Vương Tử Quân khẽ khoát tay áo rồi nói tiếp:
- Khu quy hoạch chính là một động cơ phát triển của huyện Lô Bắc, nơi đây hyêu cầu các đồng chí của chúng ta phải to gan lớn mật, phải đi đứng cực kỳ cẩn thận, đặc biệt là các công tác phân công bổ nhiệm.
- Nói thật, chủ tịch Vương, tôi cũng không muốn rời xa khu quy hoạch, từng ngày từng ngày nhìn khu quy hoạch phát triển, thật ra tôi có cảm tình với nó như con cháu trong nhà mình. Tôi công tác ở phòng tổ chức mà cảm thấy có chút hư nhược.
Lý Cẩm Hồ đặt tài liệu trong tay xuống bàn làm việc của Vương Tử Quân rồi dùng giọng ai oán nói.
Tuy Lý Cẩm Hồ lớn tuổi hơn Vương Tử Quân rất nhiều, thế nhưng vị trưởng phòng tổ chức này lại thích phàn nàn những chuyện nhỏ nhặt với chủ tịch Vương. Vương Tử Quân biết Lý Cẩm Hồ không phải là người giả vờ như vậy, với tính cách của Lý Cẩm Hồ, đối phương càng thích làm những công tác cụ thể hơn.
- Anh Lý, các đồng chí như một viên gạch, nơi nào cần thì phải chuyển đến. Hơn nữa anh có thành tích lớn ở khu quy hoạch, nhưng một lãnh đạo hợp cách cần phải có cái nhìn cụ thể, đồng thời cũng phải học cách nghiên cứu vấn đề.
Vương Tử Quân vừa nói vừa chỉ chỉ vào bản vẽ khu quy hoạch:
- Chúng ta biến khu quy hoạch của huyện Lô Bắc thành một khu quy hoạch tiền tỷ của thành phố An Dịch, như vậy chẳng phải sẽ đề bạt được một đám cán bộ thích hợp lên đúng cương vị, đúng vị trí quan trọng sao?
Lý Cẩm Hồ cũng chỉ thuận miệng nói ra chút phàn nàn của mình, sau đó hắn cười cười với Vương Tử Quân, lại tiếp tục đưa mắt nhìn lên bản vẽ khu quy hoạch. Khu quy hoạch tiền tỷ, tuy nghe mục tiêu này của Vương Tử Quân có vẻ quá cao xa, nhưng đối với huyện Lô Bắc thì nó cũng không có chênh lệch quá lớn, vì một năm qua kêu gọi đầu tư đã làm cho khu quy hoạch tràn đầy sức sống.
- Bây giờ cả nước đều xây dựng khu quy hoạch phát triển kinh tế, huyện Lô Bắc chúng ta muốn trổ hết tài năng thì phải có ưu thế của mình, có đặc sắc của mình. Chúng ta không thể cứ mãi làm theo hình thức, phải làm sao thật tinh tế, phải bày ra ưu thế đặc biệt của mình, chỉ như vậy khu quy hoạch của chúng ta mới có thể cạnh tranh trong xu hướng phát triển kinh tế mạnh mẽ vào thời điểm này.
Vương Tử Quân lúc này tràn đầy cảm giác thành công, tuy rất nhiều chuyện còn nằm trong kế hoạch, thế nhưng hắn nhìn kế hoạch của mình được thực hiện từng bước, thế là sinh ra cảm giác tự hào vì mình là người thúc đẩy nó phát triển.
- Chủ tịch Vương, với tốc độ phát triển của huyện Lô Bắc chúng ta trong nắm qua, hai năm sau sản lượng kinh tế của huyện Lô Bắc chúng ta sẽ vươn lên đứng đầu thành phố An Dịch, điều này hầu như không phải là vấn đề.
Nói đến quá trình phát triển của huyện Lô Bắc, Lý Cẩm Hồ chợt cảm thấy hai mắt tỏa sáng.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Anh phát triển thì người ta cũng phát triển, nếu như chỉ nhìn dọc mà không nhìn ngang, cho rằng người ta sẽ dừng lại mà không tiến, như vậy chỉ là tự lừa mình dối người mà thôi.
Sau khi tiễn chân Lý Cẩm Hồ thì Vương Tử Quân lại tiếp tục xem xét bản địa đồ huyện Lô Bắc trong phòng, hào khí trong lòng lại càng mạnh thêm. Những tháng qua dưới sự thúc đẩy của hắn, dù xét về phươgn diện phát triển kinh tế hay cải cách sản nghiệp thì huyện Lô Bắc luôn lấy được những thành tựu không nhỏ. Lý Cẩm Hồ nói đến thời điểm hai năm sau, tuy Vương Tử Quân nói lời khiêm tốn thế nhưng tận sâu trong lòng còn cảm thấy thời gian hai năm là quá lâu.
Hạt giống đã gieo xuống, bây giờ chỉ đợi thời điểm thu hoạch mà thôi.
- Bí thư Vương, điện thoại của anh.
Vương Tử Quân cùng đi thị sát tình hình trật tự trị an ở huyện Lô Bắc với Đỗ Tự Cường, hắn nhận lấy điện thoại trong tay của thư ký vừa mới nhận chức là Tằng Việt Vũ, tuy bây giờ điện thoại đã được đổi mới rất nhiều, thế nhưng Vương Tử Quân vẫn không muốn thay đổi chiếc điện thoại di động cực lớn của mình.
- Tử Quân, gần đây sao không đến thăm ông?
Giọng nói thân thiết từ trong điện thoại truyền ra.
Vương Tử Quân nghe thấy âm thanh này mà cảm thấy trong lòng ấm áp, hắn ân cần hỏi thăm ông nội vài câu nhưng trong lòng lại có rất nhiều ý nghĩ khác lạ. Tuy ông nội ngày càng lớn tuổi nhưng cũng không phải người mềm lòng, lúc này đột nhiên gọi điện thoại cho mình, không phải là tỉnh Chiết Giang xảy ra chuyện rồi chứ?
- Tiểu tử này, cháu công tác rất tốt ở tỉnh Sơn Nam, thật sự làm cho ông đây có mặt mũi, ông Trương đã gọi điện thoại đến khích lệ cháu đấy.
Ông cụ ở bên kia tiếp tục lên tiếng, giọng điệu rất vui vẻ.
Vương Tử Quân cười cười mà không nói gì thêm, ông cụ cũng quen phong cách gọn gàng linh hoạt, dù cực kỳ yêu thương lo lắng cho cháu nội thế nhưng cũng không nói dông dài, sau khi nói vài câu thì cười:
- Tử Quân, cháu có muốn đổi địa phương công tác không?
Vương Tử Quân đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng hắn thật sự chưa từng nghĩ rằng sẽ thay đổi địa phương công tác, thế nên hắn có chút trầm ngâm và trầm giọng hỏi:
- Vì sao?
- Cháu có biểu hiện rất tốt ở huyện Lô Bắc, thế nhưng cháu lại làm cho tiểu tử Dương gia kia thật sự không làm gì được. Người ta xuống tuyến dưới rèn luyện chủ yếu là để mạ vàng, cũng không phải để cháu coi như bồ tát bùn. Người ta là một nhân vật được gia tộc bồi dưỡng, nếu cháu cứ tiếp tục áp chế như vậy, cháu nói xem, người lớn trong gia tộc người ta sẽ nghĩ thế nào?
Trong giọng nói của Vương lão gia tử không che giấu sự mỉa mai với Dương gia.
Vương Tử Quân cười cười mà không nói gì, hắn cảm thấy một áp lực rất lớn đang từ nơi phương trời xa ép đến.
Vương Tử Quân trước mắt còn chưa từng nghĩ đến vấn đề rời khỏi huyện Lô Bắc, thật lòng thì hắn không muốn đi, cũng không hy vọng mình phải đi. Nhưng đối phương tự mình gọi điện thoại đến cho Vương lão gia tử, hoàn toàn có thể thấy đối phương cực kỳ kiên quyết, nhưng càng là như vậy thì Vương Tử Quân càng có ý chí phân cao thấp, tôi dựa vào cái gì để nghe theo lời chỉ huy của anh?
- Ông biết cháu không muốn đi, muốn ở lại phát triển huyện Lô Bắc, nhưng này Tử Quân, có đôi khi cháu không nên đặt mắt ở trên sân khấu hiện tại, cháu nếu cứ tiếp tục dông dài với Dương Quân Tài như vậy, dù có thể phát triển huyện Lô Bắc thì cháu vẫn là chủ tịch huyện, muốn trở thành bí thư cũng cần một thời gian nữa, mà điều kiện của Dương gia để cháu rời khỏi huyện Lô Bắc là rất dày.
Vương lão gia tử giống như đoán được suy nghĩ của Vương Tử Quân, lão cũng không chờ Vương Tử Quân giải thích mà lên tiếng.
- Chính trị chính là cùng nhau thỏa hiệp để đạt đến thắng lợi chung, Dương gia đã nói ra điều kiện, nó chẳng những có thể đền bù tổn thất của cháu, hơn nữa ông còn thấy đó là hướng phát triển cực kỳ có lợi cho cháu.
Vương lão gia tử lên tiếng, lão dùng giọng thương lượng nói:
- Tỉnh Sơn Nam vì muốn trẻ hóa cán bộ nên mở một ban huấn luyện cán bộ thanh niên ở trường đảng tỉnh ủy, các cán bộ chịu huấn luyện đều là cấp xứ, cơ hội này rất khó có được.
