“Không phải.”
Giọng nói không chút cảm xúc lọt vào tai Nhan Nhã Tịnh khiến đôi môi hồng hào lại một lần nữa trở nên nhợt nhạt chỉ trong phút chốc, Nhan Nhã Tịnh chỉ muốn lao đến tách Lưu Thiên Hàn ra xa khỏi Cung Tư Mỹ, nhưng mà giờ đây, quả thật là cô đã không còn chút sức lực nào nữa rồi.
Bởi vì trong lòng đang quá đau khổ, quá là thảm hại, Nhan Nhã Tịnh cũng không hề để ý được là Lưu Thiên Hàn đã lén lút buông tay Cung Tư Mỹ ra.
Lưu Thiên Hàn biết là hành động thân mật của anh với Cung Tư Mỹ có thể khiến Nhan Nhã Tịnh bị kích thích, anh quả thật cũng không hề muốn Nhã Tịnh được vui vẻ, lòng anh đã đau đớn thế rồi, cô ấy dựa vào cái gì mà vẫn có thể vô tư thoải mái sống vui vẻ được chứ!
Chỉ là việc bị Cung Tư Mỹ sát đến gần khiến anh khó chịu vô cùng, bị cô ta nắm tay lâu như vậy đã quá mức chịu đựng của anh rồi.
Anh sợ nếu tiếp tục bị Cung Tư Mỹ nắm tay như thế nữa thì anh sẽ không nhịn được mà vứt Cung Tư Mỹ ra ngoài cửa sổ mất, anh chỉ còn cách giữ khoảng cách với cô ta thôi.
Nghe thấy những lời mà Lưu Thiên Hàn nói, trong lòng Cung Tư Mỹ không khỏi đắc ý, kể cả anh có buông tay cô ta ra đi chăng nữa thì trong lòng cô ta cũng không hề có chút khó xử nào.
Cô ta vênh mặt lên, ánh mắt từ từ liếc qua gương mặt của Nhan Nhã Tịnh, Tô Thu Quỳnh rồi đến Lê Mạc, khóe mép nhếch lên nở nụ cười như có như không, dáng vẻ của một kẻ dành được chiến thắng đứng từ trên nhìn xuống những kẻ thất bại.
“Tôi nghĩ là mấy người cũng đều đã nghe thấy hết những gì mà vừa rồi anh Gia Thành đã nói rồi, anh ấy không phải là bạn trai của Nhan Nhã Tịnh. Hiện giờ, tôi với anh Gia Thanh đều là trai chưa vợ, gái chưa chồng, dù chúng tôi muốn làm gì thì cũng chẳng có ai có quyền can thiệp vào chuyện của chúng tôi cả!”
Nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Nhan Nhã Tịnh, tâm trạng của Cung Tư Mỹ trở nên khoan khoái vô cùng, cô ta quay mặt lại, mỉm cười quyến rũ nhìn Lưu Thiên Hàn: “Anh Gia Thành, tối nay anh đến chỗ em, anh nói xem chúng ta nên làm những gì nhỉ?”
“Anh hai, em không cho anh đi đến chỗ của Cung Tư Mỹ!”
Nhan Nhã Tịnh nghiến răng nghiến lợi gào lên: “Anh hai, bây giờ anh vẫn còn là bạn trai của em! Em nói rồi, chỉ cần còn một ngày em không đồng ý chia tay thì anh vẫn còn là bạn trai của em. Anh hai, em không đồng ý anh và Cung Tư Mỹ gần gũi như vậy!”
“Nhan Nhã Tịnh, cô đề cao bản thân quá rồi đấy.”
Giọng nói của Lưu Thiên Hàn nhẹ nhàng vang lên nhưng lại đầy lạnh lẽo, vẻ mặt của anh không có chút cảm xúc nào nhìn Nhan Nhã Tịnh: “Cô không có tư cách can thiệp vào quyết định của Lưu Gia Thành tôi! Nhan Nhã Tịnh, đừng có nói tôi là bạn trai cô nữa, như thế chỉ khiến tôi càng coi thường cô thôi!”
“Cậu… cậu hai Lưu, anh quá đáng quá rồi đấy!”
Lưu Thiên Hàn nói Nhan Nhã Tịnh như vậy, dù Tô Thu Quỳnh có bình tĩnh đến thế nào đi nữa cũng không thể nhịn nổi.
Cô nổi giận phừng phừng trợn mắt nhìn Lưu Thiên Hàn, rặn ra từng chữ: “Cậu hai Lưu, Nhã Tịnh yêu anh nhiều đến như vậy, anh dựa vào cái gì mà chà đạp tấm lòng của cô ấy? Anh đối xử với cô ấy như vậy, trong tương lai anh nhất định sẽ hối hận đấy!”
Tô Thu Quỳnh còn muốn nói, đợi đến khi anh hồi phục lại trí nhớ, nghĩ lại những gì mà anh đã làm với Nhan Nhã Tịnh, anh nhất định sẽ hối hận đến mức muốn khóc mà khóc không nổi luôn! Nhưng mà lúc này Lưu Thiên Hàn lại tự cho mình là Lưu Gia Thành, cô ấy có nói những lời này thì cũng chẳng có tác dụng gì cả.
“Hối hận?” Đôi mắt đen láy sâu thẳm của Lưu Thiên Hàn toát lên vẻ lạnh lẽo như không vướng chút tình cảm chốn nhân gian nào: “Tiếc quá, trong từ điển của Lưu Gia Thành này, từ trước đến giờ không hề có hai chữ hối hận!”
Nói xong, Lưu Thiên Hàn không thèm nhìn Tô Thu Quỳnh nữa mà chỉ lạnh lùng nói với Nhan Nhã Tịnh: “Nhan Nhã Tịnh, nếu tôi đã quyết định chia tay với cô rồi thì sẽ không hối hận. Thế nên không cần biết cô có tự chuốc nhục về mình như thế nào, tôi cũng sẽ không hồi tâm chuyển ý đâu!”
Ngừng lại một lát, anh lại bồi thêm một câu: “Cô đừng mất công nữa!”
Sẽ không hồi tâm chuyển ý ư?
Nhan Nhã Tịnh cắn chặt môi dưới, không cho phép nó tiếp tục run rẩy nữa, cũng nỗ lực để bản thân cô trông không quá thảm hại.
Cô gượng gạo nặn ra một nụ cười: “Anh hai, kể cả anh cảm thấy em đang tự chuốc nhục vào người thì em cũng sẽ không buông tay đâu! Anh là bạn trai của em, cả đời này anh chỉ có thể ở bên em thôi, anh đừng có mơ tưởng đến việc được hạnh phúc với mấy con yêu tinh ở bên ngoài!”
Lê Mạc nhìn Cung Tư Mỹ với ánh mắt đầy ẩn ý: “Con yêu tinh, nghe thấy chưa hả? Cậu hai Lưu là người đàn ông của Nhan Nhã Tịnh nhà tôi, cô đừng hòng mà mơ tưởng được lên ngôi!”
“Anh!” Cung Tư Mỹ tức giận trợn mắt nhìn Lê Mạc, cô ta có thể chắc chắn rằng mình không hề quen biết người đàn ông này, cô ta hoàn toàn không hiểu tại sao anh ta lại tỏ ra thù hằn mình như vậy, lại còn chửi cô ta là yêu tinh nữa!
Cô ta là cô gái xinh đẹp con nhà có quyền có thế, sao lại là cái loại yêu tinh gì chứ!
Cung Tư Mỹ chợt nhận ra vẻ mặt của mình lúc này có chút nhăn nhó, bèn vội cố gắng khôi phục lại dáng vẻ yêu kiều tao nhã của mình, quay ra mỉm cười nhìn Lưu Thiên Hàn.
Cung Tư Mỹ là con người kiêu ngạo, đương nhiên sẽ không cam lòng để mặc cho Nhan Nhã Tịnh và Lê Mạc sỉ nhục mình như vậy, cô ta đang định cùng Lưu Thiên Hàn tỏ vẻ ân ái với nhau thì lúc này Vu Khiêm đẩy cửa bước vào.
Bước vào phòng riêng cùng Vu Khiêm còn có một người nữa.
Đấy là cậu Thẩm, Thẩm Quyện.
Vu Khiêm đã đi ra ngoài hơn mười phút rồi, để mặc cho vị khách cao cấp như Lưu Thiên Hàn đợi lâu như vậy, bản thân ông ta cũng có chút ngại ngùng.
Ông ta vội vàng tươi cười hỏi Lưu Thiên Hàn: “Cậu hai Lưu, xin lỗi vì đã để cậu đợi lâu như vậy. Để tôi giới thiệu với cậu, đây là Thẩm Quyện, cháu họ của tôi.”
Lưu Thiên Hàn vốn không hề để ý đến Thẩm Quyện, nghe Vu Khiêm nói xong, ánh mắt anh bỗng chốc trở đến u ám.
Cả người anh như được bao bọc bởi một lớp khí lạnh dày đặc, khí chất trên người anh vốn đã khiến người khác sợ hãi rồi, giờ với dáng vẻ này cứ như là muốn đóng băng hết những sinh vật sống trên thế gian này vậy.
Vu Khiêm không hiểu sao bỗng nhiên lại thấy nhiệt độ trong phòng lại hạ đi những mấy độ liền, nhưng ông ta không hề biết những khúc mắc giữa Lưu Thiên Hàn với Nhan Nhã Tịnh cũng như là với Thẩm Quyện, ông ta chỉ đơn thuần tưởng là điều hòa trong phòng đã mở quá thấp mà thôi.
Nhan Nhã Tịnh cũng không ngờ Thẩm Quyện lại đột nhiên xuất hiện ở đây, cô càng không ngờ Thẩm Quyện lại chính là cháu họ của Vu Khiêm.
Cô không hề ngốc, nhìn thấy Thẩm Quyện phong độ ngời ngời đứng trước mặt, cô cũng hiểu ra việc Vu Khiêm hợp tác với họ cùng giá cả ưu đãi đến như vậy, rất có khả năng là vì Thẩm Quyện đã đứng ra giới thiệu.
Nhan Nhã Tịnh cũng không phải là loại người đỏng đảnh, biết được là do Thẩm Quyện đứng sau lưng giúp đỡ cô như vậy mà đòi đi kết thúc việc hợp tác với Vu Khiêm.
Ngay từ khi bọn họ bắt đầu gây dựng sự nghiệp, Vu Khiêm quả thật đã giúp đỡ cô rất nhiều, nhưng cô ấy tin tưởng vào năng lực của Lê Mạ. Đúng là hiện giờ bọn họ đang dựa vào sự giúp đỡ của Vu Khiêm, nhưng chẳng còn bao lâu nữa, bọn họ sẽ trả lại cho Vu Khiêm lợi ích còn lớn hơn.
Cùng hỗ trợ nhau để kiếm lời, bọn họ chẳng ai nợ ai cả.
Thẩm Quyện vừa bước vào trong phòng riêng thì đã tự giác đi đến ngồi cạnh Nhan Nhã Tịnh. Cũng không hiểu có phải là Nhan Nhã Tịnh đã cảm giác sai hay không, mà ngay khoảnh khắc anh ta ngồi xuống cạnh cô, cô bỗng cảm thấy gương mặt mình như bị dao rạch qua vậy.
Cô ngẩng mặt lên nhìn về phía Lưu Thiên Hàn, ánh mắt của anh đúng là đang dừng lại trên gương mặt cô, chỉ là khi nhận ra bị cô phát hiện, anh đã lập tức quay mặt đi chỗ khác.
Tâm trạng của Nhan Nhã Tịnh bổng cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút, dù anh Lưu có quyết tâm muốn chia tay với cô thì cái thói quen ghen tuông này vẫn không sửa được!
“Nhan Nhã Tịnh, thật là trùng hợp nhỉ.” Thẩm Quyện khẽ mỉm cười, gương mặt tuấn tú, ôn hòa đẹp trai như nắng ấm làm tan băng tuyết, chỉ trong nháy mắt đã khiến cho Nhan Nhã Tịnh cảm thấy ấm áp hẳn lên.
Chỉ có điều ngay giây sau đó, một ánh mắt giá lạnh như trụ băng giữa trời đông gió rét phóng đến, dừng lại trên gương mặt cô khiến cả người cô lại rờn rợn.
Nhan Nhã Tịnh không khỏi rùng mình một cái, cảm giác đứng giữa màn băng và ánh nắng như thế này quả thật là không hề dễ chịu chút nào cả.
Lần trước ở nhà hàng Nhật Bản, Thẩm Quyện đã cảm thấy giữa anh ta và Lưu Thiên Hàn không được vui vẻ cho lắm. Anh ta không muốn xích mích với người nhà họ Lưu nên đương nhiên muốn xoa dịu thái độ của Lưu Thiên Hàn.
Anh ta nâng ly rượu trước mặt lên, mỉm cười nhìn Lưu Thiên Hàn: “Anh hai, em mời anh một ly! Từ giờ trở đi chúng ta đã là người một nhà rồi, mong anh chỉ bảo thêm nhé!”
Giọng nói không chút cảm xúc lọt vào tai Nhan Nhã Tịnh khiến đôi môi hồng hào lại một lần nữa trở nên nhợt nhạt chỉ trong phút chốc, Nhan Nhã Tịnh chỉ muốn lao đến tách Lưu Thiên Hàn ra xa khỏi Cung Tư Mỹ, nhưng mà giờ đây, quả thật là cô đã không còn chút sức lực nào nữa rồi.
Bởi vì trong lòng đang quá đau khổ, quá là thảm hại, Nhan Nhã Tịnh cũng không hề để ý được là Lưu Thiên Hàn đã lén lút buông tay Cung Tư Mỹ ra.
Lưu Thiên Hàn biết là hành động thân mật của anh với Cung Tư Mỹ có thể khiến Nhan Nhã Tịnh bị kích thích, anh quả thật cũng không hề muốn Nhã Tịnh được vui vẻ, lòng anh đã đau đớn thế rồi, cô ấy dựa vào cái gì mà vẫn có thể vô tư thoải mái sống vui vẻ được chứ!
Chỉ là việc bị Cung Tư Mỹ sát đến gần khiến anh khó chịu vô cùng, bị cô ta nắm tay lâu như vậy đã quá mức chịu đựng của anh rồi.
Anh sợ nếu tiếp tục bị Cung Tư Mỹ nắm tay như thế nữa thì anh sẽ không nhịn được mà vứt Cung Tư Mỹ ra ngoài cửa sổ mất, anh chỉ còn cách giữ khoảng cách với cô ta thôi.
Nghe thấy những lời mà Lưu Thiên Hàn nói, trong lòng Cung Tư Mỹ không khỏi đắc ý, kể cả anh có buông tay cô ta ra đi chăng nữa thì trong lòng cô ta cũng không hề có chút khó xử nào.
Cô ta vênh mặt lên, ánh mắt từ từ liếc qua gương mặt của Nhan Nhã Tịnh, Tô Thu Quỳnh rồi đến Lê Mạc, khóe mép nhếch lên nở nụ cười như có như không, dáng vẻ của một kẻ dành được chiến thắng đứng từ trên nhìn xuống những kẻ thất bại.
“Tôi nghĩ là mấy người cũng đều đã nghe thấy hết những gì mà vừa rồi anh Gia Thành đã nói rồi, anh ấy không phải là bạn trai của Nhan Nhã Tịnh. Hiện giờ, tôi với anh Gia Thanh đều là trai chưa vợ, gái chưa chồng, dù chúng tôi muốn làm gì thì cũng chẳng có ai có quyền can thiệp vào chuyện của chúng tôi cả!”
Nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Nhan Nhã Tịnh, tâm trạng của Cung Tư Mỹ trở nên khoan khoái vô cùng, cô ta quay mặt lại, mỉm cười quyến rũ nhìn Lưu Thiên Hàn: “Anh Gia Thành, tối nay anh đến chỗ em, anh nói xem chúng ta nên làm những gì nhỉ?”
“Anh hai, em không cho anh đi đến chỗ của Cung Tư Mỹ!”
Nhan Nhã Tịnh nghiến răng nghiến lợi gào lên: “Anh hai, bây giờ anh vẫn còn là bạn trai của em! Em nói rồi, chỉ cần còn một ngày em không đồng ý chia tay thì anh vẫn còn là bạn trai của em. Anh hai, em không đồng ý anh và Cung Tư Mỹ gần gũi như vậy!”
“Nhan Nhã Tịnh, cô đề cao bản thân quá rồi đấy.”
Giọng nói của Lưu Thiên Hàn nhẹ nhàng vang lên nhưng lại đầy lạnh lẽo, vẻ mặt của anh không có chút cảm xúc nào nhìn Nhan Nhã Tịnh: “Cô không có tư cách can thiệp vào quyết định của Lưu Gia Thành tôi! Nhan Nhã Tịnh, đừng có nói tôi là bạn trai cô nữa, như thế chỉ khiến tôi càng coi thường cô thôi!”
“Cậu… cậu hai Lưu, anh quá đáng quá rồi đấy!”
Lưu Thiên Hàn nói Nhan Nhã Tịnh như vậy, dù Tô Thu Quỳnh có bình tĩnh đến thế nào đi nữa cũng không thể nhịn nổi.
Cô nổi giận phừng phừng trợn mắt nhìn Lưu Thiên Hàn, rặn ra từng chữ: “Cậu hai Lưu, Nhã Tịnh yêu anh nhiều đến như vậy, anh dựa vào cái gì mà chà đạp tấm lòng của cô ấy? Anh đối xử với cô ấy như vậy, trong tương lai anh nhất định sẽ hối hận đấy!”
Tô Thu Quỳnh còn muốn nói, đợi đến khi anh hồi phục lại trí nhớ, nghĩ lại những gì mà anh đã làm với Nhan Nhã Tịnh, anh nhất định sẽ hối hận đến mức muốn khóc mà khóc không nổi luôn! Nhưng mà lúc này Lưu Thiên Hàn lại tự cho mình là Lưu Gia Thành, cô ấy có nói những lời này thì cũng chẳng có tác dụng gì cả.
“Hối hận?” Đôi mắt đen láy sâu thẳm của Lưu Thiên Hàn toát lên vẻ lạnh lẽo như không vướng chút tình cảm chốn nhân gian nào: “Tiếc quá, trong từ điển của Lưu Gia Thành này, từ trước đến giờ không hề có hai chữ hối hận!”
Nói xong, Lưu Thiên Hàn không thèm nhìn Tô Thu Quỳnh nữa mà chỉ lạnh lùng nói với Nhan Nhã Tịnh: “Nhan Nhã Tịnh, nếu tôi đã quyết định chia tay với cô rồi thì sẽ không hối hận. Thế nên không cần biết cô có tự chuốc nhục về mình như thế nào, tôi cũng sẽ không hồi tâm chuyển ý đâu!”
Ngừng lại một lát, anh lại bồi thêm một câu: “Cô đừng mất công nữa!”
Sẽ không hồi tâm chuyển ý ư?
Nhan Nhã Tịnh cắn chặt môi dưới, không cho phép nó tiếp tục run rẩy nữa, cũng nỗ lực để bản thân cô trông không quá thảm hại.
Cô gượng gạo nặn ra một nụ cười: “Anh hai, kể cả anh cảm thấy em đang tự chuốc nhục vào người thì em cũng sẽ không buông tay đâu! Anh là bạn trai của em, cả đời này anh chỉ có thể ở bên em thôi, anh đừng có mơ tưởng đến việc được hạnh phúc với mấy con yêu tinh ở bên ngoài!”
Lê Mạc nhìn Cung Tư Mỹ với ánh mắt đầy ẩn ý: “Con yêu tinh, nghe thấy chưa hả? Cậu hai Lưu là người đàn ông của Nhan Nhã Tịnh nhà tôi, cô đừng hòng mà mơ tưởng được lên ngôi!”
“Anh!” Cung Tư Mỹ tức giận trợn mắt nhìn Lê Mạc, cô ta có thể chắc chắn rằng mình không hề quen biết người đàn ông này, cô ta hoàn toàn không hiểu tại sao anh ta lại tỏ ra thù hằn mình như vậy, lại còn chửi cô ta là yêu tinh nữa!
Cô ta là cô gái xinh đẹp con nhà có quyền có thế, sao lại là cái loại yêu tinh gì chứ!
Cung Tư Mỹ chợt nhận ra vẻ mặt của mình lúc này có chút nhăn nhó, bèn vội cố gắng khôi phục lại dáng vẻ yêu kiều tao nhã của mình, quay ra mỉm cười nhìn Lưu Thiên Hàn.
Cung Tư Mỹ là con người kiêu ngạo, đương nhiên sẽ không cam lòng để mặc cho Nhan Nhã Tịnh và Lê Mạc sỉ nhục mình như vậy, cô ta đang định cùng Lưu Thiên Hàn tỏ vẻ ân ái với nhau thì lúc này Vu Khiêm đẩy cửa bước vào.
Bước vào phòng riêng cùng Vu Khiêm còn có một người nữa.
Đấy là cậu Thẩm, Thẩm Quyện.
Vu Khiêm đã đi ra ngoài hơn mười phút rồi, để mặc cho vị khách cao cấp như Lưu Thiên Hàn đợi lâu như vậy, bản thân ông ta cũng có chút ngại ngùng.
Ông ta vội vàng tươi cười hỏi Lưu Thiên Hàn: “Cậu hai Lưu, xin lỗi vì đã để cậu đợi lâu như vậy. Để tôi giới thiệu với cậu, đây là Thẩm Quyện, cháu họ của tôi.”
Lưu Thiên Hàn vốn không hề để ý đến Thẩm Quyện, nghe Vu Khiêm nói xong, ánh mắt anh bỗng chốc trở đến u ám.
Cả người anh như được bao bọc bởi một lớp khí lạnh dày đặc, khí chất trên người anh vốn đã khiến người khác sợ hãi rồi, giờ với dáng vẻ này cứ như là muốn đóng băng hết những sinh vật sống trên thế gian này vậy.
Vu Khiêm không hiểu sao bỗng nhiên lại thấy nhiệt độ trong phòng lại hạ đi những mấy độ liền, nhưng ông ta không hề biết những khúc mắc giữa Lưu Thiên Hàn với Nhan Nhã Tịnh cũng như là với Thẩm Quyện, ông ta chỉ đơn thuần tưởng là điều hòa trong phòng đã mở quá thấp mà thôi.
Nhan Nhã Tịnh cũng không ngờ Thẩm Quyện lại đột nhiên xuất hiện ở đây, cô càng không ngờ Thẩm Quyện lại chính là cháu họ của Vu Khiêm.
Cô không hề ngốc, nhìn thấy Thẩm Quyện phong độ ngời ngời đứng trước mặt, cô cũng hiểu ra việc Vu Khiêm hợp tác với họ cùng giá cả ưu đãi đến như vậy, rất có khả năng là vì Thẩm Quyện đã đứng ra giới thiệu.
Nhan Nhã Tịnh cũng không phải là loại người đỏng đảnh, biết được là do Thẩm Quyện đứng sau lưng giúp đỡ cô như vậy mà đòi đi kết thúc việc hợp tác với Vu Khiêm.
Ngay từ khi bọn họ bắt đầu gây dựng sự nghiệp, Vu Khiêm quả thật đã giúp đỡ cô rất nhiều, nhưng cô ấy tin tưởng vào năng lực của Lê Mạ. Đúng là hiện giờ bọn họ đang dựa vào sự giúp đỡ của Vu Khiêm, nhưng chẳng còn bao lâu nữa, bọn họ sẽ trả lại cho Vu Khiêm lợi ích còn lớn hơn.
Cùng hỗ trợ nhau để kiếm lời, bọn họ chẳng ai nợ ai cả.
Thẩm Quyện vừa bước vào trong phòng riêng thì đã tự giác đi đến ngồi cạnh Nhan Nhã Tịnh. Cũng không hiểu có phải là Nhan Nhã Tịnh đã cảm giác sai hay không, mà ngay khoảnh khắc anh ta ngồi xuống cạnh cô, cô bỗng cảm thấy gương mặt mình như bị dao rạch qua vậy.
Cô ngẩng mặt lên nhìn về phía Lưu Thiên Hàn, ánh mắt của anh đúng là đang dừng lại trên gương mặt cô, chỉ là khi nhận ra bị cô phát hiện, anh đã lập tức quay mặt đi chỗ khác.
Tâm trạng của Nhan Nhã Tịnh bổng cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút, dù anh Lưu có quyết tâm muốn chia tay với cô thì cái thói quen ghen tuông này vẫn không sửa được!
“Nhan Nhã Tịnh, thật là trùng hợp nhỉ.” Thẩm Quyện khẽ mỉm cười, gương mặt tuấn tú, ôn hòa đẹp trai như nắng ấm làm tan băng tuyết, chỉ trong nháy mắt đã khiến cho Nhan Nhã Tịnh cảm thấy ấm áp hẳn lên.
Chỉ có điều ngay giây sau đó, một ánh mắt giá lạnh như trụ băng giữa trời đông gió rét phóng đến, dừng lại trên gương mặt cô khiến cả người cô lại rờn rợn.
Nhan Nhã Tịnh không khỏi rùng mình một cái, cảm giác đứng giữa màn băng và ánh nắng như thế này quả thật là không hề dễ chịu chút nào cả.
Lần trước ở nhà hàng Nhật Bản, Thẩm Quyện đã cảm thấy giữa anh ta và Lưu Thiên Hàn không được vui vẻ cho lắm. Anh ta không muốn xích mích với người nhà họ Lưu nên đương nhiên muốn xoa dịu thái độ của Lưu Thiên Hàn.
Anh ta nâng ly rượu trước mặt lên, mỉm cười nhìn Lưu Thiên Hàn: “Anh hai, em mời anh một ly! Từ giờ trở đi chúng ta đã là người một nhà rồi, mong anh chỉ bảo thêm nhé!”