Lưu Thiên Hàn nheo mắt, nhìn chằm chằm Tô Ảnh Quân trước mặt với vẻ đầy nguy hiểm.
Bàn tay của anh không tự chủ được nắm chặt đến mức phát ra tiếng vang răng rắc.
Điều khiến anh càng thêm căm phẫn nổi điên là người đàn ông không biết điều này vừa nãy còn nói cái gì mà mới sáng sớm đã phá giấc ngủ của người khác?
Bây giờ đã gần mười một giờ rồi, còn mới sáng sớm à?
Anh ta vẫn luôn nằm lì trên giường với Nhan Nhã Tịnh sao?
Lưu Thiên Hàn không thể tin được rằng người phụ nữ sáng sớm hôm nay còn gửi cho mình một dòng tin nhắn sến sẩm, không đúng, không phải trong chớp mắt, mà là từ sớm đã quấn quýt bên người đàn ông ẻo lả này rồi.
Nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ này của Tô Ảnh Quân, Lưu Thiên Hàn đã tức giận đến mức hoàn toàn mất đi lý trí.
Tô Ảnh Quân nghe nói Lưu Thiên Hàn tới, không ít thì nhiều trong lòng anh ấy cũng thấy hơi sợ hãi người đàn ông cao quý nhất Vân Hải này, thấy Lưu Thiên Hàn nhìn mình bằng ánh mắt như muốn ăn thịt người, vóc dáng nhỏ bé, yếu ớt hơn cánh đàn ông của anh ấy không kìm được mà run lên.
Anh ấy vô thức nắm chặt khung cửa, không hổ là Diêm La sống của Vân Hải, khí thế này đúng là khiến người khác phải khiếp sợ!
Tô Ảnh Quân khẽ rùng mình, thật sự muốn bỏ chạy, nhưng nghĩ tới lúc trước mình đã vỗ ngực nói với Nhan Nhã Tịnh rằng sẽ hy sinh thân mình vì cô.
Tuy Tô Ảnh Quân hơi gầy, trông hơi yếu đuối nhưng dáng người lại rất cao, một mét tám mươi ba, lại thêm khuôn mặt đẹp trai phi giới tính khá có sức hấp dẫn đối với phái nữ, tiếc là anh ấy không có hứng thú với phụ nữ.
Tô Ảnh Quân cắn răng nhướng mày, đôi mắt phượng hẹp dài mang theo vẻ không vui rất rõ ràng: “Nếu anh không có việc gì thì tôi đóng cửa đây! Cục cưng của tôi vẫn đang chờ tôi ở trên giường đấy!”
Nói xong Tô Ảnh Quân đè mạnh tay, muốn đóng cửa lại.
Nhưng động tác của Lưu Thiên Hàn còn nhanh hơn, anh giành trước một bước, vọt vào căn hộ nhỏ.
Lưu Thiên Hàn là người rất thông minh nhanh trí, đương nhiên anh có thể nghe ra được cục cưng mà Tô Ảnh Quân nói chính là Nhan Nhã Tịnh.
Cục cưng…
Ha!. Đọc
Bàn tay của anh không tự chủ được nắm chặt đến mức phát ra tiếng vang răng rắc.
Điều khiến anh càng thêm căm phẫn nổi điên là người đàn ông không biết điều này vừa nãy còn nói cái gì mà mới sáng sớm đã phá giấc ngủ của người khác?
Bây giờ đã gần mười một giờ rồi, còn mới sáng sớm à?
Anh ta vẫn luôn nằm lì trên giường với Nhan Nhã Tịnh sao?
Lưu Thiên Hàn không thể tin được rằng người phụ nữ sáng sớm hôm nay còn gửi cho mình một dòng tin nhắn sến sẩm, không đúng, không phải trong chớp mắt, mà là từ sớm đã quấn quýt bên người đàn ông ẻo lả này rồi.
Nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ này của Tô Ảnh Quân, Lưu Thiên Hàn đã tức giận đến mức hoàn toàn mất đi lý trí.
Tô Ảnh Quân nghe nói Lưu Thiên Hàn tới, không ít thì nhiều trong lòng anh ấy cũng thấy hơi sợ hãi người đàn ông cao quý nhất Vân Hải này, thấy Lưu Thiên Hàn nhìn mình bằng ánh mắt như muốn ăn thịt người, vóc dáng nhỏ bé, yếu ớt hơn cánh đàn ông của anh ấy không kìm được mà run lên.
Anh ấy vô thức nắm chặt khung cửa, không hổ là Diêm La sống của Vân Hải, khí thế này đúng là khiến người khác phải khiếp sợ!
Tô Ảnh Quân khẽ rùng mình, thật sự muốn bỏ chạy, nhưng nghĩ tới lúc trước mình đã vỗ ngực nói với Nhan Nhã Tịnh rằng sẽ hy sinh thân mình vì cô.
Tuy Tô Ảnh Quân hơi gầy, trông hơi yếu đuối nhưng dáng người lại rất cao, một mét tám mươi ba, lại thêm khuôn mặt đẹp trai phi giới tính khá có sức hấp dẫn đối với phái nữ, tiếc là anh ấy không có hứng thú với phụ nữ.
Tô Ảnh Quân cắn răng nhướng mày, đôi mắt phượng hẹp dài mang theo vẻ không vui rất rõ ràng: “Nếu anh không có việc gì thì tôi đóng cửa đây! Cục cưng của tôi vẫn đang chờ tôi ở trên giường đấy!”
Nói xong Tô Ảnh Quân đè mạnh tay, muốn đóng cửa lại.
Nhưng động tác của Lưu Thiên Hàn còn nhanh hơn, anh giành trước một bước, vọt vào căn hộ nhỏ.
Lưu Thiên Hàn là người rất thông minh nhanh trí, đương nhiên anh có thể nghe ra được cục cưng mà Tô Ảnh Quân nói chính là Nhan Nhã Tịnh.
Cục cưng…
Ha!. Đọc