Đối phương có gì để mình phải nịnh nọt? Vị trí bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy này giống như là hỏa diệm sơn, đừng nói là mình làm không tốt, Vương Tử Quân ngồi lên cũng không dễ làm. Một Chân Hồng Lỗi có thêm một Chu Tiến Liên, cũng không phải hạng người dễ dàng thu thập.
Có lẽ khi Vương Tử Quân làm bí thư ủy ban tư pháp thì hai người kia cũng không coi ra gì. Nhưng Vương Tử Quân là kẻ may mắn, mới đó đã được thay đổi vị trí. Đối với những lời bàn bạc về sự phong vân của Vương Tử Quân khi còn công tác trong ủy ban tư pháp.v.v. Thì Lỗ Kính Tu căn bản là chỉ cười nhạt, hắn cảm thấy đây là có người tư tưởng bất lương muốn dùng Vương Tử Quân để đả kích mình.
- Nếu ngài đã nói như vậy thì tôi cũng không khách khí. Vương Tử Quân cười rồi nói: - Hôm nay tôi nhận được báo cáo, nói là ủy ban tư pháp nắm công tác xây dựng đảng rất tốt, tôi muốn đi nghiên cứu một chút. Nếu ngài không có gì bận, không bằng hai chúng ta cùng đi, để xem ủy ban tư pháp có thật sự tạo ra thành tích như vậy hay không.
Yêu cầu mình cùng đi với hắn kiểm tra công tác đảng? Hừ, Vương Tử Quân thật sự xem mình là lãnh đạo cấp cao sao? Anh cho rằng mình là ai? Chậu của mình căn bản không đủ ăn, còn muốn vơ vét trong bát của mình sao? Lỗ Kính Tu nghĩ đến đây và có chút căm tức, hắn định từ chối, thế nhưng một ý nghĩ khác lại lóe lên trong đầu, hắn muốn xem Vương Tử Quân rốt cuộc muốn làm gì.
- Trưởng phòng Tử Quân, tôi sẽ đi theo ngài.
Vương Tử Quân mỉm cười hẹn thời gian gặp mặt, sau đó leo lên xe của mình. Khi Vương Tử Quân rời khỏi văn phòng tỉnh ủy, xe của Lỗ Kính Tu cũng rời khỏi văn phòng ủy ban tư pháp. Vương Tử Quân khẽ hạ cửa kính xuống gật đầu với Lỗ Kính Tu, sau đó hai xe nhanh chóng chạy đi.
Lỗ Kính Tu đến Nam Giang khá ngắn, nhưng căn bản khá quen thuộc với tình hình giao thông ở tỉnh Nam Giang. Vương Tử Quân lúc này căn bản đang đi về phía tòa án tỉnh, chánh án Chu Tiến Liên căn bản cũng là một người khó thể trêu vào với Lỗ Kính Tu.
Vương Tử Quân đi xuống khảo sát phần lớn thời gian đều mang theo một mình Du Giang Vĩ, căn bản không còn ai khác, người ta nhìn vào thì cảm thấy đó là một người an phận. Chu Tiến Liên nhớ rõ mình từng nói có một vài lãnh đạo dù đến nơi nào thì cũng thích tiền hô hậu ủng, thanh thế to lớn, vừa đi thì hận không thể khua chiêng gõ trống dẹp đường, ép cả thế giới phải tránh đường, thật ra đây chỉ là cố ý ra vẻ mà thôi.
Vì vậy khi một chiếc xe một trước một sau xuất hiện trước cổng tòa án, Chu Tiến Liên thật sự không ngờ, ai đi với trưởng phòng Vương đến đây?
Khi hai chiếc xe dừng lại, Chu Tiến Liên mập mạp run rẩy đi ra đón chào. Lỗ Kính Tu căn bản cảm thấy khó tin chính là Chu Tiến Liên kia căn bản không chỉ tươi cười, thậm chí khi xe của Vương Tử Quân dừng lại thì điên cuồng chạy đến mở cửa xe.
Tình cảnh như vậy làm cho Lỗ Kính Tu cảm thấy trợn mắt há mồm, nhưng hắn biết rõ trước đó mình đến khảo sát nghiên cứu công tác của tòa án, Chu Tiến Liên căn bản chỉ tiến lên bắt tay, sau đó giữ thái độ cực kỳ ôn hòa.
Dù Lỗ Kính Tu có chút khó chịu thế nhưng vẫn xuống xe. Sau khi Chu Tiến Liên thấy người đến theo trưởng phòng Vương chính là Lỗ Kính Tu, hắn có chút sững sốt, sau đó nhanh chóng tiên lên, bàn tay mập mạp duỗi ra nhanh chóng: - Chào bí thư Lỗ.
Vương Tử Quân nhìn thấy Chu Tiến Liên có chút nghi hoặc, nhưng hắn là người phản ứng nhành nên thản nhiên nói: - Đã sớm nghe nói tòa án làm rất tốt công tác xây dựng đảng, thế cho nên hôm nay có thời gian thì tôi mời bí thư Lỗ đi đến khảo sát thực địa, xem có phải các anh đang nói dối, đang cố gắng thổi phồng thành tích hay không, khéo thực tế lại không ra gì.
- Trưởng phòng Vương, ngài cũng đừng nói như vậy, tôi nếu dám gạt ngài, như vậy thật sự là không ra thể thống gì. Tôi căn bản đều dùng hết sức mạnh để xử lý những sắp xếp của ngài, ngài nói đằng này tôi sẽ tuyệt đối không chạy đằng khác, tất cả thành tích đều là thật. Chu Tiến Liên chắp tay đứng bên cạnh Vương Tử Quân, hắn dùng giọng cực kỳ cẩn thận nói với trưởng phòng Vương.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn được nhóm người Chu Tiến Liên và Lỗ Kính Tu bao quanh đi vào trong phòng họp của tòa án tỉnh ủy. Lỗ Kính Tu không phải chưa từng được thấy tình huống tiền hô hậu ủng thế này, nhưng tình cảnh hiện tại đang xảy ra ở tòa án tỉnh, điều này làm cho hắn cảm thấy bất ngờ.
Chu Tiến Liên căn bản không phải là người dễ dàng, điều này hầu như là sự thật khó chối cãi, dù sao thì cấp bậc của Chu Tiến Liên cũn tương đồng với Lỗ Kính Tu, thế nên hai bên căn bản không có gì áp chế lẫn nhau quá mạnh.
Sau khi ngồi xuống chiếc ghế trong phòng họp tòa án tỉnh, Vương Tử Quân dẫn chủ đề lên người của Lỗ Kính Tu, hắn dùng giọng chân thành nói: - Bí thư Lỗ, lần này tôi đến đây khảo sát, chúng ta căn cứ theo phương diện được phân công, tôi là người phụ trách vấn đề, anh là người chịu trách nhiệm lắng nghe, nếu có gì không đúng thì bí thư Lỗ cứ ra tay.
Vương Tử Quân nói làm cho Lỗ Kính Tu hiểu rõ, một câu nói kia căn bản là đặt mình lên vị trí chủ yếu, căn bản là mở đường cho sự triển khai mở rộng công tác của mình sau này. Chu Tiến Liên ngồi bên cạnh Vương Tử Quân với vẻ mặt liên tục biến đổi, hắn chợt hiểu điều gì đang xảy ra. Hắn nhìn Vương Tử Quân, sau đó lại nhìn Lỗ Kính Tu, vẻ mặt giống như chưa có gì biến đổi.
Công tác xây dựng đảng căn bản là nằm trong lòng bàn tay của Vương Tử Quân, cực kỳ quen thuộc dễ làm. Đám người Chu Tiến Liên chuẩn bị cực kỳ đầy đủ nhưng dưới truy vấn của Vương Tử Quân thì vẫn đầy sơ hở. Chu Tiến Liên ngồi bên cạnh liên tục dùng khăn lau mồ hôi, mỗi lần đến câu nói quan trọng thì Vương Tử Quân căn bản dùng ánh mắt toan tính nhìn Lỗ Kính Tu.
Lỗ Kính Tu là người thông minh, vì vậy mỗi khi đối mặt với Vương Tử Quân thì nhanh chóng cố gắng tỏ ra cực kỳ lạnh lùng.
Vương Tử Quân lại hỏi vài vấn đề với Chu Tiến Liên, sau đó không hỏi gì khác, bắt đầu trò chuyện về những thứ quan trọng với Chu Tiến Liên. Lúc này đám lãnh đạo của tòa án tỉnh cũng tiến vào góp vui, thế là bầu không khí trong phòng họp nhanh chóng trở nên vui vẻ hòa thuận.
Lỗ Kính Tu dùng ánh mắt tinh tế quan sát đám người trong phòng họp, hắn thấy gương mặt Vương Tử Quân cực kỳ bình tĩnh giống như chỉ là có chút tâm tư cần nói với các vị cán bộ trong tòa án mà thôi. Nhưng lúc này đám cán bộ lãnh đạo của tòa án tỉnh lại cực kỳ cẩn thận, gương mặt khẩn trương, rõ ràng mang theo vài phần kính sợ.
Là một cảm giác sợ hãi với cường giả.
Tất nhiên cảm giác sợ hãi như vậy cũng không phải giả vờ, nó xuất phát từ tận đáy lòng. Vương Tử Quân còn trẻ sao có quan uy lớn như vậy? Phải biết rằng đám người kia căn bản không coi Lỗ Kính Tu hắn ra gì.
- Trưởng phòng Vương, hôm nay ngài và bí thư Lỗ đến tòa án tỉnh, căn bản là một lời ủng hộ và khẳng định với công tác của chúng tôi, lúc này chúng tôi cảm thấy mình cực kỳ được ủng hộ. Anh xem, đã đến giờ cơm rồi, mời hai vị lãnh đạo ở lại chỗ chúng tôi dùng chút cơm canh, cũng xem như cho chúng tôi cơ hội để nghe thêm vài lời dạy bảo của lãnh đạo. Chu Tiến Liên nhìn đồng hồ rồi mỉm cười nói với Vương Tử Quân và Chu Tiến Liên.
Vương Tử Quân không trực tiếp trả lời câu hỏi của Chu Tiến Liên, hắn quay sang cười nói với Lỗ Kính Tu: - Bí thư Kính Tu, anh thấy thế nào?
Lỗ Kính Tu lúc này đã hiểu ý nghĩa của sự kiện hôm nay, những hành động của Vương Tử Quân căn bản muốn làm chăn nệm cho mình, dựng lên uy tín cho mình. Hắn nghĩ đến những nghi kỵ trước đó của mình với Vương Tử Quân, căn bản cảm thấy có chút hỗ thẹn.
"Mình làm người căn bản kém Vương Tử Quân quá xa!" Lỗ Kính Tu vừa thầm cảm khái vừa phối hợp ăn ý nói: - Trưởng phòng Vương, nói ra thì tôi và chánh án Chu là người cùng chiến tuyến, hôm nay các đồng chí của ủy ban tư pháp chúng tôi cố gắng tiếp rượu lãnh đạo, như vậy sau này khi cần cất nhắc đề bạt thì mong lãnh đạo cũng quan tâm hơn.
Lỗ Kính Tu là người tuy cao ngạo nhưng vẫn có đủ bản lĩnh, nhưng lời này nói ra lam cho đám người trong phòng họp căn bản cảm thấy thoải mái. Người nơi đây cho dù sắp về hưu cũng mong muốn trước đó có thể đề cao vị trí của mình, đãi ngộ tốt chính là thứ mà người ta luôn thích nghe ngóng.
Vương Tử Quân căn bản là cung kính không bằng tuân mệnh với lời mời của Lỗ Kính Tu, đoàn người chỉ mất vài phút đã đi đến nhà ăn của tòa án tỉnh.
Quan trường thường khá nghiêm túc, khi hạ cấp mời rượu thượng cấp thì có thể là tôi uống cạn ngài tùy ý. Vì cấp bậc của người ta cao hơn anh, người ta có thể tùy ý thì đủ nể mặt anh rồi, uống nhiều hay không là không quan trọng, chủ yếu chỉ cần uống là được, tất nhiên sẽ không giống với hai người cùng cấp, có thể liên tục chúc nhau.
Vương Tử Quân căn bản chỉ uống nửa ly với những lời chúc rượu của đám người Chu Tiến Liên, nhưng Lộ Tử Khai chỉ cần mời là uống cạn. Biểu hiện khác biệt này làm cho đám người Chu Tiến Liên cảm nhận được tình thế thật sự, mục tiêu của bọn họ bắt đầu quay sang Lỗ Kính Tu.
Có một câu chuyện vui như thế này, mời rượu có năm giai đoạn: Một là giai đoạn xử nữ, cần phải canh phòng và tử thủ nghiêm ngặt; hai là giai đoạn thiếu nữ, cứ ỡm ờ đưa đẩy; ba là giai đoạn tráng niên, ai đến tìm cũng không từ chối; bốn chính là giai đoạn quả phụ, anh không tìm thì tôi đến tìm anh; thứ năm chính là giai đoạn già lão, rõ ràng không làm ăn gì được thế nhưng cũng không quên khua tay múa chân.
Bữa tiệc rượu này căn bản bỏ qua giai đoạn tử thủ nghiêm ngặt, đang trải qua giai đoạn giằng o ỡm ờ đưa đẩy trong thời gian ngắn, còn chưa đến mức ai mời cũng cạn thế nhưng đã hết hơn nửa chai rượu. Lúc này bầu không khí đã được tạo dựng lên, gương mặt Vương Tử Quân có vài phần đỏ ửng, hắn nâng ly mời Lỗ Kính Tu ba ly, cũng nói đây chính là khoản bồi thường khi hôn lễ mình không thể kính rượu một người trưởng bối là Lỗ Kính Tu, thế nên phải uống cho cạn.
Lúc đầu Lỗ Kính Tu còn có chút từ chối, thế nhưng sau đó vẫn nâng cốc uống cạn. Sau khi uống cạn ba ly thì Lỗ Kính Tu căn bản cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn mình có chút mơ màng.
Lỗ Kính Tu thầm hiểu lúc này ý nghĩ của mọi người với mình đã thay đổi, thế là không khỏi thầm cảm thán, hơn nữa còn cảm thấy chênh lệch giữa mình và Vương Tử Quân là không nhỏ. Cũng là một vị thường ủy tỉnh ủy thế nhưng hắn không thể nào trấn áp được mọi người, nhưng Vương Tử Quân người ta ngồi xuống thì căn bản làm cho một kẻ dối trá như Chu Tiến Liên phải tỏ ra an phận thủ thường, cực kỳ khách khí. Đây cũng không phải là chỉ dựa vào vị trí của anh mà có được, nếu muốn làm cho người ta kính sợ, còn phải xem vào thủ đoạn của anh là như thế nào.
Sau khi dùng cơm trưa xong thì nhóm người Chu Tiến Liên cung kính đưa Vương Tử Quân và Lỗ Kính Tu ra ngoài cổng. Sau khi tự mình đỡ Vương Tử Quân lên xe, Chu Tiến Liên càng nhanh chóng chạy đến mở cửa xe cho Lỗ Kính Tu, sau đó một tay giữ chặt trần xe, một tay đỡ Lỗ Kính Tu đi vào trong xe.
Không biết có phải vì hơi say hay không, lúc này Lỗ Kính Tu cảm thấy gương mặt làm cho người ta chán ghét của Chu Tiến Liên căn bản có vài phần đáng yêu, hơi thở của đối phương tuy có chút dồn dập nhưng căn bản không phải là vì người ta quá béo sao?
Buổi chiều Lỗ Kính Tu quay về phòng làm việc của mình, hắn cho rằng buổi chiều Vương Tử Quân sẽ đưa mình đến cục công an tỉnh. Nhưng Vương Tử Quân căn bản không gọi điện thoại đến, dù hắn có trông mong cả giờ thì vẫn không nhận được điện thoại của Vương Tử Quân.
Vì sao Vương Tử Quân không gọi điện thoại cho mình? Chẳng lẽ đã quên rồi sao? Thông qua sự kiện buổi sáng thì Lỗ Kính Tu căn bản đã hiểu ý nghĩ của Vương Tử Quân, hắn thật sự cảm kích Vương Tử Quân, đồng thời quyết định sau khi đi đến cục công an tỉnh thì sẽ cố gắng chân thành biểu hiện sự biết ơn với Vương Tử Quân.
Nhưng mãi mà Vương Tử Quân chưa gọi điện thoại đến, điều này làm cho hắn cảm thấy trong người như có nhiều con sâu nhỏ đang giằng xé, đứng ngồi không yên, cực kỳ khó chịu.
Có phải mình nên chủ động gọi điện thoại không? Lỗ Kính Tu vừa nghĩ như vậy thì cầm điện thoại lên, thế nhưng sau khi bấm được vài số thì lại đặt điện thoại xuống. Hắn thầm nghĩ chính mình nóng lòng gọi điện thoại không phải đang tỏ ra quá bức thiết rồi sao?
Lỗ Kính Tu thật sự rất do dự, thế là mười phút trôi qua. Khi hắn đang tỏ ra cực kỳ cuống quýt thì thư ký trưởng văn phòng ủy ban tư pháp là Vu Trường Long đi đến. Vu Trường Long là người cực kỳ giỏi xử lý quan hệ, tuy Lỗ Kính Tu đến chưa quá lâu nhưng đã căn bản có mối liên hệ tốt với Vu Trường Long.
Khi thấy Vu Trường Long đi đến thì Lỗ Kính Tu có chút do dự, sau đó hắn cắt đứt tập quán báo cáo những chuyện nhỏ nhặt của Vu Trường Long, hắn trầm giọng nói: - Trường Long, tôi có chuyện cần thương lượng với trưởng phòng Vương, anh gọi điện thoại cho thư ký của anh ấy, hỏi xem anh ấy có ở trong phòng làm việc không?
Vu Trường Long thuận miệng đồng ý một tiếng thế nhưng lại thầm vui mừng. Sáng nay Vương Tử Quân đưa Lỗ Kính Tu đến khảo sát công tác xây dựng đảng của tòa án tỉnh, tin tức đã sớm rơi vào trong tai hắn. Khi nhận được tin tức truyền đến từ tòa án tỉnh thì Vu Trường Long căn bản đã hiểu ý nghĩ của trưởng phòng Vương, đó là trưởng phòng Vương đang dùng hành động của mình để tỏ vẻ với Chu Tiến Liên rằng cố gắng giúp đỡ công tác của Lỗ Kính Tu. Thái độ này căn bản có tác dụng khá lớn, Chu Tiến Liên căn bản đã tỏ ra khá tôn kính Lỗ Kính Tu.