- Nhắc đến Cô Yên Sơn mới nhớ, các anh có xem qua chưa, vợ tôi nói bản tin kia rất cảm động, đặc biệt là Trịnh Liên Phương gì đó, thật sự là hảo hán.
Tiểu Trương nhớ đến chương trình tivi tối hôm qua, thế là dùng giọng hứng thú nói.
Anh Hào cười hì hì nói:
- Tiểu tử cậu còn được xem tivi, tôi phải chuẩn bị tài liệu, thật sự không được xem, nhưng bí thư Vương tổ chức cứu hộ ở Cô Yên Sơn thật sự rất tốt. Những người kia cũng thật là núi Bắc Phong đã có biển cấm, vì sao bọn họ không suy nghĩ cho sự an toàn tính mạng của mình? Bây giờ thì tốt, không những chính mình không thể đi ra, còn làm ảnh hưởng đến thành tích của bí thư Vương.
Trưởng khoa Cát há hốc miệng, cuối cùng chỉ có thể lên tiếng:
- Được rồi, được rồi, các anh cũng đừng nghị luận nữa, mau đi làm công tác của mình.
Trưởng khoa Cát nói xong thì nhìn thoáng qua cửa sổ:
- Xe của bí thư Nguyễn đã đến, nếu không muốn gây chuyện thì thành thật làm việc đi.
Nghe nói xe của bí thư Nguyễn đã đến thì Tiểu Trương và anh Hào đều phải ngậm miệng lại, cả đám ngồi xuống bàn làm việc của mình, bày ra bộ dạng cực kỳ nghiêm túc. Thế nhưng ánh mắt của bọn họ vẫn lén nhìn xuống dưới lầu.
Cửa chiếc xe Audi chậm rãi mở ra, Nguyễn Chấn Nhạc từ trong xe bước xuống, khi hắn cất bước lên lầu, Triệu Đức Càn đã đứng chờ sẵn bên cạnh khu văn phòng nhanh chóng tiến lên đón chào.
- Đức Càn, chuẩn bị thế nào rồi?
Nguyễn Chấn Nhạc thấy Triệu Đức Càn thì hỏi bằng giọng điệu rất ôn hòa.
Triệu Đức Càn cười nói:
- Bí thư Nguyễn, công tác tiếp đã đã sắp xếp xong, ban quản lý đô thị và nhân viên của công ty cây xanh môi trường đã lên đường làm nhiệm vụ hơn hai giờ trước. Hơn nữa tôi đã gọi điện thoại hỏi phòng khí tượng, hôm nay là ngày đẹp.
Nguyễn Chấn Nhạc cực kỳ tán thưởng câu trả lời của Triệu Đức Càn, hắn sở dĩ dùng người này, cũng vì người này có tâm tính nhẵn nhụi, rât nhiều vấn đề người ta cảm thấy khó tưởng được người này sắp xếp rất ổn thỏa và nhanh chóng.
Có một lần Triệu Đức Càn viết bài “ Ý kiến cá nhân về việc phát triển kinh tế địa vực “ chuẩn bị gửi cho báo cấp quốc gia, thư ký trưởng Triệu ký tên Nguyễn Chấn Nhạc và đưa cho lãnh đạo thẩm duyệt. Nguyễn Chấn Nhạc đã đọc qua và phê bình:
- Tiểu Triệu sao cậu có thể làm như vậy? Rõ ràng đó là của cậu, tôi căn bản không ghi chữ nào.
Triệu Đức Càn nhanh chóng trả lời:
- Bí thư Nguyễn, bài viết này là tôi ghi, thế nhưng đó là theo cách làm của ngài.
Nguyễn Chấn Nhạc nói:
- Anh không thể ghi là văn phòng thị ủy sao?
- Sao? Bài viết này rất có độ nặng, chất lượng cũng tương đối, không phải là của lãnh đạo viết ra sao?
Triệu Đức Càn cảm thấy Nguyễn Chấn Nhạc rõ ràng là biết rồi còn hỏi, thế cho nên cũng giả vờ nói như vậy. Anh biết tôi biết là được, ngài cần gì phải quá quan tâm như thế.
