Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh - Bảo Thạch Tiêu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hỗ Khánh Điền có mối quan hệ rất bình thường với Triệu Văn Hợp trong số hơn hai mươi khu thường trú của các thành phố tỉnh Sơn Nam ở thủ đô, nhưng lúc này nghe lời nói cố ý quan tâm của Triệu Văn Hợp, hắn chợt sinh ra cảm giác được sủng ái mà kinh hoàng.

Tuy giữa hai người Hỗ Khánh Điền và Triệu Văn Hợp cẳn bản là không có mối quan hệ lệ thuộc gì, thế nhưng khu thường trú tỉnh Sơn Nam có thể nói là lãnh đạo đứng đầu trong các khu thường trú các thành phố của tỉnh Sơn Nam. Tất nhiên Triệu Văn Hợp là một vị chủ nhiệm lãnh đạo trong mắt đám người như Hỗ Khánh Điền.

- Chủ nhiệm Triệu cứ yên tâm, tôi có chuyện gì nhất định sẽ thông báo với ngài.

Hỗ Khánh Điền tỏ thái độ làm cho Triệu Văn Hợp cảm thấy rất vui. Hắn vỗ vỗ vai Hỗ Khánh Điền rồi nói:

- Bí thư Vương về thủ đô học tập chính là cơ hội tốt để chúng ta biểu hiện, dù thế nào thì hai chúng ta cũng phải đồng tâm hiệp lực, phả hầu hạ bí thư Vương thật thoải mái mới được.

Triệu Văn Hợp đi, Hỗ Khánh Điền nhìn chiếc xe của chủ nhiệm Triệu chạy đi như bay mà trong lòng không khỏi vui mừng.

Anh em, Triệu Văn Hợp gần đây là người mắt cao hơn đầu, nhưng bây giờ xưng hô là huynh đệ, xem ra bây giờ là nước cao hơn thuyền. Năm xưa khi Trình Tự Học còn là bí thư thị ủy La Nam, Triệu Văn Hợp nào có chịu đưa mắt nhìn mình? Bây giờ bí thư Vương làm thường ủy tỉnh ủy, địa vị của mình đã cao hơn rất nhiều, bí thư Vương vì sao không đến làm bí thư thị ủy La Nam sớm hơn một chút chứ?

Hỗ Khánh Điền cảm thấy cực kỳ vui mừng, khi đi vào phòng của Vương Tử Quân, hắn tự mình kiểm tra tất cả địa điểm bên trong phòng, cuối cùng mới cười tủm tỉm bỏ đi.

Vương Tử Quân tất nhiên không hiểu rõ chuyện nhỏ nhặt này, khi hắn đi đến Mạc gia thì bên trong đã tràn đầy tiếng cười trẻ thơ.

- Bố, ngài chậm rãi một chút, Tiểu Bảo ngoan, cháu chạy chậm một chút, đợi bà ngoại với.

Khi Vương Tử Quân đi vào trong sân thì nghe được giọng nói lo lắng của mẹ vợ.

Mạc lão gia tử không nói gì, chỉ dùng tiếng cười thoải mái đáp lại lời nói của mẹ vợ Vương Tử Quân. Lão vui tươi hớn hở đi theo phía sau cháu mình, người ngoài nhìn vào cảm thấy giống như một ông lão hơn chín mươi tuổi.

- Tử Quân, chúng ta có thể ở thủ đô một khoảng thời gian, như vậy thật sự rất tốt.

Mạc Tiểu Bắc lẳng lặng đứng một bên, khi thấy Vương Tử Quân đi đến thì khẽ nở nụ cười tiến lên chào đón, trên mặt là vài phần chờ mong.

Vương Tử Quân tuy hiểu rõ ý nghĩ của Mạc Tiểu Bắc, thế nhưng hắn lại căn bản không thể nào đáp ứng ngay lời hứa hẹn của ngài, sau đó cười nói:

- Chúng ta bây giờ không phải đang được ở lại thủ đô một thời gian ngắn sao?

Mạc Tiểu Bắc kéo tay Vương Tử Quân mà không nói gì thêm, nhưng vẻ mặt lại có vài phần mỉm cười.

Mẹ của Mạc Tiểu Bắc thấy con gái hạnh phúc đứng bên cạnh chồng, trong lòng cũng cực kỳ vui mừng. Trước kia bà cốn cũng không quá tình nguyện gả con gái của mình cho Vương Tử Quân, thế nhưng ông cụ trong nhà tình nguyện, bà không thể phát biểu ý kiến gì khác. Biết đâu đây chính là một mặt có chút khó chịu mà các đại gia tộc cần phải đi qua.

Nhưng bây giờ xem ra ánh mắt của Mạc lão gia tử rõ ràng là rất nhạy cảm, Tiểu Bắc không những có cuộc sống hạnh phúc, hơn nữa còn có một đứa cháu ngoại rể liên tục phát triển, đã là thường ủy tỉnh ủy, là cán bộ cấp phó bộ. Bà nghĩ đến vẻ mặt những người khi nhắc đến con rể của mình, thế là trong lòng sinh ra cảm giác ngọt như uống mật.

Hôm nay đám người Vương Tử Quân có cơ hội khó kiếm để về thủ đô, nhất định phải uống vài ly cho vui.

...

- Cậu Vương, tối nay có thời gian không? Có vài người bạn từ bên dưới xuống gặp tôi, chúng ta cùng đi dùng bữa cơm chứ?

Người lên tiếng có bộ dạng cao lớn mập mạp, nụ cười vui vẻ xuất hiện trên gương mặt béo tốt, cơ thể nhìn sáng lạn như một vị phật Di Lặc.

Vương Tử Quân nghe lời mời của đối phương mà sờ lên đầu nói:

- Chủ tịch tỉnh Lật, anh nên tha cho tôi, tối qua tôi đã uống một chặp, bây giờ còn cảm thấy đau đầu.

- Ha ha ha, tửu lượng của cậu vẫn còn phải tiếp tục rèn luyện, cứ quyết định như vậy đi. Lát nữa cùng đi theo với chúng tôi. nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m

Lật Tòng Ba vỗ vỗ lên vai Vương Tử Quân, sau đó cười hì hì nói.

Nhìn hình bóng rời đi của Lật Tòng Ba, Vương Tử Quân sờ lên đầu rất bất đắc dĩ. Hai tháng thời gian học tập ở trường đảng, bây giờ đã bắt đầu được hơn một tuần. Ban huấn luyện lần này có đủ già trẻ, lớn tuổi nhất là một vị bí thư tỉnh ủy vùng Tây Nam, khả năng cũng là vì nguyên nhân này mà mọi người đề cử đối phương lên làm lớp trưởng ban huấn luyện lần này.

Người nhỏ tuổi nhất trong số các học viên chính là Vương Tử Quân, lúc vừa đến ghi danh thì hắn còn bị người ta cho là thư ký của lãnh đạo. Khi Vương Tử Quân chăm chú nghe giảng, một vị giảng viên già lão chuyên giảng về tình thế quốc tế đi đến dùng giọng trịnh trọng nói, lần sau phải nhắc lãnh đạo đến nghe giảng, thư ký dù đặc biệt phục vụ cho lãnh đạo, thế nhưng cũng không phải là việc gì cũng làm giúp cho lãnh đạo được.



Có sự việc nhỏ nhặt này xảy ra làm cho cả lớp cười như vỡ chợ, thế là Vương Tử Quân cũng trở thành danh nhân của ban huấn luyện.

Vương Tử Quân luôn là người với nụ cười trên môi, nhìn qua thì thấy cũng có mối quan hệ không tệ với nhiều người, Lật Tòng Ba chính là một người bạn trong số đó.

Lật Tòng Ba đến từ tỉnh Đông Tề, được đề bạt từ vị trí chủ nhiệm ủy ban cải cách tiến lên làm phó chủ tịch tỉnh chủ quản kinh tế. Những ngày này có nhiều người về thủ đô thăm hỏi, Lật Tòng Ba lại rất thích Vương Tử Quân, chỉ cần thấy Vương Tử Quân nhàn rỗi là lập tức chạy đến gọi đi.

Vương Tử Quân nghĩ đến tình cảnh tối qua uống rượu sống chết mà không khỏi sinh ra cảm giác sợ hãi, dù hắn đã rèn luyện khá nhiều, thế nhưng nếu nói là mạnh bạo thì căn bản là khó thể được.

Nhưng Vương Tử Quân căn bản là không đi không được khi đối diện với lời mời như vậy, hắn đến đây với nhiệm vụ đầu tiên là học tập, nhiệm vụ thứ hai là bồi dưỡng các mối quan hệ.

Bây giờ Vương Tử Quân chính là mâm bánh trái trong ban huấn luyện, rất nhiều người tình nguyện chắp nối quan hệ với một người tương lai vô hạn như hắn. Người ta có tâm tư như vậy, Vương Tử Quân dù cảm thấy đau đầu nhưng cũng không thể nhíu mày.

Dù sao thì ở những chỗ thế này mà mình không hòa đồng, như vậy sẽ là một biểu hiện không trưởng thành ở phương diện chính trị.

- Tiểu Bắc, tối nay anh mới về.

Vương Tử Quân gọi điện thoại, hắn khẽ nói với đầu dây bên kia.

- Ôi, đại bí thư Vương anh khi nào thì về đúng giờ chứ? Anh còn mở miệng nói như vậy được.

Mạc Tiểu Bắc nói bằng giọng có chút bất mãn.

Vương Tử Quân cũng hiểu rõ chút cảm giác bực tức của Mạc Tiểu Bắc, hắn cũng biết nguyên nhân của nó xuất phát từ chính mình. Sau khi hắn đến tham gia khóa học tập thì hầu như mỗi ngày đều có người đến kéo đi dùng cơm, theo con số thống kê sơ bộ thì hắn là người được mời đi dùng cơm nhiều nhất trong ban huấn luyện.

Ngay cả vị bí thư tỉnh ủy trước nay luôn tỏ ra cực kỳ nghiêm túc cũng lôi kéo Vương Tử Quân cùng đến dùng cơm với nhóm đồng chí của mình từ tỉnh về thủ đô.

Được hoan nghênh quá mức cũng không phải là chuyện tốt, Vương Tử Quân đã thật sự có chút sợ hãi, hắn thầm nghĩ như vậy.

- Tút tút tút.

Chuông điện thoại vang lên bên tai Vương Tử Quân, hắn cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua, chợt khẽ nói:

- Long Cương, có chuyện gì sao?

- Bí thư Vương, hôm nay đại biểu của công ty Miyanda đến khảo sát thành phố chúng ta, nhìn vào bộ dạng của bọn họ, hình như muốn xây dựng khu hậu cần ở thành phố La Nam chúng ta.

Khương Long Cương vốn không muốn quay về thành phố La Nam, thế nhưng sau khi Vương Tử Quân vào học thì cho hắn quay về.

Sau khi cho Khương Long Cương quay về thì Vương Tử Quân căn bản không nói lời nào, càng không cho ra những chỉ thị liên quan công tác, nhưng mỗi ngày Khương Long Cương đều tiến hành báo cáo cho hắn vào đúng thời điểm.

Vương Tử Quân cũng không ghét tình huống báo cáo của Khương Long Cương, tuy bây giờ hắn đã hoàn toàn khống chế thế cục của thành phố La Nam, nhưng chình hắn đang học tập, cho dù không tham dự thì ít nhất cũng phải quan tâm đến công tác gần đây của thành phố La Nam.

- À, đây là chuyện tốt, đã bàn bạc thế nào rồi?

Trước khi Vương Tử Quân đi học tập đã nghe nói đến sự kiện công ty Miyanda sẽ xây dựng trung tâm hậu cần, cũng đã cho Hà Khởi Duệ cho ra chuẩn bị.

- Nhưng tôi nhìn chủ tịch Hà thì giống như công ty Miyanda còn chưa chịu tiếp nhận điều kiện của La Nam.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, tuy hắn chưa tiếp xúc với công ty Miyanda, thế nhưng xí nghiệp bên ngoài hô hào đầu tư khu hậu cần, rõ ràng muốn làm cho các thành phố trong tỉnh cạnh tranh với nhau, vì vậy mà bọn họ tìm được chỗ lợi lớn nhất.

Không gian manh thì không phải là thương nhân, Vương Tử Quân tuy không cảm thấy thoải mái nhưng điều này lại là bình thường. Dù sao người ta cũng không phải làm việc thiện, tất nhiên điều kiện càng ưu đãi thì càng tốt.

- À, tôi biết rồi, có tin tức gì thì cậu cứ liên lạc với tôi.

Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói.



Biến thành phố La Nam thành trung tâm bán sỉ, là nơi tập trung hậu cần chính là một trong những định vị của Vương Tử Quân. Vì thực hiện định vị này mà từ năm trước thành phố La Nam đã xây dựng nhiều trung tâm thương mại, thừa cơ hội thành phố La Nam đang là một thành phố trọng tâm của khu vực, những trung tâm thương mại kia phát triển rất tốt.

Thành phố La Nam dù có chút khởi sắc ở phương diện hậu cần, thế nhưng nếu muốn biến thành một trung tâm bán sỉ, căn bản còn chênh lệch rất lớn. Miyanda là một công ty bán sỉ nổi tiếng, bây giờ đang tiến hành sắp xếp bố cục trong nước, nếu như trung tâm hậu cần được thiết kế ở thành phố la nam, như vậy sẽ có tác dụng xúc tiến rất lớn với sự nghiệp phát triển trung tâm bán lẻ của La Nam.

Nhưng trong hợp tác thì thành phố La Nam nên đồng ý điều kiện gì với bọn họ? Vương Tử Quân múa bút ghi ra một loạt những điều kiện ưu đãi mình có thể cho ra được.

- Tút tút tút.

Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, Vương Tử Quân đã có con đường đi riêng của mình, hắn chợt nhíu mày. Hắn cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua, sau đó nói:

- Chào chủ tịch Lý!

- Bí thư Vương, ngài còn đang học tập ở trường đảng sao? Ngày hôm qua tôi đến thủ đô chạy một hạng mục, muốn đến thăm anh một chút.

Lý Nhị Bình ở đầu dây bên kia mở miệng, lời nói còn chưa đến nhưng tiếng cười đã đến trước.

Tất nhiên Vương Tử Quân hiểu rõ tâm tư của Lý Nhị Bình, mục đích chủ yếu của nàng khi đến thủ đô chính là tìm mình, còn phương diện chạy hạng mục chỉ là tiện tay mà thôi.

- Được rồi, chúng ta sẽ gặp mặt. Thế này đi, tối nay tôi có chuyện, buổi chiều còn có chút chuyện nhỏ, chúng ta tìm quán nào đó uống trà nói chuyện.

Vương Tử Quân nhìn sắc trời rồi khẽ nói.

Kết quả này cũng không phải làm cho Lý Nhị Bình rất hài lòng, nàng gọi điện thoại tất nhiên là mong muốn được mời Vương Tử Quân dùng cơm. Nhưng nàng không thể nào thay đổi được những quyết định của Vương Tử Quân, thế cho nên chỉ có thể phục tùng, vì vậy tranh thủ thời gian đồng ý.

