Sau khi Khương Mộ Đông được hai người đồng bạn đưa đi, Giang Thiếu Ung lúc này tỉnh rượu hơn phân nửa. Lúc này hắn mới ý thức được vừa rồi mình đã làm gì, hiểu rõ những ảnh hưởng của mình đối với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt xin lỗi của Giang Thiếu Ung, hắn khoát tay áo nói:
- Cái này không liên quan đến cậu, Khương Mộ Đông kia thật sự cần ăn đòn.
- Không phải chuyện của ngài bị tôi quấy nhiễu sao?
Giang Thiếu Ung không phải là người ngu, hắn tất nhiên nghe và hiểu Vương Tử Quân đang có việc cần nhờ Khương Mộ Đông, bây giờ mình can thiệp vào làm cho sự việc trở nên rối tinh rối mù.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt Giang Thiếu Ung, hắn cười cười nói:
- Không có chuyện gì, tôi còn có nhiều biện pháp khác.
Vương Tử Quân nói đến đây thì tươi cười tiếp tục:
- Nói thật, Thiếu Ung, vừa rồi những lời của cậu thật sự có ích, tên kia vừa rồi ngồi đây cố ý làm ra vẻ, ra sức khước từ. Con bà nó, tôi cảm thấy rất phiền, cậu xuất hiện xem như làm giảm đi những thứ kia.
Giang Thiếu Ung nhìn gương mặt tươi cười của Vương Tử Quân, hắn cũng nở nụ cười cảm kích, sau đó mới dùng giọng do dự nói:
- Anh Tử Quân, chuyện này tôi không gây ra phiền toái gì cho ngài đấy chứ?
- Không có gì, cậu cứ bận rộn đi.
Vương Tử Quân khoát tay chặn lại nói tiếp:
- La Thi Văn dù tốt thế nhưng nếu muốn kết hôn thì phải tìm một người đồng cam cộng khổ mới được.
Giang Thiếu Ung chợt ngẩn ngơ, không ngờ người anh rể này còn có thể nói vài câu tri kỷ với mình, điều này thật sự là khó có được. Lúc này hắn không khỏi sinh ra vài phần thân cận.
- Anh Tử Quân, em nhớ kỹ.
Giang Thiếu Ung nặng nề gật đầu, sau đó lại dùng giọng do dự nói:
- Anh Tử Quân, có cần em đi tìm cậu, nói với cậu về chuyện này, để cậu ra mặt giải quyết...
Vương Tử Quân vỗ vỗ lên vai Giang Thiếu Ung, sau đó thản nhiên nói:
- Không có gì, cậu không cần chen vào, tôi có thể xử lý được.
Giang Thiếu Ung đi, Vương Tử Quân nhìn hình bóng của đối phương mà thở dài một hơi. Tuy Giang Thiếu Ung đến làm cho sự việc kết thúc nhanh hơn, thế nhưng hắn không thể không thừa nhận vì Giang Thiếu Ung xuất hiện mà tạo nên khá nhiều chướng ngại cho hạng mục đường sắt Mân Cô lần này.
- Bí thư Vương.
Kim Điền Lạc đi đến nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, sau đó khẽ chào hỏi. Nếu xét từ góc độ của Kim Điền Lạc, hắn tất nhiên biết rõ sự kiện hôm nay có ý nghĩa gì, hầu như đã chính thức xóa bỏ tất cả hy vọng của phía bên mình.
Vương Tử Quân nhìn về phía Kim Điền Lạc, sau đó khẽ cười nói:
- Chủ tịch Hà đâu?
Kim Điền Lạc sững sốt một chút, sau đó mới nói:
- Chủ tịch Hà vừa rồi gọi điện thoại nói rằng đang ở ngoài xe.
- Chúng ta đi thôi.
Vương Tử Quân nói rồi đi ra phía cổng quán ăn, hắn nhìn thoáng qua vài chiếc xe ở cổng, sau đó đi về phía một chiếc.
Lúc này Hà Khởi Duệ đang buồn bực hút thuốc, sự việc hôm nay chỉ có thể dùng một câu để miêu tả, đó chính là "Bát Giới soi gương". Tuy cục trưởng Khương thật sự có chút quá phận, thế nhưng em họ của bí thư Vương cũng thật sự quá quấy rối. Vừa rồi bạn học gọi điện thoại đến thật sự làm cho hắn hết đường chối cãi.
Nghĩ đến người bạn học không chờ mình giải thích mà hổn hển cắt điện thoại, trong lòng Hà Khởi Duệ rất không thoải mái. Hắn biết rõ sau này chỉ sợ khó thể nhờ người bạn giúp mình làm được gì nữa.
- Chủ tịch Hà, sự việc hôm nay, cậu em của tôi có chút lỗ mãng.
Âm thanh của Vương Tử Quân vang lên trong xe, âm thanh này đánh thức Hà Khởi Duệ đang trầm ngâm. Hà Khởi Duệ nhìn vẻ mặt với nụ cười bình tĩnh của Vương Tử Quân, tuy trong lòng tức giận nhưng lại không thể phát tác, hắn lên tiếng chặn lại:
- Bí thư Vương, chuyện này cũng không ai hy vọng phát sinh, hơn nữa họ Khương kia cũng căn bản không có thành ý gì.
Vương Tử Quân ném cho Hà Khởi Duệ một điếu thuốc, sau đó cười nói:
- Cục trưởng Khương kia thì không có vấn đề, thế nhưng lại gây khó khăn cho bạn học của cậu.
Hà Khởi Duệ cũng biết sự việc gây khó khăn cho bạn học của mình, thế nhưng bây giờ chuyện này đã xảy ra, nói cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Hắn nhìn gương mặt tươi cười của Vương Tử Quân, hắn trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói:
- Bí thư Vương, sự việc này phát sinh, xem ra hạng mục đường sắt Mân Cô thật sự đã khó thể vãn hồi được nữa.
Vương Tử Quân tuy không muốn bỏ qua như vậy thế nhưng cũng không mở miệng, hắn chờ Hà Khởi Duệ tiếp tục lên tiếng.
- Chủ tịch Vương, tôi cảm thấy bây giờ quan trọng nhất chính là phong tỏa sự kiện hôm nay. Bây giờ tất cả mọi người đều muốn đẩy tránh nhiệm không hoàn thành nhiệm vụ với hạng mục đường sắt Mân Cô, nếu như sự việc hôm nay lan truyền ra ngoài, ngược lại sẽ làm cho những người hữu tâm lợi dụng thời cơ, bọn họ sẽ đổ hết trách nhiệm lên đầu ngài.
Hà Khởi Duệ lên tiếng tuy không lớn nhưng âm thanh lại có chút âm trầm. Vương Tử Quân rất đồng ý với Hà Khởi Duệ, chỉ là chuyện tốt không ra khỏi cửa nhưng chuyện xấu truyền đi ngàn dặm, những thứ này càng giữ bí mật, càng cố gắng không rơi vào tình huống biến hay thành dở.
Dù sao đến Thủy Thượng Nhân Gia ngoài nhóm Vương Tử Quân còn có vài người của khu thường trú thủ đô, hơn nữa mình vừa mới đến thành phố La Nam, còn chưa quen thuộc cuộc sống ở chỗ này, trong đám người kia có mấy kẻ giữ bí mật, điều này chỉ có trời mới biết được. Nhưng Vương Tử Quân vẫn tiếp nhận ý tốt của chủ tịch Hà.
- Điều này tôi hiểu, chủ tịch Hà, sự việc còn chưa đến thời điểm có kết quả cuối cùng, tất cả đều có thể xảy ra. Mưu sự tại nhân thành sự tại thiên, cứ thuận theo tự nhiên thôi.
Vương Tử Quân hít vào một hơi thuốc rồi thản nhiên nói.
Còn chưa đến thời điểm cho ra kết quả cuối cùng sao? Khi nào mới xem như có kết quả cuối cùng? Hà Khởi Duệ nhìn gương mặt đầy tự tin của Vương Tử Quân, thầm nghĩ xem ra vị bí thư này vẫn còn trẻ, chưa lăn lộn dưới bùn, đâm đầu vào bể máu lần nào. Đây không phải là sĩ diện khổ thân sao? Đến lúc này còn chưa chịu nhận thua nữa à?
Khi xe đến khu thường trú của thành phố La Nam ở thủ đô, Kim Điền Lạc không ngồi cùng xe với Vương Tử Quân, lúc này hắn đi đến trước mặt Vương Tử Quân và trầm ngâm một lát rồi chú ý nói:
- Bí thư Vương, chuyện này có nên cường điệu kỷ luật một chút không?
Vương Tử Quân nhìn Kim Điền Lạc, hắn cũng không nói lời nào. Kim Điền Lạc nhìn vẻ mặt của Vương Tử Quân, trong lòng hiểu ra vấn đề. Hắn cũng không khỏi thầm nghĩ, mình làm thư ký trưởng nhiều năm, kinh nghiệm đầy đủ, nhìn thấy lãnh đạo không biểu hiện gì thì biết đó cũng là một loại thái độ, nhưng anh phải đoán sao cho thật chuẩn mới được.
Chương 636(p2): Gặp sóng cao ba nghìn mét, tự tin đời người hai trăm năm.
Trở lại nhà của Mạc lão gia tử, lúc này Mạc lão gia tử đã đi ngủ, Tiểu Bảo mập mạp đang nắm chặt bàn tay ngủ rất say. Mạc Tiểu Bắc đang nằm trên giường xem tạp chí, thấy Vương Tử Quân quay về thì khẽ lên tiếng, sau đó hạ thấp âm thanh nói:
- Vất vả lắm mới ru con ngủ được, anh cũng đừng đánh thức con dậy.
Vương Tử Quân mỉm cười nhìn người phụ nữ có đôi mắt như sao, hắn nhịn không được vươn tay ôm nàng vào lòng. Nhưng khi hắn định ra tay thì lại bị Mạc Tiểu Bắc khẽ cản lại:
- Bố đang ở bên ngoài, nói là có chuyện cần bàn với anh.
Mạc Đông Viễn có chuyện cần bàn với mình? Vương Tử Quân chợt sững sờ, tuy Mạc Đông Tường là bố vợ, nhưng bố vợ lại công tác trong quân ngũ, trước nay ít khi bàn chuyện với mình. Hôm nay đột nhiên lại muốn bàn luận với mình, không phải là mặt trời mọc phía tây sao?
Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Vương Tử Quân lưu luyến nói vài câu tâm tình với Mạc Tiểu Bắc, sau đó hắn mới cười ha hả đi về phía phòng khách hậu viện.
Mạc Đông Tường bình thường cũng không ở trong nhà Mạc lão gia tử, nhưng hôm nay vì Vương Tử Quân mà ở lại. Sau khi Vương Tử Quân đi vào phòng khách thì thấy Mạc Đông Tường đang ngồi uống rượu bên bàn trà.
- Bố.
Vương Tử Quân đi vào cửa thì khẽ lên tiếng chào hỏi Mạc Đông Tường.
Mạc Đông Tường đặt ly rượu trong tay xuống, sau đó mới cười nói:
- Ngồi đi, uống với bố vài ly.
Trên mặt bàn đặt bốn chién dĩa, một dĩa lạc luộc, một dĩa bò xào và hai món nhắm rượu khác. Bên cạnh chai rượu hơn năm mươi năm là hai chiếc ly thủy tinh, rõ ràng Mạc Đông Tường đã chuẩn bị sẵn để nói chuyện với Vương Tử Quân.
Sau khi giúp Mạc Đông Tường rót đầy rượu, Vương Tử Quân nâng ly lên mời bố vợ một ly. Hai người buông ly rượu, phòng khách làm cho người ta sinh ra cảm giác quạnh quẽ. Vương Tử Quân biết rõ Mạc Đông Tường chờ mình lúc này sẽ không phải chỉ vì uống vài ly rượu, rõ ràng là ông có chuyện cần bàn với mình.
- Tử Quân, hai chúng ta đã lâu rồi chưa từng cùng nhau uống rượu thì phải?
Mạc Đông Tường dùng ánh mắt lợi hại nhìn Vương Tử Quân, sau đó khẽ nói.
Không phải là đã lâu chưa uống với nhau, rõ ràng là chưa từng uống với nhau mới phải. Vương Tử Quân nghĩ như vậy, thế nhưng hắn cũng không nói như vậy, hắn cười ha hả nói:
- Bố, thật sự đã lâu chưa uống thế này, nguyên nhân cũng vì con công tác ở tỉnh Sơn Nam cách xa thủ đô, thế cho nên mười ngày nửa tháng cũng khó về được một lần.
Mạc Đông Tường lại nâng ly lên uống một ngụm rồi nói:
- Nam nhi chí ở bốn phương, nếu cậu cứ mãi ở nhà uống rượu với tôi, chỉ sợ tôi đã đuổi cậu đi rồi.
Nụ cười có thể cắt đứt sự ngăn cách, Vương Tử Quân nhìn nụ cười của Mạc Đông Tường, hắn cũng cười theo. Khi hắn lẳng lặng rót đầy ly cho Mạc Đông Tường, lúc này Mạc Đông Tường gắp một miếng thức ăn bỏ vào miệng.
- Tử Quân, nói thật, lúc đầu khi Tiểu Bắc lựa chọn cậu thì tôi cũng không hài lòng.
Khi Vương Tử Quân chuẩn bị gắp thức ăn thì Mạc Đông Tường lên tiếng, điều này làm cho hắn thật sự giật mình, đôi đũa trong tay thiếu chút nữa thì rơi xuống đất.
Vương Tử Quân trước kia có thể nhìn thấy rõ tâm tư này của Mạc Đông Tường, dù nói hai bên khá thân thiết, thế nhưng khoảng cách mơ hồ vẫn không thể ném đi đâu được, vừa lạnh nhạt vừa lạ lẫm. Nhưng hắn thật sự không ngờ bố vợ mình lại mạnh mẽ như vậy, khi cháu ngoại vừa mới ra đời thì lại nói với mình những lời thẳng thắn như vậy.
- Tôi cảm thấy con gái của Mạc Đông Tường này phải gả cho một người đàn ông vĩ đại.
Vương Tử Quân không biết trả lời thế nào, cũng may Mạc Đông Tường cũng không định bắt hắn trả lời. Mạc Đông Tường nói đến đây thì nâng ly rượu lên uống cạn, khi lão đặt ly rượu xuống, Vương Tử Quân cảm thấy trong phòng xuất hiện một khí thế hào hùng.
- Bây giờ có nhiều tiêu chuẩn để đánh giá đàn ông, nhưng trong mắt tôi thì đàn ông tốt chỉ có một, chính là những người biết cầm súng tham gia chiến trận bảo vệ quê hương. Trong mắt tôi chỉ có đàn ông nhảy đổ máu chảy mồ hôi không rơi nước mắt, rơi da rớt thịt không cảm thấy đau đớn mới thật sự là cứng rắn mạnh mẽ.
Vương Tử Quân nghe những lời bình phẩm của bố vợ, hắn thầm nghĩ, thì ra trong mắt bố vợ thì mình không tính là một tên đàn ông tốt. Dù Vương Tử Quân có chút không phục, thế nhưng hắn vẫn có chút tán thưởng quan điểm khác người của bố vợ mình.
Dù sao Mạc Đông Tường cũng là một người lính, quân nhân bây giờ luôn có quan điểm như vậy, bọn họ chỉ tán thưởng đồng loại của mình mà thôi.
- Lúc đầu tôi không đồng ý hôn sự của hai đứa, thế nhưng Tiểu Bắc không biết làm sao lại nhận được cái gật đầu của ông cụ, nếu không thì hai đứa căn bản khó thể nào tác hợp lại được.
Mạc Đông Tường không chút kiêng kỵ cảm nhận của Vương Tử Quân, lão dùng giọng chi tiết nói.
Vương Tử Quân lúc này cảm thấy có chút xấu hổ, hắn trầm ngâm giây lát, hắn định mở miệng lên tiếng nhưng thật sự không biết nên nói ra từ điểm nào.
- Cậu thật sự rất tốt, đặc biệt là trong quan trường. Cậu là người hiểu lúc nào nên nói, lúc nào chỉ làm không nói, thật sự rất có thiên phú làm quan. Dù những ảnh hưởng của gia đình khó thể nào chối cãi được trên con đường làm quan của cậu, thế nhưng tôi không thể không thừa nhận tiến bộ của cậu, tương lai của cậu do chính cậu tìm ra.
Mạc Đông Tường uống một ngụm rượu rồi cười nói:
- Nhưng có một số việc không phải cứ có thiên phú là xong, đặc biệt là trong quan trường, cậu còn cần rất nhiều thứ. Tôi sở dĩ có thể phát triển trong quân ngũ, cũng vì biết mình không thích ứng với vài thứ ngoài quan trường.
Mạc Đông Tường nói, Vương Tử Quân cũng không trực tiếp cho ra câu hỏi, hắn biết Mạc Đông Tường căn bản sẽ nói rõ ràng mục đích của cuộc nói chuyện này mà thôi.
Một chai rượu hầu như đổ tất cả vào bụng Mạc Đông Tường, thế nhưng Vương Tử Quân cũng uống một phần ba, vẫn cảm thấy trong bụng cồn cào nóng như lửa. Nhưng hắn là người hôm nay tham gia hai tiệc rượu, bây giờ không hiểu vì sao lại chẳng có chút men say.
Tuy Mạc Đông Tường đã đi nhưng lời nói vẫn vang vọng trong lòng Vương Tử Quân. Thực tế Mạc Đông Tường nói cũng không nhiều, thế nhưng những câu chữ được phát ra lại làm cho Vương Tử Quân vô cùng mơ màng.
Kế hoạch, một kế hoạch liên quan đến vài ông lão của Mạc gia, Thạch gia, một kế hoạch đã được vạch ra cả vài chục năm. Kế hoạch này vốn không liên quan đến Vương Tử Quân, thế nhưng Vương Tử Quân lại phát hiện mình rơi vào bên trong.
