Khi Tiểu Lý còn đang nghĩ về tình huống Vương Tử Quân gặp mặt Đường Cảnh Ung, đúng lúc Đường Cảnh Ung mở miệng hỏi.
Tiểu Lý chợt có chút kinh ngạc, nhưng ngay sau đó đã nói:
- Bí thư Đường, phần lớn là như vậy, tôi nghĩ câu nói “ cậy tài khinh người “ vì thế mà sinh.
Đường Cảnh Ung khẽ gật đầu, cũng không cho ra lời đánh giá nào với thư ký của mình.
- Bí thư Đường, bí thư Sở của thành phố Triệu Lô đã đến, anh ấy muốn gặp mặt ngài.
Tiểu Lý thấy tâm tình của Đường Cảnh Ung đã khôi phục lại, thế là hắn khẽ mở miệng báo cáo.
- Sở Cẩm Thu...
Đường Cảnh Ung khẽ gõ tay lên bàn rồi thản nhiên nói:
- Anh ta đến làm gì?
- Hình như là vì chuyện thành phố trọng tâm...
Tiểu Lý thu dọn trà nước, sau đó nói tiếp:
- Bí thư Đường, tôi nghe nói trước kia Sở Cẩm Thu đi theo bí thư Lưu Truyền Thụy, bây giờ bí thư Lý rời khỏi tỉnh Sơn Nam, anh ấy cũng không còn người nâng đỡ.
“ Là cán bộ được Lưu Truyền Thụy đề bạt lên? “
Trên mặt Đường Cảnh Ung chợt xuất hiện nụ cười, hắn cười cười nói với Tiểu Lý:
- Để anh ấy đi vào, lần trước tôi nói chuyện với anh ấy rất vui vẻ, hy vọng lần này cũng không ngoại lệ.
Tiểu Lý có thể nghĩ ra vài kết quả trong quá trình đàm phán của lãnh đạo với bí thư Sở Cẩm Thu của thành phố Triệu Lô. Từ khi Đường Cảnh Ung đi đến nghiên cứu khảo sát thành phố Triệu Lô, Sở Cẩm Thu đã có dấu hiệu muốn dựa vào Đường Cảnh Ung. Lãnh đạo của mình muốn thiết lập thành viên tổ chức của mình ở tỉnh Sơn Nam, như vậy tất nhiên sẽ không chủ động bỏ qua tình huống quan lớn ở địa phương chủ động dựa vào mình.
Khi Tiểu Lý định ra khỏi phòng, Đường Cảnh Ung chợt hỏi:
- Tiểu Lý, bài viết tôi nói cậu ghi thế nào rồi?
Tiểu Lý chợt sững sốt, sua đó cẩn thận nói:
- Đã viết xong, tối nay có thể hoàn công, ngày mai sẽ đưa đến tay ngài.
- À, ngày mai cậu đưa đến cho tôi, chuyện này rất quan trọng, cậu cần chú ý.
Tiểu Lý gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rồi rời khỏi phòng làm việc của bí thư Đường Cảnh Ung. Lần này hắn thật sự bỏ ra rất nhiều công sức ở công tác viết lách, bây giờ sở dĩ còn chưa nói đã viết xong vì còn muốn xem xét lại vài lượt.
Bí thư Đường Cảnh Ung muốn phát ra âm thanh của mình ở trong tỉnh Sơn Nam, chính mình nếu làm hư hại lời nói của bí thư, rõ ràng chính mình sẽ rơi vào tình huống vạn kiếp bất phục.
Vương Tử Quân rời khỏi phòng làm việc của bí thư Đường Cảnh Ung, hắn quay về văn phòng của khu thường trú thành phố La Nam ở thành phố Sơn Viên. Trong số các thường ủy tỉnh ủy, hắn chỉ có thể kiếm được vài món ăn trong giỏ của Trương Đông Viễn và Thạch Kiên Quân, những người còn lại đều tỏ vẻ lập lờ nước đôi. Hào Nhất Phong dù bày tỏ sẽ cố gắng giúp đỡ thành phố La Nam, thế nhưng căn bản không thể nào biết rõ bí thư Hào Nhất Phong sẽ mở miệng thế nào ở hội nghị thường ủy.
- Cốc cốc cốc.
Khi Vương Tử Quân đang trầm ngâm thì có người gõ cửa, hắn lên tiếng, Kim Điền Lạc đẩy cửa đi vào.
- Bí thư Vương, thành phố Tam Hồ đưa thiệp mời, mời thành phố La Nam chúng ta phái người đến tham gia nghi lễ khởi động hạng mục nhà máy của công ty Thần Huy.
Kim Điền Lạc đặt thiệp mời xuống trước mặt Vương Tử Quân, sau đó khẽ nói.
Thành phố Tam Hồ lúc này khởi động hạng mục của công ty Thần Huy, tâm tư là thế nào thì ai ai cũng xem như hiểu rõ. Vương Tử Quân tiếp nhận thiếp mời nhìn thoáng qua, sau đó hắn cười nói với Kim Điền Lạc:
- Xem ra người ta muốn đi trước mình.
Kim Điền Lạc tất nhiên biết rõ Vương Tử Quân có ý gì, hắn cũng sinh ra vài ý nghĩ với chiêu thức mạnh mẽ của thành phố Tam Hồ. Hắn nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, sau đó khẽ nói:
- Bí thư Vương, hay là chúng ta nói với người của tập đoàn Huyền Lục, nói bọn họ nhanh chóng triển khai giai đoạn hai? Với thực lực của bọn họ, tuyệt đối có thể đẩy mạnh khởi công hơn cả công ty Thần Huy.
Tập đoàn Huyền Lục dù lúc này đang xây dựng công viên kỹ thuật thế nhưng tuyệt đối không thể nào đẩy nhanh tiến độ, cũng không thể nào nhanh chóng tiến vào giai đoạn hai được. Nhưng nếu cố ép tập đoàn Huyền Lục phải tiến vào giai đoạn hai, như vậy sau này La Nam sẽ mất đi nhiều giá trị trong đàm phán với tập đoàn Huyền Lục.
Vương Tử Quân khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn, lúc này thái độ của đa số thường ủy tỉnh ủy đều rất mơ hồ, điều này nói rõ một phiếu của từng người sẽ phải xem xét vào lực ảnh hưởng của các thành phố tương quan. Dù sao thì thành phố trọng tâm cũng là nơi thúc đẩy kinh tế trong vùng phát triển, nếu như một thành phố có lực ảnh hưởng quá nhỏ, cho dù bọn họ có quan hệ gần với lãnh đạo thành phố này, bọn họ cũng không ném lá phiếu ủng hộ.
Quý một năm nay kinh tế thành phố La Nam phát triển rất nhanh, Vương Tử Quân ngoài coi trọng công tác kêu gọi đầu tư, càng coi trọng giúp đỡ phát triển và đẩy mạnh xây dựng xí nghiệp địa phương. Lúc này các xí nghiệp vừa và nhỏ mọc lên như nấm sau mưa ở thành phố La Nam, đã chiếm một phần ba sản lượng kinh tế thành phố La Nam.
Nhưng những xí nghiệp kia dù sao cũng chỉ có quy mô nhỏ, nếu như nói về lực ảnh hưởng, chỉ sợ sẽ không có gì đáng giá.
Nếu như ép tập đoàn Huyền Lục tiến vào giai đoạn hai, đây không phải chỉ là ý nghĩ của Kim Điền Lạc, những người khác cũng hầu như có ý nghĩ như vậy. Chỉ cần tiến hành giai đoạn hai, như vậy bọn họ sẽ nhanh chóng áp chế thành phố Tam Hồ.
- Tút tút tút.
Khi Vương Tử Quân đang trầm ngâm thì điện thoại chợt đổ chuông, người gọi điện thoại đến chính là quyền chủ tịch thành phố La Nam, chủ tịch Hà Khởi Duệ. Lúc này hắn đã thật sự ngồi không yên, hắn cực kỳ quan tâm đến phương diện thành phố trọng tâm, còn quan tâm lo lắng hơn cả Vương Tử Quân.
Dù sao đây là hạng mục công tác đầu tiên của Hà Khởi Duệ ở vị trí chủ tịch thành phố La Nam, nếu như hạng mục không thành công, rất nhiều người sẽ cho rằng hắn là một vị chủ tịch vô năng.
- Bí thư Vương, lú này thành phố Tam Hồ thật sự biến thành kẻ gây sự. TÔi nghe nói bây giờ bọn họ còn bắt đầu khởi công một nhà máy sắt thép, nếu hạng muc này được khởi công thì chỉ sợ thái độ của lãnh đạo tỉnh ủy sẽ càng làm cho người ta khó thể nào nắm chắc.
Hà Khởi Duệ nói năng rất uyển chuyển, thế nhưng ý nghĩa lại quá rõ ràng, đó chính là thành phố La Nam cần phải tiến hành phản kích.
Vương Tử Quân ừ một tiếng mà không mở miệng, hắn biết rõ Hà Khởi Duệ nhất định có kế hoạch, hắn muốn nghe kế hoạch của đối phương.
- Bí thư Vương, chúng ta phải rèn sắt khi còn nóng, trước mắt là thời điểm mấu chốt, tôi cảm thấy không bỏ mồi sao bắt được sói? Lúc này chúng ta nên đốc xúc tập đoàn Huyền Lục đẩy mạnh giai đoạn hai, thành phố chúng ta hoàn toàn có thể cho ra chút ưu đãi đối với hạng mục của bọn họ.
- Tâm tư của Hà Khởi Duệ cũng chĩa vào công viên kỹ thuật của tập đoàn Huyền Lục, dù sao thì đó cũng là một hạng mục đầu tư quá lớn, nếu tiến hành giai đoạn hai, lực ảnh hưởng của nó sẽ vượt mặt tất cả hạng mục ở thành phố Tam Hồ.
Vương Tử Quân khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn, sau đó mới thản nhiên nói:
- Anh chuẩn bị cho bọn họ chính sách ưu đãi gì vậy?
- Bí thư Vương, anh xem thế này được không? Chúng ta sẽ có chút ưu đãi về đất đai, đồng thời còn lui một bước ở phương diện lợi nhuận và thuế.
Hà Khởi Duệ dùng giọng trầm thấp nói.
Hà Khởi Duệ thật sự rất nôn nóng, hắn là phó chủ tịch thường vụ không ít năm, hắn có nghiên cứu rất sâu ở phương diện kêu gọi đầu tư, vì vậy mới đưa ra hai phương án cực kỳ thông hành vào lúc này.
Nhưng Vương Tử Quân lại cảm thấy hai phương án của Hà Khởi Duệ chẳng khác nào uống rượu độc giải khát. Dù lúc này đang trong giai đoạn cạnh tranh vị trí thành phố trọng tâm, thành phố La Nam có thể tìm được kết quả tốt ở phương diện lần này, nhưng chỉ sợ vài năm sau sẽ đưa đến cho La Nam nhiều nhân tố bất lợi.
Vương Tử Quân có chút trầm ngâm, sau đó mới thản nhiên nói:
- Chúng ta cứ tiếp tục để cho tập đoàn Huyền Lục xây dựng công viên kỹ thuật theo đúng như kế hoạch vạch ra từ trước.
- Vậy chúng ta phải làm sao để ứng phó với người gây sự là thành phố Tam Hồ?
Hà Khởi Duệ ở đầu dây bên kia mở miệng có chút đông cứng, sau khi hỏi một câu thì mới cảm thấy mình có chút thất thố, vì vậy mới lên tiếng:
- Bí thư Vương, bây giờ đang ở vào thời điểm cạnh tranh vị trí thành phố trọng tâm cực kỳ cấp bách, tôi có nghe một người bạn công tác trong tỉnh ủy nói, qua ngày mùng một tháng năm thì thường ủy tỉnh ủy sẽ quyết định sự việc này.
- Ngày một tháng năm có phải là ngày lễ không?
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, sau đó hắn khẽ nói với Hà Khởi Duệ.
- Đúng vậy, bí thư Vương, là ngày nghỉ lễ.
Hà Khởi Duệ không rõ Vương Tử Quân nói những lời như vậy có ý nghĩa gì, thế nhưng vừa rồi hắn có chút thất lễ với bí thư Vương, bây giờ hắn ăn nó cực kỳ cẩn thận.
Một ý nghĩ đã có sẵn trong đầu Vương Tử Quân, bây giờ càng bùng phát mạnh mẽ. Hắn cười nói với Hà Khởi Duệ ở đầu dây bên kia:
- Chuyện này tôi biết rồi, anh cũng không cần phải liên hệ với đám người tập đoàn Huyền Lục, cứ để cho bọn họ thi công theo đúng tiến độ.
Hà Khởi Duệ dù có chút bức bối nhưng Vương Tử Quân đã ra lệnh, hắn đã quen thói phục tùng. Sau khi nghe rõ quyết định của Vương Tử Quân, hắn mới cúp điện thoại.
- Bí thư Kim, anh liên lạc với tổ làm phim “ Thiên Kiếm Tình Duyên “ , hỏi bọn họ khi nào thì bắt đầu chiếu phim?
Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống quay sang hỏi Kim Điền Lạc.
- Bí thư Vương, nghe nói tháng năm sẽ bắt đầu cho công chiếu.
Kim Điền Lạc dùng giọng khẳng định nói:
- Lúc này đầy đường đều quảng cáo về bộ phim, hơn nữa công ty du lịch Đông Du cũng lợi dụng sự kiện này để tuyên truyền về khu du lịch Cô Yên Sơn.
Vương Tử Quân thật sự mừng thầm, không ngờ mình buồn ngủ lại gặp chiếu manh. Nhưng điều này cũng là bình thường, thương nhân thường truy đuổi lợi ích, vì sao bọn họ không kiếm một mớ tiền vào ngày nghĩ lễ tháng năm?
Kim Điền Lạc thấy Vương Tử Quân trầm ngâm thì nói tiếp:
- Bí thư Vương, tôi nghe nói ban quản lý khu du lịch Cô Yên Sơn còn muốn mời tổ làm phim tổ chức một cuộc họp báo mở màn vào ngày công chiếu bộ phim.
Tổ chức họp báo, tổ làm phim ở Cô Yên Sơn, hai thứ này lóe lên trong đầu Vương Tử Quân, đó là những hình cảnh và sự kiện có chút quen thuộc. Hơn một năm qua Vương Tử Quân ít gặp mặt Liêu An Như, hắn cũng chỉ ngẫu nhiên biết được vài tin tức của nàng thông qua báo đài mà thôi.
Vương Tử Quân cảm thấy mình và Liêu An Như nếu như cần phải dùng một từ ngữ chính xác để miêu tả, chỉ có thể nói hắn là tính mạng, nàng là mạch máu; hắn là cơ thể, nàng là máu trong cơ thể; hắn cảm thấy mạch máu và máu là những thứ căn bản không thể nào thiếu đối với cơ thể, nếu như không tiếp tục thì căn bản là khó sống. Cũng may bây giờ hai người đang là hai con cá ở hai hồ khác nhau, dù bọn họ có gặp mặt thì cũng đã có quỹ đạo riêng, chỉ có thể đứng từ xa nhìn nhau một chút mà thôi.
- Anh Kim, anh mời vài hệ thống rạp chiếu phim lớn trong nước, mời bọn họ đến thành phố La Nam tham gia họp báo về bộ phim sắp ra mắt khán giả.
Sau khi Vương Tử Quân cố gắng che giấu hình ảnh của Liêu An Như trong lòng mình, hắn khẽ nói với Kim Điền Lạc.
Tuy Kim Điền Lạc cảm thấy khu du lịch Cô Yên Sơn căn bản là cực kỳ tốt, thế nhưng nếu so sánh với một hạng mục sản xuất một năm cả triệu chiếc tivi, khu du lịch Cô Yên Sơn có thể so sánh được sao? Nhưng bí thư Vương đã có quyết định như vậy, hắn chỉ có thể chấp hành mà thôi.
- À, khi nào thì nghi lễ khởi công của bọn họ bắt đầu?
Kim Điền Lạc đi đến cửa thì Vương Tử Quân trầm giọng hỏi.
- Ngày mùng một tháng năm.
Kim Điền Lạc nói đến đây thì vỗ đầu nói:
- Bí thư Vương, nếu chúng ta muốn thì có thể phát thiệp mời cho lãnh đạo tỉnh, để các vị đến tham gia nghi lễ ở Cô Yên Sơn?
Vương Tử Quân khoát tay áo nói:
- Chúng ta cũng không nên kinh động đến lãnh đạo trong ngày nghỉ như vậy.
Vương Tử Quân tràn đầy tự tin về bộ phim được quay ở Cô Yên Sơn, đồng thời cũng rất tin tưởng buổi họp báo giới thiệu lần này.
Vương Tử Quân nhìn Kim Điền Lạc đóng cửa lại, nụ cười trên mặt cang thêm tươi sáng, hai bên đều mở vào ngày mùng một tháng năm, thật sự cũng xem như có duyên phận.
Khi Vương Tử Quân nghĩ đến ngày mùng một tháng năm, ở một địa phương các khu thường trú thành phố La Nam ở thành phố Sơn Viên chục kilomet, Lâm Trường Công và Nguyễn Chấn Nhạc đang uống rượu với nhau. Vài món đơn giản đặt trên mặt bàn, lúc này chai Mao Đài chỉ còn lại hơn phân nửa.
- Bí thư Nguyễn, lần này tôi thật sự phải cảm ơn cậu, nếu như không có sự giúp đỡ của cậu, chỉ sợ thành phố Tam Hồ sẽ không có được tình cảnh tốt như lúc này, tôi mời cậu một ly.
Lâm Trường Công nâng ly rượu lên mỉm cười nói với Nguyễn Chấn Nhạc ở dối diện.
Tuy Lâm Trường Công biết rõ vì sao Nguyễn Chấn Nhạc lại giúp đỡ mình, đối phương căn bản chẳng có gì là chí công vô tư, chỉ hy vọng thông qua tình huống giúp đỡ thành phố Tam Hồ để đả kích Vương Tử Quân mà thôi. Thế nhưng dù thế nào, dù có nghi vấn về điểm xuất phát của Nguyễn Chấn Nhạc, thế nhưng người ta vẫn ra tay xuất lực hỗ trợ thành phố Tam Hồ, nếu như mình không nói lời cảm tạ, không khỏi có vẻ bạc tình bạc nghĩa.
Nguyễn Chấn Nhạc nâng ly rượu lên mỉm cười cụng với Lâm Trường Công, sau đó uống cạn ly. Hắn cũng không quan tâm Lâm Trường Công có thật lòng cảm tạ mình không, hắn sở dĩ giúp đỡ thành phố Tam Hồ cũng là vì mình.
Trên quan trường không có bạn bè vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn, kẻ địch của kẻ địch là bạn của mình.
Nguyễn Chấn Nhạc đến bây giờ còn chưa từng hoài nghi về điều này, hắn trợ giúp kẻ địch chính là trợ giúp chính mình.