Tuy Vương Tử Quân không phải là lãnh đạo thành phố Nam Phương, thế nhưng cấp bậc của Vương Tử Quân đặt ở chỗ nào cũng không cho phép Quan Lục Phát có chút chậm trễ. Trong lòng lão đang thầm suy đoán xem vì sao vị bí thư thị ủy trẻ tuổi kia lại xuất hiện trong bữa tiệc sinh nhật của con mình, vì mình nào có phát thiếp mời cho người này?
Tuy phát thiếp mời cho bao nhiêu người thì Quan Lục Phát căn bản không biết rõ, nhưng Vương Tử Quân là bí thư thị ủy La Nam, sẽ tuyệt đối không nhận được thiệp mời. Ngược lại thì lãnh đạo thành phố Nam Phương sẽ nhận được thiếp mời, thế nhưng là người ta và mình đều hiểu rõ, dù có phát thiếp mời cũng không đến.
Nếu nói ra thì một vị bí thư thị ủy đến tham gia tiệc sinh nhật của con gái, đây rõ ràng là một chuyện rất đáng có thể diện. Tất nhiên vị bí thư thị ủy La Nam này cũng thật sự rất tốt, nhưng không hiểu vì sao bí thư Vương của thành phố La Nam lại làm lão sinh ra cảm giác khó khăn.
Lãnh đạo bận rộn nhiều việc, tuy Quan Lục Phát chưa từng đến thành phố La Nam, thế nhưng lão vẫn hiểu rõ tình hình trong nước. Bí thư Vương nếu là bí thư thị ủy La Nam, chỉ sợ sẽ không có thời gian rảnh rỗi.
Không phải là đối phương tìm mình để trao đổi về hạng mục đường cao tốc kia đấy chứ? Nếu như là thật, mình nên trả lời thế nào? Quan Lục Phát chợt suy nghĩ nhiều vấn đề, ngay sau đó lại nghĩ đến bản thân mình.
Tuy Quan Lục Phát suy xét đủ phương diện nhưng ngoài miệng vẫn cười tươi chào hỏi Vương Tử Quân, khi hai người nói xong vài lời khách khí thì đã đi đến sân khấu.
- Giám đốc Quan, hai ngày qua tôi đến thành phố Nam Phương, chợt phát hiện có rất nhiều người không biết đến hành trình kêu gọi đầu tư của chúng tôi. Vì vậy lúc này tôi mượn ngài năm phút, tôi muốn giới thiệu hạng mục của mình, ngài sẽ không để tâm đấy chứ?
Vương Tử Quân cười hỏi Quan Lục Phát có để tâm hay không, thế nhưng lại đi lên đài từ thuở nào rồi.
Khách dưới đài nâng ly cạn chén cùng cười nói chỉ điểm giang sơn, hành vi đột nhiên của Vương Tử Quân chợt làm cho mọi người phải chú ý, đám người dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn người đàn ông trẻ tuổi trên đài, trong lòng không khỏi sinh ra nhiều suy đoán.
Người đàn ông phong lưu phóng khoáng, dáng vẻ đường hoàng, khí thế hiên ngang kia là ai? Vì sao lại chạy đến đây?
Tất cả ánh mắt đều cực kỳ nghi hoặc, vào lúc này trong lòng mọi người hầu như đều đang chờ Vương Tử Quân mở miệng.
Trì Kim Đồ vẫn đứng ở Vương Tử Quân không xa, trong lòng tràn đầy lo lắng. Vương Tử Quân đột nhiên đứng lên chỉ có hai khả năng, một là tìm ra danh tiếng, thu được nhiều sự ủng hộ, hoặc là sinh ra tình huống xấu mặt. Nếu một khi không thành công, như vậy tình huống đáng chê cười sẽ truyền về tỉnh Sơn Nam.
Khi Vương Tử Quân lên đài thì Lữ Chinh Bình chợt cảm thấy có chút căng thẳng, thế nhưng ngay sau đó đã thả lỏng hơn. Lúc này hắn không tin Vương Tử Quân chỉ có năm phút giới thiệu là có thể lôi kéo được tâm tư của người ta.
"Tự rước lấy nhục!"
Trong đầu chợt xuất hiện ý nghĩ như vậy, Lữ Chinh Bình nhận lấy một ly rượu từ trong tay bồi bàn, hắn thoải mái nói chuyện với Quan tiểu thư. Nhưng dù hắn có biểu hiện thế nào, cố gắng làm ra vẻ không quan tâm, thế nhưng không thể không thừa nhận tâm tư của hắn đều đặt lên người Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cầm lấy micro lên nói:
- Thưa các vị, tôi là Vương Tử Quân, tôi đại biểu bản thân mình cho ra lời chúc phúc chân thành đối với ngày vui sinh nhật của Quan tiểu thư.
Vương Tử Quân lên tiếng đã làm cho nhiều người nở nụ cười thiện ý, có người còn ồn ào nói, anh không đại biểu cho anh, chẳng lẽ muốn đại biểu cho chủ tịch, thủ tướng, đại biểu cho kiều bào ngoài nước và nhân dân trong nước nữa sao?
Khi mọi người cười vang thì chợt nghe Vương Tử Quân nói tiếp:
- Lúc này tôi cũng cần cảm tạ tổng giám đốc Quan, anh ấy nói cho tôi mượn sâu khấu này trong thời gian năm phút. Tất nhiên giám đốc Quan tuy nói là năm phút, thế nhưng tuyệt đối cũng không phải chỉ là gói gọn trong thời gian năm phút.
Quan Lục Phát nghe lời cảm tạ của Vương Tử Quân mà không khỏi nở nụ cười khổ, trong lòng thầm nghĩ bí thư Vương ngài thật sự rất nể mặt tôi, thế nhưng trò này rất giống như Lưu Bị mượn Kinh Châu. Anh căn bản không cần quan tâm tôi có đồng ý hay không, cũng không phân trần mà trực tiếp mượn đi. Những lời nói sau đó của Vương Tử Quân càng làm cho giám đốc Quan phải chết lặng.
"Hừ, tôi có nói như vậy bao giờ?"
Nhưng những lời như vậy không thể nào rời khỏi miệng, dù sao thì thân phận của Vương Tử Quân cũng đã quá rõ ràng, có người nào đắc tội được? Vì người thanh niên kia còn quá trẻ, chắc chắn sẽ còn có thể thừa thế xông lên trong quan trường.
- Mọi người thấy tôi lạ mặt là được rồi, nếu như giống như đã từng gặp mặt, rõ ràng là hai bên đã có tương tác ở đâu đó rồi.
Vương Tử Quân mở miệng nói đùa làm cho đám đông chợt cười lớn.
- Nhưng tôi cũng muốn thanh minh một chút, tôi và Lữ tiên sinh tuyệt đối không phải là có duyên từ kiếp trước, chúng tôi mới gặp nhau hôm qua mà thôi. Tôi là Vương Tử Quân, bây giờ đang công tác ở thành phố La Nam tỉnh Sơn Nam, lần nay tôi đến thành phố Nam Phương, chỉ có một mục tiêu, chính là tìm kiếm những nhà đầu tư cùng nhau phát triển đường cao tốc Sơn La.
Sau khi Vương Tử Quân lên tiếng thì đám người nơi đây đều ý thức được, rõ ràng bí thư Vương đến đây để quảng cáo hạng mục, thế là từng ánh mắt chợt nhìn về phía Lữ Chinh Bình. Cũng vì nguyên nhân Lữ Chinh Bình mà bọn họ mới từ chối gặp mặt Vương Tử Quân bàn về việc đầu tư đường cao tốc Sơn La, cũng xem như bỏ qua hạng mục này.
Vị cán bộ tỉnh Sơn Nam kia sao có thể xuất hiện trong bữa tiệc sinh nhật của Quan tiểu thư? Hơn nữa Vương Tử Quân lại đứng lên đài thúc đẩy hạng mục của mình.
Chẳng lẽ bọn họ đã tạo thành hiệp nghị gì, vì thế mà Quan Lục Phát mới có thể giúp đỡ như vậy? Đủ mọi suy đoán chợt xuất hiện trong đầu mọi người, lúc này tất cả ánh mắt nhìn về phía Vương Tử Quân đều tràn đầy nghi vấn.
Vương Tử Quân lại càng tiến vào đúng trạng thái dưới ánh mắt của mọi người, lúc này hắn đứng trên đài và tất cả nghi kỵ trước đó chợt tan biến sạch sẽ. Lúc này trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ, đó chính là giới thiệu đường cao tốc Sơn La trong thời gian năm phút.
- Có người nói đường cao tốc Sơn La chỉ là một công trình thành tích, nói thật, tôi không phủ nhận điều này. Nhưng nếu một công trình có lợi cho dân, chúng tôi thực hiện để tìm thành tích cho mình thì có vấn đề gì sao? Tôi nghĩ làm quan một phương nếu không tạo phúc cho người dân của mình, không làm vài việc đại sự cho ra hồn, như vậy có khác gì hạng vô năng? Bản thân tôi khinh thường làm quan thái bình, vì vậy tôi vì người dân thành phố La Nam mà lặn lội xa xôi đến thành phố Nam Phương gặp mặt các vị...
- Thật sự mà nói thì lần này tôi đến không chỉ mang theo thành ý, tôi còn mang đến cơ hội đầu tư. Muốn làm giàu thì trước tiên phải làm đường, khi kinh tế trong nước liên tục phát triển thì đường cao tốc là cực kỳ cấp bách. Dù là chú trọng đẩy mạnh phát triển kinh tế hay mọi người cùng nhau kinh doanh sinh lợi đều cần đẩy mạnh làm đường cao tốc...
Vương Tử Quân đã sắp xếp sẵn tất cả những lời mình cần nói, sau đó lại còn bàn bạc với Trì Kim Đồ và Hào Tử Động, thế cho nên lúc này mở miệng cực kỳ có lực đánh động nhân tâm. Hơn nữa hắn có những kiến thức siêu việt vào kiếp trước, thế cho nên hắn càng nắm lấy thật chặt cơ hội lần này.
- Người nghèo không những không có tư bản, càng đáng buồn chính là không có ý thức vận tác tư bản. Tiền là gì? Tiền là nước, cần liên tục tuôn chảy, như vậy mới có thể sinh lợi, lợi sinh lợi. Nói thật ra thì anh không để ý đến tiền tài, như vậy tiền tài sẽ không chú ý đến anh, vì sao có thể thu hoạch được lợi ích ngày càng lớn? Chỉ có đầu tư mà thôi. Mọi người đang ngồi nơi đây đều là chuyên gia trong giới đầu tư, ở phương diện này...
- Có thể thấy được tương lai vài năm tới khi mà kinh tế phát triển mạnh mẽ, quần chúng chắc chắn sẽ càng thêm giàu có, xe hơi sẽ ngày càng nhiều. Khi mà trao đổi giữa các thành phố với nhau ngày càng được tăng cường, như vậy đường cao tốc sẽ càng ngày càng quan trọng, càng có lượng giao thông cực lớn.
- Dù là đông tay nam bắc thì đều phải đi qua miền trung, tỉnh Sơn Nam ở trung tâm, là một vị trí giao thông cực kỳ quan trọng, nếu hoàn thành đường cao tốc thì sẽ trở thành một con đường nối liền bốn phương. Các vị cảm thấy thế nào? Có muốn vung tay đầu tư để được hưởng lợi cả đời không?
Lúc này Vương Tử Quân đứng trên đài nói năng dõng dạc, cực kỳ có khí phách. Lúc này hắn giống như không phải chiếm dụng sân khấu của người ta, mà giống như sân khấu này sinh ra là vì hắn.
Quan Lục Phát vốn đang có tâm tư rất bất đắc dĩ, lão nhìn Vương Tử Quân nói chuyện mà chốc chốc lại oán thầm một câu, thế nhưng lúc này lại tập trung tinh thần để lắng nghe lời Vương Tử Quân.
Rất nhiều thương nhân giới đầu tư lúc này cũng không còn tâm tư suy xét thân phận của người đàn ông trẻ tuổi kia, lúc này ý nghĩ của bọn họ đặt lên thành phố La Nam, đặt lên phương diện đầu tư đường cao tốc Sơn La. Vì bọn họ không thể không quan tâm đến xu thế chung, chỉ khi nào chính mình đi theo xu thế, như vậy bọn họ mới có thể làm tốt công tác kinh doanh của mình, càng thêm thành công vang dội.
Tuy Vương Tử Quân mở miệng chủ yếu giới thiệu về đường cao tốc Sơn La, thế nhưng lại không quên giới thiệu xen kẽ mọt vài xu thế sau này, làm cho đám người dưới đài nghe mà không khỏi sinh ra nhiều ý nghĩ. Đám người thầm bội phục Vương Tử Quân là người nhìn xa trông rộng, thầm nghĩ lời nói của người đàn ông trẻ tuổi kia thật sự mới mẻ và có quan điểm tân tiến.
Trong đám người đang suy nghĩ về lời nói của Vương Tử Quân có cả Lữ Chinh Bình. Hắn là người chủ quản tập đoàn Huyền Lục, hắn thật sự bỏ ra rất nhiều tâm tư để đầu tư tài chính, cũng tự nhận mình là người có ánh mắt sắc bén. Lúc này hắn nghe xong giới thiệu của Vương Tử Quân, hắn chợt cảm thấy quyết định của mình trước đó là quá ngu ngốc. Tiền đều là thứ hàng thật giá thật, mình là một người thương nhân thành công, sao lại hành động theo cảm tình như vậy?
Vương Tử Quân nói càng làm cho Lữ Chinh Bình xúc động, đời người tươi đẹp, kẻ trí luôn luôn biết suy xét đúng mực. Lúc này những lời nói quảng cáo của Vương Tử Quân về việc đầu tư xây dựng đường cao tốc Sơn La lại càng lóe lên trong đầu Lữ Chinh Bình. Hán nghĩ đến những lời mình nói trước kia, lại nhìn đám người đang lắng nghe say sưa ở bên cạnh, thế là chợt cảm thấy có chút tự ti mặc cảm, gương mặt cũng nóng như lửa đốt.
Đám người ở nơi này đều là hạng thông minh tuyệt đỉnh, bọn họ tất nhiên càng có tiêu chuẩn của riêng mình để phán đoán một sự việc đang diễn ra. Tuy Vương Tử Quân không nói quá nhiều, thế nhưng như vậy xem như là quá đủ rồi.
Nếu những người ở đây cho ra phán đoán của mình, tất nhiên những lời của Lữ Chinh Bình trước đó sẽ là suy đoán vô căn cứ, hoặc có người nói mình đang có âm mưu muốn nuốt vào một mình, dù thế nào thì thanh danh của hắn cũng bị hao tổn.
Đối với Lữ Chinh Bình vào lúc này thì thứ gì không thể cho người ta xâm phạm vào? Chẳng phải là danh dự sao? Dù sao thì một xí nghiệp mất đi danh dự của mình cũng sẽ khó thể nào có thể phát triển tốt đẹp được.
Nhưng bây giờ Vương Tử Quân chậm rãi lên tiếng lại làm cho người ta nhìn thấy một vầng hào quang rộng lớn, danh dự của Lữ Chinh Bình cũng xem như bị luồng hào quang kia đánh nát. Hơn nữa bản thân hắn tuy hiểu rõ tất cả mọi thứ, thế nhưng lại căn bản không có biện pháp nào để đối phó.
Trên thế giới tình huống bất đắc dĩ nhất chính là mình biết rõ sự việc sắp phát sinh thế nhưng lại không có sức lực để ngăn cản. Cho đến nay Lữ Chinh Bình đều cho rằng vận mệnh của mình nằm trong tay mình, nhưng lúc này hắn chợt cảm thấy thế cục không còn nằm trong lòng bàn tay của mình.
- Đường cao tốc rất có tương lai phát triển, chắc chắn sẽ ngày càng bừng sáng, thậm chí qua thời kỳ ngày thì phương diện xây dựng đường cao tốc sẽ có biến đổi. Phương thức đầu tư BOT không những là kỳ ngộ của chúng tôi, càng là kỳ ngộ của các vị. Tôi tin tưởng chúng ta chỉ cần hợp tác chân thành với nhau là có thể nắm bắt kỳ ngộ này, xem như cùng chung thắng lợi vì một mối quan hệ hợp tác hai bên cùng có lợi và phát triển.
Vương Tử Quân lúc này có thể nói là bùng phát tài sáng tạo, lời nói cổ động càng lúc càng hấp dẫn. Hắn đứng trên đài và đưa mắt nhìn xuống, cảm thấy một cảm giác hào hùng xuất hiện trong đáy lòng. Hắn vốn chỉ nói về hạng mục đường cao tốc Sơn La, bây giờ không khỏi cảm thấy có chút kích động.
- Xí nghiệp thường được gọi là kẻ mạo hiểm, anh nghi ngờ cái này nghi ngại cái kia, như vậy đừng hòng làm được gì cả. Xí nghiệp chỉ dựa vào phương diện khôn khéo là không đủ, cần phải có lá gan và có dũng khí. Lúc này phương diện xây dựng đường giao thông rất cấp bách, kỳ ngộ phát triển căn bản không dừng lại chờ đợi, với hoàn cảnh phát triển kinh tế mạnh mẽ như bây giờ, tôi tin chắc tỉnh Sơn Nam sẽ phát triển quật khởi.
Những lời nói cực kỳ có lực vang lên trong khách sạn, Vương Tử Quân dùng ánh mắt sáng ngời nhìn qua mọi người, một khí thế mạnh mẽ bùng ra, không gian cũng giống như có chút cô đọng.