Chỉ có một người phát triển đến đỉnh điểm quyền lực, đây là một câu nói của Mạc Đông Tường, nhưng câu nói này lại là một tảng đá đập về phía Vương Tử Quân. Trong lời nói của Mạc Đông Tường có mang theo áp lực cực kỳ mạnh mẽ.
Vài ông lão trong gia tộc đã có lựa chọn, mà lựa chọn này cũng không thay đổi, chính Vương Tử Quân tuy phát triển rất tốt, thế nhưng muốn mượn nhờ lực lượng của Mạc gia, như vậy sau này phải là một người phụ trợ ở bên cạnh, là một chiếc lá xanh ở bên cạnh hoa hồng.
Chương 636(p3): Gặp sóng cao ba nghìn mét, tự tin đời người hai trăm năm.
Vương Tử Quân biết rõ hoa hồng là ai, thế nhưng hắn thật sự không phục khi phải là lá xanh, càng không muốn làm lá xanh, vì thế hắn phải chống lại.
- Đối diện con sóng ba nghìn mét, tự tin đời người hai trăm năm.
Vương Tử Quân khẽ lẩm bẩm một câu, sau đó có chút khổ sở, vì câu thơ này chính là câu trả lời của hắn với Mạc Đông Tường, là thái độ của bản thân.
Thái độ này đã chính thức quyết định sau này Mạc gia sẽ không có giúp đỡ gì lớn với Vương Tử Quân, càng đại biểu sau này mình chỉ có thể tự đi trên con đường của mình, Mạc gia không còn là chỗ dựa cho mình nữa.
Mạc Đông Tường rời đi, trên mặt còn mang theo vài phần khen ngợi. Thế nhưng biểu hiện khen ngợi như vậy chỉ là một thái độ, Mạc Đông Tường tuy đã bắt đầu thay thế Mạc lão gia tử thành người có chức vụ cao nhất trong Mạc gia, thế nhưng Mạc gia cũng không phải của một mình lão, lão cho ra quyết định phải suy xét lợi ích của rất nhiều người.
Khi Vương Tử Quân quay về phòng thì phát hiện Mạc Tiểu Bắc vẫn lẳng lặng chờ mình. Khi thấy hắn uống rượu thì nàng khẽ nói:
- Bố tìm anh vì chuyện gì?
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Không có gì, chỉ là nói vài việc vặt mà thôi.
Vương Tử Quân véo véo má của Mạc Tiểu Bắc, sau đó hắn kéo nàng vào lòng mình. Hắn cảm nhận được cơ thể mềm mại trong lòng, thế là trong lòng có chút run rẩy, dần dần càng thêm kiên định.
Không có các người thì tôi vẫn phát triển rất tốt.
Dưới ánh nắng mặt trời vào buổi sáng, Vương Tử Quân dùng cơm sáng với Mạc lão gia tử và có biểu hiện cực kỳ bình thường. Mạc lão gia tử cũng trò chuyện vui vẻ, hồn nhiên như không biết tối qua Mạc Đông Tường nói chuyện với Vương Tử Quân.
Tất cả giống như chưa từng phát sinh, thế nhưng thực tế nó đã xảy ra. Vương Tử Quân ăn điểm tâm xong thì ôm lấy con trai vuốt ve một lúc lâu, cuối cùng Mạc Tiểu Bắc chở đến khu thường trú của thành phố La Nam.
- Bí thư Vương!
Khi thấy Vương Tử Quân đi đến, nhân viên công tác nhiệt tình chào hỏi, sau đó thông báo cho chủ nhiệm Hỗ Khánh Điền.
Khi Hỗ Khánh Điền và Kim Điền Lạc đi đến, Vương Tử Quân tổ chức một hội nghị tạm thời trong khu thường trú. Chủ đề của hội nghị chính là hạng mục đường sắt Mân Cô, trong hội nghị Vương Tử Quân nói đến tác dụng trọng điểm của hạng mục, chỉ còn hy vọng thì nhất định phải cố gắng.
Nhưng lúc này dù là nhóm người Hà Khởi Duệ hay Hỗ Khánh Điền đều căn bản không có nửa phần tin tưởng, bọn họ đều biết rõ những gì xảy ra hôm qua, biết rõ bây giờ mình có chạy nát chân thì sự việc cũng xem như là công dã tràng.
Nhưng Vương Tử Quân mở miệng thì bọn họ cũng không dám phản đối. Sau khi nói vài câu thương lượng, Hà Khởi Duệ cùng Vương Tử Quân ngồi xe đến cục đường sắt.
- Anh tìm ai?
Còn chưa đến cổng chính thì Vương Tử Quân đã bị cản lại, sau khi mất rất nhiều sức lực giải thích thì nhóm người bên hắn mới được vào cửa. Nhưng khi bọn họ nói với nhan viên tiếp đãi ý nghĩ của mình, lại nhận được câu trả lời hôm nay lãnh đạo bận việc, căn bản không có thời gian.
Vương Tử Quân nhìn nụ cười khinh thường của tên cán bộ trẻ tuổi, hắn khẽ nói:
- Đồng chí, làm phiền anh nói cho lãnh đạo một vài lời, nói chúng tôi có chuyện quan trọng cần phản ánh với lãnh đạo.
- Chuyện quan trọng, hì hì, người muốn gặp lãnh đạo đều nói mình có chuyện quan trọng, chuyện của anh quan trọng nhưng của người khác cũng không phải không quan trọng. Anh nên đợi một chút đi, khi lãnh đạo có thời gian thì tôi sẽ báo cho anh.
Tên cán bộ trẻ tuổi nói, giọng điệu có vài phần qua loa.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt tươi cười của tên cán bộ trẻ, hắn chợt hiểu bây giờ dù mình nói gì cũng không thể dùng được, biết rõ con đường chỉ có một phần ngàn hy vọng bây giờ cũng không thể gắng gượng được nữa.
Khi Vương Tử Quân chuẩn bị đi ra thì thấy một người đàn ông trung niên hơn năm mươi từ trên lầu đi xuống, người đi đường thấy người đàn ông này thì nhanh chóng trở nên cung kính, cũng có người mở miệng cung kính chào hỏi.
- Bộ trưởng Chu.
Nghe người ta mở miệng chào hỏi thì vẻ mặt Vương Tử Quân khẽ động, hắn lập tức tiến lên nghênh đón bộ trưởng Chu.
Vương Tử Quân cắn răng tiến lên, khi bộ trưởng Chu còn chưa lên xe thì hắn đã lớn tiếng nói:
- Chào bộ trưởng Chu, tôi là bí thư Vương Tử Quân của thành phố La Nam tỉnh Sơn Nam, tôi có việc cần báo cáo với ngài.
Vương Tử Quân nói làm cho bộ trưởng Chu định lên xe chợt sững sờ, sau đó hắn quay đầu nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, dừng tiến độ lên xe rồi cười cười nói:
- Cậu là bí thư thị ủy thành phố La Nam? Còn trẻ như vậy mà đã là bí thư thị ủy, thật sự là trẻ tuổi tài cao, nhưng lúc này tôi có việc cần phải đi ngay.
Bộ trưởng Chu vừa nói vừa quay sang mở miệng với một người đàn ông trung niên ở sau lưng:
- Chủ nhiệm Hà, anh tiếp đãi bí thư Vương cho tôi, tiếp nhận lời phản ánh của cậu ấy, đợi tôi về sẽ xem xét xử lý.
Người đàn ông trung niên kia đi đến khẽ nói:
- Bộ trưởng Chu cứ yên tâm, tôi sẽ nhất định hoàn thành nhiệm vụ.
Vương Tử Quân nhìn bộ trưởng Chu ngồi lên chiếc Audi chậm rãi cất bánh, hắn chợt cảm thấy lần này chỉ sợ là không có hy vọng gì. Thế nhưng chủ nhiệm Hà rất khách khí, đưa hăn đến một gian phòng khách, cho người pha trà rót nước, sau đó bắt đầu nói chuyện.
Khi Vương Tử Quân nhắc đến sự việc liên quan đến hạng mục đường sắt Mân Cô, chợt có người đẩy cửa phòng, Khương Mộ Đông đi vào với vẻ mặt âm trầm. Hắn vừa vào cửa đã dùng giọng có vài phần khoa trương nói:
- Ôi, còn tưởng là ai, thì ra là bí thư Vương của thành phố La Nam.
Vương Tử Quân thấy Khương Mộ Đông thì trong lòng thầm lạnh lẽo, hắn cũng không nói gì, chỉ dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn Khương Mộ Đông.
Chủ nhiệm Hà cũng thật sự không ngờ với sự xuất hiện của cục trưởng Khương Mộ Đông, nhưng bọn họ là người cùng đơn vị, hơn nữa quan hệ giữa hai bên lại rất tốt. Vì vậy sau khi Khương Mộ Đông đi vào thì hắn tùy ý nói:
- Cục trưởng Khương có quen biết với bí thư Vương, như vậy thì quá tốt rồi.
- Đúng vậy, không những quen thuộc, còn là rất quen thuộc. Anh Hà, chuyện này anh cứ giao cho tôi, nếu bộ trưởng Chu có hỏi, tôi sẽ giải thích cho anh ấy.
Khương Mộ Đông vỗ vỗ vai chủ nhiệm Hà rồi trầm giọng nói.
Chủ nhiệm Hà cũng không có tâm tư quan tâm đến những chuyện thế này, bây giờ nghe được Khương Mộ Đông nói như vậy thì lập tức cười cười nói:
- Cục trưởng Khương cứ xử lý đi, tôi còn có việc bận. Bí thư Vương, tôi cũng không giúp anh được.
Vương Tử Quân nhìn chủ nhiệm Hà sắp bỏ đi, vẻ mặt hắn chợt biến đổi, hắn cũng không đi mà vẫn thản nhiên ngồi nơi đó.
Khi cửa phòng được nhân viên đóng lại, Khương Mộ Đông dùng giọng âm trầm nói:
- Bí thư Vương, anh không phải rất kiêu ngạo sao? Thế nào lại chạy đến đây? Hì hì, tôi nói cho anh biết, có Khương Mộ Đông tôi ngồi ở vị trí này, thành phố La Nam cũng đừng hòng nắm được thứ gì, đừng uổng công vô ích.
Chương 636(p4): Gặp sóng cao ba nghìn mét, tự tin đời người hai trăm năm.
- Thật không, tôi cũng không tin như vậy. Cục trưởng Khương, đường sắt là của quốc gia, không phải là của anh.
Vương Tử Quân nói đến đây thì đứng lên xoay người đi ra ngoài phòng.
Khương Mộ Đông thấy Vương Tử Quân đi ra, hắn chợt xoay người chặn lại:
- Hì hì, tôi thấy anh thật sự có phái đoàn của bí thư thành phố, nhưng tôi muốn tặng anh một câu miễn phí, dù là của quốc gia nhưng là của cả quốc gia, cũng không phải là của thành phố La Nam các anh.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt tươi cười của Khương Mộ Đông, hắn thật sự cảm thấy có chút không thoải mái. hắn nhìn thoáng qua Khương Mộ Đông đang muốn áp chế mình, trên mặt cũng xuất hiện nụ cười:
- Cục trưởng Khương, hình như mặt anh còn đau, nếu đau thì mua thêm chút thuốc Ngọc Long Thủy, nó có tác dụng làm tan máu bầm rất nhanh.
- Anh...
Trong mắt Khương Mộ Đông chợt bừng bừng lửa giận, hắn lập tức nghĩ đến một cái tát tối hôm qua, thật sự cảm thấy rất khuất nhục.
- Đây chỉ là chút kinh nghiệm mà thôi, anh cũng không cần cảm ơn.
Vương Tử Quân nói rồi đẩy cửa nhanh chóng bước ra ngoài.
Vương Tử Quân đi ra khỏi cổng bộ giao thông vận tải mà không khỏi thở dài một hơi, hắn biết rõ Khương Mộ Đông sẽ là một chướng ngại cực kỳ trầm trọng, sẽ liên tục làm khó chính mình. Nếu so sánh với Khương Mộ Đông, Vương Tử Quân biết rõ hiện tại hạng mục đường sắt Mân Cô căn bản là rất khó thay đổi, chính mình chạy qua chạy lại cũng chỉ nhọc công, vì Khương Mộ Đông trong đây nhất định sẽ vung tay áp chế.
- Bí thư Vương.
Khi Vương Tử Quân trầm ngâm thì Kim Điền Lạc đi đến, hắn thấy gương mặt không chút biểu cảm của Vương Tử Quân, thế là khẽ mở miệng chào hỏi.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn ngồi lên xe của khu thường trú, Kim Điền Lạc ngồi xuống chiếc ghế ngay bên cạnh hắn. Kim Điền Lạc phất phất tay với lái xe, sau đó do dự một chút rồi khẽ báo cáo:
- Bí thư Vương, vừa nhận được tin tức, sự việc hôm qua không biết ai mở miệng mà đã truyền về thành phố rồi.
Thành phố trong lời nói của Kim Điền Lạc chính là La Nam, Vương Tử Quân nhìn bộ dạng của Kim Điền Lạc giống như đang làm kiểm điểm cho mình, hắn dùng giọng lạnh nhạt nói:
- Bọn họ nói thế nào?
- Điều này...Bí thư Vương, bây giờ có người nói vì ngài phát sinh xung đột với người của cục đường sắt, thế cho nên hạng mục đường sắt Mân Cô mới chuyển sang cho thành phố Đông Bộ.
Kim Điền Lạc có chút do dự, lúc này mới khẽ nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt có chút lo lắng của Kim Điền Lạc, thế nhưng trong lòng thầm tính toán được vị thư ký trưởng này có bao nhiêu phần trung thành với mình. Sau khi Kim Điền Lạc nói xong thì hắn khẽ nói:
- Có phải còn có người nói là tôi cố ý gây xung đột với người của cục đường sắt để hạng mục đường sắt Mân Cô chạy về tay của thành phố Đông Bộ, vì dù sao trước kia tôi cũng là chủ tịch thành phố Đông Bộ không?
Khi Kim Điền Lạc nhận được tin tức này thì thật sự cảm thấy có chút khó khăn, nhưng cuối cùng vẫn báo cáo cho Vương Tử Quân. Lúc này nghe thấy câu hổi trào phúng của Vương Tử Quân, hắn trầm ngâm giây lát rồi khẽ gật đầu.
Vương Tử Quân không nói gì thêm, thế nhưng đầu óc hắn lúc này nhanh chóng vận chuyển, hắn biết rất rõ những kẻ nào đang cho ra phương án chối bỏ trách nhiệm như vậy. Nếu những lời kia truyền ra ngoài, trong mắt nhân dân thành phố La Nam còn chưa hiểu rõ chân tướng, chính mình sẽ căn bản không đứng trên lập trường của bí thư thị ủy La Nam, thật sự là một tên phản đồ. Những kẻ làm tổn hại đến lợi ích của người dân La Nam, chắc chắn sẽ không có tương lai phát triển ở thành phố La Nam cho được.
Còn đối phương sẽ biến thành anh hùng trong bi kịch, bọn họ khổ sở mới tìm về được hạng mục có lợi ích lớn cho địa phương, thế nên lại bị một tên thượng cấp vô năng và thậm chí là vô sỉ đánh mất vào tay người khác. Kết quả chính là con đường xe lửa mà nhân dân La Nam rất trông mong đã biến thành bọt nước.
Vương Tử Quân không nói lời nào, bầu không khí trong xe cực kỳ yên ắng. Trong xe ngoài tài xế còn có một nhân viên công tác của khu thường trú, người này đang mím chặt miệng không dám lên tiếng, chỉ sợ mình nói gì đó không hay sẽ làm cho lãnh đạo nổi giận.
- Tôi cho anh điều tra vài người, anh đã làm rõ ràng chưa?
Vương Tử Quân khẽ gãi đầu rồi đột nhiên hỏi Kim Điền Lạc.
Kim Điền Lạc chợt sững sờ, sau đó hắn nói:
- Bí thư Vương, những thứ này căn bản không cần điều tra, các lão anh hùng đều là niềm kiêu ngạo của thành phố La Nam, thế nên trong sách sử của thành phố đều có ghi lại rõ ràng.
Vương Tử Quân cười cười khẽ nói:
- Nếu người ta không chơi trò nói đạo lý với chúng ta, như vậy chút nữa anh gọi điện thoại cho Nhan Sĩ Tắc, để anh ấy đưa thân thích của các lão anh hùng trong huyện về thủ đô.
Kim Điền Lạc nhìn ánh mắt của Vương Tử Quân, hắn chợt hiểu lúc này bí thư Vương muốn làm gì, thế là trầm ngâm giây lát rồi mới lên tiếng:
- Bí thư Vương, tôi sẽ thực hiện ngay.
- À, anh nói cho Nhan Sĩ Tắc, chiều nay phải đến, chúng ta cũng không ngại tiền vé máy bay.
...
- Chào đồng chí, tôi đến tìm người.
Ba lão nông ăn mặc quần áo lạc hậu, trên vai còn cách theo một bao phân đựng vài thứ gì đó không rõ, trên mặt là nụ cười tươi rói, bọn họ đang cung kính mở miệng với một binh sĩ đứng gác cổng.
Tên lính lúc đầu có chút sững sờ, hắn không biết vì sao những người này lại xuất hiện nơi đây, nhưng khi nghĩ đến các lão nông miền quê của mình thì hắn vui cười nói:
- Các vị đồng hương, có phải các bác muốn hỏi đường không? Các bác muốn đi đâu, cháu biết rất rõ vùng này, cháu sẽ chỉ đường cho.
Dẫn đầu nhóm ba người là một người đàn ông hơn sáu mươi tuổi, lão cầm một cái tẩu thuốc nhìn qua có vẻ rất hiếm và cực kỳ bóng loáng.
- Đồng chí, tôi muốn hỏi đi đến Nhị Viện bằng đường nào?
Ông lão khẽ cọ chiếc tẩu thuốc của mình lên thắt lưng, sau đó khẽ nói.
"Nhị Viện?"
Tên lính kia chợt sững sốt, hắn là cảnh vệ của khu nhà này, tất nhiên hắn biết rõ chỗ này chính là Nhị Viện. Nhưng hắn không ngờ ba lão nông chất phác kia lại đến đây, cũng không hiểu ba người này có quan hệ thế nào với vài vị lãnh đạo bên trong khu nhà này.
- À, đây là Nhị Viện, xin hỏi các bác tìm ai?
Tên lính trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng thành thật hỏi.
- Tôi tìm Nhị thúc.
Ông lão bên kia vừa nghe thấy đây chính là nơi mình muốn tìm thì nụ cười trên mặt tươi sáng thêm vài phần.
"Ngài tìm Nhị thúc, nhưng Nhị thúc của ngài là ai thì tôi thật sự không biết!"
Nhưng khi nhìn ông lão đáng tuổi bố mình đang đứng trước mắt thì tên lính vẫn dùng giọng ôn hòa nói:
- Bác trai à, xin hỏi Nhị thúc của bác tên gì?
- Nhị thúc của tôi tên là Lỗ Thiết Chùy!
Ông lão gãi gãi đầu rồi dùng giọng có chút nịnh nọt nói.
Chương 636(p5): Gặp sóng cao ba nghìn mét, tự tin đời người hai trăm năm.
"Lỗ Thiết Chùy?"
Tên lính thật sự chưa từng nghe qua cái tên này, thế nhưng hắn nhìn bộ dạng chất phác của ba ông lão nông thôn, cảm thấy bọn họ căn bản sẽ không giả mạo đến đây lừa gạt, thế là hắn dùng giọng quan tâm hỏi:
- Bác xem có phải làm tìm lầm chỗ rồi không?
- Anh nói đây không phải là đường Xuân Thiên sao?
Ông lão có chút chần chừ nhưng vẻ mặt lại nhanh chóng trở nên kiên định, dù sao thì lão biết chủ tịch huyện đưa mình đến đây, tuyệt đối sẽ không thể nào sai lệch đi đâu được.
- Đây là đường Xuân Thiên.
Tên lính khẽ gật đầu dùng giọng khẳng định đáp lời.
- Nơi này có phải là Nhị Viện ở đường Xuân Thiên không?
Người đàn ông hơn bốn mươi tuổi ở bên cạnh ông lão sáu mươi chợt lên tiếng nói.
- Đúng là khu nhà Nhị Viện trên đường Xuân Thiên.
Tên lính dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn ba người nông dân, hắn dùng giọng không đám khẳng định nói:
- Nhị thúc của anh còn có cái tên gì khác không?
Hai người đàn ông trẻ tuổi đưa mắt nhìn ông lão sáu mươi, thế là ông lão cầm tẩu hút hai hơi thuốc rồi đột nhiên vỗ đùi nói:
- À, tôi còn có một bức thư của Nhị thúc, trên thư có tên của chú ấy.
Ông lão vừa nói vừa run rẩy lấy từ trong chiếc túi làm bằng bao phân của mình ra một bức thư, tên lính đưa đầu sang nhìn, thấy trên bức thư có ghi vài chữ Lỗ Đại Lôi, thế là lập tức hỏi:
- Có phải chú của bác tên là Lỗ Đại Lôi không.
- Tiểu tử, tôi mới là Lỗ Đại Lôi.
Ông lão chợt nở nụ cười nói, sau đó lật đến trang thư cuối cùng:
- Đây mới là tên của Nhị thúc.
Tên chiến sĩ trẻ tuổi chợt đỏ mặt, thầm nghĩ lần này mình làm sao vậy, thiếu chút nữa thì khinh thường một lão nông đáng tuổi bố mình. Nhưng khi hắn đỏ mặt thì ánh mắt cũng nhìn thấy cái tên đáng giật mình hoảng sợ.
- Lỗ Tiền Tiến.
Lỗ Đại Lôi thấy tên chiến sĩ nhìn thấy cái tên mà tỏ ra giật mình hoảng sợ, thế là cảm thấy thả lỏng hơn một chút. Tuy lão chưa từng đến những nơi phồn hoa đô hội thế này, nhưng dù sao lão cũng có kinh nghiệm vài chục năm sống trên đời, tất cả cũng không uổng phí. Lão nhìn vào phản ứng của tên chiến sĩ canh gác, lão thấy người này nhất định biết Nhị thúc của mình, mà mình cũng không tìm lầm người.
- Các bác thật sự là thân thích của thủ trưởng Lỗ sao?
Tên chiến sĩ che miệng của mình, chỉ sợ không làm vậy thì mình sẽ nói ra tên riêng của thủ trưởng mất.
- Này đồng chí, tôi đã lớn tuổi như vậy rồi, những thứ khác có thể nói bậy được, nào có chuyện nhận Nhị thúc bậy bạ chứ?
Ông lão cầm bức thư giống như bảo bối, lão vừa bỏ nó vào trong chiếc túi của mình vừa đắc ý nói.
Sau khi xác định thân phận của ba lão nông, tên chiến sĩ trực ban nhanh chóng báo cáo cho thượng cấp. Mười phút sau ba nông dân thôn quê được tên chiến sĩ đưa vào trong một khu nhà khá rộng rãi.
- Là ai vậy?
Khi vừa mới tiến vào trong sân nhà, một ông lão mặc quân trang không có tiêu chí gì dùng giọng mười phần khí phách hỏi tên chiến sĩ dẫn đầu.
- Nhị thúc, cháu là Đại Lôi.
Ông lão cầm tẩu thuốc đi vào sân, khi thấy ông cụ trong sân thì kích động đi đến, bộ dạng không thua kém gì tên chiến sĩ trẻ tuổi kia.
Ông cụ trong sân thấy người đến là Lỗ Đại Lôi thì cười ha hả tiến lên nói:
- Đại Lôi, đứa cháu này cuối cùng cũng không quên Nhị thúc, cuối cùng cũng đến thăm chú, mau vào nhà.
Tên chiến sĩ lúc này mới tỉnh táo trở lại, thầm nghĩ nhiệm vụ của mình xem như hoàn thành, hắn lặng lẽ đi ra ngoài. Hai người nông dân đi theo Lỗ Đại Lôi cũng cất bước vào nhà, bọn họ vừa đi vừa đưa mắt nhìn ông lão cấp bậc ông là một đại nhân vật trong truyền thuyết của thôn làng mình.
Sau khi ba người đặt túi xuống, Lỗ Đại Lôi bắt đầu trò chuyện cùng Lỗ Tiền Tiến. Lão thận trọng ngồi xuống đối diện với Lỗ Tiền Tiến rồi khẽ nói:
- Nhị thúc, ngài vẫn khỏe chứ ạ?
- Rất khỏe, mỗi bữa có thể ăn hai chén cơm, còn tiểu tử cậu hình như có vẻ già đi rồi.
Lỗ Tiền Tiến vừa nói vừa chỉ vào hai người đàn ông đi theo Lỗ Đại Lôi:
- Hai người bọn họ...
- Nhị thúc, đây là con lớn của anh Tài Đức, tên là Văn Bưu, bây giờ là trưởng thôn của chúng ta, còn đây là Nhị tiểu tử nhà cháu.
Lỗ Đại Lôi chỉ vào hai tên đàn ông rồi giới thiệu.
- Tốt tốt tốt, đến đây là tốt rồi, lần này đến ở lại hai ngày. Tôi cũng muốn về quê đi dạo vài vòng, lại sợ làm cho địa phương thêm phiền toái.
Lỗ Tiền Tiến nói, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Lỗ Đại Lôi xoa xoa hai bàn tay, kinh nghiệm nói rõ với lão về tâm tình của Nhị thúc của mình vào lúc này là như thế nào. Nhưng vị Nhị thúc nhiều năm không gặp lại tỏ ra lạnh nhạt, điều này làm cho lão căn bản không thể biểu đạt được tâm tình của mình, thế cho nên chỉ biết xoa xoa tay mà thôi.
Lỗ Tiền Tiến cười cười, lão bắt đầu hỏi tình huống trong thôn, thu hoạch thế nào., những người cùng thế hệ với mình bây giờ đang sống ra sao.
Lỗ Đại Lôi đều thuận miệng trả lời câu hỏi của Lỗ Tiền Tiến, căn bản không chút chần chừ. Nhưng dù nói thế nào thì lão cũng thấy mình thậm chí căn bản không thể nhắc đến lời nhắn nhủ của lãnh đạo huyện, thế cho nên sốt ruột đến mức liên tục chà xát bàn tay.
Hai tên đàn ông bên cạnh thì lại càng biến thành kẻ câm điếc, hai người bọn họ chỉ biết ngồi đó thật sự quy củ, chỉ nghe hai ông lão nói với nhau, vì không được hỏi nên cũng không dám lên tiếng.
"Hai tên ngốc, trong thôn thì nói hay lắm, là cán bộ ăn to nói lớn, đến đây thì im thin thít không nói được gì, vẫn là ông đây phải lên tiếng!"
Chủ tịch huyện nói chỉ cần làm tốt chuyện lần này thì sẽ làm đường nhựa cho người trong thôn, Lỗ Đại Lôi nghĩ đến con đường mơ ước thế là cắn chặt răng chuẩn bị nói rõ ràng sự việc với Nhị thúc Lỗ Tiền Tiến.
- Đại Lôi, cậu đến đây cũng không phải chỉ là thăm chú, cậu có chuyện gì thì cứ nói đi, để xem một ông lão như tôi có làm được không.
Lỗ lão gia tử là một người đã xông pha thế sự nhiều hơn cháu mình không biết bao nhiêu lần, bây giờ thấy Lỗ Đại Lôi đưa hai đứa cháu nội đến, nhất định là có chuyện.
Lỗ Đại Lôi đã thầm hạ quyết tâm, bây giờ thấy cơ hội đến thì lập tức không chút do dự, lão lên tiếng:
- Nhị thúc, là thế này, thành phố La Nam vốn mở đường sắt thông qua huyện chúng ta.
Lỗ Đại Lôi tuy đã hạ quyết tâm, thế nhưng lão mở miệng thì vẫn có chút khó ăn nói, thật sự cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Nhưng Lỗ Đại Lôi vừa nói ra một câu thì cảm thấy dễ dàng hơn, lời nói cũng bắt đầu ăn khớp và lợi hại hơn:
- Người trong thôn trong huyện vừa nghe nói có đường sắt thì tỏ ra rất vui vẻ, đều nói đường được nối thông thì vào thủ đô thăm ngài cũng tiện hơn. Nhưng không biết vì sao con đường chưa mở thì phát sinh biến đổi, lại chuyển sang thành phố Đông Bộ. Nhị thúc ngài có biết không, thành phố Đông Bộ bên kia có vài nhánh đường sắt, bây giờ lại tiếp tục mở đường sắt ở thành phố bọn họ, không phải ức hiếp chúng ta sao?
Lỗ Đại Lôi nói sắp xong mà cảm thấy toàn thân vã đầy mồ hôi, lão cảm thấy một phút mở miệng còn khổ sở hơn làm việc ngoài đồng một ngày.
Nụ cười trên mặt Lỗ Tiền Tiến chậm rãi biến mất, ánh mắt có hơi đục của lão cũng dần sáng lên. Lỗ Đại Lôi vốn thở dài một hơi, lúc này bị Nhị thúc nhìn chằm chằm mà đổ mồ hôi hột.
- Ai nói cậu đến tìm tôi? Có phải là lãnh đạo huyện không?
Lỗ Tiền Tiến nói không quá lớn, thế nhưng khí thế dẫn binh năm xưa chợt bùng phát mạnh mẽ.