Ủy viên tuyên truyền Tề Á Bân đứng trước bàn làm việc của Vương Tử Quân rồi dùng giọng kính cẩn nói.
Vương Tử Quân đặt bút trong tay xuống rồi hỏi ngược lại:
- Chuyện này anh đã báo cáo với chủ tịch Triệu chưa?
- Đã báo cáo, nhưng đồng chí Trác Trường Vĩ nói ban tài chính lúc này không có tiền, anh ấy cũng không có cách nào khác.
Tề Á Bân nói đến đây thì trên mặt có chút bức bối.
Vương Tử Quân trước nay vẫn luôn an tâm với Trác Trường Vĩ, lúc này nghe Tề Á Bân nói như vậy thì hắn khẽ nhíu mày nói:
- Tạp chí và báo đảng phát xuống xã cần thu bao nhiêu tiền?
- Bí thư Vương, là mười tám ngàn.
Tề Á Bân thật sự không thoải mái, chuyện đặt hàng báo và tạp chí đảng là phạm vi phụ trách của ban tuyên truyền, đã được chủ tịch Triệu ký tên, nhưng Trác Trường Vĩ không chịu xuất tiền, đây không phải cố ý làm khó mình sao? Nhưng hắn đối mặt với bí thư Vương Tử Quân thì chỉ biết nén giận, hạ tư thái xuống thấp. Sự việc Lâm Giang Luân vừa qua có ảnh hưởng rất lớn đến hắn, hắn biết rõ vị bí thư này dám nói dám làm vì kẻ tâm phúc, tốt nhất là làm tốt quan hệ với bí thư thì hay hơn.
“Mười tám ngàn cũng không phải là con số quá lớn, hơn nữa nhận báo đảng và tạp chí cũng là nhiệm vụ quan trọng, đồng thời Triệu Liên Sinh cũng đã mở miệng, Trác Trường Vĩ sao lại không buông tiền, chẳng lẽ trong đây có vấn đề gì sao?”
Vương Tử Quân trầm ngâm suy nghĩ một lúc, sau đó hắn nói với Tề Á Bân:
- Á Bân, lúc này tình hình tài chính của xã chúng ta hơi căng, cần ứng phó với nhiều thứ phát sinh. Anh cũng đừng gấp, tôi sẽ liên hệ với Trác Trường Vĩ, để xem có thể nhanh chóng xuất tiền cho anh không.
- Vậy thì được, cám ơn bí thư Vương.
Tề Á Bân gật đầu nói một câu, sau đó rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân khẽ xoa trán, nghĩ đến chuyện theo lời kể của Tề Á Bân, sau đó trầm ngâm một chút, đưa tay cầm lấy điện thoại.
- Cốc, cốc, cốc!
Những tiếng gõ cửa khẽ vang lên, ủy viên tổ chức Lý Thu Na đi đến. Lý Thu Na không phải là người bản địa, chỉ nói tiếng phổ thông mà không biết nhiều khẩu âm bản địa, bộ dạng rất tốt, hai tám hai chín tuổi, dáng người cao gầy, mặt hơi dài, cằm hơi nhọn, mắt to lông mày nhỏ, bộ dạng động lòng người. Nàng rất chú ý cách ăn mặc, mùa thu mặc váy, vai phải treo một cái túi xách nhỏ. Lúc này nàng ngồi xuống ghế sa lông trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, hai đầu gối khép lại, nhìn qua rất khéo léo, tự nhiên và hào phóng.
- Bí thư Vương, anh cả ngày bận rộn, tôi mãi luôn trông mong có cơ hội được anh tiếp kiến, cuối cùng cũng có cơ hội.
Lý Thu Na cong mày lên rồi nhếch miệng dùng giọng oán giận nói.
Vương Tử Quân chợt bật cười, hắn nhìn Lý Thu Na, cô gái này không kiêng kỵ gì lại còn khéo hiểu lòng người. Những cô gái đẹp luôn tìm cách cố gắng chiếm tiện nghi, những lời nói chán ngán xuất phát từ miệng nàng cũng không làm hắn cảm thấy chói tai, còn có chút hưởng thụ.
- Cái gì mà tiếp kiến?
Vương Tử Quân nở nụ cười chế giễu:
- Cô cho rằng tôi là thủ tướng sao?
Vương Tử Quân nói rồi đứng lên rót cho Lý Thu Na một ly trà.
- Tất nhiên, bí thư Vương có gì mà không được? Còn trẻ, đẹp trai, lại có khả năng, có bản lĩnh, như vậy tăng tiến cũng là phải.
- Ủy viên Lý, cô đang hát ca ngợi tôi sao?
Khi Vương Tử Quân càng hiểu sâu về xã Tây Hà Tử, hắn càng biết rõ Lý Thu Na này thanh danh truyền xa, tuyệt đối là một người phụ nữ không dễ đối phó, thế là trong lòng có thêm vài phần cảnh giác.
- Bí thư Vương, tôi biết rõ ngài cũng không dễ dàng gì, quan lớn như vậy nhưng tiền lại ít, làm việc sao có thể thông thuận?
Lý Thu Na lại tùy tiện bày ra bộ dạng hồ đồ không hiểu chuyện.
Vương Tử Quân lập tức nghĩ đến chuyện cô gái này tìm mình có việc, ngoài miệng lại vẫn khẽ nói:
- Cô tìm tôi có việc gì sao? Chút nữa tôi phải đi họp rồi.
Lý Thu Na tất nhiên hiểu tâm tư của Vương Tử Quân, nàng ối lên một tiếng rồi nói:
- Bí thư Vương, tôi còn có việc cần nhờ ngài.
- Chuyện gì cô cứ nói, xem tôi có thể hoàn thành được không?
Vương Tử Quân nói rất khách khí, nhưng lại giữ thái độ lập lờ nước đôi.
- Bí thư Vương, trước đó huyện ủy có cử hành một ban huấn luyện cán bộ thanh niên, những người tham gia ban huấn luyện đều phải nộp ba trăm sáu chục đồng tiền phí, lúc đó xã đã nói trước hết để cá nhân tôi ứng trước, nhưng đến bây giờ còn chưa chịu trả lại.
“Lại là vì tiền!”
Vương Tử Quân trực giác cảm thấy tài chính có vấn đề, nhưng lúc này hắn vẫn bình tĩnh nói:
- Nếu đã là chuyện do ban ngành đồng ý, vậy chị cô đi tìm chủ tịch Triệu, sau đó đến ban tài chính báo cáo.
Vẻ mặt Lý Thu Na chợt biến đổi, nàng hét lên:
- Bí thư Vương, tôi đã xin được chữ ký của chủ tịch Triệu, nhưng Trác Trường Vĩ nói ban tài chính không có tiền.
Lý Thu Na lên tiếng tất nhiên chỉ có một ý nghĩ:
“Trác Trường Vĩ là tâm phúc của ngài, vì vậy chuyện tiền bạc này ngài không lên tiếng không được!”
Vương Tử Quân giả vờ kinh ngạc nói:
- Nghiêm trọng như vậy sao?
Vương Tử Quân tuy ý thức được có vấn đề gì đó nhưng vẫn tiếp tục nói:
- Được rồi, tôi đã biết rồi, tôi sẽ cho Trác Trường Vĩ đến tìm cô.
- Cám ơn bí thư Vương, chuyện tiền bạc tôi chỉ có thể báo cáo với anh mà thôi. Tôi thật sự sùng bái anh.
Lý Thu Na cười lớn nói.
Lúc Trác Trường Vĩ lên làm trưởng ban tài chính thì Vương Tử Quân đã nói rõ, chuyện tài vụ cần bảo trì sự nhất trí cao độ với chủ tịch Triệu, Trác Trường Vĩ cũng đã đồng ý, đáng lý ra không nên xuất hiện tình huống này mới phải.
- Trường Vĩ, cậu đến phòng làm việc của tôi một chuyến.
Vương Tử Quân nói xong thì cúp điện thoại.
Khi Vương Tử Quân nằm trên mặt ghế trầm tư thì Đỗ Hiểu Mạn mặc một bộ tây trang xách theo hai cái bình thủy đi vào.
- Vất vả cho cô rồi, Hiểu Mạn.
Vương Tử Quân đứng lên, sau đó khẽ cười nói với Đỗ Hiểu Mạn.
- Bí thư Vương, tôi vẫn nhớ kỹ lần trước anh mở hội nghị cán bộ nhân viên văn phòng, anh đã từng nói một vị nhân viên văn phòng hợp cách phải có mắt diều hâu, chân thỏ, bụng ếch, đồng thời cũng phải biết nói ít.
- À, Hiểu Mạn, rất tốt, rất thông minh, mới đó đã hiểu được ý của tôi. Tôi hỏi cô, hai ngày nay trong xã có xảy ra chuyện gì không?
Vương Tử Quân đợi Đỗ Hiểu Mạn làm xong việc thì lơ đãng hỏi.