Vương Tử Quân không ngờ Lôi Hợp Tuấn lại nhạy bén với thông tin như vậy, thế là không khỏi cười nói: - Chuyện này vừa được hội nghị thường ủy thông qua, bây giờ anh đã chạy đến đây rồi, xem ra anh là người rất nhạy bén tin tức.
- Bí thư Vương, chuyện này sói nhiều thịt ít, khi chính thức áp dụng thì chỉ sợ nhanh tay mới có chậm chân về không. Thành phố Đồng Lục chúng tôi cũng có điều kiện về kinh tế, nếu như có được sự giúp đỡ của phía Nam Giang, tuy không dám nói sẽ phát triển mạnh mẽ, thế nhưng sẽ tăng cường kinh tế lên ba bốn phần, Lôi Hợp Tuấn tôi có thể cam đoan điều này. Lôi Hợp Tuấn đứng lên khỏi ghế sa lông rồi dùng giọng giống như biểu hiện quyết tâm nói: - Kính mong bí thư Vương cho thành phố Đồng Lục chúng tôi một cơ hội, nếu như tôi không hoàn thành được nhiệm vụ ngài phân công, tôi tình nguyện tiếp nhận bất kỳ phương án xử lý nào.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng của Lôi Hợp Tuấn, hắn khoát tay áo nói: - Bí thư Hợp Tuấn, anh cũng biết rõ chuyện này, như vậy anh nên biết quyền quyết định nằm trong tay chủ tịch, anh có quyết tâm gì tốt nhất nên đến nói với chủ tịch Đường.
- Tôi sẽ đi tìm chủ tịch Đường, đến khi đó tôi sẽ tỏ thái độ rõ ràng, thế nhưng cũng mong bí thư Vương quan tâm một chút. Lôi Hợp Tuấn nở nụ cười càng thêm sáng lạn, thế nhưng giọng nói lại có vài phần khôn ranh.
Vương Tử Quân cũng không phản cảm với biểu hiện này của Lôi Hợp Tuấn, hắn khoát tay áo với đối phương rồi cười nói: - Chuyện này tôi quản không được và cũng không quản, anh cũng đừng lãng phí thời gian ở chỗ này của tôi.
Vương Tử Quân nói rồi nâng ly trà lên uống một ngụm. Lôi Hợp Tuấn tuy còn muốn tiếp tục nói vài lời, thế nhưng đối mặt với hành vì nâng trà tiễn khách của Vương Tử Quân, hắn cũng chỉ có thể rời đi. Nhưng hắn đã hạ quyết tâm, dù sao thì bí thư Vương cũng không phá hoảng con đường này của mình, chính mình đi tìm gặp chủ tịch Đường chỉ cần giơ lá cờ này lên là được. Còn sau này bí thư Vương biết thì để sau này hãy tính.
Lôi Hợp Tuấn vừa ra khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân thì điện thoại vang lên, hắn nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, người gọi đến là Cao Đại Hòa.
- Người này gọi điện thoại cho mình muốn làm gì? Tuy hai người nhìn qua thì nhập gánh công tác rất hài hòa, thế nhưng mối quan hệ giữa Lôi Hợp Tuấn và Cao Đại Hòa đang dần tách ra xa. Nhiều khi hai người có việc cần liên hệ với nhau đều thông qua thư ký trưởng.
Lôi Hợp Tuấn do dự giây lát rồi nhận điện thoại, bên trong điện thoại chợt vang lên giọng nói của Cao Đại Hòa: - Bí thư Lôi, tôi là Cao Đại Hòa, ngài có phải đang ở thành phố Rừng Mật không? Tôi có chuyện cần báo cáo với ngài.
- Chủ tịch Cao có gì cứ nói. Tuy Lôi Hợp Tuấn cố gắng làm cho mình tỉnh táo, thế nhưng hắn không khỏi có chút cảm giác run lên. Mỗi khi Cao Đại Hòa báo cáo công tác cho hắn, hắn thường cảm thấy không thoải mái. Cũng không phải là Cao Đại Hòa muốn làm gì hắn, chủ yếu là nội dung báo cáo công tác của đối phương làm cho hắn cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
Ví dụ như lần trước Cao Đại Hòa báo cáo công tác cho hắn, kết quả là về một sự cố an toàn, tuy cuối cùng vẫn vượt qua kiểm tra, thế nhưng không khỏi làm cho hắn cảm thấy sợ hãi.
Trong quan trường thì thường có cả âm mưu và dương mưu, hai tay đều phải cứng. Những người có thể lên đến vị trí cao thì không cần hỏi cũng biết là hạng người mưu kết nhất lưu, thế nhưng khi đến một vị trí nhất định thì âm mưu như vậy là không phóng khoáng. Giống như người kinh doanh, tư bản nguyên thủy nhất đến từ giai đoạn tích lũy, anh có thể làm thổ phỉ, có thể làm lưu manh, vì tìm được món tiền đầu tiên mà phải gian trá và không từ thủ đoạn nào. Thế nhưng khi mà anh kinh doanh phát đạt, anh đã công thành danh toại, danh chấn giang hồ, khi đó anh không thể nào tiếp tục thi triển những chiêu thức hạ lưu như xưa được.
Quan trường cũng là như vậy, quan viên cấp thấp có thể đùa giỡn âm mưu, thế nhưng khi lên đến cấp bậc nhất định thì chủ yếu là cường quyền chính trị và trí tuệ chính trị, làm người phải giữ quy cũ, làm việc phải theo khuôn phép. Tất cả thủ đoạn của anh phải được đặt dưới ánh mặt trời, chỉ như vậy anh mới có thể là một người cầm lái hợp cách.
- Bí thư Lôi, tôi vừa nhận được thông tin từ người quen công tác trong văn phòng tỉnh ủy, nói là bí thư Vương đã bàn bạc tốt với lãnh đạo Nam Giang, chuẩn bị cho ba thành phố ở Mật Đông kết nghĩa phát triển kinh tế với ba thành phố ở Nam Giang. Tôi cảm thấy đây là một cơ hội rất tốt, chỉ cần chúng ta chung tay tranh thủ được chỉ tiêu, sang năm thành phố chúng ta sẽ có động lực phát triển. Cao Đại Hòa nói bằng giọng điệu cực kỳ bức thiết
Tuy Lôi Hợp Tuấn vừa đi ra khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân thế nhưng hắn vẫn cố làm ra vẻ nói: - Thật sự có chuyện này sao? Hèn gì tôi cũng nghe được vài thông tin bên lề có liên quan. Như vậy tôi tạm thời không quay về, tôi sẽ đi tìm báo cáo với lãnh đạo, tranh thủ nắm chặt chỉ tiêu cho thành phố Đồng Lục.
- Bí thư Lôi, chuyện này dù là chủ tịch Đường phụ trách, thế nhưng người xác định hạng mục lại là bí thư Vương. Theo tôi thấy anh nên nhanh chóng báo cáo công tác với bí thư Vương, nếu như bí thư Vương không phản đối thì chúng ta có bảy phần thắng. Cao Đại Hòa giống như không biết Lôi Hợp Tuấn biết chuyện này, hắn tiếp tục trầm giọng nói.
Không ngờ ý nghĩ của Cao Đại Hòa lại khá giống với mình, thế là Lôi Hợp Tuấn không khỏi cảm khái về phương diện công tư rõ ràng của đối thủ. Hắn lại mở miệng trêu đùa: - Bí thư Vương không quản công tác này, nói với anh ấy có tác dụng sao?
- Bí thư Lôi, sao lại không có tác dụng? Bí thư Vương đến Nam Giang kéo về một hạng mục có lợi cho các thành phố tỉnh Mật Đông, không phải là vì anh ấy có lực ảnh hưởng cực kỳ lớn ở phía Nam Giang sao? Tôi dám nói chuyện này là chủ tịch Đường đi đầu, thế nhưng nếu không có được cái gật đầu của bí thư Vương, như vậy sẽ không có được chỉ tiêu nào. Ngài nhanh chóng đi gặp bí thư Vương, chúng ta nếu không nhanh chân thì sẽ bị kẻ khác đục khoét mất.
- Được, tôi sẽ đi ngay. Lôi Hợp Tuấn vừa trả lời Cao Đại Hòa vừa thầm nghĩ, mình và Cao Đại Hòa là nước sông không phạm nước giếng, không ngờ hai bên lại nhất trí ở sự kiện này. Nhưng thái độ của bí thư Vương khá bất định, căn bản làm cho người ta cảm thấy hao tổn tinh thần.
Bảy giờ tối Vương Tử Quân đi đến nhà của Đường Chấn Huy, lần này tất nhiên hắn không đi qua tay không, trong tay là một chai rượu và hai món đặc sản của Nam Giang. Hắn tiến lên gõ cửa nhà Đường Chấn Huy.
- Tử Quân đến đấy à, mời ngồi. Trong nhà Đường Chấn Huy, lúc này ngoài Đường Chấn Huy thì chỉ còn vợ và một người giúp việc. Người mở cửa cho Vương Tử Quân chính là Đường Chấn Huy.
Sau khi ngồi xuống ghế sa lông trong phòng khách thì Đường Chấn Huy rót một ly nước cho Vương Tử Quân: - Tử Quân, lần này xem như tôi đánh giá thấp bí thư Sầm, nếu như không phải anh chuẩn bị quân cờ kết nghĩa phát triển kinh tế, như vậy tôi sẽ thất bại thảm hại, sau này nhìn thấy bí thư Sầm chỉ có thể tránh ra mà thôi.
Vương Tử Quân cười cười khẽ nói: - Chủ tịch Đường, núi cao ngàn mét cũng không phải công lao một ngày, chuyện hôm nay dù có chút nguy hiểm nhưng vẫn có lợi cho chúng ta, ít nhất thì chúng ta cũng không phải là người cô đơn.
- Tử Quân nói đúng, núi cao ngàn trượng cũng không phải công lao một ngày, thế nhưng đáng tiếc, thời gian của tôi cũng không còn nhiều, không giúp được gì nhiều cho anh. Đường Chấn Huy nói đến đây thì thở dài một hơi: - Anh có nhân tuyển nào cho vị trí thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh hay không? Nếu có thì mau chóng xác định đi thôi.
Đường Chấn Huy nói đến đây thì khẽ nói: - Vị trí thư ký trưởng rất quan trọng, nếu không tuyển được người tốt, như vậy khi công tác sẽ gặp phải lực cản rất lớn. Nếu như không có được người nào thích hợp trong tỉnh Mật Đông, như vậy tìm người ngoài tỉnh cũng được, dù sao tôi cũng bất chấp tất cả vì điều này, tin tưởng người ta cũng phải nể mặt tôi.
Nếu điều động một người từ bên ngoài đến làm thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh thì căn bản là lựa chọn rất tốt với một người mới đến Mật Đông như Vương Tử Quân. Lúc này dưới tay hắn không có người, dù là tìm từ Sơn Nam hay Nam Giang thì hắn đều có được nhiều nhân tuyển tốt.
Nhưng bây giờ Vương Tử Quân lại không muốn tìm người đến từ tỉnh ngoài, tuy những người kia đi đến sẽ cực kỳ trung thành và tậm tâm với hắn, thế nhưng hắn lại chỉ coi trọng phương diện mình có nhanh chóng dung nhập vào bầu chính trị tỉnh Mật Đông hay không.
Đề bạt một người nhà của mình chính là một tín hiệu, dù sao thì vấn đề của tỉnh Mật Đông muốn giải quyết được cũng phải nhờ vào cán bộ tỉnh Mật Đông.
- Chủ tịch Đường, tôi cảm thấy nên đề bạt cán bộ bản địa Mật Đông thì hay hơn. Vương Tử Quân lẳng lặng nhìn Đường Chấn Huy rồi cười nói.
Đường Chấn Huy khẽ cười, tuy lão đã chuẩn bị tốt với tình huống Vương Tử Quân tìm một thư ký trưởng đến từ tỉnh ngoài, thế nhưng quyết định của Vương Tử Quân tìm cán bộ bản địa lại càng làm lão cảm thấy vui mừng. Dù sao thì thành lập nên thực lực của mình ở bản địa mới thật sự là cắm rễ cọc xuống đất, tìm người từ bên ngoài tuy đều là tri kỷ thế nhưng càng nhiều người mới thì càng hình thành nên đối lập với cán bộ bản địa.
Hôm nay Đường Chấn Huy và Vương Tử Quân cũng không nói đến chuyện gì khác, chủ yếu là bàn về những việc vặt nghe thấy được. Khi uống rượu thì vợ Đường Chấn Huy mở miệng khuyên chồng vài câu, nói là uống ít đi một chút, thế nhưng Đường Chấn Huy lại hoàn toàn không nghe, sau khi hai người uống can một chai rượu thì mới xem như kết thúc.
- Tử Quân, hôm nay uống rượu thật sự rất thoải mái. Sau khi tiễn chân đến cửa thì Đường Chấn Huy dùng sức vỗ lên vai Vương Tử Quân rồi lớn tiếng nói.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng loạng choạng của Đường Chấn Huy, hắn đã hiểu ý nghĩ của chủ tịch Đường, lúc này hắn cũng có vài phần men say. Hắn lay động cánh tay của Đường Chấn Huy vài cái rồi nói lời cáo từ.
Vương Tử Quân đi dưới con đường ánh sáng ảm đạm, gió mát thổi lên làm cho đầu óc Vương Tử Quân chợt tỉnh táo. Hắn chợt sinh ra cảm giác như có người đang nhìn mình, thế là không khỏi đưa mắt nhìn chung quanh, chợt thấy Sầm Vật Cương đang đứng trên ban công một căn biệt thự, người này đang nhìn mình.
Vương Tử Quân cũng không cảm thấy bất ngờ khi gặp mặt Sầm Vật Cương trong khu nhà dành cho thường ủy tỉnh ủy, hắn khẽ vẫy vẫy tay với Sầm Vật Cương. Lúc này Sầm Vật Cương bên kia cũng khẽ gật đầu, tuy ánh đèn ảm đạm thế nhưng Vương Tử Quân vẫn thấy nụ cười trên môi Sầm Vật Cương.
Hai người đều không nói gì, chỉ có ánh đèn mù mờ chiếu xuống mặt đất tạo nên hai bóng người riêng biệt. Khi Vương Tử Quân rời đi thì khoảng cách giữa hai bóng người cũng chậm rãi kéo dài, sau đó biến mất trong trời đêm vô tận.
...
- Bí thư Vương, thành phố Kim Hà chúng tôi tuy khá tụt hậu, thế nhưng chúng tôi có quyết tâm và tin tưởng tiến lên, hy vọng bí thư Vương có thể cho chúng tôi cơ hội, giúp thành phố Kim Hà chúng tôi có thêm đôi cánh phát triển. Lý Hanh Dư ngồi đối diện với Vương Tử Quân, hắn nở nụ cười vui vẻ nói với Vương Tử Quân.
Lúc này Lý Hanh Dư không còn là thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, vị trí của hắn bây giờ là bí thư thị ủy Kim Hà. Mặc dù là cán bộ được điều động thế nhưng trong mắt nhiều người thì từ vị trí thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh đến bí thư thị ủy căn bản là giáng cấp.
Thế nhưng Lý Hanh Dư không nghĩ như vậy, hắn coi thay đổi của mình là một cơ hội để thể hiện tài năng. Chỉ cần mình có thể làm tốt công tác mà bí thư Sầm sắp xếp, như vậy sẽ có cơ hội chờ đợi mình. Hơn nữa bây giờ Đường Chấn Huy muốn đẩy hắn ra khỏi vị trí thư ký trưởng, nhìn từ trạng thái trước mắt thì thấy xuống tuyến dưới rèn luyện chính là một con đường đi tắt khá tốt dành cho hắn.
Lý Hanh Dư còn trẻ, hắn không muốn đến làm một vị phó chủ tịch mặt trận tổ quốc thanh nhàn không có việc gì làm, đối với hắn thì vị trí bí thư thị ủy Kim Hà là một sân khấu rất tốt. Vì vậy hắn nhận chức không nói một câu oán hận, thậm chí còn cực kỳ vui sướng và hãnh diện.
Trước khi Lý Hanh Dư đi nhận chức thì nghĩ rằng mình căn bản không cần phải cầu cạnh Vương Tử Quân, thế nhưng sau khi nhận chức mới biết suy nghĩ của mình là quá đơn giản. Tuy Mã Vệ Đông rời đi và quyền lực ở Kim Hà có vài phần để trống, thế nhưng không phải là không có người cạnh tranh với hắn.
Lúc này Lý Hanh Dư đến tìm Vương Tử Quân muốn có được một chỉ tiêu trong ba thành phố kết nghĩa với Nam Giang, nguyên nhân là vì chủ tịch Lữ Nhạc Ngũ lên tiếng trong hội nghị thường ủy Kim Hà, ép hắn không thể không đến. Lữ Nhạc Ngũ lên tiếng rất có nghệ thuật, làm cho người ta nghe vào tai cảm thấy rất thoải mái, thế nhưng khi suy xét lại thì thấy từng câu từng chữ như dao cứa vào lòng. Điều này làm cho Lý Hanh Dư cảm thấy không thoải mái nhưng vẫn phải cố gắng áp chế.
Dựa theo lời nói của Lữ Nhạc Ngũ, bí thư Lý là thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, trước nay đều theo sát lãnh đạo, không phải tìm lấy một chỉ tiêu trong danh sách kết nghĩa với Nam Giang là quá dễ dàng sao?
Khi Lữ Nhạc Ngũ lên tiếng thì Lý Hanh Dư luôn nở nụ cười, thế nhưng thực tế trong lòng căn bản có tâm tư cắn xé đối phương. Lữ Nhạc Ngũ tuy không đối phó với Mã Vệ Đông, thế nhưng cũng có người nâng đỡ ở tuyến trên. Lần này Mã Vệ Đông bị nắm bắt, Lý Hanh Dư biết rõ Lữ Nhạc Ngũ căn bản là chiếm sẵn chỗ tốt ở Kim Hà, áp chế chính mình, thế nên cực kỳ tức giận.