Buổi tối sau khi cơm nước xong thì Trương Nham Đống và Lô Tiểu Mai cùng nhau vào phòng tắm uyên ương và đùa giỡn một chặp, sau đó hắn mới nhàn nhã đi xuống một tiệm cắt tóc ở dưới lầu với tinh thần thoải mái thư thái. Vì tiệm cắt tóc ở bên trong nhà khách huyện ủy, thế nên nhân viên đều được phát lương thống nhất, vài tên nhân viên cắt tóc đang cười nói tán gẫu ngất trời, khi thấy Trương Nham Đống đến thì cũng lười đứng lên, lại có một nhân viên đi đến hỏi:
- Xin hỏi đồng chí tìm ai?
Trương Nham Đống nói:
- Không đến tìm ai cả, đến cắt tóc mát xa một chút.
Thấy có khách thì vài nữ nhân viên đứng lên, bọn họ đưa đẩy một phen, cuối cùng một nhân viên có chút tư sắc đi đến dùng giọng mất hết sức lực nói:
- Mời anh ngồi.
Trương Nham Đống vừa mới tắm xong, da mặt bóng loáng. Nữ nhân viên hỏi xem hắn muốn làm gì, thế là hắn nói cần ngoáy tai, gội đầu, vì vài ngày chưa gội, thế cho nên da đầu hơi ngứa, ngủ không yên.
Có lẽ vì khách đến đây ở không gội đầu nhiều lắm, thế cho nên nữ nhân viên thấy Trương Nham Đống ngồi trên ghế, đầu thơm phức, không khỏi nhìn hắn bằng ánh mắt hiếu kỳ, sau đó mở miệng hỏi:
- Tiên sinh, anh không phải người địa phương sao?
Trương Nham Đống dùng giọng Quảng Đông nói:
- Thế nào? Sao lại không phải? Tất nhiên là người bản địa.
Trương Nham Đống nói xong thì móc điện thoại trong túi áo ra.
Lô Bắc là một huyện vắng vẻ nghèo khó, nhà giàu có không nhiều, đến nhà khách huyện ủy chỉ có hai loại người: Một là nhân viên chính quyền xuống kiểm tra giám sát, hoặc là những thương nhân ở khắp nam bắc. Nữ nhân viên cắt tóc thấy Trương Nham Đống lấy điện thoại ra, thế là hiểu đối phương giàu có, cũng nhanh chóng trở nên cung kính.
Trương Nham Đống giả vờ như không thấy, hắn gọi điện thoại đến phòng khách, ồn ào nói với Tiểu Mai:
- Alo, ông chủ Lô sao? Tôi là Trương Nham Đống, tôi đang gội đầu. À, gửi tài khoản của tôi một triệu, đã đến rồi? Anh cứ yên tâm, bây giờ tôi đang nói chuyện làm ăn ở huyện Lô Bắc, tính toán tiếp nhận công trình cầu đường An Lô, đến khi quay về sẽ mời anh một bữa cơm, được, cứ quyết định như vậy.
Trương Nham Đống cúp điện thoại, hắn ngồi trên ghế xoay, lúc này hai mắt của nữ nhân viên phía sau đã tỏa sáng. Nàng lên tiếng:
- Ôi, thì ra ngài là giám đốc Trương...Anh là vị giám đốc muốn tiếp nhận công trình cầu đường An Lô của huyện chúng tôi sao?
Trương Nham Đống tùy tiện nói:
- Cứ gọi tôi là Trương Nham Đống, tôi là người ở đây, cái già mà giám đốc Trương với chả giám đốc Trương. Hai mươi năm trước tôi từ chỗ này đi ra, người ta cũng không gọi tôi là Trương Nham Đống, chỉ gọi là Trương Nhị Ngưu, vì vậy cô cũng đừng gọi tôi là giám đốc Trương, cứ xem như người thường là được.
Nữ nhân viên cắt tóc chợt đỏ mặt, bộ dạng hờ hững biến mất sạch sẽ, nàng dùng giọng ngọt ngào nói:
- Ngài đúng là một người khiêm tốn, ngài thật sự làm cho huyện Lô Bắc nở mày nở mặt.
Trương Nham Đống nghiêng đầu sang một bên nhìn cô nhân viên, sau đó thầm nghĩ cô này tuy nhìn qua có vẻ chất phác nhưng tư sắc thì không tệ. Sau khi hưng phấn, hai mắt hắn khẽ lay động, hắn thuận miệng nói:
- Tôi thấy cô sao lại quen mắt như vậy nhỉ? Giống như đã từng gặp qua trên tiết mục truyền hình nào đó.
Nữ nhân viên cắt tóc có chút hưng phấn, nàng dùng giọng xấu hổ nói:
- Khi cònn đi học thì ai cũng nói em giống ngôi sao ca nhạc, sau lưng cũng gọi tôi là em gái ca sĩ.
Trương Nham Đống nói:
- Ôi, cửa hàng cắt tóc này có vẻ làm ăn quạnh quẽ nhỉ?
Đám nhân viên cắt tóc lên tiếng:
- Chúng tôi mỗi tháng đều có lương, những người tốt đã sớm tìm quan hệ thoát đi, chỉ còn lại đám chúng tôi ở lại đây nửa chết nửa sống. Giám đốc Trương, nếu không thì anh nói với lãnh đạo huyện một tiếng, để bọn họ phát tiền lương thiếu nợ cho chúng tôi nhé?
Đám nhân viên cắt tóc thấy "em gái ca sĩ" nói chuyện với Trương Nham Đống thì đầu tỏ ra khinh thường, cô gái này có thanh danh không tốt trong tiệm, ai cũng thầm cảm thấy hèn mọn:
- Con kia lại lả lơi với khách.
Lúc đầu ai cũng tỏ ra lạnh nhạt, nhưng sau khi nghe được vài lời tự khoe khoang của Trương Nham Đống thì các cô gái đều không nhịn được phải đi qua, bọn họ cùng nói:
- Dúng vậy giám đốc Trương, anh nên nói cho chị em chúng tôi một lời, để huyện trả tiền lương.
Trương Nham Đống được đám nữ nhân viên líu ríu vây quanh, hương khí thơm ngát, thật sự sinh ra cảm giác sắc màu sặc sỡ, lời nói cũng có thêm chút thận trọng. Hắn khúm núm đồng ý, nói rằng đến lúc đó sẽ xem xét tình huống, nếu như tôi khảo sát thấy thị trường tốt, nếu quyết định đầu tư ở huyện Lô Bắc, như vậy sẽ tìm cơ hội nói với bí thư Hầu Thiên Đông.
Lúc này cô gái "em gái ca sĩ" đã cúi đầu thấp xuống, bộ ngực vô tình cố ý chạm vào đầu Trương Nham Đống. Cuối cùng Trương Nham Đống cũng được cô gái cắt tóc làm cho thư thái thoải mái, hắn cười hì hì đi về phòng.
Buổi tối Trương Nham Đống không chỉ một lần cùng Lô Tiểu Mai khảo sát độ mềm dẻo của chiếc giường, mãi đến lúc mệt mỏi kiệt sức thì hắn mới mỹ mãn ngủ thiếp đi, một giấc ngủ đến hừng đông.
- Tút, tút, tút...
Chuông điện thoại vang lên, Lô Tiểu Mai thức dậy với ánh mắt nhập nhèm, nàng vừa định đưa tay cầm lấy điện thoại thì đã bị Trương Nham Đống gạt đi. Mãi đến lúc điện thoại đổ chuông lần thứ ba thì hắn mới cho phép Lô Tiểu Mai tiếp nhận.
- Alo, chào anh, tôi là Lô Tiểu Mai.
Vẻ mặt vốn ngưng trọng của Lô Tiểu Mai đã nhanh chóng có thêm nụ cười sáng lạn như hoa nở, âm thanh càng thêm mềm mại ngọt ngào.
Đầu dây bên kia không biết nói điều gì đó mà nụ cười trên mặt Lô Tiểu Mai càng thêm sáng lạn, nàng thuận miệng đồng ý rồi cúp điện thoại.
Trương Nham Đống và Lô Tiểu Mai hợp tác nhiều năm, lúc này hắn nhìn nụ cười trên mặt nàng, hắn hiểu sự việc đã thành. Nhưng hắn vẫn có chút lo lắng, đợi đến khi Lô Tiểu Mai cúp điện thoại thì hắn mới dùng giọng không chờ đợi được nói:
- Đã thành công sao?
- Đã thành công, chủ tịch Lưu sẽ tự mình đến ký hợp đồng.
Lô Tiểu Mai vừa nói vừa ôm lấy mặt Trương Nham Đống hôn một cái rõ to.
Trương Nham Đống vui sướng nhảy dựng lên trên giường, hắn cũng không còn bộ dạng lười biếng, hắn vỗ vỗ vào cơ thể trần như nhộng của Lô Tiểu Mai, sau đó dùng giọng hăng hái chỉ huy:
- Tốt, em đi thông báo cho những người khác, để bọn họ chuẩn bị xe đón chúng ta, chúng ta sẽ cho bọn họ kinh sợ một lần.
- Vâng.
Lô Tiểu Mai cũng cực kỳ hưng phấn, nàng chui ra khỏi lòng Trương Nham Đống, sau đó bắt đầu đi gọi điện thoại.
Khi Tôn Hạo đến nhà khách huyện ủy thì thấy Trương Nham Đống đang ngồi vững vàng trên ghế sa lông. Đối phương đang đọc sách, đó là một quyển sách khá dày và đầy chữ, có bìa màu đen, chữ vàng, làm cho người ta nhìn qua và sinh ra cảm giác trầm trọng.
Trương Nham Đống đọc sách thì càng làm cho Tôn Hạo cảm nhận được khí chất của một nhà doanh nghiệp thành công. Hắn đi đến trước mặt Trương Nham Đống, lại nói:
- Cậu, lúc này cậu còn bình tĩnh đọc sách, xem như anh phục cậu.
Trương Nham Đống chậm rãi gật đầu nói:
- Anh, không phải em có thể bình tĩnh ngồi đọc sách, mà em đang do dự, rốt cuộc có đầu tư hạng mục này không.
Tôn Hạo vừa nghe thấy thái độ lập lờ nước đôi của Trương Nham Đống thì chợt kinh hoàng, nếu như hạng mục này thất bại, như vậy không phải là hắn sẽ rơi vào tình huống cực kỳ khó xử sao?
- Cậu em, cậu cũng đừng thay đổi trên đường đi như vạy, nếu cậu có điều kiện gì cứ nói với anh, chỉ cần không quá mức, anh có thể phản ánh với anh Hầu, sẽ cố gắng chứng thực.
Trương Nham Đống thở dài, lúc này mới chậm rãi nói:
- Anh họ, không phải em không giúp anh, em sợ đến lúc quăng ra số tiền lớn thì không có gì vào trong tay, chỉ sợ vị bí thư Vương kia lại ngáng chân, em đã lĩnh giáo với người này, tác phong của hắn thật sự quá ghê gớm.
- Cậu, chút chuyện nhỏ đó cậu cứ yên tâm, lần này là chủ tịch Lưu đến ký hiệp nghị với cậu, hì hì, hơn nữa không phải còn có anh sao? Họ Vương kia nếu dám làm phiền em, anh sẽ không khoanh tay đứng nhìn, không cho hắn biết thế nào là lợi hại cũng không được.
Tôn Hạo đứng ở bên cạnh với thái độ cực kỳ kiên quyết, dù hắn cho ra đánh giá như vậy với Vương Tử Quân, thế nhưng đến bây giờ hắn vẫn cho rằng mình không có lá gan như vậy.
Vẻ mặt Trương Nham Đống trở nên tốt đẹp hơn sau khi Tôn Hạo nói rõ vấn đề, Lô Tiểu Mai ở bên cạnh lại khuyên vài câu, thế là giám đốc Trương vừa rồi do dự không thể quyết định đã ỡm ờ xuống lầu.
Trước nhà khách huyện ủy, ngoài chiếc xe Tôn Hạo chạy đến, còn có hai chiếc xe dừng sẵn, có một chiếc Audi mà ngay cả thành phố Hồng Ngọc cũng hiếm được gặp, một chiếc còn lại là xe thương vụ. Khi Trương Nham Đống và Tôn Hạo đi ra khỏi nhà khách huyện ủy, đã sớm có bốn tên đàn ông mặc tây phục màu đen giúp Trương Nham Đống mở cửa chiếc Audi màu đen.
Đúng lúc này chợt có một âm thanh vang lên:
- Trương tiên sinh, xin chờ chút.
Tôn Hạo và Trương Nham Đống đang định lên xe thì nghe thấy âm thanh kia. bọn họ vội vàng quay đầu lại nhìn, đúng lúc thấy một chiếc xe cảnh sát chạy đến như bay. Trương Nham Đống thấy xe cảnh sát thì chợt ngây người, trong mắt lóe lên vẻ sợ hãi, nhưng chỉ sau nháy mắt thì tất cả đã biến mất.
- Xe cảnh sát mở đường, ha ha ha, cậu à, xem ra bí thư Hầu và chủ tịch Lưu thật sự coi trọng cậu.
Tôn Hạo thấy chiếc xe cảnh sát chạy đến như bay mà cười lớn nói với Trương Nham Đống.
Trương Nham Đống cũng có hơi ngây người, nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn, có xe cảnh sát mở đường, điều này càng làm hắn ngây dại.
Cửa xe cảnh sát mở ra, Đỗ Tiểu Trình mặc đồng phục cảnh sát nhảy xuống, chế phục cảnh sát rõ ràng không che giấu đi đường cong của nàng, hơn nữa còn làm cho bộ ngực căng phồng và gương mặt nàng càng thêm dã tính. Trương Nham Đống thấy hình bóng xinh đẹp kia thì trong lòng chợt bùng lên cảm giác chinh phục theo bản năng. Hắn thầm cảm thán, mình nên tranh thủ ký hợp đồng, anh Hầu nhất định sẽ mở tiệc mừng, đến lúc đó mình sẽ biểu hiện phong độ của một doanh nhân: Không chỉ muốn có xe cảnh sát mở đường, còn muốn đoa hoa cảnh sát xinh đẹp này đi cùng.
Trương Nham Đống nghĩ đến tình huống có xe cảnh sát mở đường, sau đó là tình huống kéo nữ cảnh sát xinh đẹp kia lên giường, trong lòng hắn càng có thêm vài phần cảm giác khó thể chờ đợi thêm.
- Xin hỏi ngài có phải là Trương Nham Đống tiên sinh không?
Đỗ Tiểu Trình dùng ánh mắt tươi cười nhìn Trương Nham Đống, âm thanh trong trẻo uyển chuyển giống như chim hót trên cành cây cao.
- Đúng vậy, tôi là Trương Nham Đống, xin hỏi cô tên gì?
Trương Nham Đống khẽ đưa tay ra, biểu hiện phong thái của một thương nhân rất đúng chỗ.
- Trương tiên sinh quá khách khí rồi, tôi là Đỗ Tiểu Trình, người của Trương tiên sinh đã đến đủ chưa? Nếu như đã đến đủ, chúng ta có thể lên đường.
Đỗ Tiểu Trình nở nụ cười ngọt ngào, lúc này giọng điệu càng ngọt ngào hơn.
Nhìn nữ cảnh sát xinh đẹp với bộ ngực cao vút và phập phồng như hai ngọn núi, ánh mắt Trương Nham Đống chợt căng cứng, toàn thân khô nóng khó chịu, máu huyết sục sôi, hít thở dồn dập, cơ thể giống như đang bay lên. Dựa vào kinh nghiệm hái hoa của hắn nhiều năm, hắn cảm thấy nữ cảnh sát này hình như có chút ý tứ với mình. À, như vậy cũng tốt, người lớn gan thì lắm tiền, chỉ cần mình đủ năng lực, như vậy hái hoa trong rừng là chuyện dễ dàng.
- Cám ơn Đỗ tiểu thư đã quan tâm, tùy tùng của tôi đã đến đông đủ, bây giờ chúng ta có thể đi.
Trương Nham Đống vung tay lên rất tiêu sái, khí thế mạnh mẽ như núi cao.
- Thật sự đã đến đông đủ sao
Hai mắt Đỗ Tiểu Trình nheo lại như trăng lưỡi liềm, nàng cười tủm tỉm hỏi.
Lô Tiểu Mai thấy Trương Nham Đống chào hỏi và nói chuyện mãi với một cô nữ cảnh sát xinh đẹp, thế là bình dấm chua trong lòng đổ vỡ. Nàng muốn mở miệng răn dạy Trương Nham Đống một phen, nhưng cũng không dám để lộ chân tướng vào lúc này. Không ngờ nữ cảnh sát kia lại làm trầm trọng thêm sự việc, hỏi mãi không xong, thế là nàng thở phì phì nói:
- Đồng chí cảnh sát, vừa rồi giám đốc Trương đã nói cho cô biết rồi, cô dây dưa như vậy là có ý gì?
Trương Nham Đống nào không biết đó là câu nói ghen tuông của Lô Tiểu Mai, nhưng càng như vậy thì hắn càng cảm thấy mình có phong độ, hai mắt không khỏi nhìn qua người Đỗ Tiểu Trình, hắn dùng giọng khiển trách nói:
- Tiểu Mai, em không nên nói như vậy, nói như vậy sẽ làm cho các đồng chí thêm khó xử.
Chữ khó vừa ra khỏi miệng Trương Nham Đống thì một lực lượng rất mạnh từ cánh tay truyền đến, hắn còn chưa kịp phản ứng thì nghe thấy một giọng nữ cực kỳ có khí phách vang lên:
- Đã đến đủ thì ra tay.
Chiếc còng lạnh như băng nhanh chóng chụp lên tay của Trương Nham Đống, khi giọng nữ kia vang lên thì mười mấy cảnh sát mặc quần áo bình thường từ bốn phương tám hướng chạy đến, chỉ sau nháy mắt đã khống chế tất cả đám người đi theo Trương Nham Đống.
- Các người làm gì vậy? Các người đang làm gì vậy? Tôi nói cho các người biết, Trương tiên sinh là khách tôn quý của bí thư Hầu, tôi đang đưa anh ấy đi đến ký hợp đồng với chủ tịch Lưu, nếu làm trễ nãi chuyện lớn của huyện, đừng nói là các người, dù là Vương Tử Quân cũng không thể đảm đương được.
Tôn Hạo lúc đầu tỏ ra cực kỳ lạc quan với tình huống Đỗ Tiểu Trình đưa xe cảnh sát đến, không ngờ bây giờ lại xảy ra tình huống như vậy, thấy em họ bị cảnh sát khống chế thì hắn giật mình và lớn tiếng quát tháo.
Trương Nham Đống sững sờ trong giây lát, cuối cùng nghe thấy tiếng kêu la của Tôn Hạo, hắn cũng nghiêm nghị nói:
- Tôi là thương nhân đứng đắn, các người tùy tiện bắt người thì phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. Người ta đều đối xử tốt với thương nhân đến đầu tưu, các người sao lại cho ra những thủ đoạn uy hiếp hèn hạ thế này? Tôi muốn đến thành phố Hồng Ngọc tố cáo các người.
Đỗ Tiểu Trình dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua Trương Nham Đống, nàng cũng không nói gì, nhưng nàng lại dùng giày da đá mạnh lên đầu gối của hắn rồi nói:
- Trương Nhị Ngưu, anh kêu gào cái gì? Anh thành thật một chút cho tôi, anh cho rằng khoác bộ quần áo đó lên người thì không ai biết mình là ai sao?
Ba chữ Trương Nhị Ngưu được Đỗ Tiểu Trình nói ra khỏi miệng làm cho vẻ mặt Trương Nham Đống biến thành màu đất, hai chân mềm nhũn, hắn ngồi xuống đất. Lô Tiểu Mai vừa rồi còn ồn ào bây giờ cũng thành thật ngậm miệng lại.
- Trương Nhị Ngưu cái gì? Các người đang làm gì vậy?
Tôn Hạo lại tiếp tục đi đến quát mắng Đỗ Tiểu Trình.
- Chủ tịch Tôn, thân thích của ngài là một tội phạm lừa gạt, bọn họ cũng không phải chỉ lừa dối huyện Lô Bắc chúng ta. Trương Nham Đống này không phải gọi là Trương Nham Đống, mà gọi là Trương Nhị Ngưu, cô gái này cũng không phải là Lô Tiểu Mai, mà nàng tên là Lộ Tiểu Hoa...
Trương Tân Dương lúc này mỉm cười đi đến, hắn vừa nói chuyện với Tôn Hạo vừa vung tay lên với đám cảnh sát:
- Đưa đám tội phạm lừa đảo này đi ngay.
Tôn Hạo cảm thấy trong đầu nổ ầm một tiếng, suýt tí nữa thì té lăn ra đất. Nhưng hắn không cam lòng ngã xuống như vậy, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn đám cảnh sát đưa đám người Trương Nham Đống và Lô Tiểu Mai lên xe.
- Cục trưởng Trương, anh xem đây là cái gì?
Một tên cảnh sát còn trẻ chạy đến đưa cho Trương Tân Dương một quyển sách bìa đen chữ vàng phát sáng dưới ánh mặt trời.
Trương Tân Dương sờ lên đầu, thứ này hắn cũng không biết là gì, hắn nhìn qua đám đồng sự đang đưa mắt nhìn mình, thế là nhìn về phía Trương Nham Đống.
- Đây là một quyển kinh bằng tiếng Anh...
Trương Tân Dương khẽ lên tiếng.
- Không ngờ anh còn biết tiếng Anh?
Trương Tân Dương gõ gõ lên quyển sách và cười hỏi.
- Cảnh sát, chúng nó biết tôi nhưng tôi không biết chúng nó là gì, chẳng qua lấy ra để tìm chút mặt mũi mà thôi...
Trương Nham Đống, không, phải là Trương Nhị Ngưu mới đúng, hắn cũng là kẻ thành thật, bây giờ bị bắt thì cũng vội vàng khai báo.
- Anh nói gì? Anh cũng không biết? Vậy anh có phải là em họ của tôi không?
Tôn Hạo đứng thẳng người lên, hai mắt đỏ như máu bầm.
- Thật xin lỗi, chủ tịch Tôn, tôi cũng không phải là đứa em họ tốt đẹp của anh.
Trương Nhị Ngưu dùng ánh mắt khinh thường nhìn Tôn Hạo rồi cười phá lên ha hả.
Tôn Hạo đứng đó mà gương mặt đỏ bừng bừng, nhưng hắn cũng chỉ có thể nhìn đám cảnh sát đưa nhóm Trương Nhị Ngưu lên xe mà thôi. Trương Tân Dương nói một tiếng hôm nào đó sẽ đến báo cáo công tác với Tôn Hạo, sau đó tất cả xe cảnh sát rời khỏi nhà khách huyện ủy.
- Sao lại có thể như vậy, sao lại như vậy?
Tôn Hạo đứng ngây người, hắn đưa mắt lên nhìn trời rồi lẩm bẩm.
- Tút, tút, tút...
Máy nhắn tin của Tôn Hạo vang lên, hắn nghe thấy âm thanh quen thuộc, cuối cùng vẫn lấy ra xem.
- Anh Hạo, em mượn em trai của anh mười ngàn, mượn Vinh Hoa mười ngàn, còn mượn các bác và các cậu mười ngàn, đã đưa đủ một trăm ngàn cho thư ký của em họ anh...
Tôn Hạo nhìn tin nhắn này mà ngồi phụp xuống đất.
- Bí thư Vương, tối nay ngài có rảnh không?
Hàn Minh Khải tươi cười ngồi trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, hắn dùng giọng cung kính hỏi.
Hàn Minh Khải không thể không cười, vì vị trí trưởng phòng tuyên truyền mở ra cho mọi người, đối thủ của hắn ai cũng gióng chiêng gõ trống, kẻ nào cũng không tiếc ném vật chất và tinh thần vào cuộc chiến lần này, đặc biệt là phó chủ tịch Tôn Hạo càng kéo đến một nhà đầu tư, làm cho con đường An Lô sắp được khởi công, thật sự là chiến tích lớn chưa từng có. Đối phương là người cạnh tranh chính, uy tín tăng cao vời, vốn cho rằng sẽ nắm chắc vị trí trưởng phòng tuyên truyền, nhưng dưới tay của bí thư Vương thì lại xuất hiện bất ngờ. Vì sự việc kêu gọi đầu tư thất bại thảm hại mà Tôn Hạo đã phải nhập viện, điều này làm Hàn Minh Khải vui vẻ, nhưng đó không phải là niềm vui lớn nhất của hắn, điều làm hắn vui sướng chính là hội nghị thường ủy chiều hôm nay.
Thân phận của Trương Nham Đống được xác nhận, tất nhiên sẽ chẳng còn chuyện ký kết hợp đồng gì cả. Nhưng kêu gọi đầu tư có vấn đề, Hầu Thiên Đông cũng mất mặt, cũng phải nói ra nguyên nhân hậu quả của sự việc. Cũng may trước khi tổ chức hội nghị thì Hàn Minh Khải đã đặc biệt chạy đến nói nhỏ vói bí thư Hầu, nói là em họ của Tôn Hạo có biểu hiện không đáng tin, chuyện hợp đồng để tính sau.
Hội nghị còn đề cử nhân tuyển cho vị trí trưởng phòng tuyên truyền, Hầu Thiên Đông nói vài lời ủng hộ Hàn Minh Khải, Vương Tử Quân cũng ủng hộ, thế cho nên kết hợp tất cả các nhân tố thì lần này Hàn Minh Khải trở thành nhân tuyển cho vị trí trưởng phòng tuyên truyền một cách có nguy hiểm nhưng thành công.
Dù còn chưa thể xác định nhưng chỉ cần huyện báo cáo lên thành phố, như vậy khả năng thành công của Hàn Minh Khải là rất cao, nếu không có báo cáo thì chẳng có kết quả gì.
Lúc này Hàn Minh Khải thật sự không những tràn đầy cảm kích với Vương Tử Quân, còn thật sự bức thiết muốn kéo gần quan hệ với bí thư Vương. Sau khi đến cảm tạ Hầu Thiên Đông và Lưu Thành Quân theo đúng quy củ, hắn chạy đến phòng làm việc của Vương Tử Quân, còn Trần Lộ Dao thì tất nhiên là không đáng kể.
Đáng lý ra Hàn Minh Khải sẽ không dễ dàng thừa nhận ai, hắn chỉ nhận thân với những người có liên quan đến vận mệnh quan trường của mình. Nhưng Trương Nham Đống đã bộc lộ thân phận thật sự, điều này không khỏi làm cho Hàn Minh Khải càng thêm bội phục Vương Tử Quân.
Trước khi chân tướng chưa rõ ràng thì đàm phán không thành công, Vương Tử Quân phải chịu áp lực lớn, nhưng hắn vẫn biểu hiện bình thản như không, chịu đựng gian khổ, bình tĩnh và bình tĩnh. Nếu như không phải cuối cùng tất cả được vạch trần, như vậy có bao nhiêu người đang chờ cười chê hắn ở hội nghị thường ủy? Xem ra một lãnh đạo vĩ đại phải không có cái dũng của kẻ thất phu, mà phải quả cảm, trầm ổn, mưu lược, quyết đoán, tất cả kết hợp với nhau và phải biểu hiện vào đúng thời điểm quan trọng, vào lúc tồn vong phải có tố chất tâm lý trấn định tự nhiên. Vì thế mà Hàn Minh Khải cho ra kết luận, tương lai của bí thư Vương phải là vô hạn.
Vương Tử Quân chỉ dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn Hàn Minh Khải, hắn khẽ gật đầu nói:
- Hôm nay anh đi theo bọn họ đến nhà khách huyện ủy, như vậy là lập công lớn, các đồng chí cục công an đã bỏ công điều tra cũng khó chối bỏ công lao, nhưng trong quá trình bắt người anh tự mình đến hiện trường, nó làm cho một phó bí thư nắm khối tư pháp như tôi cảm thấy yên tâm hơn. Vì vậy bữa cơm hôm nay cũng không cần anh mời tôi, chờ một lát nữa tôi sẽ thông báo cho cục trưởng Liên và Trương Tân Dương, để bọn họ cùng tới, cùng nâng ly chúc mừng anh.
Hàn Minh Khải chợt cảm thấy trong lòng tuôn ra dòng suối cảm động chân tình, bí thư Vương có thể nói là rất tốt với mình. Hắn tất nhiên biết rõ mình đích thân đến hiện trường cũng chính là vì Trương Tân Dương đến báo cáo, thuận tiện gọi mình đi theo. Bí thư Vương làm như vậy không phải đang trăm phương ngàn kế tô son thiếp vàng cho mình, gia tăng chút uy tín và độ nặng cho mình sao? Điều này không cần phải nói ra thì hắn vẫn có thể hiểu được.
Thật ra Vương Tử Quân cũng không thích loại người như Hàn Minh Khải, thế nhưng khi càng tiến chân sâu vào trong quan trường, hắn càng cảm thấy mình nên tụ tập lại một nhóm người chung quanh. Lực lượng của một người dù sao cũng chỉ là có hạn, hắn nghĩ mình vẫn nên đổi mới bản thân, dang rộng tay. Nhưng chính trị chỉ nói về mưu quyền mà không nói về tài năng, có tài cũng chỉ phục vụ cho quyền mưu mà thôi. Chính mình cần kẻ kéo xe, cần những kẻ kéo xe trung thành tận tụy, để mình bớt lo mà xe lại nhẹ nhàng linh hoạt, đây là hành động nhất cử lưỡng tiện, cớ sao không làm?