Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh - Bảo Thạch Tiêu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Sau khi Trịnh Thanh Tuyền đi vào Nam Giang thì can bản nghe được rất nhiều thông tin về Vương Tử Quân. Cuối cùng hắn cho ra một kết luận, người đàn ông trẻ tuổi tuổi tuấn tú kia chính là một lão quan trường trong Nam Giang, có vài thủ đoạn mạnh mẽ làm cho người ta phải thuần phục, ngàn vạn lần không nên coi thường. Trịnh Thanh Tuyền còn nghe nói có ít người chú tâm đầu tư vào Vương Tử Quân, không có chuyện gì cũng phải chạy đến nhà của trưởng phòng Vương.

Trịnh Thanh Tuyền thấy đừng nói là những quan viên khác, cho dù là mình từ đơn vị tuyến trung ương đi xuống cũng phải suy xét rất nhiều lần, đó là có nên đến nhà Vương Tử Quân ngồi một chút hay không. Dù sao thì người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, chưa nói đến phương diện gì khác, chỉ cần nói đến quyền lực và sức ảnh hưởng của Vương Tử Quân cũng quá đủ tiềm lực kết giao, cũng cực kỳ cần thiết phải tận dụng. Nhưng Trịnh Thanh Tuyền càng nghĩ càng cảm thấy làm như vậy cũng không hay. Anh nhìn mà xem, chỉ là một căn bệnh dịch nhỏ thế nhưng lại làm ra động tĩnh quá lớn, giống như thiên hạ không thể không nhìn vào, không phải là muốn chết sao?

- Trưởng phòng Vương, người ta nói chỗ ngài có loại trà tốt nhất Nam Giang, lúc bắt đầu tôi còn có chút kỳ quái, thế nhưng bây giờ xem như tâm phục khẩu phục. Trịnh Thanh Tuyền nhận lấy ly trà trong tay của Du Giang Vĩ uống vào một ngụm rồi cười nói.

Vương Tử Quân cười cười, hắn không tán thưởng Trịnh Thanh Tuyền vì cảm thấy quá kiêu ngạo, thế nhưng cũng không muốn níu kéo quá căng, vì có thêm bạn sẽ có thêm đường.

- Đây chỉ là trà thường mà thôi thế nhưng lại có vài người cứ nói đó là trà ngon, cố gắng làm cho người ta đến đây dùng thử.

Trịnh Thanh Tuyền cười ha hả với lời nói của Vương Tử Quân, hắn nói: - Trưởng phòng Tử Quân thật sự rất khôi hài.

Trịnh Thanh Tuyền trước nay luôn công tác ở cơ quan thượng cấp, thế nên chủ đề câu chuyện thường liên quan đến kinh nghiệm công tác trên trung ương. Mặc dù đa số đều đứng trên suy nghĩ của người khác để nói ra vấn đề, thế nhưng thật sự lại làm cho người ta cảm thấy hắn căn bản rất quen thuộc với những thứ này.

Vương Tử Quân cũng không ngi ngờ về phương diện kinh nghiệm của Trịnh Thanh Tuyền, hắn cảm thấy thư ký trưởng Trịnh nói với mình về những thứ như vậy cũn không phải đơn giản là khoe khoang năng lực và kinh nghiệm của mình.

Sau khi cười đùa nói chuyện được một lát, Trịnh Thanh Tuyền chợt cười nói: - Trưởng phòng Tử Quân, hai ngày trước tôi có chút công tác với sở tài chính, vừa vặn gặp mặt vụ trưởng Lý, anh ấy là người Nam Giang, căn bản rất nhiệt tình với hạng mục của quê hương, có thể nói là dốc hết lực để hạng mục ở lại Nam Giang. Trước kia chủ tịch Chử có nói: Một năm tiến một bước dài, ba năm biến dạng, năm năm biến đổi, đây là mục tiêu mà mọi người cùng chung phấn đấu, vì có được sự hòa giải của vụ trưởng Lý nên chúng ta bớt đi rất nhiều bề bộn.

Vương Tử Quân nghe được ba chữ vụ trưởng Lý thì không khỏi nhíu mày, lúc này hắn đã hiểu Trịnh Thanh Tuyền đi một đường vòng cung như vậy là có ý nghĩa gì. Nhưng Trịnh Thanh Tuyền không nói rõ ràng thì hắn cũng không chủ động làm rõ sự việc, thế cho nên hắn chỉ lẳng lặng nhìn đối phương uống trà mà không nói điều gì.

Sau khi nói thêm vài câu, câu chuyện căn bản đã đi được quá nửa ngày nhưng Vương Tử Quân không tiến vào chính đề, Trịnh Thanh Tuyền cũng căn bản không thể nào đi được vào chủ đề, thế là có chút căm tức. Dựa theo đầu óc thông minh của Vương Tử Quân, đánh vào không cần dùng búa tạ, chính mình có ý gì thì đối phương đã hiểu. Thế nhưng Vương Tử Quân cứ mãi giả vờ ngây thơ, căn bản tỏ ra điềm nhiên như không biết gì.

Trịnh Thanh Tuyền thầm nghĩ, hắn nhìn vào thanh danh của Vương Tử Quân ở bên ngoài, thế là tỏ ra đủ tôn trọng. Không ngờ người này căn bản không chịu tiến lên, cứ mãi ngu ngơ như thế, cũng được, anh không tiếp chuyện thì tôi sẽ chủ động nói ra.



- Trưởng phòng Vương, hôm nay tôi nhận được điện thoại của vụ trưởng Lý, nói về tình huống của em trai anh ấy. Tôi cảm thấy chuyện này chúng ta xử lý cần phải xem xét tình huống cụ thể. Đồng chí Lý Thông Viêm bỏ qua công tác phòng chống dịch để chạy đến thủ đô tranh thủ hạng mục cho thành phố Loa Hồ là không ổn, thế nhưng đây là quyết định của cả ban ngành thành phố Loa Hồ. Bọn họ vì muốn đẩy mạnh công tác kêu gọi đầu tư, không muốn bỏ qua cơ hội, thế cho nên mới làm việc không theo quy tắc. Chủ tịch Lý nóng lòng vì hạng mục cũng là hợp tình hợp lý, hơn nữa đến bây giờ còn chưa cho ra hậu quả gì nghiêm trọng, phê bình giáo dục là được, cũng không cần đánh một gậy chết người. Trịnh Thanh Tuyền nói ra một câu phê bình giáo dục bằng giọng điệu bay bổng, giống như đó chỉ là một việc cực kỳ nhỏ nhặt.

Vương Tử Quân lúc này căn bản có chút phẫn nộ, hắn vì chuyện này mà ném cả tương lai chính trị của mình ra ngoài, ngoài phương diện an tâm về kết quả, còn lo cho tính mạng và sự an toàn của quần chúng nhân dân.

Nếu như chỉ là phê bình giáo dục thì chỉ sợ hậu quả bắn ngược càng thêm nghiêm trọng, dù sao bây giờ cũng gần đến cuối năm, thành phố các nơi đang tiến vào giai đoạn tổng kết, tất cả đều trăm phương ngàn kế muốn làm cho bản báo cáo của mình trở nên tốt đẹp hơn.

Nếu có một lỗ hổng được mở ra thì căn bản sẽ bị rách toạc.

Vương Tử Quân là người va chạm nhiều trong chốn quan trường nên cực kỳ trưởng thành, hắn không còn là một tiểu tử thích làm gì thì làm như năm xưa, rất nhiều chuyện hắn tình nguyện chung sống hòa bình với người, thế nhưng sự kiện này hắn căn bản không thể nào nhượng bộ được.

Vương Tử Quân nâng ly trà của mình lên uống một ngụm, sau đó hắn nhìn lướt qua Trịnh Thanh Tuyền rồi nói: - Thư ký trưởng Trịnh, chuyện này xử lý như thế nào thì cứ để cho ban ngành quyết định.

Vương Tử Quân nói rất khẽ thế nhưng nghe vào trong tai lại làm cho gương mặt Trịnh Thanh Tuyền trở nên trắng bệch. Vương Tử Quân dù không từ chối ngay lập tức nhưng ít nhất thì thái độ cũng rất rõ ràng: Trịnh Thanh Tuyền anh không thể nhúng tay vào được.

Sau nhiều ngày đi vào Nam Giang thì dù là quyền chủ tịch tỉnh Lý Thừa Uyên cũng phải liếc mắt nhìn Trịnh Thanh Tuyền với vẻ mặt ôn hòa, không ngờ hắn đến nói chuyện với Vương Tử Quân lại mất mặt như vậy.

- Trưởng phòng Vương, vì một chuyện nhỏ như vậy mà miễn chức một cán bộ chạy đến thủ đô nắm bắt hạng mục cho địa phương, có thể ảnh hưởng đến tính tích cực của các đồng chí khác hay không? Nếu như tất cả mọi người không đi kêu gọi nắm bắt cơ hội đầu tư, mọi người đều ở nhà cố gắng giữ lấy chân của mình, giả vờ bận rộn, mỏi mệt không lý tưởng, như vậy kinh tế của chúng ta không phải mỗi năm đều tụt hậu sao? Đây rõ ràng là lấy hạt bỏ dưa, tôi nghĩ dù là ở hội nghị thường ủy hay bí thư Diệp cũng không được thông qua. Trịnh Thanh Tuyền cực kỳ căm tức, thế là không khỏi đưa Diệp Thừa Dân ra mặt bàn.


Vương Tử Quân cười cười dùng giọng nghiêm trang nói: - Quy định là quy định, anh ấy đã công tác sơ sài chuồn chuồn lướt nước, nếu như không trừng phạt người làm trái quy định, chỉ sợ quy định này chỉ là một văn bản rỗng tuếch.


Trịnh Thanh Tuyền rời đi mà trong lòng cực kỳ căm tức. Hắn rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân, hắn nhanh chóng đi tìm Diệp Thừa Dân. Mặc dù trong lòng đầy lửa giận thế nhưng khi gặp mặt Diệp Thừa Dân thì hắn vẫn có thể giữ vững sự tỉnh táo của mình.


- Bí thư Diệp, có chuyện tôi cần báo cáo với ngài. Sau khi Diệp Thừa Dân đặt bút nghỉ ngơi thì Trịnh Thanh Tuyền báo cáo rõ ràng sự việc vừa phát sinh. Mặc dù hắn cố gắng báo cáo cực kỳ khách quan, thế nhưng lơ đãng vẫn chen vào chút tâm tình của mình, dùng giọng điệu bình tĩnh nói Vương Tử Quân căn bản ngoan cố không chịu thay đổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK