Càng nghĩ càng giận, giận tới nỗi muốn đánh gãy chân cô, nhốt cô vào chuồng heo.
Nhưng anh còn chưa kịp làm gì thì trong phòng đã vang lên giọng nói đáng thương của cô.
“Anh Lưu, bụng em đau…”
Nhan Nhã Tịnh mếu máo rất đáng thương: “Đau quá…”
Người phụ nữ chết tiệt này, dám xem anh như thế thân!
Sao anh còn chưa đánh chết cô chứ!
Lưu Thiên Hàn cảm thấy anh lại có thêm giới hạn mới trước mặt Nhan Nhã Tịnh nữa rồi. Anh đã giận tới mức muốn đánh chết cô, nhưng rồi cuối cùng thì sao?
Cuối cùng ngay cả đánh anh cũng không nỡ, phải ra ngoài mua thuốc cho cô, còn phải dỗ cô uống thuốc, dùng hết kiên nhẫn trong mấy đời mà anh không dùng tới.
Sau khi cho Nhan Nhã Tịnh uống thuốc xong, khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhăn nhúm của cô cuối cùng cũng yên tĩnh lại, chìm vào giấc ngủ.
Thấy cô không kêu đau nữa, Lưu Thiên Hàn mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Anh không nhận ra rằng, sự lo lắng của anh đối với cơ thể của cô đã vượt qua sự tức giận khi bị cô coi là thế thân rồi.
Sau khi Nhan Nhã Tịnh chìm vào giấc ngủ, Lưu Thiên Hàn chẳng thể nào ngủ được nữa.
Anh châm một điếu thuốc, đứng ngoài ban công phun sương nhả khói.
Nghĩ tới Nhan Nhã Tịnh rất ghét anh hút thuốc, có mấy lần anh hút thuốc trước mặt cô, cô liền ho khan mấy tiếng.
Ý thức được bản thân lại nghĩ tới Nhan Nhã Tịnh, Lưu Thiên Hàn không nhịn được mà rủa thầm một tiếng.
Nhưng rủa xong anh vẫn dập tắt đầu thuốc, lẳng lặng dựa vào trước cửa sổ nhìn ánh đèn mọi nhà.
Lúc trước, Lưu Thiên Hàn cảm thấy một nam một nữ ở chung với nhau, cùng lắm chỉ bình thản như nước, không nhất thiết phải rung động.
Anh cũng cảm thấy, cả đời này của mình xác định rằng sẽ chỉ dây dưa với Cung Tư Mỹ.
Đính hôn, kết hôn, tôn trọng lẫn nhau...
Bây giờ, anh đột nhiên có chút không chắc.
Hóa ra, không phải anh không có chút dao động với tất cả phụ nữ, cũng không phải trước mặt tất cả phụ nữ, cơ thể anh đều như tảng băng không biết nóng lên.
Đột nhiên lúc này anh lại có chút ước ao loại tình cảm quyến luyến tới tận xương cốt này.
Nhưng nghĩ tới Cung Tư Mỹ vì anh mà trên bụng có vết thương, nghĩ tới anh đã hứa cho Cung Tư Mỹ trở thành người vợ duy nhất của anh trong cuộc đời này, lòng của anh lại lặng yên như nước.
Anh không thể bị người phụ nữ không biết điều này mê hoặc nữa, anh lại càng không thể dây dưa không dứt với người phụ nữ của em trai mình!
Sau khi Nhan Nhã Tịnh tỉnh lại thì bị tình trạng của bản thân dọa cho choáng váng.
Áo ngủ trên người cô là sao vậy?
Rõ ràng cô nhớ rõ đêm qua cô mặc áo gió, bên trong là áo lót và áo sơ mi bằng lụa trắng cơ mà, sao bây giờ trên người cô lại bị thay một bộ quần áo vừa mới vừa lạ thế này?
Nhan Nhã Tịnh động não rất nhanh. Tuy bình thường sau khi say rượu tửu lượng cô rất tệ, nhưng bình thường lúc tỉnh lại đều sẽ nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì.
Đêm qua cô với Tôn Lệ ngồi trong phòng riêng uống rượu ca hát, còn xem bói cho một đám trai trẻ rất đáng yêu.
Sau đó cô ra khỏi phòng riêng, hình như gặp phải anh Lưu.
Đúng rồi, cô thực sự đã gặp phải anh Lưu.
Nhan Nhã Tịnh ra sức lắc đầu, cảnh tượng trong đầu càng rõ ràng hơn.
Cô xem bói cho anh Lưu, cô còn nói…
Cô còn nói, đầu anh Lưu có phân!
Không, không chỉ như thế, cô còn nói thêm mấy câu vô lễ, nói anh Lưu thiểu năng!
Thiểu năng?
Nhan Nhã Tịnh lập tức nhảy dựng lên khỏi giường, cô dám nói anh Lưu như thế, nhất định sẽ bị ngược đãi thành thiểu năng cho mà xem!
Chắc chắn đêm qua cô được anh Lưu mang về nhà, hình như cô còn nôn nữa. Nếu nôn lên người anh Lưu thì cô mổ bụng mình ra tạ tội được rồi!
Bụng cô nóng hầm hập, có cảm giác thoải mái không nói nên lời, Nhan Nhã Tịnh nhớ mang máng, hình như đêm qua có một bàn tay to lớn dịu dàng xoa bụng cho cô.
Trong lòng Nhan Nhã Tịnh vui mừng rung động mãnh liệt, cảm giác tối hôm qua chân thật mà rõ ràng như vậy, anh Lưu lại một mực chăm sóc cho cô!
Chiều hôm qua ở trước cửa biệt thự của anh Lưu, cô đâm đầu tự tử nhưng anh lại thờ ơ, cô thực sự khó chịu muốn chết mới nói ra mấy lời như vậy.
Tình cảm của cô đối với anh Lưu giống như cỏ dại vậy, vĩnh viễn đốt không hết, gió xuân thổi qua là lại nảy nở, chỉ cần anh Lưu cho cô chút ánh nắng thì cô sẽ lập tức trở nên rực rỡ.
Khiến cho cô có thêm lòng dũng cảm quấn lấy anh đến cùng.
Nhan Nhã Tịnh vươn bàn tay nhỏ bé, cười tủm tỉm sờ soạng bụng của mình. Cô kiêu ngạo hất cằm, anh Lưu, em không phải là người nói không giữ lời đâu nhé, là anh tới trêu chọc em, muốn thoát khỏi em hả, nằm mơ đi!
Con đường kích thích anh Lưu khôi phục trí nhớ không thể thực hiện được, Nhan Nhã Tịnh chỉ có thể nghĩ cách khác chia rẽ anh với Cung Tư Mỹ.
Chiều hôm qua cô sang sảng chúc anh với Cung Tư Mỹ đính hôn vui vẻ, thật ra lời nói đó vô cùng giả dối.
Cô với Cung Tư Mỹ không đội trời chung, chỉ cần cô còn thở thì Cung Tư Mỹ đừng hòng vui vẻ.
Mấy câu như buông tay, anh Lưu đã chết trong lòng cô gì gì đó mà cô nói chỉ là nhất thời tuyệt vọng cam chịu tôi. Cô làm sao mà bỏ được, anh Lưu trong lòng cô sao mà chết được.
Nhan Nhã Tịnh nhanh chóng rời giường, nhìn thấy quần áo mới tinh đã được chuẩn bị trên tủ đầu giường, khóe môi của cô không nhịn được mà cong lên.
Hôm nay cô còn phải đi cùng Cung Tư Mỹ chọn lễ phục, cô còn một trận ác liệt phải đánh, có chút ấm áp tối hôm qua của anh Lưu, hôm nay cô nhất định phải chiến thắng trở về!
Cửa hàng mà Nhan Nhã Tịnh cũng tới với Cung Tư Mỹ là cửa hàng lớn nhất Vân Hải, vừa vào cửa, quản lý chi nhánh Kiều Sơn đã nhiệt tình tiếp đón: “Cô Cung, chúng tôi đã chuẩn bị cho cô hai mươi bộ lễ phục, tất cả đều do tổng giám sát Phí vừa làm xong, mời cô chọn ạ.”
Cung Tư Mỹ lễ phép mà tao nhã gật đầu với Kiều Sơn, cô ta bảo Kiều Sơn và nhân viên bán hàng sau lưng anh ta không cần đi theo cô ta, sau đó lập tức quay sang, ý cười dào dạt, nhìn Nhan Nhã Tịnh rồi nói: “Nhan Nhã Tịnh, tôi sắp trở thành chị dâu của cô rồi, cô có vui không? À đúng rồi, cô còn chưa chúc mừng tôi nữa đó!”
Nhưng anh còn chưa kịp làm gì thì trong phòng đã vang lên giọng nói đáng thương của cô.
“Anh Lưu, bụng em đau…”
Nhan Nhã Tịnh mếu máo rất đáng thương: “Đau quá…”
Người phụ nữ chết tiệt này, dám xem anh như thế thân!
Sao anh còn chưa đánh chết cô chứ!
Lưu Thiên Hàn cảm thấy anh lại có thêm giới hạn mới trước mặt Nhan Nhã Tịnh nữa rồi. Anh đã giận tới mức muốn đánh chết cô, nhưng rồi cuối cùng thì sao?
Cuối cùng ngay cả đánh anh cũng không nỡ, phải ra ngoài mua thuốc cho cô, còn phải dỗ cô uống thuốc, dùng hết kiên nhẫn trong mấy đời mà anh không dùng tới.
Sau khi cho Nhan Nhã Tịnh uống thuốc xong, khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhăn nhúm của cô cuối cùng cũng yên tĩnh lại, chìm vào giấc ngủ.
Thấy cô không kêu đau nữa, Lưu Thiên Hàn mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Anh không nhận ra rằng, sự lo lắng của anh đối với cơ thể của cô đã vượt qua sự tức giận khi bị cô coi là thế thân rồi.
Sau khi Nhan Nhã Tịnh chìm vào giấc ngủ, Lưu Thiên Hàn chẳng thể nào ngủ được nữa.
Anh châm một điếu thuốc, đứng ngoài ban công phun sương nhả khói.
Nghĩ tới Nhan Nhã Tịnh rất ghét anh hút thuốc, có mấy lần anh hút thuốc trước mặt cô, cô liền ho khan mấy tiếng.
Ý thức được bản thân lại nghĩ tới Nhan Nhã Tịnh, Lưu Thiên Hàn không nhịn được mà rủa thầm một tiếng.
Nhưng rủa xong anh vẫn dập tắt đầu thuốc, lẳng lặng dựa vào trước cửa sổ nhìn ánh đèn mọi nhà.
Lúc trước, Lưu Thiên Hàn cảm thấy một nam một nữ ở chung với nhau, cùng lắm chỉ bình thản như nước, không nhất thiết phải rung động.
Anh cũng cảm thấy, cả đời này của mình xác định rằng sẽ chỉ dây dưa với Cung Tư Mỹ.
Đính hôn, kết hôn, tôn trọng lẫn nhau...
Bây giờ, anh đột nhiên có chút không chắc.
Hóa ra, không phải anh không có chút dao động với tất cả phụ nữ, cũng không phải trước mặt tất cả phụ nữ, cơ thể anh đều như tảng băng không biết nóng lên.
Đột nhiên lúc này anh lại có chút ước ao loại tình cảm quyến luyến tới tận xương cốt này.
Nhưng nghĩ tới Cung Tư Mỹ vì anh mà trên bụng có vết thương, nghĩ tới anh đã hứa cho Cung Tư Mỹ trở thành người vợ duy nhất của anh trong cuộc đời này, lòng của anh lại lặng yên như nước.
Anh không thể bị người phụ nữ không biết điều này mê hoặc nữa, anh lại càng không thể dây dưa không dứt với người phụ nữ của em trai mình!
Sau khi Nhan Nhã Tịnh tỉnh lại thì bị tình trạng của bản thân dọa cho choáng váng.
Áo ngủ trên người cô là sao vậy?
Rõ ràng cô nhớ rõ đêm qua cô mặc áo gió, bên trong là áo lót và áo sơ mi bằng lụa trắng cơ mà, sao bây giờ trên người cô lại bị thay một bộ quần áo vừa mới vừa lạ thế này?
Nhan Nhã Tịnh động não rất nhanh. Tuy bình thường sau khi say rượu tửu lượng cô rất tệ, nhưng bình thường lúc tỉnh lại đều sẽ nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì.
Đêm qua cô với Tôn Lệ ngồi trong phòng riêng uống rượu ca hát, còn xem bói cho một đám trai trẻ rất đáng yêu.
Sau đó cô ra khỏi phòng riêng, hình như gặp phải anh Lưu.
Đúng rồi, cô thực sự đã gặp phải anh Lưu.
Nhan Nhã Tịnh ra sức lắc đầu, cảnh tượng trong đầu càng rõ ràng hơn.
Cô xem bói cho anh Lưu, cô còn nói…
Cô còn nói, đầu anh Lưu có phân!
Không, không chỉ như thế, cô còn nói thêm mấy câu vô lễ, nói anh Lưu thiểu năng!
Thiểu năng?
Nhan Nhã Tịnh lập tức nhảy dựng lên khỏi giường, cô dám nói anh Lưu như thế, nhất định sẽ bị ngược đãi thành thiểu năng cho mà xem!
Chắc chắn đêm qua cô được anh Lưu mang về nhà, hình như cô còn nôn nữa. Nếu nôn lên người anh Lưu thì cô mổ bụng mình ra tạ tội được rồi!
Bụng cô nóng hầm hập, có cảm giác thoải mái không nói nên lời, Nhan Nhã Tịnh nhớ mang máng, hình như đêm qua có một bàn tay to lớn dịu dàng xoa bụng cho cô.
Trong lòng Nhan Nhã Tịnh vui mừng rung động mãnh liệt, cảm giác tối hôm qua chân thật mà rõ ràng như vậy, anh Lưu lại một mực chăm sóc cho cô!
Chiều hôm qua ở trước cửa biệt thự của anh Lưu, cô đâm đầu tự tử nhưng anh lại thờ ơ, cô thực sự khó chịu muốn chết mới nói ra mấy lời như vậy.
Tình cảm của cô đối với anh Lưu giống như cỏ dại vậy, vĩnh viễn đốt không hết, gió xuân thổi qua là lại nảy nở, chỉ cần anh Lưu cho cô chút ánh nắng thì cô sẽ lập tức trở nên rực rỡ.
Khiến cho cô có thêm lòng dũng cảm quấn lấy anh đến cùng.
Nhan Nhã Tịnh vươn bàn tay nhỏ bé, cười tủm tỉm sờ soạng bụng của mình. Cô kiêu ngạo hất cằm, anh Lưu, em không phải là người nói không giữ lời đâu nhé, là anh tới trêu chọc em, muốn thoát khỏi em hả, nằm mơ đi!
Con đường kích thích anh Lưu khôi phục trí nhớ không thể thực hiện được, Nhan Nhã Tịnh chỉ có thể nghĩ cách khác chia rẽ anh với Cung Tư Mỹ.
Chiều hôm qua cô sang sảng chúc anh với Cung Tư Mỹ đính hôn vui vẻ, thật ra lời nói đó vô cùng giả dối.
Cô với Cung Tư Mỹ không đội trời chung, chỉ cần cô còn thở thì Cung Tư Mỹ đừng hòng vui vẻ.
Mấy câu như buông tay, anh Lưu đã chết trong lòng cô gì gì đó mà cô nói chỉ là nhất thời tuyệt vọng cam chịu tôi. Cô làm sao mà bỏ được, anh Lưu trong lòng cô sao mà chết được.
Nhan Nhã Tịnh nhanh chóng rời giường, nhìn thấy quần áo mới tinh đã được chuẩn bị trên tủ đầu giường, khóe môi của cô không nhịn được mà cong lên.
Hôm nay cô còn phải đi cùng Cung Tư Mỹ chọn lễ phục, cô còn một trận ác liệt phải đánh, có chút ấm áp tối hôm qua của anh Lưu, hôm nay cô nhất định phải chiến thắng trở về!
Cửa hàng mà Nhan Nhã Tịnh cũng tới với Cung Tư Mỹ là cửa hàng lớn nhất Vân Hải, vừa vào cửa, quản lý chi nhánh Kiều Sơn đã nhiệt tình tiếp đón: “Cô Cung, chúng tôi đã chuẩn bị cho cô hai mươi bộ lễ phục, tất cả đều do tổng giám sát Phí vừa làm xong, mời cô chọn ạ.”
Cung Tư Mỹ lễ phép mà tao nhã gật đầu với Kiều Sơn, cô ta bảo Kiều Sơn và nhân viên bán hàng sau lưng anh ta không cần đi theo cô ta, sau đó lập tức quay sang, ý cười dào dạt, nhìn Nhan Nhã Tịnh rồi nói: “Nhan Nhã Tịnh, tôi sắp trở thành chị dâu của cô rồi, cô có vui không? À đúng rồi, cô còn chưa chúc mừng tôi nữa đó!”