Khi Triệu Liên Sinh lên đài thì Vương Tử Quân mỉm cười giới thiệu cho Hoàng Nham Bình.
Sau khi nghe được lời giới thiệu của Vương Tử Quân, Triệu Liên Sinh thật sự cảm thấy giống như ăn phải ruồi bọ, nhưng lúc này hắn không tìm ra được chút bệnh tật gì trong lời nói của đối phương. Đảng lãnh đạo tất cả, đây là quy củ từ trên xuống dưới, lời nói của Vương Tử Quân không thể nào bắt bẻ được, hơn nữa lời giới thiệu của đối phương lại giống như đang khích lệ chính mình.
Hoàng Nham Bình cũng không có tâm tư để ý đến khúc mắc giữa hai người Vương Tử Quân và Triệu Liên Sinh, sau khi nghe xong lời giới thiệu thì thầm nghĩ tên này cũng khá tốt, cũng biết cách khen ngợi lãnh đạo nhập gánh với mình. Khi thấy Triệu Liên Sinh đi đến thì hắn dùng giọng vui vẻ cười nói:
- Được, có hai người các cậu đồng tâm hiệp lực, như vậy hạng mục này nhất định sẽ có thể phát triển tốt. Được rồi, vậy thì lúc này hai vị lãnh đạo xã Tây Hà Tử dứt khoát cùng nhau đi ký hợp đồng với giám đốc Triệu luôn một thể.
Lãnh đạo đã lên tiếng, Tôn Lương Đống tất nhiên sẽ không thể nào nói gì hơn, bây giờ nghi thức ký kết đã bị trễ nãi vài phút, bây giờ lại tiếp tục bắt đầu.
Một hàng mực đen xóa đi dòng chữ thị trấn huyện thành, lúc này nghi thức ký kết mà Hồng Kiến Quốc bận rộn trong ba ngày qua đang tiếp tục diễn ra nhưng lại không liên quan gì đến thị trấn huyện thành. Sau vài ngày mệt mỏi thì đám cán bộ thị trấn huyện thành lúc này giống như một quả cầu khí bành trướng, cả đám tỏ ra mất hết sức lực, bộ dạng vô tình.
Hồng Kiến Quốc đã lùi ra ngoài rìa đám người, trong lòng cảm thấy rất bực bội nhưng vẫn tiếp tục giả ngu như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng lúc này chủ tịch Ngưu Vạn Thần lặng lẽ đi đến sau lưng Hồng Kiến Quốc, khi thấy nụ cười của chủ tịch Ngưu thì Hồng Kiến Quốc cuối cùng cũng tìm được chút an ủi. Dù sao thì chủ tịch Ngưu cũng có thể ra đây khuyên nhủ mình một chút, ít nhiều gì cũng có tác dụng an ủi.
- Kiến Quốc, không sao đấy chứ?
Âm thanh ôn hòa của chủ tịch Ngưu vang lên, hắn dùng bàn tay dày rộng khẽ vỗ lên vai của Hồng Kiến Quốc.
Hồng Kiến Quốc lập tức cảm thấy giống như mùa xuân ấm áp đang kéo về, hình ảnh của chủ tịch Ngưu trong mắt hắn cũng cao lớn lên nhiều lần, hắn có chút cảm động nói;
- Chủ tịch Ngưu, không có gì.
Ngưu Vạn Thần nhìn ba người đang ký kết trên đài, hắn trầm ngâm một chút rồi nói:
- Kiến Quốc, nghi thức ký kết này là chuyện lớn của huyện Hồng Bắc chúng ta, dù là thế nào cũng không thể làm hư hại. Tôi hiểu tâm tình của cậu vào lúc này, nhưng trước đó cậu đã chuẩn bị tất cả, bây giờ vẫn phải tiếp tục tiến hành theo kế hoạch.
Hồng Kiến Quốc lúc này mới hiểu rõ ý nghĩ của chủ tịch Ngưu, chủ tịch cũng không phải đến an ủi mình, mà chỉ sợ vào đúng thời điểm mấu chốt mình tạo ra vấn đề quấy nhiễu nghi thức bên trên.
