính tiền.
Lý Tam Thái cũng không nể mặt Vương Lục Thuận, nói xong thì cười lên ha hả.
Trong phòng ăn cũng không thiếu người, sau khi nghe được Lý Tam Thái nói như vậy thì ai cũng cười lớn.
Bình thường thì Vương Lục Thuận có một câu danh ngôn kinh điển: "Nghe lời vợ và đi theo đảng", bình thường ở đơn vị thì cực kỳ keo kiệt. Có một hôm trời mưa to, vài đồng sự có quan hệ tốt dùng trăm phương ngàn kế ép hắn phải mời khách, hắn khó thể nào thoát thân được, thế cho nên dứt khoát tham gia, thậm chí còn uống rất mạnh trên bàn tiệc. Kết quả là bữa tiệc còn chưa tiến hành được phân nửa thì hắn đã ngã ngựa, thế cho nên chuyện tính tiền không còn liên quan đến hắn.
Vương Tử Quân nghĩ đến những trò của Vương Lục Thuận mà cũng không khỏi nở nụ cười đi vào nhà ăn, cán sự ủy ban xã Lý Minh Hiên đang ngồi ở gần ngoài cửa thấy hắn đi vào thì vội vàng cười nói:
- Bí thư Vương đến dùng cơm.
Những người đang dùng cơm cũng quay đầu nhìn, sau đó khẽ gật đầu với Vương Tử Quân. Dù Vương Tử Quân này chỉ là một con rối trong mắt mọi người, nhưng dù sao thì đối phương cũng là lãnh đạo, ít nhất cũng phải có lễ phép tối thiểu.
Lý Tam Thái đang nói chuyện với Vương Lục Thuận, khi thấy Vương Tử Quân tiến vào thì tranh thủ thời gian chạy đến với tốc độ nhanh chưa từng có, không những dọn cơm đến trước mặt Vương Tử Quân, còn đặc biệt bưng ra một dĩa đậu xào trứng trước mặt Vương Tử Quân.
Trước kia thái độ của Lý Tam Thái với Vương Tử Quân là không coi ra gì, bây giờ thấy Lý Tam Thái giống như biến thành một người khác, trở nên xum xoe biết nghe lời, điều này không khỏi làm cho cả đám trợn mắt há mồm. Chủ nhiệm văn phòng Vương Lục Thuận không khỏi đưa tay sờ lên đầu, càng tỏ ra khó thể hiểu.
Biểu hiện của mọi người tất nhiên sẽ rơi vào trong mắt của Vương Tử Quân, hắn giả vờ hồn nhiên như chưa phát hiện ra, hắn đẩy dĩa đậu xào trứng ra giữa bàn rồi sảng khoái nói:
- Mọi người cùng nếm thử, món này cũng không tệ.
Lý Tam Thái nghe được lời khích lệ của Vương Tử Quân mà gương mặt lo âu chợt xuất hiện nụ cười, dù sao đây cũng là một điềm tốt, chuyện xấu hổ ngày hôm qua xem như đã trôi qua.
Vương Tử Quân dựa theo ký ức kiếp trước mà vừa dùng cơm vừa thuận miệng hỏi những người xung quanh về các chuyện về nhà cửa, sau khi hắn dùng cơm xong thì trong lòng mọi người như vừa nuốt vào một tảng đá, cảm thấy nặng trịch. Đến lúc hắn đứng lên thì tất cả mọi người càng đứng lên theo bản năng.
Trong xã Tây Hà Tử thì dù là phó bí thư cũng không được nhận lễ tiết đứng lên tiễn chân lãnh đạo, trong ủy ban xã, chỉ có duy nhất một vị được hưởng đãi ngộ này, chính là chủ tịch xã Triệu Liên Sinh.
Sau khi Vương Tử Quân bỏ đi, Vương Lục Thuận cũng nhanh chóng ăn hết cơm của mình, sau đó vội vàng chạy về phía phòng làm việc của Triệu Liên Sinh.
Ủy ban xã Tây Hà Tử tuy không lớn nhưng cũng có bảy tám chục người, vì đảm bảo công tác tự động triển khai và mở rộng nên mỗi ngày cứ vào lúc tám giờ thì tất cả nhân viên công chức đều phải tập trung trong phòng họp lớn, phó bí thư Trương Dân Cường được phân công chủ quản công tác chính trị sẽ là người đứng ra điểm danh, sau đó chờ bí thư và chủ tịch xã cho ra sắp xếp về công tác trong ngày.
Trước kia Vương Tử Quân cũng không thường tham gia những cuộc họp đã trở thành thông lệ vào mỗi ngày như thế này, nhưng bây giờ hắn cũng không nghĩ như vậy, hắn sẽ không bỏ qua cho bất kỳ cơ hội nào để mình có thể lập uy.
Những tiếng chuông chói tai vang lên, tất cả cán bộ xã lục tục đi đến phòng họp lớn ở lầu ba.
- Chào chủ tịch Triệu, chào chủ tịch Triệu...
Triệu Liên Sinh vóc người cao lớn vừa đi ra khỏi phòng làm việc thì đụng mặt đám cán bộ đang đi lên phòng họp điểm danh, những âm thanh chào hỏi liên tục vang lên. Triệu Liên Sinh khẽ gật đầu không mấy quan tâm, bộ dạng mười phần là lãnh đạo, giống hệt như lãnh đạo cấp quốc gia đang đi tiếp kiến chính khách ngoại quốc vậy.
Nếu so sánh với Triệu Liên Sinh thì phía Vương Tử Quân có chút khó nhìn, ngoài vài người như Đỗ Hiểu Mạn và Tôn Ngân Thương thường xuyên mở miệng bắt chuyện, căn bản những người khác đều giống như dưới chân có tên lửa, đều nhanh chóng đi qua bên cạnh mà không thèm quan tâm.
Phòng họp lớn của xã Tây Hà Tử rộng bằng năm phòng nhỏ, trên đài chủ tịch có sáu cái bàn, trên mặt bàn trải khăn nhung, dưới đài chủ tịch là vài chục chiếc ghế dựa, chính là chỗ ngồi của cán bộ nhân viên.
Vương Tử Quân ngồi trong một phòng họp vừa quen thuộc vừa xa lạ mà không tự chủ được nhớ về những tình huống trước đó, năm xưa hắn cảm thấy ngồi chỗ này như một con khỉ, há miệng vung tay nhấc chân đều cảm thấy bức bối, nhưng bây giờ hắn lại không nghĩ như vậy.
- Chào bí thư Vương.
Triệu Liên Sinh và Vương Lục Thuận cùng đồng hành đi đến phòng họp, khi thấy Vương Tử Quân đến điểm danh với thái độ khác thường, hắn có hơi trố mắt ngây người nhưng nhanh chóng có phản ứng, nhanh chóng bắt chuyện với Vương Tử Quân.
- Chào chủ tịch Triệu, hôm nay khí sắc của chủ tịch trông rất tốt, có phải có chuyện gì vui không?
Vương Tử Quân vừa nói vừa lấy một điếu thuốc ra ném cho Triệu Liên Sinh.
Triệu Liên Sinh khẽ vươn tay nhận lấy điếu thuốc, nhưng hắn cũng không châm lửa, chỉ nở nụ cười không tiếng động với Vương Tử Quân, nụ cười này thật sự là không kiêu ngạo không xu nịnh.
Khi giọng điệu có hơi khàn của phó bí thư Trương Dân Cường vang lên thì đám cán bộ công nhân viên đang ồn ào bên dưới đã bình tĩnh trở lại, chỉ còn lại những âm thanh đáp trả mà thôi.
Khi Trương Dân Cường điểm danh, Vương Tử Quân ném ánh mắt về phía đối phương. Vị phó bí thư kia hơn bốn mươi tuổi, gương mặt vuông ngăm đen, có xuất thân tham gia quân ngũ, bộ dạng đứng thẳng sẽ giống như một cây trụ sắt không thể nào lay đổ.
Trương Dân Cường là người bản địa, cũng coi như là một lực lượng trong ủy ban xã, cũng chính vì lực lượng cán bộ bản địa như thế này mà Triệu Liên Sinh mới có thể đứng vững bàn chân, nói một không hai.
Nếu muốn hoàn toàn khống chế được quyền lực nhất định phải đẩy Trương Dân Cường này đi, Vương Tử Quân có ý nghĩ như vậy, thế cho nên trong mắt lóe l ên hàn quang kiên quyết không nương tay.
- Chủ tịch Triệu, ngoài hai cán bộ xin nghỉ thì tất cả đều đã đến đông đủ.
Trương Dân Cường gấp quyển sổ điểm danh lại báo cáo cho Triệu Liên Sinh.
Dù Trương Dân Cường nói tùy ý giống hệt như ngày thường nhưng trong lời nói cũng có ẩn ý. Đáng lý ra có lãnh đạo đứng đầu là bí thư ở chỗ này, hắn sao có thể báo cáo công tác cho vị lãnh đạo thứ hai? Nhưng hắn làm như vậy, hơn nữa lại không có chút biểu cảm, trực tiếp vượt qua Vương Tử Quân để báo cáo cho Triệu Liên Sinh. Cũng may đây là một trình tự bình thường ở xã Tây Hà Tử, chưa nói đến đám cán bộ cấp phó khoa, dù là cán bộ nhân viên bình thường cũng thấy chẳng có gì khác lạ.
Triệu Liên Sinh khẽ gật đầu một cái với Trương Dân Cường, sau đó hắn bắt đầu phát biểu, đơn giản là tổng kết công tác của ngày hôm qua, sau đó sắp xếp công tác xuống thôn ngày hôm nay.
Những năm qua quốc gia công khai những chính sách nhằm vào phương diện tam nông(nông nghiệp, nông thôn, nông dân), chỉ cần liên quan đến tam nông, dù không rõ chi tiết nhưng các đơn vị và cán bộ trong xã cũng phải xuống thôn chứng thực, đồng thời phải làm sao cho có hiệu quả.
Sau khi nghe Triệu Liên Sinh sắp xép thì Vương Tử Quân thầm gật đầu, người này xem ra có vài phần bản lĩnh, có thể sắp xếp rõ ràng hợp lý như vậy cũng cần có năng lực. Nếu Vương Tử Quân chấp chính ở xã Tây Hà Tử, Triệu Liên Sinh kia lại biết cách phối hợp cho tốt, như vậy nhất định sẽ giảm đi rất nhiều áp lực. Nhưng hắn nghĩ đến thủ đoạn mà Triệu Liên Sinh áp dụng để đối phó với mình vào kiếp trước, thế là chút cảm giác thoải mái vừa rồi đã biến mất, tâm tình trầm xuống.
- Bí thư Vương, anh có gì cần nói không?
Triệu Liên Sinh nói xong thì khẽ hỏi Vương Tử Quân giống hệt như ngày thường.