Vương Tử Quân nói có vài phần không rõ thế nhưng Lý Chinh Siêu bên kia căn bản thầm hiểu vấn đề, hắn gật đầu nói: - Chủ tịch, tôi biết rồi.
- Giám đốc Chân, tình hình sức khỏe của Chân lão thế nào rồi? Sầm Vật Cương nở nụ cười sáng lạn nói.
Chân Đông Chính ngồi trên ghế sa lông trong phòng làm việc của Sầm Vật Cương, hắn nở nụ cười vừa tùy ý uống trà vừa cười đáp: - Ông cụ rất khỏe, bây giờ mỗi ngày ăn được một cân bánh bao, nếu không phải bác sĩ yêu cầu ăn ít cơm, ăn theo sở thích, chỉ sợ mỗi ngày ông cụ có tể ăn được cả một cái chân heo.
- Ha ha ha, ăn được ngủ được là tiên, nhưng suy xét theo phương diện sức khỏe của ông cụ, căn bản ăn ít hơn một chút thì tốt. Sầm Vật Cương nở nụ cười sáng lạn, điều này làm cho người ta nhìn vào cảm thấy bí thư Sầm đang rất vui vẻ vì lời nói của giám đốc Chân.
Thực tế thì Sầm Vật Cương cũng không phải giả vờ, lão thật sự vui sướng vì sức khỏe của Chân lão.
- Bí thư Sầm, trước khi đến bố tôi còn hỏi thăm sức khỏe của anh, mong anh làm tốt công tác. Giám đốc Chân nói lời này thế nhưng căn bản sự thật không phải như vậy, chủ yếu là hắn đến đại biểu cho Chân lão, thế nên cũng không ai hỏi xem đó là thật hay giả.
Lúc này gương mặt Sầm Vật Cương rất vui, hắn cười ha hả nói: - Cám ơn Chân lão đã quan tâm đến tôi.
Hai người đùa giỡn với nhau một lúc, Chân Đông Chính chợt cười nói: - Bí thư Sầm, tôi không phải còn chưa chúc mừng anh sao? Đây chính là chuyện vui, biết đâu chúng ta hôm nay phải uống vài ly.
Tuy Chân Đông Chính cũng không nói chúc mừng cái gì, thế nhưng nụ cười trên mặt Sầm Vật Cương lại sáng lạn vài phần. Nếu người khác nói đến vấn đề này thì Sầm Vật Cương sẽ chối từ, thế nhưng Chân Đông Chính nói thì lão căn bản không có ý đưa đẩy.
Dù sao tất cả mọi người đều biết chuyện, nếu chính mình cứ mãi đưa đẩy thì căn bản không có vẻ phóng khoáng, còn làm không tốt quan hệ với Chân Đông Chính. Chuyện này trước khi có quyết định cuối cùng thì căn bản còn không ít chuyện xấu, chỉ cần Chân lão nói ra vài câu giúp đỡ, thật sự như ván đóng thuyền.
- Uống hai ly thì không có vấn đề, nhưng sự việc này bây giờ cũng chỉ có một mục đích, nói thật thì tôi cũng không quá nắm chắc, không biết trước được.
Sầm Vật Cương lên tiếng làm cho nụ cười của Chân Đông Chính càng thêm vui vẻ, hắn chỉ vào Sầm Vật Cương rồi nói: - Bí thư Sầm, chuyện này tôi sẽ đặt vào trong lòng, để tôi xem còn có chuyện gì xấu có thể xảy ra.
- Nhưng này anh Sầm, anh căn bản giống như có chút không bằng Thạch Kiên Quân bên kia. Chân Đông Chính nói đến đây thì uống một ngụm trà: - Tên kia thật sự biết làm việc, căn bản có thể đẩy được anh Dương đi nơi khác, đây cũng không phải là người thường có thể làm được.
Sầm Vật Cương và Thạch Kiên Quân cũng không có bao nhiêu tình cảm với Thạch Kiên Quân, thế nhưng lại có nghe nói về sắp xếp liên quan đến Thạch Kiên Quân. Tuy nhiều chuyện lão nhìn thấy rõ ràng, thế nhưng khi nghe Chân Đông Chính lên tiếng, lão vẫn không khỏi cảm thấy có chút ghen ghét.
Nhưng có một số chuyện là như vậy, cũng không di dời vì ý chí của anh. Sau khi bình phục tâm tình thì lão cười nói: - Giám đốc Chân, thực tế thì điều này là bình thường, bí thư Thạch có năng lực công tác mạnh mẽ, kiên quyết nguyên tắc, tôi căn bản cực kỳ bội phục anh ấy.
- À, anh Thạch công tác không tệ, bí thư Sầm anh khi nào thì có rảnh? Tôi sẽ hẹn anh ấy, ba chúng ta uống vài ly cho vui? Chân Đông Chính giống như không nhìn ra cảm giác của Sầm Vật Cương, hắn dùng giọng tự đắc nói.
Sầm Vật Cương rất động lòng với lời đề nghị này của Chân Đông Chính, dù sao thì nó cũng có giúp đỡ không nhỏ với công tác của hắn.
