Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh - Bảo Thạch Tiêu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Văn Thành Đồ nhìn người khác tạo nên đại dương mênh mông cho bản thân, chính mình chỉ là một con cờ trong đó, thế là cảm giác không được tốt đẹp gì. Hắn cảm thấy điều này căn bản ảnh hưởng trực tiếp đến tương lai của mình ở Mật Đông. Khi hắn cho rằng mình chỉ là người đứng yên nhìn cuộc chiến giữa Sầm Vật Cương và Vương Tử Quân, lúc này Cố Tắc Viêm lại đưa đến một tin tức như thế.

- Nội dung của tấm ảnh là thế nào? Văn Thành Đồ nói rất bình tĩnh, thế nhưng Cố Tắc Viêm căn bản cảm ứng được sự gấp gáp của người này.

- Cũng không phải là tấm ảnh gì khó lường, chỉ là một người phụ nữ lao vào trong lòng của chủ tịch Vương. Cố Tắc Viêm nói đến đây thì lại nói: - Là một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp.

Văn Thành Đồ có chút thất vọng, dù sao thì lực sát thương của tấm ảnh kia là không quá lớn. Văn Thành Đồ khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn, lão thản nhiên nói: - Anh Khang không phải đã đem chuyện này báo cáo với bí thư Sầm rồi chứ? Hiện tại bí thư Sầm có gì căn dặn hay không?

- Bí thư Sầm yêu cầu bí thư Khang cố gắng tìm hiểu rõ ràng tình huống của sự việc. Cố Tắc Viêm nói đến đây thì không khỏi sờ lên đầu mình nói: - Tôi cảm thấy bí thư Sầm có lẽ đã quá khoan hồng độ lượng ở sự kiện này.

Văn Thành Đồ căn bản cũng có ý nghĩ như vậy, thế nhưng dù là chính hắn đối diện với sự kiện này, hắn cũng chỉ có thể cho ra chỉ thị như bí thư Sầm mà thôi. Trong đầu hắn lóe lên vài ý nghĩ, hắn không khỏi nói: - Bí thư Sầm căn bản là người rộng lượng, luôn đoàn kết các đồng chí chung quanh mình, tin tưởng các đồng chí căn bản xuất phát từ phương diện công tác, anh ấy như vậy cũng là rất bình thường.

- Bí thư Văn, tôi cảm thấy nếu như muốn để cho chủ tịch Vương được trong sạch, chúng ta cũng không nên che giấu như vậy, ngài nghĩ thế nào? Cố Tắc Viêm nhìn Văn Thành Đồ bằng ánh mắt rất sắc bén.

Văn Thành Đồ gật đầu nói: - Anh nói rất đúng, chúng ta nên quang minh chính đại điều tra sự việc này cho thật rõ ràng, để chủ tịch Vương được trong sạch.

- Chủ tịch Cố, tôi cảm thấy người ta đã gửi hình cho bí thư Khang, chắc chắn những người khác cũng sẽ nhận được tấm hình này, anh thấy sao? Văn Thành Đồ nói rồi đứng lên: - Chủ tịch Cố, tôi định tâm sự với anh một chút, thế nhưng bây giờ mới chợt nhớ ra mình còn chuyện cần phải xử lý, sau này tôi sẽ mời anh dùng cơm.

Cố Tắc Viêm thật sự không ngờ hai người vừa trò chuyện vui vẻ với nhau, bây giờ Văn Thành Đồ nói đi là đi ngay. Hắn có chút sững sốt, thế nhưng không thể không đứng lên nói lời cáo từ với Văn Thành Đồ.

Sau khi rời khỏi phòng làm việc của Văn Thành Đồ, Cố Tắc Viêm chỉ có một ý nghĩ, đó chính là Văn Thành Đồ kia có chuyện gì mà đột nhiên dừng trò chuyện rồi bỏ đi như vậy?

Cố Tắc Viêm có chút khó hiểu, hắn chợt nghĩ đến những câu nói sau cùng của Văn Thành Đồ, thế là không khỏi cảm thấy vui mừng. Thầm nghĩ Văn Thành Đồ kia quá xảo quyệt, nhìn thì có vẻ không làm gì, thế nhưng căn bản lại ra tay rất mạnh.

Trương Tề Bảo nhìn tấm ảnh trong tay mà trong lòng có chút lạnh lẽo, hắn biết rõ tấm hình kia tuy không nói rõ vấn đề gì, thế nhưng lại hướng về phía chủ tịch Vương.

Chủ tịch Vương trong bức ảnh có vẻ mặt rất tự nhiên, thế nhưng người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp kia lại làm cho người ta sinh ra những ý nghĩ miên man bất định. Trương Tề Bảo căn bản là người lăn lộn lâu năm trong quan trường, hắn hiểu rõ nhân tính con người, vì con người căn bản thường nghĩ đến những câu chuyện có vài sắc thái không tốt.

Không biết trải qua bao lâu thì Trương Tề Bảo mới dùng bàn tay cứng nhắc cầm ly nước lên nhấp một ngụm. Nước khá mát lạnh thế nhưng hắn vẫn uống từng ngụm một, vì uống như thế này có thể làm cho hắn tỉnh táo hơn.



Ai gửi tấm ảnh này đi? Người ta muốn làm gì? Trong đầu Trương Tề Bảo chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, trong đầu liên tục lóe lên rất nhiều hình bóng khác nhau.

Tuy không biết người gửi tấm ảnh này là ai, thế nhưng Trương Tề Bảo biết rõ mục đích của đối phương, rõ ràng là người này muốn gây nhiều phiền toái cho chủ tịch Vương.

Nhìn từ góc độ chuyên nghiệp thì tấm ảnh này căn bản không có vấn đề gì, nhưng nếu như tấm ảnh này cứ như vậy mà được truyền bá khắp nơi, như vậy sẽ làm cho người ta sinh ra nhiều ý nghĩ.

Có lẽ mình nên đến đưa cho chủ tịch Vương xem qua, trong đầu Trương Tề Bảo lóe lên ý nghĩ như vậy, hắn không khỏi đứng lên khỏi ghế, nhưng hắn vừa đứng lên thì lại ngồi xuống.

Chính mình nếu đưa tấm ảnh này cho chủ tịch Vương, như vậy chủ tịch Vương liệu có ý gì khác hay không?

Trương Tề Bảo đã không ít lần trải qua những chuyện thế này, ví dụ như có lãnh đạo sẽ cảm thấy anh chỉ biết nói bậy bạ, làm cho lãnh đạo khó chịu.

Trong đầu lóe lên vài ý nghĩ, cuối cùng Trương Tề Bảo vẫn cảm thấy nên đưa tấm ảnh đến cho chủ tịch Vương xem xét. Dù chủ tịch Vương có nghĩ như thế nào, mình là thư ký trưởng cho chủ tịch Vương, mình cần phải báo cáo rõ ràng cho chủ tịch Vương.

Không thể làm cho chủ tịch Vương tham gia trận chiến mà không có bất kỳ sự chuẩn bị nào được.

Trương Tề Bảo thầm hạ quyết tâm, hắn cất bước đi ra khỏi phòng làm việc của mình, nhưng lúc này trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác tiêu điều.

Mỗi ngày Trương Tề Bảo đều đi đến phòng làm việc của Vương Tử Quân một vài lần, thế nhưng lúc này hắn đi đến phòng của lãnh đạo mà cảm thấy hai chân như đeo chì.

- hiểu Bạch, có ai trong phòng của chủ tịch Vương hay không? Trương Tề Bảo nhìn vào phòng thư ký thấy Triệu Hiểu Bạch đang ghi chép gì đó, hắn không khỏi trầm giọng hỏi.

Triệu Hiểu Bạch thấy người đến là Trương Tề Bảo, hắn vội vàng đứng lên nói: - Thư ký trưởng, chủ tịch Hà đang ở bên trong, nếu không...Nếu không thì ngài chờ một lát.

"Chủ tịch Hà?" Trương Tề Bảo do dự giây lát rồi cắn răng nói: - Chuyện này khá gấp gáp, cậu có thể vào báo cáo một tiếng với chủ tịch Vương hay không?

Nếu như là trước kia thì Triệu Hiểu Bạch sẽ không từ chối yêu cầu này của Trương Tề Bảo, dù sao thì hai người cũng đều là thư ký của chủ tịch Vương, chỉ là một cấp bậc lớn và một cấp bậc nhỏ mà thôi.



Nhưng lúc này Triệu Hiểu Bạch căn bản lại dùng giọng khổ sở nói: - Thư ký trưởng, không phải tôi không muốn thông báo giúp ngài, thật sự là chủ tịch Vương vừa rồi có một yêu cầu là không muốn bị quấy rầy.

Trương Tề Bảo nhìn bộ dạng không phải giả vờ của Triệu Hiểu Bạch, hắn không khỏi thầm nghĩ, cũng không biết là vì nguyên nhân gì mà chủ tịch Vương cho ra yêu cầu như vậy?

Trương Tề Bảo nghĩ đến bức thư trong tay mình, hắn không khỏi có thêm vài phần khẳng định. Hắn nhìn thoáng qua Triệu Hiểu Bạch, sau đó đi ra đóng cửa phòng làm việc của Triệu Hiểu Bạch: - Hiểu Bạch, chủ tịch còn nói gì nữa không?

Triệu Hiểu Bạch cảm thấy hôm nay Trương Tề Bảo cực kỳ nghiêm túc, thế là hắn do dự giây lá rồi thành thật nói: - Thư ký trưởng, chủ tịch Vương không nói thêm điều gì cả.

- Ừ... Trương Tề Bảo định hỏi thêm, thế nhưng hắn không biết nên hỏi gì cho tốt. Thế là hắn phất phất tay áp chế ý nghĩ trong lòng mình.

- Thư ký trưởng, vừa rồi chủ tịch Hà đi vào phòng làm việc của chủ tịch Vương với vẻ mặt rất nghiêm túc. Triệu Hiểu Bạch không biết Trương Tề Bảo có gì cần hỏi, thế nhưng hắn rất tôn trọng Trương Tề Bảo, thế là không khỏi dùng giọng thành thật nói.

Trương Tề Bảo bây giờ càng thêm khẳng định, hắn đi qua đi lại hai bước, cuối cùng cũng quyết định ngồi chờ. Tuy hắn tự nhận mình cũng là người xảo quyệt trong quan trường, thế nhưng hắn cũng hiểu thủ đoạn của mình chênh lệch lớn với chủ tịch Hà.

Trương Tề Bảo căn bản biết rõ câu nói một ngày như một năm, thế nhưng bây giờ hắn mới thật sự được thể nghiệm ý nghĩa thật sự của nó.

Tuy chỉ là năm phút ngắn ngủi nhưng Trương Tề Bảo cảm thấy mình giống như trải qua một thời gian rất lâu, thỉnh thoảng trong phòng làm việc của Triệu Hiểu Bạch vang lên tiếng chuông điện thoại, điều này không khỏi làm cho hắn cực kỳ không thoải mái.

Khi Trương Tề Bảo đang suy nghĩ đối sách thì cửa phòng làm việc của Vương Tử Quân mở ra, sau đó là những tràng cười lớn vang lên.

Trương Tề Bảo nhìn qua phía bên kia, hắn thấy đó là Hà Kiến Chương, thế nên không dám trì hoãn mà nhanh chóng đi qua.

- Chủ tịch Vương, ha ha ha, bây giờ con người thường thích dậy sóng, được rồi, tôi đi về đây. Lát nữa tôi sẽ đi tìm anh Lý, sẽ yêu cầu anh ấy đốc xúc người bên dưới cố gắng công tác. Hà Kiến Chương nói xong thì khẽ nói với Trương Tề Bảo: - Tề Bảo đến đấy à?


Trương Tề Bảo cười miễn cưỡng nói: - Chào chủ tịch Hà.


Hà Kiến Chương khẽ gật đầu rồi vỗ lên vai Trương Tề Bảo: - Tề Bảo công tác rất tốt, vừa rồi tôi có nói với chủ tịch Vương về anh, à, rất tốt.


Hà Kiến Chương nói rồi cười lớn bỏ đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK