Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh - Bảo Thạch Tiêu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Tôi là người bất chính hay không, chẳng lẽ chị còn không biết sao?

Vương Tử Quân cười ha hả, sau đó khẽ dựa người ra phía sau.

- Bại hoại.

Trương Lộ Giai nhìn Vương Tử Quân nói ra những lời không thèm quan tâm thì trừng mắt nhìn, sau đó gắt giọng nói. Nhưng lúc này chút lo lắng trong lòng nàng đã tan biến sạch sẽ.

Mặt trời đã ngã về tây, bóng tối phủ xuống có vẻ an nhàn, ngay cả chim chóc cũng giống như sợ quấy nhiễu chủ nhân của khu vực này. Khi Trương Lộ Giai đưa giấy thông hành ra, chiếc xe lặng lẽ chạy đến biệt thự Trương lão gia tử.

Trương Lộ Giai đẩy cánh cửa quen thuộc, dưới một gốc cây đại thụ với tán lá chiếm một phần ba khoảng vườn, Trương lão gia tử đang ngồi uống trà, bên cạnh là một con mèo nhỏ ngoan ngoãn. Vương Tử Quân cũng thấy rõ uống trà và nuôi mèo chính là cực kỳ quan trọng với người đã về hưu, một là viết chữ, hai là mèo, nếu như không có trà thì thiếu đi chút tình cảm ôm ấp nhân sinh, nếu như thiếu mèo cũng xem như mất đi một chút tinh thần.

Trương lão gia tử thấy Trương Lộ Giai đi đến thì trên mặt lộ ra vẻ trìu mến, nhưng khi thấy Vương Tử Quân đi theo phía sau thì mặt già chợt đen sạm lại.

- Ông nội.

Trương Lộ Giai là cô bé lớn lên từ nhỏ bên cạnh ông, nàng thấy rõ vẻ mặt biến đổi của ông nội, nàng xem như hiểu rõ ông đã biết những gì phát sinh giữa hai người.

Trương lão gia tử cũng không nhìn Trương Lộ Giai, lão ném ánh mắt uy nghiêm lạnh lùng về phía Vương Tử Quân, đây là loại ánh mắt được rèn luyện ngoài sa trường, không đúng, nếu nói đó là ánh mắt, không bằng nói đó là một loại khí thế.

Vương Tử Quân trầm mặc không lên tiếng, khoảng sân nhỏ giống như trở nên chật hẹp, bầu không khí có chút căng cứng. Đầu óc hắn nhanh chóng vận chuyển, thầm nghĩ đáng chết sẽ phải chết, không thể nào sống mãi được, dù sao sự việc cũng đã xảy ra, lảng tránh không phải là biện pháp gì hay, thế là hắn dứt khoát ngẩng đầu lên đối mặt với ánh mắt của Trương lão gia tử.

Trương Lộ Giai từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh Trương lão gia tử, cho đến bây giờ cũng chưa từng thấy ông nội có biểu hiện như vậy. Nàng thấy rõ khí thế của ông, thế là sinh ra cảm giác sợ hãi theo bản năng, khi đó nàng lại càng cảm thấy lo lắng cho Vương Tử Quân.

Trương lão gia tử nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân nhưng lại không nói ra được nửa câu nửa chữ nào. Lão nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân một lúc, Vương Tử Quân cũng nhìn vào lão một lúc, cuối cùng lão mới mở miệng nói:

- Cậu nói xem, một ông lão như tôi có lỗi gì với cậu?

Vương Tử Quân nhìn gương mặt phát lạnh của Trương lão gia tử, hắn dùng giọng không chút do dự nói:

- Ông đối với cháu như đối với cháu ruột.

Trương lão gia tử nghe xong lời nói của Vương Tử Quân thì dùng giọng phẫn nộ chất vấn:

- Ông nội, là cháu tự nguyện, cũng không thể trách cậu ấy.

Trương lão gia tử dùng ánh mắt như mũi dùi nhìn chằm chằm vào cháu gái bảo bối của mình, sau đó dùng giọng trầm thấp và khẳng định nói:

- Nói như vậy thì chuyện này rõ ràng là không có lửa sao có khói? Thật sự tất cả vì cháu sao?

Trương lão gia tử nói xong thì nhắm mắt lại.

- Không, ông nội, không trách Lộ Giai, giữa cháu và chị ấy có lẽ không có đạo đức, nhưng lại có tình cảm thật sự.

Vương Tử Quân tuy không nói quá lớn nhưng lại tràn đầy kiên định.

- Ôi, cậu và Lộ Giai có tình cảm chân thật, vậy cậu có thể ly hôn với Tiểu Bắc để cưới nha đầu này không?

Trương lão gia tử cũng không buông tha mà lên tiếng truy đuổi.

Sự việc đến nước này thì Vương Tử Quân cũng không đơn giản bỏ qua, hắn dùng giọng thực chất nói:

- Ông, cháu không thể, không thể ly hôn với Tiểu Bắc, cũng không thể không có Lộ Giai.

- Cậu muốn giẫm chân hai thuyền sao? Tiểu tử?

Vẻ mặt Trương lão gia tử thật sự không nhận ra vui buồn, nhưng càng là như vậy thì Trương Lộ Giai càng thêm lo lắng.

- Ông, ông đừng bắt buộc cậu ấy như vậy, là cháu tự nguyện...

Vương Tử Quân có biểu hiện cực kỳ bình tĩnh, hắn cũng cực kỳ trấn định, ngôn từ cực kỳ chính xác:

- Ông Trương, cháu giẫm chân hai thuyền, nhưng cháu đảm bảo với ông, cháu nhất định sẽ cho Lộ Giai hạnh phúc.

- Cậu có thể đảm bảo sao?

- Cháu đảm bảo.

Ánh mắt nổi giận đùng đùng của Trương lão gia tử đã có chút ôn hòa, lão giống như hiểu rõ tất cả, thế là vỗ vỗ xuống chiếc ghế bên cạnh nói:

- Tốt, thái độ của cậu rất tốt, dám làm dám chịu, xem như cậu vượt qua kiểm tra, cậu ngồi đi.

- Cám ơn ông.

Vương Tử Quân vừa nói cám ơn Trương lão gia tử vừa kéo tay Trương Lộ Giai chậm rãi ngồi xuống.

- Tiểu tử cậu chưa cảm thấy đủ rối loạn sao? Thế nào còn xuất hiện ở thành phố Sơn Viên vào lúc này? Hơn nữa còn đưa Trương Lộ Giai đến gặp tôi?

Vương Tử Quân cười cười nói:

- Ông, cháu biết rõ ông muốn tốt cho cháu, thế nhưng cháu là một người đàn ông, cháu không thể để cho một mình chị Lộ Giai đối mặt với ông và chú Trương, vì vậy cháu mới đến đây. Cháu thừa nhận mình không phải hạng người không thích giang sơn và mỹ nhân, thế nhưng ít nhất sẽ có thể là chỗ dựa cho người phụ nữ của mình.

Vẻ mặt Trương lão gia tử hòa hoãn hơn một chút, ngoài miệng tuy không nói gì nhưng lại phá lệ rót cho Vương Tử Quân một ly trà:

- Đàn ông như vậy cũng không tính là vấn đề quá lớn, thế nhưng mấu chốt của vấn đề là nhìn vào sự việc này như thế nào. Cậu nói xem, nếu như vì chút chuyện nhỏ nhặt thế này mà ảnh hưởng đến tương lai của mình, như vậy là có giá trị sao?

Vương Tử Quân xem như đã tính từ trước:

- Ông, trước khi cháu đến đã tìm ra đối sách, chỉ là việc này cần ông hỗ trợ một chút.

- A, gần đây cậu xem ra là kẻ tâm địa gian xảo, cậu nói cho ông nghe xem, để xem cậu định xử trí nó như thế nào.

Vương Tử Quân cũng không che giấu, hắn nói rõ ràng kế hoạch của mình. Vẻ mặt Trương lão gia tử càng thêm hòa hoãn, lão dùng giọng cảm khái nói:

- Người ta nói Trường Giang sóng sau đè sóng trước, từng con sóng vỗ lên mặt cát, lời này thật sự không sai, cậu còn quỷ quyệt hơn cả ông nội của mình.

- Ông, thỏ dồn vào đường cùng cũng cắn người, bọn họ rõ ràng là khinh người quá đáng.

- Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa vang lên dồn dập, chợt có người lên tiếng:

- Ông nội, ông có nhà không? Cháu là Thiên Tâm.

Trương Lộ Giai nghe thấy em trai đến thì nhanh chóng đi ra mở cửa, lúc này Trương Thiên Tâm nóng lòng chạy xộc vào nhà.

- Ôi, chị gái, chị nên nắm chắc cơ hội mà chạy đi là vừa, lúc này bố mẹ đang cãi nhau, đúng rồi, chị và Vương...

Trương Thiên Tâm thấy chị gái thì dùng giọng không thể chờ đợi được nói, nhưng sau đó hắn quay đầu và thấy Vương Tử Quân, thế là không khỏi chấn động:

- Anh Vương, sao lại ở chỗ này...

- Ngồi xuống đi, lớn như vậy rồi mà chẳng có chút trầm tĩnh nào cả.

Trương lão gia tử dùng ánh mắt yêu thương nhìn cháu nội của mình, sau đó dùng giọng phê bình nói.

Trương Thiên Tâm hồn nhiên không quan tâm đến lời răn dạy của ông nội, hắn cầm một chiếc ghế đi đến ngồi xuống. Hắn nhìn chị gái mình ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân, thế là trong lòng thầm hiểu vấn đề.

- Thiên Tâm, tôi đến thừa nhận sai lầm với ông.

Trương Thiên Tâm nhìn Vương Tử Quân, lại nhìn bộ dạng hạnh phúc của chị gái, thầm nghĩ: Con bà nó Vương Tử Quân thật sự quá bá đạo, như thế nào mà xâm chiếm được cả chị gái của mình? Cậu theo chị tôi cũng chưa phải là vấn đề quá lớn, nhưng bây giờ lại công khai chạy đến gặp ông của tôi, cậu không phải quá dày mặt sao?

Khoảnh khắc này trong lòng Trương Thiên Tâm thật sự cuộn trào đủ mọi hương vị, có thể nói là đầy đủ ngọt bùi cay đắng. Đúng lúc này hắn chợt nghe thấy ông nội lên tiếng khiển trách:

- Thiên Tâm, cậu đã bao nhiêu tuổi rồi? Đến lúc này còn tìm người đánh nhau sao? Tôi nói cho cậu biết, bố cậu không quản được cậu, nhưng ông có nhiều phương pháp để xử lý cậu, nếu thật sự không ra gì, sẽ đưa cậu đến chỗ Tiểu Lý nhận giáo dục vài tháng.

- Ông nội, ông nội tốt, ngàn vạn lần đừng đẩy cháu ngoan của ông vào chỗ đó, bọn họ chính là bộ đội đặc chủng. Nếu ngài đưa cháu đến đấy, cháu của ngài thật sự không còn ngày vui nào cả.

Trương Thiên Tâm vừa nghe thấy ông mình nói như vậy thì gương mặt chợt tái đi, hắn đã từng thủ đoạn huấn luyện của thuộc hạ ông mình, đúng là đám người ma quỷ.

Trương Thiên Tâm dùng ánh mắt đầy uất ức nhìn Trương lão gia tử, lại nhìn Vương Tử Quân đang ngồi bên cạnh với bộ dạng điềm nhiên như không, trong lòng thầm nghĩ: Rốt cuộc lúc này là ai làm sao? Hai người Vương Tử Quân cho ra động tĩnh quá lớn nhưng ông nội lại để cho bọn họ uống trà, mình chạy đến báo tin lại bị ông la mắng nãy giờ, rốt cuộc mình có phải là cháu của ông nữa không?

Trương Thiên Tâm thật sự liên tục kêu khổ nhưng dưới sức ép của ông nội thì đành phải dùng giọng thành thật nói:

- Trên đường đi cháu đụng mặt La Xương Hào, tên khốn kiếp họ La kia mở miệng nói lời bẩn thỉu, thế là cháu nhịn không được tiến lên cho hắn một trận đòn.

- Có chuyện gì không?

Trương lão gia tử nhìn gương mặt bị thương của Trương Thiên Tâm, trong mắt lóe lên chút tình cảm ấm áp.

- Ông nội, không có gì cả, với thể lực và cơ thể mạnh mẽ của cháu ngài, hắn có thể làm được gì? Hừ, cháu cũng nắm chắc nặng nhẹ, chỉ thiếu một chút nữa là mặt hắn sẽ nở hoa.

Trương Thiên Tâm dùng giọng hời hợt nói nhưng tình cảnh trước đó cũng không đơn giản như vậy, Vương Tử Quân nghĩ như vậy thì nói:

- Không có chuyện gì, trước lạ sau quen, đánh một lần là được.

Vương Tử Quân nói xong thì Thủ tướng dùng ánh mắt sững sờ nhìn chằm chằm, thầm nghĩ có lẽ người này tám phần bị ngây ngốc vì đơn tố cáo kia, nếu không thì ngày thường hắn rất ôn hòa nhã nhặn, sao bây giờ lại nói giọng côn đồ như vậy?

Dù Trương Thiên Tâm có chút nghi vấn nhưng trong lòng rất sảng khoái, hắn nói:

- Tên họ La kia quá ti tiện, là loại người không đáng một đồng tiền, nếu không phải có ràng buộc thì tôi đã đánh chết nó rồi.

Vương Tử Quân nhấp một ngụm trà đứng lên nói:

- Ông Trương, Lộ Giai, các người cứ ở nhà trò chuyện, cháu đi gặp La Xương Hào một lần.

Trương Lộ Giai lập tức đứng lên nói:

- Tôi đi với cậu.

- Nha đầu, cháu cũng đừng nên làm rối thêm lên nữa, lúc này cháu đi cùng với Tử Quân, chẳng phải là càng bôi đen mặt mình sao?

Vương Tử Quân nhìn thấy hai mắt Trương Lộ Giai có vài phần thâm quầng, hắn dùng tay lau cho nàng, sau đó nói:

- Chị khóc cái gì? Chị ở nhà nấu cơm, chờ một chút thì em sẽ về.

- Vậy thì được, cậu nhanh chóng quay về!

Trương Lộ Giai đưa mắt nhìn Vương Tử Quân rồi khẽ dặn dò.

- À, chị yên tâm, tôi biết rồi.

Vương Tử Quân cười nhạt một tiếng rồi khẽ nói.

Trương Thiên Tâm nhìn hai người Vương Tử Quân và Trương Lộ Giai nói chuyện ăn ý với nhau, trong lòng khẽ động. Cái gì gọi là hạnh phúc? Chị mình và Vương Tử Quân như vậy thật sự cũng không phải điều gì xấu, ít nhất thì chị mình nhìn qua cũng có vẻ tốt đẹp hơn trước kia rất nhiều.

- Thiên Tâm, cậu hẹn La Xương Hào, tìm một địa điểm yên tĩnh là được.

Vương Tử Quân chờ Trương Lộ Giai đi vào nhà bếp thì nói với Trương Thiên Tâm:

- Cậu hẹn La Xương Hào, nói có chuyện cần bàn.

- Được rồi, cậu Vương, tiểu tử kia cũng có vài tên thủ hạ khá cứng, tôi có cần gọi thêm vài người đến giúp đỡ không?

Trương Thiên Tâm dùng giọng có chút lo lắng hỏi.

- Không cần, chúng ta đi đến cũng không phải đánh nhau với người ta. Tên này không thích hợp đánh số đông, chỉ thích hợp để một người ra tay mà thôi.

Vương Tử Quân cười hì hì rồi khẽ nói.



Trương Thiên Tâm nhìn gương mặt tràn đầy tự tin của Vương Tử Quân, hắn thật sự cảm thấy choáng váng. Trong lòng thầm nghĩ, anh Vương, chúng ta đi đến như thế này có khác gì gây chiến với người ta? Nhưng hắn lại khá quen thuộc với một người là anh rể mà cũng không phải là anh rể như Vương Tử Quân, trước nay Vương Tử Quân nói gì thì hắn cũng nghe nấy, thế là dùng giọng sảng khoái nói;

- Được rồi, tôi sẽ hẹn gặp hắn, tiểu tử này vừa rồi còn hùng hùng hổ hổ, nói rằng nếu giỏi thì đến tối đi gặp hắn.

Trương Thiên Tâm nói vài ba câu đã quyết định sự việc, nhưng khi bọn họ đi ra ngoài, cung không ngồi lên xe Santana của Vương Tử Quân, bọn họ leo lên một chiếc xe mang biển số quân đội chạy ra ngoài khu biệt thự. Trương Thiên Tâm lớn tiếng nói:

- Cậu Vương, thấy chiếc xe này thế nào? Hì hì, tôi tốn không ít tiền mới có được nó đấy.

Vương Tử Quân khẽ dựa lưng lên hàng ghế phía sau xe rồi nói:

- Cũng không tệ lắm.

- Đây là loại xe đã được nước ngoài cải tạo lại, tốt hơn sản phẩm trong nước rất nhiều. Con bà nó, cũng không phải nói Trương Thiên Tâm tôi không yêu nước, thế nhưng sản phẩm trong nước quá chán nản, chưa nói đến tiền dầu nhớt, chạy cũng không ra gì.

Trương Thiên Tâm giẫm chân ga, chiếc xe chạy ra khỏi khu biệt thự như sao băng.

Trên đường đi Vương Tử Quân ít khi nói chuyện, đều là Thái Thần Bân và Trương Thiên Tâm nói chuyện với nhau. Khi ra khỏi cổng khu biệt thự phân khu tỉnh Sơn Nam thì Trương Thiên Tâm đã muốn hỏi Vương Tử Quân đối phó với La Xương Hào như thế nào nhưng đều nhịn được, lúc này thấy sắp đến điểm hẹn, thế là hắn không nhịn được phải nói:

- Cậu Vương, cậu chuẩn bị xử lý thằng khốn kia thế nào?

- Đến lúc đó cậu sẽ biết.

Vương Tử Quân nhìn bầu trời đêm rồi thản nhiên nói.

Trương Thiên Tâm dừng xe lại bên cạnh một thân cây tươi tốt, khi xe dừng lại thì có bốn năm chiếc xe khác chạy đến, đi đâu là một chiếc BMW màu đen. Khi những chiếc xe kia chạy gần đến nơi, lại thấy chiếc xe của Trương Thiên Tâm, đèn xe đã được độ sáng được bật lên sáng chói.

- Ha ha ha, Trương Thiên Tâm, cậu em vợ tiền nhiệm của tôi, tuy bây giờ chị cậu đã ở xa tôi thế nhưng ông đây vẫn có thể nể tình cũ mà thừa nhận cậu là em vợ. Dù sao thì vợ chồng một ngày cũng xem như có tình cảm cả đời, nể mặt cậu em vợ mà anh mới đến đây, ha ha, cậu tìm anh có việc gì không?

La Xương Hào thò đầu ra ngoài xe rồi dùng giọng hả hê nói với Trương Thiên Tâm.

Trương Thiên Tâm xiết chặt nắm đấm, trong miệng mắng:

- Cháu nội, hôm nay ông đến là muốn phế mày đi, đến đây đi, có giỏi thì đấu với ông.

- Đấu tay đôi sao? Anh sợ cậu sao? Nhưng này cậu em vợ, cậu đã nói như vậy, anh cũng không thể không nể mặt cậu. Thế này đi, anh cho cậu lựa chọn, đỡ người khác nói La Xương Hào anh đây ức hiếp con nít. Tiểu tử câu một mình đấu với đám các anh, hay các anh đấu với một mình cậu.

Đám côn đồ đi theo La Xương Hào bị chọc cười bởi câu nói này, cả đám cười ha hả mở miệng trêu chọc:

- Anh La, cậu em vợ của anh có đánh đấm được không vậy?

- Còn nữa, nếu tiến lên một lượt, chúng ta đánh đấm hăng say, sợ rằng cũng khó thể nào tiết chế được. Đến lúc đó nếu chúng ta làm tổn thương gân cốt của em vợ anh La, chẳng phải cũng khó ăn nói với anh La sao?

- Ha ha ha...

Tiếng huýt sáo và còi xe hơi vang lên trong khu rừng cây yên tĩnh, La Xương Hào đưa mắt nhìn Trương Thiên Tâm, bộ dạng mèo vờn chuột. Hắn nhìn Trương Thiên Tâm thò đầu ra khỏi xe, thế là vung tay cho đám côn đồ im miệng, lúc này mới nói tiếp:

- Cậu em vợ, tôi đã sớm không vừa mắt cậu, hai năm qua tiểu tử cậu phát triển rất thuận lợi, thật sự làm cho anh đây phải ghen ghét. Nhưng chị cậu cũng rất giỏi, lại chơi trò như thế, không ngờ cấu kết với Vương Tử Quân, ha ha.

- Thật sự là ông trời có mắt.

- Thiên Tâm, để hắn lên xe của chúng ta, tôi có chuyện cần bàn với hắn.

Vương Tử Quân khoát tay áo với Trương Thiên Tâm đang định mắng lại, tỏ ý việc của mình quan trọng hơn.

- Được.

Trương Thiên Tâm đồng ý một tiếng, hắn định mở miệng thì chợt nhớ gì đó nghiêng đầu nói:

- Anh Vương, đừng nghi rằng La Xương Hào lớn lối như vậy mà lớn gan, hắn căn bản không dám lên xe của chúng ta.

- Nếu hắn không lên xe, cứ nói cho hắn biết ba chữ La Linh Hoa.

Vương Tử Quân dùng giọng tràn đầy tự tin nói.

La Linh Hoa có nghĩa là gì? Trương Thiên Tâm có chút do dự, nhưng hắn vẫn thực hiện theo những lời của Vương Tử Quân. Khi hắn mời La Xương Hào lên xe của mình, lại bị La Xương Hào mỉa mai, đám côn đồ càng lên tiếng hát đệm với La Xương Hào, ồn ào mỉa mai Trương Thiên Tâm.

- La Linh Hoa.

Trương Thiên Tâm cảm thấy nóng mặt, nhưng hắn vẫn lớn tiếng nói ra ba chữ kia.

- Cái gì mà La Linh Hoa, tiểu tử kia bị ngây ngốc rồi sao?

Một cô gái xinh đẹp ngồi trên ghế lái phụ sát bên La Xương Hào khẽ lắc bộ ngực lớn của mình, sau đó nở nụ cười nói với La Xương Hào.

Nhưng La Xương Hào mới vừa rồi còn không an phận trên người nàng, lúc này giống như một binh sĩ bại trận xuống ngựa, thật sự không còn chút sức lực nào. Không những động tác tay dừng lại, thậm chí cơ thể cũng đờ ra, gương mặt xám trắng.

- Anh Xương Hào, chờ lát nữa đánh tên khốn kia một trận thì chúng ta đến khách sạn Seaspace dùng cơm.

Người phụ nữ này cũng không phát hiện vẻ khác thường của La Xương Hào, nàng khẽ đụng đụng vào người hắn, muốn dùng cơ thể thổi bùng ngọn lửa dục vọng của đàn ông, biến một tên đàn ông lý trí thành thú tính.

- Ăn con bà mày.

La Xương Hào vung bàn tay cho người phụ nữ bên cạnh một tát trời giáng, sau đó hắn đẩy cô nàng ra, nhanh chóng đi xuống xe, trên mặt có vài phần sợ hãi:

- Mày...Sao mày biết La Linh Hoa.

- Tao sao mà biết được thì mày quản được sao? Nhưng nếu mày không muốn tất cả mọi người đều biết, vậy thì ngoan ngoãn lên xe cho ông.

Trương Thiên Tâm thấy La Xương Hào đã sợ hãi thì trong lòng cực kỳ vui vẻ, thái độ có vẻ càng thêm cứng rắn.

- Tốt.

La Xương Hào cũng không nói gì, hắn kiêu ngạo phất tay vớii đám cấp dưới, sau đó đi vào trong xe của Trương Thiên Tâm.

- Là mày.

Khoảnh khắc khi thấy Vương Tử Quân ngồi trong xe của Trương Thiên Tâm thì La Xương Hào thật sự cả thấy sợ hãi.

- Là tôi.

Vương Tử Quân khẽ cười cười với La Xương Hào, sau đó tỏ ý cho đối phương ngồi xuống bên cạnh mình. La Xương Hào nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Vương Tử Quân, hắn trầm ngâm giây lát rồi ngồi xuống bên cạnh.

Vương Tử Quân không mở miệng, hắn chậm rãi nhìn một bản tài liệu trong tay. Lúc này ánh đèn xe có chút ảm đạm nhưng La Xương Hào lại mơ hồ thấy được trong bản tài liệu trên tay Vương Tử Quân có một tấm hình quen thuộc.

- Cũng không ngờ La đại thiếu gia lại làm ra những trò này.

Vương Tử Quân lật đến tờ tài liệu cuối cùng, sau đó hắn ném bản tài liệu trong tay cho La Xương Hào.

La Xương Hào thật sự giống như nổi điên, hắn lật qua lật lại bản tài liệu trong tay, trong miệng dùng giọng khó tin nói:

- Sao mày có thứ này? Thứ này phải được hủy rồi mới đúng chứ? Sao mày lại có nó?

- Nếu muốn người ta không biết thì đừng làm, cưỡng gian trẻ nhỏ đến mức chết người, đúng là chỉ có anh mới làm được. Anh cho rằng vừa dùng uy vừa dùng lợi sẽ ép người bị hại không tố cáo sao? Tôi nói cho anh biết, nếu anh làm ra việc gì đó, đừng hòng muốn lừa được người ta.

Vẻ mặt Vương Tử Quân cực kỳ lạnh lẽo, một áp lực khủng bố từ trên người bùng phát.

La Xương Hào nhìn Vương Tử Quân, sau đó lại nhìn tài liệu trong tay, trong mắt lóe lên luồng hào quang hung ác.

- Đừng nói là người của anh không cản được tôi, dù cản được thì làm thế nào? Mười phút sau nếu không thấy tôi quay về, như vậy anh xem như xong đời.

Vương Tử Quân khẽ cười với La Xương Hào, lại dùng giọng tràn đầy tự tin nói.

- Tôi...Tôi, chủ tịch Vương, anh muốn tôi làm gì? Chỉ cần anh ra lệnh một câu là được. Tôi căn bản không thể so với anh, nhưng nếu sau này anh có gì phân phó, tôi dù chết cũng không chối từ. Kính xin anh...Anh buông tha cho tôi.

Vốn La Xương Hào vẫn còn vài phần tâm tư ôm hy vọng hão huyền, thế nhưng Vương Tử Quân nói ra hai câu cuối cùng lại làm cho hắn tan vỡ, hắn giữ chặt bàn tay của Vương Tử Quân, trên mặt đầy vẻ cầu khẩn.

Trương Thiên Tâm nhìn La Xương Hào lúc này đã quỳ xuống cầu xin, trong lòng đầy cảm giác khinh bỉ. Thầm nghĩ năm xưa bố mình rốt cuộc uống thuốc gì mà gả chị gái cho một tên bất lực như thế kia, may mà bây giờ hai bên đã không còn liên hệ gì với nhau nữa rồi.

- Cũng không thể không thả anh ra, dù sao chúng ta cũng không có thù oán gì quá lớn, tuy tôi rất muốn báo thù cho con gái nhà người ta, thế nhưng bọn họ không muốn ra mặt, tôi cũng không muốn làm ác nhân.

Vương Tử Quân nhìn La Xương Hào rồi khẽ cười nói tiếp:

- Nhưng lúc này tôi thật sự cần có một người hỗ trợ.

- Tôi hỗ trợ, tôi chân thành hỗ trợ, dù ngài muốn tôi làm gì, dù ngài muốn làm bí thư thành phố Đông Bộ, tôi cũng nói với bố, giúp anh lên tiếng ở hội nghị thường ủy.

La Xương Hào nghe thấy Vương Tử Quân không tố cáo mình, hắn lập tức cực kỳ vui sướng, lúc này vì có chút kích động mà giọng điệu có hơi lớn.

- Cũng không cần như vậy, hai ngày này anh chỉ cần làm thế này là được...

Vương Tử Quân nói, hắn nói rõ kế hoạch của mình một lượt, sau khi nói xong thì cười hì hì nói:

- Quan hệ nam nữ trước nay khó thể đảo ngược, hơn nữa tôi không làm chủ tịch thành phố thì cũng có nhiều việc khác để làm, có thể làm ông chủ công ty, đây chẳng qua là một việc vô cùng đơn giản, anh nói xem có đúng không?

- Đúng vậy, chủ tịch Vương nói rất đúng, với bản lĩnh của anh thì kiếm chút tiền lời không phải là vấn đề.

La Xương Hào dùng giọng nịnh nọt nói.

Vương Tử Quân thoải mái dựa lưng lên hàng ghế phía sau nói:

- Làm quan không được tự do, trở thành giám đốc xí nghiệp thì có khi lại càng thoải mái hơn. Nhưng này Tiểu La, nếu anh dám gây khó khăn cho tôi, anh cũng chỉ có thể từ biệt cuộc đời, bố anh cũng chỉ có thể cùng tôi rời khỏi quan trường mà thôi. Tôi cảm thấy bí thư La thật sự có năng lực, nếu rời khỏi quan trường rất có thể sẽ là ông chủ lớn, biết đâu sẽ tìm được một thư ký xinh đẹp, sẽ sinh ra một cậu em thừa hưởng hương khói La gia nhà anh?

Gương mặt La Xương Hào chợt tái xám, chính hắn biết rõ chuyện của mình, bây giờ hắn thật sự không còn một chút tâm lý muốn chống lại Vương Tử Quân. Hắn nhìn gương mặt lạnh nhạt của Vương Tử Quân, thế là cười khổ nói:

- Chủ tịch Vương, tôi xin đảm bảo với anh, tôi nhất định sẽ làm tốt vụ này.

- Tôi tin tưởng anh.

Vương Tử Quân nói xong thì ném cho La Xương Hào một bản sao tài liệu, sau đó nói:

- Đi thôi, không có việc gì thì chịu khó mà học tập.

La Xương Hào nhìn bản sao tài liệu, trên mặt có chút chần chừ. Nhưng sau đó hắn lại thành khẩn đặt bản tài liệu lên tay Vương Tử Quân rồi nói:

- Chủ tịch Vương, hay là ngài giữ lại đi, đặt trong tay ngài thì tôi sẽ yên tâm hơn.

- Anh cứ giữ lấy nó, thứ này thật sự rất ô uế, tôi có cả trăm phần, thích lúc nào có lúc đó.

Vương Tử Quân phất phất tay rất hời hợt, tỏ ý La Xương Hào có thể bỏ đi.

La Xương Hào thật sự rất muốn khóc, hắn nhìn Vương Tử Quân, vẻ mặt tràn đầy ai oán. Hắn giống như hóa thành một oán phụ, vì thứ này thật sự là đón trí mạng với hắn, cũng là cuộc sống của hắn, đối phương sao chép ra nhiều đòn trí mạng như vậy, không phải muốn mạng hắn sao?

- Tôi sẽ nhận, chủ tịch Vương, ngài còn có gì cần phân phó không?

La Xương Hào cố gắng áp chế cảm giác đau đớn mà nhét phần tài liệu vào túi, sau đó lên tiếng xin chỉ thị với Vương Tử Quân.

- Không cần, anh đi đi.

Vương Tử Quân vung tay lên cho La Xương Hào bỏ đi.

- Được, tôi đi ngay.

La Xương Hào xuống xe, sau đó giống như nhớ ra điều gì đó:

- Chủ tịch Vương, sau này có gì ngài cứ phân phó, tôi nhất định sẽ hoàn thành thỏa đáng.

Vương Tử Quân nhìn La Xương Hào bỏ đi, thế là hắn chợt nói:

- La Xương Hào, anh đến đây một chút, có chuyện cần nói với anh.

- Chủ tịch Vương, có gì anh cứ phân phó.



La Xương Hào cúi đầu nói.

- Thiên Tâm, cậu nói với La Xương Hào đi.

Vương Tử Quân gật đầu với Trương Thiên Tâm rồi dùng giọng thản nhiên nói.

Trương Thiên Tâm đã sớm chuẩn bị sẵn, khi Vương Tử Quân lên tiếng thì hắn vung khay gỗ lấy được từ nhà ông nội để đánh vào đầu La Xương Hào.

- Á!

Một tiếng hét thảm thiết vang lên từ miệng La Xương Hào, sau đó La Xương Hào dùng hai tay ôm đầu, từng giọt máu chảy xuống.

Đám côn đồ đi theo thấy La Xương Hào bị đánh thì nhanh chóng xuống xe.

- Làm gì vậy? Chúng mày đánh anh Hào sao? Tao không cho chúng mày yên.

- Đừng cho bọn họ đi, đánh chết bọn họ.

Khi những âm thanh vang lên nhốn nháo thì La Xương Hào đã tỉnh táo trở lại, hắn nhìn Vương Tử Quân đang ngồi lạnh nhạt sau xe, sau đó cắn răng nói:

- Chủ tịch Vương, đây là có ý gì?

- Không có ý gì, chỉ là nhìn thấy anh không vừa mắt, thế nên đánh một cái, có ý kiến gì sao?

Vương Tử Quân lấy ra một điếu thuốc châm lửa rồi nói.

“Có ý kiến gì sao?”

La Xương Hào chợt sinh ra cảm giác muốn khóc, hắn có ý kiến gì sao? Có sao?

La Xương Hào nghĩ đến hậu quả khi sự việc kia lan truyền ra ngoài, lại nghĩ đến những lời của Vương Tử Quân, trong lòng hắn chợt sinh ra cảm giác sợ hãi. Hắn đưa tay sờ lên đầu mình, sau đó mới nói:

- Không có ý kiến gì, tôi sao có ý kiến với chủ tịch Vương được? Anh thấy tôi không vừa mắt thì cứ tự nhiên ra tay.

La Xương Hào đi, sau khi người phụ nữ của hắn ở trên xe tìm đâu ra một tiếng vải trắng băng đầu thì cảm nhóm người bỏ đi, bộ dạng kẻ nào cũng cực kỳ xám xịt. Khi tiếng xe hơi đinh tai nhức óc cuốn đi phương xa, không gian lại trở nên yên tĩnh.

- Ha ha ha, cậu Vương, thật sự rất sướng, đập nó một cái sướng rơn người, nếu biết đánh hắn sướng như vậy, tôi sẽ lấy cây gậy sắt của ông nội ra xài mới sướng.

Trương Thiên Tâm khoát tay múa chân sung sướng nói, trong miệng cực kỳ hưng phấn.

- Đi chết đi.

Vương Tử Quân khoát tay chặn Trương Thiên Tâm lại rồi nói:

- Nếu tiểu tử cậu muốn đưa gậy sắt đến, chẳng phải muốn mạng hắn ta sao? Tôi còn cần hắn làm việc nữa.

- Hì hì, tôi chỉ nói chơi mà thôi, tiểu tử kia rõ ràng là một kẻ giẻ rách, không đáng để cho phải ném mạng theo hắn.

Thủ tướng nói rồi khẽ cười rồi nói với Vương Tử Quân:

- Cậu Tử Quân, hỏi cậu một việc nhé! Cậu có căn cứ chính xác về hành động vô liêm sỉ của hắn, vì sao không trừ khử hắn luôn đi? Như vậy cũng xem như làm việc chính nghĩa, sao còn phải sử dụng hắn làm gì cho mệt?

- Làm vậy thật sự rất đúng, nhưng tôi tuy đã điều tra được nhiều việc liên quan đến La Xương Hào, thế nhưng lại không có căn cứ cực kỳ chính xác, tất cả chỉ là bản sao chép mà thôi.

Vương Tử Quân nói đến đây thì dùng giọng chua xót nói:

- Tôi đã cho luật sư xem qua rồi, nếu chỉ dựa vào những tờ giấy coppy này thì căn bản khó thể cho ra phán quyết.

Trương Thiên Tâm thở dài một hơi, ngay sau đó đã trợn mắt nói:

- Anh chỉ có những bản sao chép, chỉ dựa vào những cbarn coppy này mà anh ép La Xương Hào phải làm việc, hơn nữa lại cho tôi đánh hắn một cái sướng tay như vậy?

- Đúng thế.

Vương Tử Quân dựa lưng ra phía sau rồi cười cười dùng giọng thản nhiên nói.

- Ha ha ha, nếu La Xương Hào mà biết được, sợ rằng sẽ tức chết mất.

Trương Thiên Tâm vừa cười vừa lớn tiếng nói, sau khi biết rõ kết quả thì hắn cảm thấy cực kỳ sảng khoái, còn cảm thấy hết giận hơn so với một cú đánh lên đầu La Xương Hào lúc vừa rồi.

Khi hai người Vương Tử Quân và Trương Thiên Tâm đang cười vui vẻ thì Thái Thần Bân chợt nói:

- Chủ tịch Vương, anh Vương, vừa rồi tôi còn cảm thấy có chút nghi hoặc, bây giờ xem như đã có thể xác định.

Trương Thiên Tâm nhìn bộ dạng giả vờ trầm tĩnh của Thái Thần Bân, thế là hắn ôm vai của Thái Thần Bân rồi nói:

- Cậu Thần Bân, cậu có cái gì nghi hoặc chứ? Hôm nay anh Thiên Tâm đây vui vẻ, cậu cứ nói ra anh xem.

Thái Thần Bân hiểu rõ ý nghĩ của Trương Thiên Tâm, trong lòng cũng khẽ động, nếu Trương Thiên Tâm mời khách thì rõ ràng là rất tốt. Nhưng hắn nhìn Vương Tử Quân đang ngồi ở phía sau, hắn cố gắng để cho chính mình trở nên kiên định:

- Anh Trương, với địa vị cũng là lãnh đạo của tôi vào lúc hiện tại, tôi tuyệt đối sẽ không tiếp nhận những trò hư hỏng của anh.

- Cán bộ lãnh đạo? Hừ, không phải chỉ là một chủ tịch xã sao? Như thế nào còn sợ bóng sợ gió như vậy?

Trương Thiên Tâm và Thái Thần Bân có quan hệ khá tốt, thế cho nên mở miệng cũng khá tùy ý.

Thái Thần Bân vừa muốn giải thích thì nghe thấy Trương Thiên Tâm tiếp tục nói:

- Được rồi anh bạn, cậu rõ ràng là có tâm tư mà không có gan làm việc, loại người như cậu chỉ có thể xuống địa ngục mà thôi. Cậu nói đi, có gì xảy ra? Chị tôi đang chờ chúng ta về nhà dùng cơm.

- Chủ tịch Vương, anh Trương, hai anh còn nhớ rõ mảnh vải trăng băng bó đầu La Xương Hào vừa rồi không?

Thái Thần Bân nghiêm mặt hỏi, nhưng da mặt có hơi run rẩy, rõ ràng đang cố gắng áp chế thứ gì đó.

- Thấy rõ ràng, làm sao vậy?

Trương Thiên Tâm cũng thấy La Xương Hào được băng bó trên đầu, thế nhưng đó chỉ là mảnh vải trắng, căn bản không có gì đáng chú ý.

- Nhìn vào tấm vải trắng đó, cũng nhìn vào hình dạng của nó, tôi nghĩ đó là một thứ của phụ nữ...

Thái Thần Bân nói đến đây thì dừng lại.

- Rốt cuộc là thứ gì? Mau nói nhanh lên, nếu không cẩn thận anh đây cho cậu một trận.

Trương Thiên Tâm được Thái Thần Bân làm cho bừng bừng hứng thú, hắn giữ lấy tay Thái Thần Bân rồi vội vàng hỏi.

- Là quần lót.

Thái Thần Bân nhìn gương mặt của Trương Thiên Tâm, sau đó gằn từng chữ nói.

- Cậu nói gì?

Trương Thiên Tâm nói rồi nhanh chóng cười phá lên ha hả. Vương Tử Quân ở phía sau tuy cố gắng bảo trì phong độ của mình, thế nhưng thật sự khó thể nhẫn nhịn được. Hắn được Thái Thần Bân nhắc nhở mới chợt nhớ đến mảnh vải trắng trên đầu La Xương Hào, sau khi La Xương Hào bị đánh lên đầu thì đám thuộc hạ chạy đi tìm thứ gì đó để băng bó, nhưng mùa hè ai cũng ăn mặc mỏng manh, trong lúc rối loạn rõ ràng là thứ gì cũng sử dụng được.

Khi một tên đàn em định lấy áo choàng của mình để băng bó cho La Xương Hào, đột nhiên một người phụ nữ từ trên xe đi xuống lấy mảnh vải trắng phủ lên đầu La Xương Hào.

- Ha ha ha...

Vương Tử Quân cũng cười, nhưng hắn thấy đây là sự việc khá bình thường, kiếp trước còn có người sử dụng quần lót như khăn tay, hơn nữa bây giờ chỉ là dùng đẻ băng bó vết thương.

- Cậu Thái, cậu Thái à, tôi thật sự còn không phát hiện cậu có bản lĩnh như vậy, thật sự không thể dùng từ ngữ nào để nói rõ sự sùng bái của tôi với cậu.

Trương Thiên Tâm lại vỗ vai Thái Thần Bân rồi nói tiếp:

- Tiểu tử cậu thật sự là một điển hình của những người chú tâm xem xét.

Thái Thần Bân cũng không ngờ chút phát hiện của mình lại bị Trương Thiên Tâm nói như vậy, thế là hắn cười ha hả, sau đó lên tiếng trêu đùa lại Trương Thiên Tâm. Tiếng cười rộn rã vang lên, xe cũng được khởi động và chạy đi như bay.

Trần Nguyên Hà vừa đi làm đã được thông báo đến phòng làm việc của Diệp Hoa Đình. Trần Nguyên Hà là chủ nhiệm một ban, tuy hắn không quá xa lạ với bí thư Diệp Hoa Đình, nhưng đây là lần đầu tiên được thông báo đến phòng làm việc của bí thư ủy ban kỷ luật.

Khi đi đến bên ngoài phòng làm việc của Diệp Hoa Đình, thư ký Tiết Tự Lập của Diệp Hoa Đình đang đứng ngoài cửa, thấy hắn đi đến thì khẽ nói:

- Chủ nhiệm Trần, bây giờ bí thư Đoạn đang ở trong phòng làm việc của bí thư Diệp, lúc này ngài đến phòng của tôi chờ một lát vậy.

- Vậy thì xem như quấy rầy cậu.

Trần Nguyên Hà tuy nóilaf quấy rầy nhưn gương mặt lại lạnh như băng.

Tiết Tự Lập đi đến công tác ở văn phòng ủy ban kỷ luật cũng đã khá lâu, nhưng trước khi Diệp Hoa Đình đến tỉnh Sơn Nam thì hắn vẫn luôn là một nhân viên bình thường, sau đó Diệp Hoa Đình vừa ý đưa hắn lên làm thư ký, hắn xem như một bước lên trời. Hắn trở thành một tồn tại mà không người nào dám bỏ qua ở ủy ban kỷ luật tỉnh ủy.

Thư ký chính là cái bóng của lãnh đạo, đây là quy tắc tuần hoàn luôn đúng trong quan trường. Sau khi rót một ly nước cho Trần Nguyên Hà, Tiết Tự Lập cười ha hả nói:

- Chủ nhiệm Trần, biết đâu một thời gian ngắn sau đó tôi lại phải chúc mừng anh.

- Ôi, tôi thì có gì đáng chúc mừng chứ? Phải là tôi chúc mừng cậu mới đúng.

Tuy tính cách có chút quái gở nhưng Trần Nguyên Hà cũng không phải kẻ chẳng biết kéo quan hệ, hắn biết rõ địa vị quan trọng của Tiết Tự Lập, thế cho nên bây giờ ngồi nói chuyện với nhau cũng khá có lực tương tác.

- Xem chủ nhiệm Trần nói kìa, thật sự khó thể làm anh tin tôi. Anh cứ xem, để vài ngày nữa anh sẽ biết tôi không lừa anh.

Tiết Tự Lập cười hì hì nhưng cũng nói ra vài phần.

Trần Nguyên Hà biết rõ đám thư ký thường là như vậy, nói một nửa giữ lại một nửa, ý nghĩa của nó là như thế nào thì cần lĩnh ngộ dựa vào trí thông minh của chính mình. Lúc này Tiết Tự Lập tuy không nói nhiều, hắn cũng không hỏi nhiều, như vậy không những không đạt được mục đích, còn có thể đạt được hậu quả khác biệt khác.

- Cậu Tiết, có thể nói cho tôi một chút thông tin được không? Lúc này lãnh đạo triệu kiến tôi rốt cuộc là vì chuyện gì? Như vậy cũng dễ dàng để tôi cho ra chút chuẩn bị. Bí thư Diệp vừa đến ủy ban kỷ luật, chúng ta còn chưa tiếp xúc quá sâu, nếu như nói một câu không thích đáng làm cho bí thư Diệp mất hứng thì xem như tương lai của tôi cũng đi tong.

Trần Nguyên Hà nâng ly lên làm một ngụm, hắn khẽ nói với Tiết Tự Lập.

Tiết Tự Lập đưa mắt nhìn ra ngoài, thấy gian phòng đối diện với phòng mình không có dấu hiệu mở cửa ra, thế là khẽ nói:

- Chủ nhiệm Trần, nếu là người khác thì tôi sẽ không nói, nhưng ai bảo chúng ta là anh em tốt, tôi nói cho anh biết, chuyện lần này có liên quan đến Vương Tử Quân.

- Vương Tử Quân làm sao?

Tâm tình của Trần Nguyên Hà chợt trầm xuống, tuy hắn biết rõ chuyện này chưa xong nhưng nó phát ra từ miệng của thư ký Diệp Hoa Đình, như vậy tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ.

- Tôi đã nghe nói, có phải là chuyện người ta gửi thư tố cáo không?

Trần Nguyên Hà dù thật sự có chút lo lắng cho Vương Tử Quân, thế nhưng hắn lại dùng giọng cực kỳ bình tĩnh nói.

Tiết Tự Lập cười hì hì nói:

- Cũng không phải như vậy, để tôi nói cho ngài rõ, chuyện này là vụ án lớn đầu tiên của bí thư Diệp khi đến nhận chức ở tỉnh Sơn Nam, hơn nữa còn liên quan đến cán bộ cấp giám đốc sở. Anh cũng biết đấy, bí thư Diệp đến tỉnh Sơn Nam có thể nói là đi mạ vàng, chỉ cần nắm vụ án cho tốt, bí thư Diệp sẽ tuyệt đối không bạc đãi anh em của mình.

- Chỉ dựa vào một tấm hình mà lập án với một cán bộ cấp giám đốc sở, có phải có chút...

Trần Nguyên Hà có chút do dự, sau đó nói.

- Hì hì, ai nói lập án điều tra, đây là bảo vệ cán bộ trẻ tuổi, bảo vệ sự trong sạch của cán bộ.

Tiết Tự Lập tuy nói như vậy nhưng vẻ mặt lại cho Trần Nguyên Hà một ý nghĩ hoàn toàn khác.

Trần Nguyên Hà xem như đã hiểu, hơn nữa hắn biết Tiết Tự Lập trước nay luôn pha trò vì sao lại trở nên thành thật với mình như vậy. Có câu thư ký là bóng của lãnh đạo, là thủ trưởng thứ hai, vị thư ký Tiết này lên tiếng nói với Trần Nguyên Hà, chỉ sợ đó không phải chỉ là ý kiến của người này.


Trần Nguyên Hà nghĩ đến gương mặt lạnh lẽo của Diệp Hoa Đình, hắn không khỏi lo lắng cho Vương Tử Quân thêm vài phần. Nếu chỉ đơn giản là điều tra thì chẳng đáng nói, bây giờ Diệp Hoa Đình đi thẳng về phía Vương Tử Quân. Nếu như có bất kỳ thứ gì được Diệp Hoa Đình nắm bắt, chỉ sợ sẽ là một tai nạn cực kỳ khủng bố với Vương Tử Quân.


Nhưng lúc này mình có thể làm gì được?


Khi Trần Nguyên Hà đang cảm thấy cực kỳ không yên thì cửa phòng làm việc của Diệp Hoa Đình chậm rãi mở ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK