“Anh Hách, anh có thể quan tâm con của chúng ta thêm một chút được không?”
Nhan Bích Loan nói xong rồi vươn tay ra bắt lấy cánh tay Hách Trung Văn.
Nhưng cô ta còn chưa kịp chạm đến tay anh ta thì đã cảm thấy cổ tay nhói đau, anh ta không chút thương tiếc mà trở tay bóp chặt lấy cổ tay của cô ta, sau đó hất văng tay cô ta ra.
“Nhan Bích Loan, yêu này của cô chỉ khiến tôi thấy ghê tởm! Tôi vẫn nhắc lại câu kia, nếu cô nhất quyết giữ đứa bé này thì đứa bé này không liên quan gì đến tôi cả!”
“Anh Hách, anh không thể đối xử với em như vậy được!”
Thấy Hách Trung Văn định đi, Nhan Bích Loan ôm chặt lấy Hách Trung Văn từ phía sau: “Anh Hách, tối hôm đó là anh chủ động cơ mà! Em đã trao cho anh sự trong sạch của em, còn mang thai con của anh, sao anh có thể tàn nhẫn với em vậy được?”
“Tôi chủ động? Ha!”
Gương mặt rất giống Lưu Thiên Hàn của Hách Trung Văn trở nên lạnh lẽo, có đôi chút giống khí chất lạnh lùng của Lưu Thiên Hàn.
“Nhan Bích Loan, thấy tôi không nói gì nên cô coi tôi như đồ ngu luôn đúng không? Tối hôm đó, nếu không phải cô học theo chị đại gọi tôi, nếu không phải cô làm tôi tưởng nhầm cô là chị đại thì tôi sẽ để cô khiến tôi thấy ghê tởm sao?”
Cô ta khiến anh ta thấy ghê tởm…
Đôi môi Nhan Bích Loan run run, ở trường học cô ta cũng là một người nổi tiếng, là nữ thần trong lòng vô số đàn ông, cô ta hoàn hảo như vậy mà lại bị Hách Trung Văn ghét bỏ ghê tởm ư?
Nếu là người đàn ông khác sỉ nhục cô ta như vậy, cô ta chắc chắn sẽ nổi điên, nhưng người sỉ nhục cô ta lại là Hách Trung Văn, cô ta chỉ có thể cắn răng run rẩy.
“Anh Hách, anh không thể nói em như thế được!” Nước mắt của Nhan Bích Loan lăn dài: “Em thừa nhận tối hôm đó là em chủ động! Nhưng dù sao tối hôm đó cũng là lần đầu tiên của em mà! Anh Hách, em giao cho anh thứ quý giá nhất của một cô gái, em yêu anh vô bờ bến, anh không thể thương tiếc em dù chỉ một chút sao?”
"Thứ quý giá nhất của một cô gái…”
Khoé môi Hách Trung Văn mỉm cười, ánh mắt lại hiện lên sự lạnh lùng: “Chưa nói đến đây không phải lần đầu tiên của cô, kể cả có thế thì liên quan gì đến tôi chứ?”
Hách Trung Văn chưa từng có suy nghĩ sẽ chịu trách nhiệm với Nhan Bích Loan.
Không phải anh ta là đồ vô trách nhiệm, mà do trong lòng anh ta chỉ có một mình Nhan Nhã Tịnh, tự ép mình chịu trách nhiệm với một người phụ nữ khác mới thật sự là vô trách nhiệm.
Nhan Bích Loan thích giả vờ trong sáng, nhưng cô ta không lừa được anh ta.
Anh ta từng uống rượu với một người bạn hồi nhỏ ở một cái bãi, người bạn hồi nhỏ kia của anh ta chỉ cần say là có thể nói linh tinh đến cả trời nam đất bắc.
Người bạn hồi nhỏ kia của anh ta cũng có nhắc đến Nhan Bích Loan, cậu ta nói, Nhan Bích Loan đã làm cùng anh em của cậu ta rất nhiều lần nhưng vẫn là thích giả vờ trong sáng.
Vốn dĩ anh ta đã cảm thấy Nhan Bích Loan ghê tởm, sau khi biết được mình đã từng chạm vào một người phụ nữ phóng túng như vậy, trong lòng Hách Trung Văn càng thấy ghê tởm đến khó chịu.
“Nhan Bích Loan, biến mất khỏi cuộc đời tôi đi, đừng xuất hiện trước mặt tôi để tự rước lấy nhục nữa!”
Nghe thấy Hách Trung Văn nói vậy, cơ thể Nhan Bích Loan hơi lảo đảo, suýt chút nữa ngã quỵ trên mặt đất.
Tự rước lấy nhục ư? Nhan Bích Loan cô ta kiêu ngạo như vậy, sao lại là tự rước lấy nhục được!
Nhan Bích Loan không quan tâm mà ôm lấy anh ta: “Anh Hách, anh đừng đi! Đừng đi có được không? Em thật sự đã trao sự trong sạch của em cho anh, vì sao anh lại không tin em chứ? Anh Hách, em…”
Hách Trung Văn bẻ tay Nhan Bích Loan ra, ánh mắt anh ta nhìn lên người Nhan Bích Loan đầy mỉa mai.
“Nhan Bích Loan, cô cút đi cho tôi! Dù cô có làm gì đi nữa thì cũng chỉ khiến tôi thấy buồn nôn mà thôi!”
Nói xong lời này, Hách Trung Văn lạnh lùng rời đi không chút lưu luyến nào.
Nhan Bích Loan suy sụp ngã trên mặt đất, trong đầu cô ta chỉ lặp đi lặp lại một câu.
Dù cô ta có làm gì thì cũng chỉ khiến anh ta thấy buồn nôn!
Sao Nhan Bích Loan cô ta có thể khiến đàn ông thấy buồn nôn được chứ?
Nhan Bích Loan cắn răng bò dậy khỏi mặt đất, cô ta nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía trước, túm thật chặt lấy tay Hách Trung Văn, hét lên với anh ta như thể đập nồi dìm thuyền: “Anh Hách, anh khinh thường em, anh cảm thấy Nhan Nhã Tịnh cao quý có phải không?”
Khoé môi Nhan Bích Loan tràn ngập hận thù, mỗi một chữ cô ta nói ra đều giống như đang gằn lên vậy.
“Anh nói em khiến anh buồn nôn, nhưng ít nhất em còn sạch sẽ, không bệnh không tật. Nhưng Nhan Nhã Tịnh thì sao? Nhan Nhã Tịnh cô ta không sạch sẽ, cô ta bị bệnh! Cô ta bị bệnh!”
“Nhan Bích Loan, cô nói ai bị bệnh cơ?” Ánh mắt Hách Trung Văn âm u, giọng điệu dày đặc ý cảnh cáo: “Nhan Bích Loan, cô còn dám nói vớ nói vẩn với tôi à, cô có tin tôi xé rách miệng cô không?”
“Anh Hách, cho dù anh có xé rách miệng em thì cũng không thay đổi được sự thật Nhan Nhã Tịnh bị nhiễm HIV! Lời em nói với anh là sự thật, chị của em đã tiêm cho Nhan Nhã Tịnh máu có chứa mầm bệnh AIDS, bây giờ Nhan Nhã Tịnh đã không thể nào lật ngược thế cờ được nữa rồi!”
Nhan Bích Loan vô cùng chắc chắn Nhan Vũ Trúc đã tiêm ống máu kia vào cơ thể Nhan Nhã Tịnh, bởi vì bên trong biệt thự của Nhan Vũ Trúc có camera, máy tính ở chung cư của Nhan Bích Loan có thể nhìn thấy hết tất cả mọi chuyện đã xảy ra ngày hôm đó.
Cô ta nhìn thấy Nhan Vũ Trúc bị Lâm Tiêu ép đến mức chật vật trốn ra khỏi biệt thự, cô ta biết nếu cô ta nói chuyện này cho Hách Trung Văn biết thì sẽ hại Nhan Vũ Trúc, nhưng không có gì quan trọng hơn việc huỷ hoại Nhan Nhã Tịnh nữa rồi.
Huống chi, Nhan Vũ Trúc có khả năng đã không thể quay về nữa, người không thể quay về thì làm sao có thể quan trọng bằng nguyện vọng của cô ta được?
Bỗng dưng Hách Trung Văn quay mặt đi, anh ta nhìn chằm chằm vào Nhan Bích Loan, gằn từng câu từng chữ: “Nhan Bích Loan, ngậm cái miệng dơ bẩn của cô lại! Chị đại không thể nào bị bệnh đấy được!”
Nhan Bích Loan cười, cười đến u ám trông rất kỳ dị: “Anh Hách, anh không tin đúng không? Nhưng em lại có video nha! Em có video Nhan Nhã Tịnh bị tiêm đấy!”
Nhan Bích Loan ngừng cười, hai tay cô ta nắm chặt, bước từng bước đi đến trước mặt Hách Trung Văn: “Anh Hách, kết hôn với em đi! Nếu không, em sẽ đăng video này lên trên mạng, để người trên toàn thế giới biết Nhan Nhã Tịnh bị tiêm mầm bệnh AIDS!”\u0003\u0003\u0003
Nhan Bích Loan nói xong rồi vươn tay ra bắt lấy cánh tay Hách Trung Văn.
Nhưng cô ta còn chưa kịp chạm đến tay anh ta thì đã cảm thấy cổ tay nhói đau, anh ta không chút thương tiếc mà trở tay bóp chặt lấy cổ tay của cô ta, sau đó hất văng tay cô ta ra.
“Nhan Bích Loan, yêu này của cô chỉ khiến tôi thấy ghê tởm! Tôi vẫn nhắc lại câu kia, nếu cô nhất quyết giữ đứa bé này thì đứa bé này không liên quan gì đến tôi cả!”
“Anh Hách, anh không thể đối xử với em như vậy được!”
Thấy Hách Trung Văn định đi, Nhan Bích Loan ôm chặt lấy Hách Trung Văn từ phía sau: “Anh Hách, tối hôm đó là anh chủ động cơ mà! Em đã trao cho anh sự trong sạch của em, còn mang thai con của anh, sao anh có thể tàn nhẫn với em vậy được?”
“Tôi chủ động? Ha!”
Gương mặt rất giống Lưu Thiên Hàn của Hách Trung Văn trở nên lạnh lẽo, có đôi chút giống khí chất lạnh lùng của Lưu Thiên Hàn.
“Nhan Bích Loan, thấy tôi không nói gì nên cô coi tôi như đồ ngu luôn đúng không? Tối hôm đó, nếu không phải cô học theo chị đại gọi tôi, nếu không phải cô làm tôi tưởng nhầm cô là chị đại thì tôi sẽ để cô khiến tôi thấy ghê tởm sao?”
Cô ta khiến anh ta thấy ghê tởm…
Đôi môi Nhan Bích Loan run run, ở trường học cô ta cũng là một người nổi tiếng, là nữ thần trong lòng vô số đàn ông, cô ta hoàn hảo như vậy mà lại bị Hách Trung Văn ghét bỏ ghê tởm ư?
Nếu là người đàn ông khác sỉ nhục cô ta như vậy, cô ta chắc chắn sẽ nổi điên, nhưng người sỉ nhục cô ta lại là Hách Trung Văn, cô ta chỉ có thể cắn răng run rẩy.
“Anh Hách, anh không thể nói em như thế được!” Nước mắt của Nhan Bích Loan lăn dài: “Em thừa nhận tối hôm đó là em chủ động! Nhưng dù sao tối hôm đó cũng là lần đầu tiên của em mà! Anh Hách, em giao cho anh thứ quý giá nhất của một cô gái, em yêu anh vô bờ bến, anh không thể thương tiếc em dù chỉ một chút sao?”
"Thứ quý giá nhất của một cô gái…”
Khoé môi Hách Trung Văn mỉm cười, ánh mắt lại hiện lên sự lạnh lùng: “Chưa nói đến đây không phải lần đầu tiên của cô, kể cả có thế thì liên quan gì đến tôi chứ?”
Hách Trung Văn chưa từng có suy nghĩ sẽ chịu trách nhiệm với Nhan Bích Loan.
Không phải anh ta là đồ vô trách nhiệm, mà do trong lòng anh ta chỉ có một mình Nhan Nhã Tịnh, tự ép mình chịu trách nhiệm với một người phụ nữ khác mới thật sự là vô trách nhiệm.
Nhan Bích Loan thích giả vờ trong sáng, nhưng cô ta không lừa được anh ta.
Anh ta từng uống rượu với một người bạn hồi nhỏ ở một cái bãi, người bạn hồi nhỏ kia của anh ta chỉ cần say là có thể nói linh tinh đến cả trời nam đất bắc.
Người bạn hồi nhỏ kia của anh ta cũng có nhắc đến Nhan Bích Loan, cậu ta nói, Nhan Bích Loan đã làm cùng anh em của cậu ta rất nhiều lần nhưng vẫn là thích giả vờ trong sáng.
Vốn dĩ anh ta đã cảm thấy Nhan Bích Loan ghê tởm, sau khi biết được mình đã từng chạm vào một người phụ nữ phóng túng như vậy, trong lòng Hách Trung Văn càng thấy ghê tởm đến khó chịu.
“Nhan Bích Loan, biến mất khỏi cuộc đời tôi đi, đừng xuất hiện trước mặt tôi để tự rước lấy nhục nữa!”
Nghe thấy Hách Trung Văn nói vậy, cơ thể Nhan Bích Loan hơi lảo đảo, suýt chút nữa ngã quỵ trên mặt đất.
Tự rước lấy nhục ư? Nhan Bích Loan cô ta kiêu ngạo như vậy, sao lại là tự rước lấy nhục được!
Nhan Bích Loan không quan tâm mà ôm lấy anh ta: “Anh Hách, anh đừng đi! Đừng đi có được không? Em thật sự đã trao sự trong sạch của em cho anh, vì sao anh lại không tin em chứ? Anh Hách, em…”
Hách Trung Văn bẻ tay Nhan Bích Loan ra, ánh mắt anh ta nhìn lên người Nhan Bích Loan đầy mỉa mai.
“Nhan Bích Loan, cô cút đi cho tôi! Dù cô có làm gì đi nữa thì cũng chỉ khiến tôi thấy buồn nôn mà thôi!”
Nói xong lời này, Hách Trung Văn lạnh lùng rời đi không chút lưu luyến nào.
Nhan Bích Loan suy sụp ngã trên mặt đất, trong đầu cô ta chỉ lặp đi lặp lại một câu.
Dù cô ta có làm gì thì cũng chỉ khiến anh ta thấy buồn nôn!
Sao Nhan Bích Loan cô ta có thể khiến đàn ông thấy buồn nôn được chứ?
Nhan Bích Loan cắn răng bò dậy khỏi mặt đất, cô ta nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía trước, túm thật chặt lấy tay Hách Trung Văn, hét lên với anh ta như thể đập nồi dìm thuyền: “Anh Hách, anh khinh thường em, anh cảm thấy Nhan Nhã Tịnh cao quý có phải không?”
Khoé môi Nhan Bích Loan tràn ngập hận thù, mỗi một chữ cô ta nói ra đều giống như đang gằn lên vậy.
“Anh nói em khiến anh buồn nôn, nhưng ít nhất em còn sạch sẽ, không bệnh không tật. Nhưng Nhan Nhã Tịnh thì sao? Nhan Nhã Tịnh cô ta không sạch sẽ, cô ta bị bệnh! Cô ta bị bệnh!”
“Nhan Bích Loan, cô nói ai bị bệnh cơ?” Ánh mắt Hách Trung Văn âm u, giọng điệu dày đặc ý cảnh cáo: “Nhan Bích Loan, cô còn dám nói vớ nói vẩn với tôi à, cô có tin tôi xé rách miệng cô không?”
“Anh Hách, cho dù anh có xé rách miệng em thì cũng không thay đổi được sự thật Nhan Nhã Tịnh bị nhiễm HIV! Lời em nói với anh là sự thật, chị của em đã tiêm cho Nhan Nhã Tịnh máu có chứa mầm bệnh AIDS, bây giờ Nhan Nhã Tịnh đã không thể nào lật ngược thế cờ được nữa rồi!”
Nhan Bích Loan vô cùng chắc chắn Nhan Vũ Trúc đã tiêm ống máu kia vào cơ thể Nhan Nhã Tịnh, bởi vì bên trong biệt thự của Nhan Vũ Trúc có camera, máy tính ở chung cư của Nhan Bích Loan có thể nhìn thấy hết tất cả mọi chuyện đã xảy ra ngày hôm đó.
Cô ta nhìn thấy Nhan Vũ Trúc bị Lâm Tiêu ép đến mức chật vật trốn ra khỏi biệt thự, cô ta biết nếu cô ta nói chuyện này cho Hách Trung Văn biết thì sẽ hại Nhan Vũ Trúc, nhưng không có gì quan trọng hơn việc huỷ hoại Nhan Nhã Tịnh nữa rồi.
Huống chi, Nhan Vũ Trúc có khả năng đã không thể quay về nữa, người không thể quay về thì làm sao có thể quan trọng bằng nguyện vọng của cô ta được?
Bỗng dưng Hách Trung Văn quay mặt đi, anh ta nhìn chằm chằm vào Nhan Bích Loan, gằn từng câu từng chữ: “Nhan Bích Loan, ngậm cái miệng dơ bẩn của cô lại! Chị đại không thể nào bị bệnh đấy được!”
Nhan Bích Loan cười, cười đến u ám trông rất kỳ dị: “Anh Hách, anh không tin đúng không? Nhưng em lại có video nha! Em có video Nhan Nhã Tịnh bị tiêm đấy!”
Nhan Bích Loan ngừng cười, hai tay cô ta nắm chặt, bước từng bước đi đến trước mặt Hách Trung Văn: “Anh Hách, kết hôn với em đi! Nếu không, em sẽ đăng video này lên trên mạng, để người trên toàn thế giới biết Nhan Nhã Tịnh bị tiêm mầm bệnh AIDS!”\u0003\u0003\u0003