Nói thật thì Hồng Kiến Quốc cũng có ý nghĩ như vậy, nhưng lúc này hắn nhìn gương mặt ngoài cười trong không của Ngưu Vạn Thần, hắn suy nghĩ một chút rồi dùng giọng thành thật đáp:
- Chủ tịch Ngưu cứ yên tâm, tôi biết rõ nên làm thế nào.
Ngưu Vạn Thần khẽ gật đầu, hắn đi về phía cách đó không xa, nhưng cũng không đi quá xa. Hồng Kiến Quốc hiểu rõ chủ tịch Ngưu đang muốn làm gì, rõ ràng đang muốn tạo ra áp lực cho mình.
Hồng Kiến Quốc không thể làm gì được, hắn nghĩ đến lời dạy của bố mình: Làm việc phải theo nguyên tắc cao nhất là lãnh đạo có đồng ý hay không, có vui vẻ hay không và thỏa mãn hay không, vĩnh viễn không vạch ra sai lầm của lãnh đạo, dù lãnh đạo nói sai hay làm sai cũng không thể nào dùng nó để so sánh, uốn nắn. Điều duy nhất cần làm chính là phải học cách che giấu những chỗ sai trong lời nói của lãnh đạo.
Hồng Kiến Quốc không thể làm gì hơn, hắn đi đến trước mặt vị chủ nhiệm văn phòng, sau đó nói câu tiếp tục chấp hành như kế hoạch, cuối cùng quay mặt đi.
Trên đài ký kết, Triệu Liên Sinh khổ sở trao đổi hợp đồng với giám đốc Triệu, hai người bắt tay nhau thật chặt. Ba vị bí thư Hoàng Nham Bình, Tôn Lương Đống và Vương Tử Quân ở bên cạnh đã vỗ tay nhiệt liệt.
- Chúc mừng, chúc mừng, nhiệt liệt chúc mừng...
Những âm thanh non nớt khẽ vang lên, vì nghi thức hôm nay mà ba trăm học sinh được cho nghỉ hai ngày để luyện tập, dưới sự chỉ bảo của các giáo sư, học sinh giơ vòng hoa lên rồi lớn tiếng nói lời chúc mừng.
Hồng Kiến Quốc nghe được tiếng vỗ tay như sấm dậy thì gương mặt có hơi xanh, dựa theo kế hoạch thì lúc này phải là hắn ở trên đài được nhận những lời chúc mừng, mà bây giờ chính hắn lại chỉ là bước đệm cho người mà thôi. Hắn nhìn giám đốc Triệu và Triệu Liên Sinh đứng cùng một chỗ mà hàm răng xiết chặt.
Đúng lúc này hai tiểu thư xinh đẹp dùng hai tay bưng một chai rượu đi đến, hai cô nàng cười như hoa, đưa chai rượu vào trong tay của Triệu Liên Sinh.
Mở rượu chúc mừng chính là tiết mục mà Hồng Kiến Quốc đã được nhìn thấy trong nhiều tiết mục truyền hình, vì sự kiện mở rượu chúc mừng ngày hôm nay mà hắn đã luyện tập khá nhiều, bây giờ trình độ mở rượu thật sự đã rất cao.
Nhưng Hồng Kiến Quốc chuẩn bị nhiều mà lại như không.
Hồng Kiến Quốc nhìn Triệu Liên Sinh ngây ngốc cầm chai rượu mà không biết làm thế nào, trong lòng thầm mắng một câu ngu dốt, đồng thời cũng có chút đắc ý, trong lòng thầm nghĩ nhà quê đúng là nhà quê, thậm chí còn không biết mở rượu là thế nào.
Vương Tử Quân mỉm cười tiếp nhận chai rượu, hắn thoải mái bật nắp ra, rượu phun ra làm cho bầu không khí ký kết đạt đến đỉnh phong.
- Đùng!