Ban huấn luyện cán bộ thanh niên, Vương Tử Quân thật sự cũng có nghe nói đến điều này, nghe nói rất khó có được danh sách, dù là thành phố An Dịch cũng chỉ có một người trong danh sách mà thôi. Vì tranh thủ danh sách này, nghe nói Trịnh Đông Phương và Lý Dật Phong đã vung tay phân cao thấp một lần.
Dù danh sách này cuối cùng cũng rơi vào trong tay Trịnh Đông Phương, thế nhưng hội nghị thường ủy thị ủy đã xác định sẽ chọn ra một cán bộ trong các ban ngành phòng ban của thành phố, còn các cán bộ thuộc quận huyện căn bản không có tư chất tranh đoạt.
Lúc này Dương gia vì muốn Vương Tử Quân dọn chỗ cho Dương Quân Tài mà ném ra một danh sách như thế, thật sự đã đủ quan tâm.
Khi Vương Tử Quân đang động tâm thì nghe Vương lão gia tử nói tiếp:
- Ông biết cháu thích khiêu chiến với những sự việc mới mẻ, bây giờ huyện Lô Bắc trên cơ bản đã được định hình, cho dù cháu tiếp tục ở lại công tác thì cũng chỉ là một vài công tác hành chính cụ thể mà thôi, nếu ở lại lãng phí thời gian thì không bằng nhảy ra khỏi vũng nước, phóng ra bên ngoài mà phát triển. Đi ra ngoài cửa sổ nhìn thấy cả thế giới, thật sự tốt hơn rất nhiều so với tình huống đứng bên cửa sổ nhìn ra xa, mà cháu lại là người đặt nền móng cho sự phát triển kinh tế của huyện Lô Bắc, điều này khó thể tranh cãi.
- Sau khi tham gia huấn luyện ở trường đảng thì thế nào?
Vương Tử Quân trầm ngâm một lát, sau đó mới khẽ nói.
- Sau khi tham gia huấn luyện ở trường đảng thì hồ sơ của các cháu sẽ được phòng tổ chức tỉnh ủy quản lý đặc biệt, còn vấn đề phân phối thì cháu không cần lo lắng, bên kia đã đồng ý cho cháu đảm nhiệm vị trí bí thư một quận huyện ở thành phố An Dịch. Nhưng ông cảm thấy dù bọn họ không cho phép thì cháu cũng sẽ trở thành bí thư mà thôi. Dù sao thì tỉnh Sơn Nam bồi dưỡng đám cán bộ trẻ tuổi như các cháu cũng là vì muốn tạo ra một điểm bật, cho các cháu gánh vác trọng trách của tỉnh Sơn Nam.
Vương Tử Quân nghe những lời giảng giải rõ ràng hợp lý của Vương lão gia tử mà thở ra một hơi, hắn biết rõ ông mình nói rất đúng, con đường ông mình chọn ra cũng không có bất kỳ sai lầm nào, nhưng không biết vì sao mà trong lòng hắn lại tràn đầy cảm giác không cam lòng.
Không cam lòng cũng phải làm, trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, Vương Tử Quân cuối cùng cũng khẽ gật đầu, xem như đồng ý yêu cầu của Dương gia.
- Đúng rồi, Tử Quân, cháu cũng đã đủ độ tuổi rồi, lãnh đạo cũ của ông cũng đã gọi điện thoại đến, nói rằng Mạc Tiểu Bắc rất hài lòng về cháu, thế cho nên cảm thấy đã đến lúc cháu kết hôn rồi. Ông đã xem xét, không bằng hai tháng sau chọn một ngày lành cho hai đứa làm lễ cưới.
- Kết hôn?
Tuy trong lòng Vương Tử Quân đã tiếp nhận cuộc hôn nhân này thế nhưng vẫn còn chưa có chuẩn bị tâm lý thành hôn với Mạc Tiểu Bắc, nhưng hắn còn chưa kịp phát biểu ý kiến thì Vương lão gia tử ở bên kia đã cúp máy.
Vương Tử Quân khẽ đốt một điếu thuốc, trong lòng thật sự rất cảm khái, hắn biết rõ từ lúc mình mở miệng đồng ý, người ta tuy vẫn coi mình là chủ tịch huyện Lô Bắc, thế nhưng sự vật ở huyện Lô Bắc đã dần dần dời xa chính mình.
Vương Tử Quân thật sự có chút không nỡ khi rời xa huyện Lô Bắc, thế nhưng hắn muốn con đường phát triển của mình ngày càng cao và xa hơn, như vậy cũng chỉ có thể cam lòng vì chút ích lợi trước mắt mà rời khỏi huyện Lô Bắc. Chưa nói đến những thứ khác, có danh sách trong đám cán bộ huấn luyện cấp tỉnh cũng rất có giá trị, đừng nói là sau khi huấn luyện sẽ được sắp xếp cho một vị trí bí thư quận huyện.
Khi Vương Tử Quân đang trầm ngâm thì Trịnh Đông Phương cũng đang chậm rãi đi lại trong phòng làm việc của mình, lúc này lão có chút nóng vội, nhưng dù nóng vội thì lão cũng phải chờ, vì dù sao chuyện này cũng cực kỳ quan trọng đối với lão.
Trịnh Đông Phương là cán bộ cấp phó bộ nhưng còn chưa tiến vào thường ủy tỉnh ủy, điều này làm cho lão cảm thấy cực kỳ không nỡ. Bây giờ đã có người đề xuất, chỉ cần để cho Vương Tử Quân rời khỏi huyện Lô Bắc, sẽ giúp hắn thúc đẩy quá trình tiến vào thường ủy tỉnh ủy.
Tuy Trịnh Đông Phương rất có lòng tin đối với chuyện mình tiến vào thường ủy tỉnh ủy, thế nhưng nếu có được sự thúc đẩy của nhân vật hùng mạnh kia, lão sẽ không đơn giản bỏ qua. Phải biết rằng tất cả mọi thứ đều có thể xảy ra trong quan trường, bây giờ sự việc động chạm đến lợi ích cá nhân, lão sao không cam lòng tìm thêm cho mình chút cơ hội?
Nhưng Trịnh Đông Phương lại cảm thấy khó xử vì sự kiện ép Vương Tử Quân rời khỏi huyện Lô Bắc, sau khi trầm ngâm, Trịnh Đông Phương chỉ có thể cho ra một ý kiến, đó chính là sự việc này phải được bản thân Vương Tử Quân đồng ý mới được.
Bí thư thị ủy nếu muốn điều chỉnh một vị trí chủ tịch huyện thì rất ít khi trưng cầu ý kiến, mà Trịnh Đông Phương làm như vậy rõ ràng là cực kỳ tôn trọng Vương Tử Quân.
Dù hạ quyết tâm nhưng trong lòng Trịnh Đông Phương vẫn có chút lo lắng được mất, dù sao chuyện này cũng liên quan đến tương lai của lão.
Cũng có không ít người đang lo lắng được mất giống như Trịnh Đông Phương, ít nhất thì Dương Quân Tài cũng chính là một trong số đó. Hắn ngồi trong một gian phòng trong tòa nhà cao nhất thành phố Sơn Viên, hắn cảm thấy tâm tình của mình rối loạn như ma, đứng ngồi không yên. Đối diện với hắn là một người đàn ông trung niên có gương mặt khá giống hắn, nhưng trên người lại bùng ra cảm giác uy nghiêm khí thế, người này đang khẽ uống trà.
Trà ngon, mà người châm trà cũng là nhân vật quyền cao chức trọng ở tỉnh Sơn Nam, là Tề Chính Hồng nhất ngôn cửu đỉnh. Lúc này hắn đang cầm ấm trà tử sa cho một tên thanh niên châm nước nóng vào, hắn rõ ràng rất nhanh tay lẹ mắt và quen thuộc, thật sự giống như trước kia là nghệ nhân pha trà vậy.
- Chính Hồng, đã nhiều ngày không được uống trà cậu pha, xem ra công phu pha trà vẫn chưa giảm.
Người đàn ông trung niên nhìn những biểu hiện của Tề Chính Hồng nhưng cũng không quá quan tâm, lão chỉ mỉm cười nói với Tề Chính Hồng.
Trước mặt người đàn ông trung niên này thì Tề Chính Hồng không còn khí phách như bình thường, hắn tỏ ra rất khiêm tốn, hắn nói:
- Cám ơn bí thư khen ngợi, công phu pha trà của tôi lúc này đang dần giảm sút, bây giờ mỗi ngày đi làm đều bận rộn tối mắt, nào có thời gian nhàn hạ thoải mái để thưởng thức trà? Đến khi khát nước thì chỉ uống như trâu mà thôi.
Tề Chính Hồng tự giễu chính mình làm cho người đàn ông trung niên kia cười lên ha hả, sau khi đặt ly trà xuống thì người đàn ông trung niên tiếp tục nói về văn hóa trà với Tề Chính Hồng:
- Chính Hồng, công tác không thể nào làm xong ngày một ngày hai, chúng ta cần phải chú ý đến chuyện kết hợp nghỉ ngơi, một người có sức khỏe tốt mới có thể đảm bảo hoàn thành công tác, tôi cũng không hy vọng cậu từ một con hổ dũng mãnh biến thành mèo bệnh ở tỉnh Sơn Nam.
- Sao có thể như vậy được? Cơ thể này tuy so ra có vẻ kém hơn ngài một chút, thế nhưng người bình thường cũng khó thể nào so sánh được với tôi.
Tề Chính Hồng nói, hắn xiết chặt hai nắm tay, điều này làm cho người đàn ông trung niên kia nở nụ cười.
- Bố, Vương Tử Quân sẽ đồng ý sao?
Dương Quân Tài dù đối mặt với người đàn ông trung niên kia thì cảm thấy rất sợ hãi, thế nhưng hắn thật sự khó thể tiếp thu nghi vấn trong lòng, hắn không thể chờ đợi được mà muốn biết kết quả.
Có thể để cho Dương Quân Tài gọi là "bố" một cách cực kỳ quy củ, trên khắp thiên hạ này chỉ có một người, đó chính là vị bí thư tiền nhiệm của tỉnh Sơn Nam, bây giờ phó phòng thường vụ phòng tổ chức trung ương, đồng chí Dương Độ Lục.
Dương Độ Lục đến tỉnh Sơn Nam, nếu như đến với thân phận và địa vị hiện tại thì tuyệt đối là một tin tức kinh người, thế nhưng lần này lão đến rất kín đáo, cũng không làm kinh động bất kỳ ai.
Dương Độ Lục nhìn gương mặt không thể nào kìm nén được của Dương Quân Tài, lão trừng mắt uy nghiêm rồi nói:
- Con mình không bằng con người ta, tất nhiên kẻ làm cha sẽ là người vất vả.
Dương Độ Lục có thể thừa nhận Dương Quân Tài không bằng Vương Tử Quân, nhưng Tề Chính Hồng là một vị thủ hạ thì không thể nói như vậy, thế là Tề Chính Hồng cười ha hả nói:
- Bí thư Dương, ngài nói như vậy cũng không đúng, nếu nói về bản lĩnh thì Quân Tài thật sự không thể kém con cháu của Vương gia, chỉ là đến huyện Lô Bắc hơi muộn, thế cho nên mới rơi vào tình huống khó khăn, coi như thiếu chút may mắn.
- Tôi thừa nhận nó đến muộn nhưng lại cảm thấy câu nói thiếu may mắn là không đúng.
Dương Độ Lục khẽ ngẩng đầu dùng giọng uy nghiêm nói:
- Vận may là thứ hư vô mờ mịt, nếu đổ tất cả sự việc lên đầu vận may, như vậy chỉ có thể là lừa mình dối người.
Vẻ mặt Dương Quân Tài chợt trở nên đỏ bừng, mà Tề Chính Hồng lúc này cũng không biết nói sao cho phải, hắn biết rõ tính nết của Dương Độ Lục, vì vậy cũng không tiếp tục lên tiếng.
Đúng lúc này chuông điện thoại vang lên, Tề Chính Hồng nhìn thoáng qua số điện thoại, sau đó nghe máy. Hắn chỉ nói một câu, tôi là Tề Chính Hồng, chợt nghe thấy bên kia lên tiếng, nhưng chỉ một lát sau hắn đã cúp điện thoại, nụ cười trên mặt càng tươi sáng.
- Bí thư Dương, bên kia đã đồng ý.
Tề Chính Hồng biết Dương Độ Lục đến tỉnh Sơn Nam chủ yếu là vì chuyện của Dương Quân Tài, vì thế sau khi nhận được tin tức thì nhanh chóng báo tin vui với Dương Độ Lục.
Vẻ mặt Dương Độ Lục cũng không có gì thay đổi, thế là tạo nên một đối lập rất rõ ràng với vẻ vui mừng trên mặt Dương Quân Tài. Dù Dương Quân Tài rất sợ bố mình, thế nhưng hắn không thể nào không mừng ra mặt, vì hắn bị Vương Tử Quân áp chế ở huyện Lô Bắc đã quá lâu, đã làm hắn cảm thấy cơ thể sắp mốc meo, tên khốn kia như một tảng đá ngàn cân ép lên tim mình, bây giờ thì đã khác, hắn đã sắp được giải thoát.
Công tác của mình mỗi ngay đều bị người ta sắp xếp sẵn, điều này làm cho Dương Quân Tài thật sự cảm thấy rất ngột ngạt, hắn biết rõ sau khi hoàn thành sự việc sẽ có công lao của mình, thế nhưng đó không phải là một tình cảnh làm cho người ta cảm thấy vui sướng.
- Đồng ý nhanh như vậy sao? Xem ra tôi đã coi thường cậu ta rồi.
Dương Độ Lục trầm ngâm một lát rồi dùng giọng âm u nói.
Tề Chính Hồng hiểu rõ ý nghĩ của Dương Độ Lục, Vương Tử Quân là người biến tiến thối, biết nguyên tắc, không tranh đấu nhất thời, không cố gắng níu kéo, những cán bộ trẻ tuổi như vậy là thật sự đáng quý. Nếu Vương Tử Quân là một kẻ có thủ đoạn nhưng không có ánh mắt nhìn đại cục, cho dù hắn có thể phát triển tức thời thì cũng không được Dương Độ Lục coi trọng. Nhưng bây giờ Vương Tử Quân nhanh chóng rút lui, điều này làm cho một kẻ giỏi tâm kế như Dương Độ Lục cũng phải thay đổi cách nhìn.
Dương Quân Tài chưa từng thấy bố mình là người mắt cao hơn đầu tán thưởng một kẻ có cùng độ tuổi với mình như thế, vậy nên trong lòng có chút ghen ghét nhưng không dám lên tiếng. Hơn nữa đối phương đã nhiều lần ép mình thiệt hại nặng nề, chính mình còn gì để nói nữa chứ?
- Quân Tài, Vương Tử Quân sẽ phải đến trường đảng tỉnh ủy học tập nửa năm, con nên làm tốt quan hệ với cậu ấy, vì hai bên đều là cán bộ trẻ, có chính kiến khác nhau trên vài công tác chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, không có thù hận gì lớn. Con nhớ kỹ cho bố, oan gia nên giải không nên kết.
Dương Độ Lục nhìn Dương Quân Tài rồi tiếp tục trầm giọng nói.
- Bố, con biết rồi ạ!
Dương Quân Tài khẽ đáp lời.
- Hai ngày nữa cậu ấy sẽ phải đi, con cần phải tiễn chân cậu ấy cho tốt. Vương Tử Quân dù có cao nhân chỉ điểm sau lưng hay bản thân cậu ấy là cao nhân, con cùng công tác với một người như vậy thì chỉ có lợi mà không có hại.
Dương Độ Lục hiểu rất rõ những ý nghĩ gian xảo trong bụng Dương Quân Tài, vì thế sau khi Dương Quân Tài đồng ý thì lão tiếp tục trầm giọng nói.
Dương Quân Tài khúm núm đồng ý một tiếng, nhưng trong lòng hắn cảm thấy rất ngột ngạt, nhưng ngột ngạt thì thế nào? Bố đã lên tiếng phân phó, mình có thể không làm sao?
- Quân Tài, con đã đi đến huyện Lô Bắc một thời gian dài như vậy, có vị trí bí thư huyện ủy, lại được nhóm người của chú Tề trợ giúp, cớ sao lại rơi vào tình trạng như vậy?
Dương Độ Lục tuy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thế nhưng dù sao cũng là máu mủ tình thâm, cũng không thể nào xóa bỏ đi được, dù sao đối phương cũng là con trai của lão, sau khi dạy bảo vài câu thì dùng giọng nhẹ nhàng hỏi.
Dương Quân Tài thật sự không phải chỉ một lần nghĩ đến câu hỏi này của Dương Độ Lục, nhưng hắn dù nghĩ thế nào cũng khó thể cho ra kết luận. Lúc này nghe thấy Dương Độ Lục lên tiếng hỏi, hắn cũng không dám nói bậy, chỉ có thể thành thật trả lời:
- Con cũng đã nghĩ qua vấn đề này, thế nhưng mãi đến bây giờ còn chưa thể tìm hiểu rõ ràng.
- Không phải con nghĩ mãi mà không rõ, thực chất chính là không dám trực tiếp nhìn vào vấn đề của bản thân mà thôi.
Dương Độ Lục khẽ cười, hắn đứng lên khỏi ghế sa lông:
- Là một bí thư huyện ủy, là một lãnh đạo đứng đầu thì con chủ yếu phải nắm giữ nhân sự, nhưng nắm nhân sự cũng không đơn giản, khi con nắm nhân sự phải dựng lên uy tín của mình.
- Ví dụ như Vương Tử Quân, lúc bắt đầu hắn được điều đến huyện Lô Bắc làm cán bộ tạm quyền, nhưng chỉ thông qua một nhà máy in, một con đường An Lô, thông qua khu quy hoạch mà từng bước dựng nên uy tín. Hắn đã làm cho tất cả cán bộ huyện Lô Bắc thấy được hình ảnh một vị lãnh đạo chịu khó công tác, có khả năng, tất nhiên đám cán bộ đứng sang giúp đỡ sẽ là ngày càng đông.
Dương Độ Lục rõ ràng đã nghiên cứu không ít về Vương Tử Quân, lúc này mở miệng đã nói ra những nguyên nhân chủ yếu để Vương Tử Quân phát triển hùng mạnh ở huyện Lô Bắc.
- Còn con thì sao? Con ngoài việc đến huyện Lô Bắc tranh giành quyền lợi thì làm được gì? Bố nói cho con biết, nếu con muốn đi xa hơn thì nhất định phải có chí lớn, phải làm đại sự, chỉ có làm những công tác thực chất, có được thành tích rõ ràng thì mới xem như là phát triển, mới có thực lực lên tiếng, mới chèo chống con thuyền của mình tiến xa hơn.
Giọng điệu của Dương Độ Lục có chút run rẩy, rõ ràng vị cán bộ lãnh đạo là phó phòng thường vụ phòng tổ chức trung ương bây giờ chỉ hận con mình rèn sắt không thành thép.
Phải có chí lớn, phải làm đại sự, Dương Quân Tài nhìn bộ dạng tức giận của bố mình, chỉ sau khoảnh khắc đã ghi tạc hai câu nói kia vào trong lòng. Hắn nghĩ đến sự uy phong của Vương Tử Quân ở huyện Lô Bắc, từ tận đáy lòng bùng lên ý chí chiến đấu mạnh mẽ. Bây giờ huyện Lô Bắc không còn Vương Tử Quân, hắn muốn để cho đám người huyện Lô Bắc thấy rõ ràng, Dương Quân Tài hắn cũng không phải kẻ hèn nhát, hắn muốn cho tất cả mọi người biết mình cũng có thể làm đại sự.
Vì sao trước đó Dương Quân Tài cực kỳ cường thế nhưng không thể vùng lên? Đó là bởi vì Vương Tử Quân thật sự còn hùng mạnh và cường thế hơn, đến nổi chính Dương Quân Tài cũng xem khoảng thời gian qua giống như rác thải, dù hắn đã rất cố gắng nhưng tất cả chỉ là một đống bừa bộn rối loạn mà thôi.
Vương Tử Quân thoát ly công tác lên trường đảng học tập, tin tức này truyền khắp huyện Lô Bắc, người truyền tin tất nhiên cũng biết tầm quan trọng của khóa học này. Vì thế đám người bàn luận với nhau, đại đa số đều tỏ ra cực kỳ hâm mộ.
Ban huấn luyện lần này chính là thí điểm cải cách trẻ hóa cán bộ của tỉnh Sơn Nam, các vị cán bộ trẻ tuổi đi học tập lần này sẽ là thế hệ lãnh đạo tương lai của tỉnh. Thành phố An Dịch chỉ có một chỉ tiêu, Vương Tử Quân lại cướp chỉ tiêu này vào trong tay, thế cho nên đủ mọi loại tin đồn vang lên và truyền đi khắp huyện Lô Bắc.
Hai ngày qua số người đến phòng làm việc của Vương Tử Quân thật sự quá đông, có người đến thăm, đến mời cơm, hầu như là liên tục không dứt làm cho hắn cảm thấy thật sự phiền não. Nhưng đó là tình cảm của mọi người, hắn cũng không thể không đối phó.
- Chủ tịch Vương, sự việc đã sắp xếp xong.
Tôn Hạ Châu đã là phó bí thư kiêm phó chủ nhiệm của khu quy hoạch huyện Lô Bắc, lúc này hắn gõ cửa đi vào dùng giọng cung kính nói.
Tôn Hạ Châu cảm thấy có chút thất lạc vì tình huống Vương Tử Quân thoát ly cương vị đến tỉnh thành học tập, tuy hắn bây giờ đã là lãnh đạo xếp hàng thứ ba của khu quy hoạch, thế nhưng Vương Tử Quân rời đi cũng làm hắn sinh ra cảm giác trống rỗng. Hắn là người đi theo chủ tịch Vương từ rất lâu, hắn đã tạo ra cho mình thói quen công tác dưới ánh mắt tuyệt vời của lãnh đạo.
Khi Vương Tử Quân còn ở huyện Lô Bắc, dù Tôn Hạ Châu biết mình hoàn toàn có thể dựa vào cái ô này để che nắng che mưa thế nhưng lại không có nhiều cảm nhận khác biệt. Bây giờ Vương Tử Quân sắp rời khỏi huyện Lô Bắc, loại cảm giác không nỡ này đột nhiên trở nên rất chân thật.
Nửa năm trôi qua, có rất nhiều chuyện xảy ra, tuy Tôn Hạ Châu là phó bí thư kiêm phó chủ nhiệm khu quy hoạch, thế nhưng hắn là tâm phúc của Vương Tử Quân, sau khi Vương Tử Quân rời đi thì hắn sẽ thế nào? Hắn thật sự khó thể nắm chắc được, khó thể biết trước.
Vương Tử Quân đối mặt với ánh mắt phức tạp của Tôn Hạ Châu, hắn hiểu cảm nhận của Tôn Hạ Châu vào lúc này, nhưng hắn cũng không có lời nào để nói. Với chức vị hiện tại của Tôn Hạ Châu, nếu Vương Tử Quân tình nguyện thì hoàn toàn có thể được đề bạt, để cho đối phương trở thành chủ nhiệm khu quy hoạch. Nhưng Vương Tử Quân không làm như vậy, hắn cảm thấy đó là một chuyện cực kỳ tốt nhưng quá nuông chiều sẽ chỉ tạo nên tình huống xấu, người ta sẽ đi theo một xu hướng phát triển cực đoan.
Đường của mình do chính mình tạo ra, mình và Tôn Hạ Châu tuy rất thân cận với nhau, nhưng mình cũng không thể nào tạo ra con đường cho đối phương, nếu Tôn Hạ Châu muốn đi được xa hơn thì phải tiếp tục lăn lộn dưới cơ sở, phải vùng vẫy trong đủ mọi áp lực mới xong.
Vương Tử Quân nhìn sắc trời, hắn đặt bút trong tay xuống nói:
- Đã sắp đặt tốt thì chúng ta đi, cũng không thể để cho mọi người chờ đợi được.
Khi thấy Vương Tử Quân đứng lên thì Tôn Hạ Châu đi đến xách cặp cho lãnh đạo theo thói quen, sau đó theo sát Vương Tử Quân đi ra ngoài cửa. Vương Tử Quân cũng rất quen thuộc với động tác của Tôn Hạ Châu, giống như lúc hắn vừa mới đến huyện Lô Bắc vậy.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, trong lòng Vương Tử Quân không khỏi dâng lên rất nhiều hương vị, hắn ngồi trên xe trầm mặc không nói một lời, xe nhanh chóng chạy về phía Giáp Ngư Thôn, tốc độ khá nhanh.
Giáp Ngư Thôn vẫn lấp lánh ánh đèn, xe đến xe đi, cảnh tượng rất náo nhiệt. Nơi này không khác gì trước kia nhưng người quen thuộc thì vẫn cảm thấy có chút khác biệt. Đầu tiên là những tiểu thư tiếp tân ngoài cổng được thay thế bằng ông chủ Lưu Mập, lúc này Lưu Mập tuy vẫn cười, thế nhưng hắn mắt liên tục nhìn về phương xa lại biểu hiện trạng thái mất hồn mất vía.
Sau đó là các vị khách đến đặt phòng, các nhân viên của Giáp Ngư Thôn bình thường đều rất nhiệt tình chào đón khách hàng, bây giờ lại đẩy khách ra bên ngoài, thậm chí còn chủ động giới thiệu khách đến những địa phương khác, thậm chí là đối thủ cạnh tranh của mình.
Biến hóa không ngờ này làm cho không ít người cảm thấy hiếu kỳ, bọn họ tuy không đi vào nhưng lại đứng bên ngoài thì xem Lưu Mập cuối cùng đang chờ đón ai?
- Trưởng phòng Lý đến, hèn gì Lưu Mập không như vậy.
Một người đàn ông hơn hai mươi tuổi đeo kính từ trên xe bước xuống, chính là Lý Cẩm Hồ, gương mặt tràn đầy vẻ sùng kính.
- Trưởng phòng Lý không phải chưa từng đến Giáp Ngư Thôn, cũng chưa từng thấy Lưu Mập làm như vậy. Anh nhìn chiếc xe kia xem, nếu tôi không nhìn lầm, hình như đó là xe của bí thư Đỗ và chủ tịch Tiếu.
Một người bạn đứng bên cạnh chỉ vào Đỗ Tự Cường và Tiếu Tử Đông đang bước xuống từ một chiếc xe Santana rồi nói.
Nhưng người này còn chưa nói xong thì lại một chiếc xe dừng lại, người bước xuống xe chính là phó bí thư huyện ủy Tôn Quốc Lương và Tả Minh Phương.
- Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ thật sự mở hội nghị thường ủy sao? Nhiều lãnh đạo như vậy tập trung ở Giáp Ngư Thôn, chẳng lẽ...
Tên đàn ông đeo kính lên tiếng, sau đó kéo xe đạp của mình đi rồi nói với người bạn:
- Các vị lãnh đạo lớn đều tập trung ở đây, hôm nay chúng ta đổi địa điểm dùng cơm, nếu không chờ một lát nữa để cho lãnh đạo thấy mặt, sợ rằng ăn bữa cơm cũng không yên tĩnh, như vậy cũng không đáng.
Tên đồng bạn liên tục gật đầu xưng vâng, nhưng khi hai người chuẩn bị bỏ đi thì một chiếc Santana chậm rãi dừng lại, tuy cửa xe còn chưa mở ra, thế nhưng tên đàn ông đeo kính đã đoán được người ngồi trong xe là ai.
- Chủ tịch Vương, hèn gì các vị thường ủy đều chạy đến Giáp Ngư Thôn, xem ra các vị lãnh đạo đến đây để tiễn chân chủ tịch Vương.
Tên đàn ông đeo kính rất nhanh nhạy tin tức, hắn nhìn chiếc Santana chậm rãi dừng lại và âm thanh có hơi run.
Tên đồng bạn cũng dừng lại, cũng nhìn về phía cổng Giáp Ngư Thôn. Lúc này Vương Tử Quân đang mỉm cười bắt tay Lưu Mập, sau đó đi vào bên trong, nhưng khoảng thời gian hai phút này giống như được tên đàn ông đeo kính ghi khắc vào lòng mình.
- Chủ tịch Vương ra đi, thật sự đáng tiếc.
Tên đàn ông đeo kính cảm khái một tiếng, sau đó kéo người bạn đi về phía đối diện với quán Giáp Ngư Thôn.