Vương Tử Quân căn bản rất bội phục trí tuệ chính trị của Lâm Trạch Viễn, nếu không thì Lâm Trạch Viễn sẽ không thể tiến lên vị trí hiện tại. Thái độ của Lâm Trạch Viễn làm cho hắn cảm thấy nản lòng thoái chí, biết đâu phần thắng của mình là rất nhỏ? Hoặc bí thư Lâm đã tìm cho mình một chức vụ khác rồi?
Vương Tử Quân nghĩ đến Lâm Trạch Viễn, thế là không khỏi nở nụ cười tự giễu.
Nhưng khoanh tay chịu chết cũng không phải là phong cách của Vương Tử Quân, hắn đã cảm thấy người ra tay với mình là ai. Nếu muốn lật mặt sự kiện, chỉ có một con đường, đó là đánh vào chỗ hiểm chết người của đối phương.
Vương Tử Quân đã thăm dò và cảm thấy cực kỳ khó nắm bắt, hắn tin tưởng sự việc sớm muộn cũng lộ ra chân tướng, thế nhưng trước khi tổ điều tra đến thì chân tướng này có được vạch trần ra hay không?
Trong lúc trầm ngâm thì Vương Tử Quân gọi điện thoại cho Đoạn Văn Đống, hắn cũng không hỏi về phương diện buôn lậu ở Nam Giang, chỉ quan tâm đến cuộc sống của Đoạn Văn Đống.
Đoạn Văn Đống ở bên kia lại cảm thấy áp lực lớn như có búa tạ đang đặt trên đầu mình. Hắn là phó cục trưởng cục công an tỉnh, cục trưởng cục công an thành phố Đông Hồng, hắn căn bản cực kỳ linh mẫn, hắn đã nghe nói tổ điều tra của trung ương xuống xem xét tác phong công tác của Vương Tử Quân.
Mặc dù Đoạn Văn Đống còn chưa được tiếp xúc với trình tự này, thế nhưng lúc này Vương Tử Quân vẫn có thể gọi điện thoại đến thăm hỏi cuộc sống của mình, hắn căn bản hiểu Vương Tử Quân rất có thể sẽ bị điêu đi. Lúc này chỉ còn một cách để cho Vương Tử Quân có thể xoay người, đó là hắn phải điều tra được manh mối.
Khi càng ngày càng có nhiều căn cứ chính xác lọt vào trong tay của Đoạn Văn Đống, lúc này hắn càng cảm thấy không yên. Hắn biết rõ sở dĩ mình còn ở trên vị trí hiện tại mà chưa bị đuổi đi chính là Vương Tử Quân đang gánh vác lấy áp lực lớn cho mình.
Nếu như Vương Tử Quân bị di dời khỏi Nam Giang, như vậy sau này hắn sao có thể công tác ở Đông Hồng? Nhất định sẽ là cực kỳ bị động.
- Trưởng phòng Vương, cho tôi thời gian mười ngày, tôi nhất định sẽ cho ra kết quả. Đoạn Văn Đống nói một câu hứa hẹn cứng rắn, sau đó chủ động cúp điện thoại.
Mười ngày, thời gian như vậy có đủ cho Đoạn Văn Đống không?
Vương Tử Quân biết rõ thời gian của mình ở lại Nam Giang là không nhiều, nếu như Đoạn Văn Đống không làm gì được, hắn chỉ có thể tiếp nhận sự thật hiện tại mà thôi.
Sau đó Lỗ Kính Tu gọi điện thoại đến. Nếu so sánh với Đậu Minh Đường thì Lỗ Kính Tu căn bản rất bối rối, điều này không những liên quan đến năng lực, còn liên quan trực tiếp đến vị trí của hắn.
Lỗ Kính Tu luôn bị người ta xem là người của Vương Tử Quân ở Nam Giang, vì nguyên nhân này mà hắn công tác cực kỳ thuận lợi, tất cả đều được thành lập trên cơ sở tốt của Vương Tử Quân ở Nam Giang.
Nhưng bây giờ tin tức Vương Tử Quân phải rời khỏi Nam Giang đang được truyền bá rộng rãi, biết đâu tương lai không xa thì tin tức này sẽ được nghiệm chứng? Nếu như Vương Tử Quân rời đi, như vậy sẽ là ảnh hưởng cực kỳ lớn cho Lỗ Kính Tu. Dù sao thì hắn cũng không phải là người kinh doanh lâu năm ở Nam Giang, không có được mạch tài nguyên như Đậu Minh Đường.
Vì vậy sau khi biết được tin tức này từ miệng anh ruột là Lỗ Kính Liên, cũng biết rõ phản ứng của lãnh đạo cấp trên với sự kiện này, Lỗ Kính Tu cảm thấy cực kỳ bức bối. Vì thái độ của tuyến trên lúc này căn bản đã xác định sẽ tìm hướng đi khác cho Vương Tử Quân.
Tuy sự việc có ảnh hưởng không tốt với Vương Tử Quân, thế nhưng thành tích của Vương Tử Quân ở Nam Giang là căn bản khó thể nào xóa đi được. Dù là kẻ địch cũng không thể nói Vương Tử Quân không làm tốt công tác trên vị trí trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy. Ví dụ như trưởng ban Dương là người cực kỳ có ý kiến với Vương Tử Quân, thế nhưng cũng không dám không khen ngợi công tác của phòng tổ chức tỉnh ủy Nam Giang ở hội nghị công tác tổ chức cả nước.
Vương Tử Quân có thể vỗ mông rời đi, nhưng Lỗ Kính Tu thì cực kỳ phiền toái. Khi đó hắn sẽ là lông phượng hoàng bị rụng lại trong mắt người Nam Giang, khi đó hắn sao có thể tiếp tục chấp chưởng công tác của bốn bộ ban ngành công an - kiểm sát - tư pháp - tòa án ở Nam Giang một cách dễ dàng được?
Vương Tử Quân hiểu tâm tình của Lỗ Kính Tu, hắn khẽ an ủi vài câu, sau đó cúp điện thoại, đồng thời cũng có chút thất vọng về Lỗ Kính Tu. Người này có nhân phẩm dù tốt nhưng nhìn từ năng lực cá nhân thì biết rõ tương lai phát triển không quá rộng.
- Trưởng phòng Vương, mười giờ rưỡi hôm nay có một hội nghị cần ngài tham gia. Du Giang Vĩ khẽ gõ cửa đi vào nói.
Vẻ mặt của Du Giang Vĩ có chút ngưng trọng, hắn là thư ký của Vương Tử Quân, hắn có nguồn phát tin của mình, mà tin tức kia căn bản như sấm sét giữa trời quang. Thân phận của thư ký quá đặc thù, có mối quan hệ cùng chung vinh nhục với lãnh đạo của mình. Nếu nư nói thư ký là người ở gần ban công được hưởng nhiều ánh trăng, là hoa hướng dương có được nhiều ánh nắng mặt trời, như vậy mỗi khi nào lãnh đạo của mình thất thế, con đường tương lai của hắn nhất định sẽ không còn bằng phẳng, nếu không bị đối thủ giẫm xuống dưới chân thì căn bản là may mắn lắm rồi.
Nhưng Du Giang Vĩ chỉ là một viên thư ký, hắn có thể làm gì được đây? Biết đâu đây chính là điểm cong trên con đường chính trị của mình? Ngoài việc lo lắng thì hắn không thể nào lo nghĩ cho xu thế phát triển hiện tại được. Hắn đi theo Vương Tử Quân lên xe, hắn nhìn vào gương chiếu hậu, thấy Vương Tử Quân khép hờ hai mắt, biết đâu trưởng phòng Vương cũng đang có hàng ngàn cảm giác khó hiểu.
Khi xe rời khỏi văn phòng tỉnh ủy, một chiếc xe chạy vượt qua xe của bọn họ, Du Giang Vĩ nhìn biển số xe và nói với Vương Tử Quân: - Trưởng phòng Vương, là xe của chủ tịch Chử, đi về phía khách sạn Nam Giang.
Du Giang Vĩ thấy xe của Chử Vận Phong, lúc này Chử Vận Phong cũng thấy xe của Vương Tử Quân. Lão khẽ nhíu mày, sau đó thu hồi ánh mắt, nhưng tâm tình lại đặt lên chiếc xe kia.
Không, phải nói là tâm tư của Chử Vận Phong đặt lên chủ nhân của chiếc xe kia.
Biến cố đột nhiên chĩa vào vương tử quân làm cho Chử Vận Phong căn bản là không chuẩn bị kịp, khi lão biết rõ những người chủ yếu phản ánh vấn đề thì căn bản là giận tím mặt, vì trong số đó chiếm đa số vẫn là những người bạn cũ của lão.
Chử Vận Phong căn bản tán thưởng thật lòng với Vương Tử Quân, dù là phương diện năng lực hay bất kỳ điều gì khác, Vương Tử Quân căn bản là cực kỳ hiếm có. Thậm chí có thể nói Chử Vận Phong căn bản còn bội phục Vương Tử Quân ở khá nhiều phương diện.
Người này ở lại sẽ làm ra những cống hiến tuyệt vời cho sự phát triển của tỉnh Nam Giang, chỉ cần nhìn vào phương diện cải cách nhân sự thì thấy rõ hiệu quả là thế nào, nó căn bản thúc đẩy công tác của cả cấp ủy chính quyền trong tỉnh.
Khi nghe tin tổ điều tra đến Nam Giang thì Chử Vận Phong căn bản tìm hiểu kỹ những phản ánh về Vương Tử Quân, cũng làm tốt công tác cho ra ý kiến phù hợp về Vương Tử Quân với tổ điều tra.
Nhưng khi mà Chử Vận Phong còn chưa kịp thực hành những ý nghĩ của mình, có không ít người đi đến nhà lão, bọn họ đến để báo cáo công tác, thế nhưng thực tế lại muốn phản ánh thái độ ở sự kiện này.
Lý Thừa Uyên, Kim Hành Thuấn, Chương Thu Mi, đây là những người đi gần bên cạnh Chử Vận Phong, bọn họ đồng loạt tỏ thái độ làm cho Chử Vận Phong cảm thấy cực kỳ khó xử.
Khó xử thì khó xử nhưng Chử Vận Phong là người có quyết đoán khởi động thúc đẩy kinh tế Nam Giang, lão tuyệt đối không vì áp lực mà thay đổi nguyên tắc của mình. Lão cho rằng với lòng dạ của mình, sẽ tuyệt đối không bao giờ thông đồng làm bậy với đám người trốn sau lưng đào bẫy hại người.
Nhưng quan điểm này của Chử Vận Phong căn bản không thể không dao động, vì một người xuất hiện đã ảnh hưởng làm cho lão không thể không thay đổi.
Chử Vận Phong vẫn còn nhớ rõ nội dung cuộc trò chuyện với Thích Phúc Lai, lúc bắt đầu thì lão còn an ủi Thích Phúc Lai, nhưng khi mà đối phương lên tiếng than khóc chảy cả nước mắt, lão căn bản khó thể nào giữ được mình.
- Lão lãnh đạo, ngài nhẫn tâm để cho những người mãi công tác vì mình bị đối phương thay thế sao? Thích Phúc Lai hỏi một câu cực kỳ không cam lòng, một câu hỏi này căn bản làm cho Chử Vận Phong cực kỳ dao động.
Tuy Thích Phúc Lai phải gánh trách nhiệm của mình ở thành phố Lâm Hồ, thế nhưng Thích Phúc Lai nhận lỗi từ chức làm cho Chử Vận Phong cảm thấy áy náy, lão cảm thấy mình thật sự phải xin lỗi Thích Phúc Lai.
Thích Phúc Lai than khóc căn bản đã động đến đáy lòng Chử Vận Phong, lão nhớ khi mà Thích Phúc Lai rời khỏi nhà thì mình có thở dài một hơi, cho ra lựa chọn ở sự kiện này. Trong quan trường có thể nói là thiên biến vạn hóa, nếu không có sự kiện hôm nay, biết đâu sau này Chử Vận Phong không còn bất kỳ cấp dưới nào để kêu gọi đồng tâm hiệp lực?
Trước kia Chử Vận Phong làm gì cũng đường đường chính chính, nhưng lúc này lão đến trò chuyện với tổ điều tra lại không còn cảm giác như xưa.
Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, thế là trong đầu không khỏi lóe lên hình tượng của Vương Tử Quân. Lão nghĩ đến Vương Tử Quân mà không khỏi an ủi mình: "Biết đâu Vương Tử Quân rời khỏi Nam Giang sẽ có không gian phát triển rộng lớn hơn, sẽ có địa phương áp dụng những phương án đổi mới của mình một cách hoàn thiện hơn?"
Chử Vận Phong cùng thư ký đi đến gian phòng đã được định trước. Xà Tiểu Cường tiến lên gõ cửa, chợt thấy một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi đi ra. Khi người đàn ông kia thấy Chử Vận Phong thì tươi cười vươn tay nói: - Chào chủ tịch Chử.
Chử Vận Phong có chút lạ lẫm về người này, đối phương đi cùng lão vào nơi tiếp đãi rồi dùng giọng cung kính nói: - Chủ tịch Chử, vị này chính là cục trưởng Nguyễn, cũng là phó tổ trưởng tổ điều tra lần này.
"Cục trưởng Nguyễn?" Chử Vận Phong có chút sững sốt, sau đó hiểu vị này là người phụ trách của phòng tổ chức thượng cấp. Đối phương còn trẻ như vậy mà đã có cấp bậc giám đốc sở, nếu xuống tuyến dưới rèn luyện thì căn bản là tương lai tươi sáng.
Nhưng nếu so ra thì cục trưởng Nguyễn vẫn kém hơn Vương Tử Quân, Chử Vận Phong thầm cảm khái rồi nhanh chóng vươn tay ra nói: - Chào cục trưởng Nguyễn, chào mừng anh đến Nam Giang.
Nguyễn Chấn Nhạc nhanh chóng vươn hai tay rồi cười nói: - Chào chủ tịch Chử, chúng tôi phụng mệnh làm việc, kính mong chủ tịch Chử hiểu hơn cho công tác của chúng tôi, giúp đỡ nhiều hơn.
Chử Vận Phong và Nguyễn Chấn Nhạc trò chuyện với nhau rồi cùng đi vào phòng. Nếu như nói Chử Vận Phong gặp mặt và cảm thấy kinh ngạc về sự trẻ tuổi của Nguyễn Chấn Nhạc, Vương Tử Quân mà nhìn thấy Nguyễn Chấn Nhạc thì chắc chắn cũng khá khiếp sợ. Vương Tử Quân được gặp Nguyễn Chấn Nhạc cũng không phải là khi trò chuyện cùng tổ điều tra vào buổi chiều, mà chính là bữa tiệc tiếp đãi vào lúc giữa trưa.
Tuy Vương Tử Quân bây giờ gặp chút phiền toái nhưng vẫn là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, thế cho nên công tác của hắn vẫn còn phải tiếp diễn. Có một vị cán bộ lãnh đạo cấp phó bộ của bộ phận nhân sự đến kiểm tra công tác của phòng tổ chức tỉnh ủy, Vương Tử Quân là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, hắn cần phải ra mặt ở sự kiện tiếp đãi.
Vị cán bộ lãnh đạo cấp phó bộ kia đã đến tuổi chuẩn bị về hưu, lần này đến kiểm tra công tác của tỉnh Nam Giang cực kỳ có hứng thú với cải cách nhân sự, căn bản cực kỳ tán thưởng Vương Tử Quân.
Sau khi uống được vài ly, vị lãnh đạo kia đã nói chuyện thân cận hơn với Vương Tử Quân, càng có thêm chút tùy ý.
- Trưởng phòng Tử Quân, tôi thật sự rất kính ngưỡng đại danh của anh. Khi anh thúc đẩy phương án cải cách nhân sự, trưởng ban có thể nói cực kỳ hy vọng điều anh đến ban tổ chức trung ương, phụ trách công tác nhân sự. Vị lãnh đạo uống rượu đỏ mặt chợt cười nói với Vương Tử Quân.
Giữa trưa chỉ mở một bình rượu, Vương Tử Quân căn bản khống chế cực kỳ tốt, thế nhưng những người khác lại không quá tệ, thế cho nên sau khi đánh giá một phen thì chủ và khách đều vui vẻ.
Sau khi nghe lãnh đạo nói như vậy thì Vương Tử Quân nở nụ cười khiêm tốn nói: - Có thể đến công tác ở ban tổ chức trung ương chính là thành công mà tôi cầu còn chưa được, nếu lần sau gặp mặt trưởng ban Lưu ở cùng một đơn vị, tôi nhất định sẽ cảm tạ sự coi trọng của ngài.
- Ha ha ha, trưởng phòng Tử Quân, anh cung không cần khiêm tốn trước mặt tôi, chúng ta không phải là người ngoài. Bây giờ tôi nói với anh một câu, không biết khi nào thì anh sẽ là lãnh đạo của tôi, đến khi đó mong anh quan tâm giúp đỡ nhiều hơn. Vị lãnh đạo này nói ra những lời này thì không khỏi làm cho bầu không khí trở nên yên tĩnh, mọi người đều dùng ánh mắt kinh hãi nhìn hai vị lãnh đạo đang trò chuyện với nhau.
Tất cả mọi người đều biết rõ Vương Tử Quân không phải là người cô đơn, có người bao phủ ở bên trên, không ai đơn giản dám chuyển vị trí của hắn. Trên quan trường nếu bứt dây sẽ động rừng, cắt xương sẽ động gân, có người nào dám bỏ qua những lực lượng trong các mối quan hệ của người khác? Mỗi một vòng quan hệ chính là một thế lực chính trị, hơn nữa Vương Tử Quân căn bản là một người có vòng quan hệ cực kỳ tốt.