Nguyễn Chấn Nhạc chợt trở nên nghiêm túc, giống như gặp phải một sự kiện cực kỳ quan trọng. Hắn chắp tay sau lưng, sau đó cuộn bài viết lại, hắn vừa đi vừa nói:
- Tiểu Triệu, lần này coi như bỏ qua, tôi có một vài ý nghĩ, lại không có thời gian, thế cho nên tôi nói anh viết, xem như hai bên hợp tác một lần.
Khoảnh khắc đó Triệu Đức Càn kích động giống như nhịp tim đột nhiên gia tăng, trái tim sắp nhảy ra ngoài.
Nếu Đảng Hằng rời khỏi vị trí thư ký trưởng văn phòng thị ủy, như vậy Triệu Đức Càn sẽ là người thay thế. Dù chính Triệu Đức Càn đã dựng lên quyền uy ở văn phòng thị ủy, nhưng nếu muốn làm cho quyền uy thâm nhập vào thật sâu, hắn nhất định phải được bổ nhiệm lên vị trí quan trọng, mới có hy vọng đi theo sát bí thư Nguyễn Chấn Nhạc.
Một kỳ thủ giỏi mỗi lần bố trí một quân cờ thì nhìn có vẻ cực kỳ bình thường, không dùng được, thế nhưng vào thời điểm mấu chốt sẽ có tác dụng hô ứng.
Bổ nhiệm nhân sự lần này đối với Nguyễn Chấn Nhạc cũng không phải là chuyện nước chảy thành sông, vì đối phương không đủ lý lịch nhưng lại là người theo sát bên cạnh hắn. Đến bây giờ dù có chút lao lực nhưng hắn vẫn tạo nên một hiệu ứng ở trên chính đàn thành phố Đông Bộ: Biểu hiện rõ ràng sự quyết đoán của mình ở phương diện bổ nhiệm nhân sự.
Mọi chuyện đều phải có người đến xử lý, chỉ cần nắm giữ quyền nhân sự trong tay, như vậy cũng không lo lắng người ta không đi theo anh. Nguyễn Chấn Nhạc thầm suy tính, sau đó lại mở miệng hỏi:
- Phòng tổ chức bên kia sắp xếp thế nào?
- Đã cho ra tài liệu báo cáo rồi.
Triệu Đức Càn cười cười, hắn giả vờ lơ đãng nói:
- Nhưng tôi cũng không xem qua, nghe nói chín giờ tối hôm qua thư ký trưởng Đảng đã quyết định bản thảo.
Nguyễn Chấn Nhạc nhướng mày, tài liệu báo cáo của phòng tổ chức thị ủy, đây chính là căn cứ để hắn báo cáo với tổ nghiên cứu thị sát của lãnh đạo. Loại tài liệu này có tính chất quan trọng, cần phải làm sao cho thật sự tinh tế, đừng nói là mất vài giờ, có đôi khi phải mất vài ngày mới quyết định bản thảo. Bây giờ Đảng Hằng làm rất tốt, chỉ mất ba bốn giờ để sửa xong bản thảo, điều này rõ ràng biểu hiện trạng thái không coi trọng, qua loa đại khái cho xong.
Tuy Nguyễn Chấn Nhạc có ý kiến với Đảng Hằng nhưng lại không nói ra. Đối với hắn thì Đảng Hằng đã xem như một con châu chấu bị bỏ vào giỏ, căn bản khôngt tiếp tục búng người được vài ngày. Lúc này nói gì cho mệt, không bằng đợi đến đúng thời điểm để tính sổ, cho đối phương biết thế nào là lợi hại.
- Thành viên của bốn đại ban ngành đến tham gia nghi thức đã được thông báo đúng chỗ chưa?
Nguyễn Chấn Nhạc buông tha sự kiện liên quan đến Đảng Hằng, hắn quay sang hỏi Triệu Đức Càn.
Vì trong hành lang không quá sáng, vì vậy Triệu Đức Càn cũng không thấy được sự biến đổi trên nét mặt của Nguyễn Chấn Nhạc. Lúc này thấy Nguyễn Chấn Nhạc thay đổi chủ đề, thế là trong lòng có chút đáng tiếc, đồng thời cười nói:
- Cũng đã đến đông đủ, tôi vừa mới gọi điện thoại, các vị lãnh đạo có thể xuất phát bất cứ lúc nào.
- Tốt, vậy cậu cho ban lái xe chuẩn bị một chút, tám giờ sáng chúng ta xuất phát. Tôi muốn chúng ta nhanh chóng đến đầu đường cao tốc nghênh đón tổ nghiên cứu khảo sát của trưởng ban Dương đến thành phố Đông Bộ.
Nguyễn Chấn Nhạc vung tay lên giống như một vị tướng lĩnh đứng đầu đang tuyên bố hiệu lệnh.
Tiếp đãi lãnh đạo thì bận rộn nhất chính là nhân viên cơ sở, đám lãnh đạo thượng tầng căn bản chỉ mở miệng là xong, ngoài tình huống nóng lòng đốc xúc, căn bản không còn thứ gì khác cần quan tâm.
Chúc Vu Bình là chủ tịch thành phố Đông Bộ, lúc này phòng làm việc của hắn cũng sáng đèn, nhưng bên trong chỉ có hai người Chúc Vu Bình và Đảng Hằng.
- Uống trà vào giấc sáng sớm thật tốt, nhưng này chủ tịch Chúc, ngài tốt nhất cũng nên dùng bữa sáng được rồi.
Đảng Hằng nâng ly trà lên rồi nở nụ cười nói với Chúc Vu Bình.
Chúc Vu Bình đặt ly trà trong tay xuống, sau đó cười nói;
- Được rồi, cho cậu uống trà đã là may mắn lắm rồi, tôi cũng không mời cậu đến.
Chúc Vu Bình không chờ Đảng Hằng nói tiếp, hắn lên tiếng:
- Đảng Hằng, bây giờ cậu không nên ngồi rảnh rỗi uống trà ở chỗ tôi, cậu là thư ký trưởng văn phòng thị ủy, có không ít chuyện chờ cậu xử lý.
Đảng Hằng uống mọt ngụm trà, sau đó nói bằng giọng có chút trào phúng:
- Hừ, chẳng lẽ bắt tôi đi dùng mặt nóng áp lên mông lạnh? Tôi cũng không muốn như vậy. Anh Chúc, tôi biết rõ anh muốn tốt cho tôi, nhưng anh cảm thấy bây giờ đi qua có tác dụng sao? Hì hì, tôi là người sắp đi đến mặt trận tổ quốc, sau này công tác thường ngày chỉ là uống trà đọc báo mà thôi.
Chúc Vu Bình nghe lời nói bực tức của Đảng Hằng, vẻ mặt cũng không có biểu hiện gì tốt đẹp. Hắn đã biết rõ sự kiện Đảng Hằng sẽ đi đến mặt trận tổ quốc thành phố, đồng thời cũng từng cực lực phản đối chuyện này, nhưng đáng tiếc là lời nói của hắn không được lãnh đạo tỉnh ủy coi trọng bằng của Nguyễn Chấn Nhạc. Lúc này nghe Đảng Hằng nói như vậy thì hắn cảm thấy có chút hỗ thẹn, cảm thấy mình giống như có lỗi với Đảng Hằng.
- Cậu Đảng Hằng, chuyện này tôi giúp gì được cho cậu, nếu bây giờ cậu không muốn nói với bí thư Nguyễn, cậu không bằng đi tìm lão lãnh đạo, tìm cách rời khỏi thành phố Đông Bộ.
“ Tìm Vương Tử Quân! “
Đảng Hằng không phải chưa từng nghĩ đến điều này, nhưng hắn cảm thấy mình rất mất mặt. Dù sao cũng bị người ta đẩy vào mặt trận tổ quốc thành phố, đây thật sự không phải sự kiện gì có thể diện.
- Bí thư Vương có tính cách gì thì cậu cũng hiểu rõ ràng, nếu cậu lúc này không đi tìm, chỉ sợ đến khi kết cục đã định sẽ không còn kịp nữa rồi, cuối cùng chỉ sợ bí thư Vương cũng khó thể nào nói lên lời.
Chúc Vu Bình biết rõ Đảng Hằng đang cố kỵ điều gì, thế nên hắn mở miệng ném ra một mồi lửa.
Đảng Hằng ve vuốt cái ly trong tay, hắn nói:
- Chủ tịch Chúc, tôi cũng đã nghĩ qua phương diện này, nhưng bây giờ bí thư Vương đang bận rộn, tôi không muốn để anh ấy thêm phiền.
Chúc Vu Bình vỗ vỗ vai Đảng Hằng, sau đó mới nói:
- Chuyện này cậu phải mở rộng ra và nói với bí thư Vương, vì nó có liên quan đến tương lai của cậu. Cậu Đảng Hằng, chuyện nhân sự nếu như đã được quyết định thì cậu sẽ không dễ dàng điều chỉnh, đến lúc đó cậu mới thật sự gây phiền toái cho bí thư Vương. Cậu thật sự là còn trẻ, thế nhưng còn được bao nhiêu thời gian để lãng phí nữa đây?
- Chủ tịch Chúc, tôi không quen nhìn một vài người tiểu nhân đắc chí, tuy tôi không muốn tranh giành cái gì, thế nhưng cũng không quen nhìn người ta diễu võ giương oai.
Đảng Hằng đặt ly trà xuống rồi nổi giận đùng đùng nói.
Chúc Vu Bình nhìn bộ dạng nổi giận của Đảng Hằng, trong lòng càng có thêm vài phần tán thưởng. Nhưng đó chỉ là với Đảng Hằng mà thôi, vì Chúc Vu Bình cảm thấy người góc cạnh rõ ràng, không cúi người nịnh hót ai thì chỉ có thể thích hợp làm bạn bè, căn bản lại là một tệ nạn trong quan trường. Đảng Hằng cũng chỉ có thể là người cho bí thư Vương sử dụng, nếu như tiếp tục để lại trong thành phố Đông Bộ, chỉ sợ sẽ không có gì tốt.
“ Có lẽ nêm tìm thời gian nói chuyện với bí thư Vương. “
Chúc Vu Bình thầm hạ quyết tâm, hắn biết rõ bây giờ cũng không phải là thời điểm để nói chuyện này, dù sao bí thư Vương ở bên kia cũng đang bận rộn cứu người, mà thành phố Đông Bộ bên này lại phải sốt sắng chào đón lãnh đạo đến nghiên cứu khảo sát.
- Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, Chúc Vu Bình nói một tiếng mời vào, chợt thấy thư ký đi vào nói:
- Chủ tịch Chúc, đã chuẩn bị xong bữa sáng, ngài và thư ký trưởng Đảng nên ra dùng điểm tâm rồi nói sau. Văn phòng thị ủy bên kia vừa gọi điện thoại đến, nói là tám giờ sẽ xuất phát ra chờ ở đường cao tốc.
Đảng Hằng lúc này còn chưa hoàn toàn hả giận, hắn cười lạnh nói:
- Tám giờ đã xuất phát, thật sự quá tích cực, chẳng lẽ anh ta cho rằng đi từ thành phố Sơn Viên đến đây bằng máy bay sao? Một giờ là đến được à? Đúng là đi ra hít khí lạnh.
Chúc Vu Bình tuy không trả lời nhưng lại đồng ý với quan điểm của Đảng Hằng, lúc này nghe cũng không tỏ ra bực tức, hắn khoát tay áo nói:
- Đưa bữa sáng vào.
Thư ký đồng ý một tiếng rồi nhanh chóng đưa hai lòng bánh bao hấp nóng hổi, hai tô cháo và vài món thức ăn đi vào. Chúc Vu Bình thư ký rời khỏi phòng, vốn hắn định cho thư ký ăn cùng, cuối cùng lại không mở miệng, chỉ cùng Đảng Hằng ăn sáng.
Mười phút sau hai người giải quyết xong bữa sáng, khi dùng khăn giấy lau tay thì Chúc Vu Bình chợt hỏi:
- Thư ký trưởng Đảng, nghe nói tối hôm qua ban thư ký giải tán vào lúc chín giờ phải không?
Đảng Hằng hiểu Chúc Vu Bình có ý gì, hắn cười hì hì nói:
- Dã viết xong thì không về còn ở lại làm gì, anh cũng không cho chúng tôi ăn cơm nghỉ ngơi sao?
Chúc Vu Bình nhìn bộ dạng của Đảng Hằng mà không nói gì thêm, hắn biết rõ Đảng Hằng hiểu ý nghĩ của mình, thế nhưng Đảng Hằng lại căn bản không muốn nói thêm điều gì.
Thời gian trôi qua rất nhanh, mới đó đã đến tám giờ. Khi hai người Chúc Vu Bình và Đảng Hằng đi xuống lầu, chợt thấy lãnh đạo của bốn đại ban ngành trong thành phố Đông Bộ đã tập hợp đông đủ bên dưới.
- Chủ tịch Chúc, mặt trận tổ quốc chúng tôi xin chỉ thị của ngài, ngài nên bỏ ra chút thời gian xử trí cho. Lúc này xe của khối mặt trận tổ quốc không đủ dùng, thậm chí còn xuất hiện hiện tượng phục vụ quá hạn.
Một vị phó chủ tịch mặt trận tổ quốc mở miệng chào hỏi Chúc Vu Bình, sau đó cười nói.
Vị phó chủ tịch mặt trận tổ quốc này năm xưa cũng coi như là lãnh đạo cũ của Chúc Vu Bình, đã đến mặt trận tổ quốc được hai năm, cũng có thể nói là vô cầu vô thúc, nói chuyện với Chúc Vu Bình rất tùy ý.
Chúc Vu Bình cười cười nói:
- Lão lãnh đạo cứ yên tâm, sau sự kiện hôm nay tôi sẽ về xử lý ngay.
- Hì hì, cũng biết chủ tịch Chúc là người nhanh chóng xử lý sự việc.
Phó chủ tịch mặt trận tổ quốc lên tiếng, sau đó đi đến bên cạnh Chúc Vu Bình, hắn cười nói:
- Chủ tịch Chúc, anh nói xem không phải đi nghênh đón lãnh đạo sao? Chúng ta cũng chẳng phải chưa từng có kinh nghiệm đón tiếp lãnh đạo, cần gì phải đi sớm như thế này?
Chúc Vu Bình hiểu ý nghĩa lời nói phàn nàn của lão lãnh đạo, hắn cười hì hì, thật sự không nói gì hơn. Vị phó chủ tịch mặt trận tổ quốc còn định lên tiếng, đúng lúc thấy Nguyễn Chấn Nhạc và Trình Hiểu Bình cùng nhau đi xuống lầu.
Nguyễn Chấn Nhạc đưa mắt nhìn bốn phía, sau đó cất bước về phía chiếc xe cách đó không xa. Nhưng khi đi được hai bước thì hắn chợt dừng lại.
- Đức Càn, có phải khối chính quyền có xe ba mươi chỗ không?
Nguyễn Chấn Nhạc quay đầu hỏi Triệu Đức Càn đi sau lưng.
- Vâng, có!
Triệu Đức Càn cũng không hiểu rõ ý nghĩ của Nguyễn Chấn Nhạc, thế nhưng hắn vẫn thành thật đáp lời.
Nguyễn Chấn Nhạc vung tay lên nói:
- Điều xe đến, hôm nay chúng ta đi xe lớn.
Tuy Nguyễn Chấn Nhạc không nói với đám người Chúc Vu Bình, thế nhưng âm thanh của hắn rất vang dội, trên cơ bản đều có thể nghe thấy được. Sau khi nghe thấy Nguyễn Chấn Nhạc nói sẽ đi xe ba mươi chỗ, Chúc Vu Bình đã hiểu vì sao bí thư Nguyễn lại làm như vậy.