“Minh Tự!”
Không phải Nhan Minh Tự.
Người đàn ông này thật sự rất giống Nhan Minh Tự, nhưng Nhan Nhã Tịnh lại có thể xác định, anh ta không phải em trai Nhan Minh Tự của cô.
Bây giờ Nhan Minh Tự còn đang nằm trên giường bệnh trong bệnh viện, không thể nào bỗng nhiên xuất hiện ở chỗ này được. Quan trọng hơn là rõ ràng cơ thể người đàn ông này cường tráng hơn Nhan Minh Tự hàng năm nằm trên giường nhiều.
Tuy có câu lương y như từ mẫu, nhưng Nhan Nhã Tịnh càng ghét xen vào việc của người khác.
Xã hội bây giờ, có lòng tốt cứu người, cuối cùng rất có thể còn bị người ta trả đũa, rước họa vào thân.
Nhưng nhìn gương mặt giống Nhan Minh Tự bảy tám phần này, dù thế nào Nhan Nhã Tịnh cũng không thể thấy chết mà không cứu được.
Nhan Nhã Tịnh vốn định đưa anh ta đến thẳng bệnh viện, nhưng cô bắt mạch cho anh ta, phát hiện trong người anh ta lại bị tiêm một loại thuốc cấm từ nước T nhập sang.
Nhan Nhã Tịnh biết được loại thuốc này là do trước kia lúc cô đi theo sư phụ Tần Kì đến châu Phi làm tình nguyện viên đã từng nhìn thấy.
Thật ra, loại thuốc này là một loại độc vô cùng đáng sợ. Loại độc này sẽ gây nghiện, nếu dùng trong thời gian dài, không đến một tháng sẽ làm cơ thể hoàn toàn hư thối từ trong ra ngoài.
Lúc ấy có mấy người bệnh bị tiêm vào loại thuốc cấm này. Khi đó loại thuốc cấm này không chữa được, nhưng cuối cùng mấy người bệnh kia vẫn còn sống.
Trải qua gần một tháng nghiên cứu, Tần Kì mới nghiên cứu ra thuốc giải, dùng một phương pháp châm cứu đặc biệt có thể trừ tận gốc dược tính của loại thuốc này.
Về mặt lâm sàng hiện giờ, vẫn chưa có cách chữa trị loại thuốc cấm này. Nếu đưa người đàn ông này đến bệnh viện thì chỉ có một con đường chết. Hiện giờ Nhan Nhã Tịnh vẫn còn mấy viên thuốc giải, cũng biết phương pháp châm cứu kia. Cô suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn đưa người đàn ông kia về Tầm Viên, tự mình cứu chữa.
Kéo một người đàn ông cao to lên lầu thật sự rất không dễ dàng. Đêm hôm khuya khoắt Nhan Nhã Tịnh cũng không muốn làm phiền bảo mẫu, nên chỉ có thể lôi người đàn ông kia tới phòng cho khách dưới lầu.
Tình trạng người đàn ông này thật sự không tốt, trên người anh ta có nhiều vết dao. Hơn nữa, vết thương trên vai còn sâu thấy cả xương, ngay cả trên bắp đùi cũng có vết thương rất rõ.
Xử lý vết thương cho anh ta không thể tránh khỏi chạm đến vài nơi riêng tư trên cơ thể người kia. Nhưng là bác sĩ cứu người, không liên quan đến tình sắc, cô chỉ muốn người đàn ông cực giống em trai mình sống sót thôi.
Có người nói, tướng do tâm sinh ra.
Cô cảm thấy người đàn ông cực kỳ giống Nhan Minh Tự này hiển nhiên cũng là một người ấm áp tử tế, chắc chắn không có ác ý.
Đối với Nhan Nhã Tịnh thì xử lý vết thương trên cơ thể người đàn ông này không khó, quan trọng là phải giải độc trong người cho anh ta.
Sau khi thoa thuốc cho anh ta xong, Nhan Nhã Tịnh nhét một viên thuốc giải vào trong miệng anh ta, sau đó lấy túi châm cứu của mình ra, định châm cứu cho anh ta.
Châm cứu bình thường gần như không cảm thấy đau, nhưng bộ châm cứu Tần Kì tự nghĩ ra lại cực kỳ đau đớn. Hơn nữa, lúc độc phát tác có thể đau đến mức làm người ta không thiết sống nữa.
Nhan Nhã Tịnh sợ anh ta sẽ tự làm mình bị thương, nên trước khi châm cứu đã nhét một miếng vải bông vào miệng anh ta.
“Anh cố chịu một chút nhé, sẽ hơi đau đấy, có điều chỉ cần chịu được qua đêm nay thì sẽ không sao.”
Nói xong, Nhan Nhã Tịnh bắt đầu châm cứu cho anh ta.
Người đàn ông trên giường vốn luôn không động đậy, cô vừa châm xuống, anh ta đã đau đến mức đột nhiên mở bừng mắt.
Lúc anh ta nhắm mắt ngủ say thật sự rất giống Nhan Minh Tự, nhưng khi anh ta mở mắt ra lại khác hẳn cậu ấy.
Trong mắt Nhan Minh Tự có sao trời, có gió xuân, nhưng đôi mắt người đàn ông này lại hung ác như thể đến từ mười tám tầng địa ngục.
Bị một đôi mắt như vậy nhìn chằm chằm, Nhan Nhã Tịnh không khỏi rùng mình, nhưng nghĩ đến anh ta chỉ là một người bệnh, cô lập tức bình tĩnh lại.
Cô vừa định kêu anh ta đừng lộn xộn thì cổ cô đã bị bàn tay to lớn giống như kìm sắt bóp chặt.
Hai mắt Cung Trí Cương giăng đầy tơ máu, trên trán không ngừng đổ mồ hôi. Hiển nhiên là bây giờ anh ta đang cực kỳ đau đớn, nhưng vẫn không hề ảnh hưởng đến khí chất cao quý bẩm sinh trên người.
Anh ta thô lỗ bóp cổ Nhan Nhã Tịnh, sức lực lớn như vậy làm cô hoàn toàn không thở nổi: “Cô là ai? Ai kêu cô tới đây!”
“Anh buông tôi ra!” Nhan Nhã Tịnh cảm thấy người đàn ông này đúng là có chứng vọng tưởng bị hại rồi. Cô có lòng tốt cứu anh ta mà bây giờ anh ta lại nghĩ cô đang hại mình.
“Nói! Rốt cuộc cô là ai!” Cơ thể Cung Trí Cương mềm nhũn, nhưng nếu chưa xác định được bản thân an toàn thì anh ta vẫn không dám lơ là.
“Anh bị bệnh! Mau buông tôi ra! Tôi đang cứu anh đấy!” Nhan Nhã Tịnh đâm mạnh một châm lên mu bàn tay Cung Trí Cương. Cung Trí Cương bị đau, cô vội vàng nhân cơ hội thoát khỏi tay anh ta, giữ một khoảng cách tương đối an toàn.
Thấy Cung Trí Cương vẫn nhìn mình chằm chằm đầy hung dữ, Nhan Nhã Tịnh thật sự rất bất đắc dĩ. Đó xem đi, cô có lòng làm chuyện tốt, cuối cùng lại cứu một kẻ vô ơn.
Con người đúng là không thể quá lương thiện mà.
“Cô là người của gã à?” Cung Trí Cương sầm mặt lên tiếng: “Gã kêu cô đến đây hại tôi đúng không!”
“Anh bị điên thật đấy à!” Nhan Nhã Tịnh không thể nhịn được nữa: “Tôi nói này, tôi đang cứu anh đấy, hại anh lúc nào! Nếu tôi muốn hại anh thật thì đã nhân lúc anh hôn mê thọc một dao cho gọn rồi, còn lãng phí thời gian lãng phí tinh lực xử lý vết thương cho anh làm gì!”
Nghe Nhan Nhã Tịnh nói xong, cuối cùng sắc mặt Cung Trí Cương đã bớt đáng sợ hơn. Sau khi trầm ngâm một lát, anh ta mới lên tiếng: “Cô đã cứu tôi à?”
“Đúng vậy, vừa rồi suýt chút nữa anh đã lấy oán trả ơn, giết chết ân nhân cứu mạng của mình rồi đấy!”
Nhan Nhã Tịnh thấy sát khí trên người Cung Trí Cương không nặng như trước nữa, mới tiếp tục bước tới: “Nằm xuống đi, để tôi châm cứu cho anh. Nếu không thì không đến một tháng cả người anh sẽ biến thành màu đen, thịt trên người sẽ thối rữa từng chút một.”
“Cô có thể giải GT?” Cung Trí Cương hoài nghi liếc nhìn Nhan Nhã Tịnh, anh ta sống gần ba mươi năm, lần đầu ngã đau như vậy. Anh ta cho rằng mình bị thân tín phản bội, trúng GT là đã định sẵn chỉ có một con đường chết rồi. Không ngờ nghe ý của người phụ nữ này thì hình như cô có thể cứu được anh ta.
“Đúng vậy, chỉ cần anh đừng hở một chút là vặn gãy cổ tôi thì tôi có thể cứu anh!” Nhan Nhã Tịnh mở túi châm cứu ra lần nữa: “Châm cứu sẽ rất đau, anh cố chịu đựng một chút.”
Nói xong, Nhan Nhã Tịnh nhét lại vải bông vừa rồi bị Cung Trí Cương lấy ra vào trong miệng anh ta.
“Mà thôi, có lẽ lát nữa anh sẽ không chịu nổi đâu, nhưng đừng cắn lưỡi là được!” Nhan Nhã Tịnh vốn muốn dặn dò vài câu, nhưng nghĩ đến chắc chắn lát nữa Cung Trí Cương sẽ lên cơn nghiện đánh mất lý trí, cô vẫn nên đừng tiếp tục lãng phí sức lực thì hơn.
Lúc Nhan Nhã Tịnh bắt đầu châm cứu cho Cung Trí Cương, tuy rằng anh ta đau đến không muốn sống nữa, nhưng sức chịu đựng mạnh mẽ vẫn khiến anh ta chống đỡ được, không để bản thân mất mặt.
Nhưng lúc đang châm cứu được một nửa, cơn nghiện phát tác, hơn nữa khắp người đau đớn khiến Cung Trí Cương hoàn toàn mất đi lý trí.
Anh ta bỗng nhiên bật dậy khỏi giường, đôi mắt đỏ ngầu đến đáng sợ, nhìn Nhan Nhã Tịnh chằm chằm, gằn từng câu từng chữ: “Đưa thuốc cho tôi! Đưa thuốc cho tôi!”
Dĩ nhiên Nhan Nhã Tịnh không thể cho Cung Trí Cương thuốc được. Nếu bây giờ cô đưa loại thuốc cấm này cho Cung Trí Cương tiêm vào thì mọi cứu chữa của cô sẽ trở thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Huống hồ trong tay cô cũng không có loại thuốc này.
Nhan Nhã Tịnh còn chưa mở miệng thì Cung Trí Cương đã bóp cổ cô, đè chặt trên tường: “Đưa thuốc cho tôi! Nếu không tôi sẽ vặn gãy cổ cô ngay bây giờ!”
Không phải Nhan Minh Tự.
Người đàn ông này thật sự rất giống Nhan Minh Tự, nhưng Nhan Nhã Tịnh lại có thể xác định, anh ta không phải em trai Nhan Minh Tự của cô.
Bây giờ Nhan Minh Tự còn đang nằm trên giường bệnh trong bệnh viện, không thể nào bỗng nhiên xuất hiện ở chỗ này được. Quan trọng hơn là rõ ràng cơ thể người đàn ông này cường tráng hơn Nhan Minh Tự hàng năm nằm trên giường nhiều.
Tuy có câu lương y như từ mẫu, nhưng Nhan Nhã Tịnh càng ghét xen vào việc của người khác.
Xã hội bây giờ, có lòng tốt cứu người, cuối cùng rất có thể còn bị người ta trả đũa, rước họa vào thân.
Nhưng nhìn gương mặt giống Nhan Minh Tự bảy tám phần này, dù thế nào Nhan Nhã Tịnh cũng không thể thấy chết mà không cứu được.
Nhan Nhã Tịnh vốn định đưa anh ta đến thẳng bệnh viện, nhưng cô bắt mạch cho anh ta, phát hiện trong người anh ta lại bị tiêm một loại thuốc cấm từ nước T nhập sang.
Nhan Nhã Tịnh biết được loại thuốc này là do trước kia lúc cô đi theo sư phụ Tần Kì đến châu Phi làm tình nguyện viên đã từng nhìn thấy.
Thật ra, loại thuốc này là một loại độc vô cùng đáng sợ. Loại độc này sẽ gây nghiện, nếu dùng trong thời gian dài, không đến một tháng sẽ làm cơ thể hoàn toàn hư thối từ trong ra ngoài.
Lúc ấy có mấy người bệnh bị tiêm vào loại thuốc cấm này. Khi đó loại thuốc cấm này không chữa được, nhưng cuối cùng mấy người bệnh kia vẫn còn sống.
Trải qua gần một tháng nghiên cứu, Tần Kì mới nghiên cứu ra thuốc giải, dùng một phương pháp châm cứu đặc biệt có thể trừ tận gốc dược tính của loại thuốc này.
Về mặt lâm sàng hiện giờ, vẫn chưa có cách chữa trị loại thuốc cấm này. Nếu đưa người đàn ông này đến bệnh viện thì chỉ có một con đường chết. Hiện giờ Nhan Nhã Tịnh vẫn còn mấy viên thuốc giải, cũng biết phương pháp châm cứu kia. Cô suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn đưa người đàn ông kia về Tầm Viên, tự mình cứu chữa.
Kéo một người đàn ông cao to lên lầu thật sự rất không dễ dàng. Đêm hôm khuya khoắt Nhan Nhã Tịnh cũng không muốn làm phiền bảo mẫu, nên chỉ có thể lôi người đàn ông kia tới phòng cho khách dưới lầu.
Tình trạng người đàn ông này thật sự không tốt, trên người anh ta có nhiều vết dao. Hơn nữa, vết thương trên vai còn sâu thấy cả xương, ngay cả trên bắp đùi cũng có vết thương rất rõ.
Xử lý vết thương cho anh ta không thể tránh khỏi chạm đến vài nơi riêng tư trên cơ thể người kia. Nhưng là bác sĩ cứu người, không liên quan đến tình sắc, cô chỉ muốn người đàn ông cực giống em trai mình sống sót thôi.
Có người nói, tướng do tâm sinh ra.
Cô cảm thấy người đàn ông cực kỳ giống Nhan Minh Tự này hiển nhiên cũng là một người ấm áp tử tế, chắc chắn không có ác ý.
Đối với Nhan Nhã Tịnh thì xử lý vết thương trên cơ thể người đàn ông này không khó, quan trọng là phải giải độc trong người cho anh ta.
Sau khi thoa thuốc cho anh ta xong, Nhan Nhã Tịnh nhét một viên thuốc giải vào trong miệng anh ta, sau đó lấy túi châm cứu của mình ra, định châm cứu cho anh ta.
Châm cứu bình thường gần như không cảm thấy đau, nhưng bộ châm cứu Tần Kì tự nghĩ ra lại cực kỳ đau đớn. Hơn nữa, lúc độc phát tác có thể đau đến mức làm người ta không thiết sống nữa.
Nhan Nhã Tịnh sợ anh ta sẽ tự làm mình bị thương, nên trước khi châm cứu đã nhét một miếng vải bông vào miệng anh ta.
“Anh cố chịu một chút nhé, sẽ hơi đau đấy, có điều chỉ cần chịu được qua đêm nay thì sẽ không sao.”
Nói xong, Nhan Nhã Tịnh bắt đầu châm cứu cho anh ta.
Người đàn ông trên giường vốn luôn không động đậy, cô vừa châm xuống, anh ta đã đau đến mức đột nhiên mở bừng mắt.
Lúc anh ta nhắm mắt ngủ say thật sự rất giống Nhan Minh Tự, nhưng khi anh ta mở mắt ra lại khác hẳn cậu ấy.
Trong mắt Nhan Minh Tự có sao trời, có gió xuân, nhưng đôi mắt người đàn ông này lại hung ác như thể đến từ mười tám tầng địa ngục.
Bị một đôi mắt như vậy nhìn chằm chằm, Nhan Nhã Tịnh không khỏi rùng mình, nhưng nghĩ đến anh ta chỉ là một người bệnh, cô lập tức bình tĩnh lại.
Cô vừa định kêu anh ta đừng lộn xộn thì cổ cô đã bị bàn tay to lớn giống như kìm sắt bóp chặt.
Hai mắt Cung Trí Cương giăng đầy tơ máu, trên trán không ngừng đổ mồ hôi. Hiển nhiên là bây giờ anh ta đang cực kỳ đau đớn, nhưng vẫn không hề ảnh hưởng đến khí chất cao quý bẩm sinh trên người.
Anh ta thô lỗ bóp cổ Nhan Nhã Tịnh, sức lực lớn như vậy làm cô hoàn toàn không thở nổi: “Cô là ai? Ai kêu cô tới đây!”
“Anh buông tôi ra!” Nhan Nhã Tịnh cảm thấy người đàn ông này đúng là có chứng vọng tưởng bị hại rồi. Cô có lòng tốt cứu anh ta mà bây giờ anh ta lại nghĩ cô đang hại mình.
“Nói! Rốt cuộc cô là ai!” Cơ thể Cung Trí Cương mềm nhũn, nhưng nếu chưa xác định được bản thân an toàn thì anh ta vẫn không dám lơ là.
“Anh bị bệnh! Mau buông tôi ra! Tôi đang cứu anh đấy!” Nhan Nhã Tịnh đâm mạnh một châm lên mu bàn tay Cung Trí Cương. Cung Trí Cương bị đau, cô vội vàng nhân cơ hội thoát khỏi tay anh ta, giữ một khoảng cách tương đối an toàn.
Thấy Cung Trí Cương vẫn nhìn mình chằm chằm đầy hung dữ, Nhan Nhã Tịnh thật sự rất bất đắc dĩ. Đó xem đi, cô có lòng làm chuyện tốt, cuối cùng lại cứu một kẻ vô ơn.
Con người đúng là không thể quá lương thiện mà.
“Cô là người của gã à?” Cung Trí Cương sầm mặt lên tiếng: “Gã kêu cô đến đây hại tôi đúng không!”
“Anh bị điên thật đấy à!” Nhan Nhã Tịnh không thể nhịn được nữa: “Tôi nói này, tôi đang cứu anh đấy, hại anh lúc nào! Nếu tôi muốn hại anh thật thì đã nhân lúc anh hôn mê thọc một dao cho gọn rồi, còn lãng phí thời gian lãng phí tinh lực xử lý vết thương cho anh làm gì!”
Nghe Nhan Nhã Tịnh nói xong, cuối cùng sắc mặt Cung Trí Cương đã bớt đáng sợ hơn. Sau khi trầm ngâm một lát, anh ta mới lên tiếng: “Cô đã cứu tôi à?”
“Đúng vậy, vừa rồi suýt chút nữa anh đã lấy oán trả ơn, giết chết ân nhân cứu mạng của mình rồi đấy!”
Nhan Nhã Tịnh thấy sát khí trên người Cung Trí Cương không nặng như trước nữa, mới tiếp tục bước tới: “Nằm xuống đi, để tôi châm cứu cho anh. Nếu không thì không đến một tháng cả người anh sẽ biến thành màu đen, thịt trên người sẽ thối rữa từng chút một.”
“Cô có thể giải GT?” Cung Trí Cương hoài nghi liếc nhìn Nhan Nhã Tịnh, anh ta sống gần ba mươi năm, lần đầu ngã đau như vậy. Anh ta cho rằng mình bị thân tín phản bội, trúng GT là đã định sẵn chỉ có một con đường chết rồi. Không ngờ nghe ý của người phụ nữ này thì hình như cô có thể cứu được anh ta.
“Đúng vậy, chỉ cần anh đừng hở một chút là vặn gãy cổ tôi thì tôi có thể cứu anh!” Nhan Nhã Tịnh mở túi châm cứu ra lần nữa: “Châm cứu sẽ rất đau, anh cố chịu đựng một chút.”
Nói xong, Nhan Nhã Tịnh nhét lại vải bông vừa rồi bị Cung Trí Cương lấy ra vào trong miệng anh ta.
“Mà thôi, có lẽ lát nữa anh sẽ không chịu nổi đâu, nhưng đừng cắn lưỡi là được!” Nhan Nhã Tịnh vốn muốn dặn dò vài câu, nhưng nghĩ đến chắc chắn lát nữa Cung Trí Cương sẽ lên cơn nghiện đánh mất lý trí, cô vẫn nên đừng tiếp tục lãng phí sức lực thì hơn.
Lúc Nhan Nhã Tịnh bắt đầu châm cứu cho Cung Trí Cương, tuy rằng anh ta đau đến không muốn sống nữa, nhưng sức chịu đựng mạnh mẽ vẫn khiến anh ta chống đỡ được, không để bản thân mất mặt.
Nhưng lúc đang châm cứu được một nửa, cơn nghiện phát tác, hơn nữa khắp người đau đớn khiến Cung Trí Cương hoàn toàn mất đi lý trí.
Anh ta bỗng nhiên bật dậy khỏi giường, đôi mắt đỏ ngầu đến đáng sợ, nhìn Nhan Nhã Tịnh chằm chằm, gằn từng câu từng chữ: “Đưa thuốc cho tôi! Đưa thuốc cho tôi!”
Dĩ nhiên Nhan Nhã Tịnh không thể cho Cung Trí Cương thuốc được. Nếu bây giờ cô đưa loại thuốc cấm này cho Cung Trí Cương tiêm vào thì mọi cứu chữa của cô sẽ trở thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Huống hồ trong tay cô cũng không có loại thuốc này.
Nhan Nhã Tịnh còn chưa mở miệng thì Cung Trí Cương đã bóp cổ cô, đè chặt trên tường: “Đưa thuốc cho tôi! Nếu không tôi sẽ vặn gãy cổ cô ngay bây giờ!”