Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe thấy lời này của Tôn Lệ, Rose cũng nhìn thấy Lưu Thiên Hàn chậm rãi đi về phía bên này, từ xa Rose đã cảm nhận được khí thế mạnh mẽ tỏa ra từ trên người Lưu Thiên Hàn, cô ta lập tức đơ người.

Đi đối chất trước mặt Lưu Thiên Hàn? Cô ta thật sự là tìm chết!

Nhan Vũ Trúc cũng nhìn thấy Lưu Thiên Hàn, ánh mắt của cô nhanh chóng vụt qua một tia hận ý phức tạp, sau đó, cô ta khẽ mỉm cười: “Hôm nay Rose là đang nói đùa với mọi người, mọi người đừng để trong lòng, tối nay tôi mời mọi người ăn cơm!”

Mọi người cho dù không nể mặt Rose, mặt mũi của Nhan Vũ Trúc, mọi người chắc chắn là phải cho.

Huống chi, bây giờ Lưu Thiên Hàn đã tới, Nhan Vũ Trúc là người trong lòng của Lưu Thiên Hàn, bọn họ đắc tội với Nhan Vũ Trúc, thật sự chính là tìm ngược!

Nghe thấy lời của Nhan Vũ Trúc, Phó Thạnh phụ họa trước: “Được, Vũ Trúc mời cơm, chúng ta phải chọn một nơi thật ngon!”

“Chị Vũ Trúc thật tốt, người đẹp, còn dễ gần như vậy, nếu tôi là cậu Lưu cũng sẽ yêu chị Vũ Trúc đến sống đi chết lại!”

“Thật mong chờ bữa tụ tập tối nay! Không biết cậu Lưu liệu có cùng đi không.”

...

Nhan Nhã Tịnh cười lạnh trong lòng, Nhan Vũ Trúc quả thật là biết mua chuộc lòng người. Cô ngước mí mắt, hờ hững liếc nhìn Lưu Thiên Hàn, cô cũng không ngờ anh lại tới thăm Nhan Vũ Trúc.

Nhan Nhã Tịnh đương nhiên sẽ không thật sự kéo Rose đến trước mặt Lưu Thiên Hàn đối chất, bị anh đạp xuống giường? Chuyện ngại ngùng như vậy, tôi không hỏi được.

Cô cũng biết khi nào nên dừng, hiểu lầm của mọi người trong đoàn làm phim hiện nay đối với cô không nghiêm trọng nữa, mọi người cũng nhìn ra là Rose đang nói linh tinh, điều này đối với cô mà nói là đủ rồi.

Nhan Nhã Tịnh nhanh chóng thu hồi ánh mắt từ trên người Lưu Thiên Hàn, cô cúi mặt, tiếp tục đọc lại tên các loại thuốc trung y trên kịch bản với tổ biên kịch.

Cho dù là không muốn quan tâm chuyện bên này, tiếng nói của mọi người trong đoàn làm phim vẫn bay vào tai của Nhan Nhã Tịnh.

“Chị Vũ Trúc, cậu Lưu đến thăm ban cô kìa, cô còn không mau đi đón cậu Lưu!” Dương Mai vừa ngưỡng mộ vừa nịnh nọt nói với Nhan Vũ Trúc.

“Chị Vũ Trúc, cậu Lưu đối với cô thật tốt, tôi thật là ngưỡng mộ chết đi được!” Trịnh Kiều hai mắt hiện hình trái tim, cô ta si mê nhìn gương mặt đẹp trai của Lưu Thiên Hàn, người đàn ông chất lượng cao như vậy, nếu như có thể bò lên giường của anh, cho dù là sau khi tỉnh mộng bị anh một cước đạp xuống giường, cũng đáng.



Trên gương mặt của Nhan Vũ Trúc duy trì nụ cười ưu nhã vốn có, chỉ là độ cong của khóa miệng có một chút gì đó cứng nhắc và gượng gạo.

Cô ta không não tàn, Lưu Thiên Hàn trước giờ chưa từng đến thăm ban cô ta, anh bây giờ lại xuất hiện ở đoàn làm phim, chắc chắn không phải vì cô ta, mà là vì Nhan Nhã Tịnh.

Nhan Vũ Trúc hận đến ê răng, cô ta hận không thể lao tới xé tan cái gương mặt vô cùng tinh tế đó của Nhan Nhã Tịnh, nhưng cô ta cuối cùng vẫn nhịn.

Cô ta là một người sĩ diện, cô ta không thể để người khác biết Lưu Thiên Hàn đến đoàn làm phim là vì Nhan Nhã Tịnh!

Bây giờ, người của đoàn làm phim cung kính với cô ta như vậy, cô ta lấy được vị trí số 1 ở trong giới giải trí, điều quan trọng hơn vẫn là vì đằng sau cô ta có Lưu Thiên Hàn, nếu mọi người đều biết thật ra giữa cô ta và Lưu Thiên Hàn căn bản không có gì cả, chỉ sợ những người này đối với cô sẽ là một vẻ mặt khác.

Thấy Nhan Vũ Trúc vẫn đứng đó, Trịnh Kiều có lòng tốt đẩy nhẹ cô ta: “Chị Vũ Trúc, chị cũng quá dè dặt rồi! Để một mình cậu Lưu đứng ở một bên không tốt lắm đâu! Cậu Lưu người ta đã tặng cho chị một bó hoa hồng to như vậy, chị thế nào cũng phải biểu hiện một chút không phải sao?”

Lưu Thiên Hàn đi tới bên ngoài đoàn làm phim thì dừng lại, Nhan Vũ Trúc cắn răng, vẫn cất bước đi về phía anh.

