Hôm nay Phương Anh Hồ đến gặp bí thư Sầm và đề cử Văn Thành Đồ, tuy bí thư Sầm còn chưa cho ra kết quả cụ thể, thế nhưng hắn hy vọng hôm nay bí thư có thể cho ra quyết định.
- Bí thư, mặc dù bí thư Văn có nhiều khuyết điểm, thế nhưng ít nhất ở phương diện năng lực và đoàn kết, tôi cho rằng anh ấy không kém các đồng chí khác. Phương Anh Hồ nhìn biểu hiện và biết Sầm Vật Cương đang suy nghĩ những gì. Hắn không thể để cho bí thư Sầm tiếp tục suy tư, hắn cần phải nhanh chóng đề tỉnh bí thư, ngoài nhân tuyển miễn cưỡng này thì khó có ai khác phù hợp.
Sầm Vật Cương khẽ gật đầu, lão hiểu ý của Phương Anh Hồ, lão do dự giây lát rồi khẽ nói: - Anh Hồ, chuyện này anh cứ để tôi suy nghĩ thêm đã.
- Vâng, bí thư. Phương Anh Hồ có chút thất vọng, nhưng hắn cần phải tôn trọng ý kiến của Sầm Vật Cương. Dù sao thì Sầm Vật Cương cũng là lãnh đạo của hắn, hắn biết dù mình có ý nghĩ như thế nào cũng chưa chắc được như ý.
- Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa vang lên, hai người đàn ông mặc áo trắng đi đến. Người đi đầu là giám đốc Triệu của bệnh viện, hắn gật đầu khách khí với Phương Anh Hồ sau đó cười nói với Sầm Vật Cương: - Bí thư Sầm, bây giờ ngài cảm thấy thế nào rồi?
- À, thức ăn của bệnh viện các anh là không tệ. Sầm Vật Cương cười cười với viên giám đốc bệnh viện rồi cho ra lời khẳng định.
- Ha ha. Mặc dù giám đốc bệnh viện là người khéo đưa đẩy, thế nhưng không dễ tiếp nhận những lời của Sầm Vật Cương, dù sao thì hắn cũng không thể nói nếu như lãnh đạo thích thức ăn ở nơi đây thì sau này thường xuyên đến là được. Đây là bệnh viện không phải là quán cơm, có người nào tình nguyện liên hệ với nơi này?
Tất nhiên giám đốc Triệu cũng mong sao bí thư Sầm và các vị lãnh đạo tỉnh ủy khác thường đến bệnh viện của mình. Bình thường có chuyện gì hắn phải chạy đôn đáo cả ngày mới được lãnh đạo phê duyệt, bây giờ thì tốt, chỉ cần mất chút công sức là được thông qua. Ngày hôm qua ở ngoài phòng bệnh của bí thư Sầm, hắn nói ra ý nghĩ xây dựng khu nhà chữa bệnh mới và nhanh chóng được thông qua.
- Bí thư, đây là bác sĩ Tần chuyên về xuất huyết não của bệnh viện chúng tôi, anh ấy vừa lưu học ở Mỹ về, hôm nay anh ấy sẽ tiến hành kiểm tra toàn diện đối với ngài. Giám đốc bệnh viện dù sao cũng là người lão luyện, hắn chỉ vào người đàn ông ở bên cạnh rồi cười ha hả nói.
Sầm Vật Cương nhìn thấy bác sĩ Tần bên kia có chút gò bó, thế là không khỏi cười nói: - Tốt, vậy để Tiểu Tần làm việc đi.
Bác sĩ Tần tuy khi đến có chút gò bó thế nhưng khi tiến vào trong giai đoạn công tác thì giống như đổi lại là một người khác, vứt sự gò bó của mình lên chín tầng mây. Hắn dọn dụng cụ, chăm chú kiểm tra cho Sầm Vật Cương, sau đó bắt đầu hỏi Sầm Vật Cương về các phản ứng.
- Tiểu Tần, cậu sang Mỹ khi nào? Sầm Vật Cương bị hỏi vài câu, lão không cam lòng để mình là người bị chất vấn, thế là cười hỏi.
- Bí thư Sầm, đó là bốn năm trước, trước kia tôi từng là bác sĩ của bệnh viện Rừng Mật. Bác sĩ Tần cung kính đáp lời.
- Cậu nghĩ thế nào mà xuất ngoại, có phải cảm thấy còn chưa đủ kiến thức không? Sầm Vật Cương hỏi tiếp.
Bác sĩ Tần cười xấu hổ nói: - Tôi đến bệnh viện Rừng Mật chủ yếu là khi đó dượng của tôi là giám đốc bệnh viện Rừng Mật, sau đó dượng của tôi lui ra, tôi và giám đốc mới của bệnh viện không hợp nhau, vì không chịu được đành phải lánh xa, thế nên tôi trực tiếp ra nước ngoài.
Lời nói của bác sĩ Tần làm cho vẻ mặt Sầm Vật Cương chợt trầm xuống, lão nhìn bác sĩ Tần, một cảm giác uy nghiêm bao phủ khắp người bác sĩ Tần.
Khi vẻ mặt Sầm Vật Cương biến đổi thì Phương Anh Hồ nhìn thoáng qua vị giám đốc bệnh viện, ánh mắt này giống như rất bình thường nhưng lại giống như có ý gì khác.
- Bí thư Sầm, ngài còn có việc gì nữa không? Bác sĩ Tần có chút căng thẳng dưới áp lực của Sầm Vật Cương, hắn nói chuyện có chút gấp gáp.
- Không có gì, cậu đi đi. Sầm Vật Cương phất phất tay với bác sĩ Tần rồi thản nhiên nói.
...
- Chủ tịch Vương, đây là sắp xếp công tác cho hôm nay, mời anh xem qua. Cổ Dương khẽ đưa một văn kiện đến cho Vương Tử Quân rồi dùng giọng ôn hòa nói.
Vương Tử Quân nhận văn kiện nhìn qua một lượt, hắn không nói gì thêm. Cổ Dương đi theo Vương Tử Quân một thời gian ngắn và biết rõ chỉ cần lãnh đạo không đề cập đến, như vậy chính là chấp nhận hành trình này.
- Chủ tịch Vương, vừa rồi bí thư Khang có gọi điện thoại đến, nói là có chuyện cần liên hệ với ngài. Cổ Dương đứng bên cạnh Vương Tử Quân rồi dùng giọng do dự khẽ nói.
Khang Tắc Chính? Vương Tử Quân nghĩ đến sự kết giao giữa mình và Khang Tắc Chính, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: - Tôi sẽ liên lạc với bí thư Khang.
- Chào bí thư Khang, tôi là Vương Tử Quân. Sau khi nối thông điện thoại thì Vương Tử Quân trầm giọng nói với Khang Tắc Chính.
Khang Tắc Chính cười cười nói: - Chào chủ tịch Vương, bây giờ có thể trò chuyện được không?
- Anh nói đi. Vương Tử Quân biết rõ Khang Tắc Chính gọi điện thoại cho mình chắc chắn là có chuyện để nói, thế là không khỏi dung giọng sảng khoái nói.
- Chủ tịch Vương, ngày hôm qua Cố Tắc Viêm có đến tìm tôi, anh ấy hy vọng tôi có thể ủng hộ bí thư Văn chủ trì công tác Mật Đông, chỉ huy Mật Đông tiếp tục tiến lên. Khang Tắc Chính trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói.
Để Văn Thành Đồ tiếp nhận vị trí của Sầm Vật Cương? Vương Tử Quân híp mắt rồi cười nói: - Cám ơn bí thư Khang, dũng cảm tiếp nhận gánh nặng cũng là một tinh thần đáng cổ vũ.
Khang Tắc Chính cũng không bất ngờ với sự bình tĩnh của Vương Tử Quân, dù sao đến cấp bậc của bọn họ nếu như mất tập trung vì một chuyện không vui, như vậy nói rõ rằng anh còn chưa đủ công phu, căn bản không thích hợp với chức vụ hiện tại.
- Chủ tịch Cố nói anh ấy chuẩn bị phản ánh với bí thư Sầm, anh ấy tin tưởng bí thư Sầm sẽ giúp đỡ công tác của mình. Khang Tắc Chính nói điều này với Vương Tử Quân, lời nói quan trọng nhất là một câu này.
Trong sự kiện này Cố Tắc Viêm có ý kiến gì hay không thì không phải quá quan trọng, quan trọng chính là Sầm Vật Cương tỏ thái độ như thế nào. Mặc dù Sầm Vật Cương vấp phải sai lầm ở thành phố Linh Long, phải gánh trách nhiệm ở thành phố Linh Long, hơn nữa sức khỏe kém lại không thích hợp tiếp tục tiến lên hay chủ trì công tác Mật Đông, thế nhưng tất cả không ảnh hưởng đến một quyền lợi của người này, đó là quyền được đề cử.
Sầm Vật Cương là bí thư tỉnh ủy Mật Đông, khi rời khỏi chức vụ sẽ được tổ chức trưng cầu ý kiến.
- Cám ơn bí thư Khang, tôi biết rồi. Vương Tử Quân dùng giọng cực kỳ bình tĩnh cảm ơn lời nói của Khang Tắc Chính.
Khang Tắc Chính bên kia trầm ngâm giây lát rồi nói tiếp: - Chủ tịch Vương, tôi cảm thấy với tình thế hiện tại thì ngài là người tốt nhất để cầm lái con thuyền Mật Đông.
Vương Tử Quân cúp điện thoại và rơi vào trầm ngâm, lúc bắt đầu một ngày công tác thì Khang Tắc Chính đưa đến cho hắn tin tức với nội dung không quá tốt, thế nhưng cuộc điện thoại của Khang Tắc Chính lại là tin tức tốt với bản thân hắn.
Khang Tắc Chính hành động như vậy rõ ràng là chủ động muốn đứng vào đội ngũ của mình ở Mật Đông.
Sau khi tham gia hai hội nghị thì Vương Tử Quân mới có chút thời gian nghỉ ngơi, hắn lẳng lặng uống trà, Tần Hoài Chung cũng đang đi đến bên cạnh hắn.
Tần Hoài Chung căn bản là một người cực kỳ hợp cách làm thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, rất nhiều chuyện còn làm tốt hơn cả Trương Tề Bảo. Mặc dù người này công tác ở văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh một thời gian không dài, thế nhưng lại quen việc dễ làm, thuận buồm xuôi gió.
Tần Hoài Chung báo cáo vài hạng mục công tác cho Vương Tử Quân, sau đó khẽ nói: - Chủ tịch Vương, hai ngày qua bí thư Văn liên tiếp đi đến kiểm tra công tác của hai thành phố Tử Quang và Kim Hà.
Tần Hoài Chung mặc dù nói đến công tác của Văn Thành Đồ, thế nhưng ý nghĩa thực tế lại quá rõ ràng, hắn tin tưởng Vương Tử Quân chỉ cần nghe và hiểu ngay vấn đề.
Tần Hoài Chung thấy Vương Tử Quân gật đầu không nói thêm lời nào thì cũng không lên tiếng. Mặc dù hắn biết rõ vì sao Văn Thành Đồ lại cho ra hành động như vậy, thế nhưng những tranh chấp ở cấp bậc của chủ tịch Vương thật sự quá xa xôi, hắn chỉ có thể nhìn mà thôi. Lúc này hắn chỉ có thể báo cáo những hành động của đám người chung quanh Vương Tử Quân, căn bản không có khả năng làm người phụ tá khoa tay múa chân được.
Thật lòng thì Tần Hoài Chung hy vọng Vương Tử Quân tiến lên một bước. Vì khi Hà Kiến Chương ngã bệnh, trên người hắn chỉ còn lại dấu ấn của phe phái Vương Tử Quân, hơn nữa dấu ấn này càng ngày càng rõ ràng. Bây giờ hắn làm thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, nếu như Vương Tử Quân tiến lên, vị trí của Phương Anh Hồ sẽ ở cách hắn không quá xa.
Từ góc độ của Tần Hoài Chung thì cảm thấy ưu khuyết điểm của chủ tịch Vương ở phương diện này là quá rõ ràng. Có thể nói Tần Hoài Chung căn bản không nghi ngờ về năng lực của Vương Tử Quân, thậm chí hắn còn cảm thấy nếu như muốn tìm được người nào có năng lực vượt qua Vương Tử Quân, căn bản là không dễ dàng.
Nhưng ngoài phương diện năn lực thì đôi khi khảo sát cán bộ cần phải tôn trọng những thứ khác, ví dụ như lý lịch, sự trưởng thành và ổn định.
Nhiều khi câu nói trưởng thành ổn định chính là lời ca ngợi tốt của lãnh đạo. Trong mắt lãnh đạo thì phát triển rất quan trọng nhưng ổn định cũng quan trọng không kém. Khi hai người có phát sinh xung đột với nhau, sự trưởng thành ổn định sẽ càng được lựa chọn.
Vương Tử Quân thật sự quá trẻ, hơn nữa mới làm chủ tịch tỉnh được hai năm, nếu như lại tiếp tục tiến lên thì cần lãnh đạo có quyết tâm rất lớn.
Hơn nữa còn có một điều bất lợi là Vương Tử Quân thiếu sự giúp đỡ của Sầm Vật Cương. Tuy Sầm Vật Cương không còn khả năng tiến lên, thế nhưng lãnh đạo thượng cấp trước nay đều tôn trọng những người sắp lui ra như Sầm Vật Cương.
Tuy Tần Hoài Chung rất muốn nói chuyện này với Vương Tử Quân, thế nhưng hắn biết rõ mình không thể mở miệng tùy tiện. Hắn do dự giây lát rồi chuẩn bị lui ra.
Đúng lúc này điện thoại của Vương Tử Quân vang lên, hắn cầm điện thoại nhìn thoáng qua, là số điện thoại văn phòng của Thạch Kiên Quân. Hắn khoát tay áo với Tần Hoài Chung rồi nghe điện thoại.
- Tử Quân, gần đây cậu có bận rộn gì không? Sau khi nối máy thì giọng điệu không nhanh không chậm của Thạch Kiên Quân chợt vang lên.
Sau khi tiến lên vị trí cao hơn ở trung ương, Thạch Kiên Quân làm việc gì cũng không nhanh không chậm, Vương Tử Quân có thể cảm ứng được sự biến hóa này của Thạch Kiên Quân, hắn cười nhạt nói: - Gần đây tôi thật sự có chút bận rộn.
- Lúc này cậu có vội cũng không được, tình huống ở thành phố Linh Long tỉnh Mật Đông được lãnh đạo xem trọng, bây giờ cậu nhất định phải làm tốt công tác của mình. Thạch Kiên Quân nói đến đây thì mở miệng như trò chuyện bình thường: - Bí thư Sầm ngã bệnh làm cho người ta cảm thấy không thể ngờ.
- Ôi, ngày hôm qua tôi có đến thăm bí thư Sầm, anh ấy khôi phục rất tốt. Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói.
- Có thể buông bỏ sớm một chút cũng là chuyện tốt. Thạch Kiên Quân cảm khái một câu rồi khẽ nói: - Đối với công tác kế tiếp của Mật Đông, tuyến trên có chỉ đạo nguyên tắc, có hai ý kiến điều chỉnh. Nguyên tắc chỉ đạo của trung ương chính là dù thời gian có căng cũng không thể xa rời tiêu chuẩn. Còn một phần ý kiến khác chính là chọn lựa cán bộ lãnh đạo từ Mật Đông; hai là chọn một vị lãnh đạo ổn định trưởng thành từ bên ngoài đến làm chủ Mật Đông.
Vương Tử Quân có nghĩ đến phương diện chọn cán bộ đến từ bên ngoài, dù sao thì có nhiều chuyện thật sự là như vậy. Chính trị luôn là nhiều người thì ít vị trí, một khi có vị trí để trống, sẽ có nhiều người chạy đến nhìn vào chằm chằm.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi nói: - Tuyến trên có nhân tuyển nào chưa?
- Người đó là Trần Tường Vũ, người này làm công tác rất tốt, được lãnh đạo tán thành. Thạch Kiên Quân cũng không giấu diếm mà khẽ nói.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn có chút hiểu rõ về người này, không những có năng lực tốt, còn cực kỳ ổn định trưởng thành.
- Tử Quân, nếu như sự kiện này đến muộn hai năm thì không có tranh luận gì, thế nhưng trong quan trường tuổi trẻ là bảo vật, nhưng đối với cậu thì tuổi tác lại là chướng ngại vật. Cậu đấy, thật sự quá trẻ tuổi. Mặc dù cậu là người có năng lực và tài năng được lãnh đạo đánh giá rất tốt, thế nhưng độ tuổi lại làm cho người ta phải thận trọng suy xét. Thạch Kiên Quân nói đến đây thì cười: - Nhưng cậu cũng không nên nổi giận, chuyện này còn chưa được quyết định, vì tiếng hô tiến lên của cậu còn lớn hơn rất nhiều lần so với chủ tịch Trần.
Vương Tử Quân cười cười nói: - Cám ơn lãnh đạo đã coi trọng tôi, tôi nhất định sẽ làm tốt công tác của mình.
Vương Tử Quân cúp điện thoại và rơi vào trầm ngâm, tuy hắn đã nghĩ đến phương diện tiến cử người bên người đến tiếp nhận công tác Mật Đông, thế nhưng không ngờ người này lại là Trần Tường Vũ. Mình và Trần Tường Vũ không có quan hệ quá sâu, thế nhưng ít nhất cũng có quan hệ, xem ra vòng tròn quan trường thật sự không thể không gặp mặt.
Lúc tan tầm thì trưởng phòng tuyên truyền Xà Lê Hoa đi đến phòng làm việc của Vương Tử Quân. Lúc này phòng tuyên truyền chuẩn bị tuyên truyền trọng điểm về lễ hộ văn hóa Mật Đông, Xà Lê Hoa đến báo cáo công tác này.