- Dĩnh Nhi, anh sẽ hại em mất...
- Anh Tử Quân, hôm nay em rất vui, anh cũng đừng nói gì thêm nữa. Biết đâu đây là thời khắc cuối cùng trong cuộc đời em, có thể ở cùng anh thì em đã cảm thấy rất mỹ mãn rồi. Anh cũng thấy lũ quét rồi đấy, chỉ sợ rằng anh và em sẽ bị chôn sống trong hang động này.
Lâm Dĩnh Nhi ngẩng đầu nhìn, hai mắt trắng đen rõ ràng, nàng nhìn vào mắt Vương Tử Quân. Sau khi nói được vài lời thì nàng lại lẩm bẩm:
- Anh Tử Quân, em không sợ gì cả, anh thích làm gì thì làm đi.
Vương Tử Quân chợt cảm thấy có người dùng lực ở bên hông, cơ thể chợt ngã xuống bãi cỏ, một cơ thể khác lại áp lên trên người. Hắn chợt cảm thấy máu nóng bùng phát, mạch máu giống như sắp nổ tung, trong đầu chỉ còn lại âm thanh:
- Mình có lẽ cần điên cuồng một lần...
Vương Tử Quân nghĩ đến những lời nói đầy tình ý của Lâm Dĩnh Nhi, hắn thật sự sinh ra cảm giác khổ sở. Nhưng khi một cơ thể nóng hừng hực bao bọc lấy hắn, hắn nhanh chóng giang tay ôm chặt lấy đối phương.
Hai người điên cuồng thiêu đốt lẫn nhau trong một hang động không nhỏ, ngọn lửa mãnh liệt giống như muốn đốt cháy tất cả.
Thời gian dần qua, khi Vương Tử Quân tỉnh táo trở lại thì thấy được một luồng sáng, dưới ánh sáng này hắn thấy Lâm Dĩnh Nhi đang ghét sát người mình, đang hôn hắn thật sự rất tình cảm. Nụ hôn của nàng khẽ lướt qua mặt hắn, giống như hơi thở của một con thỏ, làm hắn cảm thấy ngứa ngáy. Hắn hưởng thụ nụ hôn của nàng, cuối cùng cũng không nhịn được mà ôm lấy nàng hôn trả lại.
Có lẽ vì nguyên nhân đã kết hôn vì vậy mà động tác của Vương Tử Quân có chút điên cuồng và liều lĩnh, loại liều lĩnh này trực tiếp làm cho Lâm Dĩnh Nhi đi theo. Sau đó hắn thật sự hoang mang vì hành vi của mình, vì sao lý tính hắn cố gắng giữ lấy sau nhiều năm lại sụp đổ khi nhìn thấy Lâm Dĩnh Nhi? Điều này nói rõ trong lòng hắn ít nhất cũng có nàng, nhưng hắn chỉ là cố gắng trốn tránh hiện thực mà thôi.
Đúng vậy, vài năm qua Vương Tử Quân luôn lo sợ bất an, Lâm Dĩnh Nhi mãi không chịu lập gia đình, điều này mơ hồ trở thành tâm bệnh của hắn. Hắn sợ một ngày nào đó mình sẽ bị kéo vào trong địa phương đáng sợ kia, hắn cần một lực lượng, một lực lượng mạnh mẽ để nắm bắt chính mình. Biết đâu vì vậy mà hắn càng sinh ra cảm giác bức thiết với đứa con sắp xuất thế của mình.
Thời gian dần trôi qua, khi Vương Tử Quân tỉnh lại, hắn thấy một bàn tay trắng nõn đang khẽ vẽ những vòng tròn trên ngực mình.
Vương Tử Quân nhìn theo những ngón tay kia và thấy được Lâm Dĩnh Nhi với mái tóc xỏa dài, nàng không mảnh vải che thân, cơ thể mịn màng xinh đẹp làm cho người ta điên cuồng, cũng thấy được nụ cười như hoa của nàng...
Vương Tử Quân nhìn cô gái giống như đóa hoa đang tách ra khỏi người mình, hắn chợt ngây người, sau đó giang tay ôm lấy nàng vào lòng.
Lâm Dĩnh Nhi được Vương Tử Quân ôm vào lòng, nàng lại càng đáp lại điên cuồng, hai tay non mịn ôm chặt lấy vai hắn giống như điên cuồng, tuyệt đối không muốn tách ra.
Hai người ôm chặt lấy nhau, vào thời điểm này giống như muốn đem tất cả khí lực của mình thiêu đốt lên người đối phương. Tình cảm như ngọn lửa mãnh liệt lại thiêu đốt tinh thần và thể xác của hai người, cũng không biết trải qua bao lâu thì hai người mới tỉnh lại trong cơn mê.
Vương Tử Quân nhìn Lâm Dĩnh Nhi ở trong lòng mình, hắn khẽ nói:
- Dĩnh Nhi, bây giờ là mấy giờ rồi?
Lâm Dĩnh Nhi cũng nhanh chóng tỉnh táo, thế nhưng thật sự thì nàng cũng khônng muốn mình tỉnh lại, càng muốn chìm đắm trong cảm giác điên cuồng của chính mình. Nhưng nàng nghe thấy Vương Tử Quân lên tiếng, thế là nhìn thoáng qua bốn phía rồi nói:
- Có lẽ vẫn chưa đến năm giờ.
- Lũ quét thì thế nào?
Vương Tử Quân chần chờ giây lát, sau đó hắn khẽ nói với Lâm Dĩnh Nhi.
- Cũng không có chuyện gì.
Lâm Dĩnh Nhi nói rồi nhớ ra điều gì đó, nàng vùng vẫy đứng lên nói:
- Ngọn núi này không phải chỉ mới phát sinh vài vụ lũ quét mà thôi, mỗi một lần như vậy cũng không thể lấp đầy được hang động này.
Vương Tử Quân chợt cảm thấy chấn động, hắn lúc này mới chợt nghĩ ra điều gì đó. Lâm Dĩnh Nhi nói ra những lời như vậy, sau đó trên mặt nàng chợt xuất hiện vài phần kiên nghị:
- Anh cứ yên tâm, đây là chính em chủ động, em sẽ không để anh phải vì em mà gánh vác trách nhiệm gì cả.
Biến hóa bất ngờ chợt làm cho Lâm Dĩnh Nhi trở nên kiên cường, nàng khẽ nằm lên áo đang trải trên bãi cỏ, cơ thể xinh đẹp quyến rũ lỏa lồ giữa không trung.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt với nụ cười nhàn nhạt của Lâm Dĩnh Nhi, hắn trầm ngâm giây lát, sau đó duỗi tay ôm lấy cơ thể mềm mại kia vào trong lòng mình.
- Sự việc đã xảy ra, như vậy anh sẽ phụ trách tất cả.
Ngay sau đó trong động lại tiếp tục tràn đầy xuân sắc, khi Vương Tử Quân và Lâm Dĩnh Nhi rời khỏi hang động thì lúc này bầu trời đã tối, thế nhưng nhờ chút ánh sáng còn sót lại thì vẫn có thể nhìn rõ đường đi.
- Đều là tại anh, nếu không phải là anh làm loạn, vì sao lại phải về muộn thế này?
Một âm thanh hờn dỗi vang lên bên tai Vương Tử Quân, Lâm Dĩnh Nhi đã mặc lại quần áo, nàng giữ lấy cánh tay của Vương Tử Quân, lại dùng giọng cực kỳ quyến rũ nói với hắn.
Vương Tử Quân nhìn Lâm Dĩnh Nhi đang đi đứng với bộ dạng vô lực, trong lòng thầm mắng mình thật sự có chút cầm thú. Hắn biết rõ nàng vừa mới trải qua lần đầu tiên, thế nhưng lại cố gắng hai ba lần, thật sự có chút...
Thế nhưng lúc này chủ tịch Vương cũng không phải dày mặt như kiểu bình thường, thế nên hắn cười hì hì đáp lời:
- Điều này sao? Chủ yếu là do tiểu yêu tinh em quá mê người.
- Nếu anh tiếp tục nói những lời như vậy thì em sẽ không nói với anh nữa, đúng rồi, anh xác định hai học sinh kia đã về thôn rồi sao?
Lâm Dĩnh Nhi khẽ véo cánh tay của Vương Tử Quân, sau đó lại dùng giọng lo lắng nói.
- Anh đã nói với em vài lần rồi, anh thật sự đã thấy bọn họ quay về thôn. Hơn nữa lũ quét hướng xuống dưới núi, khác biệt với hướng đi của chúng, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
Vương Tử Quân khẽ kéo cơ thể mềm mại ở bên cạnh mình, sau đó dùng giọng thân mật nói.
Hai người sóng vai nhau bước đi trên con đường núi lầy lội, dù cả hai đều cảm thấy đi đứng có chút khó khăn, thế nhưng đều sợ cảm giác ấm áp vào lúc này chợt tan biến.
- Anh Tử Quân, anh yên tâm, vài ngày nữa em sẽ...
Lâm Dĩnh Nhi khẽ ngẩng đầu, nàng trầm giọng nối với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân khẽ dùng tay cản lời Lâm Dĩnh Nhi, sau đó hắn mới trầm giọng lên tiếng:
- Tất cả cứ để đó cho anh, em không cần lo về vấn đề này.
Nếu như nói trước đó Vương Tử Quân luôn trốn tránh trách nhiệm với Lâm Dĩnh Nhi, thế nhưng bây giờ không còn là như trước kia. Hắn là một người lý trí, hắn không thể tạo nên thương tổn cho Lâm Dĩnh Nhi, không thể áp chế tình cảm của mình. Lúc này sau một lần lũ quét, hai người đa hòa hợp, hắn căn bản cảm ứng được quyết tâm của nàng.
Lúc này nếu như Vương Tử Quân còn không nhận trách nhiệm thì sẽ chẳng phải là đàn ông. Còn Lâm Trạch Viễn và Mạc lão gia tử thì hắn đều phải giải quyết sao cho tốt. Hắn là một người đàn ông, hắn quyết không cho phép Lâm Dĩnh Nhi chịu trách nhiệm cho mình trên sự kiện này.
Mặt trăng đột nhiên xuất hiện trên không trung, hai cơ thể vẫn đang ôm chặt lấy nhau dưới ánh trăng, giống như căn bản không muốn xa rời.
...
Phòng làm việc của Thạch Kiên Quân ở trong khu văn phòng ủy ban tỉnh, là một phòng lớn có ba phòng xép, một bức hoành phi lớn ngoài phòng làm việc càng làm cho không gian có thêm vài phần trang nghiêm.
Thạch Kiên Quân là chủ của gian phòng này, gần đây hắn thích đi làm sớm và tưới nước cho những chậu hoa cây cảnh của mình trong phòng, sau đó mới bắt đầu một ngày công tác. Nhưng hôm nay hắn cũng không tưới nước như trước, trước tiên lại châm một điếu thuốc.
Khi Thạch Kiên Quân gạt tàn cũng có không ít bụi rơi lên mặt bàn của bàn làm việc, hiện tượng này trước kia căn bản là chưa từng xuất hiện. Tuy hắn thích hút thuốc, thế nhưng người ở bên cạnh ai cũng biết chủ tịch Thạch là người thích sạch sẽ, bụi sẽ căn bản không rơi xuống, đều phải rơi vào gạt tàn.
Nhưng hôm nay Thạch Kiên Quân giống như phá hủy quy của của mình, gạt tàn không quá chú ý, giống như không ý thức được việc mình đang làm vậy.
- Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên, phó bí thư tỉnh ủy Lưu Truyền Thụy đi vào cùng thư ký của Thạch Kiên Quân. Khi Lưu Truyền Thụy đi vào trong phòng, Thạch Kiên Quân dụi điếu thuốc, sau đó hắn rời khỏi bàn làm việc đi đến vươn tay mình nói với Lưu Truyền Thụy:
- Bí thư Lưu, mời ngồi, mời anh ngồi.
Lưu Truyền Thụy cười cười, lão ngồi xuống vị trí không xa Thạch Kiên Quân một cách rất tự nhiên, sau đó lão mới nói:
- Chủ tịch Thạch, ngài trước nay đều là không có việc gì sẽ không gọi người, lần này triệu tập thuộc hạ đến có gì cần dặn dò sao?
Thạch Kiên Quân nhìn gương mặt sáng lạn của Lưu Truyền Thụy, hắn khẽ cười một tiếng nói:
- Bí thư Lưu, anh là đại ca, cho tới nay đều là tấm gương cho tôi học tập, hai chữ chỉ thị của anh thì tôi cũng không dám nhận.
Gần đây Thạch Kiên Quân luôn biểu hiện cực kỳ khiêm tốn trước mặt Lưu Truyền Thụy, đồng thời Lưu Truyền Thụy cũng không quá vui mừng vì biểu hiện như vậy của Thạch Kiên Quân. Lão biết rõ Thạch Kiên Quân tôn trọng chẳng qua là vì cần mình, nếu như nói Thạch Kiên Quân có bao nhiêu phần tông trọng mình, lão cũng căn bản cảm thấy cực kỳ khó nắm bắt.
- Chủ tịch Thạch, ngài là lãnh đạo của tôi, có gì mà không thể cho ra chỉ thị được? Có gì ngài cứ nói, tôi nhất định sẽ xử lý một cách sảng khoái.
Lưu Truyền Thụy nói làm cho Thạch Kiên Quân cười lên ha hả, sau đó hắn nâng bình trà cách đó không xa châm nước cho mình và Lưu Truyền Thụy, lúc này mới cười nói:
- Nếu bí thư Lưu đã nói như vậy thì tôi cũng không gạt anh. Là thế này, ngày hôm qua bí thư Nhất Phong gọi tôi đến hàn huyên hơn nửa ngày, chủ yếu là vì vấn đề phân công đồng chí Vương Tử Quân.
Lưu Truyền Thụy vốn đang híp mắt, bây giờ nghe thấy Thạch Kiên Quân nói như vậy thì hai mắt chợt lấp lánh. Lưu Truyền Thụy là bí thư chủ khảo công tác tổ chức, lão chẳng phải chưa từng nghĩ về vấn đề này. Nhưng vấn đề này quá mẫn cảm, đừng nói là hắn, cho dù là hội nghị thường ủy cũng chưa từng nói về vấn đề này.
Tuy lúc này Đổng Quốc Khánh đã là chủ tịch hội liên hiệp công thương tỉnh Sơn Nam, thế nhưng đại đa số mọi người lại nghiêng về phía vị trí bí thư thị ủy Đông Bộ còn đang bỏ trống. Vương Tử Quân đã chủ trì công tác rất tốt trong thời gian nửa năm, thế nhưng điều này cũng không có nghĩa là không còn người khác tồn tại. Lưu Truyền Thụy biết rõ dù là chính mình hay là những người khác đều chú ý đến tình huống phát triển kinh tế mạnh mẽ của thành phố Đông Bộ.
Thành phố Đông Bộ vốn ở vị trí thứ ba trong tỉnh Sơn Nam, thế nhưng dưới sự chỉ đạo của Vương Tử Quân, càng là thành phố phát triển vượt lên phía trước, điều này thật sự là một thành tích khó lường cho các vị lãnh đạo thành phố. Nếu để cho thành phố Đông Bộ vượt qua thành phố An Dịch, như vậy vì danh sách có hạn, căn bản không thể cho Đông Bộ tiến lên cấp phó tỉnh, bí thư thị ủy cũng chưa chắc sẽ tiến vào ban ngành thường ủy tỉnh ủy.
Vị trí bí thư thị ủy Đông Bộ lúc này thật sự là miếng thịt béo trong mắt vô số người, Vương Tử Quân còn quá trẻ, hơn nữa lại có quan hệ không tốt với Hào Nhất Phong, vì vậy mà tạo ra chướng ngại không nhỏ để hắn tiến lên vị trí bí thư. Tuy sau lưng hắn cũng có hậu trường, thế nhưng đã lên đến cấp bộ thì ai mà chẳng có hậu trường, rất nhiều chuyện các bên phải thỏa hiệp với nhau.
Nếu như Vương Tử Quân tiến lên làm bí thư thị ủy Đông Bộ, như vậy sẽ căn bản khó thể nào vượt qua rào cản của Hào Nhất Phong. Hào Nhất Phong là một ngọn núi cực lớn trong tỉnh Sơn Nam, thật sự không phải là thứ có thể xem nhẹ. Lưu Truyền Thụy nghĩ như vậy nhưng lại không nói gì, lão chỉ lẳng lặng nhìn thoáng qua Thạch Kiên Quân, chờ chủ tịch Thạch tiếp tục lên tiếng.
- Bí thư Lưu, tôi và bí thư Nhất Phong đều cho rằng đồng chí Vương Tử Quân công tác rất tốt ở thành phố Đông Bộ, đặc biệt là ở phương diện phát triển công nghiệp, càng cung cấp động lực lớn cho sự phát triển của thành phố, cho ra những cống hiến không nhỏ cho sự phát triển kinh tế của Đông Bộ.
Thạch Kiên Quân uống một ngụm trà rồi mở miệng khẳng định thành tích của Vương Tử Quân.
Lưu Truyền Thụy cũng thường xuyên cho ra những lời khẳng định như vậy, thế cho nên lão nhanh chóng hiểu lời nói như vậy là có ý nghĩa gì. Khi lão gật đầu thì chợt nghe thấy Thạch Kiên Quân trầm giọng nói:
- Tuy đồng chí Vương Tử Quân công tác rất tốt, thế nhưng giao một thành phố phát triển hạng ba trong tỉnh cho một đồng chí trẻ tuổi như Vương Tử Quân, tôi và bí thư Nhất Phong đều cảm thấy như vậy không những không phải không tín nhiệm với đồng chí Vương Tử Quân, ngược lại còn là một hành vi không chịu trách nhiệm với đồng chí Vương Tử Quân.
Lời nói của Thạch Kiên Quân làm cho Lưu Truyền Thụy không khỏi cười lạnh, lão thầm nghĩ trong tỉnh Sơn Nam thì hai người các anh là miệng lưỡi lớn nhất, hai anh không phải nói gì thì sẽ là như vậy sao?
Trong lòng tuy nghĩ như vậy nhưng Lưu Truyền Thụy lại không nói ra như thế, lão cười cười nó:
- Chủ tịch Thạch, ngài và bí thư Nhất Phong thật sự suy xét rất có lý, thế nhưng đồng chí Vương Tử Quân có uy tín rất lớn ở thành phố Đông Bộ, hơn nữa lại là người cực kỳ có năng lực. Nếu như vị trí bí thư thị ủy Đông Bộ cho người khác đảm nhiệm, như vậy thành phố Đông Bộ sẽ khó thể nào yên tĩnh được.
Lưu Truyền Thụy không nói rõ ràng nhưng Thạch Kiên Quân lại hiểu rất rõ, Đổng Quốc Khánh chính là một ví dụ sống sờ sờ, nếu như đổi lại là bí thư khác, rất có thể còn không bằng Đổng Quốc Khánh. Nếu như tiếp tục bị Vương Tử Quân ép phải dứt áo ra đi, lúc đó tỉnh ủy sẽ rất xấu hổ.
- Bí thư Lưu lo lắng thế nào thì chúng tôi cũng lo lắng như vậy, thế cho nên tôi và bí thư Nhất Phong đã thương lượng với nhau, chuẩn bị cho đồng chí Vương Tử Quân tiếp nhận vị trí bí thư thị ủy La Nam. Thành phố La Nam tuy có chút gian khổ, thế nhưng tôi tin đồng chí Vương Tử Quân nhất định sẽ được rèn luyện tốt ở một địa phương như vậy.
Thạch Kiên Quân nói đến đây thì nhìn chằm chằm vào Lưu Truyền Thụy, trong mắt lóe lên luồng sáng rất mạnh.
Lưu Truyền Thụy nhìn ánh mắt của Thạch Kiên Quân, lúc này mới khẽ lên tiếng:
- Tôi đồng ý.