Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh - Bảo Thạch Tiêu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đi đến phòng lao động?”

Lý Uyển Chân chợt cảm thấy ngây người vì niềm vui xuất hiện đột nhiên này, dù nhà máy đang xuống dốc nhưng dù sao thì lạc đà chết gầy vẫn lớn hơn ngựa, cơ cấu hành chính trong nhà máy vẫn tốt hơn dưới bộ phận sản xuất rất nhiều.

- Cám ơn giám đốc Triệu! Anh Đổng, anh còn không mau cảm ơn giám đốc Triệu đi.

Lúc này anh Đổng cũng cảm thấy rất phiền, nếu như chỉ một mình hắn ở nhà, giám đốc Triệu đến và khách sáo như vậy thì hắn nhất định sẽ cảm tạ một phen. Nhưng lúc này tình hình lại khác, chủ tịch Vương đang ở trong nhà mình, sự việc này xảy ra không phải sẽ làm cho chủ tịch Vương nhìn mình bằng ánh mắt khác sao? Không phải mình mới lái xe được vài này đã vểnh đuôi lên trời, đã lấy da hổ làm cờ rồi à?

Lý Uyển Chân thấy chồng mình không nói lời nào thì rất căm tức, nhưng bây giờ có nhiều người, nàng vẫn phải giữ thể diện cho chồng. Vì thế nàng chỉ có thể xấu hổ cười khan hai tiếng rồi cười nói:

- Giám đốc Triệu, ngài uống nước đi, hôm nay có hơi nóng.

Giám đốc Triệu cũng rất phối hợp, hắn nâng ly nước ngọt lên uống một ngụm, sau đó cười nói:

- Hôm nay thật sự rất nóng, lại nhiều muỗi, thật sự không phải thời điểm quá thích hợp. Đúng rồi, thiếu chút nữa thì quên, anh Hà, ngày mai anh lắp cho nhà anh Đổng một cái điều hòa, phải đảm bảo giấc ngủ của anh Đổng. Anh ấy là lái xe cho chủ tịch thành phố, ăn ngon ngủ ngon thì mới có tinh thần tốt, nếu không sẽ không chịu trách nhiệm về vấn đề an toàn của lãnh đạo thành phố, như vậy ban ngành lãnh đạo chúng ta rõ ràng là không hợp cách.

- Giám đốc Triệu, điều này hay là thôi đi, tôi...

Anh Đổng chợt trở nên gấp gáp.

- Anh Đổng, anh cũng đừng nên từ chối, điều hòa cũng không phải một mình anh hưởng thụ, anh nghĩ xem, anh không nghỉ ngơi tốt, như vậy sao có thể đảm bảo được vấn đề an toàn của chủ tịch Vương chứ? Nói trắng ra thì đây chính là nhiệm vụ chính trị hạng nhất.

Giám đốc Triệu vung tay lên rồi trầm giọng nói với anh Đổng.

- Giám đốc Triệu, cũng không cần như vậy đâu.

Anh Đổng uống một ngụm bia rồi kiên quyết từ chối.

Vẻ mặt giám đốc Triệu chợt biến đổi, nhưng ngay sau đó lại lộ ra nụ cười. Hắn biết rất rõ, bây giờ anh Đổng không còn là một lái xe bình thường của văn phòng khối chính quyền thành phố đến xin thay đổi công tác cho vợ, sau lưng anh Đổng chính là lãnh đạo đứng đầu khối chính quyền thành phố.

- Anh Đổng, trước tiên tôi nói rõ với anh, chiếc điều hòa là tài sản của nhà máy, anh chỉ có quyền sử dụng, nhìn qua thì anh Đổng là người có lợi, thực chất người có lợi chính là nhà máy chúng tôi. Trước mắt nhà máy đang ở vào giai đoạn then chốt quyết định phương hướng đi về phía trước, ngài là lái xe của chủ tịch Vương, ngài nói vài câu với chủ tịch thật sự có tác dụng còn hơn chúng tôi rất nhiều. Dù nói thế nào thì ngài cũng phải nhận lấy chiếc điều hòa này, coi như ngài cho ra một chút cống hiến với nhà máy chúng tôi.

- Anh Đổng, giám đốc Triệu làm vậy cũng là vì nhà máy mà thôi, anh nếu không tiếp nhận, chẳng phải có ý kiến với anh em chúng tôi sao?

Phó giám đốc Hà chợt tươi cười nói:

- Nếu ngài có ý kiến với chúng tôi, như vậy nên cho anh em chúng tôi một cơ hội, chúng ta cùng đi uống một bữa, anh nói ra những ý kiến của mình, như vậy mọi người cũng coi như thoải mái sảng khoái hơn.

- Anh Đổng, nếu người ta có ý tốt, như vậy anh nên thuận theo thì hay hơn.

Lúc này Vương Tử Quân thật sự không nên mở miệng, thế nhưng cuối cùng hắn vẫn phải lên tiếng. Anh Đổng đang rơi vào hoàn cảnh khó khăn, có thể nói là cực kỳ khó chịu, đang chuẩn bị lên tiếng đấu võ mồm với nhóm người giám đốc Triệu, lúc này thấy Vương Tử Quân mở miệng, thế là sinh ra cảm giác thoải mái hơn một chút.

Anh Đổng không biết nói gì hơn, chỉ có thể gật đầu cười hì hì tiếp nhận. Giám đốc Triệu thấy chuyện điều hòa đã làm xong, nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn, ánh mắt cũng rơi lên người Vương Tử Quân.

- Cậu em, cậu nói rất đúng, anh Đổng, tất cả nhờ vào anh.

Giám đốc Triệu vừa nói vừa đưa mắt nhìn Vương Tử Quân thông qua ánh đèn mờ nhạt trong nhà an Đổng, hắn cảm thấy Vương Tử Quân có chút quen mắt, thế là nói tiếp:

- Này, không biết chúng ta đã gặp nhau ở đâu chưa? Tôi thấy cậu rất quen mắt.

Vương Tử Quân khẽ cười nói:

- Tôi cũng thấy có chút quen mắt, điều này nói rõ chúng ta thật sự có duyên. Tôi họ Vương, là nhân viên làm việc vặt trong phòng nghiên cứu chính sách khối chính quyền thành phố, sau này kính xin giám đốc Triệu quan tâm nhiều hơn.

- Ha ha ha, như vậy thì tốt, là bạn của anh Đổng thì cũng là bạn của tôi.

Giám đốc Triệu dùng giọng cực kỳ hào khí nói với Vương Tử Quân hai câu, sau đó chuyển ánh mắt lên người anh Đổng. Hắn cũng không nói thêm điều gì, chỉ khẽ gật đầu với phó giám đốc Hà ở bên cạnh.

Phó giám đốc Hà sở dĩ có được chức vụ hôm nay cũng là vì cực kỳ khéo hiểu lòng người, đặc biệt là hiểu ý của giám đốc Triệu, thế là hắn nhanh chóng cười nói:

- Anh Đổng, lần này chúng tôi đến đây ngoài việc thăm hỏi anh, còn muốn anh Đổng giúp cho một chuyện. Anh Đổng là người rất quen thuộc nhà máy may Miên Phưởng, anh cũng biết bây giờ nhà máy đang rơi vào hoàn cảnh khốn khó, giám đốc Triệu tuy dẫn đầu chúng tôi hết sức chèo chống, nhưng anh Đổng cũng biết rồi đấy, thật sự rất khó chữa.

Phó giám đốc Hà thở dài một hơi rồi tiếp tục nói:

- Tình huống như hiện tại cũng không phải là ngày một ngày hai, nếu như cứ tiếp tục tiếp diễn, chỉ sợ nhà máy chỉ có thể đóng cửa.

- Nhưng giám đốc Triệu là lãnh đạo nhà máy, sao có thể trơ mắt nhìn nhà máy đóng cửa như vậy được? Tất cả mọi người không có việc làm, đây là hậu quả có thể thấy rõ ràng, dù là ai cũng cảm thấy không yên.

Phó giám đốc Hà lúc này lên tiếng, lời nói dõng dạc.

Vương Tử Quân nhìn hai người giám đốc Triệu và phó giám đốc Hà cùng nhau biểu diễn, trong lòng thầm nghĩ, hai người này rõ ràng là cùng nhau diễn xuất. Thế nên hắn đặt ly bia trong tay xuống, sau đó khẽ chọc cánh tay của anh Đổng.

- Nói ra thì con đường của tôi đã được định vị sẵn, cục công nghiệp bên kia đã chừa ra cho tôi một vị trí, chỉ cần tôi tình nguyện thì lúc nào cũng có thể sang đó làm phó cục trưởng. Nhưng tôi không thể đi được, tôi đi thì nhà máy sẽ thế nào? Công nhân viên sẽ như thế nào? Một người làm giám đốc như tôi cũng không thể nào để người ta đâm thọc cột sống của mình được.

- Vì vậy tôi đi thì cũng phải tìm cho nhà máy một đường đi. Những ngày qua chúng tôi đã nghiên cứu được nhiều biện pháp, chỉ thấy có một biện pháp tốt nhất và đáng tin cậy nhất chính là đồng ý phương án mua nhà máy may Miên Phưởng của Công ty Đức Lương ở thành phố Sơn Viên. Chỉ như vậy thì nhà máy mới có đường ra, chỉ có sự kiên trì như vậy thì nhà máy mới có thể vượt qua thời điểm khó khăn vào thời điểm hiện tại.

Nếu như Vương Tử Quân không biết rõ phương án thu mua của Công ty Đức Lương, hắn rất có thể sẽ bị những biểu hiện và lời nói của giám đốc Triệu làm cho cảm động. Nhưng lúc này hắn đã hiểu rõ ràng tất cả sự việc đang diễn ra, thế cho nên liên tục nở nụ cười lạnh lẽo.

Vương Tử Quân thầm nghĩ, Công ty Đức Lương này thật sự có thế tiến công quá phi phàm, không những có người ở khối chính quyền thành phố phất cờ hò reo, ngay cả đám lãnh đạo nhà máy cũng đã đi theo bọn họ.

- Chuyện này có phải là hơi quá rồi không? Tôi chỉ là một lái xe, sao có thể nói gì được với chủ tịch Vương?

Anh Đổng trầm ngâm một chút rồi khẽ nói.

- Anh Đổng, trong những người bên cạnh chủ tịch Vương thì anh là người có quyền lên tiếng rất mạnh mẽ. Chị dâu là nhân viên trong nhà máy, lại đang ở bộ phận sản xuất, chị ấy hiểu rõ vấn đề của nhà máy, nếu anh phát biểu ý kiến thì rõ ràng là quân dân đồng lòng. Lúc này chủ tịch Vương sắp cho ra quyết định với phương án thu mua nhà máy, anh ấy tuyệt đối sẽ phải nghe ngóng ý kiến của người bên dưới, anh là người ở bên cạnh chủ tịch Vương, như vậy chủ tịch Vương không hỏi ý kiến của anh thì hỏi ai? Nếu nhìn từ góc độ này thì anh rõ ràng là ngôi sao hy vọng của nhà máy may Miên Phưởng.

- Còn chuyện nói thế nào với chủ tịch Vương, điều này anh cũng không cần lo lắng, anh Hà đã sắp xếp sẵn tất cả, anh chỉ cần nói theo giống như vậy là được.

Giám đốc Triệu vừa nói vừa gật đầu với phó giám đốc Hà, thế là phó giám đốc Hà đặt một tờ giấy nhỏ lên bàn trước mặt anh Đổng.

Anh Đổng lúc này cũng thật sự không biết làm sao cho phải, muốn tôi nói tốt cho vài câu trước mặt chủ tịch Vương, không phải các anh nói và chủ tịch Vương đã nghe được rồi sao? Hắn thầm nghĩ như vậy rồi nói:

- Tôi nghe nói chuyện này còn phải do hội nghị thường ủy quyết định.

- Anh cứ yên tâm, chỉ cần anh làm thông công tác tư tưởng với chủ tịch Vương, thì chuyện này anh không cần quan tâm, chúng tôi đều đã có chuẩn bị với các vị lãnh đạo khác rồi.

Giám đốc Triệu nói, sau đó nâng ly lên uống cạn, lại cười nói:

- Bây giờ thị ủy cho ra quyết sách, cũng không còn là thời đại của bí thư Tiết Diệu Tiến, năm xưa anh ấy thật sự quá lợi hại, Nhâm Xương Bình dù là chủ tịch thành phố nhưng lại chẳng khác gì một người hầu.

Anh Đổng cũng thừa nhận câu nói của giám đốc Triệu, vì đám lái xe trong khối chính quyền thành phố đều là người tai nghe tám hướng, ai mà chẳng biết điều này.

- Nhưng chủ tịch Vương đến thành phố Đông Bộ thì lại khác, tuy bây giờ bí thư Đổng là lãnh đạo đứng đầu, thế nhưng anh Đổng lại không dám ra tay đánh cuộc. Tuy bí thư Đổng lợi hại, nhưng đôi khi anh ấy lên tiếng sợ rằng cũng không có tác dụng lớn như chủ tịch Vương.

Anh Đổng lén đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, trong lòng thầm nghĩ, dù đánh chết thì tôi cũng không dám cho ra bất kỳ lời nào bình luận về anh.

Giám đốc Triệu lại hồn nhiên không biết gì, hắn vẫn bày ra bộ dạng anh hùng nói:

- Từ khi chủ tịch Vương đến thành phố Đông Bộ, đừng nói là chủ tịch thành phố, khi anh ấy là phó chủ tịch thường vụ thì cũng cực kỳ mạnh mẽ kiên cường. Lý Khang Lộ là một người khủng bố thế nào? Không phải bị đánh ngã, trực tiếp vào tù rồi sao?

- Vì vậy, anh Đổng đi theo chủ tịch Vương, sau này là tương lai vô hạn.

Giám đốc Triệu dùng ánh mắt hâm mộ nhìn qua anh Đổng rồi nói:

- Kính xin anh Đổng quan tâm đến anh em trong nhà máy hơn một chút.

Sau khi cảm thấy đã nói đúng trọng điểm, đám người giám đốc Triệu quyết định rời đi. Khi đi đến cửa thì giám đốc Triệu dùng giọng tràn đầy hào khí nói:

- Chị Uyển Chân, chị cần phải chăm sóc anh Đổng cho tốt, không phải sợ mất chút tiền mà không mở điều hòa. Tôi nói thẳng với chị, tiền điện cứ để cho nhà máy thanh toán.

Giám đốc Triệu vung tay lên đưa đám thành viên ban ngành trong nhà máy rời khỏi nhà anh Đổng, Lý Uyển Chân giống như từ trên trời rơi xuống đất, nàng nhiệt tình tiễn chân bọn họ đến đầu cầu thang. Lúc này nàng cảm thấy mình rất thỏa mãn và cảm động, trong lòng không khỏi bùng lên cảm giác ấm áp. Nàng dù sao cũng là một người phụ nữ, một người phụ nữ được khen tặng thì sẽ vĩnh viễn luôn cảm thấy vui sướng, đó rõ ràng là ngọn nguồn của cảm giác thỏa mãn và sung sướng.

Anh Đổng tiễn chân đám người kia mà trong lòng không chút cảm giác hưng phấn, thậm chí bây giờ hắn còn có tâm tư muốn khóc. Đây là sự việc quái quỷ gì? Vất vả lắm chủ tịch Vương mới đến nhà mình một chuyến, nhưng khốn nổi lại bị đám người kia và vợ mình làm cho rối loạn, cái quái gì mà đổi vị trí công tác, lắp đặt điều hòa? Con bà nó, sớm không làm muộn không làm, đúng lúc cương vị của mình thay đổi thì quan hệ giữa đôi bên chợt biến đổi, tốc độ này thật sự là quá nhanh.

- Chủ...

Anh Đổng còn chưa mở miệng thì Vương Tử Quân đã khẽ khoát tay nói:

- Anh Đổng, tôi hiểu những điều này, anh cũng không cần suy nghĩ nhiều.

Anh Đổng lúc này mới thở dài một hơi, dù hắn mới trở thành lái xe cho chủ tịch Vương được vài ngày, nhưng hắn lại hiểu khá rõ tính cách lãnh đạo của mình. Hắn biết rõ chủ tịch Vương không phải là người tính toán chi li, thế cho nên vẻ mặt mới trở nên thoải mái hơn một chút.

- Cậu Vương, chị dâu đây cũng xem như được nhờ vì chủ tịch Vương, nếu khi nào có cơ hội gặp mặt thì thật sự phải cảm ơn anh ấy mới được.

Khi tiễn chân đám người giám đốc Triệu rồi quay vào nhà thấy Vương Tử Quân và anh Đổng thì Lý Uyển Chân cười tủm tỉm nói.

Anh Đổng vừa giải thích với Vương Tử Quân, không ngờ lúc này vợ mình đi vào lại nói một câu như thế, không khỏi cảm thấy đỏ mặt.

Vương Tử Quân cười nói:

- Chị dâu, anh Đổng là lái xe cho chủ tịch Vương thật sự rất bận rộn, ngày đi tối về, tất cả những sự việc ở nhà đều nhờ vào tay chị, tôi cảm thấy chủ tịch Vương nên cảm tạ chị mới đúng.

- Ôi, cậu Vương, cậu nói hay thật đấy. Đi, chúng ta vào tiếp tục dùng cơm.

Lý Uyển Chân thật sự rất vui vì câu nói của Vương Tử Quân, nàng đi đến bên cạnh hắn rồi vừa cười vừa nói.

Vương Tử Quân khoát tay áo:

- Chị dâu, hôm nay đa tạ chị đã khoản đãi, tôi đã ăn no rồi, lần sau sẽ tiếp tục đến dùng cơm.

- Trưởng...Trưởng khoa Vương, tôi tiễn anh.

Anh Đổng nghe nói Vương Tử Quân phải đi thì nhanh chóng lên tiếng.

- Không cần, anh Đổng cứ đi nghỉ ngơi đi, uống rượu không nên chạy xe, tôi bắt xe về là được.

Vương Tử Quân nói rồi đi xuống lầu.

Lý Uyển Chân thấy Vương Tử Quân kiên quyết phải đi, thế là gương mặt có chút tiếc nuối giống như vẫn chưa thỏa mãn. Nàng rất tán thưởng cậu thanh niên hiền hòa và đặc biệt là hiểu biết này, không hoàn mỹ chính là Vương Tử Quân kia đã kết hôn, nếu không nàng sẽ giới thiệu cho một cô gái tốt, chẳng phải đối phương sẽ càng cảm kích mình sao?

Nhóm người đi xuống lầu, một cơn gió thổi tới làm cho bầu không khí nóng bức có thêm vài phần mát lạnh. Anh Đổng đi theo Vương Tử Quân tiến về phía trước, trong lòng thật sự có chút không yên, chỉ là Vương Tử Quân đã nói không có vấn đề, thế là hắn cũng không tiếp tục níu lấy đề tài vừa rồi không bỏ qua.

- Anh Đổng, anh cảm thấy bán nhà máy may Miên Phưởng cho Công ty Đức Lương chính là biện pháp duy nhất giúp nhà máy khởi tử hồi sinh sao?

Vương Tử Quân đang đi ra ngoài cổng khu dân cư, hắn đột nhiên quay đầu lại hỏi anh Đổng.



- Chủ tịch Vương, điều này, tôi...Tôi cũng không hiểu nhiều, thế nhưng nếu bán nhà máy may Miên Phưởng đi như vậy thì thật sự có chút đáng tiếc.

Vương Tử Quân nhìn gương mặt căng thẳng của anh Đổng thì khẽ gật đầu, sau đó hắn vỗ vỗ vai anh Đổng nói:

- Thật sự có chút đáng tiếc.

Vị trí của khu nhà dành cho công nhân viên của nhà máy may Miên Phưởng tuy không quá kém nhưng lại không có taxi đậu ở chỗ này, chiếc xe bán vịt nướng vẫn ở phía bên kia, thế nhưng khi Vương Tử Quân đưa mắt nhìn về phía xe bán vịt, chợt thấy người đàn ông được anh Đổng gọi là anh Hàn đang đọc sách.

Vương Tử Quân đi về phía trước, hắn thấy anh Hàn đang cầm đọc một quyển sách thiết kế thời trang rất dày. Anh Đổng chuẩn bị lên tiếng thì lại bị Vương Tử Quân khoát tay cản lại.

Anh Hàn hồn nhiên chưa phát hiện ra Vương Tử Quân đang đứng ở bên cạnh, hắn vừa đọc sách vừa dùng bút vẽ loạn, chỉ vài phút sau đã có một trang phục xuất hiện trên trang giấy.

Tuy đây chỉ là vài nét phác họa cho một kiểu trang phục, thế nhưng với ánh mắt của Vương Tử Quân, một người đã sống hai đời, đã nhìn qua đủ mọi loại trang phục mới cũ, hắn nhìn bức tranh của anh Hàn thì sinh ra cảm giác không hài lòng, hai hàng chân mày nhíu lại.

- Tôi cảm thấy nên đổi kiểu cổ áo này sang kiểu cổ tròn thì hay hơn một chút.

Vương Tử Quân dù không quá hiểu thiết kế thời trang, nhưng hắn có kinh nghiệm hai đời, điều này làm hắn có một ưu thế không ai bằng: Hắn biết rõ vài chục năm sau lưu hành loại trang phục thế nào. Dù hắn chưa từng thiết kế quần áo, nhưng nếu liên hệ hình vẽ của anh Hàn và kiểu cách vài chục năm sau thì quá dễ dàng, có thể chỉ ra đâu là trào lưu mới.

- Đúng rồi.

Anh Hàn vừa nghe Vương Tử Quân nhắc nhở thì giống như giật mình tỉnh ngộ, cây bút trong tay lại tiếp tục hí hoáy, mô hình chợt biến đổi, điều này không khỏi làm cho Vương Tử Quân lau mắt nhìn.

Sau khi vẽ xong thì anh Hàn mới ngẩng đầu nhìn Vương Tử Quân và anh Đổng:

- Anh Đổng, trưởng khoa Vương.

- Anh Hàn thiết kế thật sự làm cho người ta sinh ra cảm giác mới mẻ.

Vương Tử Quân nhìn gương mặt có hơi nhăn của anh Hàn, hắn biết rõ đối phương căn bản khó nói nên lời, vì vậy cười nói.

- Tôi chỉ là ngồi vẽ vời lung tung mà thôi.

Anh Hàn gấp vở lại rồi thận trọng nở nụ cười.

Anh Đổng không thấy bức tranh của anh Hàn có thứ gì tốt, nhưng hắn hiểu anh Hàn là người thế nào, thấy Vương Tử Quân có hứng thú với anh Hàn thì hắn lên tiếng:

- Trình độ thiết kế của anh Hàn là hạng nhất, một loại trang phục năm năm trước lưu hành ở thành phố Đông Bộ chính là bản thiết kế của anh ấy, khi đó nhà máy cung không đủ cầu, thậm chí có người phải lợi dụng quan hệ mới có hàng.

Anh Hàn nghe thấy người ta nói trúng điểm đắc ý của mình thì trên mặt không khỏi bừng sáng, nhưng sau đó hắn lại lắc đầu rồi dùng giọng nóng bỏng hỏi Vương Tử Quân:

- Trưởng khoa Vương, không thể ngờ anh cũng có nghiên cứu về thời trang.

Vương Tử Quân nhìn ánh mắt bức thiết của anh Hàn thì không khỏi có chút xấu hổ, lại không thể giải thích mình là người sống lại, vì vậy chỉ có thể dùng giọng qua loa nói:

- Ôi, hiểu sơ qua, hiểu sơ qua mà thôi.

- Trưởng khoa Vương, ngài quá khiêm tốn rồi, tôi đã bỏ ra không ít thời gian để thiết kế bộ trang phục này, vẫn cảm thấy nó không có điểm sáng, bây giờ ngài nói một câu thì vấn đề của tôi đã được giải quyết.

Vương Tử Quân thì rõ ràng là không tốt giải thích, luôn tỏ vẻ mình là mèo mù gặp cá rán, anh Hàn thì lại không nghĩ ra điều này, rõ ràng là trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường.

- Anh Hàn, nghe nói nhà máy các anh chuẩn bị bán cho người khác rồi.

Vương Tử Quân khẽ lên tiếng.

Anh Hàn vốn đang hào hứng bừng bừng, bây giờ chợt bỏ sách vở xuống, dùng giọng mất hết sức lực nói:

- Nghe nói tuyến trên thật sự có ý này.

- Anh cảm thấy thế nào?

Vương Tử Quân hỏi tiếp.

- Ôi, tôi cảm thấy thế nào thì có tác dụng gì? Cũng không có ai nghe lời tôi. Tôi cũng biết rõ phương án thu mua của Công ty Đức Lương, đó là một phương án chó má, rõ ràng là nhân lúc người ta cháy nhà để hôi của, muốn nuốt nhà máy chúng tôi vào bụng.

- Một nhà máy tốt mà vứt đi như rác thải vậy sao? Đúng là làm bậy.

- Năm ngoái không phải nhà máy may Miên Phưởng đã thay đổi thiết bị sao? Cũng vay được không ít tiền rồi còn gì?

- Thay đổi thiết bị? Thật sự là có thay đổi nhưng chưa từng được sử dụng, nếu không có những bản thiết kế tốt, làm sao có thể chiếm được thị trường?

Anh Hàn nói ra vài câu bực tức rồi giống như tỉnh táo lại, hắn dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, sau đó nói tiếp:

- Anh Đổng, đã tối rồi, tôi cũng nên về nhà.

Anh Hàn vừa nói vừa hướng về phía Vương Tử Quân lên tiếng:

- Trưởng khoa Vương, tôi thấy anh thật sự rất có ý tưởng trong phương diện thiết kế, khi nào anh rảnh thì chúng ta cùng trao đổi một chút.

Vương Tử Quân nhìn anh Hàn chạy xe ba bánh vào trong khu dân cư, hắn nói với anh Đổng:

- Anh Hàn này là một nhân tài.

- Chủ tịch Vương nói đúng, chẳng qua anh Hàn có tài nhưng không gặp thời. Nghe nói năm xưa vì một người phụ nữ mà sinh ra ân oán với giám đốc Triệu, tuy có một bụng tài hoa nhưng căn bản không được trọng dụng, một nhân tài như vậy lại chỉ được sắp xếp phân phát báo chí ở cổng công ty.

Anh Đổng thật sự nổi giận bất bình làm cho Vương Tử Quân nhíu mày càng thêm chặt, hắn vẫy tay bắt taxi, khẽ gật đầu với anh Đổng rồi lên xe bỏ đi.

- Anh Đổng, trưởng khoa Vương về chưa?

Anh Đổng về đến nhà, trong đầu là những sự việc xảy ra vào ngày hôm nay, thế nên căn bản không có hứng thú nói chuyện với vợ.

Lý Uyển Chân đang ngồi trên ghế sa lông xem phim truyền hình, thấy anh Đổng gần đây rất dễ bảo lại trở nên vô tình, thế là trong lòng có chút bất mãn. Nhưng nàng cảm thấy tối nay mình thật sự có mặt mũi, thế là cố gắng nhẫn nhịn nói:

- Cậu đồng sự kia của anh thật sự rất biết điều, lúc đầu tôi còn tưởng cậu ta đến nịnh bợ anh, càng về sau càng thấy không giống.

- Tôi chỉ là một lái xe, cô cũng đừng nói nịnh bợ này nọ.

Anh Đổng chợt kinh hoảng vì lời nói của vợ, hắn vội vàng nói.

- Đó là người ta không có mắt, anh xem, giám đốc Triệu là người có kiến thức rộng rãi, biết rõ độ nặng của lái xe cho lãnh đạo, thế mới là thức thời.

Lý Uyển Chân còn chưa nói xong thì đã bị anh Đổng lên tiếng cắt đứt lời:

- Được rồi, được rồi, cô nói loạn gì vậy?

- Này, Đổng Nhị Dân, anh không phải là lái xe cho chủ tịch thành phố sao? Thế nào? Có phải anh quá béo thì không thở được không? Anh có thái độ gì vậy? Tôi phải đi tìm nói chuyện với mẹ mới được, anh mới đắc ý được vài ngày thì đã vẻnh đuôi lên rồi sao?

Lý Uyển Chân ở nhà quen thói bá đạo, bây giờ thấy chồng như vậy thì nhanh chóng phát hỏa.

Đổng Nhị Dân đang phát sầu vì chủ tịch Vương đến nhà và lại phát sinh những chuyện như vậy, bây giờ thấy vợ ngồi trên ghế sa lông, hai tay chống eo, hai chân cong lên, cặp mắt tức giận nhìn mình chằm chằm, thế là vội vàng cười làm lành:

- Anh nào có ý gì khác, anh chỉ mong sau này em thu bớt lại một chút.

- Thu bớt lại? Em còn chưa quá nể anh rồi sao? Đồng sự anh đến nhà, em đã tươi cười đón chào, còn muốn thế nào nữa, đúng là.

Lý Uyển Chân dùng giọng tức giận bất bình nói.

Lý Uyển Chân nổi giận, không nói thì thôi, một khi đã nói thì thật sự rất khó chịu. Một khi nàng dùng chữ “đúng là” thì sự việc cũng không đơn giản là bỏ qua như vậy, nàng nổi giận một là vì thái độ khác thường của chồng, hai là chồng càng ngày càng không tôn trọng nàng.

- Được rồi, cũng đừng ồn ào với anh, nhớ kỹ, ngày mai cũng đừng đổi cương vị công tác, cũng đừng lấy điều hòa, nếu giám đốc Triệu tìm em, em cứ đẩy sang anh là được.

Anh Đổng đã cho ra quyết định, hắn dùng giọng chân thật đáng tin nói.

- Dựa vào cái gì? Đổng Nhị Dân, dựa vào cái gì mà anh mò mẫm chỉ huy như vậy? Chính mình không chịu mua, lại không cho người nhà sử dụng, anh có phải đã biến thái rồi không?

Lý Uyển Chân chợt đứng lên khỏi ghế sa lông, nàng chợt hét lên với anh Đổng giống như một con sư tử nổi giận.

Có thể anh Đổng không quá hiểu rõ nhiều thứ, nhưng lại hiểu một sự thật cuộc sống, đó chính là vợ mình được chuyển vị trí công tác, nhà mình được lắp điều hòa, tiền điện không cần phải trả, chuyện tốt như vậy không phải sẽ tự dưng mà đến, nếu không chịu tiếp nhận thì một người luôn cần kiệm vì gia đình như Lý Uyển Chân sao có thể chịu được?

- Trưởng khoa Vương vừa rồi cũng không phải chỉ là trưởng khoa.

Anh Đổng thấy vợ nổi giận thì lên tiếng.

- Tôi mặc kệ cậu ta có phải là trưởng khoa Vương hay trưởng khoa Lý, cậu ta như vậy thì thế nào? Có tranh đoạt được cái gì với anh? Có bản lĩnh thì đi mà lái xe cho chủ tịch thành phố đi.

- Trưởng khoa Vương thật ra chính là chủ tịch Vương.

Lý Uyển Chân chợt sững sờ, sau đó nàng ôm bụng cười nói:

- Anh hù dọa ai vậy? Em đã từng gặp chủ tịch Vương trên tivi, anh ấy nào còn trẻ như vậy...

Lý Uyển Chân nói rồi chợt dừng lại, nàng dùng ánh mắt căng thẳng nhìn Đổng Nhị Dân rồi nói tiếp:

- Khoan đã, khi cậu ấy vào cửa tôi đã thấy rất quen, giống như đã từng gặp mặt ở đâu đó. Nhưng cậu ta không có kiểu cách nhà quan, cũng không giống như quan lớn.

Anh Đổng nghe thấy vợ mình nhắc đến tivi thì dùng giọng khinh thường nói:

- Kỹ thuật của đài truyền hình là có hạn, con người lên ảnh cũng có chút sai lệch, hơn nữa mỗi khi chủ tịch Vương lên tivi đều tỏ ra cực kỳ trưởng thành và chín chắn.

- Ủa, vậy sao anh ta không nói ra thân phận của mình?

Lý Uyển Chân chợt chấn động, nàng giữ chặt lấy chồng mình rồi nói:

- Vừa rồi em đã gọi chủ tịch Vương là cậu em sao?

Đổng Nhị Dân gật đầu:

- Từ lúc vào cửa thì em đã liên tục gọi như vậy.

- Em còn muốn giới thiệu đối tượng cho anh ấy?

- Hừ, anh đúng là, mất hết mặt mũi. Sao anh không nói với em một tiếng, bây giờ thì như vậy đấy, người ta sẽ nhìn thấy vợ Đổng Nhị Dân là thế nào đây?

- Chủ tịch Vương không so đo những chuyện này, vừa rồi anh ấy còn khen em hiền lành.



Đổng Nhị Dân giữ lấy tay vợ rồi khẽ an ủi.

- Chủ tịch Vương thật sự nói vậy sao?

Lý Uyển Chân dùng giọng nửa tin nửa ngờ nói, tâm tình cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Lúc này tâm tình của Lý Uyển Chân mới tốt hơn được một chút nàng nói với anh Đổng:

- Chuyện máy điều hòa, ngày mai em sẽ nói với giám đốc Triệu; còn chuyện chuyển vị trí công tác, em cũng không đi, dù sao nhà máy cũng sắp đóng cửa đến nơi rồi, đỡ cho người ta nói em lấy chủ tịch Vương ra để chiếm tiện nghi, như vậy cũng không được.

Đổng Nhị Dân thấy vợ mình hiểu lý lẽ như vậy thì thật sự rất vui, Lý Uyển Chân lại nói tiếp:

- Anh Đổng, anh nhất định phải phục vụ tốt cho chủ tịch Vương, hai năm sau thằng đầu sẽ tốt nghiệp đại học, đến lúc đó có thể tìm được công tác tốt cho nó hay không là nhờ cả vào anh.

...

Sự kiện thay đổi chế độ xã hội ở nhà máy may Miên Phưởng giống như một tảng đá ném xuống mặt hồ yên tĩnh làm cho cả thành phố Đông Bộ bùng lên hàng ngàn con sóng, ngay sau đó tin tức đã được truyền đi khắp mọi nơi.

- Nếu muốn nắm chắc công tác kêu gọi đầu tư, như vậy cần phải xem công tác kêu gọi đầu tư là trọng điểm, đồng thời thành phố cũng phải có nhiều quyết định và chế định dễ dàng chứng thực và càng ngày càng trực tiếp hơn, như vậy mới thật sự tốt. Hơn nữa phải cho ra chính sách tốt, có thể đào móc, lợi dụng, phóng thích, chấp hành, biến báo, phát huy cực độ hiệu ứng của chính sách. Từ năm nay trở đi, công tác kêu gọi đầu tư sẽ được cho vào kiểm tra đánh giá cuối năm, sẽ là căn cứ chính xác để đánh giá các vị lãnh đạo quận huyện, các lãnh đạo địa phương...

Đổng Quốc Khánh đứng lên phát biểu trong hội nghị vận hành công tác kinh tế toàn thành phố, Vương Tử Quân nghe ngóng, vẻ mặt trầm xuống.

Trước lúc cho ra phát biểu thì Đổng Quốc Khánh cũng không liên hệ với Vương Tử Quân, tuy Đổng Quốc Khánh là lãnh đạo đứng đầu thành phố, thế nhưng chuyện chuyên quyền độc đoán như vậy làm cho Vương Tử Quân sinh ra bất mãn.

- Các đồng chí, vào đúng thời điểm mấu chốt thì phải xem tinh thần, vào lúc nguy cấp thì phải nhìn vào cán bộ; việc lớn việc khó cần phải xem bản lĩnh, việc gấp việc hiểm cần phải nhìn vào bản chất. Tôi hy vọng tất cả cán bộ đều có thể chịu đựng được khảo nghiệm, chính thức làm tốt công tác tư tưởng, đẩy mạnh kêu gọi đầu tư, đẩy mạnh sự nghiệp phát triển đất nước, cho ra những quyết định đúng đắn, chính sách ưu đãi, tối ưu hóa hoàn cảnh, đẩy mạnh khả năng phục vụ, tạo không gian cho doanh nghiệp.

- Thị ủy cho rằng cán bộ có thể chống lại khảo nghiệm trong công tác kêu gọi đầu tư một là đáng tin, hai là có bản lĩnh. Cán bộ như vậy rõ ràng là cán bộ tốt, phải sử dụng, nếu có điều kiện phải ưu tiên sử dụng. Đây là những cán bộ có thể nắm bắt cải cách, dám khai thác, chịu trách nhiệm, hiểu kinh tế, biết quản lý, thật sự là rất tốt. Sau này nếu hai bên có điều kiện ngang nhau thì những cán bộ này sẽ được ưu tiên đề bạt, sẽ bật đèn xanh cho các anh. Dù là những cán bộ này có chút bệnh tật thì cũng không có vấn đề, tối sẽ chịu trách nhiệm, tất nhiên cũng đừng là căn bệnh quá nặng. Đối với những cán bộ dùng mánh lới vượt qua kiểm tra, nếu phát hiện sẽ xử lý nghiêm, đối với những cán bộ làm việc thực chất, thị ủy sẽ ghi công và bổ nhiệm vào thời điểm phù hợp.

Đổng Quốc Khánh ngồi trên đài chủ tịch, âm thanh dõng dạc. Khi những lời nói liên tục ra khỏi miệng bí thư Đổng, một phương án xem xét đề bạt và trọng dụng cán bộ dựa vào tiêu chí kêu gọi đầu tư đã được xác lập.

Hơn hai mươi phút sau hội nghị kết thúc, đám người tham gia hội nghị lục tục rời khỏi phòng. Đổng Quốc Khánh cười nói với Vương Tử Quân:

- Chủ tịch Vương, chuyện kêu gọi đầu tư cần phải có mục tiêu cụ thể, cần phải có một điểm đến rõ ràng, chỉ khi có tiêu chuẩn thì mới có thể đẩy mạnh sức cố gắng của cán bộ quận huyện, như vậy kinh tế của chúng ta mới có thể phát triển mạnh thêm một bước.

- Lúc này khối chính quyền cần cho ra một văn kiện, căn cứ vào tình huống thực tế các nơi, chế định một mục tiêu cụ thể, đến cuối năm chúng ta sẽ dựa vào mục tiêu này để cho ra xếp hạng, có thưởng có phạt. Một cơ chế khích lệ như vậy rõ ràng có thể kích động tính tích cực của mỗi người, cũng có tác dụng xúc tiến kêu gọi đầu tư.

Vương Tử Quân gật đầu nói:

- Bí thư Đổng, chuyện này nên làm công văn liên hợp, nhưng khi gửi công văn, chúng ta có nên cho ra lệnh cấm với những ngành sản xuất gây ô nhiễm không?

Đổng Quốc Khánh nhíu mày, sau đó trầm giọng nói:

- Đồng chí Tử Quân, các thành phố anh em khác đều đã phát triển khá mạnh mẽ, bây giờ chúng ta cần cố gắng đuổi theo. Vì thế chúng ta cần phải tìm mọi cách phát triển kinh tế, kiên trì kêu gọi đầu tư để đưa thành phố Đông Bộ tiến lên càng nhanh càng tốt. Chúng ta không nên mãi tranh luận, mãi đợi chờ, không đứng từ xa nhìn vào, phải lợi dụng tất cả tư nguyên, chọn lựa biện pháp tốt, tuyệt đối không thể chọn giày vừa chân, vì nhỏ bỏ lớn.

Đổng Quốc Khánh nói, hai người rời khỏi phòng họp, Vương Tử Quân nhìn về hướng đi của bí thư Đổng, hắn khẽ nhíu mày.

Vương Tử Quân vừa về ngồi vững vàng trong phòng thì Phùng Chí Trường cầm một văn kiện đi đến, hắn ngồi xuống đối diện với Vương Tử Quân rồi nói:

- Chủ tịch Vương, hôm trước tôi và bí thư Đổng đã đến tỉnh hàng xóm khảo sát, bí thư Đổng rất tán thưởng công tác kêu gọi đầu tư của thành phố bạn, thế là yêu cầu khối chính quyền chúng ta nên tham khảo kinh nghiệm của bọn họ. Chúng ta cần chế định một phương án phù hợp với thực tế bản địa, trước tiên tôi đã cho văn phòng làm ra bản thảo, mong anh thẩm duyệt.

Phùng Chí Trường nói rồi đặt văn kiện trên tay xuống mặt bàn đối diện với Vương Tử Quân. Lúc này Vương Tử Quân cầm lên xem xét, thấy bên trên viết “Ý kiến về công tác kêu gọi đầu tư ở thành phố Đông Bộ!” Trong văn bản này thật sự quán triệt ý kiến thực hiện kêu gọi đầu tư toàn diện của Đổng Quốc Khánh, định nhiệm vụ cho các quận huyện, nửa năm khảo hạch một lần, nếu hai lần khảo hạch không hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ thay đổi vị trí lãnh đạo quận huyện.

Phùng Chí Trường nhìn gương mặt bất động của Vương Tử Quân, trong lòng thầm nghĩ, có thể thấy rõ được tâm tình của Vương Tử Quân vào lúc này. Nhưng đây là việc mà bí thư Đổng đã sắp xếp, hắn không có gì cần phải sợ.

Vương Tử Quân gật đầu nói:

- Kêu gọi đầu tư là việc đại sự của thành phố chúng ta, nhưng nếu chỉ dựa vào ý kiến một mặt thì không được, thành phố chúng muốn phát triển kinh tế phải xem xét toàn diện.

- Thế này đi, Chí Trường cứ về trước, tôi sẽ xem xét lại.

Vương Tử Quân nói xong thì cười cười với Phùng Chí Trường, sau đó đặt văn kiện xuống bàn.

Phùng Chí Trường nhìn vẻ mặt không chút biểu cảm của Vương Tử Quân, trong lòng hiểu ý nghĩ của chủ tịch Vương, nhưng hiểu thì hiểu mà nói thì vẫn phải nói:

- Chủ tịch Vương, anh cứ bận rộn đi, tôi về trước.'

Khi Phùng Chí Trường bỏ đi thì Vương Tử Quân khẽ xoa xoa thái dương, trong lòng hiểu rõ, Phùng Chí Trường lúc này đưa văn kiện đến cũng không muốn mình thông qua, chỉ là chào hỏi cho Đổng Quốc Khánh, hơn nữa chỉ là bắt chuyện sơ qua mà thôi, cũng không quá sâu.

Vương Tử Quân thầm nghĩ về ý kiến của Đổng Quốc Khánh, thế là rơi vào trầm ngâm.

- Tút tút tút.

Không biết bao lâu thì điện thoại trên bàn làm việc của Vương Tử Quân vang lên, hắn không nhìn số điện thoại, tiện tay nhấc máy, chợt nghe thấy đầu dây bên kia nói:

- Có phải là chủ tịch Vương không?

Vương Tử Quân thấy âm thanh kia có chút xa lạ, thế là nói:

- Đúng vậy, tôi là Vương Tử Quân, xin hỏi anh là...

- Chào chủ tịch Vương, tôi là Lưu Vinh Hòa.

Lưu Vinh Hòa giống như sợ Vương Tử Quân không biết mình là ai, hắn nói tiếp:

- Bí thư Lưu chính là ông cụ nhà tôi?

Bí thư Lưu? Vương Tử Quân có chút sững sờ, hắn cũng hiểu bí thư Lưu là ai, thế là cười nói:

- Thì ra là anh, hôm nay sao lại có thời gian gọi điện thoại cho tôi thế này?

Lưu Vinh Hòa cười ha hả nói:

- Chủ tịch Vương, tôi không có chuyện không lên điện tam bảo, cũng không dễ nói trong điện thoại. Thế này đi, tôi nay tôi ở khách sạn Khải Uy chờ anh, chúng ta không gặp không về.

Lưu Vinh Hòa nói xong thì nhanh chóng cúp điện thoại.

Vương Tử Quân nghe những âm thanh từ đầu dây bên kia, hắn thầm suy đoán mục đích của Lưu Vinh Hòa khi tìm mình. Hắn và phó bí thư Lưu Truyền Thụy có quan hệ không tệ, bí thư Lưu Truyền Thụy cũng nhiều lần giúp đỡ công tác của hắn, hắn biết bí thư Lưu Truyền Thụy có một người con trai nhưng tên gì thì không rõ.

Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, hắn lấy điện thoại ra bấm số của Trương Lộ Giai. Nếu muốn tìm hiểu về Lưu Vinh Hòa thì Trương Lộ Giai rõ ràng là lựa chọn tốt nhất.

- Tôi là Trương Lộ Giai, thì ra là trưởng phòng Hà, chào anh, chào anh! Anh chờ một chút, bây giờ tôi có hơi bận, chút nữa sẽ gọi điện thoại lại cho anh.

Trương Lộ Giai nghe điện thoại, nàng cũng không chờ Vương Tử Quân lên tiếng mà dùng giọng như súng liên thanh nói.

Trương Lộ Giai nói một đằng nhưng ý nghĩa lại nằm một nẻo, đó chính là bây giờ nàng không có thời gian, lát nữa sẽ gọi điện thoại trả lời cho Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân cũng không còn gì để nói, hắn buồn bực cúp điện thoại. Cũng may là Trương Lộ Giai không để hắn chờ lâu, vài phút sau nàng đã gọi điện thoại đến:

- Chủ tịch đại nhân của tôi ơi, vừa rồi thật sự không tiện, ngài có gì cần dặn dò vậy?

Vương Tử Quân nghe giọng nói dịu dàng của Trương Lộ Giai, hắn hận không thể đánh vào mông nàng một chặp. Không biết từ lúc nào thì Vương Tử Quân bắt đầu thích đùa với Trương Lộ Giai, khi không có người thì thường thích phát tiết với nàng, cũng không biết hắn nghĩ như thế nào.

Nhưng mỗi lần nghĩ đến Trương Lộ Giai thì Vương Tử Quân càng cảm thấy trong lòng bùng bùng lửa nóng, hắn nói:

- Anh đang ở thành phố Đông Bộ, vừa rồi em ở đâu vậy?

- Còn ở đâu nữa, ở trong nhà ông. Khi ông đến thành phố Đông Bộ thì chị cũng muốn đi theo đấy chứ, nhưng nghe nói có vợ của chủ tịch Vương, sợ cậu sẽ phải nằm giả bệnh vì gặp hai người phụ nữ xinh đẹp, thế cho nên mới ở nhà. Cậu cũng không biết nói vài lời trấn an chị sao?

Trương Lộ Giai khẽ dùng giọng u oán nói.

Vương Tử Quân lúc này rất muốn nói “chị thích thế nào thì tôi cũng chiều được cả”, thế nhưng hắn cũng không nói. Tuy hắn và Trương Lộ Giai đến với nhau trên cơ sở tình nguyện, nhưng thật lòng thì hắn vẫn cảm thấy xin lỗi Trương Lộ Giai.

Thấy Vương Tử Quân trầm mặc không nói thì Trương Lộ Giai tranh thủ thời gian mỉm cười:

- Được rồi, được rồi, đều là chị đây tự tìm việc cho mình, cậu cũng đừng giận.

Vương Tử Quân dở khóc dở cười, hắn chỉ có thể cười nói:

- Ông cụ thế nào rồi?

- Sức khỏe của ông rất tốt nhưng bây giờ lại nói nhiều, vừa rồi ông còn kéo tay chị, nói cậu và vợ là quần anh tụ hội, còn nhắc chị học tập theo, cũng tìm một người vừa lòng đẹp ý.

Trương Lộ Giai nói đến đây thì cười khúc khích:

- Chị thật sự là có học tập theo đấy chứ? Hơn nữa còn đạt đến cảnh giới cao nhất, có phải không?

Vương Tử Quân nghe được âm thanh tràn đầy hấp dẫn của Trương Lộ Giai, hắn không nhịn được cười:

- Tôi có thể chứng minh, chị không những chịu khó học tập, hơn nữa còn học tập rất tốt.

- Không tốt sao được khi mà đối tượng cũng giống nhau? Nhưng cậu phải đền bù tổn thất tinh thần cho chị, vị chị bị ông xem là phần tử phản diện, hừ hừ.

Vương Tử Quân nghe được lời hờn dỗi của Trương Lộ Giai thì không khỏi nở nụ cười, tâm tình tốt hẳn lên. Sau khi hàn huyên vài câu thổ lộ tương tư với Trương Lộ Giai, đột nhiên Trương Lộ Giai nói:

- Câu tìm chị có chuyện gì? Có phải muốn chị lấp đầy chỗ trống không?

Vương Tử Quân nghe thấy Trương Lộ Giai nói lấp đầy chỗ trống thì lửa nóng trong lòng bừng bừng, trên người có phản ứng rất rõ ràng.

- Chị Lộ Giai, tôi muốn hỏi thăm một người, chị biết Lưu Vinh Hòa không?

Vương Tử Quân hít vào một hơi thật sâu rồi nói ra chuyện chính sự.

- Lưu Vinh Hòa, quá quen thuộc, sao cậu lại hỏi anh ta?

Trương Lộ Giai trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng kỳ quái hỏi.

- Bây giờ anh ta đang làm gì? Vừa rồi tôi nhận được điện thoại của anh ta, bảo là mời tôi dùng cơm.

Vương Tử Quân chợt nói ra những gì Lưu Vinh Hòa vừa nói.


- Lưu Vinh Hòa là con trai lớn của bác Lưu, lớn hơn tôi năm tuổi, trước kia nghe nói ở thủ đô và không phát triển gì cả, hai năm qua về lại tỉnh Sơn Nam, bây giờ giống như đang cùng người nào đó phát triển kinh doanh.


- Cùng người ta kinh doanh?


Vương Tử Quân lặp lại lời của Trương Lộ Giai, trong lòng thầm hiểu rõ vấn đề.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK