- Ai vậy?
Một giọng nói từ trong nhà truyền ra, sau đó cửa mở, Trương Lộ Giai mặc áo đỏ quần xanh giống như một cô vợ dịu dàng chợt xuất hiện.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt như cười như không của Trương Lộ Giai, hắn nhìn thoáng qua bốn phía, sau đó chợt đẩy cửa ôm người phụ nữ trước mặt vào lòng.
Chỉ một cái ôm nhưng lại làm cho hai trái tim nóng và hai con người nóng thu hẹp khoảng cách, Vương Tử Quân thậm chí còn cảm nhận được cơ thể nóng rực của Trương Lộ Giai.
Nhưng những hành động này phải thực hiện một cách nhanh chóng, hai người biết rõ đây là nơi nào, thế cho nên nhanh chóng buông nhau ra.
- Sao đến bây giờ cậu mới dùng cơm? Đúng là công tác quá liều mạng.
Trương Lộ Giai dùng ánh mắt hờn dỗi nhìn Vương Tử Quân rồi dùng giọng đau lòng nói.
Vương Tử Quân cười cười đi theo Trương Lộ Giai vào phòng.
- Tử Quân, lá gan của cậu thật sự không nhỏ.
Vương Tử Quân vừa vào cửa còn chưa kịp chào hỏi thì đã nghe thấy tiếng quát của Trương lão gia tử.
Vương Tử Quân chợt có chút hoảng sợ vì tiếng quá khá đột nhiên, chợt sinh ra cảm giác hồn bay phách lạc giông như vừa trộm cháu gái của người ta, sao không sợ hãi cho được? Hắn thầm mắng mình thật sự quá to gan, không ngờ một hành vi như vậy lại để cho Trương lão gia tử phát hiện ra được.
Khi Vương Tử Quân đang cảm thấy vã mồ hôi lạnh, chợt nghe thấy Trương lão gia tử nói tiếp:
- Tiểu tử cậu thật sự là quá to gan, Hào Nhất Phong dù có đáng giận thì cũng không nên đào hố cho người ta nhảy xuống như vậy chứ?
Vương Tử Quân vừa cảm thấy trái tim co bóp mạnh mẽ vừa thở dài một hơi, thầm nghĩ không phải ông cụ nhìn thấy hành động vừa rồi của mình với Trương Lộ Giai, như vậy thì nói gì cũng được. Hắn hít vào một hơi thật sâu, cố gắng làm cho mình bình tĩnh trở lại. Lúc này hắn kéo một chiếc ghế ngồi đối diện với Trương lão gia tử, sau đó mới cười ha hả nói:
- Ông à, dù cháu là người đào hố, thế nhưng cháu cũng không ép ai nhảy xuống, chính người ta chủ động nhảy xuống, cũng không liên quan gì đến cháu cả.
- Được rồi, tiểu tử cậu cũng đừng giả vờ nữa, rõ ràng đâm người ta một đao mà còn tỏ ra vô tội, còn cười điềm nhiên như không. Hì hì, nếu không phải cậu là người châm ngòi nổi gió, Hào Nhất Phong có lẽ sẽ suy nghĩ lại chuyện của Lục Ngọc Hùng, bây giờ thì tốt, cậu phản ánh với ý kiến với tất cả các vị thường ủy tỉnh ủy, mà Hào Nhất Phong lại kiên trì ý kiến đề bạt vị đồng chí kia là chủ tịch thành phố La Nam. Lúc này Lục Ngọc Hùng bỏ chạy, cậu nói xem Hào Nhất Phong phải làm sao để nói với người ngoài bây giờ?
Trương lão gia tử khẽ gõ ngón tay lên chiếc ghế bên cạnh rồi dùng giọng vui vẻ nói.
- Nếu ông ta không nghĩ cho kỹ, như vậy ném vị trí bí thư tỉnh ủy cho cháu, cháu sẽ nghĩ thay cho ông ấy.
Vương Tử Quân biết rõ Trương lão gia tử vốn cũng không có ý phê bình mình, thế là dùng giọng bình tĩnh trêu chọc.
Trương lão gia tử khẽ chỉ ngón tay về phía Vương Tử Quân, trong miệng nói lời quở trách:
- Tiểu tử, dã tâm của cậu cũng không nhỏ, nhưng bây giờ cậu cũng đừng hòng làm bí thư tỉnh ủy, cậu còn chưa đủ kinh nghiệm.
- Ông, cháu biết rõ điều này, chẳng qua chỉ nói đùa một chút thôi, nhưng cháu không muốn làm, không có nghĩa là không có người không muốn làm.
Vương Tử Quân khẽ cười rồi dùng giọng chăm chú nói.
Trương lão gia tử khẽ gật đầu, lão tất nhiên biết rõ điều này. Lúc này trong tỉnh Sơn Nam có nhiều người muốn tiến lên làm bí thư tỉnh ủy, hơn nữa sẽ có rất nhiều người thúc đẩy sự kiện lần này phát triển mạnh mẽ, dùng sự kiện này để tìm ra lợi ích lớn nhất cho mình.
- Cậu chuẩn bị làm thế nào?
Trương lão gia tử trầm ngâm giây lát rồi đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, lại dùng giọng chăm chú nói.
Vương Tử Quân tất nhiên sẽ nói năng hàm hồ với người khác, nhưng đối với Trương lão gia tử thì hắn cũng không có ý nghĩ che giấu:
- Ông, ngài cảm thấy chỉ dựa vào sự kiện này có thể ép Hào Nhất Phong xuống đài được sao?
Trương lão gia tử chỉ cười cười mà không mở miệng.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng của Trương lão gia tử, hắn tiếp tục nói:
- Nếu như Hào Nhất Phong có thể xuống đài, như vậy ngài cảm thấy cháu làm phó chủ tịch tỉnh thì tốt hay làm bí thư thị ủy La Nam thì tốt?
- Tốt tốt tốt, tiểu tử cậu không hồ đồ.
Trương lão gia tử chỉ tay vào Vương Tử Quân rồi cười ha hả nói.
Chỉ một câu “ không hồ đồ “ của Trương lão gia tử, Vương Tử Quân biết Trương lão gia tử thật sự ủng hộ ý nghĩ của mình. Hắn có được sự ủng hộ của Trương lão gia tử mà thở phào một hơi, lần này hắn đến và sợ nhất chính là Thạch Kiên Quân tác động vào Trương Đông Viễn, hai người liên thủ cùng nhau thúc đẩy sự việc để cùng nhau chia xẻ lợi ích.
Nếu như Trương lão gia tử đề xuất ý kiến kia với Vương Tử Quân, dù Vương Tử Quân biết mình nhất định sẽ từ chối, thế nhưng hắn cũng không muốn tình huống mở miệng từ chối đó xảy ra. May mà lúc này Trương lão gia tử căn bản không có yêu cầu như vậy.
Khi Vương Tử Quân đang bôn ba trong dòng nước xoáy do Lục Ngọc Hùng để lại, trong tỉnh Sơn Nam bắt đầu xuất hiện vài dòng nước ngầm, trong những dòng nước ngầm đó thì Hào Nhất Phong là người cảm thấy khốn khổ nhất.
Dù không nghe được bất kỳ lời nói nào, thế nhưng khi những dòng nước ngầm kia bắt đầu tuôn chảy, lão biết rõ tình huống nguy hiểm của mình là như thế nào. Chỉ cần lão không cẩn thận, ngay sau đó sẽ rơi vào tình huống khốn khổ.
Hào Nhất Phong ngồi trước bàn làm việc, lão nghĩ đến tình cảnh Vương Tử Quân đến tìm mình. Khi đó lão nghĩ rằng Vương Tử Quân vì muốn duy trì quyền uy tuyệt đối ở thành phố La Nam mà chạy đến chỗ mình nói hươu nói vượn, tuyệt đối không ngờ người kia mở miệng nói một câu sấm truyền, những lời nói ra khỏi miệng đều là sự thật. Cũng vì lão ngoan cố không chịu nghe lời khuyên của đối phương, thế cho nên mới rơi vào tình huống ngã sứt môi như lúc này.
Hào Nhất Phong cảm thấy mình ngã lần này rất đau, cảm giác đau nhức này đã nhiều năm rồi chưa từng có, thế nhưng hôm nay vị cán bộ trẻ tuổi ở thành phố La Nam lại cho lão cảm nhận được điều này.
Giấy không bọc được lửa, Hào Nhất Phong càng là người biết rõ điều này hơn bất kỳ người nào khác. Lão tin tưởng bây giờ dù là ở tỉnh Sơn Nam hay thủ đô, thông tin lão đề bạt một cán bộ hủ bại lên làm chủ tịch một thành phố đã được truyền đi rất nhanh và rộng. Một số người sẽ mở miệng nói lão ngu ngốc, thậm chí còn có một số người có suy nghĩ sâu xa hơn, không biết lão có liên quan đến Lục Ngọc Hùng hay không.
Tuy Hào Nhất Phong cảm thấy không thoải mái, thế nhưng lão vẫn phải kiên trì. Lúc này điều lão cần làm chính là một chữ cố gắng, lão tuyệt đối không thể rơi ra phía sau, không được biểu hiện suy sụp tinh thần.
Trưởng ban Dương nhất định sẽ giúp đỡ mình.
Hào Nhất Phong nghĩ đến sự giúp đỡ của Dương Độ Lục, tâm tình chợt dễ chịu hơn vài phần. Nhưng cảm giác dễ chịu này cũng chỉ có hạn, dù lão cảm thấy Dương Độ Lục căn bản không bao giờ vứt bỏ mình, thế nhưng đến khi trời tối lão vẫn không quên gọi điện thoại cho trưởng ban Dương.
- Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa khẽ truyền đến, Hào Nhất Phong nghe thấy tiếng gõ cửa mà không khỏi nhíu mày, lão đã phân phó thư ký rõ ràng, nếu không có chuyện gì thì cũng đừng đến quấy rầy.
- Vào đi.
Hào Nhất Phong áp chế cảm giác tức giận, lão trầm giọng nói về phía cửa phòng.
Người vào đầu tiên không phải là thư ký, chính là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy Hứa Tiền Giang. Lúc này Hứa Tiền Giang có chút tiều tụy, nếp nhăn trên mặt thấy rất ro ràng, hai mắt lõm xuống, giống như tất cả tinh thần trước kia đều đã biến mất.
Hai ngày trước Hứa Tiền Giang theo Hào Nhất Phong về thủ đô với tinh thần khí thế ra sao, nhưng bây giờ lại có bộ dạng quá ủ dột, rõ ràng trong lòng đã mất đi cây cột chống đỡ tinh thần rồi.
- Bí thư Nhất Phong.
Hứa Tiền Giang đưa mắt nhìn Hào Nhất Phong, sau đó trầm giọng nói:
- Tôi có chuyện cần báo cáo với ngài.
Nếu như là dĩ vãng thì Hứa Tiền Giang sẽ không dám lớn gan nói như vậy, nhưng bây giờ lão đã bất chấp tất cả. Sự việc hôm nay làm cho lão cảm thấy thật sự khó thể tiếp thu được, nhưng tất cả sự việc đang dần phát sinh lại nói cho lão biết đó là sự thật.
Lục Ngọc Hùng được bí thư Hào Nhất Phong coi trọng và đề bạt lên làm chủ tịch thành phố La Nam lại bỏ chạy ra nước ngoài, chạy đi giống như trong phim truyền hình. Khi Hứa Tiền Giang đại biểu cho tổ chức nói chuyện với Lục Ngọc Hùng, yêu cầu Lục Ngọc Hùng phải cố gắng làm ra cống hiến lớn cho thành phố La Nam, Lục Ngọc Hùng cũng không quên mở miệng đảm bảo, nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà lãnh đạo giao phó.
Tuy Hứa Tiền Giang căn bản không nghe rõ ràng lời nghị luận của đám người chung quanh, thế nhưng lão vẫn có thể hiểu được, bây giờ những lời của mình nói ở hội nghị thường ủy sẽ được phát tán ra ngoài.
Đó là đồng chí Lục Ngọc Hùng có năng lực công tác rất mạnh, có trách nhiệm cao lớn, làm việc cẩn trọng...
Tuy những lời cua Hứa Tiền Giang căn bản chỉ là khách sáo, thế nhưng bây giờ lại chuyển thành mũi dùi chọc vào người lão. Sự việc phát sinh càng làm lão sinh ra cảm giác bấp bênh. Bây giờ lão không còn muốn tiếp nhận vị trí của Lưu Truyền Thụy, điều lão nghĩ đến nhiều nhất chính là làm sao bảo trụ được chiếc ghế của mình.
- Trưởng phòng Tiền Giang, có chuyện gì sao?
Khi Hứa Tiền Giang đang suy nghĩ lung tung, Hào Nhất Phong chợt khẽ lên tiếng.
Hứa Tiền Giang cố gắng ép buộc mình bình tĩnh lại. Lão biết rõ vào những tình huống như thế này mình càng phải cố gắng bình tĩnh. Lão thở ra một hơi, sau đó mới mở miệng nói:
- Bí thư Nhất Phong, sự việc liên quan đến Lục Ngọc Hùng chúng ta nên làm gì bây giờ?
Hào Nhất Phong nhìn Hứa Tiền Giang, lão hít vào một hơi thuốc, sau đó thản nhiên nói:
- Lục Ngọc Hùng là người tham ô hủ bại, tạo nên tổn thất rất lớn cho thành phố La Nam, tất nhiên là điều tra đến cùng, tuyệt đối không nuông chiều.
Hứa Tiền Giang nghe thấy những lời nói dõng dạc của bí thư tỉnh ủy, trong lòng thầm cười lạnh. Lão hiểu rõ Hào Nhất Phong nói như vậy có ý nghĩa gì, mà chiêu thức này của Hào Nhất Phong rốt cuộc là có ý gì?
- Bí thư Nhất Phong, tôi nói về sự kiện đề bạt đồng chí Lục Ngọc Hùng.
Hứa Tiền Giang cũng không do dự, lão trực tiếp nói ra ý nghĩ của mình.
- Đề bặt Lục Ngọc Hùng?
Hào Nhất Phong đưa mắt nhìn Hứa Tiền Giang rồi thản nhiên nói:
- Đề bạt Lục Ngọc Hùng là quyết định của riêng một mình trưởng phòng tổ chức anh sao?
Tuy Hào Nhất Phong nói mang theo vài phần răn dạy, thế nhưng Hứa Tiền Giang lại cảm thấy tảng đá trong lòng được thả xuống. Hào Nhất Phong còn thừa nhận chuyện này, điều này sẽ làm cho Hứa Tiền Giang không quá bị động. Tuy dĩ vãng lão rất nịnh bợ Hào Nhất Phong, nhưng bây giờ tai bay vạ gió, lão cũng bất chấp nhiều trò như vậy.
- Bí thư Nhất Phong, chuyện này...
Khi Hứa Tiền Giang chuẩn bị nói tiếp, Hào Nhất Phong chợt khoát tay áo nói:
- Trưởng phòng Tiền Giang, chỗ này của tôi còn có chút chuyện, nếu như anh không có chuyện gì khẩn cấp, như vậy chúng ta sẽ bàn lại sau.
Hứa Tiền Giang dù sao cũng là một người có thể diện, hơn nữa lúc này lão cơ bản đã làm cho tâm tư của mình bình tĩnh trở lại. Lão không muốn ở lại kích thích Hào Nhất Phong, thế cho nên sau khi nở nụ cười thì ngượng ngùng rời khỏi phòng làm việc của bí thư Hào Nhất Phong.
Hào Nhất Phong nhìn cánh cửa chậm rãi đóng lại, lão dựa lưng lên ghế sa lông giống như mất đi tất cả sức lực. Tuy vừa rồi lão rất kiên cường, thế nhưng lời nói của Hứa Tiền Giang giống như đâm kim vào lòng hắn.
Hai ngày trước Hứa Tiền Giang tỏ ra cung kính với mình như thế nào, thật sự là ngoan ngoãn như một con cừu nhỏ, nhưng bây giờ lại biến thành như vậy, muốn tỏ thái độ rõ ràng với mình sao? Hai người có thể nói là cùng chung vận mệnh, dù gặp phải bất kỳ biến cố gì, hai bên nên có phúc cùng hưởng họa cùng chia, cùng nhau vượt qua khó khăn. Không ngờ đến thời điểm tai bay vạ gió th́ Hứa Tiền Giang nh́n qua thấy giống như một người cực kỳ trung thành tận tâm lại giang cánh muốn bay, cho dù Hào Nhất Phong có thể hiểu cho Hứa Tiền Giang, thế nhưng anh không thể chờ đợi được mà phải bay đi ngay sao?
Hứa Tiền Giang có bộ dạng như vậy, những người còn lại sẽ nghĩ thế nào?
Tuy bây giờ Hào Nhất Phong vẫn là người đứng đầu tỉnh Sơn Nam, thế nhưng nếu không có sự giúp đỡ của trưởng ban Dương, bây giờ lại phạm phải sai lầm thế này, người ta có ý nghĩ điều động lão hay không?
Nếu bị người ta động vào thì sao?
Điều này làm cho Hào Nhất Phong cảm thấy trong lòng căng cứng, lão không phải là người chưa từng trải qua sóng gió chính trị, nhưng sóng gió lần này lại làm cho lão sinh ra cảm giác lung lay sắp đổ.
- Tút tút tút.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Hào Nhất Phong nhìn thoáng qua số điện thoại gọi đến, sau đó nhanh chóng nắm chặt điện thoạ, trong miệng vội vàng nói:
- Trưởng ban Dương, tôi là Nhất Phong.
- Nhất Phong, còn đang ở trong phòng làm việc sao?
Một giọng nói không nghe rõ vui buồn hờn giận chợt vang lên, nhưng âm thanh này lại làm cho Hào Nhất Phong cảm thấy khó chịu.
- Trưởng ban Dương, lần này tôi đã làm sai ở sự kiện Lục Ngọc Hùng, tôi xin kiểm điếm với ngài và tổ chức...
Hào Nhất Phong trầm ngâm giây lát, sau đó lão trầm giọng nói với đầu dây bên kia.
Dương Độ Lục không nói gì, chỉ nghe Hào Nhất Phong kiểm điểm mà không nói một lời. Đợi đến khi Hào Nhất Phong nói hết lời, lão trầm ngâm giây lát rồi mới thản nhiên nói:
- Nhất Phong, cậu biết mình sai ở chỗ nào không?
- Trưởng ban Dương, tôi không nên có thành kiến với đồng chí Vương Tử Quân, rõ ràng là không tiếp nhận ý kiến của đồng chí của mình.
Hào Nhất Phong trầm ngâm giây lát rồi lớn tiếng nói.