Miêu Dược Hổ là một người trọng điểm phê bình trong sự kiện này càng yên lặng hơn so với kẻ khác, hôm nay Vương Tử Quân cũng không điểm danh phê bình ngay, điều này làm hắn càng thêm lo lắng, sao mình có thể thoải mái vượt qua kiểm tra?
Khi Miêu Dược Hổ đang cố gắng suy đoán xem Vương Tử Quân có phải không nóng không lạnh như vậy cho qua hội nghị này hay không, lúc này Vương Tử Quân chợt nói: - Hôm nay tôi mở hội nghị này chủ yếu là vì muốn cường điệu tầm quan trọng của việc tiết kiệm. Tôi vốn cho rằng các đồng chí nơi đây đều đã công tác nhiều năm, điều hiểu rõ phương châm chính sách, thế nên những chuyện thế này tất cả mọi người đều hiểu, không cần dông dài.
- Nhưng đáng tiếc tôi phát hiện có một vài đồng chí không xem cái này ra gì, thậm chí có thể nói bọn họ không thèm quan tâm đến phương diện bị phê bình. Vương Tử Quân nói rồi cầm một phần văn kiện trong tay ném lên mặt bàn: - Chủ tịch Miêu Dược Hổ của thành phố Linh Long có ở đây không?
Miêu Dược Hổ tuy không biết Vương Tử Quân đặt văn kiện gì lên bàn thế nhưng tâm tình không yên lại mạnh mẽ hơn vài phần. Lúc này hắn cực kỳ hối hận, thầm nghĩ mình không có thời gian rảnh rỗi thì trêu chọc Vương Tử Quân làm gì? Nhưng bây giờ hắn hối hận cũng đã muộn, vì vậy sau khi nghe Vương Tử Quân hỏi, hắn không khỏi thành thật đứng lên: - Tôi có mặt.
- Đây là bản kiểm điểm của thành phố Linh Long gửi lên tỉnh, anh đọc qua một lần cho mọi người nghe.
Miêu Dược Hổ tuy bình thường không coi ai ra gì, thế nhưng tâm tư hiện tại lại bay lên mây xanh. Hắn cảm nhận được ánh mắt từ khắp bốn phương tám hướng, cũng muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Khi Miêu Dược Hổ đang đỏ mặt tía tai thì Triệu Hiểu Bạch đã đưa văn kiện đến. Miêu Dược Hổ nhìn bản văn kiện mà mình rất đắc ý, hắn hận không thể cho mình hai tát, không phải đang tự đánh chính mình sao?
Miêu Dược Hổ trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói: - Kính gửi cấp ủy chính quyền tỉnh, thành phố Linh Long lần này vì kêu gọi tập đoàn Huyền Hà đến đầu tư...Có đồng chí vứt bỏ nhà cửa, đi vài tháng, vì hoàn thành công tác kêu gọi đầu tư mà thành phố Linh Long chúng tôi...
- Tuy lần này chúng tôi có làm ra thành tích thế nhưng vẫn tồn tại vài vấn đề, đầu tiên là chúng tôi có chút buông lỏng sau khi gian khổ thực hiện nhiệm vụ, chúng tôi không nên vì gia tăng thêm tiếp xúc với nhà đầu tư mà ở trong khách sạn vô danh ở Hongkong, chúng tôi không nên vì xây dựng bầu không khí tốt đẹp mà... Lúc đầu khi Miêu Dược Hổ nhìn thấy bản văn kiện này thì tỏ ra cực kỳ đắc ý, thế nhưng bây giờ càng đọc càng cảm thấy có hương vị không ra gì. Nhưng việc đã đến nước này, hắn không còn đường lui nào khác.
Sau khi Miêu Dược Hổ đọc xong thì bầu không khí trong phòng rất yên tĩnh. Người nơi này đều biết thành phố Linh Long cho ra văn kiệm kiểm điểm buồn cười như vậy rõ ràng với mục đích đang kể khổ với các vị lãnh đạo tỉnh.
Nhiều người tỏ ra không ưa lá gan quá lớn của Đồ Phấn Đấu và Miêu Dược Hổ, nhưng cũng có người cảm thấy bội phục. Dù sao thì văn kiện kia chủ yếu nói về sai lầm trong công tác, thế nhưng bên trong chỉ có hai chữ nổi cộm, đó là không phục.
- Đã đọc xong rồi sao? Trong công tác kêu gọi đầu tư lần này thật sự là thành phố Linh Long rất vất vả. Sau khi nghe xong bản kiểm điểm của thành phố Linh Long, mọi người càng cảm nhận được sự nhiệt tình của thành phố Linh Long ở phương diện kêu gọi đầu tư. Vương Tử Quân chợt nở nụ cười nói.
Sau đó Vương Tử Quân thản nhiên nó tiếp: - Chủ tịch Miêu, tôi có thể hỏi anh một vấn đề được không? Anh nói là phía thành phố Linh Long ba lần đi đến thành phố Hongkong kêu gọi đầu tư, cuối cùng mới có được kết quả. Tôi biết rõ các anh có khó khăn, có gian khổ, đặc biệt là cảm nhận được công tác của các anh là không dễ dàng gì. Nhưng các anh ký kết hợp đồng với tập đoàn Huyền Hà vào lúc nào?
- Vì sao sau khi tập đoàn Huyền Hà đến thành phố Linh Long khảo sát xong, sau đó cho ra hợp đồng với Linh Long, các anh lại tiếp tục cho đoàn kêu gọi đầu tư đến Hongkong? Vì sao trong đoàn kêu gọi đầu tư của lần thứ hai và thứ ba lại có nhiều người nhà như vậy? Vương Tử Quân nói đến đây thì vỗ tay lên mặt bàn, vẻ mặt càng thêm lạnh lùng: - Anh có phải muốn nói cho tôi biết, những người nhà kia là thành viên của khối kêu gọi đầu tư, nhiệm vụ của bọn họ là đi kêu gọi đầu tư hay không?
Miêu Dược Hổ càng thêm hoảng sợ, hắn không ngờ hai lần kêu gọi đầu tư sau lại mang theo nhiều thành viên gia đình như vậy. Khi hắn đang trầm ngâm thì chợt thấy Vương Tử Quân vỗ tay thật mạnh lên mặt bàn nói: - Một đoàn kêu gọi đầu tư mà có một nửa là người nhà, ở khách sạn tốt nhất, dùng tiền xa hoa lãng phí nhưng lại rất hào hùng. Anh nói tôi nghe xem, các anh có suy nghĩ gì? Các anh cầm tiền thuế của dân lại làm ra những chuyện như vậy, thuần túy là hỗn đản.
Vương Tử Quân bình thường là người ôn hòa nhã nhặn, những lời trách mắng như thế này so với trước kia thì rõ ràng là hai hình tượng một trời một vực. Một lời mắng của Vương Tử Quân làm cho gương mặt Miêu Dược Hổ đỏ rực, hắn lúng túng không biết trả lời thế nào.
Vương Tử Quân nói gì thì đám người tham gia hội nghị đều hiểu rõ, sau khi ký kết hợp đồng thì cũng không nên phái hai đoàn kêu gọi đầu tư đi thêm hai lần nữa, hơn nữa lần này còn có hiện tượng đưa người nhà theo.
- Cái quái gì? Câu nói khó nghe như vậy làm cho người trong phòng họp cảm thấy buồn cười, thế nhưng không ai dám cười, chỉ sợ mình cười sẽ lạm cho Vương Tử Quân nổi giận lây.
- Các anh kiểm tra lại sự việc, sau đó thông báo với toàn tỉnh. Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi đứng lên nói: - Tan họp.
Hội nghị đã kết thúc, Vương Tử Quân đi ra khỏi phòng họp. Khi Vương Tử Quân cất bước rời đi thì có không ít người nhìn theo băng ánh mắt kính sợ.
Tuy thủ đoạn của Vương Tử Quân trước đó là rất cao siêu, thế nhưng phần lớn mọi người đều cho rằng Vương Tử Quân thông qua ủy ban kỷ luật trung ương, vì thế tuy có vài phần kiêng kỵ sợ hãi, cũng không quá sợ hãi.
Nhưng lúc này Vương Tử Quân đường đường chính chính ở trong hội nghị vỗ bàn chửi chó má, hình tượng này lưu vào trong lòng đám người nơi đây. Bọn họ phát hiện Vương Tử Quân cũng không phải là một người dịu dàng ngoan ngoãn, đây là một con sư tử đang nằm nghỉ, các anh đi tới đi lui bên cạnh thì cũng không có vấn đề, thế nhưng khi chủ tịch Vương nổi giận thì cũng không kém bí thư Sầm.
Vương Tử Quân đi, các vị lãnh đạo các thành phố cũng rời khỏi phòng họp, ngay cả đám người thích gây phiền cho Miêu Dược Hổ cũng không nói một lời gì. Trước khi đi chỉ có chủ tịch Hải Bác khẽ vỗ vai Miêu Dược Hổ, xem như cho ra một lời an ủi
Miêu Dược Hổ cảm thấy đầu óc rối loạn, hắn không ngờ mình vừa mới cho ra một chút bất mãn lại phải tiếp nhận phản kích sắc bén như vậy. Lúc này trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ, Vương Tử Quân rõ ràng là hổ không được sờ mông.
Nhưng hối hận cũng không có tác dụng quá lớn, sau này Miêu Dược Hổ sẽ trở thành trò cười cho cả tỉnh. Chưa nói đến phương diện đề bạt, sau này có đi nơi khác nhận chức thì người ta cũng nghĩ đến điều này trước tiên.
Con bà nó, Trình Minh Vũ, anh đúng là dám nghĩ dám làm, chọc ra chuyện lớn thế này cho ông tiếp nhận.
Khi Miêu Dược Hổ đi ra khỏi phòng thì nhận được điện thoại của Đồ Phấn Đấu, rõ ràng là Đồ Phấn Đấu đã nhận được tin tức. Đồ Phấn Đấu cũng không an ủi Miêu Dược Hổ, hắn chỉ dùng giọng lo lắng phân phó: - Chủ tịch Dược Hổ, anh quản chuyện này thật chặt, anh tranh thủ thời gian quay về, để xem có biện pháp gì tu bổ hay không, cũng xem như chúng ta cố gắng vãn hồi tổn thất.
Đồ Phấn Đấu mở miệng không thiếu ý nghĩ phàn nàn, điều này thiếu chút nữa chọc giận Miêu Dược Hổ. Hắn một mình ra trận, anh ngồi ở hầm trú ẩn phía sau không nói được một lời gì hay, bây giờ còn trách mắng mình, đúng là loại khốn nạn.
Miêu Dược Hổ nghiến răng nghiến lợi mắng một câu, sau đó chui vào trong xe, chạy về phía thành phố Linh Long.
Một ngày sau thành phố Linh Long đã có văn kiện kiểm điểm gửi lên tỉnh, lúc này bầu không khí đả kích xa hoa lãng phí đã có chuyển biến. Ủy ban nhân dân tỉnh Mật Đông thừa cơ hội lần này mà cho ra hoạt động đả kích xa hoa lãng phí, nhận được hiệu quả rất tốt.
- Cần kiệm là mỹ đức, không được lãng phí, có tiền không nên tiêu xài vô tội vạ, không tiền cũng không thể chịu đói. Những biểu ngữ như vậy được treo lên nhiều con đường, cũng được phát trên truyền hình. Vi Yến Qui nhìn dòng biểu ngữ được treo trên đường lớn ở thành phố Rừng Mật, lão thầm cảm thán, phương thức như thế này căn bản là xâm nhập nhân tâm, hiệu quả rất tốt.
Bây giờ là mùa đông, gió lạnh đã xâm chiếm khắp không gian, thế nhưng trên đường cái thành phố Rừng Mật vẫn có không ít người tới lui. Vi Yến Qui khoác áo nỉ, lão căn bản không giống như một vị lãnh đạo tỉnh, càng giống một vị học giả.
Lòng người dễ thay đổi, Vi Yến Qui đã nhìn quen điều này. Khi bắt đầu cũng không phải không có người nhìn về phía lão, thế nhưng khi mà quyền uy của Vương Tử Quân càng lúc càng mạnh, lão càng cảm thấy bản thân thêm lạnh lẽo.
Rốt cuộc là vẫn ít người đến với nhau lúc khó khăn, dệt hoa trên gấm thì không thiếu, Vi Yến Qui căn bản có dự đoán với tình huống này, vì vậy cũng không quá thương cảm. Nhưng khi chính mình rời đi thì cảnh sắc chung quanh lại quá hiu quạnh, bên người không có một ai, điều này không khỏi làm cho lão cảm thấy không thoải mái.
Nói ra thì cũng phải có thư ký ở bên cạnh Vi Yến Qui vào lúc này, thế nhưng lão cũng không có oán hận gì với thư ký của mình. Người ta theo mình nhiều năm, bây giờ mình đi thì cũng phải sắp xếp cho người ta một chút, thế nhưng trước đó lão có đi tìm trưởng phòng tổ chức Uông Thanh Minh, mà Uông Thanh Minh cũng đã đồng ý sẽ sắp xếp. Thế nhưng khi chính mình hỏi Uông Thanh Minh về vấn đề này, Uông Thanh Minh lại từ chối cho ý kiến.
Nếu chính mình rơi vào hoàn cảnh khó lại làm lụi bại tương lai của người khác, như vậy không thể không cho người ta tiếp tục đi theo mình. Tuy với ánh mắt của Vi Yến Qui thì thấy rõ thư ký sẽ bị người ta đánh cho đầu rơi máu chảy, thế nhưng trong tỉnh Mật Đông này còn ai dám tình nguyện vì mình mà đắc tội với Vương Tử Quân?
Chỉ sợ ngay cả bí thư Sầm cũng không giúp đỡ mình.
Vi Yến Qui đi trên con đường quen thuộc mà cảm thấy thê lương, thế nhưng lão cũng không phải là người mềm yếu, tuy cảm thấy thê lương nhưng sẽ không biểu hiện sự mềm yếu của mình ra ngoài.
- Tút tút tút. Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên làm cho Vi Yến Qui có chút sững sốt, lão cầm điện thoại lên nhìn. Từ sau khi Vương Tử Quân ngồi lên vị trí chủ tịch tỉnh Mật Đông, mình lại có thông tin phải đi vào thời kỳ quá độ trước khi nghỉ hưu, trên cơ bản những người trước kia thường gọi điện thoại cho mình đều đã mai danh ẩn tích.
- Chào anh, tôi là Vi Yến Qui. Thật sự thì Vi Yến Qui có chút chờ mong, đầu dây bên kia vang lên âm thanh quen thuộc: - Bí thư Vi, tôi là Tiểu Lưu, ngài đang ở đâu vậy?
- Tôi đang ở bên ngoài một chút, có chuyện gì không? Vi Yến Qui cảm thấy rất áy náy với thư ký của mình, vì vậy khi trò chuyện cũng rất ôn hòa.
- Bí thư Vi, vừa rồi chủ nhiệm Dương của văn phòng tỉnh ủy có gọi điện thoại đến, nó là ngày mai sẽ tổ chức tiệc tiễn chân ngài, mong ngài định thời gian. Giọng nói của thư ký vẫn như trước, thế nhưng Vi Yến Qui lại không nghe thấy có quá nhiều cung kính.
Không có lợi ích cho người ta, dựa vào cái gì yêu cầu người ta cung kính với mình? Nếu như Vi Yến Qui đi về vị trí trọng yếu, thư ký đi theo sẽ là nước lên thuyền lên, mang theo cũng không phải không có khả năng. Nhưng bây giờ lão đang đi về vị trí quá độ trước khi nghỉ hưu, có gì để nói chứ?
Một tin tức như vậy cũng không làm cho Vi Yến Qui vui vẻ trở lại, lão đã nhận chức ở nhiều địa phương, biết rõ tiệc tiễn chân là cái quái quỷ gì. Nếu là thăng chức trọng dụng thì tiệc tiễn chân căn bản là cực kỳ náo nhiệt, khắp nơi vang lên tiếng vỗ tay.
Thế nhưng bây giờ mình là thăng chức sao? Không phải, mà là ảm đạm xuống đài, sau này sẽ chào tạm biệt võ đài chính trị Mật Đông. Người đến tiễn chân mình sẽ đắc tội với Vương Tử Quân, như vậy sẽ có người nào tình nguyện tham gia? Trên quan trường chú ý nhất là các mối quan hệ, nếu như anh đặt niềm tin sai người, đứng sai đội ngũ, như vậy tất cả cố gắng của anh chỉ là con số không.
Con bà nó đúng là lòng người dễ thay đổi, ví dụ như Phương Anh Hồ, trước kia chỉ cần Vi Yến Qui đứng đâu là người này không bao giờ dám chậm trễ. Bây giờ thì tốt rồi, chỉ có một vị phó chủ nhiệm văn phòng tỉnh ủy gọi điện thoại đến hỏi ý kiến, không có mặt thư ký trưởng, điều này đã nói rõ vấn đề. Thế nên Vi Yến Qui dùng giọng không vui nói: - Tiểu Lưu, cậu thương lượng với người trong văn phòng tỉnh ủy, cũng không cần tiệc tiễn chân làm gì.
Tiểu Lưu do dự một chút rồi nói: - Bí thư Vi, tôi sẽ liên hệ với chủ nhiệm Dương.
Thư ký không đợi Vi Yến Qui trả lời mà trực tiếp cúp điện thoại, một hành động nho nhỏ này cũng đủ làm cho Vi Yến Qui không thoải mái. Trước kia khi lão gọi điện thoại cho người khác, chủ yếu là lão cúp máy, làm gì có chuyện thư ký cúp điện thoại như bây giờ? Thật sự là không ra thể thống gì.
Hai phút sau thư ký Tiểu Lưu lại gọi điện thoại đến, giọng điệu của Tiểu Lưu căn bản là cực kỳ bình hòa nhưng ý nghĩa lại rất rõ ràng, bí thư Vi là lãnh đạo chủ yếu của tỉnh ủy, không thể không mở tiệc đưa tiễn. Nếu bí thư Vi không có thời gian, tốt nhất nên gọi điện thoại cho bí thư Sầm.
Vi Yến Qui không làm khó cho thư ký của mình, dù thế nào thì thư ký cũng đi theo mình nhiều năm, mình vỗ mông rời đi nhưng sau này thư ký còn phải tiếp tục công tác. Sau này thời gian người này công tác ở đơn vị sẽ khốn khổ hơn xưa, mình cần gì phải bắt bẻ?
Còn chuyện tìm Sầm Vật Cương, Vi Yến Qui nghĩ rồi bỏ qua. Nếu như mình nói một vài lý do, Sầm Vật Cương có thể bỏ qua cho. Nhưng làm như vậy có ý nghĩa gì? Giống như mình xem đó là thủ đoạn uy hiếp Sầm Vật Cương vậy.
Không phải chỉ là một bữa tiệc tiễn chân sao? Không phải chỉ một giờ là xong sao? Có gì mà phải sợ? Vi Yến Qui là người tung hoành Mật Đông nhiều năm, có sợ ai bao giờ đâu? Cũng được, đến lúc đó xem mình phấn đấu nhiều năm ở Mật Đông, rốt cuộc ai mới là bạn bè thật sự?