Khi Vương Tử Quân đi vào trong quán trà, Lý Nhị Bình đã sớm chờ sẵn. Khi thấy Vương Tử Quân đi đến, nàng chợt tiến lên đón chào, đi theo nàng còn có vị phó cục trưởng cục công an tỉnh Dương Chí Dương.

- Bí thư Vương, tôi vốn còn định ép ngài phải bỏ tiền mời chúng tôi bữa tiệc lớn, không ngờ ngài lại mời chúng tôi uống trà, thật sự làm cho tôi có chút thất vọng.

Lý Nhị Bình vừa mời Vương Tử Quân đi vào trong phòng vừa dùng giọng có chút uất ức nói.

Đồng chí nữ công tác trong cơ quan có chút khuyết điểm mà cũng có ưu thế tương đồng, đối với đồng chí nam thì những chuyện rõ ràng như thế căn bản không dám nói ra khỏi miệng, nhưng đồng chí nữ thì có thể mở miệng nói ra lời hờn dỗi, chẳng những không đường đột mà còn làm cho người ta sinh ra cảm giác thân cận.

Tất nhiên nếu như Vương Tử Quân lớn hơn Lý Nhị Bình cả chục tuổi thì những lời như vậy sẽ càng có tác dụng lớn hơn.

Vương Tử Quân vừa bắt tay với chồng của Lý Nhị Bình vừa cười nói:

- Chủ tịch Lý, tôi vốn định mời vợ chồng chị ăn bữa cơm, nhưng thời gian lúc này là không phù hợp, vì chủ tịch Lật tỉnh Đông Tề đã mời trước rồi.

Vương Tử Quân nói đến đây thì cười lớn tiếp tục:

- Nếu như hai vị ngày mai không quay về, ngày mai tôi sẽ mời hai vị bữa cơm ngon.

Dương Chí Dương trầm ngâm giây lát định lên tiếng thì bị Lý Nhị Bình kéo lại, nàng cười hì hì nói:

- Bí thư Vương, đây là ngài nói đấy nhé, chuyện bên tôi trên cơ bản đã xong, nhưng chuyện của anh ấy vẫn còn phải ở lại một ngày. Tôi đang do dự xem ngày mai có nên về hay không, bây giờ bí thư Vương mời khách, tôi nhất định sẽ không đi.

Vẻ biến đổi trên gương mặt hai vợ chồng Dương Chí Dương không lọt qua ánh mắt của Vương Tử Quân, hắn có thể thấy Dương Chí Dương muốn quay về nhưng lại bị Lý Nhị Bình ngăn trở. Nhưng Lý Nhị Bình đã lên tiếng, hắn cũng không thể không nể tình mà nói rõ ràng chuyện này.

Sau khi nói chuyện một lúc với hai vợ chồng Dương Chí Dương, Vương Tử Quân chợt nói:

- Chủ tịch Nhị Bình, tôi nghe nói công ty Miyanda cố ý muốn đầu tư khu hậu cần ở tỉnh Sơn Nam chúng ta sao?


- Bí thư Vương, trước khi tôi đến đây thì thị ủy đã nhận được thông báo trong tỉnh, tôi cũng thấy ủy ban nhân dân thành phố rất quan tâm đến khu hậu cần của Miyanda. Nghe nói ủy ban nhân dân tỉnh đã yêu cầu lãnh đạo phụ trách công tác kêu gọi đầu tư phải nắm bắt hạng mục của công ty Miyanda vào trong túi.


Lời nói của Lý Nhị Bình làm cho Vương Tử Quân khẽ nhíu mày, hắn còn chưa kịp mở miệng thì Dương Chí Dương đã nói:


- Bí thư Vương, theo tôi thấy lãnh đạo tỉnh cũng không phải chỉ là coi trọng bình thường đối với sự kiện này. Vì làm tốt công tác cảnh vệ, cục công an tỉnh phải phái ra hơn hai chục viên cảnh sát để trực ban.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK