Nếu lòng người rối loạn thì tất nhiên sẽ phát sinh vấn đề, Vương Tử Quân là thường ủy tỉnh ủy, trưởng phòng tổ chức Nam Giang, hắn không muốn làm cho công tác của mình xuất hiện bất kỳ sai lầm nào.
Vương Tử Quân trầm ngâm rồi chuẩn bị gọi điện thoại cho Diệp Thừa Dân, nhưng khi hắn chuẩn bị gọi điện thoại thì tiếng chuông vang lên, hắn nhìn lên màn hình báo số, sau đó khẽ nhấc máy lên tiếng: - Chào anh, tôi là Vương Tử Quân.
- Trưởng phòng Tử Quân, tôi là Diệp Thừa Dân, vừa rồi tôi nhìn qua lịch trình được sắp xếp hôm nay, phát hiện sáng nay chúng ta phải đến họp ở khách sạn Nam Giang, tôi có một số việc cần phải trao đổi với anh. Anh xem ba mươi phút sau chúng ta gặp mặt được không? Điện thoại vừa nối thông thì bên trong đã vang lên giọng nói bình thản của Diệp Thừa Dân.
Bình thường Diệp Thừa Dân gọi điện thoại thì đều cho thư ký liên hệ, bây giờ bí thư Diệp tự mình gọi điện thoại đến, mặc dù chỉ là một hành động nhỏ, thế nhưng lại có sự khác biệt. Vương Tử Quân phỏng đoán ý nghĩ của Diệp Thừa Dân, hắn chợt cười nói: - Vâng, tôi nghe lời lãnh đạo.
Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống rồi suy tư về thái độ của Diệp Thừa Dân, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Lúc này trong phòng làm việc của Diệp Thừa Dân, Khuất Chấn Hưng đang đặt một ly trà bên cạnh Đào Nhất Hành rồi khẽ nói: - Bí thư, nửa giờ trước còn chưa có sắp xếp, vì sao không gọi điện thoại yêu cầu trưởng phòng Vương đến đây một chuyến?
Diệp Thừa Dân cũng không nói lời nào, lão khẽ cười với Khuất Chấn Hưng, rõ ràng tâm tình của lão là rất tốt, cũng không quá quan tâm đối với một câu hỏi ngẫu hứng của một cán bộ trẻ như Khuất Chấn Hưng. Đào Nhất Hành ở bên cạnh lại cười nói: - Chấn Hưng, sau này cậu không những chú ý công tác bên cạnh bí thư, còn phải chú ý đến đại cục, bây giờ trưởng phòng Vương không còn giống như trước.
Đào Nhất Hành nói đến năm chữ không còn giống như trước thì trong mắt lóe lên cái nhìn hâm mộ, còn có chút ghen ghét. Trên vị trí của hắn có thể cảm ứng được tầm quan trọng của Vương Tử Quân vào lúc này, khi Chử Ngôn Huy gặp chuyện không may thì Chử Vận Phong đang có lực lượng chống lại Diệp Thừa Dân lại như mặt trời lặn về tây, Vương Tử Quân có được sự giúp đỡ của Đậu Minh Đường và Lỗ Kính Tu, bây giờ lại là một lực lượng có xu thế chống lại bí thư Diệp Thừa Dân.
Điều này chính là nguyên nhân làm cho Diệp Thừa Dân phải tự mình gọi điện thoại cho Vương Tử Quân, để hai bên cùng gặp mặt nhau ở khách sạn Nam Giang. Mục đích làm như vậy chỉ có một, đó là phản ánh sự tôn trọng của bí thư Diệp Thừa Dân với trưởng phòng Vương.
Như vậy chênh lệch giữa mình và Vương Tử Quân đã ngày càng lớn.
Khi Đào Nhất Hành đang cảm khái thì chợt nghe Diệp Thừa Dân lên tiếng: - Thư ký trưởng, trước kia anh từng làm chủ tịch thành phố bên dưới, còn làm bí thư thị ủy, cũng là người được lãnh đạo thừa nhận về năng lực phát triển kinh tế. Nếu để cho anh tiến lên nắm giữ trọng trách kinh tế tài chính, như vậy anh có lòng tin không?
Phụ trách kinh tế tài chính, Đào Nhất Hành có hơi ngây người, sau đó chợt vui mừng như điên. Dù sao thì người phụ trách công tác kinh tế tài chính trong tỉnh cũng là phó chủ tịch thường vụ tỉnh, tuy vị trí phó chủ tịch thường vụ tỉnh và thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy đều là thường ủy tỉnh ủy, thế nhưng chỉ một người ở trên vị trí thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy như Đào Nhất Hành mới cảm ứng được sự khác biệt giữa mình và Lý Thừa Uyên.
Bây giờ Diệp Thừa Dân có ý cho hắn tiếp nhận vị trí của Lý Thừa Uyên, sao không làm cho hắn vui mừng cho được? Dù sao tiến lên một bước này cũng là cực kỳ quan trọng đối với hắn.
- Bí thư, dù năng lực của tôi còn có chút khiếm khuyết, thế nhưng tôi đảm bảo sẽ hoàn thành lời nhắn nhủ của ngài. Đào Nhất Hành đưa mắt nhìn Diệp Thừa Dân rồi trầm giọng nói.
Diệp Thừa Dân khẽ gật đầu cười nói: - Lúc này Chử Ngôn Huy xảy ra chuyện, chúng ta không những bảo đảm bảo cho sự ổn định ban ngành của Nam Giang, còn càng phải đẩy mạnh phát triển kinh tế Nam Giang, thể hiện sức chiến đấu của ban ngành trong tỉnh. Nhất Hành, anh là người nắm công tác kinh tế của Nam Giang, trọng trách của anh là không nhẹ.
[CHARGE=4]- Cám ơn bí thư đã tín nhiệm tôi, tôi nhất định sẽ xuất ra trăm phần trăm quyết tâm, sẽ nắm chặt công tác kinh tế của tỉnh. Đào Nhất Hành tỏ thái độ rõ ràng, sau đó lại hỏi: - Bí thư, chủ tịch Chử bên kia có phải sắp có điều động rồi không?
Diệp Thừa Dân vuốt tóc rồi dùng giọng lạnh nhạt nói: - Những chuyện này không phải là thứ mà chúng ta có thể quan tâm, tất cả là do lãnh đạo thượng cấp sắp xếp, chúng ta chỉ cần thực hiện đúng bản chức của mình, tuân theo sự sắp xếp của lãnh đạo là được.
Đào Nhất Hành cảm thấy Diệp Thừa Dân căn bản cố ý không cho mình một đáp án khẳng định ở sự việc này, thế nhưng lúc này tuyến trên sắp xếp cho Chử Vận Phong như thế nào thì hắn cũng có ý nghĩ của mình. Tuy Chử Ngôn Huy gặp chuyện không may làm cho Chử Vận Phong sinh ra cảm giác như sắp đổ ngã, thế nhưng Diệp Thừa Dân biết bây giờ Chử Vận Phong cũng không phải không có cơ hội ở lại.
Tuyến trên có người ra mặt nói chuyện, hơn nữa nhìn từ phương diện thành tích thì Chử Vận Phong công tác nhiều năm ở Nam Giang cũng không phải không có gì, có thể nói tất cả công tác của Chử Vận Phong đều mang tính thực chất.
Hơn nữa chuyện này cũng không liên quan đến Chử Vận Phong, thế nên chuyện Chử Vận Phong đi hay ở cũng khó xác định. Lúc này trong Nam Giang chỉ có một người có thể phản ánh vấn đề với lãnh đạo thượng cấp, người đó là Vương Tử Quân.
Nhưng Vương Tử Quân bên kia có ý nghĩ như thế nào thì Diệp Thừa Dân căn bản khó nắm chắc. Lão là bí thư tỉnh ủy Nam Giang, lão tất nhiên muốn ý chỉ của mình được quán triệt, thế nhưng không dễ dàng chút nào.
Khi thấy Diệp Thừa Dân giống như đang suy tư vài chuyện gì đó, Đào Nhất Hành nhanh chóng đứng lên. Hắn đã nói quá đủ với Diệp Thừa Dân, nếu như lúc này không đi thì hiệu quả sẽ đảo ngược.
- Nhất Hành, anh vốn có quan hệ khá tốt với trưởng phòng Vương, bây giờ nên đi lại nhiều hơn. Khi Đào Nhất Hành nói lời cáo từ với Diệp Thừa Dân, lúc này Diệp Thừa Dân chợt trầm ngâm giây lát rồi nói.
Đào Nhất Hành gật đầu đồng ý, thế nhưng trong lòng lại có chút khổ sở. Hắn dù là người có vị trí xếp sau Vương Tử Quân trong hội nghị thường ủy, thế nhưng nhìn từ phương diện lực ảnh hưởng thì lại cách nhau quá xa, phải đến mức hắn bắt buộc liên hệ với đối phương. Dù hắn có cảm thấy thoải mái hay không thì đi ra khỏi phòng làm việc của bí thư Diệp, hắn vẫn phải bấm số điện thoại của Vương Tử Quân: - Trưởng phòng Tử Quân, tôi là Đào Nhất Hành, xin hỏi lãnh đạo bây giờ có rãnh không, tôi có chuyện cần báo cáo với ngài.
Vương Tử Quân vừa nói vừa cười ha hả với Đào Nhất Hành, tâm tư của hắn lại chuyển lên người phụ nữ ngồi đối diện với mình. Cũng không phải người phụ nữ này quá xinh đẹp, mà người phụ nữ này căn bản không tầm thường.
Chương Thu Mi là trưởng phòng tuyên truyền, tuy không phải là người phụ nữ xinh đẹp nhất tỉnh ủy, thế nhưng lại tuyệt đối là người có quyền lực nhất. Trước kia khi mà nàng đang hô phong hoán vũ trong chính đàn Nam Giang làm cho người ta sinh ra cảm giác không dám coi thường.
Vương Tử Quân tất nhiên không có quá nhiều hảo cảm với một người luôn đứng sau lưng phất cờ hò reo cho Chử Vận Phong như Chương Thu Mi. Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, giữa hai người cũng không có mâu thuẫn gì lớn. Nhưng vị trí của hai người là khác biệt, hơn nữa không liên hệ quá nhiều, thế cho nên hai bên cũng không có giao tình.
Nhưng hôm nay Chương Thu Mi lại đến tìm Vương Tử Quân, trên danh nghĩa là trao đổi ý kiến với phòng tổ chức về phương diện tăng cường tuyên truyền về sự việc trao đổi cán bộ, chẳng qua mục đích thực tế cũng không phải chỉ là như vậy mà thôi.
Chương Thu Mi nói vài câu liên quan đến công tác, sau đó bắt đầu giải thích về chuyện lần trước nàng phản ánh với thượng cấp về vấn đề của Vương Tử Quân, vẻ mặt nàng cực kỳ phẫn nộ, bộ dạng giống như đang rất ủng hộ Vương Tử Quân.
Khi Vương Tử Quân cúp điện thoại của Đào Nhất Hành, Chương Thu Mi nói tiếp: - Trưởng phòng Vương, con người đúng là tri nhân tri diện bất tri tâm, tôi khi đó bị đám người kia ép quá mạnh, thế cho nên mới ký tên. Ngài cũng biết rồi đấy, tôi đây cho đến bây giờ cũng không có ý gì xấu, cũng không muốn đối nghịch với anh.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng chân thành của Chương Thu Mi, hắn không khỏi có chút xem thường. Nhưng biểu hiện bề ngoài thì vẫn cười nói: - Chị Chương, phê bình và tự phê bình chính là truyền thống tốt đẹp của đảng, ngài có ý kiến với tôi là quan tâm đến tôi, nếu tôi có khuyết điểm thì sẽ phải sửa lại, thế nên ngài cũng không nên đặt nặng trong lòng.
Chương Thu Mi nhìn gương mặt tươi cười sáng lạn của Vương Tử Quân, trong lòng chợt phát lạnh. Khi nàng còn định nói thêm vài lời, Vương Tử Quân chợt đứng lên nói: - Trưởng phòng Chương, tôi còn có một hội nghị cần phải tham gia, sau này chúng ta tiếp tục trò chuyện.