Sau khi thể hiện sức mạnh của mình xong, Lưu Thiên Hàn toát rất nhiều mồ hôi. Anh sợ người mình dính nhớp sẽ bị người ta ghét bỏ nên muốn đi tắm.
Đang định vào phòng tắm thì di động của anh lại chợt vang lên.
Cung Tư Mỹ gửi mấy tin nhắn tới.
“Anh Gia Thành, em thấy có đôi lắc tay cỏ bốn lá rất đẹp trên tạp chí châu báu, còn có thể đặt khắc chữ đấy! Em gửi ảnh cho anh nhé, anh xem có thích hay không?”
“Nếu anh Gia Thành thích lắc tay này thì nhắn lại cho em nhé? Em muốn mua một đôi, khắc tên em và anh ở mặt trong. Cỏ bốn lá tượng trưng cho may mắn, trên lắc khắc tên hai ta, như vậy chúng ta có thể bên nhau mãi mãi rồi.”
Lưu Thiên Hàn hoàn toàn không có hứng thú đối với việc ở bên Cung Tư Mỹ, cũng không định để ý tới tin nhắn Cung Tư Mỹ gửi, nhưng hình ảnh Cung Tư Mỹ gửi tới sau đó vẫn hấp dẫn lực chú ý của anh.
Chiếc lắc tay trên ảnh giống hệt chiếc lắc mà Nhan Nhã Tịnh tặng cho anh!
Kiểu lắc này còn có thể đặt khắc tên à?
Hay là Nhan Nhã Tịnh đã khắc tên hai người vào đôi lắc tay này rồi?
Nghĩ đến chuyện lắc tay trên tay mình khắc tên Lưu Gia Thành anh hoặc là tên Nhan Nhã Tịnh, tim Lưu Thiên Hàn lập tức ngọt ngào như ngâm mật.
Thật sự chỉ có mấy thiếu nữ mới tìm kiếm chữ khắc trên trang sức thôi, nhưng giờ khắc này, Lưu Thiên Hàn lại tìm tòi hết sức tập trung.
Như đã đoán, anh tìm được tên viết tắt của Nhan Nhã Tịnh ở mặt trong sợi lắc đeo trên tay trái.
NNT.
Kiểu chữ mảnh khảnh xinh đẹp, nếu không nhìn kỹ thì gần như khó mà phát hiện ra được.
Lưu Thiên Hàn vuốt ve qua lại ba chữ cái kia, tựa như nó là bảo bối quý báu nhất trên đời vậy, lưu luyến không nỡ buông tay.
Tên của cô khắc ở mặt trong lắc tay của anh, giống như cô giao trọn vẹn bản thân cho anh vậy, từ nay về sau sẽ toàn tâm toàn ý ở cạnh bên anh, đến già cũng không xa rời.
Lưu Thiên Hàn biết, mặt trong lắc tay của Nhan Nhã Tịnh chắc chắn khắc ba chữ viết tắt của Lưu Gia Thành.
Nhưng anh cứ như thanh niên mới nếm mùi mối tình đầu, vẫn rất kích động muốn thấy tận mắt.
Anh nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Nhan Nhã Tịnh, cẩn thận lật mặt kia sợi dây bạc lên.
Chữ cái quá nhỏ, muốn tìm được cũng không dễ, Lưu Thiên Hàn tìm một hồi lâu mới tìm được mấy ký tự kia.
LTH.
Lưu Thiên Hàn.
Không phải LGT.
Người Nhan Nhã Tịnh muốn bên nhau tới già không phải Lưu Gia Thành này!
Lưu Thiên Hàn bỗng cảm thấy cực kỳ, cực kỳ nực cười. Anh dồn sức ấn chặt vị trí trái tim, nơi đó vô cùng, vô cùng đau, đau đến mức cả người anh run rẩy mất khống chế.
Anh nâng một trái tim hoàn hảo đưa tới trước mặt cô, vậy mà cô lại nỡ lòng chà đạp.
Chà đạp đến mức trái tim sinh động của anh vỡ ra từng mảnh, cuối cùng không thể lành lại nữa.
Trước kia Nhan Nhã Tịnh luôn gọi anh là anh Lưu, còn muốn dẫn anh tới rừng cây nhỏ trong khu đại học tìm ký ức gì đó, đáng lẽ anh nên hiểu rõ rằng anh cũng chỉ là thế thân của em trai ruột thôi.
Lúc ấy anh cũng đau lòng không thể nhịn nổi, đề nghị chia tay.
Nhưng sau đó cô chỉ cần hơi dịu dàng, thoáng làm nũng vài lần là anh đã tước vũ khí đầu hàng.
Đúng là anh vẫn còn quá yêu cô.
Nhưng thứ anh gọi là tình yêu vào đến mắt cô lại chẳng đáng nhắc tới.
Cô nói muốn ở bên anh, sẽ không chia tay với anh, nếu buộc cô chia tay với anh thì chỉ có khi cô chết. Cô còn nói muốn thương anh đời đời kiếp kiếp. Đến giờ thì anh cũng hiểu ra được rồi, người cô muốn đời đời kiếp kiếp không xa rời hoàn toàn không phải anh, mà là em trai của anh!
Châm chọc biết bao! Khôi hài làm sao!
Khôi hài đến mức tới nông nỗi này rồi mà anh vẫn còn ôm một tia may mắn và mong đợi, chỉ hi vọng không phải cô coi anh là thế thân, mà ít nhiều gì trong tim vẫn có vị trí dành cho anh.
Anh buông sợi lắc trên cổ tay cô ra, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Anh không dám tưởng tượng khi ở bên anh mà lòng cô lại chỉ tâm niệm em trai Thiên Hàn của mình!
“Nhan Nhã Tịnh, em thích ai?”
Trong giọng nói của Lưu Thiên Hàn mang theo sự thấp thỏm và lo được lo mất mà chính anh cũng coi thường. Một người kiêu ngạo như anh vì sao đứng trước mặt cô nàng vô tâm này lại trở nên hèn mọn đến vậy cơ chứ!
Nhan Nhã Tịnh đang ngủ say, còn vừa mơ một giấc mơ.
Cô mơ thấy mưa hoa hồng đầy trời, anh Lưu đứng giữa biển hoa cầu hôn cô. Sau đó là cảnh trong Tầm Viên, anh quỳ một gối xuống đất, thành kính thỉnh cầu cô gả cho anh.
Cuối cùng, vô số hình ảnh từ từ hợp lại, dần dần mờ nhòe không rõ lắm, thứ rõ ràng duy nhất lại giọng nói của anh Lưu.
Nhan Nhã Tịnh, em thích ai?
Nhan Nhã Tịnh vẫn nhắm mắt nhưng lại cười tủm tỉm, vỗ nhẹ bàn tay chọc buồn mặt mình: “Anh Lưu ngốc đấy à! Em thích anh chứ ai vào đây nữa!”
Anh Lưu, thích anh chứ ai vào đây!
Hiện tại đã là đầu hạ, trong phòng cũng ấm áp vô cùng, nhưng khoảnh khắc này Lưu Thiên Hàn chỉ cảm thấy lạnh tới thấu xương.
Nói cho cùng vẫn là anh lừa mình dối người, cái cô gọi là thích anh, cái cô gọi là trong lòng chỉ có mình anh đều là giả dối thôi. Người cô thích trước nay chỉ có em trai Lưu Thiên Hàn của anh!
Cũng phải thôi, hai người mới quen nhau bao lâu chứ? Dù cho thật sự gặp phải tình yêu sét đánh cũng nào có nhiều tình yêu đậm sâu tới ghi tâm khắc cốt như vậy!
Anh lại ngu ngốc làm thế thân cho người ta một lần!
Lưu Gia Thành anh sao có thể đáng buồn tới tình trạng này cơ chứ!
Lưu Thiên Hàn như chưa từ bỏ ý định, lại hỏi ra một câu.
“Còn Lưu Gia Thành thì sao?”
“Lưu Gia Thành?” Giọng Nhan Nhã Tịnh nghe rõ vẻ hoang mang, sau đó lập tức cười ngây ngô, vô tư lự.
“Anh Lưu ngốc đấy à! Sao em lại thích Lưu Gia Thành được!”
“Anh Lưu, trái tim em chỉ có anh thôi, Lưu Gia Thành… trong lòng em, anh hai… chỉ là anh hai…”
Trong lòng em, anh hai chỉ là anh hai…
Từ những lời này của Nhan Nhã Tịnh, Lưu Thiên Hàn nghe ra chuẩn xác một tầng ý tứ khác. Trong lòng cô, Lưu Gia Thành anh chẳng là cái thá gì hết.
“Nhan Nhã Tịnh, đêm nay… ai làm với em?” Hai mắt Lưu Thiên Hàn đỏ đậm như thú hoang bị buộc tới tuyệt cảnh, anh ghì chặt lấy bả vai Nhan Nhã Tịnh, gằn từng tiếng hỏi.
Anh nhìn chằm chằm Nhan Nhã Tịnh không chớp mắt, cảm thấy vô số tế bào khát máu điên cuồng va chạm trong cơ thể. Anh gần như dùng toàn bộ sức lực cũng không cách nào áp chế.
Nếu… nếu lời cô nói không phải đáp án mà anh muốn nghe, anh rất sợ mình không khống chế được mà giết cô!
Không nghe được Nhan Nhã Tịnh đáp lại, Lưu Thiên Hàn khàn giọng hỏi lại một lần: “Nhan Nhã Tịnh, nói mau! Đêm nay em làm với ai!”
Đang định vào phòng tắm thì di động của anh lại chợt vang lên.
Cung Tư Mỹ gửi mấy tin nhắn tới.
“Anh Gia Thành, em thấy có đôi lắc tay cỏ bốn lá rất đẹp trên tạp chí châu báu, còn có thể đặt khắc chữ đấy! Em gửi ảnh cho anh nhé, anh xem có thích hay không?”
“Nếu anh Gia Thành thích lắc tay này thì nhắn lại cho em nhé? Em muốn mua một đôi, khắc tên em và anh ở mặt trong. Cỏ bốn lá tượng trưng cho may mắn, trên lắc khắc tên hai ta, như vậy chúng ta có thể bên nhau mãi mãi rồi.”
Lưu Thiên Hàn hoàn toàn không có hứng thú đối với việc ở bên Cung Tư Mỹ, cũng không định để ý tới tin nhắn Cung Tư Mỹ gửi, nhưng hình ảnh Cung Tư Mỹ gửi tới sau đó vẫn hấp dẫn lực chú ý của anh.
Chiếc lắc tay trên ảnh giống hệt chiếc lắc mà Nhan Nhã Tịnh tặng cho anh!
Kiểu lắc này còn có thể đặt khắc tên à?
Hay là Nhan Nhã Tịnh đã khắc tên hai người vào đôi lắc tay này rồi?
Nghĩ đến chuyện lắc tay trên tay mình khắc tên Lưu Gia Thành anh hoặc là tên Nhan Nhã Tịnh, tim Lưu Thiên Hàn lập tức ngọt ngào như ngâm mật.
Thật sự chỉ có mấy thiếu nữ mới tìm kiếm chữ khắc trên trang sức thôi, nhưng giờ khắc này, Lưu Thiên Hàn lại tìm tòi hết sức tập trung.
Như đã đoán, anh tìm được tên viết tắt của Nhan Nhã Tịnh ở mặt trong sợi lắc đeo trên tay trái.
NNT.
Kiểu chữ mảnh khảnh xinh đẹp, nếu không nhìn kỹ thì gần như khó mà phát hiện ra được.
Lưu Thiên Hàn vuốt ve qua lại ba chữ cái kia, tựa như nó là bảo bối quý báu nhất trên đời vậy, lưu luyến không nỡ buông tay.
Tên của cô khắc ở mặt trong lắc tay của anh, giống như cô giao trọn vẹn bản thân cho anh vậy, từ nay về sau sẽ toàn tâm toàn ý ở cạnh bên anh, đến già cũng không xa rời.
Lưu Thiên Hàn biết, mặt trong lắc tay của Nhan Nhã Tịnh chắc chắn khắc ba chữ viết tắt của Lưu Gia Thành.
Nhưng anh cứ như thanh niên mới nếm mùi mối tình đầu, vẫn rất kích động muốn thấy tận mắt.
Anh nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Nhan Nhã Tịnh, cẩn thận lật mặt kia sợi dây bạc lên.
Chữ cái quá nhỏ, muốn tìm được cũng không dễ, Lưu Thiên Hàn tìm một hồi lâu mới tìm được mấy ký tự kia.
LTH.
Lưu Thiên Hàn.
Không phải LGT.
Người Nhan Nhã Tịnh muốn bên nhau tới già không phải Lưu Gia Thành này!
Lưu Thiên Hàn bỗng cảm thấy cực kỳ, cực kỳ nực cười. Anh dồn sức ấn chặt vị trí trái tim, nơi đó vô cùng, vô cùng đau, đau đến mức cả người anh run rẩy mất khống chế.
Anh nâng một trái tim hoàn hảo đưa tới trước mặt cô, vậy mà cô lại nỡ lòng chà đạp.
Chà đạp đến mức trái tim sinh động của anh vỡ ra từng mảnh, cuối cùng không thể lành lại nữa.
Trước kia Nhan Nhã Tịnh luôn gọi anh là anh Lưu, còn muốn dẫn anh tới rừng cây nhỏ trong khu đại học tìm ký ức gì đó, đáng lẽ anh nên hiểu rõ rằng anh cũng chỉ là thế thân của em trai ruột thôi.
Lúc ấy anh cũng đau lòng không thể nhịn nổi, đề nghị chia tay.
Nhưng sau đó cô chỉ cần hơi dịu dàng, thoáng làm nũng vài lần là anh đã tước vũ khí đầu hàng.
Đúng là anh vẫn còn quá yêu cô.
Nhưng thứ anh gọi là tình yêu vào đến mắt cô lại chẳng đáng nhắc tới.
Cô nói muốn ở bên anh, sẽ không chia tay với anh, nếu buộc cô chia tay với anh thì chỉ có khi cô chết. Cô còn nói muốn thương anh đời đời kiếp kiếp. Đến giờ thì anh cũng hiểu ra được rồi, người cô muốn đời đời kiếp kiếp không xa rời hoàn toàn không phải anh, mà là em trai của anh!
Châm chọc biết bao! Khôi hài làm sao!
Khôi hài đến mức tới nông nỗi này rồi mà anh vẫn còn ôm một tia may mắn và mong đợi, chỉ hi vọng không phải cô coi anh là thế thân, mà ít nhiều gì trong tim vẫn có vị trí dành cho anh.
Anh buông sợi lắc trên cổ tay cô ra, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Anh không dám tưởng tượng khi ở bên anh mà lòng cô lại chỉ tâm niệm em trai Thiên Hàn của mình!
“Nhan Nhã Tịnh, em thích ai?”
Trong giọng nói của Lưu Thiên Hàn mang theo sự thấp thỏm và lo được lo mất mà chính anh cũng coi thường. Một người kiêu ngạo như anh vì sao đứng trước mặt cô nàng vô tâm này lại trở nên hèn mọn đến vậy cơ chứ!
Nhan Nhã Tịnh đang ngủ say, còn vừa mơ một giấc mơ.
Cô mơ thấy mưa hoa hồng đầy trời, anh Lưu đứng giữa biển hoa cầu hôn cô. Sau đó là cảnh trong Tầm Viên, anh quỳ một gối xuống đất, thành kính thỉnh cầu cô gả cho anh.
Cuối cùng, vô số hình ảnh từ từ hợp lại, dần dần mờ nhòe không rõ lắm, thứ rõ ràng duy nhất lại giọng nói của anh Lưu.
Nhan Nhã Tịnh, em thích ai?
Nhan Nhã Tịnh vẫn nhắm mắt nhưng lại cười tủm tỉm, vỗ nhẹ bàn tay chọc buồn mặt mình: “Anh Lưu ngốc đấy à! Em thích anh chứ ai vào đây nữa!”
Anh Lưu, thích anh chứ ai vào đây!
Hiện tại đã là đầu hạ, trong phòng cũng ấm áp vô cùng, nhưng khoảnh khắc này Lưu Thiên Hàn chỉ cảm thấy lạnh tới thấu xương.
Nói cho cùng vẫn là anh lừa mình dối người, cái cô gọi là thích anh, cái cô gọi là trong lòng chỉ có mình anh đều là giả dối thôi. Người cô thích trước nay chỉ có em trai Lưu Thiên Hàn của anh!
Cũng phải thôi, hai người mới quen nhau bao lâu chứ? Dù cho thật sự gặp phải tình yêu sét đánh cũng nào có nhiều tình yêu đậm sâu tới ghi tâm khắc cốt như vậy!
Anh lại ngu ngốc làm thế thân cho người ta một lần!
Lưu Gia Thành anh sao có thể đáng buồn tới tình trạng này cơ chứ!
Lưu Thiên Hàn như chưa từ bỏ ý định, lại hỏi ra một câu.
“Còn Lưu Gia Thành thì sao?”
“Lưu Gia Thành?” Giọng Nhan Nhã Tịnh nghe rõ vẻ hoang mang, sau đó lập tức cười ngây ngô, vô tư lự.
“Anh Lưu ngốc đấy à! Sao em lại thích Lưu Gia Thành được!”
“Anh Lưu, trái tim em chỉ có anh thôi, Lưu Gia Thành… trong lòng em, anh hai… chỉ là anh hai…”
Trong lòng em, anh hai chỉ là anh hai…
Từ những lời này của Nhan Nhã Tịnh, Lưu Thiên Hàn nghe ra chuẩn xác một tầng ý tứ khác. Trong lòng cô, Lưu Gia Thành anh chẳng là cái thá gì hết.
“Nhan Nhã Tịnh, đêm nay… ai làm với em?” Hai mắt Lưu Thiên Hàn đỏ đậm như thú hoang bị buộc tới tuyệt cảnh, anh ghì chặt lấy bả vai Nhan Nhã Tịnh, gằn từng tiếng hỏi.
Anh nhìn chằm chằm Nhan Nhã Tịnh không chớp mắt, cảm thấy vô số tế bào khát máu điên cuồng va chạm trong cơ thể. Anh gần như dùng toàn bộ sức lực cũng không cách nào áp chế.
Nếu… nếu lời cô nói không phải đáp án mà anh muốn nghe, anh rất sợ mình không khống chế được mà giết cô!
Không nghe được Nhan Nhã Tịnh đáp lại, Lưu Thiên Hàn khàn giọng hỏi lại một lần: “Nhan Nhã Tịnh, nói mau! Đêm nay em làm với ai!”