Pháo hoa bắn lên, dù là ban ngày nhưng vẫn rất sáng lạn, Hồng Kiến Quốc lúc này đang đứng đúng vị trí pháo hoa rực rỡ nhất. Hắn nhìn pháo hoa mà mình bỏ nhiều tiền mua về, trong lòng thật sự đau đớn, đúng là tốn kém.
Ngay sau đó bắt đầu chương trình ca múa, diễn xuất của đoàn ca múa nhạc Giang Châu làm cho toàn trường vang lên những tiếng vỗ tay như sấm dậy, pháo nổi lên, giữa không trung là những quả bong bóng mang theo ruy băng tiến lên trời, nghi thức được đẩy lên cao trào.
Hoàng Nham Bình ngồi ở vị trí trung tâm, Vương Tử Quân ngồi hơi nghiêng ở phía sau, đám cán bộ thì tụ tập chung quanh bí thư Hoàng như sao sáng quanh trăng, tất cả đều rất hào hứng xem biểu diễn ca múa lần này.
Vì đợt diễn xuất này mà thị trấn huyện thành phải bỏ ra hơn mười ngàn, vị trí của Vương Tử Quân vốn là của Hồng Kiến Quốc, lúc này Hồng Kiến Quốc thật sự rất căm tức nhưng cũng chỉ nuốt giận mà thôi.
Nghi thức ký kết đã kết thúc, bí thư Hoàng dẫn đầu đám cán bộ thị ủy quay về thành phố Giang Châu, mà giám đốc Triệu của tập đoàn Chính Hồng cũng dẫn theo tùy tùng cùng rời đi với Hoàng Nham Bình.
Khách đi chỉ còn lại chủ nhà, Tôn Lương Đống nhìn bí thư Hoàng vui vẻ bỏ đi, biết rõ lần này xem như mình lọt qua cửa hiểm, nhưng trong lòng lão vẫn rất bực mình với những ý kiến trước đó của Tiền Học Bân.
- Bí thư Vương, chuyện này các cậu cần phải chứng thực cho tốt, có gì khó khăn cứ đến huyện ủy tìm tôi.
Bí thư Tôn ngoài khai báo một câu với Vương Tử Quân thì leo lên xe hơi và chạy về phía huyện.
Những thường ủy huyện ủy khác cũng trèo lên xe mà đi, chủ tịch Triệu Liên Sinh cũng đi đến trước xe của bí thư Tiền Học Bân, nhưng không đợi hắn giải thích, bí thư Tiền đã không khách khí nói:
- Đi đi!
Bí thư Tiền nói xong thì leo lên xe bỏ đi, không biết có phải là cố ý hay không, bánh xe ma xát với mặt đường làm cho khói bụi bổ nhào về phía chủ tịch Triệu.
Triệu Liên Sinh nhìn chiếc xe chạy đi như bay mà trong lòng khá lạnh, lúc này hắn và Hồng Kiến Quốc khá giống nhau, anh không ra anh, em không ra em, chỉ xem như là người đến trợ hứng mà thôi.
- Chủ tịch Hồng, nghi thức ký kết đã xong, anh xem, khi nào thì trả phí diễn xuất...
Hồng Kiến Quốc hận không thể tiến lên đánh người nhưng nhìn rõ gương mặt đối phương thì thật sự không biết làm gì hơn. Lúc này tiết mục ký kết với tập đoàn Chính Hồng xem như đã xong, vì có bí thư thị ủy tham gia nên chuyện lần này rất nhanh được đưa lên báo đài, hình ảnh truyền khắp thành phố Giang Châu. Hồng Kiến Quốc lại trở thành một người đáng xấu hổ, vừa thâm hụt tiền lại vừa mất mặt.
Vì những sai lầm trên phương diện tổ chức nghi lễ ký kết cũng không là gì, cũng không tính là chuyện tốt, thế cho nên huyện ủy Hồng Bắc xử lý rất an phận. Nhưng nghe nói khi chủ tịch Hồng Kiến Quốc đối mặt với sổ sách tiêu phí thì mở miệng chửi chó má, tất nhiên chửi mắng thế nào thì không ai biết được.
Vì trước đó đã có đàm phán nên hạng mục đầu tư được tiến hành đâu vào đấy, nhưng lúc này người phụ trách cũng không phải là giám đốc Triệu, mà là một vị trưởng phòng họ Tôn, vị trưởng phòng Tôn này là người Hongkong, nắm bắt sự việc rất chuyên chú.
Khoảng thời gian sau ký kết thật sự rất thích ý với Vương Tử Quân, sự kiện kêu gọi đầu tư lần này đã làm thanh danh của hắn tiến lên độ cao mới, cũng làm cho chủ tịch Triệu trở nên an phận hơn, phó bí thư Trương Dân Cường lại bắt đầu dựa sang Vương Tử Quân.
- Bí thư Vương, anh có việc gì bận không?
Chu Thường Hữu tươi cười đi đến khẽ nói với Vương Tử Quân.
Những ngày qua Chu Thường Hữu rất vui vẻ, văn kiện về việc hắn được đề bạt làm thư ký đảng ủy xã đã rơi xuống, chỉ cần có con dấu xác nhận thì hắn sẽ trở thành một thành viên ban ngành của xã, là một cán bộ cấp phó khoa.
Khi chức vụ đã được xác định thì Chu Thường Hữu càng tỏ ra tôn kính Vương Tử Quân, trong lòng hắn rất rõ ràng, nếu như không phải vì lời nói của bí thư Vương, chính mình không biế còn phải bị ghẻ lạnh trong văn phòng bao nhiêu năm nữa.
Vương Tử Quân khẽ buông bút, sau đó hắn vung tay ra nói:
- Thường Hữu đến đấy à? Bộ tây trang này rất tốt, chị dâu mua cho anh sao?
Chu Thường Hữu xốc lại bộ tây trang, khóe miệng không tự chủ được mà toét ra, nhưng hắn lại nói bằng giọng khiêm tốn:
- Bộ tây trang này tôi mặc cũng không được tự nhiên, nếu nói tây phục thì phải là bí thư mặc vào mới ngọc thụ lâm phong, nhưng vợ mua cho, không mặc thì rõ ràng là lãng phí.
Chu Thường Hữu ở xã còn có một thanh danh, đó là sợ vợ, nhưng bây giờ sắp được đề bạt làm thư ký đảng ủy, xem ra địa vị trong gia đình cũng biến hóa không nhỏ.
Chu Thường Hữu cười ha ha hai cái, sau đó hắn chủ động nói:
- Bí thư Vương, sự việc giáo viên chuyển lên chính thức đã làm tốt, anh xem còn có dặn dò gì không?
Loại chuyện này tuy không lớn nhưng đối với các giáo viên thì thật sự là cơ hội quyết định vận mệnh, Vương Tử Quân trầm ngâm một lát rồi thản nhiên nói:
- Chuyện này anh cứ tự do xử lý, nhưng có một điều anh nên nhớ kỹ: Đề cao tính công bằng, nắm chắc trù tính chung.
Vương Tử Quân nói thật sự giống như không nói nhưng Chu Thường Hữu lại thầm hiểu, chuyện này không làm theo hướng lấy lòng là không được, nhưng dù lấy lòng cũng phải thật sự ẩn giấu, để người ta không nhìn ra vấn đề.
Vương Tử Quân nhìn nụ cười của Chu Thường Hữu mà thầm cảm thán, hắn cũng biết rõ làm vậy là không quá công bình, nhưng hắn là bí thư một xã, hắn không thể làm cho đám người bên dưới trong mắt không có cát. Có câu nước quá trong không có cá, người đến nhìn vào chằm chằm sẽ không có tương lai, hắn hiểu rõ đạo lý của nó.
- Còn có một việc, bí thư Vương, phòng giáo dục đã phê khoản tài chính để xã chúng ta sửa chữa trường học, tổ trưởng tổ giáo dục Lý Trường Hưng muốn mời anh một bữa cơm.
Vì chuyện sửa sang trường học mà Lý Trường Hưng thật sự đổ rất nhiều mồ hôi, biểu hiện xuất sắc, sau khi Vương Tử Quân quay về thì đề bạt người này lên làm tổ trưởng tổ giáo dục. Lý Trường Hưng có được sự giúp đỡ của Vương Tử Quân, lại có chút uy tín với cấp dưới, thế cho nên công tác ở tổ giáo dục rất sinh động, triển khai mở rộng công tác đâu vào đấy.
Lý Trường Hưng mời cơm, Vương Tử Quân trầm ngâm một chút rồi khẽ gật đầu, dù hắn không có hứng thú với tiệc rượu, thế nhưng lãnh đạo xã thì uống rượu xã giao khó thể thiếu được.
Cũng may lúc này mời khách là Lý Trường Hưng, Vương Tử Quân muốn uống bao nhiêu thì uống. Hôm trước phòng tổ chức huyện ủy xuống xác định văn kiện bổ nhiệm Chu Thường Hữu, vị phó phòng kia mới thật sự là nghiêm túc và rộng lượng, hắn kéo tay Vương Tử Quân anh anh em em cả nửa ngày, sau đó ép cho Vương Tử Quân uống đến mức ngã ngựa, khó chịu hai ngày liền.
- Tút, tút, tút.
Máy nhắn tin của Vương Tử Quân vang lên, hắn lấy ra xem, chỉ thấy có một dãy số điện thoại thuộc về thành phố Giang Thị, nhưng dãy số này rất lạ, nhìn qua cũng không phải số nhà mình.
Vương Tử Quân cầm lấy điện thoại, Chu Thường Hữu lại thức thời nói:
- Bí thư Vương, trước tiên tôi đi thông báo cho Lý Trường Hưng một tiếng, nói anh có thời gian rảnh, sợ rằng anh ấy sẽ rất vui đây.
Vương Tử Quân vừa gọi điện thoại vừa gật đầu, khi Chu Thường Hữu rời khỏi phòng làm việc thì đầu dây bên kia đã nhấc máy.
- Alo, chào anh, đây là siêu thị Quân Thành.
Một giọng nữ mềm mại vang lên từ đầu dây bên kia.
Vương Tử Quân nghe thấy âm thanh quen thuộc thì biết người đang nghe điện thoại là ai, hắn khẽ cười một tiếng:
- Anh là Vương Tử Quân, em tìm anh có việc gì vậy?
Vương Tử Quân ở bên này nói xong thì hai bên có chút trầm mặc, một lúc lâu sau mới nghe Tần Hồng Cẩm ở bên kia dùng giọng oán hận nói:
- Bí thư Vương, anh không đến mức mỗi ngày đều bận rộn chứ? Anh cũng đừng quên mình là cổ đông của siêu thị Quân Thành, lần này anh đi hơn mười ngày, cũng không thèm gọi điện thoại, anh không sợ tôi ôm tiền chạy đi sao?
- Em chạy thì cứ chạy, sợ rằng vừa đi thì đã bị cảnh sát bắt lại, sau đó siêu thị lại về tay anh.
Tần Hồng Cẩm cũng xem như một cô gái có quan hệ thân mật với Vương Tử Quân, chỉ còn kém đột phá một phòng tuyến cuối cùng mà thôi, thế cho nên hai người cũng ngấm ngầm hiểu nhau. Vì vậy lúc này Vương Tử Quân nghe thấy Tần Hồng Cẩm mở miệng dọa mình, hắn khẽ cười, đồng thời cũng cố ý chọc giận nàng không chút khách khí.
- Anh ngóng trông em chạy trốn như vậy sao? Anh đúng là vô lại thấy lợi quên nghĩa, em có chút chuyện cần bàn với anh, khi nào thì anh quay về?
Vương Tử Quân là một lãnh đạo tuyến xã, hắn hoàn toàn có thể nắm giữ thời gian, có thể tùy tiện, cũng không ai dám truy cứu anh đi sớm về muộn. Hắn đã sớm có kế hoạch quay về thành phố Giang Thị, lúc này nghe thấy Tần Hồng Cẩm nói như vậy thì hắn lên tiếng đồng ý:
- Hai ngày sau sẽ quay về một chuyến, đến lúc đó chúng ta nói sau.
Tần Hồng Cẩm thấy hai ngày sau Vương Tử Quân sẽ quay về, thế cho nên cũng không tiếp tục dây dưa, chỉ nói đại khái tình huống kinh doanh của siêu thị mà thôi. Nhìn vào những gì Tần Hồng Cẩm báo cáo, có thể thấy đầu óc kinh doanh của nàng vẫn rất tốt, cô nàng này không những xinh đẹp mà kinh doanh cũng rất có trật tự, rất có khả năng.
Lý Trường Hưng mời khách ở quán ăn Hồng Hạnh, điều này cũng khó trách Lý Trường Hưng, dù thế nào thì quán ăn Hồng Hạnh cũng là số một ở xã Tây Hà Tử.
Bà chủ quán ăn tất nhiên sẽ cực kỳ nhiệt tình đón Vương Tử Quân vào quán cơm, tuy người phụ nữ này chỉ kinh doanh nhỏ nhưng ánh mắt lại cực kỳ độc đáo chua ngoa, nàng biết rõ địa vị của bí thư Vương ở xã. Nếu như vị bí thư này có ý kiến với quán cơm của mình, như vậy việc kinh doanh của mình sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, thậm chí chỉ cần nói một tiếng cũng đủ làm cho mình phải đóng cửa.
Còn chưa đi đến phòng thì Lý Trường Hưng đã đưa theo một nhóm người của tổ giáo dục ra chào đón, bọn họ khách khí đưa Vương Tử Quân đến vị trí chủ vị, sau đó bắt đầu phân phó bà chủ đưa thức ăn lên.
Khi số lần dùng cơm của Vương Tử Quân trong chỗ này dần tăng lên thì đại đa số cán bộ đều biết khẩu vị của Vương Tử Quân, vì thế lúc này thức ăn được đưa lên, hắn giật mình phát hiện đó đều là những thứ mình thích.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt tươi cười của Lý Trường Hưng, hắn thầm nghĩ, làm quan luôn là như vậy, sẽ có một nhóm người tình nguyện vây quanh lấy anh, hơn nữa còn có nhiều người hữu tâm, cảm thấy nghiên cứu sở thích của anh còn quan trọng hơn cả công tác. Thậm chí nếu lãnh đạo nhíu mày cũng được đối phương ghi khắc trong lòng, mức độ tri kỷ như vậy hầu như còn vượt qua cả các bậc sinh thành.
- Tôi tửu lượng có hạn, ly đầu mọi người cùng cạn, những ly sau cứ để tôi tùy ý.
Vương Tử Quân nâng ly lên cười nói.
Nếu lời nói của Vương Tử Quân được phát ra từ miệng Chu Thường Hữu, Lý Trường Hưng nhất định sẽ không chịu bỏ qua, nhưng từ trong miệng bí thư Vương nói ra thì hiệu quả lại không còn giống. Dù là người trong tổ giáo dục hay Chu Thường Hữu cũng phải ăn ý nâng ly lên cạn sạch.
Sau hai tháng làm bí thư xã, Vương Tử Quân cũng dần hòa nhập, tuy hắn không uống được nhiều rượu nhưng bữa tiệc vẫn có thể phát huy khí thế ngất trời, cực kỳ náo nhiệt. Khi Lý Trường Hưng phát động nhóm thuộc hạ của mình tấn công Chu Thường Hữu, hắn nhanh chóng đưa đầu về phía bí thư Vương.
- Bí thư Vương, tôi có chuyện muốn báo cáo với anh.
Lý Trường Hưng vừa nói vừa đưa đến một gói Hồng Tháp Sơn.
Vương Tử Quân thuận tay nhận thuốc, hắn thầm nghĩ, Lý Trường Hưng này năm lần bảy lượt không phải là mời mình dùng cơm, chắc chắn sẽ có mục đích.