Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh - Bảo Thạch Tiêu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chủ nhiệm Triệu cảm thấy cực kỳ bi ai, nhưng lúc này hắn vẫn phải giữ vững tinh thần, vẫn phải ứng phó với những gì đang diễn ra, liên tục gật đầu như gà mổ thóc.

Sự kiện lần này xem như kết thúc sau những lời nhận lỗi của chủ nhiệm Triệu, lãnh đạo thượng cấp cũng không muốn nhắc lại. Hào Nhất Phong và Thạch Kiên Quân tất nhiên lại càng không muốn đả động đến sự việc này, nhóm người Vương Tử Quân đi theo lãnh đạo thượng cấp khảo sát khắp nơi cũng không mở miệng.

Nhưng tất cả biết rõ mọi thứ chỉ mới bắt đầu mà thôi.

Khi mọi người vây quanh lãnh đạo đi ra khỏi phòng hội nghị, không ai ngó ngàng đến Lâm Trường Công. Lúc này Lâm Trường Công thở dài một hơi, hắn biết mình căn bản là phế vật dư thừa trên đất La Nam. Khi hắn theo lãnh đạo đến thành phố La Nam, hắn còn nghĩ rằng mình sẽ lợi dụng cơ hội mà bóc một lớp da của Vương Tử Quân, lại không ngờ người ta trở thành công thần nhịn nhục chịu đựng.

Lâm Trường Công sẽ là gì?

Lâm Trường Công không làm tốt công tác liên hệ với La Nam, có có điều kiện mà vẫn tiến lên làm thành phố trọng tâm, bây giờ tiến vào cục diện bị động. Hắn nhìn vào tình huống hiện tại và thấy rõ trách nhiệm của mình.

Lâm Trường Công nghĩ đến câu nói "lật tay làm mưa" mà thật sự cảm thấy hai chân mềm nhũn. Hắn cảm thấy rất bi ai, mình và Vương Tử Quân căn bản không phải là cùng một cấp bậc.

- Chào anh, bí thư Lâm.

Khi Lâm Trường Công đang cảm thấy rất ảm đạm thì một người đàn ông trung niên hơn ba mươi tuổi đi đến bên cạnh, hắn mỉm cười mở miệng chào hỏi.

Khi thấy người đàn ông trung niên này thì Lâm Trường Công cảm thấy có hơi quen mắt, nhưng hắn không nhớ nổi tên của đối phương. Hắn cũng nhanh chóng vươn tay ra rồi nói:

- Chào anh!

- Bí thư Lâm, tôi là trưởng phòng tổ chức Đảng Hằng của thành phố La Nam, bí thư Vương thấy người không đi dùng cơm, thế nên để tôi ở lại mời ngài.

Đảng Hằng vừa nói vừa vươn tay mời Lâm Trường Công.

Dù Lâm Trường Công chỉ có chút quen mắt với Đảng Hằng, thế nhưng hắn lại căn bản không xa lạ gì cái tên này. Khi Đường Cảnh Ung cố gắng thúc đẩy công tác đảng ở tỉnh Sơn Nam, Đảng Hằng chính là một trong những cán bộ được Đường Cảnh Ung chú trọng đẩy dời. Nghe nói vài ngày nữa Đường Cảnh Ung sẽ tiến hành bồi dưỡng thêm với Đảng Hằng.

Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước vỗ trên bãi cát và chết đi. Trong đầu Lâm Trường Công xuất hiện câu nói như vậy, hắn tự nhiên định vị mình là con sóng chết, dù sao đối với Đảng Hằng thì hắn cũng là một người về xế chiều rồi.

- Trưởng phòng Đảng, mong anh nói lời cám ơn của tôi với bí thư Vương, thành phố Tam Hồ còn có việc, tôi phải nhanh chóng quay về.

Lâm Trường Công dù đang cười nhưng biểu hiện lại cực kỳ cứng nhắc. Bây giờ hắn còn có việc gì? Lãnh đạo thượng cấp đã đi qua thành phố Tam Hồ, bọn họ đã nghênh đón xong, cán bộ thành phố Tam Hồ đã về nhà nghỉ ngơi rồi.

Đảng Hằng nhìn nụ cười cứng nhắc của Lâm Trường Công, thầm hiểu đối phương đang nghĩ gì. Hắn không khỏi có chút đồng tình, nhưng cảm giác đồng tình lại nhanh chóng biến mất.

"Đúng là tự làm tự chịu!"

Đảng Hằng có một đánh giá như vậy với Lâm Trường Công, hắn khách khí đưa Lâm Trường Công xuống lầu, sau đó mở lời khi nào bí thư Lâm có rảnh nên đến thành phố La Nam chỉ đạo công tác.

Lâm Trường Công ngồi trên xe của mình nhìn thành phố La Nam rộng rãi ngăn nắp, bộ mặt thành phố tươi mới đẹp đẽ, thế là trong lòng có đủ mọi hương vị. Biết đâu đây là lần cuối cùng mình đến thành phố La Nam?

- Tút tút tút.



Tiếng điện thoại di động đổ chuông liên tục vang lên, Lâm Trường Công lúc này với tâm tình chán nản căn bản không muốn nghe máy nhưng vẫn phải lấy lại xem xét. Dù thế nào thì hắn cũng là bí thư thị ủy Tam Hồ, nhưng quan viên căn bản không có được sự tự do, có rất nhiều trách nhiệm mà hắn cần phải đảm đương.

Khi thấy người gọi điện thoại đến là Nguyễn Chấn Nhạc, Lâm Trường Công cảm thấy có chút bức bối. Nguyễn Chấn Nhạc tìm mình vì chuyện gì? Nếu như nói trước kia Lâm Trường Công rất kính yêu Nguyễn Chấn Nhạc, bây giờ chỉ còn lại cảm giác nguội lạnh mà thôi.

Nếu như không phải Nguyễn Chấn Nhạc cố gắng cổ động để Lâm Trường Công gắng gượng kéo về địa vị thành phố trọng tâm cho Tam Hồ, thì hắn căn bản không cần phải mất mặt trước khi về hưu. Nguyễn Chấn Nhạc chủ động giúp hắn lấy thành phố trọng tâm, động cơ là gì thì hắn biết rất rõ ràng.

Lâm Trường Công chính là một mũi dao để Nguyễn Chấn Nhạc đả kích Vương Tử Quân, nếu như trước kia hắn để cho Nguyễn Chấn Nhạc lợi dụng là vì tên lên dây không thể không bắn, thì bây giờ hắn căn bản không còn tâm tư gì với Nguyễn Chấn Nhạc.

Tất cả đã được quyết định, mình còn chống mặt ra làm gì? Lâm Trường Công thật sự chỉ còn lại cảm giác bức bối với Nguyễn Chấn Nhạc, thế nên hắn trực tiếp cúp điện thoại.

Tiếng chuông điện thoại tắt ngấm, bầu không khí trong xe lại trở nên yên tĩnh. Thư ký và tài xế đều hiểu tâm tình của Lâm Trường Công, biết lãnh đạo không vui, thế nên ai cũng ngậm chặt miệng, không biết nói gì để cho lãnh đạo vui vẻ hơn.

Xe chạy đi nhanh chóng, khi chạy qua nhà khách của thành phố La Nam, Lâm Trường Công nhìn chiếc xe quen thuộc của lãnh đạo thượng cấp, thế là thở dài một hơi và dựa lưng ra sau ghế.

Lúc này bầu không khí trong nhà khách thành phố La Nam rất vui vẻ, Hào Nhất Phong và Thạch Kiên Quân là hai người quen thuộc lãnh đạo thượng cấp, khi sắp xếp cơm trưa thì cho ra yêu cầu không dùng rượu.

Lãnh đạo lên tiếng thì hạ cấp phải làm cho đúng, người phụ trách công tác tiếp đãi là Đổng Trí Tân ra chỉ thị cho nhà khách làm cơm bình thường, chỉ uống chút bia, không cần sắp xếp gì quá lớn. Tiếp đãi nhanh chóng được bắt đầu, bia được đưa ra, bầu không khí tươi vui. Lãnh đạo thượng cấp ngồi xuống, không ngờ lại yêu cầu phục vụ dâng rượu.

Lãnh đạo thượng cấp nói một lời ngàn cân, nói rằng thành phố La Nam có được thành tích quá tốt, thật sự quá vui mừng. Lãnh đạo rất hài lòng với tình hình phát triển của thành phố La Nam, vì vậy lãnh đạo cùng uống vài ly với các đồng chí thành phố La Nam, vì vậy mới cho phép uống vài ly.

Một chai rượu, ba ly rượu được rót ra, lãnh đạo uống ba ly, trong đó có một là cụng ly với Vương Tử Quân. Mặc dù ly rượu này cũng không là gì, thế nhưng lãnh đạo nói một câu, này đồng chí Vương Tử Quân, hai chúng ta uống một ly. Chỉ là một hành động như vậy cũng đủ để biểu hiện rõ ràng ý nghĩa bên trong.

Hào Nhất Phong thật sự hâm mộ với đãi ngộ của Vương Tử Quân, lại có chút ghen ghét. Dù lão là bí thư tỉnh ủy, cũng có thể được hưởng đãi ngộ giống như với Vương Tử Quân. Đáng tiếc là lãnh đạo uống xong thì giống như không có hứng thú với lão, điều này không khỏi làm cho lão có chút khó chịu.

Không tranh công với thượng cấp, không tranh sủng hạnh với thuộc hạ, lời này Hào Nhất Phong biết rất rõ ràng, nhưng cảnh tượng như vậy vẫn làm cho lão cảm thấy khó chịu. Lão bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để cứu vãn hình tượng của mình trong mắt lãnh đạo, thế cho nên bữa cơm hôm nay thật sự rất nhạt nhẽo, tâm tư của lão đã sớm chạy đi rất xa.

Vương Tử Quân đứng bên cạnh lãnh đạo thượng cấp, trong lòng thật sự có chút kích động. Không quản đó chỉ là một ly rượu của lãnh đạo, thế nhưng bên trong lại ẩn giấu khá nhiều thứ, vẫn làm cho hắn kích động không thôi.

Đó đơn giản không phải là ly rượu, còn là một lời khẳng định đầy đủ với công tác của hắn ở thành phố La Nam.

Tuy tâm tình bành trướng nhưng Vương Tử Quân vẫn biểu hiện cực kỳ bình tĩnh, hôm nay hắn là một người chịu nhiều đố kỵ và căm hận, hắn cần phải thực hiện nguyên tắc cúi đầu làm người, hắn cũng không muốn ngóc đầu lên làm bia ngắm cho nhiều kẻ nhìn vào.

Vương Tử Quân đi về phía nhà vệ sinh để rửa tay, Thạch Kiên Quân khẽ đi đến bên cạnh hắn. Tuy chủ tịch Thạch không nói gì chỉ nở nụ cười, thế nhưng vẻ mặt đã nói rõ tất cả.

Thạch Kiên Quân đang rất vui, vì dưới trướng của hắn xuất hiện một thành phố phát triển mạnh mẽ như La Nam, thật sự là thành tích khó thể chối cãi được. Mặc kệ thành phố La Nam và Tam Hồ có chút không hài hòa, thế nhưng trong bất hòa còn có một Vương Tử Quân biết đại cục, là cán bộ trẻ có năng lực, có thể bỏ qua chút lợi nhỏ để tìm về ích lớn, thuộc hạ như vậy phải chạy đi đâu mới tìm được?

Thạch Kiên Quân đến tỉnh Sơn Nam cũng không phải quá lâu, nhưng thành tích này thật sự đáng để khoe khoang.

Vì một chai rượu mà bữa cơm trôi qua rất nhanh, sau khi nghỉ ngơi một giờ thì Hào Nhất Phong đi đến trước mặt lãnh đạo thượng cấp nói:

- Thủ trưởng, chúng ta tiếp tục đến thành phố Đông Bộ chứ?

- Vẫn còn sớm, tôi đi đến vùng thế ngoại đào viên xem thế nào, nếu không đến Cô Yên Sơn thì cũng xem như quá uổng phí một lần đến La Nam, dù sao thì cũng thuận đường.



Thật ra từ Cô Yên Sơn đến thành phố Đông Bộ cũng không thuận đường, thế nhưng Hào Nhất Phong lại không dám nói ra.

- Đội xe của lãnh đạo đâu?

Khu vực đầu đường cao tốc đi vào thành phố Đông Bộ, Nguyễn Chấn Nhạc thật sự không nhịn được lên tiếng hỏi phó chủ tịch Trình Hiểu Bình ở bên cạnh.

Đáng lý ra Nguyễn Chấn Nhạc sẽ phải hỏi thư ký trưởng mới đúng, nhưng bây giờ thư ký trưởng văn phòng thị ủy đang phụ trách công tác sắp xếp tiếp đãi ở nhà khách thành phố Đông Bộ, vì vậy mà một phó chủ tịch là nữ như Trình Hiểu Bình chủ động tiếp nhận công tác của thư ký trưởng.

Trình Hiểu Bình lúc này thật sự có chút gấp gáp, bây giờ đã hơn một giờ chiều, vì sao vẫn còn chưa có tin tức gì về đội xe của lãnh đạo thượng cấp? Dựa theo hành trình bình thường, chỉ mất hơn một giờ để đi từ thành phố Tam Hồ đến Đông Bộ, tình huống bây giờ rõ ràng là không bình thường.

Trình Hiểu Bình nhìn vẻ mặt lo lắng của Nguyễn Chấn Nhạc, nàng vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi đi. Nhưng chiếc điện thoại trước nay vẫn luôn phục vụ rất tốt bây giờ lại vang lên âm thanh không trong vùng phủ sóng.

Đám công ty di động thật sự nên xây dựng thêm cột thu phát sóng, Trình Hiểu Bình thầm căm hận, thế nhưng cũng chỉ có thể vứt bỏ những bất mãn với công ty di động ra sau đầu. Nàng tiếp tục mở miệng an ủi Nguyễn Chấn Nhạc:

- Bí thư Nguyễn, không có tín hiệu.

Nguyễn Chấn Nhạc lúc này thật sự có chút lo lắng, hắn đã sắp xếp dùng cơm ở thành phố Đông Bộ, bây giờ đã qua giờ cơm, chẳng lẽ lãnh đạo đã đến nơi nào đó dùng cơm rồi sao? Dù có dùng cơm hay không thì lãnh đạo cũng sẽ đến thị sát công tác ở Đông Bộ, thế nhưng Nguyễn Chấn Nhạc vẫn cố gắng mong mỏi lãnh đạo sẽ dùng cơm, như vậy sẽ không có tì vết gì.

Nguyễn Chấn Nhạc còn lo lắng một sự kiện khác, đó chính là chủ nhiệm Triệu ở bên cạnh lãnh đạo là người của hắn, không biết vì sao mà đã lâu không chịu tiếp điện thoại. Điều này càng làm cho hắn sinh ra dự cảm không được tốt.

Rốt cuộc là thế nào? Nguyễn Chấn Nhạc có hàng trăm ý nghĩ khác nhau, thế nhưng cũng chỉ an ủi mình là sẽ không có chuyện gì xảy ra. Chủ nhiệm Triệu sở dĩ không tiếp điện thoại của mình chính là vì không tiện, đối phương là nhân viên bên cạnh lãnh đạo thượng cấp, sao có khả năng dùng điện thoại cho được?

Lý do này liên tục xoay quanh đầu Nguyễn Chấn Nhạc, hắn tiếp tục tự an ủi chính mình, thế nhưng tâm thần lại cực kỳ không yên. Vài ngày trước hắn chủ động gọi điện thoại cho chủ nhiệm Triệu, khi đó chủ nhiệm Triệu đang cùng lãnh đạo tham gia một hoạt động ngoại giao, dù là bận rộn trăm công ngàn việc nhưng vẫn tiếp điện thoại của hắn, không phải bây giờ lãnh đạo đang bàn chuyện gì với chủ nhiệm Triệu đấy chứ?

Trong đầu là hàng ngàn ý nghĩ, Nguyễn Chấn Nhạc bắt đầu từ xúc động bất an trở nên lo lắng không yên. Hắn trầm ngâm giây lát, sau đó chuẩn bị gọi điện thoại cho thư ký trưởng Quan Vĩnh Hạ, nhưng nghĩ thế nào lại hạ xuống.

Lần này lãnh đạo thượng cấp là người chỉ huy cao nhất, nếu như lãnh đạo sắp đến thành phố Đông Bộ, như vậy Quan Vĩnh Hạ nhất định sẽ gọi điện thoại từ trước. Bây giờ Quan Vĩnh Hạ không gọi điện thoại, điều này nói rõ lãnh đạo còn chưa đến chỗ này.

Nếu như bây giờ Nguyễn Chấn Nhạc gọi điện thoại, như vậy ngược lại sẽ làm cho người ta sinh ra ấn tượng nôn nóng bất an. Lần này lãnh đạo đến nghiên cứu, thật sự là dịp may với hắn, tất nhiên hắn không muốn một cơ hội hiếm có lại phát sinh bệnh tật gì khác.

Vì quá trình nghiên cứu lần này mà Nguyễn Chấn Nhạc đã bỏ ra nhiều tâm tư sắp xếp, hắn bố trí rất lâu, đồng thời cũng xem xét và thực hiện đại cương chuẩn bị mà chủ nhiệm Triệu đưa cho, cố gắng đạt được mục đích của mình. Hắn thậm chí còn xác định một cơ chế cán bộ mới, chuẩn bị cực kỳ đúng chỗ, chỉ chờ lãnh đạo đi đến mà thôi.

Thành phố Đông Bộ phát triển kinh tế rất mạnh, hoàn cảnh địa lý lại căn bản là không tồi, bây giờ trải qua chuẩn bị thì Nguyễn Chấn Nhạc cũng thấy cực kỳ tốt. Nếu như không thể phơi bày cục diện tốt ra trước mắt lãnh đạo, như vậy chính hắn sẽ là một con trâu lặng lẽ kéo xe, như vậy là không ra gì.

- Bí thư Nguyễn, có phải nên cho các công nhân kỹ thuật của xí nghiệp đi ăn rồi không?

Chúc Vu Bình đi đến bên cạnh Nguyễn Chấn Nhạc, hắn trầm giọng nói với bí thư Nguyễn.


Chúc Vu Bình mặc dù không quá đồng ý với tình huống Nguyễn Chấn Nhạc quá chú tâm vào công tác tiếp đãi lãnh đạo, thế nhưng vẫn phải thực hiện. Dù sao thì kết quả khảo sát của lãnh đạo không chỉ ảnh hưởng đến hắn và Nguyễn Chấn Nhạc, còn liên quan đến bộ mặt của tỉnh Sơn Nam. Nếu như mình đứng ra cản tay, nếu xảy ra vấn đề, Nguyễn Chấn Nhạc rất có thể sẽ phản pháo, sẽ đổ hết tất cả rác rưởi lên người mình.


Chúc Vu Bình cũng thật sự cảm thấy không ngờ khi phải đến nói với Nguyễn Chấn Nhạc về những lời này, nhưng chủ tịch Lý chủ quản khối công nghiệp đã tìm hắn nói đám công nhân bên kia đang đói bụng mà phàn nàn. Phó chủ tịch Lý nói vài lần nhưng bí thư Nguyễn Chấn Nhạc không nghe, bây giờ chỉ có thể nhờ Chúc Vu Bình đi sang phối hợp mà thôi.


Chủ tịch Lý dù là người thân cận của Nguyễn Chấn Nhạc, thế nhưng bây giờ căn bản cũng không thể làm gì hơn, cuối cùng Chúc Vu Bình cũng chỉ có thể tự mình đi đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK