Lục Ngọc Hùng nghĩ đến tình huống tối qua mình còn lo lắng Hà Tiến Chung có gì đó dính líu đến vụ án của Trịnh Khiếu Nam, thế cho nên tự mình gặp mặt Hà Tiến Chung. Lúc này hắn cảm thấy rất ngột ngạt, chính mình cảm thấy vui mừng vì Hà Tiến Chung căn bản không liên quan đến vụ án của Trịnh Khiếu Nam, lại không ngờ Vương Tử Quân ra tay ngang ngược như vậy.
Bồi dưỡng cán bộ còn cần lý do sao? Không phải đang tiến hành công kích Hà Tiến Chung, nói Hà Tiến Chung công tác bất lực, còn chưa có tư cách đảm nhiệm vị trí cục trưởng cục công an sao? Lục Ngọc Hùng lắc đầu, hắn nhìn vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt của Vương Tử Quân, trong lòng sinh ra cảm giác bất lực.
Lục Ngọc Hùng là phó bí thư thị ủy, chức vụ nhiều hơn một chữ "phó" so với Vương Tử Quân, nhưng một chữ này lại quyết định độ mạnh yếu trong lúc lên tiếng, so ra kém rất xa bí thư thị ủy. Nhưng hắn cảm thấy khó chịu, cũng không thể buông tha cho vị trí cục trưởng cục công an, phải biết rằng cục trưởng cục công an Hà Tiến Chung là một trong những người quan trọng nhất trong cấu trúc mạng lưới quyền lợi của hắn.
- Bí thư Vương, tôi chúng ta nên biểu quyết thông qua.
Lục Ngọc Hùng chờ Vương Tử Quân nói xong thì dùng giọng trầm thấp nói.
Biểu quyết thông qua, những lời này vốn không phải Lục Ngọc Hùng nên nói ra, đây là quyền lợi của lãnh đạo đứng đầu thị ủy như Vương Tử Quân. Nhưng lúc này Lục Ngọc Hùng không quan tâm, hắn nhìn thoáng qua bốn phía rồi dùng giọng kiên định nói.
Vương Tử Quân không mở miệng, ánh mắt của hắn nhìn về phía Lục Ngọc Hùng, ánh mắt đám người cũng nhìn về phía Lục Ngọc Hùng, bên trong có đủ màu sắc biểu cảm khác nhau.
- Tôi cảm thấy đồng chí Hà Tiến Chung tiếp tục ở trên cương vị công tác là phù hợp.
Lục Ngọc Hùng nói rồi giơ tay lên kiên định nói.
Lục Ngọc Hùng làm việc trước nay luôn kiên định, hắn đã hạ quyết tâm thì tuyệt đối không vì vài việc nhỏ mà sửa đổi quyết định của mình. Thế cục đã đến nước này, da mặt đã xé toang ra rồi, hắn giơ tay đầu tiên để biểu quyết thì có sao?
Khi Lục Ngọc Hùng nhấc tay lên, ánh mắt của hắn cũng nhìn về phía Vương Tử Quân, tuy ánh mắt rất bình tĩnh, thế nhưng dù là ai cũng cảm nhận được bên trong ẩn giấu ý nghĩa khiêu chiến.
Vương Tử Quân nhìn Lục Ngọc Hùng, trên mặt không có chút biểu cảm. Lục Ngọc Hùng đã dùng hành động thực tế để biểu hiện thái độ phản kích, muốn chơi trò lật cổ tay với mình ở hội nghị thường ủy.
Nhưng ánh mắt của Vương Tử Quân lại không dừng quá lâu trên mặt Lục Ngọc Hùng, ngay sau đó chuyển sang mặt Lý Quý Niên. Lúc này biểu hiện của Lý Quý Niên là cực kỳ nghiêm túc, nhưng hai mắt khẽ nháy lên làm cho đám người nơi đây biết rõ tâm tình của chủ tịch Lý không tệ chút nào.
Lục Ngọc Hùng khiêu chiến, Vương Tử Quân lại không nói một lời, bầu không khí giương cung bạt kiếm này thật sự làm cho Lý Quý Niên cảm thấy rất tốt. Dựa theo dự tính của hắn thì Lục Ngọc Hùng sẽ nói lời phản đối, sự việc quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của hắn. Lúc này Lục Ngọc Hùng phản đối, hơn nữa còn yêu cầu biểu quyết.
Lục Ngọc Hùng làm như vậy rõ ràng ép Vương Tử Quân đi trên một con đường duy nhất, tuy bây giờ bí thư Vương được nhiều người giúp đỡ, thế nhưng Lý Quý Niên cảm thấy chỉ cần mình giúp đỡ Lục Ngọc Hùng, như vậy sẽ có thể cho vị bí thư thị ủy một bài học. Cũng để cho đối phương biết rõ, ở thành phố La Nam này làm việc cũng cần phải dựa vào quy củ.
Bầu không khí trầm mặc giây lát, Lữ Hâm Sâm định nhấc tay theo Lục Ngọc Hùng, nhưng hắn còn chưa giơ tay lên thì Vương Tử Quân đã trầm giọng nói:
- Thư ký trưởng Kim, anh ghi lại ý kiến của đồng chí bí thư Lục trên biên bản hội nghị, người nào phản đối anh cũng ghi lại rõ ràng cho tôi.
Vương Tử Quân nói đã hấp dẫn tất cả ánh mắt mọi người, ai cũng nhìn về phía Vương Tử Quân.
Kim Điền Lạc cảm thấy tình thế hôm nay quá nguy hiểm, nếu như lời đề nghị của Vương Tử Quân không được thông qua, như vậy sẽ là một đả kích không nhỏ với bí thư Vương. Hắn nhìn Lục Ngọc Hùng giơ tay lên, thế là trong lòng cảm thấy rất lo lắng.
Lục Ngọc Hùng, Lý Quý Niên, nếu hai người này cùng phản đối, như vậy rất có thể sẽ làm cho tính toán của Vương Tử Quân đi lệch hướng. Nếu lần này Vương Tử Quân không làm gì được Hà Tiến Chung, như vậy phương án điều chỉnh nhân sự lần này không khác gì nhau.
Những người khác được điều chỉnh chẳng qua chỉ là góp vào cho đủ số, chỉ có Hà Tiến Chung mới là đối tượng mà Vương Tử Quân muốn xử lý, nếu không làm tốt với đối tượng này, căn bản khó khăn ngày càng lớn.
- Phương diện bồi dưỡng đồng chí Hà Tiến Chung cứ quyết định như vậy, nếu như có vấn đề gì xảy ra, tôi sẽ phụ trách với tỉnh ủy. Đồng chí Hà Tiến Chung là người có năng lực công tác quá rõ ràng, tôi không rõ vì sao có nhiều đồng chí gây khó dễ cho công tác của đồng chí như vậy? Tôi là bí thư thành phố La Nam, tôi khởi xướng xây dựng phương án bồi dưỡng cán bộ, muốn đẩy các đồng chí lên cương vị hứa hẹn, kiên quyết không vì một bộ phận đồng chí phản đối, vì chuyện nhỏ mà bỏ lớn. Chúng ta nếu không cho các đồng chí công tác tích cực một đãi ngộ công chính và hợp lý, như vậy chẳng phải để cho anh hùng vừa đổ máu vừa rơi lệ sao?
Vương Tử Quân nói khá chậm rãi, hắn nói không nhanh không chậm, lại mỉm cười đưa mắt nhìn mọi người. Dù là ai khi tiếp xúc với ánh mắt của hắn thì cũng nở nụ cười làm lành mất tự nhiên, giống như không cười là không tôn trọng Vương Tử Quân, là không lễ phép, là đi ngược lại luận điệu của bí thư. Cuối cùng mọi người sinh ra ảo giác, giống như một vị lãnh đạo quyết đoán như vậy đang uất ức cần được các cấp dưới động viên vậy.
Lục Ngọc Hùng lúc này vẫn giơ tay lên, thế nhưng không còn quá cao như vừa rồi. Vương Tử Quân đã nói quá rõ ràng, chính là tôi độc đoán ở phương diện này. Nếu phương án này xuất hiện, cho dù anh giơ tay cũng như không.
Phương án độc đoán này có nhiều lãnh đạo không dùng, vì dù sao sẽ là một đòn trí mạng với uy tín của lãnh đạo, nhưng bây giờ Vương Tử Quân tìm thời cơ phù hợp lại làm cho người ta nói không nên lời. Bí thư đang áp dụng phương án bồi dưỡng cán bộ, cần gì phải chịu trách nhiệm? Hơn nữa Vương Tử Quân đã dựng lên phương án bồi dưỡng quá rõ ràng, lại nói không thể cho anh hùng vừa đổ máu vừa rơi lệ, ai còn nói gì được nữa?
Lý Quý Niên chợt cười khổ, hắn vô thức vuốt mặt mình, trong lòng thật sự khó chịu. Hắn không ngờ Vương Tử Quân bá đạo như vậy, lúc này hắn có ngăn cản cũng không thể nói nên lời.
Chưa nói đến quyết định của Vương Tử Quân, chỉ là câu nói anh hùng vừa đổ máu vừa rơi lệ đã làm hắn thật sự khó chịu. Thật ra bây giờ hắn thật sự muốn mắng Vương Tử Quân, ai nói Hà Tiến Chung là loại người vừa đổ máu vừa rơi lệ? Đáng tiếc là bây giờ hắn không thể nói ra, vì hắn là chủ tịch thành phố, hắn phải bảo trì phong độ của mình.
Sớm biết như vậy thì Lý Quý Niên đã nắm vị trí trưởng phòng tài chính vào tay, tuy hắn có quan hệ tốt với Lục Ngọc Hùng, thế nhưng dù sao đối phương cũng không phải là thân tín của mình, dùng cũng không thuận tay. Nguồn: Mê truyện
Lý Quý Niên nghĩ đến tình huống Nhâm Trường Thanh đi theo mình làm tùy tùng nhiều năm chỉ vì một ngày tu thành chánh quả, tiến lên làm trưởng phòng tài chính. Những năm nay Nhâm Trường Thanh luôn trung thành với mình, còn năm lần bảy lượt đến nhà, lúc nào cũng báo cáo công tác, thế nhưng kết quả cuối cùng lại là hai tay trống trơn. Lúc này hắn sao có thể nói rõ với người ta? Lý Quý Niên nghĩ đến đây mà cảm thấy hối hận hai chân nhũn ra, thật sự quá đau.
- Tôi tán thành ý kiến của bí thư Vương, đồng chí Hà Tiến Chung công tác cẩn trọng nhiều năm, đã cho ra cống hiến không thể đo lường với công tác đảm bảo trật tự trị tan thành phố La Nam, nếu những cán bộ như thế này không được bồi dưỡng trọng điểm thì thật sự không thể nào nói nổi.
Phó chủ tịch thường vụ Hà Khởi Duệ giơ tay lên nhìn thoáng qua Lục Ngọc Hùng rồi lên tiếng.
Lời nói của Hà Khởi Duệ giống như một lời mở đầu, bí thư ủy ban tư pháp Tống Ích Dân lúc này lại càng kích động:
- Bí thư Vương, ngài nói những lời này thật sự là tiếng lòng của chúng tôi. Tôi là bí thư ủy ban tư pháp, tôi dám nói mình là người hiểu rõ đồng chí cục trưởng Hà Tiến Chung nhất. Đồng chí cục trưởng Hà không những công tác cẩn trọng, khó khăn nhất chính là không biết nhìn đường mà chỉ vùi đầu kéo xe, chưa từng tô vẽ cho chính mình, thật sự là một con bò già mệt mỏi trên chiến tuyến của cục công an thành phố La Nam. Tôi cũng không hiểu rõ một đồng chí tốt như vậy sao lại không nhận được cơ hội bồi dưỡng? Vì sao chúng ta lại nhẫn tâm để đồng chí của mình đứng bên ngoài cánh cổng phát triển lên tầm cao mới? Đây rõ ràng là một sự tổn thất lớn nhất cho đảng.
Tống Ích Dân càng nói càng kịch liệt, cánh tay của Lục Ngọc Hùng đang giơ lên càng thêm run rẩy. Lúc này xem như Lục Ngọc Hùng mới biết được cái gì gọi là tiến thối lưỡng nan, cất bước khó khăn, cánh tay giơ lên cao cũng không ra thể thống gì, càng giơ càng khó chịu. Hắn nhìn Tống Ích Dân đang lên tiếng, chợt cảm thấy nước miếng của đối phương giống như sắp phun cả lên mặt mình.
Lục Ngọc Hùng muốn mở miệng biện luận thế nhưng lại căn bản không còn lời nào để nói, lúc này Hà Tiến Chung giống như một con nhím, hắn dù cắn vào đường nào cũng không xong. Con bà nó, từ vị trí cục trưởng cục công an đến trưởng phòng khoa học công nghệ, rõ ràng là giáng cấp, sao lại được coi là trọng dụng?
- Bí thư Ích Dân, tôi có thể hiểu rõ tâm tình của anh, nhưng xuất phát điểm của mỗi người có sự khác nhau, chúng ta cũng không nên áp đặt, không thể cho ra yêu cầu quá phận với người khác.
Vương Tử Quân khoát tay chặn lại, sau đó nói với Kim Điền Lạc:
- Chúng ta tiến hành chương trình hội nghị tiếp theo.
Hội nghị thường ủy cứ như vậy mà tiếp tục được tiến hành, sau khi Vương Tử Quân mở miệng thì bầu không khí hội nghị càng dễ chịu hơn một chút.
Lục Ngọc Hùng tuy cảm thấy ngột ngạt nhưng lúc này cũng thở dài một hơi, khi hắn chuẩn bị thả cánh tay xuống thì chợt nghe Vương Tử Quân nói:
- Bí thư Ngọc Hùng, hạ tay xuống đi, ý kiến của anh đã được thư ký trưởng Kim ghi vào biên bản hội nghị rồi.
Lời nói này của Vương Tử Quân càng làm cho gương mặt Lục Ngọc Hùng thêm thâm đen, bàn tay giơ lên đã chết lặng, cuối cùng khó khăn hạ xuống.
Hội nghị thường ủy vẫn tiếp tục, cũng không còn chú gợn sóng sợ hãi, chỉ mất nửa giờ thì tất cả đề tài thảo luận đã kết thúc. Nhưng hội nghị vừa kết thúc thì nội dung của nó đã được truyền ra bên ngoài thông qua đủ mọi con đường.
Khi Hà Tiến Chung nhận được thông báo của hội nghị thường ủy thì thật sự kinh ngạc đến ngây cả người, tuy cả đời hắn đã trải qua nhiều mưa gió, thế nhưng hắn không ngờ vị trí mà mình phấn đấu nhiều năm đã không còn.
Trưởng phòng khoa học công nghệ, tuy chức vụ tương đồng với cục trưởng cục công an, thế nhưng sự khác biệt giữa hai bên quá rõ ràng, sao Hà Tiến Chung không biết rõ cho được?
- Ai tiếp nhận vị trí cục trưởng cục công an?
Sau khi trầm ngâm giây lát thì hà tiến chung trầm giọng hỏi đầu dây bên kia.
- Chưa định ra, bây giờ là bí thư Tống kiêm nhiệm.
Người ở đầu dây bên kia giống như cũng thấu hiểu cho tâm tình của Hà Tiến Chung, sau khi nói xong thì khẽ nói:
- Cục trưởng Tiến Chung, lúc này cấp bậc của anh vẫn bảo tồn, biết đâu sẽ nhanh chóng hòa ván này mà thôi.
Lời an ủi này cũng không làm cho Hà Tiến Chung cảm thấy thoải mái, hắn biết rõ chỉ cần Vương Tử Quân còn công tác ở thành phố La Nam, hắn trên cơ bản đừng bao giờ có cơ hội ngóc đầu lên. Quan trường chính là như vậy, nếu một khi chính mình bị bẻ gãy, sau nay lịch trình phát triển sẽ không thể thẳng được. Hắn chỉ có thể ngồi trên vị trí bị ghẻ lạnh nhiều năm, tuổi càng ngày càng lớn, kết quả là bụng lớn đầy mở, hai mắt đỏ hồng vì rượu nhưng cấp bậc vẫn giậm chân tại chỗ. Tất cả mọi việc thật sự ứng với một câu: "Quan trường chìm nổi thiên cổ như nhau!".
Vương Tử Quân đứng trong hội nghị thường ủy nói rõ coi Hà Tiến Chung là cán bộ được bồi dưỡng trọng điểm, thế nhưng không biết bồi dưỡng đến năm nào.
Hà Tiến Chung nghĩ đến gương mặt Vương Tử Quân mà không khỏi thở dài một hơi, hắn lúc này ngoài phẫn nộ thì căn bản chỉ có một ý nghĩ, đó chính là mình chọn sai đối thủ. Hắn đối mặt với bí thư Vương Tử Quân, vốn dĩ hắn có nhiều thứ để nhờ cậy, thế nhưng thật ra những thứ đó căn bản không đáng nhắc đến.
Hà Tiến Chung trầm ngâm không biết bao lâu, cuối cùng điện thoại vang lên. Hắn không muốn nghe máy, thế nhưng điện thoại vẫn không chịu bỏ qua, nó giống như ngoan cố vang lên liên tục.
Hà Tiến Chung nhìn thoáng qua dãy số, hắn nhận lấy điện thoại, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của phó chủ nhiệm văn phòng khối chính quyền thành phố Lâm Tương Đông:
- Anh Hà, thoải mái một chút, thả lỏng tinh thần một chút.
Hà Tiến Chung có quan hệ cá nhân rất tốt với Lâm Tương Đông, tuy Lâm Tương Đông chỉ nói ra vài chữ thế nhưng Hà Tiến Chung hiểu đối phương đang an ủi mình. Hắn nở nụ cười miễn cưỡng, sau đó trầm giọng nói:
- Không có gì, chỉ là thay đổi hoàn cảnh công tác mà thôi.
Tuy Hà Tiến Chung nói rất nhẹ nhàng nhưng hắn cảm thấy mình thật sự khổ sở, hơn nữa lại căn bản không thể nào nói nên lời. Loại cảm giác nói lời mà mình cho rằng không đúng thật sự rất có ý nghĩa giấu đầu lòi đuôi, chỉ là vừa nói ra khỏi miệng thì căn bản là khó thể thu vào.
- Cục trưởng Hà, bí thư Lúc nói đường còn dài, anh cũng đừng đặt trong lòng, sông có khúc người có lúc.
Lâm Tương Đông trầm ngâm giây lát rồi tiếp tục mở lời khuyên nhủ Hà Tiến Chung.
Cú điện thoại của Lâm Tương Đông đáng lý ra là của Lục Ngọc Hùng, Hà Tiến Chung cảm thấy có chút hy vọng nhưng ngay sau đó lại sinh ra ý nghĩa oán trách. Hắn thầm nghĩ, Lục Ngọc Hùng anh cho Lâm Tương Đông truyền tin, chẳng lẽ anh không có chút thời gian tự gọi điện thoại cho tôi sao?
- Cám ơn bí thư Lục, cám ơn chủ nhiệm Lâm, anh giúp tôi nói với bí thư Lục, nói rằng Hà Tiến Chung tôi tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề.
Hà Tiến Chung cũng không phải loại người xúc động, vì vậy sau khi châm trước trước sau thì vẫn lựa chọn những lời như vậy để nói với Lâm Tương Đông.
Lâm Tương Đông tiếp tục an ủi Hà Tiến Chung vài câu rồi cúp điện thoại.
Hà Tiến Chung đặt điện thoại xuống, hắn hít vào một hơi thật sâu. Hắn nhìn chiếc điện thoại ở bên cạnh, trầm ngâm giây lát rồi định rút dây ra. Nhưng khi hắn chuẩn bị rút dây điện thoại thì tiếng chuông lại vang lên.
Hà Tiến Chung không muốn nghe lời an ủi của người khác, hắn muốn tự mình liếm vết thương. Hắn vung tay muốn cúp điện thoại, thế nhưng sau khi nhìn số điện thoại gọi đến, hắn nhanh chóng dừng tay.
- Tôi là Hà Tiến Chung.
Sau khi nghe máy thì Hà Tiến Chung trầm giọng nói với đầu dây bên kia.
- Cục trưởng Hà, tôi là Trịnh Khiếu Đống, bây giờ anh có rãnh không? Tôi mời ngài uống rượu.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói không nhanh không chậm của Trịnh Khiếu Đống.
Trịnh Khiếu Đống cũng không bị giữ lại ở viện kiểm sát bao lâu thì được thả ra. Tuy viện kiểm sát hoài nghi Trịnh Khiếu Đống có liên quan đến vụ Trịnh Khiếu Nam, thế nhưng sự việc này Trịnh Khiếu Đống cũng không trực tiếp ra mặt. Hơn nữa khi hắn vào trong viện kiểm sát chưa đến một giờ, một tên em họ của hắn chủ động đầu thú, nhận hết tất cả trách nhiệm. Dưới tình huống không có chứng cứ, Trịnh Khiếu Đống chỉ bị giữ lại nửa ngày, sau đó được thả ra.
- Nếu là khi khác thì tôi thật sự phải hỏi một câu mới biết được, nhưng bây giờ thì tôi lại không có việc gì, thời gian rảnh là rất nhiều.
Hà Tiến Chung nở nụ cười tự giễu nói với đầu dây bên kia.
- Cục trưởng Hà, biển cả rộng lớn, anh hùng lộ bản sắc, chút ngăn cản tức thời thì đáng là gì?
Trịnh Khiếu Đống vốn là một người giỏi ăn nói, tuy những lời của hắn có vẻ nho nhã nhưng lại cực kỳ dễ nghe.
Hà Tiến Chung nghe những lời an ủi của Trịnh Khiếu Đống, hắn cảm thấy thoải mái hơn khá nhiều, thế nhưng hắn cũng không muốn đi ra ngoài. Sau khi nói hai câu với Trịnh Khiếu Đống, hắn trầm giọng nói:
- Tôi xin nhận lòng tốt của giám đốc Trịnh, thế nhưng lúc này tôi muốn ngồi một mình suy xét lại, nếu như giám đốc Trịnh không còn chuyện gì khác, như vậy lần sau chúng ta nói chuyện nhiều hơn.
Trịnh Khiếu Đống trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói:
- Cục trưởng Hà, vụ án của em trai tôi như thế nào?
- Rất khó.
Hà Tiến Chung tất nhiên hiểu ý của Trịnh Khiếu Đống, hắn cũng căn bản không do dự mà trực tiếp cho ra đáp án như vậy.
Hai chữ rất khó được Hà Tiến Chung nói ra đại biểu cho sự việc căn bản không còn hy vọng gì. Trịnh Khiếu Đống rõ ràng có chuẩn bị với câu trả lời của Hà Tiến Chung, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói tiếp:
- Trên đời không có việc gì khó, chỉ sợ người hữu tâm. Cục trưởng Hà, anh Hà, anh em chúng ta kết giao với nhau vài chục năm, kính mong anh giúp đỡ Khiếu Nam một tay.
- Tôi bây giờ không còn là cục trưởng cục công an, dù có mở miệng cũng không còn bao nhiêu tác dụng. Hơn nữa vụ án của Trịnh Khiếu Nam được người kia theo sát, đừng nói là tôi, cho dù là bí thư Lục cũng chỉ sợ không có chiêu thức gì hay hơn.
Hà Tiến Chung cười khổ một tiếng rồi dùng giọng thành thật nói.
Trịnh Khiếu Đống giống như đang suy xét lời nói của Hà Tiến Chung. Hắn trầm ngâm một lát, sau đó mới nói:
- Khiếu Nam nếu thật sự bị kết án thì sẽ là bao nhiêu năm?
- Không thể ít được, nói không chừng sẽ là rất nặng, có vết xe đổ của tôi thì Cát Tử Quang cũng không dám làm gì khác hơn.
Hà Tiến Chung cũng không trả lời cụ thể, nhưng hắn tin mình nói như vậy đã là quá đủ rồi.
Quả nhiên Trịnh Khiếu Đống căn bản không tiếp tục mở miệng, hắn trầm ngâm một lút rồi trầm lặng nói:
- Cục trưởng Hà, dù thế nào thì tôi cũng không thể cho em mình ngồi cả đời trong tù, như vậy thì xem như xong đời nó rồi.
Trịnh Khiếu Đống nói ra những lời này làm cho Hà Tiến Chung cảm nhận được chút khác thường, thế nhưng hắn cũng không nói ra khỏi miệng. Những sự việc này không nằm trong phạm vi quản lý của hắn, hơn nữa thật sự hắn còn có chút cảm giác chờ đợi với sự việc thế này.
Điện thoại có đôi khi cả ngày không thèm đổ chuông, thế nhưng cũng có khi vang lên không ngừng nghỉ, hôm nay Hà Tiến Chung thật sự gặp phải tình huống như vậy. Hắn vừa cúp điện thoại của Trịnh Khiếu Đống thì chuông vang lên, hắn thật sự có chút phiền muộn, thế nhưng vẫn tiếp nhận điện thoại.
Hà Tiến Chung còn chưa kịp dùng giọng mất kiên nhẫn nói một câu alo thì nghe đầu dây bên kia có người cười ha hả nói:
- Tiến Chung, anh gọi điện thoại cho ai mà nói lâu như vậy?
Khi nghe được âm thanh này thì Hà Tiến Chung biết người gọi đến là ai, nhưng người này đã tiến về phía trận tuyến bên kia, thành người thúc đẩy chính mình rời khỏi chức vụ, thế nhưng hắn vẫn cười nói:
- Chào trưởng phòng Tôn, vừa rồi là một người bạn học cũ gọi điện thoại đến, thế là hàn huyên một lúc lâu.
Tiếng cười trêu chọc của Tôn Chiêu Hi từ đầu dây bên kia truyền đến:
- Là bạn học nữ phải không? Này anh Hà, anh bây giờ đang ở vào thời điểm mấu chốt, cung không thể xuất hiện sai lầm được.
- Trưởng phòng Tôn, là bạn học nam.
Hà Tiến Chung nở nụ cười khổ sở rồi trầm giọng nói.
- Được rồi, không nói đùa nữa, Tiến Chung, anh chuẩn bị một chút, ngày hôm sau bí thư Vương sẽ đích thân đưa anh đến phòng khoa học công nghệ nhận chức.
Tôn Chiêu Hi chợt thay đổi chủ đề, hắn dùng giọng chăm chú nói.
Bình thường một vị trưởng phòng xuống nhận chức thì chỉ cần phó phòng tổ chức đưa đến đơn vị là được, nếu là đơn vị được coi trọng thì sẽ được trưởng phòng tổ chức tự mình đưa tiễn. Hiếm lắm thì có người được phó bí thư nắm công tác tổ chức đưa đi nhận chức, huống hồ là bây giờ Hà Tiến Chung được chính bí thư thị ủy đưa đến đơn vị.
Tôn Chiêu Hi nói như vậy làm cho Hà Tiến Chung cảm nhận được đầy đủ hương vị, tâm tình hắn cực kỳ phức tạp, thật sự không biết nên khóc hay cười. Bí thư thị ủy tự mình đưa hắn đến nhận chức, đây có thể nói là sự kiện đầu tiên xảy ra ở thành phố La Nam. Chỉ là hắn không phải thăng chức, lại bị điều nhiệm từ vị trí cục trưởng cục công an đến trưởng phòng khoa học công nghệ.
Xem ra bí thư Vương kia diễn trò cực kỳ đạt, mọi người nhìn vào sự kiện này tuy cũng thầm hiểu nhưng tất nhiên sẽ chẳng coi ra gì. Chẳng lẽ đây là nghệ thuật lãnh đạo? Thế nhưng sao lại rơi xuống đầu mình? Thật sự quá mức bi ai. Hà Tiến Chung thầm nghĩ như vậy, thế là hắn dùng giọng chân thành bày tỏ thái độ:
- Trưởng phòng Tôn, xin nói lời cảm ơn bí thư Vương thay cho tôi, tôi thật sự cảm thấy được sủng ái mà kinh hoàng.
Tôn Chiêu Hi xem như thầm hiểu câu nói được sủng ái mà kinh hoàng của Hà Tiến Chung có nghĩa là gì, hắn cũng biết không nên nghĩ rằng Hà Tiến Chung sẽ mang ơn. Vì thế hắn khuyến khích Hà Tiến Chung hai câu, sau đó nói trưởng phòng Hà nhất định phải làm tốt công tác sau này, thế rồi cúp điện thoại.
Ngày thứ ba sau khi tổ chức hội nghị thường ủy thì Hà Tiến Chung còn chưa đi nhận chức, vì trong tỉnh tổ chức hội nghị kinh tế, Vương Tử Quân là bí thư thị ủy và chủ tịch Lý Quý Niên đều phải đi tham gia. Vương Tử Quân trước đó đã nói sẽ tự mình đưa Hà Tiến Chung đi nhận chức, thế cho nên lúc này Hà Tiến Chung chỉ có thể chờ bí thư quay về mà thôi.
Vì hội nghị được tổ chức lúc mười giờ sáng, Vương Tử Quân và Lý Quý Niên không muốn đến muộn phải xuất phát đến thành phố Sơn Viên từ sáng sớm. Khi hai người bọn họ đi đến bên ngoài hội trường khối chính quyền tỉnh thì đã đến chín giờ mười lăm.
- Chủ tịch Lý, chúng ta có lẽ nên tác động thêm chút sức để xây dựng đường cao tốc giữa La Nam và Sơn Viên, chúng ta đi xe riêng còn mất ba giờ, nếu như đi xe công cộng, chỉ sợ lần này chúng ta chỉ có thể tham gia lễ bế mạc hội nghị mà thôi.
Vương Tử Quân và Lý Quý Niên xuống xe, sau đó hắn cười nói với Lý Quý Niên.
Lý Quý Niên gật đầu nói:
- Bí thư Vương nói rất đúng, thế nhưng thành phố La Nam thật sự không gánh nổi kinh phí xây dựng đường cao tốc, mà sở giao thông bên kia thì ngày nào cũng há miệng nói không có tiền. Năm ngoái vì xây dựng con đường từ huyện Dương Cương đến nội thành La Nam mà chúng ta phải mất ba tháng chạy lên sở giao thông mới nắm được hạng mục.
- Nếu muốn giàu thì trước tiên phải sửa đường, thành phố La Nam muốn phát triển kinh tế thì không thể không đẩy mạnh điều kiện giao thông, nếu không sẽ chẳng thể nào phát triển được.
Vương Tử Quân nhìn con đường sạch sẽ rộng rãi trước cổng khối chính quyền tỉnh mà dùng giọng tràn đầy cảm xúc nói.
Lý Quý Niên không nói gì, thế nhưng hắn thật sự rất thừa nhân lời nói của Vương Tử Quân. Chẳng qua một con đường cũng không phải mở miệng là có thể xây dựng được, nhưng công tác bên trong thật sự là quá nhiều.
Khi hai người Vương Tử Quân đi về phía phòng họp thì chợt nghe thấy có người nói:
- Chủ tịch Lý, đi nhanh như vậy làm gì, cũng không phải đến sớm sẽ được phát tiền.
Lý Quý Niên và Vương Tử Quân nghe thấy câu nói đùa giỡn như vậy thì đều dừng chân quay đầu nhìn, đúng lúc tháy một người đàn ông hơn năm mươi tuổi mặc đồng phục cảnh sát đi về phía hai người.