- Được, vậy thì làm phiền giám đốc Chân. Sầm Vật Cương cũng không phải là người không phóng khoáng, lão dùng giọng tiêu sái nói với giám đốc Chân.
Chân Đông Chính cười ha hả rồi vung tay tiêu sái nói: - Đây không phải là chuyện gì lớn, anh cứ chờ tin tức tốt của tôi là được.
Sầm Vật Cương nhìn vẻ mặt đắc ý của Chân Đông Chính mà khẽ lắc đầu.
- Bí thư Sầm, buổi tối cùng đừng sắp xếp tôi ở khách sạn, khi tôi đến đã liên lạc với cô cô, bác yêu cầu tôi đến nhà chơi, tôi từ chối vài lượt nhưng không được. Chân Đông Chính tuy có tư chất bình thường thế nhưng kinh nghiệm nhiều năm cũng nó cho hắn biết nói như vậy là xong, thế là chuyển sang chuyện khác.
Sầm Vật Cương biết rõ lần này Chân Đông Chính sở dĩ đến Mật Đông cũng là vì theo chỉ thị của Chân lão, trước khi đến phải xem người thân thế nào đã. Người được Chân Đông Chính dùng giọng trịnh trọng nói là cô cô, chỉ có thể là mẹ của Sở Hồng Đạo.
- Ha ha, thế hệ trước đều có quy củ của mình, nếu như đến mà không gặp người thân, không đến nhà dùng cơm, căn bản sẽ là người xa lạ. Sầm Vật Cương lên tiếng làm cho Chân Đông Chính cảm thấy rất đúng, hắn không khỏi vỗ tay lên đùi nói: - Bí thư Sầm nói rất đúng, bây giờ người già căn bản coi trọng điều này, tôi không đến chỉ sợ bà cụ sẽ mất hứng, dù thế nào cũng phải làm khách ở nhà mới được.
Chân Đông Chính nghỉ ngơi ở đâu căn bản không có ý nghĩa gì với Sầm Vật Cương, nhưng lão vẫn phải nói: - Giám đốc Chân, các cụ vui vẻ thì chúng ta cũng căn bản cảm thấy rất vui sướng.
- Vẫn là bí thư Sầm thấu hiểu điều này. Chân Đông Chính vỗ vỗ lên vai của Sầm Vật Cương rồi cười lớn nói.
Sầm Vật Cương cười ha hả hai tiếng rồi cũng không nói gì thêm.
- Đúng rồi, lúc tôi xuống máy bay thì Hồng Đạo cũng đi ra nghênh đón, tôi cảm thấy cậu ấy không mấy vui vẻ gì. Chân Đông Chính thấy Sầm Vật Cương không có ý mở miệng thì lại cười tủm tỉm nói.
Khi Chân Đông Chính gặp mặt Sở Hồng Đạo, người này cũng không mất hứng, thậm chí có thể nói buổi sáng Sở Hồng Đạo gặp mặt anh họ thì tỏ ra cực kỳ vui vẻ, thế nhưng hai chữ mất hứng chỉ là phần dẫn lời hội thoại của Chân Đông Chính.
Sầm Vật Cương căn bản cảm thấy không thoải mái, trong mắt lão thì thậm chí không tình nguyện chuyển chủ đề lên người Sở Hồng Đạo.
- Đồng chí Hồng Đạo là rất tốt, công tác cẩn trọng, cho dù có chút uất ức cũng không nói ra. Sầm Vật Cương dùng giọng khẳng định nói với Chân Đông Chính, giọng điệu lại nhấn mạnh hai chữ uất ức.
Chân Đông Chính đối mặt với người bình thường sẽ không kiêng nể gì, thế nhưng đối mặt với Sầm Vật Cương là đại tướng biên cương sắp tiến lên, hắn không dám quá tùy ý. Nhưng hắn vẫn dùng giọng không yếu thế nói: - Bí thư Sầm, bố tôi giao người em họ của tôi cho anh, anh cũng không nên để cậu ấy chịu uất ức được.
Sầm Vật Cương nghe hai chữ phó thác mà thiếu chút nữa không cười ra tiếng, thầm nghĩ Sở Hồng Đạo không nhỏ hơn tôi quá nhiều, nếu dùng hai từ phó thác cũng không phù hợp.
Sầm Vật Cương thầm nghĩ như vậy nhưng tuyệt đối không nói ra, lão thản nhiên nói: - Ở một vài phương diện lớn thì tôi tuyệt đối không để anh ấy phải uất ức, nhưng giám đốc Chân cũng nên biết, trên rất nhiều chuyện không phải là một mình tôi làm chủ được.
- Bí thư Sầm, tôi hiểu sự khó xử của anh, nhưng cô cô của tôi chỉ có một người con trai, bố của tôi căn bản rất có cảm tình với cô cô. Chân Đông Chính giống như nói đến việc nhà.
- Giám đốc Hồng Đạo căn bản có năng lực và lý lịch cao vời, anh ấy sở dĩ chịu uất ức là vì người ta có cái nhìn đại cục quá nhỏ, nhìn một vài thứ gì đó là của mình, không cho người khác chạm đến. Sầm Vật Cương nói bằng giọng điệu có vài phần trầm thấp.