Bây giờ mọi người đều đang nhìn cô ta, nếu cô ta không qua tìm Lưu Thiên Hàn, chỉ sợ mọi người sẽ nhìn ra, giữa cô ta và Lưu Thiên Hàn không có ân ái như vậy.

Chân của Cao Bắc Vinh khôi phục rất nhanh, anh ta hôm nay đi đường, ngoài đi có hơi chậm hơn Lưu Thiên Hàn ra, gần như nhìn không ra dấu hiệu khập khiễng.

Anh ta bước lớn đuổi theo Lưu Thiên Hàn: “Lưu Thiên Hàn, lén lút đến đoàn làm phim thăm chị dâu Cửu, cậu giỏi thật đấy.”

“Tôi quang minh chính đại đến thăm cô ấy.” Ánh mắt của Lưu Thiên Hàn từ xa đã khóa chặt gương mặt nhỏ của Nhan Nhã Tịnh, dáng vẻ cô nghiêm túc làm việc, ừm, rất mê người.

Được rồi, Cao Bắc Vinh tỏ vẻ, anh ta lại bị Lưu Thiên Hàn thốn cơm chó vào mồm, lời phía sau anh ta cũng bị nghẹn lại.

Lưu Thiên Hàn thấy Nhan Nhã Tịnh đến say mê, anh chỉ cảm thấy có cái gì chặn tầm mắt của anh thì không khỏi nhíu mày.

Vừa ngước mắt lên thì nhìn thấy Nhan Vũ Trúc đang giơ tay khua khua trước mắt anh.

“Thiên Hàn, anh tới rồi.” Nhan Vũ Trúc đứng ở bên cạnh Lưu Thiên Hàn, dáng vẻ rất thẹn thùng.

Tầm mắt cuối cùng cũng không bị che nữa, tâm trạng của Lưu Thiên Hàn tốt hơn một chút, anh ta không thèm nhìn Nhan Vũ Trúc, tiếp tục nhìn Nhan Nhã Tịnh.

ừm, người phụ nữ anh nhìn trúng, nhìn thế nào cũng đẹp.



Lưu Thiên Hàn không thèm quan tâm Nhan Vũ Trúc, nhưng hình ảnh này, ở trong mắt của mọi người trong đoàn làm phim lại hoàn toàn khác.

Nhan Vũ Trúc vẻ mặt thẹn thùng đứng ở bên cạnh Lưu Thiên Hàn, tầm mắt của Lưu Thiên Hàn lại nhìn về phương xa không rõ, mang theo sự dịu dàng cưng chiều hiếm có, nhìn qua là biết một cặp tình nhân yêu nhau mặn nồng.

Rose thấy Lưu Thiên Hàn và Nhan Vũ Trúc chung đụng vô cùng hài hòa, ngay lập tức lại có dũng khí.

Cô ta đắc ý liếc nhìn về phía Nhan Nhã Tịnh: “Có một vài người ấy, muốn câu dẫn cậu Lưu cũng vô dụng! Trong mắt của cậu Lưu, chỉ có Vũ Trúc của nhà chúng tôi, cũng chỉ có Vũ Trúc của nhà chúng tôi mới có thể nhận được hoa do cậu Lưu chu đáo chọn lựa!”

Dương Mai vội vàng phụ họa: “Phải, người thông minh tự hiểu rõ bản thân, có một vài người đừng nói là cậu Lưu, cho dù là chó mèo cũng không thể tặng hoa cho cô ta! Chết tâm tư này đi!”

Dương Mai vừa dứt lời, một giọng nói thánh thót vang lên bên ngoài đoàn làm phim: “Xin hỏi vị nào là cô Nhan Nhã Tịnh?”

Nhan Nhã Tịnh ngẩng mặt lên, có hơi không hiểu mà đi tới trước mặt người đàn ông đó: “Là tôi, xin hỏi...”

Không đợi Nhan Nhã Tịnh nói hết cậu thì người đàn ông đó đưa hoa cầm trong tay vào tay cô: “Cô Nhan, hoa của cô, làm phiền cô ký nhận.”

Biểu cảm của Dương Mai lập tức trở nên có hơi vi diệu, hoa mà Nhan Vũ Trúc nhận được, nhiều nhất cũng chỉ 99 bông, nhưng bó hoa hồng đen mà Nhan Nhã Tịnh nhận được, thế nào cũng phải có 999 bông.

Hơn nữa, bó hoa to này đều là “hoa hồng đen” thượng hạng, hoa hồng đen trên thị trường, giá một bông dao động từ 450-1.5 triệu, bó hoa mà Nhan Nhã Tịnh nhận được, nhìn qua là biết cực phẩm trong “hoa hồng đen”, giá trị của bó hoa này tính ra thì phải 1.5 tỷ.

Người đàn ông theo đuổi Nhan Nhã Tịnh, tài lực rất hùng hậu.

“Cảm ơn.” Nhan Nhã Tịnh có hơi tốn sức đón lấy bó hoa to đó, chú ý đến chiếc thiệp đính bên trên, Nhan Nhã Tịnh vội lấy xuống.

“Chị đại yêu dấu, sau này tôi tặng hoa cho em mỗi ngày, em đừng bị người khác cướp mất nha!”

Không cần nhìn phần đề tên thì Nhan Nhã Tịnh đã biết người tặng hoa là Hách Trung Văn.

Nhan Nhã Tịnh có hơi cạn lời, mấy ngày trước cô không phải đã nhận được một bó hoa hồng đen rồi hay sao? Như này cũng sân si quá rồi! Sau này cô phải nói với Hách Trung Văn, đừng lãng phí như vậy.

Nhìn một bó “hoa hồng đen” lớn đó, Cao Bắc Vinh lập tức có cảm giác nguy cơ: “Lưu Thiên Hàn, có người tặng hoa cho chị dâu Cửu rồi, chúng ta phải làm sao đây?!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK