Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhan Nhã Tịnh đứng ở cầu thang, nhìn đồ trên người Nhan Vũ Trúc ngày càng ít, trong lòng thật sự cạn lời.

Lẽ nào cô phải đứng đây nhìn Nhan Vũ Trúc phóng thích sức hấp dẫn của phái nữ đối với Lưu Thiên Hàn, dụ dỗ anh ư?

Nhan Nhã Tịnh biết anh sẽ không làm cô thất vọng. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ khó miêu tả của Nhan Vũ Trúc vào lúc này, cô vẫn cảm thấy hơi cay mắt.

Cô quay người, vừa định trở về phòng thì đã nghe tiếng gào la của Cao Bắc Vinh.

Rõ ràng anh ta xông ra từ nhà vệ sinh dưới lầu, thấy Nhan Vũ Trúc đứng giữa phòng khách thì không khỏi kinh ngạc hô toáng lên.

Giây tiếp theo, Cao Bắc Vinh nhanh chóng che mắt lại: “Nhan Vũ Trúc, mẹ kiếp cô có bệnh à? Đêm hôm khuya khoắt mà ra ngoài dọa người, mất dạy thế hả!”

“Mẹ nó! Cô đang múa kiểu kia đúng không? Cả người lèo phèo thế này, nhảy lên cũng không chê cay mắt à!”

Tốt lắm, quả nhiên là anh hùng có tư tưởng lớn gặp nhau. Thì ra không chỉ có mình Nhan Nhã Tịnh cảm thấy động tác của Nhan Vũ Trúc rất cay mắt.

Rõ ràng là Nhan Vũ Trúc cũng không ngờ Cao Bắc Vinh lại đột ngột xuất hiện. Cô ta vội che lấy ngực mình, không kìm được mà thét lên.

“Sao anh lại ở đây? Ai cho anh vào đây thế!”

Nhan Vũ Trúc tức giận đùng đùng gào lên với Cao Bắc Vinh: “Ra ngoài, anh ra ngoài cho tôi!”

Tự dưng Nhan Vũ Trúc đứng cởi quần áo trong phòng khách, làm cay mắt anh ta. Cao Bắc Vinh vốn đã nổi cáu rồi, bây giờ cô ta còn mặt mũi vừa ăn cướp vừa la làng làm anh ta càng cáu hơn, muốn hành người.

Cao Bắc Vinh lạnh lùng nhếch môi với Nhan Vũ Trúc: “Nhan Vũ Trúc, cô có biết xấu hổ không vậy? Tôi vẫn luôn ở đây, cô nói xem, ai kêu tôi vào đây hả? Còn muốn đuổi tôi ra ngoài? Nếu ra ngoài thì cũng là cô cút ra ngoài cho tôi! Cô có tin bây giờ tôi ném cô ra cửa luôn không?”

Câu này của Cao Bắc Vinh khiến Nhan Vũ Trúc tức đến độ thở hổn hền, nhưng lại cực kỳ hợp ý của Lưu Thiên Hàn.

Anh hờ hững liếc nhìn Cao Bắc Vinh: “Nếu cậu đã muốn vứt cô ta ra ngoài thì giao cô ta cho cậu đó.”

Lưu Thiên Hàn nói xong, đôi chân thẳng tắp cất bước đi lên lầu.

Cao Bắc Vinh sốt ruột gọi loạn xạ: “Lưu Cửu, cậu không thể đào hố tôi như vậy được chứ? Ai muốn ném người phụ nữ cay mắt này ra ngoài chứ? Tôi còn chê bẩn tay đấy!”

“Lưu Cửu, cậu đừng đi, có tin tôi tuyệt giao với cậu không hả!”



Cao Bắc Vinh càng nhìn Nhan Vũ Trúc lại càng thấy cay mắt. Nhất là khi nghĩ tới lát nữa mình còn phải tống người phụ nữ này ra ngoài thì càng cảm thấy cuộc đời này không còn gì luyến tiếc nữa.

Anh ta còn muốn gào thét mấy câu nữa với Lưu Thiên Hàn, vừa ngẩng mặt lên thì đã thấy Nhan Nhã Tịnh đứng ở cửa cầu thang.

Đầu Cao Bắc Vinh nhanh chóng nảy số, rõ ràng chị dâu Cửu không giống như vừa mới tới. Lẽ nào lúc nãy chị dâu Cửu đã thấy cảnh cay mắt này rồi ư?

Phụ nữ đều thích ghen tuông, chị dâu Cửu thấy Nhan Vũ Trúc công khai thoát y trước mặt của Lưu Cửu, chắc chắn phải sẽ hỏi Lưu Cửu cho ra lẽ. Chưa biết chừng anh còn phải quỳ ván giặt đồ rồi quỳ vỏ sầu riêng gì đấy.

Nghĩ tới cảnh Lưu Cửu quỳ lên vỏ sầu riêng, giương giọng nói với chị dâu Cửu ‘anh sai rồi, anh xin sám hối’, bỗng dưng Cao Bắc Vinh cảm thấy có chút thương hại Lưu Cửu.

Trong thâm tâm anh ta cũng lập tức cân bằng trở lại.

Cho dù còn phải tiếp tục chịu cay mắt thì cũng còn hơn quỳ trên vỏ sầu riêng.

Lưu Thiên Hàn đã đi khỏi, Nhan Vũ Trúc vội vàng mặc đồ lại. Lúc này, mặt mày cô ta tái mét, cảm thấy tối nay mình đúng là dâng đến tận cửa. Chẳng những không thành công giành được sự ủng hộ của Lưu Thiên Hàn mà còn bị Cao Bắc Vinh nhìn thấy hết!

Nghĩ như vậy, Nhan Vũ Trúc thẹn quá hóa giận, không nhịn được mà trừng mắt hung dữ với Cao Bắc Vinh.

“Nhan Vũ Trúc, cô trừng mắt với ai thế? Mắt của cô có tật đấy à?”

Cao Bắc Vinh cũng không phải dạng vừa, tự dưng bị người ta trừng mắt như vậy, anh ta không nhịn nổi.

Anh ta liếc nhìn Nhan Vũ Trúc đầy coi thường và ghét bỏ: “Nhan Vũ Trúc, cô chê tôi thấy cô cởi quần áo có phải không? Thôi đừng, cô đừng ghét tôi, tôi còn chê cô nữa là!”

“Với cái đức hạnh này của cô, có cởi sạch trước mặt tôi thì tôi cũng chẳng có phản ứng gì đâu, còn giả bộ liệt nữ trinh tiết gì chứ? Nhan Vũ Trúc, sau này đừng dây dưa với Lưu Cửu nữa. Cậu ấy và tôi giống nhau, đều có mắt nhìn và gu riêng, chúng tôi không hứng thú với chó cái đâu!”

“Được rồi, được rồi, trừng cái gì mà trừng, thật sự coi mình là mắt gà chọi à! Nửa đêm nửa hôm bắt tôi xem phim ma, ọe!”

“Cao Bắc Vinh, anh nói ai là chó cái hả?” Nhan Vũ Trúc càng trợn to mắt hơn, cô ta tức hồng hộc trừng mắt với Cao Bắc Vinh. Nếu không phải e dè thế lực của nhà họ Cao, cô ta thật sự muốn nhào tới cắn anh ta một phát.

“Sao? Tôi nói sai ư?” Cao Bắc Vinh tỏ vẻ vô tội: “Cô không phải chó cái thì lẽ nào là chó đực? Xin lỗi nhé, tôi còn thật sự không nhận ra cô đã sang Thái phẫu thuật đấy.”

“Anh!”

Nhan Vũ Trúc tức đến mức muốn hộc máu, cô ta không cần Cao Bắc Vinh đuổi đã giậm mạnh chân rồi giẫm lên đôi giày cao gót, tức lồng lộn đi ra khỏi biệt thự.

Cao Bắc Vinh bước tới đuổi theo: “Cô đừng đi vội chứ, cô còn chưa nói cho tôi biết có phải cô đã sang Thái phẫu thuật không vậy?”



Từng bước chân của Nhan Vũ Trúc đều mang theo cơn giận dữ, cô ta nén cục tức nghẹn nơi cổ họng, đẩy mạnh cửa lớn của phòng khách, nghênh ngang rời đi.

Lúc này, Lưu Thiên Hàn cũng nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh.

Cô đang định nhanh chóng trở về phòng, nhưng Lưu Thiên Hàn vừa lên cầu thang đã chú ý thấy cô. Cô đành đứng đờ người tại chỗ chào hỏi anh.

“Hi, anh Lưu…”

Lưu Thiên Hàn bước nhanh đến chỗ cầu thang, siết chặt bàn tay nhỏ bé của Nhan Nhã Tịnh: “Em tới đây từ lúc nào thế?”

“Em đến từ lúc Nhan Vũ Trúc nói đêm hôm đó anh rất dịu dàng.” Nhan Nhã Tịnh thành thật trả lời.

Cô muốn bình thản nói ra câu này, nhưng không biết tại sao lúc cô nói ra, giọng điệu không kìm được mà chua chát, chua đến mức cô cũng không muốn lên tiếng nữa.

Nghe Nhan Nhã Tịnh nói vậy, Lưu Thiên Hàn càng siết chặt bàn tay nhỏ bé của cô hơn. Nói thật, lúc này anh cũng không biết nên nói gì với cô cho phải.

Anh cảm thấy đêm đó quả thật anh đã lên giường với Nhan Vũ Trúc. Chuyện này anh hơi có lỗi với Nhan Nhã Tịnh.

Im lặng một lúc lâu, Lưu Thiên Hàn mới khẽ nói: “Nhan Nhã Tịnh, xin lỗi, quả thật anh từng qua đêm với Nhan Vũ Trúc.”

Anh không cách nào sửa đổi chuyện đã qua. Nhưng từ nay về sau, anh chắc chắn sẽ không xảy ra quan hệ với người phụ nữ khác.

Rất nhiều người đều nói, đàn ông là động vật chỉ biết dùng nửa thân dưới để suy nghĩ. Nhưng khi yêu một người sao có thể tách rời cơ thể và trái tim. Khi đã yêu thì chỉ muốn đời đời kiếp kiếp, trao cả cơ thể và trái tim cho nhau.

Đàn ông mong muốn phụ nữ trung trinh với mình. Trong tình cảm, cơ thể và trái tim của người đàn ông cũng cần phải như vậy.

Nhan Nhã Tịnh nhớ đến cảnh Nhan Vũ Trúc lấy thân mình cứu lấy Lưu Thiên Hàn, rồi lại ở bên cạnh anh năm năm, cô thật sự ấy hơi ghen tuông.

Nhưng anh đã nói xin lỗi thế này, đột nhiên Nhan Nhã Tịnh cảm thấy quá khứ của cô khiến cô không biết nên đối mặt với Lưu Thiên Hàn ra sao.

Đàn ông, dù ít hay nhiều lời đều để ý tới lần đầu tiên gì đó. Anh Lưu đã từng xảy ra quan hệ với Nhan Vũ Trúc, anh cũng đã xin lỗi cô rồi. Còn cô từng sinh con cho người đàn ông khác, lẽ nào anh Lưu không chê cô ư?

Nghĩ như vậy, Nhan Nhã Tịnh không nhịn được mà lùi về phía sau một bước: “Anh Lưu, anh có để ý tới… lần đầu tiên gì đó không?”

Không đợi Lưu Thiên Hàn cất tiếng, Nhan Nhã Tịnh đã nói tiếp: “Anh Lưu, em từng lên giường với người đàn ông khác, còn sinh con nữa. Em… em cảm thấy mình không xứng với anh.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK